Đọc truyện An Tri Ngã Ý – Chương 40
Vì có thêm một hộp đồ kế hoạch hóa gia đình, nên lúc tính tiền Thẩm Đa Ý bèn trốn ra cửa, cậu định bắt đầu từ giờ không thèm quan tâm đến Thích Thời An nữa, nếu không đối phương chắc chắn sẽ được đà lấn tới, không có điểm dừng.
Thích Thời An tính tiền xong xách túi đi tới, cười đến mức giống như đường làm quan rộng mở, còn đẩy cửa ra nói: “Nào, mời ngài đi trước.”
Thẩm Đa Ý bước đến ngoài cửa kính, chẳng thèm dừng mà đi thẳng về phía trước, Thích Thời An nhàn nhã đi theo ở phía sau, giả vờ dùng giọng điệu của trưởng trạm phát thanh nhà ga mà lẩm bẩm: “Mứt hoa quả nên để ở nhà hay để trong phòng làm việc nhỉ, nhưng anh không ăn sáng ở nhà. Đĩa hát cũng vậy, lúc làm việc mệt mỏi thì nghe một lát, hình như để ở phòng làm việc thì tốt hơn. Nhưng cái hộp màu lam nhạt rất mỏng này ——”
Thẩm Đa Ý không thể nào chịu được nữa bèn quay đầu lại ngắt lời: “Anh có nhớ trong Bạch mã sơn trang có một lữ khách vì sao mà bị giết không?”
Thích Thời An thuận theo hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì nói quá nhiều đó.” Thẩm Đa Ý vòng trở lại, thô lỗ cột cái túi trong tay Thích Thời An lại, “Trước khi đến biệt thự không được mở miệng nữa, nếu không em sẽ dạy dỗ anh.”
Thích Thời An giả vờ sợ hãi, mím chặt miệng cho Thẩm Đa Ý nhìn, còn dùng tay làm ký hiệu “OK”. Hai người cùng nhau trở về, lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của Thẩm Đa Ý, nên cảm thấy thật sự rất thú vị.
Lúc rẽ vào trong rừng cây, không khí yên tĩnh khiến Thẩm Đa ý dần dần bình tĩnh lại, cậu quay đầu liếc nhìn Thích Thời An, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Lúc nãy tâm trạng em không tốt, dọa đến anh rồi, em chưa bao giờ dạy dỗ người khác, anh đừng sợ.”
Thích Thời An gật đầu, nếu không phải đang mím môi anh sẽ cất tiếng cười thật to, Thẩm Đa Ý sợ hai người bọn họ trong quá trình quen nhau lại phát sinh chuyện gì ngăn cách sao? Anh nhìn xung quanh vắng vẻ không người, liền tới gần một chút nắm chặt tay Thẩm Đa Ý.
Thẩm Đa Ý lập tức ngẩng đầu: “Anh nói gì đi.”
“Anh nói cái gì đó hay hay nhé.” Thích Thời An nhìn lá rụng đầy đất, “Đa Ý, không khí rất ẩm ướt, phong cảnh rất đẹp, mứt hoa quả trong túi rất thơm và ngọt, chúng mình cũng rất tốt. Nên em không cần đang hờn dỗi còn cẩn thận để tâm tới suy nghĩ của anh làm gì, anh càng muốn làm người mà em chơi xấu một cách vô tư hơn.”
Thẩm Đa Ý choáng váng: “Như vậy sẽ không làm cho đối phương cảm thấy phiền hả?”
Thích Thời An nhìn cậu: “Không đâu, anh như vậy em sẽ phiền hả?”
Thẩm Đa Ý suy nghĩ một chút: “Em sẽ phiền.”
Thích Thời An suýt chút nữa bị nghẹn chết, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười Thẩm Đa Ý lộ ra chút gian xảo mới phản ứng lại được, anh vừa thành khẩn vừa bất đắc dĩ nói: “Em như vậy anh sẽ không phiền, nhìn mặt em anh liền nguôi giận, anh thật là không có tiền đồ.”
Hai người dọc đường tâng bốc lẫn nhau cho tới khi về tới biệt thự.
Sau khi thu dọn ổn thỏa từ khu Lục Sơn về trong thành phố, hai ngày cuối tuần cứ vậy mà kết thúc rất phong phú.
Công việc bao giờ cũng làm không hết, cũ chưa xong mới lại tới, những lúc bận rộn Thẩm Đa Ý sẽ nhớ tới ngày đi cắm trại đó, rời xa hết toàn bộ tài liệu, cấp trên và khách hàng, ngồi trong lều ăn bánh quy có nhân, thật sự là đẹp đến không tưởng được.
Sau khi tan tầm cậu luôn về nhà, thời tiết quá nóng chẳng có hứng thú làm gì cả, với lại bản thân đi chơi bỏ ông Thẩm ở nhà một mình, một lần hai lần còn nghe được, nhiều hơn thì khó mà yên tâm.
Ông Thẩm lại không nghĩ vậy, sau khi ăn cơm xong ngồi trên sô pha ăn nho, trong miệng lẩm bẩm: “Ông nói nè, giờ công ty này cũng không tệ, ít thấy con bằng lòng cùng các đồng nghiệp thỉnh thoảng ra ngoài chơi vài ngày, rốt cục con lại mỗi ngày tan tầm liền trạch ở trong nhà.”
Thẩm Đa Ý cầm que kem: “Gì cơ? Ông cũng biết cả ‘trạch’ nữa hả?”
“Ông nghe Chíp Bông nói, Chíp Bông giống như con khi còn bé vậy, biết rất nhiều cái.” Ông Thẩm thỉnh thoảng nhổ ra một hạt nho, “Cuối tuần con không ở nhà, ông với ông nội Chíp Bông đến quảng trường trung tâm dạo, ông ấy mua một chiếc ô tô chạy bằng điện, vừa đủ để chở ông và Chíp Bông. Cháu ngoan, ông cũng muốn một chiếc.”
Thẩm Đa Ý không hề nghĩ ngợi đáp: “Ông nội Chíp Bông vừa mới về hưu, sức khỏe còn tốt hơn cả con, ông thì bỏ đi, con không yên tâm.”
Ông Thẩm nói: “Ông không muốn ô tô, ông muốn một cái xe ba bánh, đi đường không thuận tiện, ông lái đi dạo dọc đường xung quanh tiểu khu là được, cũng không đi xa đâu.”
“Xe ba bánh à.” Thẩm Đa Ý hơi do dự. Cậu nhớ lại khi còn bé đến trường, lúc mùa đông rất lạnh và mùa hè rất nóng, ông nội sẽ lái xe ba bánh đưa đón cậu.
Mùa hè mang theo nước đậu xanh ướp lạnh, mùa đông mang theo khoai nướng nóng hổi.
Thẩm Đa Ý gật đầu, thông qua nói: “Được, con đồng ý, đợi con nhé, con chọn cho ông một cái thật tốt. Nhưng phải lập ra ba điều quy ước, không được một mình lái đi quá xa.”
Ông Thẩm vui vẻ đồng ý, ông bình thường rất ít ra ngoài, chỉ có đụng phải hàng xóm mới thuận tiện ra ngoài đi dạo, có một chiếc xe ba bánh sẽ tiện lợi hơn nhiều.
“Đúng rồi, mấy ngày nay ông có cảm thấy khó chịu không, thay đổi thuốc nén vẫn chưa hỏi ý ông.” Thẩm Đa Ý lấy dụng cụ đo huyết áp từ trong ngăn kéo dưới bàn trà ra, “Buổi tối ông vẫn chưa đo hả?”
Huyết áp trong phạm vi bình thường, ông Thẩm cũng nói không có chỗ nào không khỏe. Thẩm Đa Ý kiểm tra trước, có vẻ như nguyên nhân chân bị sưng phù có thể là do trong người tích tụ nhiều khí ẩm gây thấp khớp, thế là cậu liền download thật nhiều thực đơn mới, chuẩn bị món ăn trị liệu tiêu trừ khí ẩm cho ông Thẩm.
Cậu nhớ tới hộp nhân sâm kia, nói: “Ông nội, mai con hầm canh sâm cho uống nhé.”
Ông Thẩm nói: “Đó là rễ nhân sâm tốt, con nhớ tặng quà đáp lễ cho đồng nghiệp con, cảm ơn người ta nhé.”
“Con biết rồi.” Thẩm Đa Ý đáp, “Tiện thể để con hỏi anh ấy hầm như thế nào luôn.”
Không biết do đúng lúc hay là tâm ý tương thông, Thích Thời An đang ngồi trong nhà uống canh sâm, dì Lí vì để đưa canh cho anh mà buổi tối còn phải đặc biệt đi thêm một chuyến nữa, đưa xong còn bị bắt viết lại công thức hầm canh.
“Mẹ con bảo con tối mai về nhà ăn cơm, có khách tới.”
Thích Thời An uống canh hỏi: “Ai tới vậy ạ?”
“Du tiên sinh và Du tiểu thư, hai người họ nói sau khi về nước còn chưa tới thăm hỏi trưởng bối, muốn tới nhà ngồi chơi một lúc.” Dì viết một trang thật dài, sau đó đóng nắp bút lại, “Được rồi, gia vị thì dựa theo khẩu bị của mình mà điều chỉnh, không có yêu cầu nghiêm ngặt gì. Con muốn ăn gì, tối mai dì nấu.”
Thích Thời An trả lời: “Dì nấu vài món có vị ngọt nhé, có lẽ sẽ có con nít tới.”
Hôm sau đi làm Thích Thời An cuối cùng cũng tìm được cái cớ, bèn gọi điện thoại nội tuyến tới bộ phận tư vấn, gọi Thẩm Đa Ý lên tầng ba mươi. Annie mơ hồ nhận ra, gần đây đều không cần cô đưa tài liệu tới cho tổ trưởng Thẩm, ông chủ có chút chuyện dù lớn hay nhỏ đều phải gọi đối phương lên đây một chuyến.
Thẩm Đa Ý chào Annie xong liền đi về phía phòng làm việc, cậu gõ cửa bước vào, thấy Thích Thời An đang vùi đầu sau bàn làm việc, trên mặt bàn rải rất nhiều biểu đồ tin tức.
“Thích tiên sinh, anh tìm em hả?” Cậu đi tới phía trước bàn ngồi xuống, đợi đối phương mở lời căn dặn.
Thích Thời An bày ra dáng vẻ nghiêm túc làm việc, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, ngẩng đầu lên công tư phân mình mà nói: “Có hai việc, trước tiên em xem thử thông tin của bàn giao dịch buổi tối của số R1403 mấy ngày gần đây đi.”
Thẩm Đa Ý nhận lấy, sau khi lật xem từng cái từng cái xong thì ngẩng đầu nói: “Hướng đi trước mắt xem như vẫn ổn, nhưng cũng không phải là quá đẹp, nếu không có chuyện gì xảy ra, thì kỳ vọng thị trường sẽ kết thúc suôn sẻ, nếu có vấn đề xảy ra, là có vàng hoặc là có mìn?”
Thích Thời An cuối cùng cũng ngẩng đầu: “Lẽ ra sáng sớm sẽ ổn định kết thúc, nhưng giờ xem hẳn là có vàng.”
Anh nói xong không đợi Thẩm Đa Ý hỏi tại sao, liền chủ động nhận tội: “Vì anh mua, tiền vốn bỏ vào là mười lăm vạn. Mười lăm vạn này coi như đền cho nhà đầu tư nhỏ lẻ nào đó trước, sau cùng lời được bao nhiều đều cho người đó.”
Nhà đầu tư nhỏ lẻ sửng sốt một chút, giống như phản xạ có điều kiện mà nhìn lại biểu đồ thông tin một lần nữa, dường như trên biểu đồ có dính mười lăm vạn của cậu. Cậu xem đủ rồi liền thở dài, ngước mắt nhìn Thích Thời An.
Thẩm Đa Ý lắc đầu: “Lúc trước là em nói đùa, em không cần tiền của anh, em cũng có tiền.”
Lời này nếu nói vào mười năm trước thì có chút vô lực, nhưng giờ nói thì không có cách nào để phản bác, năm đó Thẩm Đa Ý nghèo khổ còn sẽ từ chối, giờ Thẩm Đa Ý lương một năm trăm vạn càng sẽ không đồng ý.
Thích Thời An giống như đã lường trước: “Gạt em thôi, anh bỏ vào mười vạn, đợi em bỏ vào thêm năm vạn nữa, tài khoản kia xem như là tài khoản chung của chúng ta, như vậy có được không?”
“Vậy thì được.” Thẩm Đa Ý vui vẻ trở lại: “Vậy bao lâu thì chia tiền một lần?”
Thích Thời An cười cậu: “Giờ đã nghĩ đến việc chia tiền rồi hả? Anh còn định đem tiền kiếm được làm quỹ xây dựng gia đình cơ.”
Còn chưa tới thắm nhà của nhau, còn bày đặt lập ra quỹ xây dựng gia đình, Thẩm Đa Ý bật cười, đập bàn: “Quỹ xây dựng gia đình, nhưng anh nhiều gấp đôi em, vậy sau này trong nhà có phải là anh giữ quyền lên tiếng không?”
“Đúng vậy, anh làm chủ.” Thích Thời An làm một bộ biểu cảm tranh công, vẻ vênh váo không thể thu lại được nữa rồi. Thẩm Đa Ý bỏ biểu đồ tin tức xuống, nhớ lại vẫn còn một chuyện nữa, hỏi: “Không phải có hai việc sao, việc thứ hai là gì?”
Thích Thời An lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa tới: “Cách làm canh sâm dì Lí viết, uống rất bổ.”
Thẩm Đa Ý nhận lấy xem qua một lần, cậu định sau khi tan tầm thì tới siêu thị mua nguyên liệu: “Không có chuyện gì khác nữa nhỉ, vậy em về làm việc đây.”
Cậu đứng dậy chuẩn bị về bộ phận tư vấn, đi tới cửa chợt dừng lại hỏi: “Buổi tối anh phải xem bàn giao dịch hả?”
Thích Thời An hỏi ngược lại: “Này là muốn bảo anh tăng ca kiếm tiền hả?”
“Không phải, anh đừng có oan uổng em.” Thẩm Đa Ý nói, “Buổi tối muốn đưa canh cho anh uống, nếu anh ở công ty thì em tới công ty, còn anh ở nhà thì em tới cổng nhà anh.”
Ánh mắt Thích Thời An giằng co trên người Thẩm Đa Ý: “Anh ở nhà, em đến thì gọi điện cho anh, anh xuống lầu đón em.”
Trong phút chốc anh liền quên luôn chuyện buổi tối về Can hưu sở ăn cơm, gia đình tụ họp bao giờ cũng rất tốn thời gian, nếu uống rượu còn khó tránh khỏi phải ở lại một đêm. Nhưng tim anh đã vượt thời gian bay tới buổi tối, không thể chờ đợi được mà muốn nếm thử canh sâm Thẩm Đa Ý tự tay nấu.
Trước khi tan tầm Annie cầm bánh ga tô đi vào: “Thích tiên sinh, bánh ga-tô đặt đã được đem đến, nhưng phải nhanh chóng bỏ vào tủ lạnh.”
“Biết rồi, tôi tan tầm ngay đây.” Thích Thời An thu dọn mặt bàn, nhân tiện lưu trữ lại những số liệu chưa xử lý xong, định buổi tối làm tiếp ở nhà. Anh xách bánh ga-tô lên rời khỏi tầng ba mươi, dọc đường tăng tốc nên trước khi tới giờ cao điểm đã lái vào Can hưu sở.
Một bộ tư thế tốc chiến tốc thắng.
Lần này ăn cơm ở tòa nhà của bố mẹ anh, anh vừa đến chưa được bao lâu, Du Triết và Du Tư cũng đến. Trong nhà có khách tới, Hoắc Hâm bao giờ cũng sẽ trang điểm rất đẹp, còn bày ra phong thái đoan trang tao nhã, nhưng tán gẫu chưa được vài câu đã khôi phục lại tác phong phóng khoáng ngay thẳng.
“Chú dì, đây là quà lúc trước đi du lịch con mua cho hai người, hai người xem xem có thích không ạ.” Du Tư ở phòng khách mở quà cùng Hoắc Hâm và Thích Cảnh Đường, Du Triết ở phòng ăn cùng Thích Thời An dùng trà thay rượu, uống đến hăng say.
Hai người hàn huyên một lát về tình hình ngoại tệ ở công ty của từng người, lại nói đến tình hình kim loại hiếm bắt đầu phiên giao dịch đêm nay.
Buổi tối lúc ăn cơm bưng bánh ga-tô ra, vì muốn nhân tiện chúc mừng em trai Thích Thời An được nhận vào Học viện hí kịch. Trên bàn cơm nói chuyện liên tục, Thích Cảnh Đường cho dù không nói chuyện thì từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười, Du Tư nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày trước em tới tặng quà cho dì Nhân Hồng, toàn bộ quá trình cũng chỉ nói có hai mươi câu, trong đó mười tám câu đều là do em nói.”
Thích Thời An trả lời: “Không tệ, anh gặp bà ấy nhiều nhất cũng chỉ nói được mười lăm câu.”
Hoắc Hâm không chú ý đến bọn họ, dốc lòng khuyên bảo Du Triết: “Tiểu Triết, năm nay con ba lăm tuổi rồi nhỉ? Lần trước gọi điện thoại cho mẹ con, bà ấy nói chả ôm hi vọng gì với việc chung thân đại sự của con cả, dì vừa nghe mới bảo như vậy sao được, mẹ con buông tha cho con, nhưng dì sẽ không bỏ qua cho con đâu.”
Thích Thời An đồng cảm mà nhìn Du Triết, sau đó lại liếc nhìn thời gian.
“Trong gia chúc viện chúng ta có một cô gái không tệ, Thời An biết đó, cũng lớn lên ở trong đại viện, hôm nào giới thiệu cho các con làm quen.” Hoắc Hâm tán gẫu đến mức say sưa ngon lành, “Vốn muốn làm mối em gái cô ấy cho Thời An, nhưng Thời An nói nó có người nó thích rồi.”
“Anh có người anh thích rồi hả?”
Câu nói đó của Hoắc Hâm trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người gần như là đồng thanh mà hỏi.
Tốc độ sáp tới gần hỏi han của Du Tư còn nhanh hơn Hoắc Học Xuyên, Hoắc Học Xuyên trực tiếp cắt lệch bánh ga-tô, Du Triết giật mình nhìn anh, Thích Cảnh Đường cũng quăng tới ánh mắt tỏ ý muốn tìm hiểu.
Thích Thời An hắng giọng, cực kỳ trấn tĩnh mà bày tỏ thái độ: “Chuyện này về sau con sẽ trịnh trọng nõi rõ với cả nhà, nhưng không phải bây giờ.”
Anh lại liếc nhìn thời gian: “Giờ vì hạnh phúc cả đời của con, con phải đi trước đây.”
Cả bàn mọi người trợn mắt há mồm, bọn họ đều là người thân thiết nhất, hiểu rõ Thích Thời An nhất, cũng đều hiểu Thích Thời An là người rất có chừng mực, cho nên một khi đối phương đã chính miệng nói ra, vậy 90% sẽ không chạy trốn.
Xe nổ máy đi xa rồi, trên bàn ăn trống một chỗ ngồi, mọi người vẫn đang kinh ngạc chưa hoàn hồn.
Qua hồi lâu, Hoắc Học Xuyên ôm bánh ga-tô lẩm bẩm nói: “……….. Con sắp có chị dâu rồi!”
Thích Thời An dọc đường mở cửa xe, mặc cho gió đêm thổi vào khoang xe, anh không ngờ đêm nay sẽ có chút nhạc đệm như vậy, càng không ngờ lúc anh khéo léo thừa nhận, tâm trạng sẽ tốt như vậy.
Thẩm Đa Ý đã nói ra lo lắng của mình từ rất sớm, quan hệ của bọn họ vốn là bí mật, có lẽ rất lâu rất lâu cũng không thể phơi bày trước mặt ông Thẩm. Nhưng anh muốn cố gắng ở bên phía mình, nói một cách chính xác thì không phải là “muốn”, mà là “chắc chắn phải”, phải cho người nhà biết đến sự tồn tại của Thẩm Đa Ý, phải để Thẩm Đa Ý mồ côi từ nhỏ cũng có thể nhận được tình yêu của ba mẹ.
Thích Thời An vỗ vỗ tay lái, có lẽ anh phải lập kế hoạch sớm một chút, để hạ mâu thuẫn xuống mức thấp nhất.
Đến khu nhà Nhã Môn Đinh, sau khi dừng xe ở bãi đậu xe, Thích Thời An đi bộ tới cổng, anh đứng dưới tán cây bên lề đường nhìn xe cộ qua lại, đợi một chén canh đưa qua cho anh uống.
Thẩm Đa Ý ăn cơm xong liền ra khỏi nhà, thậm chí quần áo ở nhà trên người cũng không đổi, mới vừa rẽ đã thấp thoáng thấy Thích Thời An đứng dưới đèn đường. Cậu giảm tốc độ dừng ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống trực tiếp đưa bình giữ nhiệt ra.
Động tác còn lưu loát chuyên nghiệp hơn cả anh trai giao đồ ăn bên ngoài.
“Anh chờ lâu lắm rồi hả?”
“Không, mới mấy phút thôi.” Thích Thời An nhận lấy, “Em đỗ xe đi, lên lầu ngồi một lát rồi về.”
Thẩm Đa Ý từ chối nói: “Không được, em nói với ông nội đi bốn mươi phút rồi về, đi qua đi về hết hai mươi phút, đưa canh cho anh xong liền về.”
Thích Thời An cúi người đè lên cửa sổ xe: “Về cái gì mà về, nào có đạo lý đang yêu đến cổng nhà đối phương mà không lên lầu hả?”
Nếu lên lầu không biết sẽ ngồi lại bao lâu, nói chuyện cũng được, thân mật cũng được, chắc chắn sẽ làm tiêu mòn sức kiềm chế của người ta, về nhà còn phải giải thích vị đồng nghiệp nào đó quấn người. Thẩm Đa Ý đoán mình mà nhìn hai mắt Thích Thời An nhiều thêm chút nữa sẽ rút chìa khóa xuống xe, bèn nhanh chóng dời ánh mắt qua một bên nhìn chằm chằm kính chắn gió.
Còn rất chính trực nói: “Đừng ở đây mà câu dẫn em, tranh thủ thời gian về nhà uống canh lúc nó còn nóng đi.”
Thích Thời An cười ra tiếng: “Anh câu dẫn em hả? Được, vậy em có tin giờ anh cởi quần áo luôn không?”
Cần cổ căng thẳng, Thẩm Đa Ý cầm lấy cà-vạt của anh, anh bị kéo tới gần, trong phút chốc liền giao quyền chủ động ra. Thẩm Đa Ý nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Anh nude mà chạy cũng chả sao cả, nhưng phải khắc vài chữ ở trên người.”
Hầu kết Thích Thời An ngứa ngáy: “Khắc chữ gì?”
Thẩm Đa Ý ban nãy còn khí thế lấn người, bỗng nhiên ánh mắt rủ xuống bắt đầu xấu hổ, nhìn kỹ lại, hình như càng giống như đang lén vui vẻ hơn, cậu một lần nữa giương mắt lên, trả lời: “Khắc “Vật sở hữu của Thẩm Đa Ý”, phải để cho người khác biết anh là hoa đã có chủ”
Thích Thời An nghe vậy liền vói tay vào trong khoang xe, đè gáy Thẩm Đa Ý lại dùng sức ép cậu nhìn về phía mình. Ven đường, dưới đèn đường, một cúi sát người bên cửa sổ xe, một nghiêng người ngồi trong xe, nụ hôn chúc ngủ ngon lâu dài kết thúc, gió vừa thổi cũng có chút say.
Cuối cùng cậu cũng không ở lại, thật là làm người ta tức giận.
Xe nổ máy, Volkswagen màu đen quay đầu lại nhanh chóng rời khỏi con đường này, Thích Thời An đưa mắt nhìn theo đuôi khói màu trắng biến mất ở giao lộ, sau đó mới quay người đi tới cổng khu nhà.
Về đến nhà, cuối cùng cũng không phải ngồi trong phòng ăn uống nước trắng, anh ngồi xuống bên cạnh bàn tròn đựng bát canh sâm, quay mặt về phía cây cẩm tú cầu mà uống.
Canh sâm hơi nóng chậm rãi chảy vào trong dạ dày, nấm hương mềm mềm, nhai vài lần là có thể không cần tốn sức mà nuốt xuống. Thích Thời An uống xong cầm chén đi rửa sạch, nhỏ vitamin cho hoa rồi mới đi tắm.
Anh tắm xong quấn khăn tắm đứng trước tủ quần áo lớn tìm quần áo, bỗng nhìn thấy cái túi nhỏ để ở trong góc, là bao cao su ngày đó ở tiệm tạp hóa trong khu Lục Sơn ngàn chọn vạn tuyển.
Anh tháo nút thắt do Thẩm Đa Ý buộc, sau đó lấy một hộp hình vuông bên trong ra. Đi tới bên giường mở ra, dốc ngược hộp xuống, chỉ đổ ra hai cái bao cao su.
“Được có hai cái mà dùng cái hộp lớn như vậy.” Thích Thời An không nhịn được lầm bầm một câu.
Anh lại nhìn vào trong hộp thêm một chút, mới phát hiện bên trong còn có một hộp nhỏ khác, anh lại mở ra lần nữa, sau đó luồn tay vào, lấy thứ ở bên trong ra.
Thích Thời An nhẹ nhàng cầm lấy mà mở ra, hô hấp đều bị ngưng trệ trong hai giây.
Trước mặt là một cái quần lót ren màu đen, vải vóc đã ít lại càng ít.
Từ trước tới giờ anh luôn tự kiềm chế, nhưng giờ đây lại khó lòng kiểm soát nổi mà sinh ra hàng vạn thứ ảo tưởng kiều diễm, khiến anh trong phút chốc bùng lên một ngọn lửa hừng hực có thể đốt cháy nhà.
Thẩm Đa Ý đang lái xe bỗng sau lưng phát lạnh, trên mặt không biết vì sao lại mơ hồ nóng lên.