Đọc truyện Ẩn Trung – Chương 63
Buổi tối hai người cùng xem chương trình Đường Chung tham gia vào tháng trước.
Trong phòng ngủ không có TV, Đường Chung ôm gối làm tổ trên sofa xem, Doãn Kham cắt hoa quả bưng ra, ngồi xuống cạnh cậu, tung chăn đắp lên phần chân cuộn tròn bên mép ghế.
Trên TV phát xong phần trò chơi thì đến chuyên mục phỏng vấn, MC hỏi Đường Chung muốn nói gì với tổ hậu cần, trên trán Đường Chung nhỏ từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu, hai tay chống nạnh thở hổn hển: “Hi vọng quay xong sẽ được về nhà sớm.”
Xung quanh ồ lên cười, có một vị khách mời xen mồm hỏi: “Vội về nhà vậy làm gì, chẳng lẽ trong nhà giấu cục cưng hả?”
Đường Chung cười cong cả mắt: “Đúng thế, trong nhà có cục cưng, tôi nhớ anh ấy.”
Bình thường Doãn Kham rất ít khi xem mấy chương trình kiểu này, bởi vì có Đường Chung ở đây, hiếm khi kiên nhẫn ngồi xem tiếp một lúc với cậu.
Kết thúc một ngày quay phim, Đường Chung vừa buồn ngủ vừa mệt nằm nhoài trên giường gửi tin nhắn, Doãn Kham ở ngoài TV hỏi: “Gửi cho ai?”
“Cho anh.” Đường Chung dựa vào vai anh nói.
Doãn Kham lại hỏi: “Nhớ bao nhiêu?”
Đường Chung kéo tay anh đặt lên ngực mình: “Anh sờ thử là biết.”
Cơn nóng không bao lâu đã hạ xuống, bởi vì không ai nhớ dép lê đá đi đâu, Đường Chung được Doãn Kham ôm về phòng ngủ.
Đầu vừa chạm gối, đôi mắt Đường Chung đã không mở nổi, cái tay ôm cổ Doãn Kham vẫn không chịu buông, lẩm bẩm như nói mê: “Không được đi, đã nói hôm nay phải ở với em rồi… Phải ở cạnh em.”
Dáng vẻ cực giống con sóc tha đồ ăn về trữ qua mùa đông, mỗi giờ mỗi phút, dù ở bất cứ đâu đều chỉ có một trái tim, thể hiện sự yêu thương đơn thuần mà mãnh liệt cho Doãn Kham thấy.
Doãn Kham bắt đầu hối hận vì chiều nay đã nổi nóng với cậu, dù đối với Đường Chung cũng không tính là giận dữ, dù là Doãn Kham nói gì làm gì, cậu đều vui vẻ chịu đựng mà giấu trong ngực.
Băng tuyết trong lòng hóa thành dòng suối ấm áp chảy róc rách, Doãn Kham cúi người hôn lên trán cậu, nhẹ giọng nói: “Chuyển tới đi, ở với anh.”
Tuần cuối cùng của năm cũ, Tô Văn Uẩn đến thủ đô công tác nghe nói hai người bọn họ đã ở chung, lấy di động ra đòi khao trà sữa ăn mừng.
Đường Chung mới chỉ nghe có thể dùng di động gọi thức ăn ngoài, thực tế chưa từng làm bao giờ, nghiêm túc xem quy trình, thấy không chỉ đặt hàng mà còn có thể thêm đồ và điều chỉnh độ ngọt, thở dài nói: “Thật là hiện đại.”
“Đừng nói với tớ là bảy năm nay cậu đều ở ngoài sao hỏa nhé.” Tô Văn Uẩn cho là cậu cố ý làm quá, “Hồi còn đi học không phải cậu ngày nào cũng dùng điện thoại thông minh sao, mỗi ngày đều lên diễn đàn nặc danh tra hỏi.”
Đường Chung nói: “Tớ cũng chỉ lên được diễn đàn thôi, nhập địa chỉ vào là xong, cực kỳ đơn giản.”
Hai người vừa khéo đứng trong một cái lều chụp ảnh, trong lúc nghỉ ngơi Tô Văn Uẩn giơ camera chụp cho Đường Chung mấy bức, lúc xem lại ảnh không hề keo kiệt mà khen cậu ăn ảnh: “Thợ chụp ảnh thích nhất kiểu mẫu như cậu, đẹp không góc chết.”
“Người mẫu cũng thích kiểu thợ chụp ảnh như cậu.” Lướt tới vài tấm ảnh chụp Hạ Gia Huân trước đó, Đường Chung cũng tâng bốc cậu ta: “Chụp ai cũng đẹp.”
Nói đến người yêu, Đường Chung lại hỏi sang chuyện làm hòa: “Nghe nói lần trước Hạ Hạ tặng hoa hồng cho cậu à? Ngưỡng mộ quá.”
“Đừng nói nữa.” Tô Văn Uẩn ủ rũ, “Tặng xong lại ầm ĩ một trận.”
“Lại sao nữa?”
“Còn không phải là mấy chuyện hư hỏng kia à, mẹ em ấy dữ muốn chết, chê tớ làm việc không đường hoàng, còn không phải là alpha.”
“… Tớ cũng nghe Hạ Hạ kể rồi.”
Tô Văn Uẩn phì cười: “Cậu nói xem, tớ với em ấy cãi nhau làm gì chứ, không bằng tìm ngày mời hai bà mẹ kia đến cãi lộn cho rồi.”
Đường Chung cũng cười haha, không lâu sau lại không cười được nữa, cúi thấp đầu nói: “Mẹ anh ấy cũng không thích tớ.”
Tô Văn Uẩn không tin: “Không thể nào, omega xinh đẹp như cậu, ra ngoài còn có thể kiếm tiền, sao mẹ cậu ta lại không thích được.”
Đường Chung lắc đầu: “Mẹ anh ấy không thích omega.”
“Thôi kệ đi, ai mà quan tâm bà ấy thích hay không, anh Doãn thích là được rồi.” Tô Văn Uẩn không hiểu nổi kiểu suy nghĩ này, “Mà không phải anh Doãn về nhà lấy há cảo à, để cậu ta giáo dục tư tưởng cho mẹ một chút, sau đó không ở cùng thì thôi, còn sợ phá được đôi uyên ương hả?”
Đường Chung lắc đầu: “Tớ chỉ hi vọng bà ấy đừng nói gì.” Suy nghĩ một chút, lại an ủi mình, “Chắc bà ấy sẽ không nói chuyện đó đâu.”
Hôm qua nghe Doãn Kham nói muốn về chỗ mẹ, phản ứng đầu tiên của cậu là không thể đi. Sau đó nghĩ lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, trên đời này trừ cậu ra, còn rất nhiều người không muốn Doãn Kham biết những chuyện kia.
Tô Văn Uẩn nghe không hiểu, chỉ biết cậu lo lắng vì thái độ của phụ huynh, thở dài: “Còn tưởng hai cậu làm lành là ổn rồi, ai ngờ lại chung một chí tuyến, ai mà chẳng có bố mẹ kỳ lạ.”
Đường Chung mím môi cười cười, không nói gì nữa.
Ánh chiều tà le lói, Doãn Kham tan tầm xong lập tức lái xe về phía ngoại thành.
Đi vòng qua đường cao tốc nhìn thấy núi rừng tươi tốt xanh um phía trước, thừa dịp đèn đỏ gọi điện cho Đường Chung: “Anh sắp đến rồi, hôm nay em ăn một mình đi.”
Đường Chung ngoan ngoãn đáp lời, dặn anh lái xe chậm chút, chú ý an toàn, cuối cùng còn không quên thêm một câu: “Về sớm chút nha.”
Cảm giác được quan tâm khiến Doãn Kham càng thêm nóng nảy, anh tăng ga tăng tốc độ, nghĩ đi nhanh về nhanh, sớm về nhà cùng omega của mình.
Từ nội thành đến ngoại ô thành phố, con đường dần trở nên chật hẹp, ổ gà trên đường khiến xe xóc nảy không ngừng, con đường song song ngược hướng xe chạy đã bị chặn lại.
Xuyên qua cửa kính phía trước có thể nhìn thấy chiếc xe bị hỏng nằm chặn giữa đường, không lái được bao xa, làn xe chạy bên này cũng dần dần bị tắc, Doãn Kham phanh xe, chiếc xe phía trước đang dừng lại bên cạnh chiếc xe hỏng.
Nam chủ xe phía trước mở cửa xuống xe, trông như đang muốn giúp người gặp khó khăn phía đối diện.
Chiếc xe trục trặc đối diện bị chết máy, đầu xe kẹt giữa hai làn đường xe chạy. Chủ xe là một người phụ nữ trung niên tóc dài xõa vai, khoa tay múa chân nói gì đó, hai người khom lưng nhìn xuống lốp xe, sau đó người phụ nữ kia đi tới gõ cửa xe Doãn Kham: “Chào ngài, xe của tôi bị nổ lốp chết máy, xin hỏi có thể mượn đồ sửa được không?”
Chờ Doãn Kham tháo đai an toàn xuống xe, người phụ nữ kia vỗ tay một cái, vui vẻ nói: “Không phải đây là Tiểu Doãn sao? Cô là dì Lưu đây, bạn của mẹ cháu!”
Vốn tưởng rằng đây chỉ là sự gặp mặt trùng hợp, sau đó trong quá trình sửa lốp xe hàn huyên vài câu, Doãn Kham mới biết dì Lưu từng gặp một lần ở thành phố N đến đây để gặp Lâm Ngọc Xu.
“Đang thừa dịp trước khi sang năm mới còn ít người, tự mình lái xe đi chơi, đến thủ đô gặp bạn cũ.” Dì Lưu vẫn nói nhiều như trước, dù không ai hỏi bà cũng có thể nói liến thoắng không ngừng, “Chỗ này không tệ lắm, không khí tươi mới đất đai rộng rãi, chỉ là đường hơi khó đi, may là lúc nổ lốp không lái nhanh, bằng không tám phần mười là gặp chuyện rồi.”
Doãn Kham đáp lại vài tiếng, nửa ngồi nửa quỳ tập trung phối hợp với nam chủ xe đổi lốp.
Dì Lưu đứng bên cạnh nhìn, cười nói: “Cháu giống hệt mẹ cháu vậy, tính tình lạnh nhạt, thực ra rất tốt bụng, ban nãy mẹ cháu bảo cô về sớm một chút, nói bên này trời tối không tiện lái xe, còn cho cô một túi đồ ăn, thật là đáo để.”
Doãn Kham “Ừ” một tiếng, nhận lấy cờ lê vặn chặt đinh ốc.
Đã có lốp xe dự bị, xe nhanh chóng sửa xong.
Xung quanh không có chỗ rửa tay, Dì Lưu tìm khăn ướt trên xe đưa cho Doãn Kham lau tay, hai người đứng bên ven đường nói chuyện một lát.
“Nghe mẹ cháu nói bây giờ đang làm bác sĩ ở bệnh viện số Ba trong thành phố à? Chà, trước kia cô đã thấy tương lai cháu chắc chắn sáng lạn mà.”
Lời khen đến từ người không thân thiết chỉ nên nghe cho hay, Doãn Kham lễ phép đáp vài câu.
“Tính ra năm nay hai bảy tuổi rồi nhỉ? Đã có người yêu chưa?” Dì Lưu thể hiện bệnh của mấy bà cô trung niên một cách nhuần nhuyễn, bà nhiệt tình nói, “Thích gu nào, dì giới thiệu cho cháu?”
Doãn Kham từ chối: “Không cần, có người yêu rồi.”
Dì Lưu hít hít, ngửi thấy mùi vị kia thì tỏ vẻ đã hiểu: “Vẫn là omega năm đó ở thành phố N à? Chà, thời nay mấy alpha chung thủy như cháu không nhiều đâu.”
Nghe ra được chỗ kỳ quái, Doãn Kham do dự hỏi: “Năm đó… Cô biết à?”
Dì Lưu che miệng cười khanh khách: “Sao có thể không biết được, cháu đến gần một chút cô đã ngửi thấy rồi, lúc nói cho mẹ cháu, bà ấy còn không tin đâu đấy.”
Nơi ở hiện tại của Lâm Ngọc Xu ở tầng hai của một khu chung cư ngoại thành.
Lúc Doãn Kham đến bà vẫn đang làm sủi cảo, trên bàn rất sạch sẽ, không có chút dấu vết nào của khách đến chơi. Trong phòng đang phát một đoạn côn khúc(1), đây là sở thích mới của Lâm Ngọc Xu khi còn ở thành phố N, những lúc rảnh rỗi sẽ hát vài câu, vừa tịnh tâm vừa vun đắp tình cảm.
Thấy Doãn Kham đi vào trong bếp, Lâm Ngọc Xu nói: “Không cần giúp đâu, con ra ngoài ngồi đi.”
Doãn Kham không nghe bà, rửa sạch tay giúp cán vỏ sủi cảo.
Hai mẹ con yên lặng làm sủi cảo, chờ bánh được bỏ vào nồi luộc, Lâm Ngọc Xu cầm chén đũa đặt lên bàn, thấy Doãn Kham mang đồ đến, vừa mở ra vừa nhắc “Đừng tiêu tiền bậy bạ mua đồ cho mẹ”, thấy bên trong có một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm tươi đẹp, bỗng nhiên sững sờ, hỏi: “Sao lại mua khăn quàng cổ đẹp như vậy?”
“Tặng.” Doãn Kham cũng đi ra khỏi phòng bếp, “Con đang hẹn hò.”
Lâm Ngọc Xu hồi hồn: “Hẹn hò? Ông nội con giới thiệu à?”
Doãn Kham không nói, Lâm Ngọc Xu xem như anh ngầm thừa nhận, nhất thời cuống lên: “Ông ta giới thiệu omega cho con? Rõ ràng chúng ta đã thỏa thuận…”
Nói được một nửa thì không nói nữa, đối diện với ánh mắt bình tĩnh soi xét của Doãn Kham, Lâm Ngọc Xu chột dạ nói: “Sao chuyện lớn như vậy mà không nói cho mẹ một tiếng, người kia là ai, mẹ có quen không?”
“Quen.” Doãn Kham dừng lại một chút, nói tiếp, “Em ấy tên Đường Chung, là bạn học ở thành phố N với con.”
Sắc mặt Lâm Ngọc Xu thoáng cái trắng bệch, đồng thời cũng xác nhận suy đoán của Doãn Kham.
Bà bắt đầu nói năng lộn xộn: “Lúc đó con và nó đã… Nó là omega, nó đã lừa con.”
Doãn Kham vẫn bình tĩnh như trước: “Đúng, là omega, mẹ đã sớm biết rồi.”
Môi Lâm Ngọc Xu run lên, suýt nữa không gượng cười nổi: “Mẹ cũng chỉ nghe hàng xóm nói mới biết, chuyện nó bỏ học chạy theo người ta ai cũng biết…”
Bây giờ Doãn Kham không muốn nói mấy chuyện đó với bà, chuyện anh quan tâm chỉ có một: “Mẹ gạt con đi tìm em ấy.”
Lâm Ngọc Xu trời sinh lý trí nhiều hơn cảm tính, sự nóng nảy chỉ duy trì trong mấy phút rồi bình tĩnh lại.
Bà ôm tay đi tới đi lui vài vòng trong phòng khách, khôi phục trạng thái lúc thường: “Đúng, là mẹ đi tìm nó, mẹ nói cho nó biết đừng vì sự bồng bột nhất thời mà phá hủy tiền đồ của con, bảo nó suy nghĩ cho kỹ. Nhưng mà chắc chắn nó không thèm nghe, bởi vì về sau các con vẫn còn qua lại.”
“Mẹ nói cho em ấy biết con là alpha.”
“Đúng, là mẹ nói.” Lâm Ngọc Xu thở dài, “Mẹ còn có thể làm gì đây, nó và con không xứng đôi, nếu không phải mẹ…”
Doãn Kham ngắt lời bà: “Mẹ còn nói cho ông nội.”
Đối mặt với sự truy hỏi của con trai, thái dương của Lâm Ngọc Xu đập thình thịch, thầm nghĩ gói không giấy được lửa, đồng thời còn ôm chút may mắn, cật lực phủ nhận nói: “Sao lại thế được, nếu mẹ muốn nói cho ông ta biết, sao còn phải dẫn con trốn đến thành phố N? Con cũng biết mẹ hận nhất là bọn họ dùng alpha để đong đếm giá trị của con mà.”
Doãn Kham cười lạnh một tiếng.
Chính nguyên nhân này đã khiến anh quên mất một việc khả thi nhất bày ra trước mặt.
Lâm Ngọc Xu là beta, không thể nhận ra sự tồn tại của tin tức tố, bà tình nguyện từ bỏ cuộc sống ở thủ đô để dẫn anh đến thành phố N, che giấu giới tính thật sự của anh, tự tôn còn cao hơn trời cũng không cho phép anh giở trò sau lưng bà.
Huống hồ bà vừa không có tiền vừa không có người quen, lúc đó đến thành phố N đã tỏ rõ tình cảnh trước mắt, mà nếu bà đã tình nguyện bỏ đi mặt mũi để dựa vào nhà họ Doãn, sao có thể đến mức ở căn phòng như vậy, sống những ngày tháng như thế?
Bây giờ Lâm Ngọc Xu có thể thản nhiên phủ nhận, cũng ỷ vào mối quan hệ mật thiết giữa hai mẹ con.
Nhưng Doãn Kham sẽ không bao giờ quên bà chán ghét omega tới mức nào. Cuộc hôn nhân thất bại là sự sụp đổ đầu tiên Lâm Ngọc Xu gặp phải trong cuộc đời, cũng là lần thất bại thảm hại nhất, hận thù ghi lòng tạc dạ khiến bà đánh mất lý trí, sự cuồng loạn sau này chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Doãn Kham làm trái lời bà, bằng tính cách của bà, không thể nào để chuyện này qua đi một cách sóng êm gió lặng như vậy được.
“Mẹ làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, sao mẹ có thể biến nó thành vậy được?” Lâm Ngọc Xu nóng nảy chứng minh mình vô tội, nghiến răng nghiến lợi nói, “Là nó nói đúng không? Trừ nó ra không còn ai khác, mẹ biết ngay lũ omega không có ai tốt mà!”
Dưới tình thế cấp bách không phát hiện trong lời nói của mình có trăm ngàn sơ hở, trong lúc vô tình đã khiến Doãn Kham tới gần thêm một bước.
“Bởi vì bà không giải quyết được, cho nên bà đã nói với Doãn Chính Tắc.” Doãn Kham đè nén lửa giận, vẫn bình tĩnh nói rõ từng chữ một, “Nhờ ông ta ra tay giải quyết giúp bà, chiêu này, chiêu này…”
Có lẽ là do khúc nhạc trong phòng quá du dương, bốn chữ “Mượn đao giết người” cứ quanh quẩn mãi trong miệng không thốt ra được.
Lái xe về phía nội thành, đi tới bệnh viện nhân dân số Ba.
Từng mảnh vẽ rải rác được nhặt lên trả về chỗ cũ, chân tướng vô cùng sống động như một thước phim đen trắng được nhấn nút lui lại, mỗi một chi tiết nhỏ đều có dụng ý, đều có thể tìm được vị trí của mình trong câu chuyện cũ hoang đường.
Tám giờ kém một phút tối, Đường Chung gọi điện qua: “Anh chừng nào về vậy?”
“Phải muộn một chút.” Doãn Kham cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình thường, “Tới bệnh viện tra ít tư liệu.”
“À… Về dùng máy tính tra không được sao?”
“Thông tin trong đó không có trên mạng, không thể mang ra khỏi bệnh viện.
Đường Chung dù hơi mất mát, nhưng vẫn tỏ ra đã hiểu: “Vậy anh nhớ lái xe chậm thôi, trời tối rồi, em nghe dự báo thời tiết nói có thể trời sẽ mưa.”
Doãn Kham đồng ý.
Trước khi cúp điện thoại, anh đột nhiên hỏi: “Có muốn mua gì không?”
Đường Chung đầu dây bên kia hình như rất kinh ngạc: “Sao lại hỏi vậy? Đường đột quá.”
“Muốn biết.” Doãn Kham nói.
“Thế anh chờ chút để em nghĩ.” Mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Đường Chung vẫn rất vui, cân nhắc hồi lâu, rầm rì nói, “Muốn một xâu kẹo hồ lô, ừm… có cả bánh quy vị rau củ thì càng tốt.”
“Vậy thôi?”
“Ừm!”
Tiếp theo đó là một trận im lặng, lâu đến mức Đường Chung tưởng Doãn Kham không nghe, “alo” nhiều lần, Doãn Kham mới đáp lại cậu bằng một chữ “Được”, sau đó cúp điện thoại.
Bóng đèn hai bên đường chiếu sáng mặt đất, làm nổi bật bóng cây trụi lá bên kia.
Doãn Kham nhìn con đường đen kịt kéo dài, không khí ngột ngạt trong xe khiến anh không khỏi nắm chặt khớp, xương ngón tay phát ra từng tiếng vang kèn kẹt.
Anh đột nhiên cảm thấy mình là người ngu nhất thế giới này, anh không hiểu vì sao mình lại từng gắn hai chữ “Tham lam” lên người Đường Chung, những gì Đường Chung muốn đều ít ỏi như vậy.
Chỉ là những điều ít ỏi kia cậu đều không nỡ từ bỏ, nắm chặt trong lòng bàn tay, bởi vậy mới phải chịu đựng nhiều khổ cực giày xéo mà cậu vốn không nên nhận từ anh.
Đoạn côn khúc như có như không theo sát một đoạn đường, đến giờ vẫn quanh quẩn bên tai, là làn điệu anh đã từng nghe được cạnh sông Long Tàng.
—— Mộng ngắn mộng dài đều là mộng, năm tới năm đi lại năm nào.
Chẳng khác nào tỉnh giấc từ một lần chiêm bao, tìm về hiện thực kéo theo cả tri giác, Doãn Kham nâng khóe môi cứng đờ của mình lên.
Anh không biết trên mặt mình lúc này là biểu cảm gì, chỉ cảm thấy đáy lòng như có gió rét thổi qua, không có một ngọn cỏ, dõi mắt thấy hoang vu.
Rõ ràng người ngốc là Đường Chung.
Omega nhỏ bé ngu ngốc không biết người khác muốn gì, chỉ có thể dùng hết sức mình xua đuổi ác mộng trong lòng alpha, dùng cơ thể gầy yếu ngăn cản những chân tướng đáng sợ kia vì mình.
Sau đó che giấu một nguyện vọng đối với anh nhưng không thể nói, kéo lê cơ thể chồng chất vết cắt của núi đao mưa kiếm, năm này qua năm khác, cố gắng bơi về biển rộng.
Tác giả có lời muốn nói: “Mộng ngắn mộng dài đều là mộng, năm tới năm đi lại năm nào.” – Trích “Mẫu Đơn Đình”.
Không biết mọi người còn nhớ Đường Mộc Đông từng so Doãn Kham với vương tử, so mình với kỵ sĩ đơn thương độc mã xông vào cung điện hay không? Doãn Kham đã hết lòng tuân thủ lời hứa của mình, mà tất cả những điều đó cậu cũng đã làm được.
*************************
Chú thích:
(1) Côn khúc (昆曲): Là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách “Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại”. Côn khúc có nguồn gốc từ Côn Sơn, Tô Châu vào cuối thời nhà Nguyên (thế kỷ 14). Ngay từ khi ra đời, côn khúc đã được các vị vua vô cùng yêu thích và tiếp tục phát triển cho đến khi lụi tàn vào giữa thế kỉ 20. Nhưng đến cuối thế kỉ 20, ca kịch Côn khúc lại bắt đầu được phục hồi. Mẫu đơn đình mà tác giả sử dụng chính là một trong năm ca khúc nổi bật trong hệ thống Côn khúc của Trung Quốc.