Đọc truyện An Tri Ngã Ý – Chương 51
Người đã già đều thích náo nhiệt, cho nên mới có rất nhiều người già tổ rỗng đều thấy không vui như vậy. Ông Thẩm rất thích Thẩm Đa Ý đem bạn bè hoặc đồng nghiệp về nhà làm khách, trước đây Mạnh Bình thường xuyên đến chơi, gần đây thì Thích Thời An xuất hiện khá nhiều lần.
(Người già tổ rỗng: Chỉ người già mà con cháu trong nhà đều đi xa hết)
Ông Thẩm đều gọi “Tiểu Thích Tiểu Thích”, giống như rất quen thuộc, cũng giống như rất gần gũi.
“Ông nội, ông hơi cậy già lên mặt đó nhé, sao cứ sai bảo người ta vậy.” Thẩm Đa Ý buộc cái tạp dề buồn nôn kia, “Thật là một bữa ăn ngon, dì nấu rất nhiều.”
Thích Thời An bỏ bút mực xuống, đỡ ông Thẩm tới ngồi cạnh bàn ăn, nói: “Ông nội xem ngày sinh cho anh đó.”
Ông Thẩm khiêm tốn nói: “Ông xem đại thôi, bên cạnh công viên có mấy thầy đồ bày sạp xem chữ, ông học lỏm.”
Thẩm Đa Ý ngồi xuống ở phía đối diện: “Hôm nào đó con mua cho ông một cặp kính mát, ông cầm gậy giả bộ bị mù, làm ăn chắc chắn sẽ tốt hơn người khác.”
“Đi đi đi, bớt trêu ông đi.” Ông Thẩm xấu hổ, ông gắp cho Thích Thời An một miếng cá, “Tiểu Thích, Đa Ý nhà ông thân với con, con hãy thường xuyên tới nhà chơi, đừng chê lão hồ đồ đây làm phiền con nha.”
Thích Thời An nói: “Ông nội, nhà có một cụ già, giống như có một bảo vật, con rất thích nói chuyện với người.”
Ăn cơm xong Thích Thời An liền rời đi, ở lại quá muộn không thích hợp lắm. Thẩm Đa Ý tiễn đối phương đến cổng khu nhà, sau đó còn hẹn cả thời gian ngày mai gặp nhau. Sau khi về nhà cậu thu dọn bàn ăn, chờ sau khi làm xong tất cả phát hiện ông Thẩm đã ngồi trên sô pha ngủ thiếp đi rồi.
“Ông nội, con đỡ ông về phòng ngủ ngủ nhé.”
Ông Thẩm mơ màng mở mắt ra, lại không dài không ngắn thở một hơi: “Già thật rồi, càng ngày buồn ngủ càng sớm, hận không thể vừa hạ đũa xuống đã nhắm mắt.”
Thẩm Đa Ý nói: “Mùa thu mà, đều rất dễ mệt mỏi.” Cậu biết ông Thẩm không chỉ càng ngày ngủ càng sớm, mà tỉnh cũng càng ngày càng sớm, hai ba giờ sáng thật ra không phải là đi tiểu đêm, căn bản là đã tỉnh ngủ.
“Đa Ý,” Ông Thẩm nhìn không khí thất thần, “Ông cảm thấy quan hệ của con và Tiểu Thích không tệ, nhưng lại khác quan hệ của con với Phí Nguyên, với Lộ Lộ, cả Mạnh Bình nữa, là ăn ý hay là gì đó, ông cũng chẳng nói rõ được.”
Thẩm Đa Ý bị một luồng cảm giác căng thẳng cuồn cuộn ập tới chặn ngang ngực, cực kỳ khó khăn nói: “Hơi khác nhau ạ.”
Ông Thẩm dùng bàn tay nhăn nheo vuốt mặt: “Là chuyện tốt, chung sống với nhau phải vui vẻ mới được.”
Đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Đa Ý cuộn tròn trên sô pha ngẩn người, ông Thẩm đã ngủ rồi, mà cậu không dám nghiên cứu xem lời nói của đối phương có hàm ý gì sâu xa không. Ngồi ngốc hơn nửa đêm, cậu chẳng muốn dời khỏi chỗ, trực tiếp ngã người xuống nhắm mắt lại.
Hôm sau đã hẹn nhau ăn cơm, Thích Thời An đi một chuyến đón Khổng Nhân Hồng, ba người gặp nhau ở nhà hàng. Khổng Nhân Hồng hiếm khi không mặc trang phục công sở, nhưng quần áo vẫn là kiểu sẫm màu nhìn rất nghiêm túc, may mà dây chuyền và hoa tai đều là ngọc trai, khiến bà nhìn qua dịu dàng không ít.
Lúc Thẩm Đa Ý đến ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ, xách theo một phần quà, còn cầm theo một bó hoa cẩm chướng. Trong gian phòng yên tĩnh chỉ có ba người họ, cậu đi tới trước mặc Khổng Nhân Hồng đưa hoa ra, vừa lễ phép vừa cẩn thận mà mở lời: “Dì, tặng người, hy vọng người thích.”
Khổng Nhân Hồng đứng dậy nhận lấy: “Cảm ơn con, nhưng mà hoa cẩm chướng là để tặng giáo viên.”
Thẩm Đa Ý tạm dừng mấy giây: “Cũng dùng để tặng cho mẹ ạ.”
Thích Thời An nhất thời cảm thấy sống mũi cay cay, anh giơ tay ôm vai Khổng Nhân Hồng, ý tứ muốn ám chỉ đã tương đối rõ ràng. Khổng Nhân Hồng cũng cảm thấy bất ngờ, sau khi hoàn hồn bèn cúi đầu ngửi cánh hoa.
“Rất thơm, về nhà dì sẽ cắm vào bình.”
Ba người ngồi xuống, Thích Thời An phụ trách châm trà. Anh đã gọi mấy món Khổng Nhân Hồng và Thẩm Đa Ý thích, lúc này bầu không khí rất ôn hòa, thích hợp để nói chút chuyện gì đó.
“Nghe Thời An nói, hai con lúc mười mấy tuổi đã biết nhau hả?” Khổng Nhân Hồng phá vỡ sự im lặng.
Thẩm Đa Ý trả lời: “Dạ, khi đó con đi làm thêm thì gặp anh ấy.” Cậu chỉ nói qua loa chứ không dám nói tiếp nữa, vì không biết Thích Thời An có kể chuyện bọn họ gặp nhau ở hộp đêm hay không.
Ngộ nhỡ không nói, cậu nói hớ thì biết làm sao.
Khổng Nhân Hồng là người vừa nghiêm khắc vừa quy củ, chắc chắc không thích mấy nơi kiểu đó.
Thẩm Đa Ý suy nghĩ một đống vấn đề, chuyển hướng câu chuyện nói: “Dì, hiện tại công việc của con rất ổn định, mấy ngày trước con cũng thử nói với người trong nhà rồi, nhưng con phải tiến hành từng bước từng bước, có lẽ phải cần một chút thời gian.”
Thích Thời An lên tiếng trước: “Em nói gì? Chuyện của hai đứa mình hả?”
“Ừm, mới bắt đầu nói bóng gió một chút thôi, em cũng không thể đảm bảo được lúc nào mới nói hết.” Trên mặt Thẩm Đa Ý có chút cảm giác có lỗi, nhưng ánh mắt lại hết sức thành khẩn: “Ông nội em tám mươi tuổi rồi, em không dám quá mạo hiểm.”
Thích Thời An hiếm khi tỏ ra hơi khẩn cấp, từ trước đến nay anh đều không muốn cho ông Thẩm biết, kết quả trước khi khuyên nhủ đã bị mẹ anh cản đường. Khổng Nhân Hồng ngồi hơi nghiêng người, quay mặt về phía Thẩm Đa Ý, nói: “Thật ra hôm nay hẹn các con ra ngoài ăn cơm, chủ yếu là muốn ở trước mặt con nói lời xin lỗi. Lúc trước dì không biết tình hình trong nhà con, chỉ đứng ở góc độ của dì mà nói những lời làm tổn thương con, dì xin lỗi.”
Từ trước đến nay bà rất nghiêm túc, giờ hiếm khi mà hơi dịu dàng.
Thẩm Đa Ý bưng chung trà lên kính Khổng Nhân Hồng: “Không sao ạ. Dì, cảm ơn dì vì đã hiểu cho con.”
Khổng Nhân Hồng uống hết trà, phân tích rõ ràng theo thứ tự: “Vì Thời An đã nói rõ quan hệ của các con với người trong nhà, hơn nữa lúc trước dì còn nói những lời đó, khiến con cũng muốn nói cho người nhà biết. Giờ hiểu lầm đã được tháo gỡ, dì thu hồi những lời đó, cũng đề nghị con không nên thẳng thắn với ông nội.”
“Ông nội con lớn tuổi rồi, lời nói thật lòng thường tàn nhẫn, 70-80% người đều sống không tới chín mươi tuổi, tám mươi tuổi là đã trường thọ rồi. Người ở tuổi đó cho dù thân thể có khỏe mạnh, chuyện như vậy cũng đủ để kích thích, tội gì phải để ông cụ chịu đựng, đúng không?”
Trong lòng Thẩm Đa Ý cảm thấy biết ơn, nhưng ngược lại càng thêm áy náy. Thích Thời An vốn ngồi bên cạnh Khổng Nhân Hồng, thấy thế lập tức đứng dậy ngồi bên cạnh cậu, anh nắm chặt tay Thẩm Đa Ý: “Anh chẳng thấy tủi thân chút nào, hơn nữa em cũng đã đưa anh đi gặp ba mẹ em, đây chính là sự công nhận lớn nhất rồi.”
Khổng Nhân Hồng hơi bất ngờ, sau khi hơi do dự một chút liền hỏi: “Đa Ý, Thời An đã từng dẫn con về Can hưu sở chưa?”
Thẩm Đa Ý thành thật trả lời: “Dẫn rồi ạ, là để dạy bù cho em trai của anh ấy, lúc đó tụi con vẫn chưa hẹn hò.”
“Cũng chính là vẫn chưa chính thức gặp ba mẹ bên kia đúng không?” Vẻ mặt Khổng Nhân Hồng chẳng có gì thay đổi, nhưng nhìn kỹ có thể nhận ra hình như bà đang cười. Quả nhiên, bà cầm đũa lên bổ sung thêm một câu: “Dì là mẹ ruột, gặp dì trước mới đúng.”
Thẩm Đa Ý suýt chút nữa “hì hì” bật cười, cuối cùng cậu cũng biết dáng vẻ đắc ý thờ ơ kia của Thích Thời An giống ai rồi, quả thực giống Khổng Nhân Hồng như đúc.
“Nói cái khác đi, dì vốn đã đủ nhàm chán rồi, nói những cái này càng nhàm chán hơn.” Khổng Nhân Hồng gắp cho Thẩm Đa Ý và Thích Thời An một con tôm, “Hoặc là các con cứ nói chuyện đi đừng để ý đến dì, dì muốn xem xem, hai người con trai …. chung sống với nhau như thế nào.”
Hai chàng trai hơn hai mươi mấy tuổi nhất thời bắt đầu ngượng nghùng, chỉ có thể thành thật ăn cơm. Đến sau Khổng Nhân Hồng nhận được một cuộc điện thoại từ phòng nghiên cứu, càng không rảnh quan tâm bọn họ.
Cúp điện thoại, Thẩm Đa Ý nói: “Dì, người làm nghiên cứu địa chất ạ?”
“Ừ, tối đó mới đi khảo sát ở núi Đại Biệt về.” Khổng Nhân Hồng cúi đầu nói, “Nghề này rất khô khan, cũng vô cùng vất vả, lúc còn trẻ còn thường xuyên đi khắp nơi để trắc địa. Hơn nữa không được tiết lộ bản đồ và vị trí cụ thể, vì nó thuộc về phương diện cơ mật.”
Bà nhớ lại nói: “Ba Thời An làm thiết kế công trình quân sự, bình thường đi công tác cũng là kiểu vừa ra lệnh thì phải lập tức thu dọn hành lý để đi, đi bao lâu cũng không biết, cũng là chuyện cơ mật.”
Khổng Nhân Hồng quay đầu nhìn Thẩm Đa Ý, lộ ra một nụ cười hiếm thấy: “Chúng ta giống như hai đặc vụ vậy, nhưng chán rồi.”
Rất nhiều người loanh quanh luẩn quẩn nửa đời mới tìm được người thích hợp nhất với mình, trong khoảng thời gian đó đã từng chia chia hợp hợp, đã từng không còn gì để nói. Cũng có rất nhiều người cả đời cũng chẳng tìm được người thích hợp nhất với mình, ở bên nhau ngày nào hay ngày nấy, chờ mong và ảo tưởng từng chút một bị tiêu hao và bào mòn.
Thẩm Đa Ý nhìn về phía Thích Thời An, Thích Thời An cũng nhìn về phía Thẩm Đa Ý.
Bọn họ dù sao cũng rất may mắn.
Ăn xong một bữa cơm, bọn họ đứng trên những bậc thềm khác nhau ở cửa nhà hàng, Khổng Nhân Hồng ôm bó hoa cẩm chướng, tiếp đó giơ tay lên đưa một cái túi ra. Thẩm Đa Ý nhận lấy, phát hiện ra bên trong là một lọ nước hoa an thần.
“Để trên bàn làm việc ấy, có thể dùng được rất lâu.”
“Cảm ơn dì.” Thẩm Đa Ý nhìn theo Khổng Nhân Hồng lên xe rời đi, chờ đuôi xe biến mất ở đầu đường, mới dám phóng thích toàn bộ tâm tình vui sướng đang cố kiềm nén ra ngoài. Thích Thời An ôm vai cậu bước xuống bậc thang, thong dong nói: “Người mẹ này khá lạnh nhạt, không sao, mình vẫn còn một người mẹ nhiệt tình nữa.”
Thẩm Đa Ý rất vui vẻ nói: “Hai người mẹ này em đều thích, em thích nhất là con của hai người.”
Thích Thời An vui đến mở cờ trong bụng, nhưng vui vẻ xong liền lập tức nghiêm túc lại. Anh đứng sát đường, giơ tay nắm lấy vai Thẩm Đa Ý, trịnh trọng nói: “Đa Ý, đừng nói chuyện của tụi mình với ông nội, thật đó, một chút mạo hiểm cũng đừng liều lĩnh.”
Ông cụ tiếp thu là kết quả tốt nhất, nhưng bọn họ không muốn nhìn thấy ông cụ có một chút khó chịu nào. Thích Thời An nắm chặt bả vai Thẩm Đa Ý: “Ông nội không biết, không phải là chỗ thiếu sót đáng tiếc của chúng ta. Trái lại, để ông luôn luôn vui vẻ sống qua tuổi già, mới là hạnh phúc của chúng ta.”
Thẩm Đa Ý nghiêng người ôm lấy anh: “Anh đừng có tốt như vậy nữa.”
Thích Thời An vuốt ve phía sau đầu đối phương, giả vờ giả vịt nói: “Tốt không? Anh thấy vẫn được nhỉ, có thể tiếp tục nâng cao.”
Hai người đi dạo ở hoa viên phụ cận nhà hàng, nói rất nhiều chuyện. Thích Thời An kể chút chuyện thú vị về ba mẹ mình, Thẩm Đa Ý kể chút chuyện cười về hàng xóm, cuối cùng lại không tránh khỏi quẹo đến trên phương diện công việc.
“Aiz, tuần sau đi làm là bắt đầu xét duyệt công trạng rồi.”
“Căng thẳng hả?”
“Cũng tàm tạm.”
“Em phí sức như vậy, nếu không được thăng chức, cũng đừng mắc chứng uất ức nhé.”
“Chưa đến mức đó, cùng lắm thì bị rối loạn lưỡng cực thôi, anh coi chừng đó.”
Thích Thời An giả bộ rất giống: “Quy tắc ngầm không được, lại còn có thể bị bạo lực gia đình, anh đáng thương quá.”
Một tuần lễ mới, Minh An sắp làm một chuyện vô cùng quan trọng, chính là sát hạch công trạng tổng hợp sáu tháng cuối năm. Trong đó phân loại ra, có bảy tám hạng mục để sát hạch, ngày này hằng năm Annie đều chẳng muốn đi làm, bởi vì ai gặp cô cũng muốn hỏi thăm một phen.
Thẩm Đa Ý là giữa chừng đổi việc tới, cậu không rõ phương thức công bố lắm, cho nên sau khi nhìn thấy Annie trong thang máy cũng không nhịn được mà hỏi thăm: “Là hình thức hội nghị hả? Hay là hình thức khác?”
Annie trả lời: “Thống kê hệ số xong sẽ treo thông báo, tất cả các bộ ngành công bố xong, sẽ công bố danh sách nhân viên được thay đổi chức vị.”
“Tổ trưởng Thẩm, anh sẽ thăng chức lên quản lý hả?” Trợ lý hành chính xem náo nhiệt, “Tôi tới bộ phận pháp vụ lấy hợp đồng, bọn họ nói anh ký được nhiều hợp đồng nhất.”
Trong thang máy có đồng nghiệp của những bộ phận khác, có thư ký của boss, có tổ trưởng cùng cấp ở bộ phận tư vấn, còn có boss đứng ở trong góc xem tin tức của bàn giao dịch, Thẩm Đa Ý thật muốn bắn em gái trợ lý trợ lý một phát, vừa cáu vừa mỉm cười trả lời: “Nếu như tôi thăng chức, hôm nay sẽ mời mọi người uống trà chiều.”
Đến bộ phận đầu tư ngắn hạn ở tầng trệt, cửa thang máy mở ra, Thích Thời An cất điện thoại từ trong thang máy đi ra. Anh ở cửa thang máy quay người nhìn người ở bên trong, sau nó nói với Thẩm Đa Ý: “Nếu mời khách thì đưa một ly cà phê lên tầng ba mươi cho tôi.”
Thẩm Đa Ý sửng sốt, thật ra mọi người đều ngây ngẩn cả người, lời này của Thích Thời An có tính ám chỉ quá mạnh, chẳng khác nào trá hình khẳng định việc thăng chức của Thẩm Đa Ý. Cửa thang máy đóng lại, Annie hoàn hồn trước, vui mừng nói: “Xem ra tổ trưởng Thẩm không thoát việc thăng chức rồi.”
Những năm qua đều là sau khi đi làm Thích Thời An và Chương Dĩ Minh tiến hành sát hạch số liệu, sau đó giao kết quả cho thư ký chỉnh lý rồi tuyên bố. Năm nay Thích Thời An còn vội vã không thể chờ đợi được hơn cả nhân viên, tối hôm qua suốt đêm tự mình tính toán, làm xong trực tiếp treo thông báo lên.
Anh thật sự sợ Thẩm Đa Ý bị rối loạn lưỡng cực.
Sau khi đến phòng làm việc Thẩm Đa Ý lập tức mở máy tính đăng nhập vào hệ thống, cậu lăn chuột, bỏ qua kết quả sát hạch của các bộ phận khác, đến thẳng bộ phận tư vấn. “Hệ số xếp hạng đầu tiên, phân hạng kiểm tra.” Cậu nhẹ nhàng điền vào, tiếp đó nhìn thấy bảng thành tích của mình.
Ngoài sự cố nghiệp vụ lần trước ra, các hạng mục còn lại điểm đều rất cao, mức giao dịch đứng hạng nhất, hơn nữa còn được cộng thêm điểm điều tra nghiên cứu. Cậu thoát khỏi giao diện chuyển qua hệ thống nhân viên, ký hiệu sau trang chủ cá nhân đã biến thành “Quản lý”.
Tiếng gõ cửa vang lên, tổ trưởng Tề xuất hiện ở cửa phòng làm việc: “Chúc mừng cậu thăng chức.”
Thẩm Đa Ý đáp: “Cảm ơn, chuyện lúc trước tôi quên rồi, hy vọng về sau chúng ta có thể vui vẻ làm việc chung với nhau, hoàn hảo hoàn thành mỗi một hạng mục công việc.”
Tổ trưởng Tề sắc mặt ửng đỏ, vừa có áy náy, vừa không còn chút mặt mũi nào. Thẩm Đa Ý thoát khỏi hệ thống, mỉm cười nói: “Đừng vậy nữa, chờ chị dâu sinh con, nhớ mời tôi tới uống rượu đầy tháng của cục cưng nhé.”
Tổ trưởng Tề gật đầu: “Được, chắc chắn rồi.”
Cửa phòng làm việc đóng lại, Thẩm Đa Ý nhếch khóe miệng mở tư liệu của khách hàng ra, chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Cậu không phải là một người lõi đời khéo đưa đẩy, nếu không làm được chu toàn, cũng chỉ có thể cố gắng thể hiện ra thật nhiều thiện ý.
Nhưng cậu cũng không phải là một đứa trẻ ngây thơ, sau khi bị đụng vào đường biên ngang sẽ không tiếp tục móc tim móc phổi cho người ta nữa. Sau khi thăng chức cậu không chỉ phải nâng cao năng lực làm việc, mà còn phải bồi dưỡng năng lực lãnh đạo cấp dưới, cho nên trong khoảng thời gian này cậu và tổ trưởng Tề không thể mâu thuẫn với nhau được.
Nhưng quan hệ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Làm xong một phần kế hoạch, trợ lý đi vào báo cho cậu biết phải thay đổi phòng làm việc. Cô bé trợ lý trông giống như bản thân mình thăng chức, vô cùng phấn khởi mà giúp đỡ thu dọn đồ đạc.
“Quản lý Thẩm, lúc trước tôi có xem một bộ phim truyền hình, còn nhớ nó nói là theo đuổi việc tăng lương không còn mốt nữa rồi, giờ là theo đuổi số lượng gạch lát phòng, nếu như càng ngày càng nhiều, phòng làm việc cũng càng lúc càng lớn, chứng minh chức vị càng ngày càng cao.”
Đã đổi xưng hô luôn rồi, Thẩm Đa Ý xắn tay áo cất tài liệu, buồn cười hỏi: “Phim gì mà lại có triết lí kiểu vậy?”
Trợ lý nói: “Nói về nữ cường nhân, nó còn nói phụ nữ mà không làm nũng người ta sẽ không thích. Quản lý Thẩm, anh có thích người hay làm nũng không?”
“Tôi sao?” Thẩm Đa Ý tưởng tượng đến dáng vẻ làm nũng của Thích Thời An, toàn thân ngay lập tức nổi da gà, “Tôi thì thôi đi, kiểu tôi thích, không dễ tìm lắm.”
Buổi chiều đặt đồ ăn mời các đồng nghiệp, Thẩm Đa Ý hào phóng nhận lấy lời chúc mừng của mọi người, còn cam kết nếu có thời gian nghỉ sẽ mời mọi người đi liên hoan nữa. Đợi đoàn người tản đi ai về chỗ nấy, cậu cầm lấy một ly cà phê đen đi tới tầng ba mươi.
Thích Thời An kính cẩn chờ đợi đã lâu, đang ngồi dựa vào mép bàn làm việc, tay áo xắn lên, cà-vạt cũng nới lỏng. Vẻ mệt mỏi giữa lông mày còn lộ ra chút vui mừng, sau khi nhìn chằm chằm Thẩm Đa Ý bước vào cửa chầm chậm đi về phía anh, bèn hơi mở cánh tay ra.
“Mới từ phòng giao dịch về hả?” Thẩm Đa Ý đứng lại trước mặt đối phương, mở nắp cà phê ra thổi thổi, “Mùa thu nhiệt độ giảm xuống, em gọi cà phê nóng.”
Thích Thời An nhận lấy uống hết nửa ly, sau khi thả xuống giơ tay ôm đối phương, anh ngồi ở trên mép bàn, cúi đầu vừa vặn vùi ở cần cổ Thẩm Đa Ý, oán giận nói: “Quản lý Thẩm, hôm nay anh mệt mỏi quá à.”
Thẩm Đa Ý nói: “Anh đừng làm nũng.”
“Cái này cũng tính là làm nũng hả?” Thích Thời An cọ cọ cần cổ Thẩm Đa Ý, “Em hôn anh một cái đi, đây mới gọi là làm nũng nè.”
Thẩm Đa Ý nâng mặt Thích Thời An lên, tiếp đó cúi đầu hôn một cái. Cậu cứ tưởng toàn thân sẽ nổi da gà, không ngờ mình vậy mà lại thích trò này.
Sau khi tan tầm cậu chẳng ở lại nữa, muốn về nhà chúc mừng cùng ông Thẩm. Tình hình xe cộ trên đường vẫn tốt, nói chung trước giờ cao điểm đã về tới khu nhà Ôn Hồ. Thẩm Đa Ý tắt máy khóa xe, sau đó xách túi đi ra khỏi bãi đậu xe.
Đang lúc hoàng hôn, hồ nước trong tiểu khu đều đã biến thành “Nửa sông vẫn xanh biêng biếc, nửa sông đổi màu đỏ”, cậu đi sang bên cạnh tòa nhà, vừa tới khúc cua đã thấy xe ba bánh cách đó không xa đang lắc lư.
(“Nửa sông vẫn xanh biêng biếc, nửa sông đổi màu đỏ”, trích trong bài thơ Mộ Giang Ngâm của Bạch Cư Dị
http://.thivien.net/B%E1%BA%A1ch-C%C6%B0-D%E1%BB%8B/M%E1%BB%99-giang-ng%C3%A2m/poem-RfyeQuA38Hgv–nEAFdxeQ)
Chíp Bông ngồi trong giỏ xe, đang ăn bánh sữa. Ông Thẩm mang theo một mảnh ánh chiều tà, thân thể hơi lọm khọm nhưng trông đặc biệt kiên định. Bước chân Thẩm Đa Ý chậm lại, tâm tư quay về thật lâu thật lâu trước đây.
“Ông nội, hôm nay thầy giáo kêu người lên bảng làm bài, kêu ba người, các bạn ấy đều không biết làm.” Thẩm Đa Ý cầm một miếng khoai nướng, ngẩng đầu ở phía sau lưng ông Thẩm nói.
Ông Thẩm đạp xe ba bánh, hỏi: “Thầy giáo không giận hả?”
“Không giận ạ, thầy nói cái đề kia hơi khó.” Thẩm Đa Ý cúi đầu cắn một miếng lớn, “Sau đó thầy giáo hỏi, Thẩm Đa Ý, em biết làm không?”
Ông Thẩm bắt đầu vui vẻ: “Con biết làm không?”
Thẩm Đa Ý lớn tiếng nói: “Con biết chứ! Con chạy lên trên bục giảng bắt đầu làm, các cậu ấy đều nhìn con, sau khi làm xong thầy giáo còn khen con, đúng hết luôn đó!”
Ông Thẩm cười đến không ngừng được: “Cháu của ông sao lại thông minh vậy chứ, chắc chắn là giống ông!”
Thẩm Đa Ý đứng lên, nằm nhoài trên lưng ông Thẩm, khăn quàng đỏ cọ vào cổ ông Thẩm, “Ông nội, con bóp vai cho ông.” Cậu dùng một đôi tay nho nhỏ bóp vai cho ông Thẩm, thương lượng nói: “Mai con không muốn ăn khoai nướng nữa, muốn ăn bánh bao nướng cơ.”
Ông Thẩm kéo dài âm trả lời: “Được, ngày mai sẽ để trên lò nướng, bấm chuông chạy nhanh một chút, nếu không sẽ không giòn.”
Thẩm Đa Ý rơi vào trong đoạn hồi ức ngắn ngủi, cậu cũng đã từng ngồi trên xe ba bánh, huyên thuyên kể về những chuyện đã xảy ra trong lớp. Tháng ngày đó mặc dù rất vất vả, nhưng hai ông cháu trò chuyện với nhau vụn vặt vài câu cũng đều rất vui vẻ.
“Ông Thẩm, chậm quá à.” Chíp Bông ngửa đầu nói một câu.
Thẩm Đa Ý huýt sáo, làm Chíp Bông quay đầu sang nhìn cậu, tiếp đó nhẹ giọng nói: “Chíp Bông, không phải chú đã nói không được ghét bỏ ông Thẩm lái chậm rồi sao, ngoéo tay rồi mà.”
Chíp Bông vừa muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Đa Ý lại dừng bước chân lại.
Cậu cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.
Cậu oan uổng Chíp Bông rồi, bởi vì xe ba bánh đã hoàn toàn đứng im, ông Thẩm không biết là do mệt hay là sao, không hề động đậy mà đổ về phía trước, căn bản không có động tác gì cả.
“Ông nội?” Thẩm Đa Ý bước thêm một bước nữa, đồng thời kêu một tiếng.
Tay đang nắm trên tay lái dần dần buông lỏng, toàn bộ cánh tay đều mềm rũ rơi vào trong không trung, ông Thẩm không nhúc nhích chút nào vẫn mang theo một mảnh ráng chiều đỏ thẫm, tiếp đó dần dần mất thăng bằng, thẳng tắp ngã xuống từ chỗ ngồi.
Thẩm Đa Ý bỗng nhiên cảm thấy nỗi sợ vô hạn trào dâng.
Có phải là mặt trời muốn lặn rồi không.