Đọc truyện Án Trì Truy Xứ – Chương 32: Phù Vân cung
Ngồi trong cỗ kiệu được che rèm đen phủ kín không thể cho chàng có thể nhìn ra bên ngoài, Đường Thẩm nghĩ rằng: “Bạch y nữ lang có thật tâm muốn giúp mình tìm ra cách trị bệnh cho Luc Y Phụng hay không? Hay đây là một cái bẫy giăng ra để đón mình. Cho dù có bước vào cạm bẫy chết người thì Đường Thẩm này cũng không từ nan”.
Chàng tựa lưng hẳn vào vách kiệu, ngẩng mặt nhìn lên nóc kiệu.
Chiếc kiệu ngồi thật êm, khẽ chòng chành, điều lạ kỳ buộc chàng ngỡ nó cứ đứng một chỗ không di chuyển thì đúng hơn.
Chàng nghĩ tiếp: “Dù muốn hay không thì mình vẫn phải đến Phù Vân cung. Âu cũng là một công hai chuyện. Mình đã có lời hứa với Sát Thần lão quái Lục Đại Thiên rồi”.
Có bước chân ai đó tiến lại trước cỗ kiệu.
Rèm kiệu được vén lên, Đường Thẩm nhận ngay ra nàng cung nữ mà chàng cùng Lục Y Phụng đã gặp trên đồi lúc giao đấu với Võ Đang Tam Hiệp, Đường Thẩm nhìn nàng.
Nàng ôm quyền nói :
– Mời công tử xuống kiệu.
Đường Thẩm rời kiệu, chàng bước ra khỏi kiệu mới hoàn toàn ngỡ ngàng, chàng đang ở trong một thung lũng chung quanh là bốn vách núi dựng đứng, có những tảng mây bồng bềnh bay lưng chừng núi. Những tảng mây đó như bị nhấc bởi bốn vách núi cao sừng sững. Tạo nên khung cảnh thật huyền hoặc và huyền diệu.
Trong thung lũng là những dãy hoa và các táng cây đại thụ nối tiếp nhau trải dài đến ngút ngàn tầm mắt. Đường Thẩm cứ ngỡ mình như đang ở trong một cảnh giới khác, một cảnh giới chỉ có trong tranh mà không có thực ngoài đời.
Đường Thẩm nhìn lại nàng cung nữ :
– Cô nương nhớ tại hạ chứ?
Đường Thẩm vừa hỏi vừa nheo mày, bởi chàng nhận ra đôi mắt to tròn đen láy của nàng.
– Cô nương chính là bạch y nữ lang?
Nàng mỉm cười :
– Công tử đã nhận ra tôi rồi à?
– Tại hạ vẫn nhớ cô nương, nhưng bây giờ mới biết cô nương là bạch y nữ lang.
– Tôi là Bạch Cúc.
Đường Thẩm ôm quyền :
– Bạch Cúc cô nương.
Chàng đảo mắt nhìn quanh.
– Tại hạ không thấy Phù Vân cung đâu.
Bạch Cúc mỉm cười rồi nói :
– Cung chủ đang chờ công tử.
– Nhờ cô nương dẫn đường.
– Mời công tử.
Bạch Cúc đi trước, Đường Thẩm nối bước theo sau, vừa đi Đường Thẩm vừa nhìn sau lưng Bạch Cúc.
Dáng đi của nàng thật uyển chuyển và tao nhã với phong thái cao sang đài các cực kỳ. Cùng với dáng đi đó là mùi hương từ người nàng tỏa ra hòa quyện với hương hoa trên đường phả vào khứu giác Đường Thẩm.
Bạch Cúc dẫn Đường Thẩm đến một gian đại lều được kết tạo bằng vải lụa trắng tinh. Xung quanh gian đại lều đó có những táng cây đại thụ bao bọc cùng với những khóm hoa muôn màu muôn sắc và bầy bướm chập chờn. Một khung cảnh tuyệt đẹp mà chàng là một họa nhân chắc chắn không bỏ qua được.
Đứng ngay ngưỡng cửa là hai nàng cung nữ sắc đẹp tuyệt trần chẳng kém gì Bạch Cúc.
Hai nàng cung nữ đứng đó giống như hai pho tượng chẳng biến cảm gì khi thấy Đường Thẩm.
Bạch Cúc dừng bước.
– Cung chủ đang chờ công tử trong lều.
– Tại hạ vô cùng cảm kích cô nương đã đưa tại hạ đến đây.
Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ.
Nàng đáp lại chàng bằng hành động thật cốt cách, nhu nhã.
Điểm nụ cười mỉm, Đường Thẩm khẽ gật đầu rồi mới bước vào lều. Trong gian đại lều có một tấm rèm chắn ngang. Một bộ lư làm bằng ngọc lam đang tỏa hương trầm ngào ngạt.
Chàng không thấy được chân tướng của Phù Vân cung chủ bởi có một tấm rèm chắn ngang che chắn ngăn giữa hai người.
Đường Thẩm ôm quyền hướng về tấm rèm.
– Thảo sinh tham bái Cung chủ.
Nói rồi chàng ôm quyền hành xá.
Giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào như rót mật vào tai Đường Thẩm cất lên từ sau tấm rèm lụa :
– Mời Đường công tử yên vị.
– Đa tạ Cung chủ.
Chàng ngồi xuống cái đôn đã trải thảm sẵn.
– Đường Thẩm công tử thấy Phù Vân cung của bổn Cung chủ thế nào?
Đường Thẩm ôm quyền từ tốn nói :
– Trước khi đến đây, tại hạ cứ nghĩ Phù Vân cung là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ nhưng khi vào đây rồi thì mới ngỡ ngàng.
– Công tử ngỡ ngàng như thế nào?
– Tại hạ có cảm tưởng mình bước vào một bức tranh thì đúng hơn, nếu không phải một bức tranh thì tại hạ đang ở trong một thế giới khác. Nơi đây hoàn toàn khác hẳn với những gì tại hạ tưởng tượng trong đầu mình.
– Công tử nói bằng tâm của mình đấy chứ?
– Tại hạ nói bằng lòng thành của mình, không chỉ một mình tại hạ đâu. Tại hạ tin ai bước vào Phù Vân cung cũng đều có cảm nhận như Đường Thẩm.
– Thế mà công tử lại chờ đến khi người của Phù Vân cung đến thỉnh mới chịu thân hành quá bước Phù Vân cung.
Đường Thẩm ôm quyền :
– Cung chủ… thật ra tại hạ có ý đến Phù Vân cung từ khi ở Tử Vong đảo trở về, nhưng vừa đặt chân đến Trung Nguyên thì tại hạ buộc phải gạt qua mọi chuyện. Nhưng hôm nay cuối cùng tại hạ cũng đến Phù Vân cung.
– Bổn cung biết công tử vì chuyện gì, phải chăng công tử vì bệnh tình của Lục Y Phụng mà gạt bỏ tất cả mọi chuyện khác đang gánh trên vai công tử.
Đường Thầm gật đầu :
– Có lẽ vậy.
Một ả cung nữ từ ngoài lều bước vào bưng trên tay là chiếc mâm bằng vàng. Trên mâm đó có bầu rượu bằng ngọc và chén ngọc.
Nàng đặt mâm vàng xuống trước mặt Đường Thẩm rồi lui ra ngoài.
Phù Vân cung chủ từ tốn nói :
– Rượu Phù Vân của bổn cung chỉ dùng để mời khách quí, nếu công tử không sợ trúng độc, bổn cung mời công tử.
– Tại hạ tin Phù Vân tửu của Cung chủ không có độc.
Chàng nói rồi tự chuốc ra chén. Bưng chén rượu, Đường Thẩm hướng về phía Cung chủ Phù Vân.
– Kính Cung chủ.
– Công tử cứ tự nhiên.
– Nếu tại hạ không uống, Cung chủ sẽ cho tại hạ sợ trúng độc. Tại hạ xin được mạn phép uống chén rượu này.
Nói rồi Đường Thẩm dốc chén rượu uống cạn, chàng đặt chén xuống mâm vàng định nhãn nhìn về phía tấm rèm lụa.
– Cung chủ biết tại hạ từ Tử Vong đảo quay về?
– Cả võ lâm ai cũng biết không riêng gì bổn cung, võ lâm biết tất bổn cung cũng phải biết.
– Giới võ lâm truyền tin cho nhau quá nhanh. Thật ra tại hạ có mang theo một trọng trách đến Phù Vân cung.
– Đó là trọng trách gì?
– Cung chủ ắt biết Sát Thần lão quái Lục Đại Thiên?
– Biết, công tử biết Sát Thần Lục Đại Thiên ở Tử Vong đảo.
– Nếu tại hạ không gặp Sát Thần Lục Đại Thiên tại Tử Vong đảo thì không có cơ hội quay về Trung Nguyên. Nếu không được Sát Thần Lục Đại Thiên chỉ điểm thêm võ công thì có lẽ giờ mộ của Đường Thẩm cũng đã xanh cỏ tại Tử Hý trường. Đường Thẩm thẳng thắn nói với Cung chủ… Đường Thẩm là người được Sát Thần Lục Đại Thiên lựa chọn.
– Đó là một biệt lệ duy nhất mà chỉ có công tử mới nhận được. Còn có những người ra đến Tử Vong đảo nhưng chẳng một ai quay về. Đường Thẩm công tử là một biệt lệ duy nhất mà những người khác không có.
Đường Thẩm chuốc rượu ra chén, chàng vừa chuốc vừa nói :
– Cung chủ đã biết Đường Thẩm từ Tử Vong đảo trở về tất biết trọng trách của Đường Thẩm khi đến Phù Vân cung.
– Chắc chắn Lục Đại Thiên đã nhắn gửi cho công tử một trọng trách rất hệ trọng.
– Cũng không hệ trọng lắm đâu. Lục Đại Thiên Sát Thần nhờ Đường mỗ thu hồi bảy mảnh Kim đồ trong tay Thất đại môn phái rồi đưa về Phù Vân cung.
– Nhưng chắc chắn có một điều kiện?
Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ :
– Không sai, có một điều kiện?
– Điều kiện đó không phải của công tử đặt ra.
– Đường Thẩm không liên quan tới bảy mảnh Kim đồ kia nên chẳng đặt ra điều kiện gì cả. Điều kiện này do Sát Thần Lục Đại Thiên đề ra và tại hạ là người được lựa chọn để đưa thông tin đến cho Cung chủ.
– Điều kiện gì?
Chàng đưa chén rượu Phù Vân lên miệng uống cạn, rồi định nhãn nhìn về phái tấm rèm lụa.
– Sát Thần Lục Đại Thiên muốn biết tại sao những mảnh Kim đồ tại sao lại lọt vào tay Thất đại chưởng môn?
– Bổn cung biết Lục Đại Thiên sẽ đặt điều kiện này. Bổn cung có thể đặt lại điều kiện với công tử chứ?
– Cung chủ muốn đặt điều kiện gì với tại hạ?
– Nếu bổn cung không trả lời câu hỏi đó của công tử… mà đổi lại sẽ cho công tử biết phương thuốc duy nhất có thể trị được bệnh tình của Lục Y Phụng. Công tử có chịu trao đổi với bổn cung không?
Đường Thẩm đứng lên.
– Tại hạ không thực hiện lời với Sát Thần Lục Đại Thiên là tự biến mình thành người bất tín. Còn nếu như không muốn tự biến mình thành người bất tín thì lại trở thành người bất nghĩa vô tình. Hình như với Phù Vân cung, tại hạ luôn đặt mình vào tình huống phải lựa chọn, phải quyết định một cái gì đó cho mình.
– Đời một con người là một chuỗi những sự lựa chọn và quyết định. Hết sự lựa chọn này đến sự lựa chọn khác. Cứ thế nói tiếp nhau đến khi nằm xuống không biết còn lựa chọn gì nữa.
– Lời nói này của Cung chủ Đường Thẩm sẽ ghi nhận trong tim mình. Châm ngôn mà sau này nếu tại hạ quay lại với nghiệp gia sư của mình sẽ truyền lại cho các học trò của mình.
– Công tử là một gia sư nổi tiếng ở Giang Tô?
– Bây giờ chẳng còn là gia sư nữa, dòng chảy của võ lâm bỗng dưng cuốn lấy chân tại hạ và kéo tại hạ trôi theo nó.
Chàng lắc đầu :
– Những điều bình thường nhất xem ra lại quý nhất. Khi nó ở trong tầm tay thì thấy bình thường nhưng khi nó vượt qua tầm tay lại thấy nó quý.
– Vậy sự lựa chọn của công tử là gì nào?
– Bất cứ sự lựa chọn nào cũng đều có thời gian để suy nghĩ cái nào đúng, cái nào sai.
Chàng ôm quyền :
– Theo Cung chủ tại hạ nên là người bất tín hay bất tình?
– Quyết định là của công tử. Bổn cung không thay công tử mà chọn giùm cho công tử được.
Đường Thẩm đảo mắt nhìn quanh. Bốn chiếc gương đồng sáng loáng đập vào mắt chàng, chàng ôm quyền nói :
– Cung chủ cho tại hạ một thời gian để suy nghĩ và quyết định chứ.
– Bổn cung không ép công tử. Không gian Phù Vân cung rất đẹp, có nhiều cảnh đẹp hơn cả tranh vẽ. Công tử cứ thư thả tự nhiên.
– Đa tạ Cung chủ, tại hạ xin được lui bước.
– Công tử cứ tự nhiên.
Chàng quay bước rời gian đại lều của Phù Vân cung chủ. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm: “Phù Vân cung chủ là người như thế nào, hình như vị Phù Vân cung chủ này không muốn cho mình thấy mặt”.
Bạch Cúc đã chờ sẵn bên ngoài lều, nàng ôm quyền thủ lễ rồi nhỏ nhẹ nói :
– Công tử đã diện kiến Cung chủ?
– Vâng… tại hạ đã được Cung chủ bồi tiếp.
– Mời công tử đi theo tiểu nữ.
Hai người song hành đi bên nhau. Vừa đi Đường Thẩm vừa dõi mắt nhìn bao quát khung cảnh trong Phù Vân cung.
Chàng giả lả nói :
– Tại hạ chưa thấy nơi nào đẹp như nơi này.
Bạch Cúc mỉm cười :
Đường Thẩm nói tiếp :
– Hình như trong Phù Vân cung không có bóng nam nhân.
– Chốn này không phải là chốn giành cho nam nhân.
– Chỉ dành cho nữ nhân thôi ư?
Nàng gật đầu.
Đường Thẩm mỉm cười vừa nói :
– Vậy Đường Thẩm là nam nhân duy nhất có mặt tại Phù Vân cung. Tại hạ thật may mắn.
Chàng nói rồi điểm một nụ cười đầy ẩn ý.
Bạch Cúc đưa Đường Thẩm đến gian mộc xá tọa lạc ven dòng suối, nàng dừng bước ngoài mộc xá nhìn Đường Thẩm nói :
– Công tử sẽ ngụ ở đây, trong mộc xá có đầy đủ tất cả nhưng công tử thiếu gì cứ sai khiến nô nữ.
– Tại hạ không đòi hỏi gì nữa đâu. Bạch Cúc cô nương đã đến đây rồi sao không vào mộc xá dùng với tại hạ một chén rượu?
– Công tử mới đến Phù Vân cung, công tử cần nghỉ nghơi.
– Nếu vậy tại hạ cũng không dám làm phiền cô nương. Tại hạ muốn hỏi cô nương một câu.
– Công tử cứ hỏi.
– Phù Vân cung chủ là người như thế nào?
Nàng nhìn vào mắt chàng.
– Công tử hãy tìm hiểu điều đó ở nơi Cung chủ.
Nàng ôm quyền thủ lễ rồi hơi cúi người xuống :
– Bạch Cúc cáo từ.
Đường Thẩm ôm quyền đáp lễ. Chàng chờ cho Bạch Cúc đi hẳn rồi mới quay bước vào mộc xá. Đúng như Bạch Cúc nói, trong gian mộc xá không thiếu thứ gì cả. Thậm chí có cả những bộ y phục bằng gấm Hàn Châu để trên kệ. Còn có cả văn phòng tứ bửu.
Chàng tò mò lấy một bộ y phục ướm thử vào người, bộ y phục thật vừa với chàng cứ như người của Phù Vân cung may những bộ trang phục này dành cho chàng.
Chàng nhẩm nói :
– Hay thật, một sự đón tiếp chu đáo ngoài sự tưởng tượng của mình.
Chàng ngửi được cả mùi trầm thoang thoảng tỏa ra từ những bức vách mộc xá. Bước đến mở cửa sổ, khung cảnh tuyệt đẹp đập vào mắt Đường Thẩm.
Chàng ngắm nhìn khung cảnh mà lòng chợt nghĩ tới Lục Y Phụng và Chu Uyển Thanh.
– Phải chi ở đây có Lục Y Phụng và Chu Uyển Thanh thì hay biết chừng nào. Hai người đó chắc sẽ phải ngơ ngẩn với cảnh trí tuyệt đẹp này.
Trong một lúc cao hứng. Đường Thẩm cầm lấy bút, rồi chấm vào đĩa mực đã bày sắn trên án thư, chàng phóng mắt nhìn ra ngoài cửa suy nghĩ một lúc rồi mới phóng bút.
Kinh hoa du hiệp quất, sơn lâm ẩn đôn thê
Chu môn hà túc vinh, vị nhược thảo Bồng Lai
Lâm nguyên ấp thanh ba, lăng cương chuyết đơn di
Linh khe khả tiêm bàn, an sư đăng vân thể
Tất viên hữu ngạo lai, lai thị hữu đặt thê
Tiên tắc bảo long kiên, trướng ấp tạ di đề.
Dịch:
Xinh hoa xóm hiệp nghĩa, núi rừng nơi ẩn cư.
Cửa son nào vinh hiến, sao bằng Bồng Lai kia
Xuống nguồn mút sống xanh, lên đồi nhặt xích chi
Linh khê quy ẩn tốt, thang mây vui vẻ đi
Tất viên có quan kiên, lai thị vờ thích nhân
Tiến gặp được rồng đấy, lùi để húc giậu than
Vượt ra ngoài phong trần, xá dài dựa Tề Di.
Chàng đặt bút xuống án thư, nhẩm đọc lại bài thư pháp một lần nữa rồi mới bước đến cửa sổ dõi mắt nhìn ra xa.
Khi đêm xuống, vầng trăng đầy tròn lẵn như chiếc đĩa vàng treo lơ lửng trên không trung hắt một thứ ánh sáng vàng nhạt phủ xuống, khung cảnh Phù Vân cung càng trở nên thơ mộng và đẹp hơn, dưới ánh trăng, tạo vật trong Phù Vân cung bỗng trở nên lung linh huyền ảo tạo ra cho người ta một cảm xúc sinh tình dạt dào mà không một ngôn ngữ nào có thể diễn cảm được.
Đường Thẩm khoanh tay trước ngực dõi mắt nhìn về phía dòng suối. Chàng lắng nghe tiếng suối chảy róc rách, thứ âm thanh tao nhã khiến người nghe phải phải thơ thẩn. Chợt khung cảnh tĩnh lặng êm ả kia bị phá vỡ bởi những mỹ nhân của Phù Vân cung. Có đến trên mười người xuất hiện bên dòng suối. Họ thản nhiên như không hề biết, không hề thấy sự hiện diện của Đường Thẩm, mà tự trút bỏ trang phục trên người rồi kéo xuống dòng suối nhuộm ánh trăng vàng. Sự xuất hiện của những mỹ nhân với tư thế lõa lồ, phơi tất cả những đường cong tuyệt mỹ, hoàn hảo của cơ thể, nô đùa dưới đong suối tạo ra sự sinh động lạ thường. Nhìn những mỹ nữ hồn nhiên nô đùa dưới dòng suối, ai cũng phải liên tưởng đến truyền thuyết liêu trai rồi nghĩ họ là những nàng tiên nữ nơi thượng giới, lén lút xuống phàm tục để tận hưởng những khoảnh khắc tự do của riêng mình.
Thi nhân khó lòng kiềm chế trước vẻ đẹp lung linh huyền ảo kia, hẳn sẽ đắm mình vào những gì đang diễn ra trước mắt Đường Thẩm.
Chàng không muốn những cung nữ kia thấy mình mà vội quay bước vào mộc xá, Đường Thẩm ngồi xuống bàn, chuốc rượu ra chén, chàng vừa chuốc rượu vừa lắng nghe tiếng cười của những cung nữ từ phía suối vọng tới tai mình.
Điểm nụ cười mỉm, Đường Thẩm nghĩ thầm: “Họ quá hồn nhiên. Nếu Hoàng Quốc Túy và Định Tịnh Hành Tẩu lão huynh có mặt ở đây”.
Đường Thẩm lắc đầu bỏ ngang ý nghĩ đấy.
Một làn gió nhẹ mang theo mùi hương thoang thoảng phả vào khứu giác Đường Thẩm. Cùng với làn gió có xạ hương đó là một mỹ nhân xuất hiện. Nàng vận bộ cánh trắng toát, với lớp lụa mỏng mà ánh trăng có thể xuyên qua để tôn tạo những đường cong giấu trong lớp lụa đó.
Sự xuất hiện của nàng khiến cho Đường Thẩm ngây người, chàng tưởng đâu mình hoa mắt hay do dự tưởng tượng mà nắn ra dung mạo của nàng. Cầm chén rượu trên tay mà Đường Thẩm cứ nhìn nàng như không chớp mắt. Làm sao Đường Thẩm có thể tin trên đời này lại có mỹ nhân đẹp đến như vậy. Sắc đẹp của nàng là sự hiện thân của Tứ Đại Mỹ Nhân kết hợp lại, một vẻ đẹp mà bất kỳ nam nhân nào cũng phải ngây ngất khi chứng nghiệm nó.
Nàng điểm một nụ cười, một nụ cười cực đẹp. Một nụ cười có thể làm mê hồn bất cứ trang nam nhân nào cho dù trái tim có bằng đá. Nàng đứng ngay ngưỡng cửa để ánh trăng có thể tôn tạo những đường cong ẩn giấu sau lớp lụa mỏng hiển ra rồi đập vào mắt Đường Thẩm. Sắc đẹp của nàng trở nên lung linh huyển ảo hơn dưới ánh trăng.
Đường Thẩm buột miệng đọc:
Bắc phương hữu giai nhân
Di thể nhi độc lập
Nhất cố khuynh nhân thành
Tái cố khuynh nhân quốc
Minh bất trị khuynh thành dụ khuynh quốc
Giai nhân na tái đắc.
Dịch
Phương bắc có người đẹp
Bỏ đời sống một mình
Một nhìn nghiêng thành người
Lại nhìn nghiêng nước ngoài
Nếu gác bỏ việc nghiêng thành nghiêng nước
Thì đây là một người đẹp hiếm có.
Nàng mỉm nụ cười khi nghe những lời đó của Đường Thẩm, rồi thả bước đi uyển chuyển đến trước mặt chàng. Chỉ nhìn những bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng của nàng thôi, đủ để bất cứ nam nhân nào cũng phải nao lòng với những viễn vong trong đầu mình.
Mùi xạ hương thoang thoảng từ người nàng phả vào khứu giác Đường Thẩm. Mùi xạ hương đó tạo ra trong chàng những cảm giác lạ thường.
Có gã nam nhân nào mà không nao nao trước mùi hương và sắc đẹp của mỹ nhân, lại là mỹ nhân tuyệt sắc như nàng.
Nàng nhìn Đường Thẩm. Ánh mắt của nàng thật ướt tình và mơ mộng. Nàng cất tiếng nhỏ nhẹ nói :
– Chàng đừng hỏi thiếp là ai. Đến mộc xá của chàng để làm gì. Hãy xem như giấc mộng liêu trai mà chàng vừa bắt được trong Phù Vân cung.
Nàng nói rồi lại điểm nụ cười tình. Một nụ cười có thể làm chảy cả đá chứ đừng nói là một con người bằng xương bằng thịt. Nụ cười kia kết hợp với ngôn phong của nàng cho dù Đường Thẩm có là tượng đá hẳn cũng nhão ra khi nhận được nó.
Chàng từ từ đứng lên.
Hai người đứng đối mặt nhìn nhau, họ giữ sự im lặng. Đường Thẩm buộc phải phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
– Đường Thẩm đang ở trong một giấc mộng liêu trai.
Nụ cười hoa đàm tiếu đầy men tình lại hiện ra trên hai cánh môi đỏ mọng của nàng. Nàng khẽ gật đầu.
– Chàng đang ở trong một giấc mộng liêu trai.
– Có đúng như vậy không?
– Giấc mộng liêu trai nào không đẹp, giấc mộng liêu trai nào không có trang giai nhân trong đó khi chàng chưa ước vào trong mộng thì thường mơ đến nó nhưng đã vào trong mộng rồi và khi tỉnh lại thường tự hỏi ta là ai.
Nàng nói rồi từ từ đưa đôi ngọc thủ với làn da trắng nõn như bông bưởi qua cổ Đường Thẩm. Hơi thở của nàng phả vào mặt chàng đem theo mùi hương ngọt ngào. Thứ mùi hương mà không một nam nhân nào có thể cưỡng lại được. Trong tình cảnh này thì Đường Thẩm làm sao có thể cưỡng lại được sự mời mọc của nàng. Cho dù trong tâm thức chàng vẫn còn hiện hữu một Chu Uyển Thanh, một LụcY Phụng nhưng trước nhan sắc liêu trai của mỹ nhân thì tất cả những hình bóng kia đều bị xóa nhòa.
Nàng hơi kiễng chân, ngửa mặt, đôi mắt to tròn đen láy hướng vào mắt Đường Thẩm. Hai cánh môi tự hé mở như cánh hoa tinh anh mời gọi con ong cái kiến, Đường Thẩm nhìn chăm chăm vào mặt nàng. Chàng vừa cảm nhận làn hơi thở thơm tho vừa nghe được cả tiếng tim đập nhè nhẹ trong tim nàng thiếu nữ.
Cảm xúc do nàng tạo ra khỏa lấp tất cả những gì có trong tâm thức của Đường Thẩm. Vòng tay của nàng từ từ siết lại như muốn kéo Đường Thẩm nhập vào thể xác của nàng.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
– Chàng hãy quên mình là ai đi.
Nàng vừa nói vừa từ từ áp hai cánh môi về phía Đường Thẩm. Hơi thở của nàng âm ấp phả vào mặt chàng cùng mùi hương ngọt ngào tiềm ẩn trong đó. Hai cánh môi mọng chín như hoa hàm tiếu ngỡ đâu sẽ chạm vào môi Đường Thẩm.
Đường Thẩm vòng tay qua tiểu yêu của nàng, không vội vã, không háo hức mà chỉ có vẻ chờ đợi điều gì đó ở nàng.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
– Chàng hãy hôn thiếp đi.
– Hãy cho Đường Thẩm biết tình là gì, yêu là gì?
Vòng tay của nàng hơi nới rộng ra và ánh mắt cũng trở nên khác thường.
Nàng chớp mắt rồi nói :
– Tại sao phải biết tình để làm gì, yêu để làm gì?
– Có người luôn dằn vặt với câu hỏi đó!
– Người đó là chàng?
Đường Thẩm lắc đầu.
– Không, Đường Thẩm chỉ là người đi tìm câu trả lời.
Chàng nới lỏng vòng tay ra khỏi vòng tiểu yêu nhỏ nhắn của nàng, rồi buông hẳn ra. Nàng cũng bỏ tay ra khỏi cổ Đường Thẩm. Hai người đứng đối mặt với nhau.
Đường Thẩm mỉm cười :
– Bây giờ tại hạ đã biết vì sao Pháp Hành đại sư và Thiếu Phong chân nhân lại hỏi câu đó. Một câu hỏi không dành cho kẻ thoát tục tìm cảnh giới vình hằng nhàn du.
Nàng nhìn vào mắt Đường Thẩm. Đôi thu nhãn của nàng ánh lên cái nhìn lạ thường, ngồ ngộ. Bất chợt nàng phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của nàng nghe tựa như ngọc lưu ly va vào nhau. Tiếng cười của nàng được kết tạo bởi những âm vực vừa tao nhã vừa lạnh lùng.
Nàng cắt ngang tràng tiếu ngạo nhìn Đường Thẩm.
– Vì sao Pháp Hành đại sư và Thiếu Phong chân nhân cả hai người lại hỏi chàng câu đó.
Đường Thẩm nhìn vào mắt nàng trang trọng nói :
– Bởi Cung chủ quá đẹp, đẹp đến độ mà trên thế gian này không thể tìm ra một người thứ hai có thể so sánh với Cung chủ.
Nàng lùi hai bộ, chắp tay sau lưng.
– Đường Thẩm nhận ra bổn cung à?
– May mắn là Đường Thẩm đã nhận ra Cung chủ. Nếu không kịp nhận ra Cung chủ thì Đường Thẩm e rằng sẽ thất lễ trước nhan sắc tuyệt trần của Cung chủ.
Phù Vân cung chủ phá lên cười, tiếng cười của Phù Vân cung chủ xua đi sự tĩnh lặng trong gian mộc xá.
Cắt tràng cười tiếu ngạo, Phù Vân cung chủ nhìn Đường Thẩm và nói :
– Đường Thẩm chưa nhìn thấy mặt bổn cung sao có thể nhận ra bổn cung?
– Đường Thẩm nhận ra Cung chủ do ngửi được mùi hương từ cơ thể Cung chủ. Với lại chỉ có những trang tuyệt sắc giai nhân mới thích ngắm nhìn nhan sắc của mình. Trong gian lều của Cung chủ có tới bốn chiếc gương đồng, điều đó chứng tỏ Cung chủ phải là trang mỹ nhân độc nhất vô nhị trên thế gian này.
– Đường Thẩm đúng là tinh mắt. Bổn cung ngỡ đâu công tử không thể nào nhận ra bổn cung.
– Tại hạ chỉ nhận ra Cung chủ theo trực giác của mình. Đôi khi người ta cũng cần phải dùng đến trực giác.
Chàng quay lại bưng chén rượu lên miệng uống cạn.
Đặt chén rượu xuống bàn, Đường Thẩm quay lại nhìn Phù Vân cung chủ.
– Đường Thẩm không ngờ Cung chủ lại thân hành đến mộc xá của Đường Thẩm. Lại còn xuýt khiến Đường Thẩm thất lễ.
Phù Vân cung chủ điểm nụ cười mỉm.
– Đường Thẩm công tử còn kịp dừng bước trước giấc mộng liêu trai.
– Tại hạ không thích sống trong mộng. Khi từ cõi mộng trở về, tại hạ sợ mình lạc lõng và tự đánh mất bản thân. Mặt khác, Đường Thẩm sợ bước vào giấc mộng liêu trai mà Cung chủ định ban cho Đường Thẩm.
– Chỉ có Đường Thẩm sợ thôi.
– Tại hạ cảm thấy sợ là vì đã tìm được câu trả lời tình là gì, yêu là gì. Hai câu hỏi của Pháp Hành đại sự và Thiếu Phong chân nhân luôn lởn vởn trong đầu Đường Thẩm.
Chàng nhướng mày nghiêm giọng nói :
– Người nào đến với tình yêu qua nhan sắc sẽ không tồn tại.
– Vậy đến với tình yêu bằng gì?
– Trái tim của mình. Cung chủ quá đẹp… phàm những mỹ nhân có nhan sắc như Cung chủ, có thể thiêu cháy bất cứ nam nhân nào. Không biết Sát Thần Lục Đại Thiên có nghiệm ra điều đó không?
– Đường Thẩm đã tìm được câu trả lời mà bổn cung chưa nói với công tử. Vì sao Thất đại chưởng môn đều có những mảnh Kim đồ và tự nguyện ra ngoài Tử Vong đảo.
– Nhan sắc của Cung chủ đặt họ vào giấc mộng liêu trai, để rồi luôn dằn vặt tự nhỏ với lòng, tình là gì, yêu là gì. Thậm chí ngay cả Giáo chủ Trang Minh Du cũng tự cắt ngọc hành của mình để mãi mãi được sống trong giấc mộng liêu trai.
Chàng nói dứt lời thì Phù Vân cung chủ phá lên cười. Tiếng cười của Cung chủ Phù Vân cung nghe thật trong và đầy hấp lực mê hồn.
Cắt ngang tràng cười tiếu ngạo, Phù Vân cung chủ từ tốn nói :
– Nếu Đường Thẩm bước vào giấc mộng liêu trai kia thì có giống như những người kia không?
– Đường Thẩm cũng là con người bình thường bằng xương bằng thịt, nếu so Đường Thẩm với Thất đại chưởng môn, e rằng cũng không sánh bằng họ đâu là những trưởng bối cao nhân, thậm chí có những người là kẻ thoát tục nhưng bước vào mộng liêu trai thì chẳng thể nào bước ra được.
Chàng ngưng lời bưng bình rượu chuốc ra chén. Chuốc đầy chén rượu, Đường Thẩm mới bưng chén nhìn Phù Vân cung chủ.
– Đường Thẩm sợ nếu bước vào cõi mộng của Cung chủ thì cũng giống như họ.
Cung chủ Phù Vân cung mỉm cười.
– Đường Thẩm sợ à?
Chàng gật đầu.
– Đã thấy người đi trước, tất tại hạ phải nhìn lại bản thân mình.
Chàng thở hắt ra rồi nói tiếp :
– Tại hạ đã có câu trả lời dành cho Sát Thần Lục Đại Thiên.
Chàng dốc chén rượu lên miệng uống cạn, rồi từ tốn nói tiếp :
– Giờ mới biết tại sao cổ nhân nói “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”. Đời người như giấc mộng phù du. Nếu chỉ sống bằng nỗi sợ hãi thôi thì ta chẳng là ta, chẳng có gì cả trong cuộc đời này.
– Nhưng nếu ai không biết sợ thì tự biến mình thành con thiêu thân. Đó mới là kiếp phù du vô nghĩa.
Đường Thẩm ôm quyền.
– Tại hạ có thể trao những mảnh Kim đồ của Thất đại chưởng môn cho Cung chủ.
Chàng nói rồi thò tay vào ngực áo lấy ra túi gấm trong đó có bảy miếng Kim đồ đặt lên bàn.
– Trong túi đồ này là những mảnh Kim đồ mà Đường Thẩm có được. Nay trao lại cho Cung chủ.
– Công tử tự nguyện trao những mảnh Kim đồ của Thất đại chưởng môn cho ta, vậy có đòi hỏi gì không?
– Giờ thì tại hạ không là người bất tín, tất cũng không là người bất tình.
Phù Vân cung chủ cười khẩy, bước đến trước mặt Đường Thẩm. Phù Vân cung chủ nhạt nhẽo nói :
– Công tử nặng tình với ai Chu Uyển Thanh hay Lục Y Phụng?
– Cả hai…
– Vậy công tử là kẻ đa tình. Vậy giữa Chu Uyển Thanh và Lục Y Phụng công tử chọn ai?
– Lúc này ư… tại hạ dành tất cả cho Lục Y Phụng.
– Bởi vì nha đầu Lục Y Phụng sắp chết ư?
– Nếu tại hạ có đòi hỏi Cung chủ…
Phù Vân cung chủ cướp lời chàng.
– Phương thuốc có thể cứu mạng Lục Y Phụng.
Đường Thẩm gật đầu.
– Hy vọng điều Đường Thẩm đòi hỏi Cung chủ không từ chối.
Điểm nụ cười mỉm, Phù Vân cung chủ ôn nhu nói :
– Công tử có đành lòng để Lục Y Phụng chết dần chết mòn không?
– Nếu Cung chủ là Đường Thẩm thì Cung chủ sẽ làm sao?
– Chắc chắn bổn cung sẽ không nỡ khoanh tay, mặc nhiên nhìn Lục Y Phụng như cánh hoa tàn úa dần rồi sau đó là cái chết đến với Lục Y Phụng.
– Đường Thẩm không muốn nhìn nàng chết.
Phù Vân cung chủ mỉm cười, chắp một tay sau lưng đi đến bên cửa sổ. Dõi mắt nhìn ra ngoài dòng suối, giờ chẳng còn dáng cung nữ nào nô đùa.
Phù Vân cung chủ giả lả nói :
– Đường Thẩm công tử còn nhớ lời nói của Bạch Cúc không?
Đường Thẩm bước đến bên Phù Vân cung chủ.
– Cung chủ chỉ giáo.
Nhìn sang chàng, Phù Vân cung chủ điểm nụ cười như đáo hoa hàm tiếu rồi nhỏ nhẹ nói :
– Có tình thì mất mạng, và ngược lại còn mạng thì mất tình.
Đường Thẩm nheo mày.
Phù Vân cung chủ cười khẩy, nhướng đôi chân mày sắc như hai lá liễu lên rồi nói :
– Công tử hiểu ý của Bạch Cúc chứ?
Buông tiếng thở dài, Đường Thẩm dõi mắt nhìn vào màn đêm nhuộm ánh trăng.
– Đường Thẩm muốn giữ lại cái mạng của Lục Y Phụng.
– Nếu muốn giữ lại cái mạng của Lục Y Phụng thì sẽ mất tình. Bổn cung biết Lục Y Phụng yêu công tử.
– Tình yêu mất sẽ có tình yêu khác. Nhưng nếu mất mạng sẽ không có mạng khác để yêu Phù Vân cung chủ bỗng bật cười thành tiếng.
– Ai cũng nghĩ như Đường Thẩm cả.
Vừa nói Phù Vân cung chủ vừa nguýt chàng. Ánh mắt của Phù Vân cung chủ sắc như đao kiếm lia nhanh qua mặt Đường Thẩm, rồi nhạt nhẽo nói :
– Đường Thẩm muốn có phương thuốc trị bệnh cho Lục Y Phụng thì phải bước vào giấc mộng liêu trai của bổn cung.
Chàng nhìn lại Phù Vân cung chủ.
Tiếp nhận ánh mắt của chàng, Phù Vân cung chủ điểm nụ cười mỉm.
– Nếu Đường Thẩm sợ thì có thể từ chối, bổn cung không ép công tử.
Chàng nhìn chăm chăm vào mắt Phù Vân cung chủ.
– Cung chủ không thể biến Đường Thẩm giống như những người kia đâu.
– Đường Thẩm đang né tránh sự sợ hãi của mình.
– Tại hạ không né tránh.
– Vậy thì hãy bước vào giấc mộng của bổn cung để rồi có được thứ mà Đường Thẩm đi tìm.
– Tại hạ chấp nhận tất cả. Tất cả những gì Đường Thẩm đều chấp nhận miễn sao cứu được Lục Y Phụng.
– Đường Thẩm không hối tiếc chứ?
– Không.
Chàng vừa nói vừa đặt tay lên hai bờ vai của Phù Vân cung chủ. Chàng nhìn chăm chăm vào mặt Phù Vân cung chủ.
– Hãy cho Đường Thẩm biết phương thuốc đó ở đâu?
Nụ cười mỉm hiện lên trên hai cánh môi của Phù Vân cung chủ.
– Đường Thẩm không hối tiếc.
– Không.
– Đường Thẩm lại nặng tình với một nha đầu bệnh hoạn sắp chết như vậy ư?
– Lục Y Phụng đáng được sống.
– Đó có phải là tình yêu không?
– Đường Thẩm không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng lương tri của Đường Thẩm thôi thúc mình phải giữ lại mạng sống của Lục Y Phụng. Không còn là lương tri mà là tâm nguyện của Đường Thẩm.
Phù Vân cung chủ nhìn chàng nghiêm giọng nói :
– Được… Ngày mai bổn cung sẽ đưa công tử đến Thiên Hoa phấn.
Nói rồi nụ cười mỉm lại hiện lên trên hai cánh môi của Phù Vân cung chủ.
Đường Thẩm hỏi :
– Cung chủ… Thiên Hoa phấn có thể trị được bệnh tình của Lục Y Phụng?
– Còn tùy vào số phận của Đường Thẩm và số phận của Lục Y Phụng.
– Đường Thẩm không từ nan bất cứ chuyện gì.
– Đường Thẩm còn sợ hãi không bước vào giấc mộng liêu trai mà?
Chàng nhìn vào mắt Phù Vân cung chủ. Hai người đối nhãn nhìn nhau.
Đường Thẩm bỗng cúi xuống áp môi mình vào hai cánh môi của Phù Vân cung chủ.
Nụ hôn của chàng được Phù Vân cung chủ tiếp nhận ngay không một chút miễn cưỡng hay e dè. Vòng tay của Phù Vân cung chủ ôm chặt lấy cổ chàng.
Chàng chủ động dứt nụ hôn đó ra rồi nói :
– Cung chủ… tại hạ có thể chờ Cung chủ sau khi giải được bệnh tình cho Lục Y Phụng.
Điểm nụ cười mỉm, Phù Vân cung chủ khẽ gật đầu.
– Bổn cung đồng ý.
Đôi thu nhãn của Phù Vân cung chủ bỗng sáng lên một cách lạ thường. Người nhỏ nhẹ nói :
– Nụ hôn hôm nay sẽ là dấu ấn trong đời Đường Thẩm.
Nói rồi Phù Vân cung chủ quay bước, di dời những bước chân mềm mại về phía cửa.
Phù Vân cung chủ đi rồi, Đường Thẩm mới khẽ buông một tiếng thở dài.
Chàng đưa tay rà nhẹ lên hai cánh môi của mình.
Nụ hôn và mùi hương ngọt ngào của vị Cung chủ Phù Vân cung vẫn còn vương đọng lại đâu đó trên hai cánh môi của Đường Thẩm.
– Phải chăng nó sẽ là dấu khắc trong cuộc đời của mình.
Khi chàng thốt ra câu đó cũng là lúc Phù Vân cung chủ cũng có cảm nhận như vậy.
Khi rời khỏi mộc xá, Phù Vân cung chủ không quay về ngay đại lều mà dừng bước dưới một táng hoa nhìn lại gian mộc xá của Đường Thẩm, rồi dùng hai ngón tay rà nhẹ lên hai cánh môi của mình.
– Tình yêu là gì…?
Phù Vân cung chủ tự hỏi mình câu hỏi đó nhưng lại chẳng tìm được lời giải đáp cho câu hỏi của mình