Đọc truyện Án Trì Truy Xứ – Chương 24: Tâm sự Hoàng Quốc Túy
Bộ đầu Dương Triều Mục bưng chén rượu đưa đến Hoàng Quốc Túy.
– Thiếu gia… mời…
Hoàng Quốc Túy bưng chén nhưng mắt vẫn cứ đăm đắm nhìn hai ả kỹ nữ đang uốn éo thân hình như muốn phơi những vùng kín ra trước mắt y. Hoàng Quốc Túy nuốt nước bọt, mắt chăm chăm rọi vào thân thể hai ả kỹ nữ.
Dương Triều Mục mỉm cười. Y giả lả :
– Thiếu gia ắt cũng đã cao hứng?
Hoàng Quốc Túy nhìn lại Dương Triều Mục gượng cười :
– Như thế này thì sao bổn thiếu gia có thể chịu đựng nổi nữa chứ.
Y thè lưỡi liếm hai cánh môi dày và thâm rồi chắc lưỡi thở dài.
Dương Triều Mục đứng lên nói :
– Hây… thiếu gia uống với ty chức một chén rượu này nữa… ty chức sẽ cáo lui để thiếu gia được tự nhiên hành sự.
Không chờ Hoàng Quốc Túy có đồng lòng với mình hay không, Dương Triều Mục dốc chén rượu uống cạn. Y lật úp chén đặt xuống bàn rồi nói :
– Thiếu gia cứ tự nhiên hưởng lạc, ty chức sẽ đứng canh phòng bên ngoài cho thiếu gia.
Y quay lại nói với hai ả kỹ nữ đang uốn éo.
– Hai nàng ở lại đây chăm sóc cho Hoàng thiếu gia chu đáo đó. Nếu Hoàng thiếu gia phật ý bổn bộ đầu không để yên cho hai nàng đâu.
Dương Triều Mục nói rồi bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại sau lưng mình. Cửa vừa đóng lại hai ả kỹ nữ bước đến hai bên Hoàng Quốc Túy, hai ả bá lấy vai họ Hoàng. Một ả nũng nịu nói :
– Thiếu gia… thiếu gia chịu ai nào?
Vẻ bối rối khẩn trương hiện rõ trên khuôn mặt Hoàng Quốc Túy. Y toan đẩy hai ả ra thì hai ả lại bá cứng lấy gã.
Ả bên trái lúc lắc thân người rồi nói :
– Thiếu gia… thiếu gia cùng thiếp động phòng nha… thiếp sẽ hầu hạ thiếu gia như phu nhân ở nhà và còn hơn cả phu nhân nữa.
Ả bên phải thì ghì vai Hoàng Quốc Túy xuống :
– Thiếp hổng chịu đâu, phải có thiếp nữa.
Hai ả vừa nói vừa dựng Hoàng Quốc Túy đứng lên toan kéo gã về phía mộc sàn đã chuẩn bị sẵn nhưng Hoàng Quốc Túy đẩy hai ả ra. Gã vùng vằng nói :
– Không phải là bổn thiếu gia hổng muốn nhưng bổn thiếu gia hổng được.
Ả bên trái nói :
– Hổng được là sao… thiếu gia đã vào trong kỹ lâu rồi mà lại sợ phu nhân ở nhà à?
– Ta làm gì có phu nhân mà sợ… tại vì hổng được là hổng được…
Ả bên phải nũng nịu nói :
– Hổng có phu nhân làm phiền thiếu gia mà lại hổng được, chẳng lẽ với hai trang giai nhân sắc nước hương trời như Di Di và Linh Linh vẫn không hợp mắt thiếu gia sao?
Ả nói rồi phá lên cười.
Tiếng cười của Linh Linh khiến Hoàng Quốc Túy nóng bừng mặt như thể vừa phải nhận một gáo nước sôi tạt thẳng vào mặt. Sắc diện y đỏ bừng lên.
Di Di và Linh Linh nhận ra ngay vẻ mặt ngượng ngùng của Hoàng Quốc Túy. Hai ả dằn tay y.
Di Di nói :
– Chẳng có ai tốt phúc hơn thiếu gia, hưởng một lúc những hai trang giai nhân tuyệt đẹp nhất của kỹ lâu.
Linh Linh dằn tay gã :
– Thiếu gia cùng chúng thiếp ân ái đi kẻo bộ đầu đại nhân sẽ quở trách chúng thiếp không biết hầu hạ thiếu gia.
Hoàng Quốc Túy đỏ mặt giật mạnh tay lại.
Hành động của Hoàng Quốc Túy khiến Di Di và Linh Linh sững sờ.
Linh Linh hỏi tiếp :
– Hoàng thiếu gia… thiếu gia sao vậy?
Hoàng Quốc Túy với tay bưng bầu rượu tu ừng ực. Rượu chảy ra hai bên mép gã.
Di Di giật lại bầu rượu khiến Hoàng Quốc Túy sững sờ.
Nàng lườm Hoàng Quốc Túy.
– Di Di và Linh Linh có làm gì để thiếu gia phật ý không? Di Di và Linh Linh đã không làm gì khiến thiếu gia phật ý mà còn muốn bồi tiếp chàng thật chu đáo nữa. Thế mà thiếu gia lại…
Hoàng Quốc Túy khoát tay :
– Đừng có nói nữa… chẳng lẽ bổn thiếu gia phải nói thật cho hai nàng biết.
Linh Linh nắm tay Hoàng Quốc Túy.
– Thiếu gia có chuyện gì thế?
Men rượu làm nóng, lại thêm hai ả Di Di và Linh Linh chèo kéo, Hoàng Quốc Túy không dằn được sự bực bội mà gắt giọng nói :
– Bổn thiếu gia đã là thái giám rồi hai nàng biết không?
Di Di và Linh Linh mở to mắt hết cỡ nhìn Hoàng Quốc Túy. Hai nàng những tưởng mình nghe nhầm.
Di Di lặp lại lời nói của Hoàng Quốc Túy :
– Thiếu gia đã là thái giám…
Di Di vừa dứt lời thì Linh Linh bụm miệng cười khúc khích. Thấy Linh Linh cười Hoàng Quốc Túy càng đỏ mặt sượng sùng hơn.
Y gắt giọng nói :
– Nàng cười cái gì?
Linh Linh nhìn gã bụm miệng cười.
Thấy nàng cười bất giác Hoàng Quốc Túy sa sầm mặt. Vẻ mặt sa sầm bất nhẫn của y buộc Linh Linh ngưng ngay tràng tiếu ngạo của mình. Nàng cúi mặt nhìn xuống mũi hài lí nhí nói :
– Thiếu gia miễn thứ cho Linh Linh.
– Hừ… bổn thiếu gia đang đau khổ mà nàng cười.
Di Di nhìn Hoàng Quốc Túy.
– Thiếu gia là thái giám à? Sao vào kỹ lâu làm gì? Thái giám đâu có ai bức vào kỹ lâu đâu.
Hoàng Quốc Túy nhăn mặt giả lả nói :
– Nếu bổn thiếu gia là thái giám chẳng nói làm gì. Ta chẳng phải thái giám nhưng cũng chẳng khác thái giám, có rượu mà chẳng được uống rượu, có kiếm mà chẳng được dùng kiếm, tức anh ách trong lòng. Còn đau khổ hơn cả bọn thái giám trong đại nội.
Y vừa nói vừa bóp chặt tay lại biểu thị sự phẫn uất của mình. Rồi buông tiếng thở dài rên rỉ :
– Sao ta khổ như thế này chứ, biết đến bao giờ bổn thiểu gia mới thoát khỏi cái khổ này đây, tức ơi là tức…
Linh Linh nhìn Hoàng Quốc Túy tò mò hỏi :
– Thiếu gia nói Linh Linh không hiểu được. Thiếu gia không phải thái giám mà lại là thái giám. Có rượu mà không dụng được là sao chứ?
Hoàng Quốc Túy giũ mạnh hữu thủ rồi nói :
– Nàng chẳng hiểu gì cả. Mà làm sao ta có thể tự giãi bày với nàng được.
Y buông tiếng thở dài rồi nghiêm giọng :
– Mà chuyện này hai người không được nói với ai nhé.
Di Di hỏi :
– Ngay cả với Dương bộ đầu cũng không được nói?
– Không. Nói ra khiến ta xấu mặt sao. Khi nào ta uống được rượu, dụng được kiếm thì ta sẽ nói cho hai nàng biết.
Y thở ra, ngồi xuống bàn bưng bầu rượu nhìn Di Di và Linh Linh.
– Còn bây giờ hai nàng làm sao thì làm, miễn bộ đầu Dương Triều Mục tưởng tượng ra đang hành lạc là đủ rồi.
Nói rồi Hoàng Quốc Túy lấy ra một tờ ngân phiếu đặt lên bàn.
– Đây là phần của hai nàng đó.
Di Di nhận ngay tờ ngân phiếu liếc mắt nhìn qua. Ả mỉm cười với Hoàng Quốc Túy rồi nhìn lại Linh Linh. Ghé miệng vào tai Linh Linh, Di Di thầm thì mà Hoàng Quốc Túy chẳng nghe được tiếng nào.
Di Di và Linh Linh sánh bước đi đến tràng kỷ rồi ngồi xuống.
Hai ả kỹ nữ ôm nhau đồng loạt phát ra tiếng rên đầy chất dục tình khả ố. Mặc dù không tham gia vào hoạt cảnh giả vờ của Di Di và Linh Linh nhưng chỉ nghe tiếng rên hổn hển của hai ả phát ra thôi Hoàng Quốc Túy đã cảm thấy rạo rực vô cùng.
Tiếng rên rỉ giả vờ của Di Di và Linh Linh khiến gã căng thẳng cực độ, cố gắng lắm mới nén sự kích động dâm tà đang trỗi dậy trong mình. Hoàng Quốc Túy nghe hai nàng giả vờ rên mà bật khóc thổn thức.
– Sao ta lại khổ thế này chứ? Có rượu mà chẳng được uống, ta thèm nhỏ cả nước bọt mà chỉ biết đứng nhìn.
Y thốt xong câu đó liền khoát tay :
– Đủ rồi… đủ rồi, đừng có rên rỉ như vậy nữa kẻo bổn thiếu gia động tâm thì ta mất mạng bởi độc thảo đoạn trường mất.
Y nói rồi đứng hẳn lên bước ra cửa biệt phòng. Hoàng Quốc Túy đứng ngay ngưỡng cửa lưỡng lự, y nhìn lại Di Di và Linh Linh với ánh mắt tiếc rẻ và lo âu. Buông tiếp một tiếng thở dài nữa, Hoàng Quốc Túy mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Y đóng sầm cửa lại sau lưng mình.
Dương Triều Mục nhìn Hoàng Quốc Túy.
– Dạo này sức khỏe thiếu gia tốt thật….. Ti chức mừng cho thiếu gia.
Nghe Dương Triều Mục nói câu khen nịnh hót này, Hoàng Quốc Túy càng bực bội hơn, y gắt giọng :
– Bổn thiếu gia khỏe là khỏe thế nào?
Bộ đầu Dương Triều Mục giả lả cười nói :
– Ti chức đứng ngoài nghe hai ả kỹ nữ hót trong biệt phòng mà kích động cả người. Chỉ có thiếu gia mới khiến cho hai ả đó hót như vậy.
– Tại hai ả đó muốn hót chứ ta có bắt họ hót với hiết gì đâu.
– Nếu không có thiếu gia thì làm sao hai ả kia hót chứ?
Hoàng Quốc Túy đưa mắt lườm Dương Triều Mục.
– Bổn thiếu gia không muốn họ hót thì họ cũng tự động hót mà thôi.
Y nói rồi chấp tay sau lưng sải bước tiến ra cửa kỹ lâu. Dương Triều Mục bước theo sau Hoàng Quốc Túy, y giả lả nói :
– Thiếu gia… chừng nào chúng ta sẽ quay lại kỹ lâu.
Hoàng Quốc Túy sa sầm mặt. Y gắt giọng :
– Chừng nào ta chưa gặp được Đường Thẩm sẽ không quay lại kỹ lâu nữa.
Y thở dài nghĩ thầm: “Đường Thẩm, sao ngươi trốn biệt đi đâu mất, không giao thuốc giải cho bổn thiếu gia, ngươi ác với ta vừa vừa thôi chứ. Uyển Thanh bổn thiếu gia đã trả lại cho ngươi rồi, ngươi còn định đày đọa ta đến bao giờ nữa đây”.
Y dừng bước nhìn Dương Triều Mục.
– Bộ đầu về nha môn đi, bổn thiếu gia muốn đến đây một lát.
– Thiếu gia không cần ti chức theo hộ tống à?
– Ơ… mà ta nghĩ cũng không cần đâu… ta có thể tự lo liệu cho mình được mà.
– Vậy ti chức cáo từ.
Hoàng Quốc Túy miễn cưỡng gật đầu :
– Đi đi.
Dương Triều Mục đi rồi, Hoàng Quốc Túy mới thở dài, y đứng thừ ra một lúc rồi thả bước đi một mạch đến phủ Huyện lệnh Chu Tần.
Y bước vào phủ huyện, bọn gia nhân thấy Hoàng Quốc Túy khúm núm cúi gập người.
Hoàng Quốc Túy hỏi :
– Chu Uyển Thanh tiểu thư của các ngươi có trong phủ không?
– Dạ có….. Hoàng Quốc Túy thả bước vào trong huyện phủ. Y đi thẳng một mạch đến gian biệt thất của Chu Uyển Thanh.
Y đứng ngoài cửa gian biệt thất như một gã nô hầu không dám làm kinh động đến chủ nhân. Chờ cho tiếng đàn bên trong ngưng hẳn y mới dám gõ cửa.
Tiếng của Chu Uyển Thanh cất lên :
– Ai…
Hoàng Quốc Túy lúng túng khi nghe tiếng của nàng. Chu Uyển Thanh mở cửa, nàng sững sờ khi thấy Hoàng Quốc Túy.
– Hoàng thiếu gia… sao thiếu gia lại đến đây?
Chu Uyển Thanh vừa hỏi dứt câu thì Hoàng Quốc Túy quỳ ngay xuống trước mũi hài của nàng :
– Chu Uyển Thanh… ta quỳ gối cầu xin nàng đây.
Chu Uyển Thanh bối rối :
– Thiếu gia… thiếu gia làm gì vậy?
– Ta cầu xin nàng… ta cầu xin nàng.
Chu Uyển Thanh càng bối rối hơn trước những lời nói đầy chất giọng khẩn thiết của Hoàng Quốc Túy. Nàng lắc đầu nói :
– Thiếu gia đứng lên đi… có gì thì nói… làm gì lại quỳ gối trước Chu Uyển Thanh. Nếu người ta biết được, thiếu gia còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa.
– Ta không cần mặt mũi, ai cười ta cũng được, miễn nàng thuận lời cứu ta là được rồi. Nàng cứu ta rồi, nàng muốn gì ta cũng chiều mà.
Chu Uyển Thanh buông tiếng thở dài :
– Được rồi… được rồi… thiếu gia đứng lên đi.
Hoàng Quốc Túy nhìn lên nàng.
– Nàng hứa giúp ta đi thì ta mới dám đứng lên.
Chu Uyển Thanh gượng cười nói :
– Có gì thiếu gia từ từ nói… nếu có thể giúp được, Chu Uyển Thanh sẽ không từ chối đâu.
Hoàng Quốc Túy đứng lên, y cúi xuống phủi vạt áo rồi nhìn Chu Uyển Thanh nói :
– Ta không muốn làm thái giám nữa. Ta biết người khiến ta rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này là Kim Diện Nhân. Mà gã Kim Diện Nhân đó chính là Đường Thẩm chứ không phải ai khác.
Y xụ mặt mếu máo :
– Ta sẽ không tranh giành nàng với Đường Thẩm nữa. Ta biết Đường Thẩm yêu nàng nên mới dụng Đoạn Trường Thảo hạ độc ta nhưng ta đã trả nàng về với Huyện lệnh rồi.
Hoàng Quốc Túy đưa tay qua khỏi đầu :
– Ta thề… ta sẽ không làm khó dễ tình yêu của hai người nữa. Ta cũng không bức nhục y nữa chỉ cần Đường Thẩm trao giải dược cho ta là được rồi. Còn như không có giải dược, ta sống làm sao được với tình cảnh rượu treo trước miệng mà không được uống.
Y nhăn mặt :
– Hoàng Quốc Túy là thái giám cũng chẳng ra thái giám, là người bình thường cũng chẳng ra người bình thường, khổ đời Hoàng Quốc Túy này quá.
Nghe họ Hoàng tuôn ra những lời nói đó bằng chất giọng bi ai, Chu Uyển Thanh không biết nên cười hay nên giận. Mặt nàng đỏ bừng bởi biết gã định nói gì.
– Thiếu gia nghĩ Tử Nhân Kim Diện là Đường Thẩm huynh à?
– Còn ai vào đây nữa. Ngoài Đường Thẩm thì còn ai khác.
Y buông tiếng thở dài :
– Ngoài Đường Thẩm không còn ai khác. Cái gã gia sư thúi này hại đời Hoàng Quốc Túy thiếu gia mà.
Gã thốt dứt lời biết mình hớ liền khoát tay như thể có bầy ruồi xuất hiện bất ngờ trước mặt. Vừa khoát tay Hoàng Quốc Túy vừa nói :
– Không… không… ta không nói như vậy… ta không nói như vậy… Đường Thẩm là một gia sư biết đạo nghĩa, biết cả lễ nghi nữa chứ không phải là gia sư thúi. Nhất định Đường Thẩm không phải là gia sư thúi.
Chu Uyển Thanh nghiêm mặt nhìn Hoàng Quốc Túy.
– Nếu thiếu gia nghĩ Đường Thẩm huynh là Tử Nhân Kim Diện thì khi Chu Uyển Thanh gặp được sẽ truyền đạt những lời nói của thiếu gia đến huynh ấy.
– Nàng nói giùm ta. Ta cầu xin nàng mở lòng từ bi độ lượng van xin với Đường Thẩm cho ta giải dược Đoạn Trường Đơn. Nếu không có giải dược chắc ta chết mất.
– Sao thiếu gia lại cần giải dược Đoạn Trường Đơn?
Hoàng Quốc Túy nhăn mặt trông thật nực cười, hai gò má phúng phính của gã chảy xuống như hai khối mỡ bệu sắp rời khỏi khuôn mặt đẫy đà.
Y vừa tạo bộ mặt khốn khổ vừa nói :
– Nàng còn nói vậy nữa.
Chu Uyển Thanh mỉm cười :
– Chu Uyển Thanh hứa với Hoàng Quốc Túy thiếu gia nhưng lúc này đây Chu Uyển Thanh không biết Đường Thẩm huynh ở đâu để tìm huynh ấy mà nói giùm thiếu gia. Nếu Hoàng thiếu gia gặp được Đường Thẩm huynh… dẫn huynh ấy về đây nhất định Chu Uyển Thanh sẽ nói giùm huynh.
Hoàng Quốc Túy xoa chiếc cằm tròn trịa, y nheo mày :
– Lạ nhỉ, cái gã Đường Thẩm này cho ta uống đoạn trường thảo rồi bỏ đi không thèm ló mặt đến Giang Tô nữa. Hắn yêu nàng nên mới hại ta, có được nàng rồi thì phải ở bên nàng để tâm sự và giữ lấy nàng chứ, có đâu lại bặt vô âm tín…
Y lắc đầu :
– Đường Thẩm ơi là Đường Thẩm… ngươi có sống khôn thác thiêng thì….. Chu Uyển Thanh trừng mắt nhìn Hoàng Quốc Túy.
Tiếp nhận ánh mắt của nàng Hoàng Quốc Túy bối rối. Y tự tát vào mặt mình :
– Hắn sống thôi chứ chưa có chết, nếu hắn chết thì Hoàng thiếu gia ta cũng tàn đời.
Nghe Hoàng Quốc Túy nói cùng với bộ dạng não nề kia, Chu Uyển Thanh chỉ muốn bật cười nhưng nàng phải nghiêm mặt. Nàng nghiêm giọng nói :
– Hoàng thiếu gia nói hết rồi chứ?
– Ta nói hết rồi.
Y ôm quyền thủ lễ :
– Chu Uyển Thanh… nàng cứu ta, ta thề sẽ nói đại công này với lão nhân gia để lão nhân gia tăng tước phẩm cho Huyện lệnh lão gia nàng.
– Không cần đâu… chỉ cần thiếu gia tìm được Đường Thẩm huynh đưa đến đây hoặc hẹn với Chu Uyển Thanh thì Chu Uyển Thanh sẽ đến gặp Đường Thẩm huynh van xin giùm thiếu gia.
Hoàng Quốc Túy ôm quyền :
– Ta cầu xin nàng.
– Chu Uyển Thanh nhận lời nhưng phải gặp được Đường Thẩm huynh.
– Ta sẽ tìm y.
– Thiếu gia có thể đi được rồi.
Hoàng Quốc Túy rời phủ Huyện lệnh, y vừa đi vừa làu bàu :
– Đường Thẩm ơi là Đường Thẩm, trời đất mênh mông bao la, ta làm sao biết ngươi ở đâu mà tìm. Tại sao ta lại khổ sở thế này chứ. Ngươi biến ta thành một gã thái giám bởi Đoạn Trường Thảo rồi biến đi đâu không biết. Đường Thẩm… ngươi đúng là Đường Thẩm mà. Tại ngươi mà Hoàng Quốc Túy ta bỗng dưng thấy cuộc đời này mù mịt chẳng có thiết gì nữa.
* * * * *
Hoàng Quốc Túy ngồi tư lự. Y nhìn năm bầu rượu cùng những đĩa cao lương mỹ vị bày trên bàn mà chống tay tựa cằm trông chẳng khác nào gã thất tình chẳng thiết gì đến chuyện ăn uống.
Y chợt nghe tiếng khịt mũi liền ngẩng mặt lên nhìn. Hoàng Quốc Túy nhận ngay ra Định Tịnh Hành Tẩu. Y trố mắt nhìn lão Định lắp bắp nói :
– Định… Định… Định….. Hành Tẩu Định Tịnh vuốt hàm râu lởm chởm mấy sợi râu bạc nham nhở rồi nói :
– Định… Định cái con khỉ nhà ngươi. Lão phu là Định Tịnh chứ không phải Định Định.
Hoàng Quốc Túy ôm quyền :
– Định Tịnh tiền bối…
Hành Tẩu thản nhiên ngồi xuống bàn.
Lão chẳng cần Hoàng Quốc Túy có nhã ý mời mình hay không mà thản nhiên bưng lấy một bầu rượu. Lão mở lắp bầu rượu chẳng cần chuốc ra cốc mà thản nhiên dốc lên tu luôn một hơi dài. Đặt bầu rượu xuống bàn, lão dùng tay bốc lấy một miếng thịt gà cho vào miệng ăn ngon lành.
Định Tịnh ăn xong miếng thịt gà mới nhìn Hoàng Quốc Túy.
– Hoàng thiếu gia gặp chuyện gì mà cái mặt của Hoàng thiếu gia xem khó coi quá.
– Nếu không có chuyện thì bản mặt Hoàng Quốc Túy đâu có như thế này.
– Bản mặt của Hoàng Quốc Túy khó coi lắm.
Định Tịnh Hành Tẩu dốc rượu tu ngon lành rồi đặt xuống nói :
– Nếu bây giờ có chiếc bánh bao bị dầm ngoài trời mưa, lão hủ có thể ví cái mặt của Hoàng thiếu gia giống như cái bánh bao đó.
Hoàng Quốc Túy nhăn mặt rồi nói :
– Định Tịnh tiền bối ví chi mà ác mồm ác miệng quá vậy. Mặt của Hoàng Quốc Túy cũng có mắt có mũi chứ sao giống cái bánh bao mắc mưa.
Định Tịnh Hành Tẩu gượng cười nói :
– Lão phu nói thế thôi chứ không đến nỗi giống cái bánh bao mắc mưa lắm đâu.
Lão hất mặt :
– Mà thiếu gia có tâm sự gì vậy?
– Tâm sự gì… Hoàng Quốc Túy đang đi tìm Đường Thẩm đây. Tiền bối là bằng hữu với Đường Thẩm hẳn biết Đường Thẩm ở đâu… có thể cho Hoàng Quốc Túy biết với. Trời đất mênh mông thế này bảo Hoàng Quốc Túy biết tìm Đường Thẩm ở đâu.
– Hoàng thiếu gia mà đi tìm Đường lão đệ của lão hủ, nghe lạ tai quá. Đường Thẩm lão đệ vốn là người bị thiếu gia ghét nhất, cớ sao hôm nay lại có nhã hứng đi tìm.
– Nếu không có chuyện thì Hoàng Quốc Túy cũng chẳng tìm Đường Thẩm làm gì. Hoàng Quốc Túy thề…
Y đưa tay qua khỏi đầu.
– Nếu Hoàng Quốc Túy qua được kiếp họa này rồi cạch cái mặt cũng không dám đến gần lão đệ của tiền bối, đường ai nấy đi.
– Có cái gì mà Hoàng thiếu gia sợ Đường Thẩm vậy chớ, bộ Đường Thẩm lão đệ đã biến thành quỷ nhân ám thiếu gia à?
– Đường Thẩm còn ám Hoàng Quốc Túy hơn cả quỷ nhân nữa.
Định Tịnh Hành Tẩu phá lên cười.
Nghe Định Tịnh Hành Tẩu cười, Hoàng Quốc Túy sa sầm mặt :
– Có gì mà lão cười chứ?
– Mới hôm qua thiếu gia còn bức hiếp Đường Thẩm lão đệ của lão phu, nay thì lại sợ y, không đáng cười sao? Đúng là kiến ăn cá nhưng cũng có lúc cá ăn kiến đúng không?
Hoàng Quốc Túy nhăn mặt :
– Ơ… thì kiến ăn cá, cá ăn kiến. Vậy lão có thấy Đường Thẩm ở đâu thì dẫn Hoàng Quốc Túy đến gặp y, gặp được Đường Thẩm rồi Hoàng Quốc Túy sẽ hậu tạ lão tiền bối.
– Xem chừng Hoàng thiếu gia rất cần gặp Đường Thẩm.
Hoàng Quốc Túy gật đầu :
– Không gặp Đường Thẩm xem như Hoàng Quốc Túy tàn đời. Hoàng Quốc Túy là nam nhân nhưng lại chẳng là nam nhân, có khổ cho ta không chứ?
Định Tịnh Hành Tẩu đặt bầu rượu xuống bàn :
– Thiếu gia nói gì nghe lạ vậy?
Hoàng Quốc Túy khoát tay :
– Không không… Hoàng Quốc Túy không nói gì cả.
Y nhìn Định Tịnh Hành Tẩu :
– Lão có thể giúp ta tìm Đường Thẩm được không?
Định Tịnh Hành Tẩu dốc bầu rượu một hơi dài rồi bốc một miếng thức ăn cho vào miệng. Vừa nhai lão vừa nói :
– Chính lão cũng đang đi tìm Đường Thẩm lão đệ.
Hoàng Quốc Túy tròn mắt nhìn Định Tịnh Hành Tẩu :
– Hây… vậy lão cũng giống như ta. Lão cũng đi tìm Đường Thẩm như bổn thiếu gia mà lại uống rượu và ăn thức ăn của bổn thiếu gia. Thế là sao hả?
– Hê… lão hủ thấy ngươi thừ người ra trước một bàn thức ăn và hảo tửu nên ta mới uống và ăn thế ngươi đó chứ.
– Nhưng lão ăn và uống rồi thì cũng phải giúp được Hoàng Quốc Túy này điều gì chứ?
Y chỉ xuống bàn :
– Những thứ này cũng là ngân lượng.
– Sao đối với lão ngươi keo kiệt như vậy chứ?
– Y… lão chẳng giúp gì cho ta sao ta lại hao tốn vì lão chứ, không được đâu.
Định Tịnh Hành Tẩu dằn bầu rượu xuống bàn, hừ nhạt rồi nói :
– Lão hủ thử ngươi thôi chứ ngươi muốn tìm được Đường Thẩm phải cần đến lão đó. Không có lão phu ngươi đừng mong tìm được Đường Thẩm lão đệ của ta.
Hoàng Quốc Túy sững mặt nhìn Định Tịnh Hành Tẩu, y xuống giọng nhỏ nhẹ :
– Lão tiền bối nói thật chứ?
Định Tịnh Hành Tẩu vỗ tay vào ngực mình :
– Ngoài ta ra chẳng ai tìm được Đường Thẩm lão đệ cả.
– Vậy xin tiền bối giúp Hoàng Quốc Túy.
Định Tịnh Hành Tẩu trừng mắt nhìn Hoàng Quốc Túy, lão gắt giọng nói :
– Ta mới uống có một bầu rượu, ăn vài miếng ngươi đã tính rồi, bây giờ còn bảo ta giúp cho ngươi cái nữa. Ngươi có nhiều ngân lượng thì phung phí cho đám kỹ nữ lầu xanh, còn với người như lão thì ngươi lại keo kiệt bủn xỉn.
– Tiền bối miễn thứ cho Hoàng Quốc Túy mà… tiểu bối chỉ nói vậy thôi.
Y bưng bầu rượu tự tay mở nắp rồi trao tận tay Định Tịnh Hành Tẩu.
– Tiền bối dùng thêm bầu rượu nữa nhé.. uống thật nhiều vào, ăn thật nhiều vào, bao nhiêu tiểu bối cũng lo cho tiền bối cả. Đừng có ngại… đừng có ngại.
Định Tịnh Hành Tẩu vuốt cằm giả lả nói :
– Ngươi đã bắt đầu hiểu ra rồi đó.
Định Tịnh Hành Tẩu vừa nói vừa toan dốc bầu rượu lên miệng thì nghe tiếng ho khan, tiếng ho đó buộc lão và Hoàng Quốc Túy nhìn ra cửa. Một gã công tử bận bạch y tay cầm quạt bước vào. Gã công tử đó có phong thái cực kỳ phong lưu và khôi ngô tuấn tú.
Y bước đến bàn Định Tịnh Hành Tẩu và Hoàng Quốc Túy :
– Lão tiền bối và Hoàng công tử đây có ý tìm Đường Thẩm, lão tiền bối và công tử có thể cho tại hạ tháp tùng theo được chứ?
Hoàng Quốc Túy nhìn gã Lục công tử nói :
– Chẳng lẽ công tử cũng bị trúng Đoạn Trường Thảo để biến thành thái giám không ra thái giám, người bình thường không ra người bình thường sao?
Lục công tử tròn mắt nhìn Hoàng Quốc Túy :
– Hoàng thiếu gia nói gì thế? Sao lại thái giám không ra thái giám, người bình thường không ra người bình thường?
– Thì Lục công tử cũng giống như tại hạ đây, nếu không sao đi tìm Đường Thẩm làm gì. Gã Đường Thẩm đó thật lợi hại, gặp nam nhân có phong độ hơn là gã biến họ ngay thành thái giám. Có lẽ gã muốn độc chiếm tất cả nữ nhân trên thế gian này.
Gã công tử họ Lục nhìn sững Hoàng Quốc Túy :
– Tại hạ không hiểu ý của Hoàng Quốc Túy thiếu gia.
– Lục công tử nghiệm lại mình sẽ hiểu ngay ý của Hoàng Quốc Túy mà. Chính vì ta có phong độ nên mới bị ra nông nổi này, giờ thì đi tìm y nhưng chẳng biết ở đâu.
Định Tịnh Hành Tẩu nói :
– Hoàng Quốc Túy… ngươi biến ra cái gì?
Hoàng Quốc Túy lắc đầu :
– Khó nói lắm.
Định Tịnh Hành Tẩu nghiêm giọng :
– Ngươi không nói ra ta sẽ không dẫn ngươi đi tìm Đường Thẩm.
– Lão muốn biết thì cứ hỏi Lục công tử đây. Y cũng đồng cảnh ngộ với Hoàng Quốc Túy đó, có gì lão cứ hỏi y. Y sẽ nói cho lão biết thái giám mà không phải thái giám là cái gì. Như ta đây nè, có rượu mà không được uống, có kiếm mà chẳng được dùng.
– Rượu sẵn đó sao ngươi không uống?
– Lão không biết gì cả.
Y nhìn lại Lục công tử.
– Lục túc hạ… Hoàng Quốc Túy ta nói không được nhưng có thể các hạ nói được… nói cho lão biết đi. Nói ra chuyện này… chỉ thẹn thùng mà thôi.
Lục công tử nhìn Hoàng Quốc Túy :
– Tại hạ chẳng hiểu cái gì cả… Hoàng thiếu gia muốn tại hạ nói gì?
Hoàng Quốc Túy nhìn Lục công tử :
– Vậy túc hạ không bị giống như ta à, không bị cho uống Đoạn Trường Thảo để trở thành thái giám bất đắc dĩ sao?
Lục công tử nheo mày, y xòe quạt che ngang miệng ho khan một tiếng rồi nói :
– Cái gì là thái giám bất đắc dĩ, cái gì là Đoạn Trường Thảo, tại hạ chẳng hiểu cái gì cả. Tại hạ chẳng biết mình giống huynh ở chỗ nào.
Định Tịnh Hành Tẩu nhìn Hoàng Quốc Túy vồn vã hỏi :
– Có gì thì ngươi nói đại ra đi, úp úp mở mở lão hủ đây bực bội lắm. Nếu ngươi không nói ra ta không dẫn ngươi đi tìm Đường Thẩm đâu.
Lão nói rồi dốc hồ lô tu luôn một hơi dài. Dằn bầu rượu xuống bàn, Định Tịnh Hành Tẩu nói :
– Lão phu đang rửa tai để nghe ngươi nói đây.
Hoàng Quốc Túy lúng túng, y nhìn Định Tịnh Hành Tẩu :
– Tại hạ thổ lộ sự thật rồi, lão nhất định dẫn Hoàng mỗ đi tìm Đường Thẩm?
Định Tịnh Hành Tẩu gật đầu :
– Lão phu hứa.
Hoàng Quốc Túy gằn giọng :
– Quân tử bất hí ngôn.
– Hê… cái tên ôn dịch này…
Thấy bộ mặt sa sầm của Định Tịnh Hành Tẩu, Hoàng Quốc Túy vồn vã nói :
– Tiểu bối nói… tiểu bối nói…
Định Tịnh Hành Tẩu lườm gã.
– Muốn nói thì nói nhanh lên đi. Đừng có ưỡm à ưỡm ờ nữa, lão phu đây bực lắm rồi.
Hoàng Quốc Túy bưng bầu rượu tu một ngụm rồi đặt xuống bàn. Y chậm rãi thuật lại những sự việc xảy ra trong ngày song hỷ của gã với Chu Uyển Thanh.
Nghe Hoàng Quốc Túy kể xong, Định Tịnh Hành Tẩu phá lên cười khanh khách.
Nghe lão Định Tịnh Hành Tẩu cười, Hoàng Quốc Túy sượng chín cả người, y miễn cưỡng nói :
– Tiền bối… chuyện đó đâu có gì đáng cười chứ, tiền bối phải tội nghiệp cho Hoàng Quốc Túy thì đúng hơn.
– Sao không đáng cười được?
Lục công tử chen vào :
– Tại hạ nghĩ Hoàng đại ca đây đã nói ngoa đổ oan cho Đường Thẩm rồi.
Hoàng Quốc Túy nhìn Lục công tử.
Lục công tử nhìn gã rồi đưa chiếc quạt lên ngang miệng khẽ ho một tiếng. Y nhìn Hoàng Quốc Túy nói tiếp :
– Tại hạ tin Đường Thẩm huynh không là con người như Hoàng đại ca đây nói.
– Ta là người trong cuộc, ngươi là người ngoài cuộc thì biết gì, không phải Đường Thẩm thì là ai chứ? Y biết bổn thiếu gia lấy Chu Uyển Thanh làm nương tử nên hại đời ta nhưng chuyện đó bổn thiếu gia xem như cho qua. Ta không thèm giành giật với y nữa nhưng đổi lại y phải trao giải dược cho ta.
– Hoàng đại ca đoán chắc là Đường Thẩm huynh chứ?
– Ơ… nếu như gã không đeo mặt nạ dát vàng thì ta thấy chân diện mục của y rồi nhưng vì hắn đeo mặt nạ nên ta không nhận ra y, y còn đổi giọng the thé nữa.
Lục công tử nheo mày :
– Thế thì Hoàng đại ca đâu có thấy mặt Đường Thẩm.
– Y đeo mặt nạ dát vàng thì làm sao ta thấy mặt được. Nhưng đích thực chỉ có hắn mới hại ta thôi.
– Tại hạ tin người đó không thể là Đường Thẩm huynh.
Hoàng Quốc Túy gắt giọng nói :
– Cái gã này… ngươi biết bằng bổn thiếu gia à.
Lục công tử phe phẩy quạt nói :
– Chuyện này hẳn có điều uẩn khúc. Tại hạ sẽ tìm cho rõ căn cơ cội nguồn nhưng tại hạ đoan chắc một điều người đeo mặt nạ đó không phải là Đường Thẩm bởi tại hạ biết Đường Thẩm huynh là người như thế nào.
Hoàng Quốc Túy chau mày :
– Bổn thiếu gia không nói chuyện với ngươi mà chỉ muốn gặp Đường Thẩm thôi.
Y nhìn lại Định Tịnh Hành Tẩu :
– Lão tiền bối… lão là bằng hữu với Đường Thẩm, có thể dẫn Hoàng Quốc Túy tìm y chứ.
– Thú thật với ngươi, lúc này đây lão phu cũng không biết Đường Thẩm đang ở đâu.
Hoàng Quốc Túy mở to đôi con ngươi hết cỡ, y xẵng giọng nói :
– Thế lão nói muốn giúp ta là giúp thế nào?
Lục công tử đứng lên, y nhìn Định Tịnh Hành Tẩu :
– Định tiền bối… nếu như tiền bối có gặp Đường Thẩm huynh thì nói với huynh ấy có một người họ Lục muốn gặp huynh ấy.
– Lão phu sẽ nói lại.
– Đa tạ tiền bối.
Nhìn lại Hoàng Quốc Túy, Lục công tử từ tốn nói :
– Nếu như tại hạ gặp được Đường Thẩm huynh sẽ nói với huynh ấy những gì Hoàng đại ca đã trải qua và đang hứng chịu. Nếu như Đường Thẩm huynh đúng là người đeo mặt nạ dát vàng đó thì tại hạ sẽ thỉnh cầu huynh ấy giải độc cho huynh.
Hoàng Quốc Túy phấn khích hẳn lên :
– Túc hạ… Hoàng Quốc Túy ta nhờ túc hạ. Nếu chuyện này suôn sẻ ta sẽ hậu đãi túc hạ.
Lục công tử khoát tay nói :
– Không cần đâu, cáo từ.
Y vừa quay bước thì Định Tịnh Hành Tẩu đứng lên nói :
– Hê…
Lục công tử nhìn lại Định Tịnh Hành Tẩu :
– Tiên sinh muốn chỉ giáo?
– Lão hủ muốn biết mối quan hệ giữa công tử với lão đệ của ta?
Lục công tử mỉm cười từ tốn nói :
– Tiền bối gặp Đường Thẩm huynh và nói với huynh ấy có Lục Y Phụng đi tìm huynh ấy thì huynh ấy sẽ nói cho tiền bối biết vãn bối là ai. Tiền bối và Hoàng đại ca bảo trọng.
Y nói rồi đi thẳng ra ngoài tửu quán.
– Gã công tử khôi ngô tuấn tú này là ai nhỉ, ta từng là bằng hữu của Đường Thẩm nhưng chưa hề thấy y nhắc đến hắn bao giờ.