Đọc truyện Ân Tứ – Chương 144: PN – Mưa dông bão tố (5)
Nhà Lâm Linh có hai người con, cô còn có một em gái. Hiện đang đến mùa thu hoạch vụ thu, Lâm Linh vẫn luôn bận bịu phụ giúp những chuyện trong gia đình, xin nghỉ mấy ngày, không có đến trường. Mấy ngày nay tinh thần của Củng Chí cứ mãi ngẩn ngơ, đến đêm đi ngủ trong đầu cũng toàn là hình bóng của Lâm Linh, lật qua lật lại vẫn không ngủ được.
Hai ngày nay trong trường Trình Thế phải mở đại hội thể thao, Trình Thế bận làm chuyện của mình, cũng không rảnh để ý đến Củng Chí. Một mình Củng Chí càng cảm thấy không biết làm thế nào, cậu thậm chí nghĩ tới việc không đi học, trực tiếp tìm một phần công việc, như vậy có thể chung sống với người mình để ý. Thế nhưng cậu có thể kết hôn với Lâm Linh sao? Cha mẹ Lâm Linh có thể đồng ý sao? Các loại vấn đề xảy ra trước mắt, Củng Chí mới ý thức được mình nghĩ có chút xa rồi, có thể nói chuyện cùng Lâm Linh mới là vấn đề mấu chốt nhất hiện tại.
Ngày đầu tiên Lâm Linh quay lại trường, Củng Chí tự nhìn mình rồi lại nhìn bạn học ngồi phía trước mình một hồi lâu, trong lòng kích động không cách nào dùng từ ngữ để nói nên lời. Tay cầm thư của cậu khẽ run lên, mắt nhìn chằm chằm về phương hướng của Lâm Linh, thấy Lâm Linh nhìn về phía cậu một cái, Củng Chí vội vàng cúi đầu xuống.
Sao lại vô dụng như thế? Củng Chí thầm mắng chính mình, đang nghĩ ngợi, Lâm Linh bỗng nhiên đi về phía Củng Chí, Củng Chí cảm thấy tim của mình đều sắp nhảy lên cổ họng rồi, lòng bàn tay cũng bắt đầu ra mồ hôi. Cho đến khi Lâm Linh đi qua bên người Củng Chí, Củng Chí mới thở mạnh ra một hơi, tim an ổn lại rồi nhưng không khỏi có chút mất mát.
Đến hôm thứ bảy, tất cả mọi người trong ký túc xá đều thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà. Mặc dù ký túc xá cũng lớn, thế nhưng 32 con người cùng ngủ một phòng thì trông cũng không rộng rãi lắm. Toàn bộ giường trong ký túc xá đều là giường chung, mỗi người không có vị trí cố định, nhưng vẫn có trình tự nhất định, ai nằm kế ai cũng được quy định sẵn. Thân hình mỗi người đều rộng hơn bề ngang chỗ mình nằm một chút, rất chen lấn. Mùa hè là thời gian khó chịu nhất, trên người ai cũng nhớp nhúa mồ hồi, ở sát cùng một chỗ rất khó chịu.
Trình Thế lưu loát thu thập xong hành lý của mình, mang theo một cái túi xanh sẫm đi ra ngoài, cảm giác về nhà thật tốt! Không cần phải trộn lộn với mọi người trong trường như một nồi cháo nữa. Trình Thế bóp bóp túi áo, cuối tuần này hình như còn dư 5 hào, có thể về bỏ vào lon sắt để dành.
Đi tới cổng, Củng Chí vẫn chưa tới, Trình Thế đứng ở cổng vừa chờ vừa nhìn chung quanh, xem thử có cái gì có thể nhìn không. Bỗng nhiên, trước mặt hắn có một nam thanh niên bước tới, trực tiếp vỗ lên vai Trình Thế hỏi: “Làm phiền cho hỏi một chút, từ đây đến cổng Đông Trực có thể đi đường tắt không?”
Trình Thế sửng sốt, quan sát nam thanh niên trước mắt này một chút, mới vào thu đầu đã đội mũ len trùm, áo khoác dài đen như mực, cổ áo phía trên rất rộng, thân áo dài đến đầu gối, phía dưới là một đôi ủng da cao qua mắt cá chân, vừa nhìn đã biết không phải dân chúng nhỏ bé bình thường.
Lại nhìn vào khuôn mặt kia, mặc dù tuổi tác không chênh lệch với hắn lắm, dáng dấp cũng coi như rất khôi ngô, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không giống người tốt. Đây là ấn tượng đầu tiên của Trình Thế với Lệ Trung Tín, mặc dù trên mặt Lệ Trung Tín vẫn duy trì nét tươi cười, nhưng sự tinh nhuệ toát ra bên ngoài đôi mắt kia vẫn bị Trình Thế nhìn thấu.
“Không biết!” Trình Thế trả lời thẳng đuột, rồi lập tức làm như không nhìn thấy Lệ Trung Tín, tự mình ca hát ngâm nga nhìn đi nơi khác.
Trên mặt Lệ Trung Tín vẫn mang theo ý cười, y lại cẩn thận nhìn Trình Thế trong khoảng cách gần một chút, khuôn mặt đó thực sự là kinh thế hãi tục, nhìn từ góc độ nào cũng rất hoàn mỹ. Chỉ là cái tính tình kia thực sự kém xa khuôn mặt, nhưng mà Lệ Trung Tín lại rất thích.
“Không sao, phía trước đang sửa đường, xe của tôi không qua được, sợ đi vòng lại nhầm đường, tôi đi hỏi them người khác một chút vậy.”
Lệ Trung Tín lại nhìn Trình Thế mấy lần, cười rồi quay đi. Trình Thế thấy y đi về phía một chiếc xe hơi nhỏ cách đó không xa, khi đó xe hơi thật sự không nhiều lắm, trên đường toàn thấy xe buýt cồng kềnh, lại liếc mắt nhìn xe của Lệ Trung Tín, Trình Thế cảm thấy mắt sáng ngời.
Trình Thế nhìn về phía chiếc xe hơi nghênh ngang rời đi mà thổn thức không thôi, trong miệng còn thì thầm nói: “Mẹ nó, đúng là chênh lệch, khi nào mình mới có thể có xe lái một chút, ba mình cũng chẳng phải làm sếp, mình ngay cả một cái xe đạp cũng không có, hừ! Khoe khoang thối tha cái gì chứ…”
Củng Chí từ cách đó không xa đi tới, liền thấy Trình Thế một mình ở đó hùng hùng hổ hổ, cho là tâm tình hắn lại không tốt, cậu nhanh chân đi qua.
“Sao thế?” Củng Chí thân thiết hỏi thăm.
Trình Thế vừa nhìn thấy Củng Chí, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Không sao, chỉ là có chút ngột ngạt thôi, đi, cuối tuần này đến nhà cậu ở.”
“Được đó!” Củng Chí cũng nở nụ cười, vừa đi vừa nói: “Hai cái áo lần trước mình nói mẹ mua cho tụi mình đó, có hai màu, trắng và xanh, cậu muốn màu nào?”
“Trắng!” Trình Thế nói không chút nghĩ ngợi.
“Biết ngay cậu sẽ chọn trắng…”
“Sao biết?”
“Bạch mã hoàng tử chứ gì! Tuần trước mình nghe nói mấy đứa bên trường cậu toàn nhìn lến cậu rồi kêu bạch mã hoàng tử.”
Lông mày Trình Thế lập tức nhíu lại, hắn dùng sức cho Củng Chí một quyền lên bụng, hung tợn nói: “Nói vớ vẩn gì đó? Ai là tiểu bạch kiểm?” (aka trai bao ăn trắng mặc trơn)
Củng Chí vẻ mặt đau đớn, rất trắc trở mà nói: “Ý không phải là tiểu bạch kiểm…”
Trình Thế cũng không nghe cậu nói cái gì, vừa thấy Củng Chí có chút khác lạ, hắn liền hơi luống cuống. Ba hắn vẫn hay nói với hắn đánh người không được đánh vào bụng, dễ gặp chuyện không may. Trình Thế vội vàng đưa tay đến trên bụng của Củng Chí. Củng Chí muốn tránh, Trình Thế kéo cậu lại, cẩn thận từng chút mà xoa.
“Còn đau không?” Trình Thế dịu dàng hỏi.
Củng Chí bị sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện của Trình Thế làm cho sợ hết hồn, chỉ có thể mặc cho hắn xoa. Động tác của Trình Thế rất nhẹ, hắn ngồi xổm xuống, nhấc áo Củng Chí lên nhìn một chút, Củng Chí nhanh chóng kéo xuống, lo lắng nói: “Cậu làm gì vậy! Đang trên đường đó…”
“Sợ gì? Mùa hè không phải cậu cũng ở trần sao?”
“Đâu có giống, còn có nữ sinh đi qua bên này mà?”
“Nữ sinh thì sao?” Trình Thế rống lên: “Nữ sinh thấy bụng của cậu thì có thể mang thai hả?”
Củng Chí lại bị lửa giận bất ngờ của Trình Thế làm cho ngẩn người, thậm chí còn có chút tủi thân. Trình Thế có vẻ rất ghét Củng Chí nói đến nữ sinh trước mặt hắn, lần nào cũng phát cáu. Xem ra chuyện cậu thích Lâm Linh nhất định không thể nói với Trình Thế, bằng không hậu quả khó lường.
Trình Thế thấy Củng Chí không có chuyện gì, liền đứng lên mặt mày lạnh tanh mà đi về phía trước, Củng Chí theo ở phía sau, không dám chủ động nói cái gì, cũng chỉ đành trầm mặc. Hai người mới rồi còn kề vai sát cánh, trong phút chốc đã không còn nhiệt độ.