Đọc truyện Án Trì Truy Xứ – Chương 51: Mi trầm nồng đại trực điểm
Mạch Kiếm Tùng vô cùng hoan hỉ và tự mãn những gì y đã có được ngày hôm nay. Y chắp tay sau lưng, ung dung đi rảo bước qua tất cả mọi giang biệt phòng trong toàn biệt cung dành cho gã. Theo mỗi bước chân, Kiếm Tùng cảm nhận y đang thay đổi và đã trở thành một vị chủ nhân của tòa biệt cung này.
Kiếm Tùng quay lại biệt sảnh.
Đảo mắt nhìn quanh tòa biệt sảnh với tất cả những vật dụng quý giá, Kiếm Tùng nghĩ thầm: “Sẽ còn nhiều thứ khác nữa sẽ thuộc về Kiếm Tùng”.
Y ngồi xuống chiếc ngai sơn son thiếp vàng. Mộng tưởng đến một ngày nào đó còn hơn cả ngày hôm nay.
Kiếm Tùng lớn tiếng gọi :
– Người đâu!
Một ả cung nữ hối hả bước đến khom người trước mặt hắn.
– Chủ nhân sai khiến.
– Bày đại yến cho ta.
– Dạ.
Ả nô nữ lui bước, chẳng mấy chốc sau, đã có một hàng a hoàn trong những bộ cánh nõn nà nối bước vào biệt sảnh, trên tay người nào cũng có những mâm thức ăn cao lương mỹ vị. Họ lần lượt bưng những mâm thức ăn đến để Kiếm Tùng xem rồi mới bày ra bàn.
Sự phục tùng của những ả cung nữ khiến Kiếm Tùng phấn khích vô cùng.
Y vừa phấn khích vừa tự mãn những gì mình đạt được.
Kiếm Tùng bưng cả tịnh rượu dốc lên miệng tự tưởng thưởng cho mình.
Y đặt tịnh rượu xuống bàn nhìn hai ả cung nữ đứng hầu, giả lả nói :
– Hai nàng múa cho ta xem.
Hai ả cung nữ bối rối, rồi quỳ ngay xuống. Cả hai cùng nói :
– Nô tỳ không biết múa.
Kiếm Tùng nheo mày. Y dốc bình rượu tu luôn một hơi dài rồi mới nói :
– Không biết múa… các ngươi vô dụng như vậy à?
Hai ả cung nữ cúi gục đầu xuống.
Kiếm Tùng nhìn họ.
– Dưới trướng Mạch gia không có kẻ vô dụng.
Nghe lời nói này của Mạch Kiếm Tùng, hai ả cung nữ cúi mọp đầu xuống sàn gạch.
– Chủ nhân lượng thứ.
Kiếm Tùng hừ nhạt một tiếng.
Hai ả cung nữ nghe tiếng hừ nhạt của gã càng bấn loạn hơn.
Kiếm Tùng gắt giọng nói :
– Đứng lên đi.
Hai ả cung nữ miễn cưỡng đứng lên. Cả hai lấm lét nhìn Mạch Kiếm Tùng.
Kiếm Tùng giả lả nói :
– Không biết múa thì cũng phải múa cho chủ nhân của các ngươi xem.
Hai ả cung nữ bối rối hơn với lời nói đó của Kiếm Tùng.
Thấy vẻ bối rối của họ, Kiếm Tùng nheo mày.
– Không múa được à.
Hai ả nô tỳ lắc đầu :
– Chủ nhân… chúng nô tỳ đúng là không biết múa.
Lời vừa đọng trên cửa miệng của hai ả nô tỳ thì hai đạo kiếm chỉ cũng bất ngờ phát ra. Hai đạo kiếm chỉ xuyên thủng yết hầu của hai ả nô tỳ.
Họ nẩy ngược người lên, tay ôm lấy yết hầu. Máu rỉ qua kẻ tay họ, cả hai từ từ đổ gục xuống.
Bốn ả cung nữ còn lại biến sắc.
Kiếm Tùng nói :
– Với ta không có gì mà ta không thể làm được.
Kiếm Tùng lừ mắt nhìn qua bốn ả cung nữ kia rồi nói :
– Đưa xác chúng ra ngoài.
Bốn ả nô tỳ thực hiện ngay lịnh của Mạch Kiếm Tùng, kéo lê hai ả cung nữ ra khỏi cửa biệt sảnh.
Kiếm Tùng phủi hai tay vào nhau. Y lắc đầu.
– Thật là đáng kiếp.
Y nói rồi đưa lên miệng tu ừng ực. Vừa đặt rượu xuống bàn thì Thánh Cô Kim Diện Thục Trân bước vào.
Kiếm Tùng mở ngay nụ cười tự đắc nhìn Thánh Cô Kim Diện. Gã đứng lên giả lả nói :
– Thánh cô đến thật đúng lúc.
– Biết Mạch công tử độc ẩm nên Thục Trân đến bồi tiếp.
– Thánh cô tự nguyện đến bồi tiếp Mạch Kiếm Tùng hay là phải thực thi lệnh của chủ nhân.
Thục Trân chắp một tay sau lưng uyển chuyển bước đến bàn đại yến.
Nàng nhìn Kiếm Tùng.
– Cả hai.
Nghe Thục Trân nói câu này, Mạch Kiếm Tùng liền ngửa mặt phá lên cười khanh khách.
Y vừa cười vừa nhìn Thánh Cô Kim Diện nói :
– Nàng không nói ra, thì Mạch Kiếm Tùng vẫn có thể đoán ra mà.
– Đâu ai có thể qua mắt Mạch Kiếm Tùng.
Kiếm Tùng cười khẩy, nhướng mày nhìn nàng.
– Thánh Cô Kim Diện quá khen… quá khen.
Thục Trân ngồi xuống đối diện với Kiếm Tùng. Nàng bưng tịnh rượu rót ra chén. Vừa chuốc rượu ra chén vừa nói :
– Mạch công tử vừa nhận được chức vị Tổng đàn chủ Tử Vong Sứ, có cần lấy mạng hai ả cung nữ sớm như vậy không?
Kiếm Tùng thản nhiên đáp lời Thánh Cô Kim Diện.
– Không sớm cũng không muộn.
– Thế là sao?
– Bởi vì trong biệt cung của Mạch Kiếm Tùng không có kẻ vô dụng. Còn vì sao Mạch Kiếm Tùng lấy mạng hai ả đó, bởi vì khi không dụng quyền trị nhân, nhân sẽ trị mình.
Thánh Cô Kim Diện cười nhìn gã.
– Càng ở bên Mạch công tử, bổn nương càng nhận thức sâu hơn về một người tham vọng như thế nào.
Kiếm Tùng nheo mày.
Thục Trân bưng chén.
– Mời Mạch tổng đàn sứ.
– Mời.
Hai người cùng cạn chén.
Thục Trân Thánh Cô đặt chén rượu xuống bàn, nhìn Kiếm Tùng.
– Mạch công tử đã là Tổng đàn chủ Tử Vong Sứ, sau này công tử còn muốn gì nữa.
– Nàng thử đoán xem Mạch mỗ còn đang muốn gì nữa.
– Thục Trân đã từng nói với Mạch Kiếm Tùng, Kiếm Tùng có ánh mắt rất bí ẩn, nếu đã không nói ra những suy nghĩ của mình thì chẳng một ai đoán biết được.
Kiếm Tùng gượng cười rồi nói :
– Chủ nhân có nói giống Thánh Cô không?
– Chủ nhân đánh giá cao về Mạch công tử. Chủ nhân nói, công tử chính là người chủ nhân cần, cần hơn bất cứ người nào khác.
Kiếm Tùng ngửa mặt cười khành khạch. Y vừa cười vừa vuốt cằm.
– Thế mà cho đến lúc này Mạch Kiếm Tùng chưa được diện kiến chân mục của chủ nhân.
– Chưa phải lúc.
Y chuốc rượu ra chén của mình và Thục Trân, vừa nói :
– Thánh Cô vừa hỏi gì nhỉ?
Thục Trân mỉm cười nói :
– Mạch công tử còn muốn gì nữa.
– Thánh cô là người có tham vọng, vậy thử nói xem một người có tham vọng thì muốn gì nào.
Thục Trân nhìn vào mắt của Kiếm Tùng, giả lả nói :
– Nói muốn cũng không đúng, không muốn cũng không đúng.
Kiếm Tùng mỉm cười.
– Nói vậy Mạch mỗ chẳng thích gì cả, chẳng ham muốn gì cả.
Thục Trân khẽ gật đầu rồi từ tốn đáp lời gã :
– Ngược lại muốn tất cả thuộc về mình. Nếu một khi Mạch Kiếm Tùng đã đạt được những thứ mình ham muốn thì sẽ có thứ khác thay vào để hun đúc thêm ý chí của Mạch Kiếm Tùng.
Nàng vừa dứt câu thì Mạch Kiếm Tùng phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của gã nghe thật ngạo nghễ và tự đắc.
Y bưng chén rượu cắt ngang tràng tiếu ngạo, rồi chìa chén rượu về phía nàng.
– Hồng nhan tri kỷ… mời.
Thục Trân nhìn vào mắt gã :
– Mời.
Hai người cùng cạn chén.
Y đặt chén xuống bàn rồi giả lả nói :
– Mỗi lần Kiếm Tùng nói chuyện với Thục Trân đều cảm thấy phấn khích vô cùng. Không chỉ phấn khích mà còn hứng thú nữa.
– Kiếm Tùng có cảm giác như vậy Thánh Cô Kim Diện Thục Trân mới là hồng nhan tri kỷ của Mạch Kiếm Tùng.
Y nhìn nàng mỉm cười. Ánh mắt của gã long lên sòng sọc.
Thục Trân thản nhiên tiếp nhận ánh mắt đó.
Thánh Cô Kim Diện trang trọng nói :
– Nếu như người ta đặt Kiếm Tùng vào chiếc ngai thiên tử… Mạch Kiếm Tùng có chối từ không?
Kiếm Tùng từ từ đứng lên. Đôi uy nhãn của gã những tưởng muốn nuốt chửng lấy Thánh Cô Kim Diện.
Thục Trân mỉm cưởi.
Kiếm Tùng nói :
– Chắc chắn không từ chối. Nếu có người ngồi được trên chiếc ngai Thiên Tử thì Kiếm Tùng cũng có thể ngồi trên chiếc ngai đó.
Thục Trân từ từ đứng lên.
Nàng rút trong ống tay ra ngọn tử kỳ vàng ửng rồi ghim thẳng xuống bàn đại yến.
Kiếm Tùng nhìn ngọn Tử Vong kỳ. Ánh mắt gã hằn lên nét tàn nhẫn vô tâm.
Y nhìn Thục Trân nói :
– Có phải tín kỳ của Tổng đàn chủ Tử Vong Sứ?
– Tín kỳ này là tín kỳ của chủ nhân. Kẻ giữ tín kỳ này sẽ là chủ nhân Tử Vong kỳ.
Y nuốt nước bọt, – Sao Thánh Cô lại đưa đến cho Kiếm Tùng.
– Tin kỳ này sẽ thuộc về Kiếm Tùng. Kiếm Tùng sẽ thay thế vào chỗ của chủ nhân nếu ngày mai thực thi sứ mạng trảm long.
Kiếm Tùng nghiêm mặt lại :
– Trảm Long… được.
Thục Trân nhìn vào mắt gã :
– Nếu không thực thi được số mang đó thì Mạch Kiếm Tùng sẽ nhận án kỳ Tử Vong từ tay chủ nhân. Nói như thế Kiếm Tùng đủ biết thiên chức này trọng đại như thế nào.
Kiếm Tùng mỉm cười.
– Nếu thực thi được thiên chức kia, Kiếm Tùng cũng giống như Kinh Kha.
– Không sai.
Y bưng vò rượu tu ừng ực. Đặt vò rượu xuống bàn, Kiếm Tùng nhìn vào mắt của Thánh Cô Thục Trân.
– Trước khi Kinh Kha đi hành thích Tần Vương đã được hưởng những thời khắc mà người đời sau có nằm mơ cũng không tưởng tượng được. Vậy Mạch Kiếm Tùng có được hưởng như Kinh Kha không?
Thục Trân nhìn gã từ tốn nói :
– Bất cứ điều gì Tổng đàn chủ Tử Vong Sứ muốn đều được đáp ứng.
Kiếm Tùng phá lên cười khanh khách. Y chống tay lên mặt bàn chồm đến Thục Trân.
– Bây giờ ta mới nói cho nàng biết ta muốn gì.
– Tổng đàn sứ muốn gì?
– Mạch mỗ muốn làm Hoàng thượng.
Lời nói này của Mạch Kiếm Tùng khiến Thánh Cô Kim Diện bối rối. Nàng khẽ lắc đầu.
– Thục Trân không ngờ Mạch Kiếm Tùng tổng đàn sứ lại có ý muốn đó.
– Bởi vì nàng hỏi ta.
– Điều mà Mạch Kiếm Tùng muốn đã vượt ngoài tầm tay của Thục Trân lẫn chủ nhân.
Kiếm Tùng phá lên cười rồi nói :
– Tại đây Mạch Kiếm Tùng cũng có thể là Hoàng thượng mà.
Thục Trân lắc đầu.
Kiếm Tùng nói :
– Đừng vội lắc đầu. Khi Kiếm Tùng muốn là được. Tại gian đại sảnh này Mạch Kiếm Tùng là đương kim thiên tử, còn Thánh Cô Kim Diện Thục Trân là Thiên hậu.
Thục Trân sa sầm nét mặt. Kiếm Tùng nhận ngay vẻ mặt sa sầm của nàng.
– Thánh Cô Kim Diện… nàng không phải là hồng nhan tri kỷ của ta sao? Nàng là người hiểu ta và biết ta.
Y vừa nói vừa bước vòng qua bàn đại yến đến bên nàng. Kiếm Tùng nhếch môi cười nửa miệng, rồi đặt tay lên hai bờ vai của Thục Trân.
– Mạch Kiếm Tùng đã nằm mộng thấy điều đó xảy ra. Ta là Hoàng thượng nàng là đương kim Thiên hậu. Tâm nguyện đó đã trở thành dấu khắc trong Mạch Kiếm Tùng.
– Có quá cao không?
– Không. Không cao lắm đâu. Nếu như Mạch Kiếm Tùng có ý chí thì chẳng thể có gì làm không được.
Gã nói rồi bất ngờ kéo ghịt Thục Trân về phía mình, sau đó lại áp hai cánh môi dày và thâm lên miệng nàng hôn ngấu nghiến. Thục Trân những tưởng muốn nghẹt thở bởi nụ hôn ngấu nghiến của gã. Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng vòng tay Kiếm Tùng đã ghịt chặt lại.
Khi hắn rời hai cánh môi dày khỏi miệng nàng thì mặt gã cũng nóng lên hừng hực.
Y nhìn Thục Trân :
– Nàng có tin lời ta nói không?
Thục Trân nhìn vào mắt gã. Nàng phát hiện trong đáy mắt của con người này là hai đóm lửa đang hừng hực cháy. Tiềm ẩn trong hai đốm lửa đó là một sắc na khủng bổ đến rợn người.
Bất giác Thục Trân gật đầu.
– Thục Trân tin.
– Ta biết nàng sẽ nói điều đó.
Nói dứt lời gã bế xốc Thục Trân lên đưa đến tràng kỷ.
Y toan lột bỏ phục trang của Thánh Cô Kim Diện Thục Trân thì nàng giữ tay hắn lại.
– Không phải ở đây.
– Nơi này là biệt cung của ta mà, Thục Trân gỡ tay Kiếm Tùng.
– Thục Trân không phản đối, đây là biệt cung của Mạch Kiếm Tùng, nhưng chỉ là biệt cung của Tổng đàn sứ tử vong thôi. Chứ không phải là đại nội cấm thành.
– Ý của nàng…
Thục Trân vòng tay qua cổ Kiếm Tùng vờ âu yếm.
– Thục Trân muốn ở phòng Từ Linh cung với Mạch Kiếm Tùng.
Kiếm Tùng cười khẩy một tiếng rồi nâng cằm nàng.
– Mạch Kiếm Tùng đã hiểu nàng muốn gì.
Y nói rồi cuối xuống hôn nhẹ lên hai cánh môi mọng ướt của Thục Trân. Nàng nhanh chóng đáp lại nụ hôn của gã bằng vòng tay siết chặt và đồng thời hơi ưỡn người lên để đôi quả tuyết lê có thể chạm vào người gã.
Một lần nữa Kiếm Tùng lại không thể kiềm chế được cảm xúc dạt dào mà Thục Trân mang đến cho. Y ngấu nghiến lấy hai cánh môi của nàng và vòng tay ôm chặt lấy vùng tiểu yêu.
Hơi thở của gã nóng hẳn lên như hỏa diệm sơn đang phun hỏa khói. Thục Trân cảm nhận ngay cảm những xúc cháy bỏng trong nội thể của Mạch Kiếm Tùng.
Gã vồn vã nói :
– Ta yêu nàng.
– Đến hôm nay Mạch huynh mới nói được lời nói đó.
Y nhìn lại Thục Trân bằng ánh mắt say đắm.
– Còn nàng thì sao?
– Hẹn Mạch huynh tại Từ Linh cung.
Kiếm Tùng gật đầu.
– Từ Linh cung.
Thục Trân gỡ tay gã đứng lên. Mùi xạ hương từ cơ thể nàng vẫn còn phảng phất trong khứu giác của Kiếm Tùng, tạo ra trong gã không biết bao nhiêu cảm xúc dạt dào mà chẳng có bút mực nào tả được.
Thục Trân vuốt lại y trang cho thẳng nếp rồi nhìn Kiếm Tùng nói :
– Huynh là người thực hiện thiên chức sau cùng của Tử Vong kỳ.
– Ta sẽ làm tròn thiên chức đó.
Thục Trân nhìn gã mỉm cười rồi mới quay bước thả những bước chân uyển chuyển về phía cửa. Mỗi bước đi của nàng khiến cho thể pháp đong đưa như một nhành liễu mơn man ngọn gió thu buộc Kiếm Tùng phải mộng tưởng đến thời khắc mà y chờ đợi.
Y nhìn theo Thục Trân Thánh Cô Kim Diện mà nhẩm nói :
– Từ Linh cung.