Đọc truyện Ẩn Trung – Chương 53
Cuộc sống lại trở về như những lúc ban đầu.
Trong những ngày không cần phải học nữa, Doãn Kham tiếp tục chạy qua chạy lại giữa hai nơi, lúc tan ca rẽ vào bên đường, ăn một bữa cơm với Hạ Gia Huân đi công tác nhiều như ra khỏi nhà.
“Nào, hai anh em mình cạn một ly, kính khoảng thanh xuân bị đồ mắt mù kia phá hoại!”
Doãn Kham giơ cốc lên rồi thả về, Hạ Gia Huân ủ rũ nói: “Được rồi được rồi chỉ có em mù thôi, ít nhất anh Doãn còn chọn được người xinh đẹp nhất, còn là omega.”
Lời giải thích nghe xong thấy còn khó đỡ hơn, Doãn Kham không để bụng cậu ta, khẽ chạm vào cốc, uống sạch nửa chén trà còn lại bên cạnh.
“Mà này…” Hạ Gia Huân nốc bia liên tục nấc lên, “Ngày đó hai người các anh nói chuyện gì vậy? Cái tên kia phí sức như vậy, em còn tưởng cậu ta phải bám lấy anh đến năm sau kia.”
Doãn Kham nói: “Không nói gì cả.”
“Anh Doãn cũng đừng nén nhịn trong lòng làm gì.” Hạ Gia Huân khui thêm chai bia, rót ùng ục vào cốc, “Lúc đó cậu ta phủi mông nói đi là đi, anh có gia nghiệp ở thủ đô lớn như vậy cũng không cần, còn định ở lại thành phố N, chậc, nếu em là cậu ta thì cảm động còn không kịp, sao lại cam lòng đạp anh xuống được.”
Vừa nói vừa giơ cốc bia lên: “Nào, cạn ly cho cuộc tình cảm động tới trời xanh này!”
Hạ Gia Huân uống nhiều rồi nên đầu óc không tỉnh táo, nói chuyện lung tung, khi thì khóc khi thì cười, lải nhải mắng tên phá hoại thanh xuân ban nãy là “Trông chẳng khác nào đồ cặn bã”, còn ôm tim kêu đau nói muốn được cấp cứu, lúc được dìu lên xe lại bắt đầu hoài niệm, rung đùi đắc ý đọc: “Thanh xuân như một món ăn mới mẻ thơm ngon, tuy rằng có lúc rất dở, nhưng đĩa đồ ăn kia vẫn luôn quyến rũ.”
Nhà Doãn Kham có phòng chuyên dụng cho khách, buổi tối tha Hạ Gia Huân đã say khướt về nhà, nhân tiện nhận điện thoại đến từ “Tô bé bỏng”.
“Cậu ta uống say rồi.” Doãn Kham đưa lưng về con ma men đang nằm ngủ chỏng vó trên giường, “Giờ còn đang ngủ.”
Tô Văn Uẩn đầu bên kia điện thoại tỏ vẻ đã biết, trước khi cúp điện thoại nhịn không được mà hỏi một câu: “Ngày đó Đường Chung đã giải thích hết cho cậu chưa?”
Doãn Kham không biết “Giải thích” trong miệng Tô Văn Uẩn có giống lời giải thích mà Đường Chung cho mình hay không, nghĩ chắc cũng không khác lắm, đều tránh nặng tìm nhẹ không đề cập đến bảy năm kia.
Doãn Kham “Ừ” một tiếng, Tô Văn Uẩn nói tiếp: “Nhất định cậu ấy có nỗi khổ riêng. Cậu cũng biết cậu ấy không phải loại người như vậy mà.”
Doãn Kham nhếch môi, hỏi: “Vậy cậu ấy là loại người gì?”
Tô Văn Uẩn trầm mặc.
Trước đây bọn họ đã tìm hàng ngàn lý do để giải thích hành động của Đường Chung, cố gắng chứng minh cậu “Không phải là người như vậy”, mỗi khi có một chút hi vọng lại bị sự thật từ trên trời giáng xuống phủ nhận, không ai muốn trải nghiệm mùi vị khi sự tin tưởng và kiên trì bị đập nát lần nữa.
Huống hồ so với người khác, Doãn Kham còn phải chịu đựng nhiều lời đàm tiếu khoét tim đục cốt như vậy, bảy năm trống trải này như mảnh gai găm trong lòng anh, càng nhắc đến càng đâm sâu vào da thịt.
Đường Chung cho rằng anh muốn tách ra thành hai chân trời với cậu, chỉ cần bức tường kia vẫn còn chắn ở giữa, như vậy vấn đề này rất khó giải quyết.
Đảo mắt đã vào tháng một, căn phòng luôn yên lặng ở tầng trên lại có động tĩnh.
Tiếng bước chân chạy trên phòng lặng yên biến mất, có lần tan tầm trở về sớm, Doãn Kham đứng trong thang máy thấy một cô gái ôm túi thức ăn cho chó thật to, ấn vào nút lên tầng hai mốt xong thì kẹp di động vào bả vai nói chuyện, trong lời nói nhiều lần đề cập đến câu “Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ chăm sóc cho Kẹo Hồ Lô”, Doãn Kham mới biết người kia không chỉ đến ở không mà còn mang theo chó.
Nhưng mà trần nhà trên đỉnh đầu vẫn rất yên tĩnh, đặc biệt là tiếng ồn ào trong nhà bếp trước đây đã ngừng lại, ngay cả Doãn Khiêm tới đây chơi, vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng cũng hoài nghi có phải tầng trên không có người ở nữa không.
“Anh không nghe nhầm đấy chứ?” Doãn Khiêm lại lần nữa tấn công tầng trên thất bại mà quay về, quả thật vô cùng hoài nghi nhân sinh, “Em dán vào ván cửa rồi mà không nghe được gì.”
Doãn Kham chỉ nói tầng trên có người, không nói chuyện có chó, nhàn nhạt nói: “Bên ngoài có lắp camera, cẩn thận bị bên bất động sản nhầm thành trộm.”
Doãn Khiêm không những không sợ, còn hơi mong chờ: “Bắt được thì cứ bắt đi, bắt rồi em lại càng có lý do gọi điện cho cậu ta.”
Tư duy cùng hành vi của Doãn Khiêm cũng như cái lò xo, muốn làm gì là làm cái đó, tự dâng người đến tận cửa, Doãn Kham mơ hồ cảm thấy bất an, cứ như Doãn Khiêm là một quả bom nổ chậm vậy.
Buổi chiều, quả bom này rốt cuộc nổ lúc anh vào bếp rót nước.
Khi bưng cốc quay về phòng khách, đầu tiên là thấy Doãn Khiêm hoang mang hoảng loạn thả lại di động trên bàn, định thần nhìn lại thì thấy là di động của mình, Doãn Kham trầm giọng hỏi: “Làm gì đấy?”
Doãn Khiêm từ nhỏ đã hơi sợ người anh trai này của mình, sau khi biết anh là alpha thì càng sợ, gãi đầu nói: “Di động em hết pin rồi, mượn gọi điện một chút.”
“Gọi được không?” Doãn Kham nói.
“Gọi được! Cậu ấy vừa thấy không phải số của em, chưa đến tiếng tút thứ hai đã nhận ngay!” Doãn Khiêm kích động chưa tới ba giây đã ủ rũ xuống, “Nhưng mà vừa nghe thấy tiếng em, lập tức cúp máy…”
Doãn Kham không nói gì.
Số di động của anh từ hồi cấp hai vẫn chưa đổi vì rất ít khi gọi điện, sau khi chuyển đến thành phố N vẫn không đổi, trở lại thủ đô rồi vẫn dùng tiếp.
Nhưng bây giờ Đường Chung thần thông quảng đại, điều tra được nơi ở của người khác cũng chỉ là chuyện nhỏ, tất nhiên cũng biết mối quan hệ giữa Doãn Khiêm với anh. Doãn Kham nhớ đến đây thì không khỏi nhíu mày, chỉ là anh không biết Đường Chung còn nhớ số này hay không, nếu là vì số quen mới nghe máy, vậy thì ít nhất anh cũng phải chịu nửa phần trách nhiệm.
Đợi một lúc, di động không có động tĩnh gì, Đường Chung không gọi lại, cũng không gửi tin nhắn dò hỏi, hoàn toàn không phù hợp với tác phong nôn nóng liều lĩnh của cậu.
Mở tin nhắn WeChat ra, thông báo lời mời kết bạn dừng lại ở hai tuần trước, cùng ngày với bữa cơm lúng túng từ bốn người biến thành hai người kia.
Nhìn hai chữ “Xin lỗi” trong phần ghi chú, hơi thở của Doãn Kham bỗng rối loạn, dù trán không cau lại nhưng vẫn có mây đen vờn quanh.
Đối diện với cuộc trò chuyện chỉ kéo dài ba giây, do dự một lúc lâu, Doãn Kham vẫn không ấn vào.
Khoảng cách giữa người với người phần lớn có thể so với khoảng cách núi cao biển lớn, chỉ cần đi về hướng khác là có thể rút ngắn lại. Nhưng nếu như khoảng cách giữa đó là thời gian, vậy thì nó còn cao hơn núi, sâu hơn biển, đủ để khiến người ta phải khiếp sợ.
Đường Chung “sợ” đến chậm hơn người khác, cậu cố gắng chạy một mạch về phía trước, gặp đả kích mấy lần đều cho đó là rèn luyện, đợi đến khi trúng đòn cảnh tỉnh, cậu mới phát hiện mình đi sai hướng, mà trời thì đã tối om.
Cậu mờ mịt nhìn bốn phía hoang vu tiêu điều xung quanh, dũng khí cùng sức lực gần như trôi mất, đến cả tự tin để cậu tiếp tục leo lên núi cũng không còn nữa.
Nếu như sự thành công của người dựa vào trí dũng song toàn, thì cậu thất bại là vì không dũng cảm cũng không mưu trí, chọn sai thời cơ, sai phương pháp, một bước sai, từng bước sai.
Chụp xong quảng cáo, trên máy bay quay về thủ đô, Đường Chung lật quyển “Bá tước Monte Cristo” lâu rồi chưa đọc xong kia ra, nhân vật chính đa mưu túc trí đi từng bước thận trọng lại càng làm nổi bật sự vụng về của cậu.
Xuống máy bay, Đường Chung dùng áo lông và khăn quàng cổ bọc kín người. Thời gian làm việc lần này rất vừa vặn, tính toán thời kỳ động dục sẽ đến vào mấy ngày này, lúc đi ra ngoài gặp được mấy fan dúi cho cậu miếng ấm Bảo Bảo và cả túi chườm nóng, Đường Chung nói cảm ơn từng người một, đồng ý với họ hết bận rồi sẽ nghỉ ngơi cho thật tốt.
Trước khi quay về, cậu bảo Tiền Tiểu Đóa dừng xe trước một tiệm thuốc ít người, tự mình xuống xe đi mua một đống thuốc giảm đau.
“Có cần nhiều vậy không?” Tiền Tiểu Đóa trông thấy mà sợ, “Không phải tiêm thuốc ức chế là xong rồi sao?”
Đường Chung lười giải thích cho cô biết từ sau khi phẫu thuật xong, thứ khó khăn nhất là kỳ phát tình.
Nếu như lúc trước kỳ động dục đối với omega chỉ là phát sốt khó chịu gì đó, thì thời phát tình đối với omega chịu di chứng và tác dụng phụ của thuốc lại là đang sốt cao thì bị ném vào trong không gian ngập tuyết, thỉnh thoảng còn bị trúng một roi, điểm tốt duy nhất là phản ứng mãnh liệt kia nói cho cậu biết —— cậu còn sống.
Tiền Tiểu Đóa lắc đầu cảm thán: “Làm omega thật vất vả, trước đây tôi còn ao ước, cả ngày ngóng trông mấy nhà khoa học kia có thể nhanh chóng nghiên cứu ra cách thay đổi giới tính thứ hai, giờ nhìn dáng vẻ này của cậu đã không dám mơ tưởng nữa rồi.”
Đường Chung cúi đầu chỉnh thuốc trong hộp: “Cũng không kinh khủng như vậy.”
Hai người chuyển sang hàn huyên chuyện khác.
“Kẹo Hồ Lô lười lắm, mấy ngày cậu không ở đây, mỗi ngày tôi đều đi thay nước cho nó ăn, muốn kéo nó ra ngoài đi dạo nó cũng không chịu, cái mông cứ chổng lên, kéo đi không nổi.” Tiền Tiểu Đóa mách lẻo.
Đường Chung nở nụ cười: “Lúc nó còn nhỏ không vậy đâu, nhảy nhót tưng bừng, không cho nó ra ngoài sẽ cào cửa cào tưởng, có thể là do thay đổi hoàn cảnh mới nên không quen.”
Phía trước là đèn đỏ, Tiền Tiểu Đóa quay lại nháy mắt với Đường Chung: “Nói cho cậu biết một chuyện, tầng dưới nhà cậu có một anh cực kỳ đẹp trai.”
Đường Chung: “…”
“Vóc người rất cao, trông như alpha vậy, tôi từng gặp được anh ấy trong thang máy hai lần, mẹ nó tôi đứng cạnh anh ta mà tim cứ đập thình thịch, không biết còn tưởng anh ta là minh tinh nào cơ đấy… Chỉ là hơi lạnh lùng, có vẻ không dễ tiếp cận.”
Đường Chung: “Ừ, là cực kỳ khó tiếp cận.”
Tiền Tiểu Đóa: “Thì ra cậu từng gặp anh ta rồi à? Anh ta kết hôn chưa, có người yêu chưa? Có thể ở trong khu chung cư như vậy, lai lịch chắc cũng không nhỏ đâu nhỉ?”
Đường Chung suy nghĩ một lát, trả lời: “Anh ấy là con cả nhà họ Doãn.” Sau đó nuốt cay đắng trong cổ họng xuống, thấp giọng nói thêm, “Cũng là bạn trai cũ của tôi.”
Lúc không có chuyện gì quan trọng, Đường Chung rất ít khi kiểm tra di động, sau khi đổi cái mới thì càng ít, thực ra quá trình đổi từ điện thoại ấn sang điện thoại cảm ứng khiến cậu rất khó thích ứng, đầu ngón tay lướt trên màn hình ngoại trừ trơn trượt, còn lạnh tới mức khó chịu.
Về nhà rồi cậu mới mở di động tắt máy ra, sau khi tin nhắn đến, trước tiên là bỏ qua mấy cuộc gọi chưa nhận của Doãn nhị thiếu, lại mở WeChat, trả lời tin nhắn của Tô Văn Uẩn.
Mộc Đông Đông: Tớ về nhà rồi~
Tô to lớn: Sắp tới có thể được nghỉ một tuần rồi chứ?
Mộc Đông Đông: Đúng vậy~
Trả lời xong, Đường Chung ôm Kẹo Hồ Lô cứ nhảy lên từ lúc cậu bước vào cửa lên vai trái, đi tới ban công đổ thêm đồ ăn rót thêm nước cho nó.
Đầu gối vì ngồi lâu mà nhũn ra, suýt nữa đứng không nổi, Đường Chung chống tường từ từ đứng dậy, vỗ vào cái mông đầy thịt của Kẹo Hồ Lô: “Mập thành vậy rồi còn không chịu vận động, đồ chó ngốc.”
Kẹo Hồ Lô đã bước vào lứa tuổi già cụp đuôi: “Ẳng ——”
Vào phòng lấy di động, thấy Tô Văn Uẩn hỏi “Cậu ấy có liên lạc với cậu không”, Đường Chung đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chậm rãi đánh: Không.
Tô to lớn: Vì sao? Lần trước nói chuyện nát đến vậy sao?
Mộc Đông Đông: Là do tớ nghĩ chuyện đơn giản quá, quấy rầy đến anh ấy.
Tô to lớn: Tớ thật không hiểu nổi, có cái gì mà không thể nói với cậu ta cơ chứ?
Đường Chung suy nghĩ một chút: Không thể nói gì với anh ấy.
Gửi xong tin đi, cậu chợt nhớ tới tình cảnh lúng túng ngày đó, đánh chữ nói: Xin lỗi, phụ lòng tốt của cậu và Hạ Gia Huân rồi, để cho các cậu phải mất mặt.
Tô to lớn: Không sao đâu, chỉ ầm ĩ một trận thôi, bọn tớ cũng hay cãi nhau mà.
Đường Chung cả kinh: Tớ còn nghĩ hai cậu đang diễn kịch.
Tô to lớn: Em ấy diễn kịch không giỏi vậy đâu, nếu tớ nói trước cho em ấy biết, chắc chắn em ấy sẽ làm loạn lên mất.
Đường Chung cảm thấy rất xấu hổ, thả Kẹo Hồ Lô xuống, hai tay ôm di động đánh chữ: Xin lỗi, hại hai cậu cãi nhau.
Tô to lớn: Cậu đánh chữ chậm quá đó, tớ ở bên này nhìn chằm chằm dòng chữ đang nhập tin nhắn, mắt trừng tới mức xót ra rồi đây, còn tưởng cậu muốn mời bọn tớ ăn cơm.
Khuôn mặt ảm đạm hồi lâu của Đường Chung rốt cuộc cũng nở nụ cười: Muốn ăn gì, tùy các cậu chọn~
Lúc trời chập choạng tối, Kẹo Hồ Lô đã lâu không rời cửa rốt cuộc cũng bị chủ nhân vừa đấm vừa xoa dắt ra ngoài dạo một vòng.
Khu chung cư quản lý nghiêm ngặt, nuôi chó nhất định phải đăng ký với bên bất động sản. Lúc điền bảng, trong ô thời gian điền “đến tháng tư năm sau”, Đường Chung nhớ tới lúc đó mình “tùy hứng” thuê nửa năm, khi ấy hưng phấn nhiều hơn là phiền muộn.
“Làm sao bây giờ, tiền thuê nhà cũng đã giao ra rồi, chỗ này đắt quá.” Về đến nhà, Đường Chung xoa lên cái đầu xù lông của Kẹo Hồ Lô, “Ráng nhịn thêm bốn tháng nữa, đến kỳ hạn rồi chúng ta sẽ đi ngay, tìm cái phòng nhỏ hơn nơi này một nửa, đủ cho đôi ta ở là được.”
Kẹo Hồ Lô: “Gâu!”
Sắp tới kỳ phát tình, cơ thể Đường Chung bắt đầu xuất hiện một vài trạng thái khó chịu. Buổi tối cậu tiện tay nấu ít mì tôm lấp đầy bụng, tắm rửa sớm bò lên giường nghỉ ngơi.
Cậu không ngờ buổi tối lại bị đau đến tỉnh, trước khi ngủ đã uống mấy viên thuốc giảm đau, không ngờ trong cơn nửa tỉnh nửa mê vẫn bị tiếng nổ vang lên bên tai làm cho tỉnh lại.
Nhấc cánh tay bủn rủn lên, bàn tay lạnh lẽo xoa lên chiếc gáy đã rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, Đường Chung còn đang suy nghĩ đó là tiếng gì, chỉ nghe thấy phía ban công có tiếng nghẹn ngào mơ hồ truyền tới.
Là Kẹo Hồ Lô đang kêu.
Một rưỡi sáng, Doãn Kham vừa tan ca tối đi thang máy về nhà, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách một hồi, để đề phòng mình ngủ gật, mí trên mí dưới vừa chạm nhau đột nhiên mở ra, sau đó đứng lên, tới bếp kiếm ăn.
Sức ăn của alpha rất lớn, anh cũng không ngoại lệ, mỗi khi có ca tối về đến nhà, chung quy phải ăn chút gì đó mới ngủ ngon được.
Mở tủ lạnh ra thấy ở góc trên tầng hai đặt hai cái bánh bao cuối cùng trong túi, Doãn Kham do dự một chút, sau đó lấy ra, tìm cái đĩa bỏ vào, vẩy chút nước, bỏ vào lò vi sóng đun nóng.
Hôm nay là cuối tuần, sáng nay anh đi một chuyến tới nhà họ Doãn. Không biết là cố ý hay vô tình, Doãn Chính Tắc đã gọi Lục Linh San tới nhà, nghe nói anh làm việc ở bệnh viện khoa phân hóa, Lục Linh San quấn lấy hỏi anh rất nhiều vấn đề liên quan tới cơ thể, còn nói phải tới bệnh viện của bọn họ để kiểm tra sức khỏe.
Ấn tượng của Doãn Kham đối với Lục Linh San đã vô cùng mờ nhạt, chuyện lúc trước cô chạy tới thành phố N nói không ngại anh là beta, còn muốn đi cùng anh cũng gần như quên sạch. Không biết Doãn Chính Tắc biết chuyện này từ đâu, lúc ăn cơm khen Lục Linh San có mắt nhìn, còn nói gì mà “Chờ đợi mây tan thấy trăng sáng”(1), lộ rõ ý đồ muốn tác hợp lại cho hai người.
Ngồi cùng nhiều người như vậy, Doãn Kham ngoại trừ im lặng thì không làm gì được. Sau khi ăn xong Doãn Chính Tắc gọi anh đến thư phòng nói chuyện, hỏi có phải anh không thích Lục Linh San hay không, nói: “Nếu con không thích, ông nội sẽ tìm người tốt hơn cho con, chọn đúng ý con.”
Nói cho anh tự do, nhưng hành động lại bức ép người khác như vậy.
Doãn Kham nói không vội, Doãn Chính Tắc liền vỗ đùi cười lớn: “Được, không vội, trên đời nhiều omega xinh đẹp lại có gia thế tốt, có thể khiến con động lòng. Con đấy, từ nhỏ đã xem thường che giấu hỉ nộ, nếu gặp người mình thích, chắc chắn sẽ sớm mang về cho ông nội thôi.”
Lúc đó Doãn Kham không phản đối, bây giờ nghe tiếng lò vi sóng hoạt động, nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, bỗng nở nụ cười tự giễu.
Bọn họ không biết rằng, thật ra anh đã sớm thay đổi.
Tính tình ác liệt trong giai đoạn mẫn cảm nhất của thời thanh xuân niên thiếu đã bị mài mòn hết, anh đã học được cách che giấu, không còn tự tin cuồng ngạo, lại thờ ơ không dám lấy bất kỳ thứ gì mình muốn như trước đây, muốn lên trời hái trăng cũng không dám nữa.
Tựa như lúc đó anh đối diện với người mình thích, tình nguyện giấu ở đáy lòng cũng không muốn tùy tiện hành động, gây khó dễ cho đối phương.
Tựa như anh đối diện với món ăn mình thích, vì không nỡ ăn quá nhanh, nên đã học cách không ăn như hùm như sói, mà giữ nó lại cuối cùng để thưởng thức.
Bánh bao nóng được bưng lên bàn, mùi thơm cùng hơi nóng bốc lên.
Doãn Kham lấy cốc quay về bếp rót nước, bỗng nhiên nghe thấy tầng trên có tiếng vật nặng rơi xuống đất cái “Rầm”, sau đó tiếng bước chân dồn dập chạy thẳng từ phòng ngủ vào nhà bếp.
Ngay sau đó, âm thanh rơi vỡ của bát đĩa khiến Doãn Kham phát hiện tình thế khác thường, anh bỏ ấm nước về chỗ cũ, lắng nghe tiếng bước chân rối loạn chạy về phòng ngủ, khoảng hai phút sau lại trở ra, bước nhanh về phía cửa lớn.
Vào giờ phút này, trạng thái của Đường Chung có thể nói là kinh hoàng cùng thất thố.
Đèn phòng khách còn chưa kịp bật, cậu tùy ý sờ soạng bắt lấy đôi giày đi vào, ôm Kẹo Hồ Lô nằm thoi thóp trên mặt đất tông cửa xông ra.
Đêm khuya không có ai đi thang máy, âm thanh thông báo vang vọng trên hành lang bỗng trở nên lạnh lẽo.
Cửa dần khép lại trước mắt, lúc bắt đầu đi xuống, răng trên va vào răng dưới cành cạch mới khiến Đường Chung phản ứng lại, phát hiện mình chỉ mặc một chiếc áo lông đã ra ngoài.
Kẹo Hồ Lô quan trọng hơn, nhịn một chút là tốt rồi.
Không biết là vì sợ hay vì lạnh, tay Đường Chung càng run lên dữ dội. Cậu xoa xoa đầu chó nằm trong ngực, Kẹo Hồ Lô không mở mắt ra được, nằm dựa vào ngực chủ như động vật thân mềm, cổ họng phát ra tiếng rên hừ hừ đầy đau đớn.
Thang máy chỉ đi xuống một lúc, dừng lại ở tầng hai mươi.
Lúc cửa mở ra, Đường Chung còn đang sững sờ, đợi đến khi thấy rõ người trước mặt, càng ngẩn ngơ không nói nên lời.
Doãn Kham mặc bộ đồ đen nhanh chân bước vào, lên tiếng hỏi trước: “Sao thế?”
“Kẹo, Kẹo Hồ Lô, bị bệnh rồi.” Đầu óc Đường Chung rối như tơ vò, phản xạ có điều kiện trả lời, “Có thể do… ăn phải đồ ôi.”
Cửa thang máy đóng lại lần nữa, con số góc bên phải chầm chậm nhảy lên, trong bầu không khí yên tĩnh, Đường Chung cũng dần tỉnh táo lại.
Nếu không trả lời cậu, vậy chính là tình cờ gặp mặt. Đường Chung thầm nghĩ như vậy, tuy rằng cậu không nghĩ ra Doãn Kham ra ngoài vào giờ này làm gì.
Con số đếm ngược xuống tầng trệt, Đường Chung nghĩ vừa làm hàng xóm, khách khí một chút cũng không thể làm phiền đến người ta, thông báo đến tầng một vang lên, ngẩng đầu vừa định nói “Em đi trước đây”, không ngờ lại bị đối phương cướp lời trước.
Doãn Kham nhanh chóng cởi áo khoác không kéo khóa, cánh tay dài duỗi ra sau Đường Chung, để hơi nóng bao phủ lấy cậu.
Tin tức tố alpha nồng đậm bao quanh cơ thể thon gầy đơn bạc của omega, tay chân lạnh lẽo đến cứng đờ của Đường Chung chớp mắt lại có tri giác.
Trên mặt Doãn Kham vẫn lạnh lùng, đã qua bảy năm, giọng nói trầm thấp vững vàng của anh vẫn đủ để khiến tim người khác đập nhanh hơn, tinh thần trở nên ổn định.
“Đến bệnh viện thú y?” Anh giúp Đường Chung kéo khóa, tiện tay ôm lấy Kẹo Hồ Lô, “Tôi đưa các cậu đi.”
Tiểu kịch trường: Kẹo Hồ Lô: Anh! Cuối cùng anh cũng tới rồi!
Tác giả có lời muốn nói: “Thanh xuân như một món ăn mới mẻ thơm ngon, tuy rằng có lúc rất dở, nhưng đĩa đồ ăn kia vẫn luôn quyến rũ” – Trích “Tố lý chi vãng”.
**********************
Chú thích:
(1) Chờ đợi mây tan thấy trăng sáng (守得云开见月明): Là một câu trong tập thơ của Mộng Tịch Dao, ý nói là người phải biết kiên nhẫn mới đạt được kết quả tốt.