Đọc truyện Ẩn Trung – Chương 58
Đã lâu chưa có giấc ngủ nào ngon như vậy, khi tỉnh Đường Chung nhìn đồng hồ đặt trên giường thì còn tưởng mình ngủ cả ngày. Chờ nhớ lại trước khi ngủ xảy ra chuyện gì, hai mắt đột nhiên trợn tròn, vươn mình nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Tới cửa phòng thì đụng phải Doãn Kham nghe được tiếng động nên vào, đầu đập vào ngực, hai người cùng lùi về sau.
Doãn Kham phản ứng nhanh, duỗi tay ôm lấy eo Đường Chung, tin tức tố mát lạnh của alpha vừa tới gần, mặt Đường Chung thoáng cái đỏ lên như phản xạ có điều kiện.
Alpha và omega vừa đánh dấu nhau xong ở chung một phòng, ánh mắt đối diện nhau bắn ra tia lửa lẫn sóng ngầm cuồn cuộn. Đường Chung quay mặt đi không dám nhìn, tiếng nói chuyện khẽ run: “Em, em đi tiêm thuốc ức chế.”
Vừa mới xoay người chui ra khỏi ngực Doãn Kham, cánh tay đã bị kéo lại.
“Tiêm một mũi là được rồi.” Doãn Kham nói, “Tôi đi dán miếng ngăn mùi.”
Cánh tay bị nắm trở nên nóng bỏng, vai không tự chủ run lên một cái, Đường Chung không dám quay người: “À, à… Em tiêm xong đi nấu cơm.”
Đồ ăn hôm qua vẫn còn, hâm nóng lại là có thể ăn.
Vùng da xung quanh tuyến thể của omega có tốc độ hồi phục nhanh hơn hẳn những bộ phận khác, ăn cơm xong, Đường Chung giơ tay mò sau gáy, nơi bị cắn đã kết vảy.
Cậu trốn vào phòng ngủ soi gương, cảm thấy dấu răng chỉnh tề này trông không giống vết răng mẫu trong sách giáo khoa lắm, thật ra là vì Doãn Kham cắn, cho nên khác biệt với tất cả mọi người.
Mặc dù biết Doãn Kham vì cứu người mới tạo ra vết đánh dấu tạm thời này, không cho cậu tiêm nhiều thuốc ức chế cũng vì tốt cho cậu, Đường Chung vẫn vì điều này mà cảm thấy ấm áp.
Không biết anh có nghe thấy ba chữ kia không. Đường Chung dùng di động chụp một tấm phía sau gáy, nhìn dấu răng đỏ sậm trong hình, bắt đầu chờ đợi nó dần dần khép miệng.
Đây là dấu ấn Doãn Kham lưu lại trên người cậu, những năm gần đây trong vô số ngày tháng, dù cậu tỉnh táo hay đang mơ đều mong nhớ, bây giờ rốt cuộc đã đạt được rồi, cậu lại nổi lòng tham không đáy mà hi vọng dấu ấn này vĩnh viễn không biến mất.
Nhớ tới lọ thuốc rơi trước cửa còn chưa nhặt thì đã là chuyện sau khi uống trà xong.
Đường Chung hoang mang hoảng loạn chạy đến cửa, cong mông lên nằm trên mặt đất tìm tòi, bàn tay mò dưới tủ giày một lúc, bỗng nghe thấy một câu truyền đến từ phía sau: “Thuốc à? Đặt trên khay trà.”
Giọng nói không hề lên xuống, Đường Chung hoàn toàn không đoán được người nói chuyện đang nghĩ gì. Cậu vịn tường bò lên, bước từng bước nhỏ đến bên bàn trà, thừa dịp Doãn Kham không nhìn về bên này, nhanh chóng cầm thuốc lên nhét vào túi.
Sau khi ăn xong không lâu, Doãn Kham liền đứng dậy muốn đi.
Đường Chung lưu luyến không rời tiễn người tới cửa, lúc nâng áo khoác đã gấp kỹ càng lên đưa cho anh, mò thấy bên cạnh áo có một nơi không bằng phẳng, lật ra nhìn, quả nhiên có một lỗ rách.
“Có thể là cái hôm chở Kẹo Hồ Lô đi không cẩn thận đụng phải chỗ nào rồi.” Đường Chung tự trách nói, “Để em vá giúp anh.”
Doãn Kham nói không cần, Đường Chung ôm áo đi vào phòng: “Nhanh lắm, năm phút thôi.”
Cậu chỉ huy Kẹo Hồ Lô lấy đồ giúp mình, dù Kẹo Hồ Lô chưa quen với nhà mới lắm, nhưng vẫn nhanh chóng tìm được hộp kim chỉ, dùng miệng ngoạm đến trước mặt Đường Chung, Đường Chung xoa đầu khen nó ngoan, Kẹo Hồ Lô kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực vẫy đuôi.
Động tác thêu thùa may vá của Đường Chung rất thành thạo, xâu chỉ luồn kim làm liền một mạch, bàn tay nắm kim may linh động, chưa tới ba phút đã may xong, động tác thắt chỉ nhanh đến mức Doãn Kham không nhìn rõ.
“Anh nhìn xem, có phải là không thấy gì không?” Đường Chung mở áo ra cho Doãn Kham kiểm tra, “Đồ đen là tiện nhất, bẩn chút thì phủi đi, tiện tay may chút cũng thế.”
Doãn Kham nhận lấy áo khoác, sờ sờ chỗ may một chút, đường chân kim tinh xảo hơi nhô ra, vô cùng giống với đường thêu đồng phục năm đó.
Tỉnh cảnh và tâm tình rất khác nhau. Bảy năm trôi qua, Đường Chung càng thành thạo những việc này, chứng tỏ những năm qua cậu sống không được tốt.
Nói không chừng còn tệ hơn những gì anh thấy.
Doãn Kham không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ nhớ ban nãy lúc đánh dấu mình rất bất cẩn, động tác cũng không đủ nhẹ, Đường Chung chảy rất nhiều nước mắt, không biết có phải vì đau hay không.
Đi ra khỏi cửa, ấn nút xuống thang máy, lúc Doãn Kham nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, Đường Chung vẫn còn đứng ngẩn ở cửa.
Dường như không ngờ Doãn Kham sẽ quay đầu nhìn mình, ánh mắt Đường Chung né tránh, xấu hổ chà góc áo: “Cái kia… Quay về ngủ sớm chút, mai còn phải đi làm.”
Doãn Kham gật đầu một cái, cái áo vừa khâu treo trên khuỷu tay bỗng khiến anh cảm thấy hơi nặng.
“Đến bệnh viện kiểm tra toàn thân đi.” Khi thang máy sắp đến tầng hai mốt, anh nói với Đường Chung, “Đừng uống thuốc giảm đau nữa.”
Thầm mừng trong bụng vì mình đánh rơi thuốc giảm đau chứ không phải thứ khác, Đường Chung vì câu quan tâm này của Doãn Kham mà vui tận mấy ngày.
Nhưng cậu vẫn không sắp xếp lịch đi kiểm tra sức khỏe, thứ nhất là cậu hiểu rất rõ tình trạng cơ thể mình, thứ hai là qua kỳ phát tình phải cắm đầu làm việc ngay, kiếm tiền quan trọng nhất.
Phùng Khiết biết kỳ phát tình của Đường Chung có thể so với độ kiếp, vừa quay lại làm cũng không sắp xếp những chuyện hao tổn thể lực cho cậu.
Vừa hay sắp đến năm mới, có mấy tạp chí cần chụp hình người mẫu, chỗ chụp đều có điều hòa ấm áp, Đường Chung thoải mái chụp hình, lúc rảnh còn có thể cầm di động lên WeChat tán gẫu.
Mộc Đông Đông: Nói chuyện nào!~
Tô to lớn: Hôm nay tớ bận rồi, cậu tìm lớp trưởng chơi đi.
Mộc Đông Đông: Có lẽ lớp trưởng cũng đang bận.
Tô to lớn: Để tớ kéo vào nhóm cho.
Không lâu sau, một nhóm nhỏ năm người được lập ra, Đường Chung nhấn vào nhìn, nhóm tên là “Sáu vui vẻ thiếu một.”
Tô to lớn: @Tháng bảy Ra tiếp khách đi.
Có vẻ Thích Nhạc đang bận thật, chờ một lúc vẫn không xuất hiện, mà người đầu tiên sáng đèn là Thái Hiểu Tình.
Trời mây hửng nắng: Tôi bị kéo vào tổ chức thần bí nào sao?
Mộc Đông Đông: Các cậu đều ở đây à, vui quá!~
Câu nói này vừa gửi đi, lại thấy một thông báo —— Hạ bé bỏng đã rời khỏi nhóm.
Đường Chung lúng túng, hỏi Tô Văn Uẩn phải làm sao bây giờ.
Tô to lớn: Để tớ về đánh em ấy.
Trời mây hửng nắng: Ái chà Tô Tô cũng ác quá nhỉ, lúc đi học còn không nhìn ra cậu là kẻ bạo lực gia đình cơ đấy!
Tháng bảy: Ồ tôi cũng không nhìn ra!
Tô to lớn: Không đánh không nghe lời.
Thích Nhạc vừa lên, Tô Văn Uẩn liền lui xuống, một nhóm ba người bắt đầu thảo luận ý nghĩa của tên nhóm.
Tháng bảy: Là nhóm sáu người mở sòng mạt chược mới à?
Trời mây hửng nắng: Lớp trưởng dốt quá, rõ ràng tên nhóm chứng tỏ sáu người thiếu một rồi.
Tháng bảy: À tôi biết rồi, thiếu bạn Doãn. Tôi kéo cậu ta vào nhé?
Mộc Đông Đông: Đừng đừng, chắc anh ấy không muốn đâu.
Trời mây hửng nắng: Hừ, sớm muộn gì cũng sẽ vào, mấy người chúng ta chơi trước đi.
Mộc Đông Đông: Ừ~
Tháng bảy: Nhưng cái nhóm này giờ nên đổi tên lại thành sáu thiếu hai chứ nhỉ?
Mộc Đông Đông: …
Trong lòng Đường Chung hổ thẹn, yên lặng phát lì xì vào nhóm.
Trong mấy ngày làm việc ở thủ đô, dù có ở bao xa, từ sáng tới tối Đường Chung đều sẽ chạy về Xuân Thiều Loan.
Doãn Kham còn bận hơn cả cậu, nếu không trực đêm thì cũng không về nhà trước tám giờ, mỗi lần Đường Chung vội vội vàng vàng đi về nhà nấu cơm, xuống dưới lầu gõ cửa đều không có ai ở nhà, muốn tới bệnh viện thì lại sợ người ta đang trên đường về, thầm nghĩ không thêm WeChat thật khó liên lạc, cậu chỉ muốn gắn cái GPS trên người Doãn Kham mà thôi.
Vì để không quấy rầy Doãn Kham, Đường Chung chỉ dám nghĩ biện pháp này trong đầu, trên thực tế gọi điện cũng không dám.
Ngược lại lại có người không chỉ dám làm, còn dám phát huy bốn chữ “Mặt dày la liếm” tới cùng cực, chặn đường tan làm của cậu theo đuổi, Đường Chung cảm thấy nếu năm nay không đuổi được cậu ta đi, có thể sẽ bị ép phải báo cảnh sát.
Người này chính là Doãn nhị thiếu, hôm nay đến hào phóng bao ăn cho cả đoàn phim, trên xe in tên Đường Chung không nói, trên hộp đồ ăn còn cột dải ruy răng in chữ “Nước trái cây Đường Mộc Đông xinh đẹp”, khiến cho Đường Chung xấu hổ tới mức không ngóc đầu lên được. Vất vả lắm mới kết thúc công việc, Doãn nhị thiếu lại cùng đến nhà, đẩy xe kẹo hồ lô miễn cưỡng lắm với chen vào được thang máy, bước đi như bay chạy vào nhà Đường Chung.
“Là em đồng ý cho tôi theo đuổi.” Doãn Khiêm hùng hồn nói, “Còn nói cho tôi nửa tháng, không lý nào lại nói không giữ lời được.”
Đường Chung cực kỳ hối hận khi đã đồng ý với cậu ta qua điện thoại.
Lúc đó Doãn Khiêm xin Đường Chung cho thêm nửa tháng, nếu đến cuối năm còn không động lòng sẽ từ bỏ, không bao giờ xuất hiện trước mặt Đường Chung nữa, nếu như cậu không đồng ý sẽ tiếp tục theo đuổi, mỗi ngày đổi một số gọi nổ điện thoại cậu.
Đường Chung bị điều kiện “Không bao giờ xuất hiện nữa” này mê hoặc, nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, cân nhắc mãi mới đồng ý. Nếu biết cậu ta chờ cậu nhập nhằng không giới hạn như thế này, chắc chắn cậu sẽ cân nhắc lại.
Thứ khó mua nhất trên đời này là thuốc hối hận, bây giờ Đường Chung hối hận vì mình là một omega, khí lực đánh lại alpha không có, không chạy nổi Doãn Khiêm thì thôi, cửa cũng đóng không nổi, xe kẹo hồ lô kia liền bị kẹt trong cửa, bánh xe nghiến kèn kẹt vang vọng khắp hành lang.
“Chỉ mấy cây kẹo hồ lô thôi mà, cũng không đáng bao nhiêu, em nhận đi chứ.”
Doãn Khiêm đứng ngoài cửa chào hàng, Kẹo Hồ Lô đứng trong cửa nghe thấy tên mình thì nhảy nhót tưng bừng: “Gâu gâu!”
“Không cần, cậu lấy về mà ăn.” Đường Chung gắt gao chắn cửa không cho cậu ta vào, uy hiếp nói, “Bên bất động sản sắp tới rồi, bọn họ sẽ lôi đầu cậu đi đấy.”
Doãn Khiêm không hề để ý: “Anh của tôi ở ngay tầng dưới, đến lúc đó tôi sẽ nói là tới thăm người thân, ai dám đuổi tôi đi.”
Đường Chung đang theo đuổi anh cậu ta: “…”
Mắt thấy cái cửa sắp trụ không nổi, Đường Chung cái khó ló cái khôn: “Tôi có alpha rồi.”
Doãn Khiêm: “Em lừa tôi, trên người em không có mùi của alpha.”
Đường Chung nâng một tay lên kéo vạt áo ra cho cậu ta xem: “Gần đây anh ấy bận nên không tới chỗ tôi, này, cậu xem đi, đây là ký hiệu mấy hôm trước anh ấy cho tôi.”
Doãn Khiêm định thần nhìn lại, quả nhiên có hai hàng dấu răng đã biến thành màu hồng nhạt.
“** má, thằng khốn nào dám cướp người trước mặt tôi?” Cậu ta tức nổ phổi, đạp một cước lên xe kẹo hồ lô, chưa từ bỏ ý định mà nhìn tiếp, “Tổ sư nó, răng còn chỉnh tề hơn cả mình!”
Ở bệnh viện cách đó mười km, Doãn Kham bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Y tá Giang đứng một bên quan tâm nói: “Có phải bị cảm không? Gần đây nhiệt độ hạ rất nhanh, bác sĩ Doãn phải mặc nhiều áo uống nhiều nước ấm vào đó.”
Doãn Kham đáp lại.
Hôm nay hiếm khi tan tầm sớm, ngồi trong văn phòng đọc ghi chép giải phẫu tuyến thể một lát.
Lật tới lật lui chỉ có một tờ ghi chép trị liệu ngắn gọn, nhớ tới lúc trước gặp được một đồng nghiệp chung buổi phẫu thuật trị liệu tuyến thể ở thành phố N kia, Doãn Kham so sánh vị trí của bác sĩ phẫu thuật chính một chút, cho rằng đây có thể là lần phẫu thuật tuyến thể lần hai mấy năm trước ở thành phố N mà người kia đã nói.
Thời gian là cuối tháng bảy năm trước, cũng là lúc vào cuối học kỳ, Doãn Kham tính toán sơ, lúc đó anh vẫn còn học lớp mười hai ở thành phố N.
Bởi vì không phải ghi chép phẫu thuật bản địa, thông tin của người bệnh lại được bảo mật, không có tên tuổi cũng không có thông tin tình trạng cơ thể, kết quả sau phẫu thuật cũng không ghi chép kỹ, chỉ có thể biết đó là nam omega, lúc làm phẫu thuật vừa tròn mười tám tuổi.
Omega vừa thành niên chưa bao lâu đã bị tổn hại tới hai lần, theo lý đó là chuyện gây náo động giới báo chí xã hội, nhưng trong ấn tượng của Doãn Kham, anh chưa từng nghe đến chuyện này ở thành phố N.
Mang theo ý nghĩ nghiên cứu sâu về ca bệnh, Doãn Kham định tìm bác sĩ Lưu hỏi có tư liệu gì về buổi giải phẫu này không, nhưng bác sĩ Lưu đang chuẩn bị về nhà, nói phải quay về ăn tết với gia đình, bảo anh lên mạng tra thử trước.
Doãn Kham cũng mới nhận điện thoại của mẹ, mới nhớ ra hôm nay là lễ đông chí.
Lâm Ngọc Xu gọi anh về gói sủi cảo, anh lấy cớ gần đây bận làm việc đẩy xuống cuối tuần, đổi quần áo đi xuống lầu, gặp phải y tá Giang Dao đang ôm túi nilon đi tới, cũng đưa sủi cảo cho anh.
“Tối qua tôi gói với người nhà, thừa nhân bánh nên gói thêm mấy cái, bác sĩ Doãn cầm về ăn đi, vừa đủ cho anh ăn.”
Lúc này không có lý do gì để không thể không nhận, Doãn Kham từ chối: “Trong nhà vẫn còn đồ ăn thừa, không cần, cảm ơn.”
Giang Dao nói: “Có thể giữ lại để sáng mai ăn, cho vào nồi luộc lại là được, rất tiện.”
“Tôi không ăn sáng ở nhà.” Doãn Kham nói dối bằng một câu vô hại, “Cô giữ lại ăn đi.”
Sắc mặt Giang Dao tái nhợt, từ từ thu lại chiếc túi trong tay.
Lúc quay người muốn đi, Doãn Kham nghe thấy cô hỏi: “Có phải bác sĩ Doãn có người mình thích rồi không?”
Doãn Kham hơi sửng sốt.
“Có phải là thanh niên lần trước bác sĩ Doãn ôm tới bệnh viện không?” Giang Dao cười đến khó coi, “Cậu ấy xinh đẹp như vậy, còn là omega, chẳng trách…”
Dưới cái nhìn của Doãn Kham, chuyện tình cảm không liên quan gì đến giới tính cùng bề ngoài, nhưng anh nên từ chối y tá Giang, cho nên sự hiểu nhầm này lại trở thành cái cớ chính đáng.
“Ừ.” Doãn Kham thẳng thắn thừa nhận, “Cậu ấy rất tốt.”
Về đến nhà, đi vào trong phòng không bao lâu thì cửa bị gõ vang.
Mở cửa, Đường Chung mặc một bộ quần áo ở nhà xù lông, hơi co ro chỉ vào cửa: “Trên đó có dán giấy ghi chú, anh thấy không?”
“Không.” Doãn Kham nói.
“À…” Đường Chung lộ vẻ mặt tiếc nuối, “Có lẽ bị dì lao công quét đi rồi.”
Doãn Kham không ngăn cản, cậu mặt dày cùng theo vào nhà.
Không biết có phải là tâm lý ỷ lại sau khi đánh dấu tạm thời hay không, gần đây Đường Chung càng thêm dính Doãn Kham, cứ lúc nào quay về Xuân Thiều Loan là đều muốn theo anh mỗi giờ mỗi phút, dù anh không nói lời nào cũng không cười, chỉ lo làm việc của mình, Đường Chung ở bên cạnh vẫn ngắm đến vui vẻ.
Hôm nay cũng vậy, Doãn Kham cơm nước xong xuôi thì đi vào phòng làm việc mở máy tính đọc tài liệu. Cũng may cửa không khóa, Đường Chung ngồi trên ghế sofa phòng khách nâng di động lên trò chuyện trong nhóm, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt một cái vào thư phòng.
Lúc nghiêm túc học, khuôn mặt Doãn Kham sẽ hờ hững, đôi môi mỏng khẽ mím, áo sơ mi cài đến nút cao nhất khiến anh vừa trang trọng vừa gợi cảm, Đường Chung vừa thầm dùng các loại tính từ mà cậu không dám nói ra để hình dung alpha của mình, vừa lén lút dùng di động chụp anh.
Tất cả những kỹ năng chụp ảnh mà Tô Văn Uẩn dạy Đường Chung đều không dùng, bởi vì khoảng cách xa nên chỉ chụp được một góc mặt.
Đường Chung vẫn chụp không biết trời đất gì. Trước đây dùng di động ấn phím kiểu cũ, lúc chụp hình sẽ không lưu lại, bây giờ có cơ hội rồi, đương nhiên phải chụp nhiều thêm vài tấm.
Vừa chụp ảnh vừa cười nhạo mình ngu ngốc, vì sao lúc đó không nhìn ra anh là alpha nhỉ? Còn tưởng mùi trên người anh là mùi thiên nhiên, coi như đó là di chứng ảnh hưởng đến khả năng nhận biết tin tức tố sau phẫu thuật thì cũng không nên ngu ngốc như vậy.
Doãn Kham sinh ra trong gia đình giàu có danh gia vọng tộc chân chính, trên đời này có rất ít thứ khiến anh phải bận tâm, không giống như mình, khom lưng vì năm đấu gạo, cũng có thể nịnh nọt vì chút lợi ích nhỏ nhất. Nếu không phải thân phận hay địa vị khác biệt, bọn họ cũng không đến nỗi.
Đường Chung lắc đầu một cái, không nghĩ thêm nữa.
Doãn Kham cũng có tật xấu, một khi tập trung vào gì đó là quên luôn thời gian.
Tầm mắt chuyển qua phía dưới màn hình, 22:12, đã đến lúc nên nghỉ ngơi, anh đứng lên lười biếng duỗi người, trong đầu bỗng hiện lên vài đoạn rải rác, khiến anh nhớ ra một chuyện mình bỏ quên.
Nâng cái chén không ra ngoài phòng khách, Doãn Kham nhìn thấy Đường Chung đang nằm ngủ trên sofa, bước chân hơi dừng lại, sau đó không tự chủ mà nhẹ đi.
Anh cho là Đường Chung đã đi rồi, dù sao ở đây không có gì vui, đến cả người nói chuyện cũng không có.
Lúc đến gần, mùi cỏ xanh nhàn nhạt lan vào trong mũi, không nồng như kỳ phát tình, lại có một chút vị ngọt thanh nhã, khiến cho Doãn Kham rời chân rời mắt không nổi.
Doãn Kham không đành lòng đánh thức cậu, nghĩ trong nhà có phòng khách, dù sao ngủ cũng thoải mái hơn ghế sofa, bèn cúi người xuống, một tay luồn qua gối, một tay đưa lên gáy, định ôm người vào phòng.
Ai ngờ Đường Chung ngủ không sâu, cơ thể còn chưa bị nhấc lên đã tỉnh lại, đôi môi đỏ nửa hé, ngáp một cái nho nhỏ, híp mắt lim dim buồn ngủ nhìn người trước mặt, khóe miệng cũng cong lên: “Anh xong việc rồi à.”
Từ trước tới nay vì để an toàn nên Đường Chung luôn bôi mấy thứ linh tinh lên mặt, bây giờ cả ngày nhìn được khuôn mặt thật rồi, Doãn Kham lại không quen nổi. Có thể là do khoảng cách quá gần, cũng có thể là do đã đánh dấu tạm thời, nụ cười ngây thơ hồn nhiên của Đường Chung như hóa thành sợi tiễn xuyên tim, khiến nhịp tim của anh bắt đầu rối loạn.
Anh trầm giọng “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Đừng ngủ ở đây.”
Đường Chung hiểu lầm ý anh, mặc dù trong lòng không tình nguyện chút nào, vẫn từ từ ngồi dậy: “Không cẩn thận ngủ mất… Vậy em đi trước đây.”
Doãn Kham đứng thẳng lên, không nói gì nữa.
Đường Chung chống tay vịn đứng lên, đè phải thứ gì đó cứng cứng nằm khuất dưới chiếc áo khoác vứt trên ghế sofa, cho là đè hỏng rồi, tự tay lần mò, lấy từ trong túi tiền ra một que kẹo hồ lô bị đè vỡ.
Đường Chung nhìn chằm chằm cây kẹo hồ lô kia hồi lâu, thử thăm dò hỏi: “Cái này… cho em à?”
Doãn Kham vẫn đưa lưng về phía cậu: “Quà tết.”
“Mua ở đâu vậy?” Đường Chung hỏi, “Em thấy xung quanh không bán.
Doãn Kham cầm lấy chiếc cốc rỗng: “Bên cạnh cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, đi ngang qua thấy nên mua.”
Đường Chung cúi đầu, cẩn thận bẻ thẳng lại hai nửa đoạn kẹo hồ lô, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng.
Có lẽ là xuất phát từ ý muốn bảo vệ của alpha đối với omega, cũng có thể là bị lần ngã trước kia của Đường Chung hù dọa, mấy hôm nay Doãn Kham đều đưa Đường Chung đến cửa thang máy, tận mắt thấy cậu đi lên.
Đường Chung mặc đồ ở nhà xù lông đứng trong thang máy phất tay tạm biệt với Doãn Kham, một tay khác giơ kẹo hồ lô, cười nói: “Lát nữa em sẽ ăn nó.”
Cửa thang máy khép lại, Đường Chung rũ tay xuống, lại tiếp tục nâng lên, bàn tay bụm mặt, cũng che luôn đôi mắt.
Vào những lần cậu chuẩn bị tới bệnh viện đón người đã nghiên cứu rất kỹ xung quanh, bao gồm cả bệnh viện này có mấy cái cửa, xung quanh có mấy cửa hàng tiện lợi.
Nào có cửa hàng tiện lợi bán kẹo hồ lô? Trước đây ở thành phố N không có, bây giờ ở thủ đô cũng không có.
Đã từng có một ngày nào đó, Đường Chung đi dọc con hẻm nhỏ kia ra ngoài, đi trên con đường rất dài, lúc tới gần cổng trường tiểu học thì rốt cuộc cũng thấy một cửa hàng bán đậu rang, trong đó có một tủ kính đựng kẹo hồ lô, cậu mua một cái, mùi vị giống như cái Doãn Kham tặng cho cậu như đúc.
Quãng đường dài đúng 3km, cả đi cả về là 6km, Doãn Kham đã từng đi trên con đường dài này bất kể mưa gió, chỉ vì để cậu nếm được vị ngọt, chờ mong cậu sẽ nở nụ cười.
Hàng lông mi đâm vào lòng bàn tay rung lên, Đường Chung hít sâu một hơi, khóe miệng cố chấp cong lên, một hai phải bày ra dáng vẻ vui mừng vì đã đạt được món đồ mơ ước.
Nhưng cậu cười không nổi, hơi thở cũng trở nên đứt quãng.
Vương tử cao ngạo bị cậu kéo từ trên trời xuống, hòa nhập với trần thế ồn ào náo nhiệt, thất tình lục dục mưa dầm thấm đất, sau vỏ bọc hời hợt của anh là yêu thích và quan tâm, tất cả bản năng bảo vệ đều tuôn ra không một tiếng động.
Đường Chung chưa bao giờ hận mình đến thế.
Là cậu cố gắng kéo Doãn Kham vào thế giới của mình, sau đó bỏ lại Doãn Kham, một lần rời đi đã là bảy năm sau.
Đừng tiếp tục kiếm cớ nữa, Đường Chung tự nhủ, mày là tên khốn khiến anh buồn khổ, còn mơ được anh ấy dễ dàng tha thứ.