Ăn vạ chị đại

Chương 23


Bạn đang đọc Ăn vạ chị đại – Chương 23:

 

Edit: Lafite

Bóng đêm mông lung, ánh trăng rơi trên sân, chiếu một lớp ánh sáng bạc lên trên giường.
 
Phỉ Minh Sâm xuyên qua cửa sổ nhìn căn phòng đối diện. Cửa sổ phòng cô gái vẫn đang đóng chặt như cũ, ngăn trở tầm mắt của cậu.

 
Giờ phút này cô đang làm gì? Biểu tình trên mặt sẽ là gì? Cậu rất ngạc nhiên, lại đột nhiên phát hiện được sức tưởng tượng của bản thân thật cằn cỗi.
 
“Cậu cảm thấy thế nào?” Phỉ Minh Sâm khẽ hỏi, do căng thẳng mà giọng nói có hơi khàn.
 
Lục Tịnh An trợn trừng mắt, nếu cô biết, còn cần đi hỏi sao?
 
Tuy nhiên, cô vẫn nhớ lại ý tưởng vào thời điểm đó, trả lời: “Có lẽ là cảm thấy… cậu muốn chỉnh tôi đi?”
 
Phỉ Minh Sâm không khỏi bật cười, dù thế nào cũng không nghĩ tới cô có thể nghĩ như vậy, khó trách vẻ mặt của cô lúc đó lại khó coi như vậy.
 
“Sao cậu lại cho là như thế?” Phỉ Minh Sâm hỏi.
 
“Vậy không đúng sao?” Lục Tịnh An nhíu mày, “Tôi hại cậu phải vào bệnh viện, cậu không phải muốn chỉnh tôi, vậy thì muốn làm gì?”
 

Đối với Lục Tịnh An mà nói, bị người ta yêu cầu làm bạn gái, thật sự là chuyện chưa từng có, hai người lại có va chạm, cô không muốn nghĩ lệch đi mới lạ.
 
Phỉ Minh Sâm nhớ lại tình cảnh ngày đó ở bệnh viện.
 
Lúc đó đúng là cậu không cân nhắc đã thốt ra lời. Sở dĩ sẽ như vậy, là vì vừa khéo đúng dịp làm sáng tỏ, làm cho cậu nhất thời bị kích động.
 
Cũng chính tại thời điểm đó, cậu mới chính thức nhận thức được tâm ý của bản thân. Tiếp đó, trong giai đoạn qua lại với Lục Tịnh An, phần nhận thức này càng lúc càng rõ ràng hơn.
 
Cậu thích cô gái này, tuy là bị kích động, nhưng cậu đúng là thích cô.
 
Cậu không nói rõ lý do, nhưng sẽ vô thức chú ý đến hành động của cô, sẽ theo bản năng suy tính thời gian cô quay trở lại lớp học, sẽ không có kiểm soát mà quan sát cô, trộm nhìn gương mặt cô lúc ngủ, phác thảo hình dáng cô trong laptop.
 

Nhìn đến bóng dáng cô đơn của cô rời khỏi đám người, cậu sẽ cảm thấy đau lòng, khi ánh mắt cô tỏa sáng nhìn thầy Cố Lâm thì tận đáy lòng cậu cũng sẽ không thoải mái.
 
Mà mỗi khi thấy đáy mắt cô nổi lên địch ý còn có phiền chán với cậu, ngoại trừ cảm giác không sao nói rõ được, đại khái còn có một loại cảm xúc tên là thương cảm.
 
Ban đầu cậu thực sự không thể hiểu loại cảm tình xa lạ này, cho đến khi quạ đen Mạc Xảo Xảo nói, làm cho cậu trong nháy mắt vén mây thấy trăng.
 
Khi biết cô thích mình, thì giây phút đó trong lòng cậu tuôn ra cảm giác vui sướng, còn có kích động tràn ngập trong tim, làm cho cậu hiểu rõ, cậu chính chính xác xác là bị cô hấp dẫn.
 
Bị thu hút bởi cô gái tên Lục Tịnh An này, có lẽ cô không dịu dàng, luôn hung dữ như một cô nàng tomboy, không chỉ đánh nhau, còn hút thuốc, song ánh mắt cậu vẫn luôn không rời khỏi được cô.
 
“Nếu tôi nói, tôi thích cậu?” Phỉ Minh Sâm nhẹ giọng nói.
 
Trong di động, truyền đến giọng nói ôn nhu ấm áp của thiếu niên, Lục Tịnh An sửng sốt.
 
“Đừng nói giỡn.” Cô nói theo bản năng.
 
Phỉ Minh Sâm thầm thở dài, cố ý lấy dũng khí để nói trong phút chốc đã tan rã, “Nếu cậu cho là vậy, thì tạm thời cứ coi như là đùa giỡn đi.”
 
Lục Tịnh An nhíu chặt chân mày, cô không phân biệt được trong lời nói của cậu ta là thật lòng hay giả vờ, nhưng cô biết, cô không thích cậu ta.
 
Cô làm sao có thể thích cậu ta đây? Cô mới không thích nam sinh nào hết, đời này đều sẽ không.
 
Nghĩ như vậy, trước mắt cô thoáng qua nụ cười dịu dàng trẻ trung của thiếu niên, còn có cậu đưa kẹo cho cô, Lục Tịnh An lắc đầu, bỏ lại sau lưng những hình ảnh trong đầu kia.
 
“Tôi không thích cậu.” Cô nói, “Chờ khi cậu quay lại trường học, ước định của chúng ta coi như hoàn thành.”
 
Phỉ Minh Sâm cười khổ một cái, vì sao lúc này, cô còn nhớ đến thỏa thuận bị phá vỡ đây? Nếu cậu trở lại trường, cô đương nhiên sẽ không phải chép bài cho cậu.
 
“Ừ, tôi biết.”
 
Cậu xoay người ngồi dựa trên bàn học, chân dài tùy ý bắt chéo, gục đầu, nhìn qua có chút suy sụp.
 
“Vậy tôi cúp máy.” Nói xong, Lục Tịnh An cắt đứt cuộc trò chuyện.
 
Phỉ Minh Sâm thở dài, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, lúc này mới đứng lên, nhìn cửa sổ phòng đối diện đóng chặt, tay nắm rèm cửa sổ nắm thành quyền.
 

Cuối cùng, cậu vẫn kéo rèm lại, ngăn cách với tất cả cảnh vật bên ngoài.
 
Đến đêm, hai người nằm trên giường của mình, đều lăn lộn khó ngủ.
 
Đã lâu rồi Lục Tịnh An không bị mất ngủ, cô nhìn trần nhà ngẩn người, hiện tại chỉ cần cô vừa nhắm mắt, Phỉ Minh Sâm sẽ xuất hiện trong đầu cô, đuổi thế nào cũng không ra.
 
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua ID Phỉ Minh Sâm, lại trượt xuống, thấy được tên Mạc Xảo Xảo.
 
Vừa định nhấn vào, cuối cùng lại buồn bực gãi đầu một cái, ném điện thoại di động lên tủ đầu giường, buồn bực kéo chăn trùm kín đầu.
 
Rồi không biết tự thôi miên mình được bao lâu, cô dần dần đi vào giấc ngủ, chỉ là giấc ngủ này cũng không an ổn….
 
Ngày hôm sau, Phỉ Minh Sâm tỉnh dậy rất sớm.
 
Cậu ngủ cũng không ngon, nhưng sau khi tỉnh lại thì không ngủ được nữa.
 
Rời giường rửa mặt, sau đó cậu xuống lầu, Lâm Tố Vân mang theo hai đứa nhỏ đi nhà ông bà nội, trong nhà không còn ai.
 
Nhìn tấm thảm rơi bên cạnh sofa, cậu đi qua nhặt lên.
 
Nhớ lại hai nụ hôn tối qua, xúc cảm mềm mại ấm áp, dường như còn lưu lại trên môi cậu.
 
Song lại nghĩ tới cuộc gọi tối qua, nghĩ đến Lục Tịnh An xác định cự tuyệt, cậu bực dọc cào tóc, trong cơn tức giận ném tấm thảm trong tay xuống đất.
 
Sớm biết rằng như vậy thì không cần kích động, bây giờ Lục Tịnh An sợ là sẽ trốn tránh cậu thật xa đi?
 
Cậu ngồi trên sofa, hai tay chà xát gò má, nhìn đến ba lô trên ghế, động tác của cậu không khỏi dừng lại một chút.
 
Là của Lục Tịnh An…..
 
Còn có laptop của cô.
 
Phỉ Minh Sâm nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tới.
 

Cùng lúc đó, Lục Tịnh An cũng chạy bộ xong về đến nhà.
 
Cô cũng không ngủ được, cuối cùng dứt khoát thức dậy tập thể dục buổi sáng, cả người đầy mồ hôi, làm cho cô cảm giác khá hơn chút, làm cho cô tạm thời quên hết chuyện tối qua.
 
Nhưng lúc đi đến phòng khách, bước chân cô từ từ dừng lại, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
 
Hôm nay mặc dù là thứ bảy, nhưng vào thời điểm này trong ngày, mẹ cô đều sẽ đúng giờ thức dậy làm điểm tâm cho cô. Cho dù tối hôm trước thức khuya thế nào, đều sẽ thức dậy làm cho cô.
 
Thế nhưng, hôm nay, trong nhà sao có thể yên tĩnh như vậy?
 
Trong lòng Lục Tịnh An sinh ra vài phần bất an, cô bước nhanh hơn, chạy lên lầu hai, đi tới bên ngoài cửa phòng Lục Tuyết Cầm.
 
“Mẹ –”
 
Cô gọi một tiếng, tay nắm vào nấm cửa đẩy vào, đi tới trước giường bà.
 
Chăn trên giường vẫn gấp ngay ngắn, yên tĩnh nằm ở cuối giường, cô lại đi đến phòng tắm nhìn — mẹ cô Lục Tuyết Cầm cũng không có trong đó.
 
Trong lòng Lục Tịnh An quýnh lên, chạy nhanh ra khỏi phòng, tìm kiếm khắp phòng.
 
“Mẹ, mẹ ở đâu? Mẹ –”
 
Cô lật tung cả ngôi nhà, vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Lục Tuyết Cầm, nhìn lên tủ giày, phát hiện thiếu một đôi giày của bà.
 
Nói cách khác, đêm qua mẹ cô không về nhà? Đi thẩm mỹ viện mà đi tới tận đêm á?! Huống hồ theo tính cách mẹ cô, thì bà không phải là người đi xuyên đêm..
 
Mặt Lục Tịnh An trắng bệch, tay run run bấm số điện thoại mẹ cô.
 
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin gọi lại sau….”
 
Sao lại thế này? Tại sao di động lại tắt máy? Mẹ cô đã đi đâu tối qua? Tại sao chưa trở về?
 
Chân tay Lục Tịnh An luống cuống đứng trong phòng khách, các loại ý tưởng đáng sợ chạy qua trong đầu.
 
“Đinh đong — đinh đong –” Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
 
Cô cả kinh, trên mặt lập tức lộ ra nét vui mừng, chạy nhanh tới mở cửa.
 
“Mẹ, mẹ đã về!”
 
Thế nhưng, khi nhìn đến thiếu niên đứng ngoài cửa, nét vui vẻ trên mặt cô trong nháy mắt biến mất, lại tái nhợt trở lại.
 

Phỉ Minh Sâm mang theo balo của cô, thật ra cậu đứng ngoài cửa đã lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí mới nhấn chuông cửa.
 
Cậu không nghĩ tới người mở cửa sẽ là Lục Tịnh An, hơn nữa trạng thái của cô nhìn qua có chút không đúng.
 
“Tịnh An, làm sao vậy?” Cậu nhìn cô, nhíu mày ân cần nói, “Đã xảy ra chuyện gì?”
 
Lục Tịnh An thoáng lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng rất nhanh đã bị cô che dấu, cô hít một hơi thật sâu, nói: “Đêm qua mẹ tôi không có về.”
 
“Dì Lục chưa trở về?” Phỉ Minh Sâm còn nhớ rõ, chiều hôm qua Lục Tuyết Cầm còn gọi điện thoại cho Lục Tịnh An, hình như là đi thẩm mỹ viện, “Có phải sáng nay dì đi ra ngoài hay không?”
 
Lục Tịnh An lắc đầu, “Nếu bà đi ra ngoài buổi sáng, nhất định sẽ ghi giấy để lại cho tôi.”
 
Nhìn sắc mặt cô gái tái nhợt, Phỉ Minh Sâm nhịn không được đưa tay, sờ sờ đầu cô.
 
Lúc này đây, Lục Tịnh An cũng không gạt tay cậu ra.
 
“Cậu đừng lo lắng, trước hết cậu hãy nghĩ xem, bình thường dì đi đến thẩm mỹ viện nào? Cậu có số điện thoại bên kia hay không?”
 
Lục Tịnh An lại lắc đầu, cô luôn không có hứng thú với mấy thứ này… bỗng nhiên, cô nghĩ tới điều gì.
 
“Đúng rồi, bác Lâm! Ông ấy chắc chắn biết!”
 
Lục Tịnh An tìm được bác Lâm, nhìn biểu tình trên mặt ông ấy thì cô biết, ông ấy chắc chắn biết tung tích của Lục Tuyết Cầm mẹ cô.
 
“Bác Lâm, mẹ cháu đi đâu? Vì sao đêm qua không trở về?”
 
Dưới sự ép hỏi của Lục Tịnh An, bác Lâm đành phải thẳng thắn nói rõ: “Hôm qua bà Lục đã vào viện dưỡng lão, tối hôm qua hẳn là ở viện dưỡng lão chăm sóc bà ngoại cháu.”
 
“Bà ngoại cháu bị sao?” Tâm trạng Lục Tịnh An vừa thả lỏng, lại lần nữa bị treo lên.
 
Biết được bà ngoại bị bệnh, dù một khắc Lục Tịnh An cũng không đợi nổi nữa, gấp gáp yêu cầu bác Lâm đưa cô đi thăm bà ngoại.
 
Bác Lâm đương nhiên đáp ứng, đi nhà xe lấy xe, chuẩn bị chở Lục Tịnh An đi viện dưỡng lão.
 
“Tôi chở cậu đi.” Phỉ Minh Sâm lo lắng nói.
 
Lúc đó Lục Tịnh An đúng là mất hết hồn vía, không thấy người, cô căn bản không có cách nào yên tâm. Nghe cậu ta nói như vậy, liền tùy ý gật đầu.
 
Lúc bác Lâm lái xe tới thì cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô thì thầm uy hiếp Phỉ Minh Sâm: “Cậu muốn đi cùng thì có thể, nhưng không cho phép cậu nói với mẹ tôi, là tôi đồng ý làm bạn gái cậu!”
 
“Hửm? Cậu nói gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.