Đọc truyện An Tri Ngã Ý – Chương 27
Xe vòng quanh núi đi lên, tới đỉnh núi trống trải liền dừng lại, cửa xe vừa mở ra, những cơn gió lớn mang theo mưa phùn thổi tới từ bốn phía, cảm thấy từ thân thể đến linh hồn đều bị ép buộc gột rửa một lần.
Rào chắn thấp xung quanh không hề có cảm giác an toàn, nơi này vốn không phải là thắng cảnh, cho nên nó chưa từng được trùng tu xây dựng lại. Chính vì như thế, bất kể là cây, hay là đá loạn, đều sinh trưởng vừa tự nhiên vừa tùy ý.
Lúc ra ngoài Thẩm Đa Ý không thay quần áo, giờ lạnh đến mức phát run, nhưng trên mặt lại ngụy trang ra vẻ nhẹ như mây gió, nói: “Vùng này chưa được tìm thấy, trước đây anh đã từng đến đây chưa?”
Thích Thời An cởi áo gió dài ra, rũ một phát rồi khoác lên người Thẩm Đa Ý: “Như thế này có còn lạnh không? Hay là lên lại xe nhé?”
Bên trong áo gió nóng rực, mang theo nhiệt độ cơ thể của Thích Thời An, Thẩm Đa Ý trong nháy mắt hoàn hồn, nói: “Không lạnh, bên kia có ghế đá, tới ngồi một lát đi.”
Hai người họ dời đến trên ghế đá, phóng tầm mắt nhìn đều là gò núi màu xanh lục và đường quốc lộ, lúc này Thích Thời An mới trả lời: “Thật ra hầu như mỗi năm vào ngày này anh đều đến đây hóng gió, có lúc tự mình đến, có lúc cùng Chương Dĩ Minh mang theo hai bình rượu đến.”
Thẩm Đa Ý tỏ ý mình đều hiểu: “Mỗi năm vào ngày này tâm trạng anh đều không tốt hả?”
“Cũng không thể nói là không tốt, mà chỉ hơi buồn bực thôi.” Thích Thời An hơi dừng lại, không chắc đối phương có muốn nghe mình lải nhải hay không. Thẩm Đa Ý chủ động nói: “Anh và Chương tiên sinh là bạn tốt, chắc chắn cùng anh ấy tới đây là vì có thể thoải mái dốc bầu tâm sự, vậy lần này đã bảo em đến đây với anh, thì hãy nói hết với em đi.”
Thích Thời An biết ơn sự quan tâm của Thẩm Đa Ý, nói: “Mẹ ở Can hưu sở của anh mà em từng gặp, thẳng thắn nhiệt tình, cái gì cũng kể với anh và em trai anh. Nhưng mẹ ruột anh thì không, bà ấy sẽ không lớn tiếng nói chuyện, càng sẽ không cười đùa hay tức giận mắng người, làm cái gì cũng giống như đang thả muối, vô cùng bình thản.”
Thẩm Đa Ý không nhịn được cười: “Lần đầu tiên em nghe loại miêu tả này đó.”
“Thật đó, bà ấy còn rất nghiêm khắc, lúc còn nhỏ anh bị ốm xin nghỉ, bà ấy không quan tâm anh có khó chịu hay không, mà điều đầu tiên bà ấy quan tâm là liệu quá trình học có bị làm chậm trễ không.” T-shirt của Thích Thời An bị gió thổi lay động, “Dùng chuyện sinh nhật này để nói đi, một năm không gặp anh rất nhớ bà ấy, nhưng bà ấy lại giống làm như đối phó, nến thổi được một nửa liền nhận điện thoại bắt đầu xử lý công việc, gạt anh qua một bên.”
Thích Thời An lải nhải nói, một lát lại nhíu mày, một lát lại cáu kỉnh, giống như đứa trẻ đang tố cáo. Người nghe không đến mức cùng chung mối thù, nhưng nên thuận theo trách móc vài câu, mà Thẩm Đa Ý nhìn ở trong mắt, lại cảm thấy rất muốn cười.
“Em có nghiêm túc nghe anh nói không vậy?” Thích Thời An giơ tay vỗ cái bốp, “Em nghĩ mẹ anh có làm đúng không?”
Thẩm Đa Ý không trả lời mà hỏi lại: “Mẹ anh có phải là nữ doanh nhân không?”
Thích Thời An trả lời: “Phải, bà ấy và ba anh biết nhau lúc học nghiên cứu sinh tiến sĩ, sau này ly hôn cũng không phải là vì mâu thuẫn gì, mà giống như mấy nghệ sĩ ấy, bởi vì công việc bận rộn ở gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nên chia tay.”
Không đợi Thẩm Đa Ý tiếp lời, anh tiếp tục phân tích: “Thật ra là do tính cách không hợp nhau, ba anh là một người trí thức, rất nhàm chán, hai người có thể ở cạnh nhau ba ngày ba đêm mà chẳng nói tiếng nào, sau đó ba anh và mẹ bây giờ kết hôn, mỗi ngày đều rất vui vẻ. Mẹ anh thì tìm được một nhà văn, khá lãng mạn, cũng vui hơn lúc ở bên cạnh ba anh.”
Thẩm Đa Ý suy nghĩ trong chốc lát: “Em mạo muội hỏi một câu, dì có phải khá là kiêu ngạo không?”
Thích Thời An nói: “Khá kiêu ngạo? Kiêu ngạo của mẹ anh có thể chọc thủng tầng bình lưu đó. Sao em lại hỏi vậy, vài ba câu là có thể cảm nhận được rồi hả?”
“Không phải.” Thẩm Đa Ý quấn áo gió lại, “Tính cách của anh và Tiểu Xuyên rất khác nhau, em ấy giống dì, hoạt bát. Anh trầm ổn hơn, nhưng cũng rất tự phụ, cho nên em đoán anh giống mẹ ruột anh.”
Thích Thời An bất mãn nói: “Anh tự phụ á?”
Không biết cái cây nào từ xung quanh thổi tới một chiếc lá, vừa vặn rơi vào trên tóc Thích Thời An, Thẩm Đa Ý đưa tay lấy xuống giúp đối phương, sau khi ném đi lại chú ý tới hạt mưa nhỏ tinh mịn trên mặt anh.
Cậu không nhịn được, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau gò má Thích Thời An, giống như đang dỗ dành em bé nói: “Anh đâu chỉ tự phụ, có lúc còn lộ ra cảm giác rất ưu việt.”
Mu bàn tay hơi lạnh sượt qua trên mặt, Thích Thời An không nhúc nhích mặc cho Thẩm Đa Ý xâu xé, không xác định hỏi: “Có phải anh từng mạo phạm đến em không? Nếu như có, anh xin lỗi em.”
Thẩm Đa Ý cười ha ha: “Anh nghĩ đi đâu vậy, ý em là lúc anh mắng người ta ‘Điểm tâm rác rưởi’ kìa.”
Bọn họ ủ nóng ghế đá, Thích Thời An kể bánh sinh nhật có ngon không, Thẩm Đa Ý kể lúc tảo mộ mua hoa hơi ít, giống như nói hết việc trong nhà của nhau ở trên đỉnh núi, trời mưa dầm liên miên, nhưng tâm trạng của hai người họ càng ngày càng tươi sáng.
Về sau mưa phùn rả rích có xu thế trở nên lớn hơn, áo T-shirt của Thích Thời An cũng nhanh chóng ướt hết, hai người họ liền quyết định rời khỏi nơi đó. Thích Thời An vẫn nhớ thỉnh cầu của Thẩm Đa Ý, trước khi lên xe hỏi: “Em lái nhé?”
Thẩm Đa Ý lại do dự: “Hay là thôi đi, trời mưa lại còn xuống núi nữa, em cảm thấy hơi mạo hiểm.”
“Vậy tuần sau lại ra ngoài một lần nữa, đến lúc đó em chở anh.” Thích Thời An trực tiếp sắp xếp hành trình. Anh khởi động xe, bọn họ dọc theo đường cái giữa núi rời đi, mưa càng ngày càng lớn, dần dần làm mờ tầm mắt.
Lúc đến cổng khu nhà Ôn Hồ, giọt mưa đã dày đến nỗi nối thành đường, bung dù cũng không che được bao nhiêu. Thẩm Đa Ý khó khăn vịn vào cửa xe, làm trò cười một lúc lâu lại nói: “Em ngồi với anh thêm một lúc nữa.”
Thích Thời An thuận thế nói: “Mưa lớn như vậy, ngồi hai lúc đi.”
Trận mưa này đến rất vội mà đi cũng rất vội, không lâu sau liền nhỏ lại, sắc trời nhiễm gió đêm trở nên càng ẩm ướt và lạnh hơn, Thẩm Đa Ý chuẩn bị về, cửa xe mở ra một cái khe lại dừng lại.
Thích Thời An hỏi: “Sao vậy? Áo gió em cứ mặc đi, giai đoạn này đừng để bị cảm.”
Thẩm Đa Ý nói: “Chương tiên sinh bình thường rất bận hả?”
“Ừ … hết bận làm việc lại bận hẹn hò.” Thích Thời An nhất thời hơi mơ màng: “Em hỏi anh ta làm gì?”
Thẩm Đa Ý nói: “Vậy sau này tâm trạng anh không tốt cần lên núi hóng gió, thì gọi em nhé.”
Cửa xe mở ra rồi lại đóng lại, gió thổi vào bị ngăn cách ở bên ngoài, Thẩm Đa Ý mặc áo gió nhanh chóng chạy vào cổng khu nhà, mà Thích Thời An thì vẫn đang ngây người. Một lát qua đi, anh đưa tay sờ sờ gò má, nhớ lại Thẩm Đa Ý mặt đối mặt lau đi giọt nước mưa cho mình.
Bầu trời tối đen, đèn đóm muôn nhà đều sáng lên, chiếc xe thể thao dừng ngoài khu nhà Ôn Hồ, người ở bên trong tự mình vui vẻ, vui vẻ xong lại đỏ mặt hơn nửa tiếng mới rời đi.
Một tuần trước các bộ ngành trong Minh An đều bị hành hạ bởi hội nghị, một tuần mới cuối cùng cùng coi như cũng có thể nghỉ lấy hơi, nhưng cuộc chiến của bộ phận tư vấn và bộ phận đầu tư mới chỉ vừa khai hỏa.
Bộ phận đầu tư phải không ngừng quan sát số liệu giá cả thị trường để làm tư liệu tham khảo, còn bộ phận tư vấn phải tiếp nhận hoạt động của bộ phận đầu tư một cách kịp thời, sau đó lại chỉnh lý đưa ra phương án thích hợp. Để thuận tiện, tất cả các bộ ngành đều tập trung mở hội nghị ở tầng trệt, cách nhau mấy cửa kính trong suốt và tường thủy tinh, giống như đang ở trong một phòng hội nghị thật lớn.
Còn năm phút nữa mới tới giờ làm việc, có người vẫn đang ăn sáng, Thẩm Đa Ý ngồi ở hàng đầu tiên, nhân tiện giúp tổ trưởng Tề còn chưa tới chiếm chỗ.
“Chương tiên sinh, chào buổi sáng!”
“Chào, hôm nay mặc đẹp vậy, muốn khiến tôi thất thần lúc phát biểu hả?”
Thẩm Đa Ý nghe tiếng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Chương Dĩ Minh âu phục giày da đi tới phía trước, sau đó theo bản năng liếc mắt về bên cạnh, cách lớp thủy tinh nhìn thấy Thích Thời An cũng đang đến.
Đồng nghiệp bộ ngoại tệ bên cạnh đang chào hỏi Thích Thời An, Thích Thời An mang theo một túi lớn đựng bữa sáng ngồi xuống trước mặt, sau đó lại là động tác quen thuộc trước khi bắt đầu họp, gỡ khuy măng séc, xắn tay áo, hận không thể rút luôn cà-vạt.
“Thích tiên sinh, bản ghi chép của ngài.”
Annie chạy một chuyến tới tầng ba mươi lấy về, Thích Thời An nhận lấy, sau khi lật tới tờ mới nhất bắt đầu vừa nhìn vừa viết, dùng mấy phút cuối cùng lưu loát viết ra mấy trang giấy.
Viết xong anh đóng nắp bút lại, giống như vô tình nhìn lướt qua bên cạnh, kết quả đối diện với ánh mắt của Thẩm Đa Ý.
Thích Thời An trong lòng căng thẳng, cẩm sổ quơ quơ. Thẩm Đa Ý sững sờ, sau đó cầm lấy bút máy trên bàn lắc lắc.
Hội nghị bắt đầu, Chương Dĩ Minh chính thức tiến hành huấn luyện cho bộ phận tư vấn, Thích Thời An cũng đã bắt đầu thuyết trình ở bộ phận đầu tư. Chỗ ngồi bên cạnh vẫn cứ trống không, Thẩm Đa Ý hạ giọng hỏi quản lý: “Quản lý Đường, sao tổ trưởng Tề còn chưa tới?”
Quản lý Đường khẽ trả lời: “Cậu ấy xin nghỉ đi chụp hình cưới rồi.”
“À à.” Thẩm Đa Ý ngồi lại, không ngờ hành động của tổ trưởng tề lại nhanh nhẹn như thế, xem ra vài ngày nữa là cậu có thể uống rượu mừng rồi. Nghĩ đến đây cậu lại bận tâm, không biết tới lúc nào Mạnh Lương mới có thể tìm được bạn gái.
“Tổ trưởng Thẩm, cậu nhanh vẽ biểu đồ đi, vẽ tỉ lệ của khối marketing quý trước, cũng tính toán số liệu cơ bản và tỉ lệ ròng luôn.”
Thẩm Đa Ý giờ mới nhận ra mình thất thần, vội vàng cầm bút lên: “Cho tôi hai phút.”
Giấy chứng nhận công tác tương đương với một cái thước đo, tốc độ và chất lượng vẽ biểu đồ cộng thêm năng lực tính toán của Thẩm Đa Ý đã nổi tiếng ở mấy bộ phận, hễ là cuộc họp nào cần đến, cậu đều cầm bút và giấy chứng nhận công tác lên.
Hội nghị giằng co hơn nửa ngày, bữa trưa tập thể cũng bị hoãn gần hai tiếng, nhưng ông chủ cũng đang vất vả, nên mọi người dường như cũng không phàn nàn gì. Thích Thời An mặc dù ăn rất nhiều, nhưng vẫn có thể chịu đói được, đợi người gần như đi hết sạch, anh vẫn chọn làm xong tổng kết trước.
Chương Dĩ Minh rất không nghĩa khí đứng ở cửa: “Anh đi nha, ba giờ có hẹn với người của Ủy ban chứng khoán.”
Thích Thời An không thèm ngẩng đầu lên, trực tiếp vẫy tay. Anh yên lặng ngồi sau bàn làm tổng kết và sắp xếp, tự mình phân tích tư liệu và số liệu, nhân tiện viết đại cương nội dung huấn luyện buổi chiều cho bộ tư vấn luôn.
Annie bưng mấy hộp đồ ăn đi vào, thảm trải sàn dày làm âm thanh của giày cao gót biến mất, cô đặt bữa trưa ở trên bàn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thích tiên sinh, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Thích Thời An vấn không ngẩng đầu: “Ừ, cô đi nghỉ một lát đi, sau đó sắp xếp lại biên bản hội nghị buổi sáng.”
Annie lại không tiếng động rời đi. Các nhân viên ăn xong đều tới phòng nghỉ hoặc phòng làm việc chợp mắt một chút, Thích Thời An độc chiếm một tầng lầu có loại cảm giác người quyền cao chức trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo.
“Thích tiên sinh, vẫn chưa làm xong hả?”
Thích Thời An rốt cục cũng ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Đa Ý đang hút một hộp sữa chua đi tới, hỏi: “Em ăn xong rồi?”
“Ừm, mời anh uống sữa chua.” Thẩm Đa Ý lại móc thêm một hộp sữa chua từ trong túi ra.
Thích Thời An trực tiếp vạch trần: “Món ăn nhẹ sau bữa ăn ngày thứ hai là sữa chua và kiwi, mỗi người được cung cấp số lượng không giới hạn, sao lại thành em mời anh?”
Thẩm Đa Ý ngồi xuống ở hàng trước: “Thực đơn ở nhà ăn anh đều biết hả? Vậy hôm nay dì nào làm vệ sinh ở bộ phận tư vấn?”
“Dì Vương thì phải.” Thích Thời An đoán mò, nhân tiện đem bút ở giữa ngón tay chuyển động, “Em vừa tới đã quấy rầy anh, chỗ này anh vẫn còn chưa viết xong đâu.”
Hút hai ngụm cuối cùng phát ra âm thanh rất lớn, Thẩm Đa Ý uống hết sữa chua: “Nếu không phải là chuyện cơ mật của công ty, thì anh đọc rồi em viết cho, anh ăn cơm trước đi.”
Bút chạy tới trong tay Thẩm Đa Ý, tay Thích Thời An đổi lại cầm thìa, phòng họp vắng vẻ chỉ có hai người họ, Thích Thời An đọc vài câu lại ăn vài miếng, tiện thể đợi Thẩm Đa Ý viết xong.
“Đúng rồi, buổi chiều huấn luyện cho phòng em anh sẽ tập trung vào ngừng tổn thất, nhớ nghiêm túc nghe đó.”
“Được, thầy Thích.” Thẩm Đa Ý viết hết một tờ, lật qua nói, “Đừng bất thình lình đưa ra câu hỏi cho em là được.”
Buổi chiều, bộ phận tư vấn chia nhóm làm thẩm tách số liệu, Thích Thời An liên tục huấn luyện cho bộ phận tư vấn, anh đứng trước màn ảnh lớn không ngừng phát số liệu, nhân viên ngồi phía dưới nghiêm túc tiếp nhận.
“Trước tiên sẽ nói về bàn lưu thông tiền tệ, bộ phận tư vấn thường xuyên cập nhật số liệu của thị trường, hướng đi của giá cả thị trường có thể sẽ hơi có sự thay đổi, nhưng sẽ không chênh lệch lắm, dưới đây sẽ nói một chút về vấn đề ‘Ngừng tổn thất’.”
Thích Thời An bỗng nhiên trêu ghẹo: “Tổ trưởng Thẩm, có mang theo phần kế hoạch chi viện mà lúc trước cậu làm không?”
Thẩm Đa Ý không mang, nhưng lúc đi họp cậu đều cầm USB theo, nhân tiện đã hoàn tất việc sao chép tài liệu, liền trả lời: “Trong USB có, giờ ngài muốn dùng ư?”
Thích Thời An trực tiếp mở USB ra, trong một đống tài liệu có xen lẫn một phần “Thực đơn khỏe mạnh dành cho người bệnh huyết áp cao”, Thẩm Đa Ý xấu hổ gãi gãi cằm, cảm thấy vui mừng vì mình không download mấy thứ lộn xộn gì đó.
“Phần kế hoạch này tổ trưởng Thẩm làm rất khá, trong có đó một phần về ‘Ngừng tổn thất’, mặc dù không quá tỉ mỉ, nhưng ý kiến và mạch suy nghĩ rất tuyệt.” Thích Thời An nói, “Rất nhiều khách hàng không hiểu về ‘Ngừng tổn thất’, càng sẽ không tuân theo hiệu ứng cá sấu, cho nên lúc thực hiện sẽ rất vất vả.”
(Hiệu ứng cá sấu: Đây là một trong các kỹ thuật giao dịch trong kinh tế, ý là: giả sử như một con cá sấu cắn chân của bạn, nếu bạn dùng tay định gỡ chân ra, cá sấu sẽ cắn cùng lúc chân và tay của bạn luôn. Bạn càng giãy giụa, chỗ bị cắn sẽ càng lớn. Cho nên nếu như bị cá sấu cắn vào chân, biện pháp duy nhất của bạn chính là hy sinh một chân của mình. Do sự yếu kém cố hữu của bản chất con người, luôn bất giác ảnh hưởng đến thao tác của chúng ta. Một lần tổn thất lớn là đủ để làm mất lợi nhuận 99 lần trước đó. Sự tuân thủ chặt chẽ với các quy tắc stop loss là quy tắc duy nhất đảm bảo cho các nhà đầu tư sống sót trong thị trường rủi ro. Stop loss là kiến thức cơ bản nhất trong đầu tư chứng khoán, cũng là cách giao dịch đơn giản và hữu dụng nhất mà giới đầu tư của Mỹ sử dụng, chính là quy tắc cá sấu (alligator principle)
Thẩm Đa Ý nghiêm túc viết bản ghi chép, mọi quan điểm và phương pháp giải quyết Thích Thời An nói ra cậu đều nhớ kỹ ở trong đầu. Sau khi tan họp thì cũng đến giờ tan tầm, cậu lấy lại USB của mình, nhân tiện sao chép tài liệu của Thích Thời An luôn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Thích Thời An khẽ hỏi: “Anh giải thích có được không?”
Thẩm Đa Ý nhỏ giọng trả lời: “Em có thể thi được 100 điểm luôn rồi đó.”
Sau khi tan tầm mọi người đều tản ra khắp nơi mà rời đi, sau khi Thích Thời An trở lại tầng ba mươi cũng trực tiếp cho Annie tan tầm, xem xong bản ghi chép hội nghị anh liền ký tên, tiếp đó định nghỉ ngơi một lát đợi sàn giao dịch của kim loại hiếm ban đêm mở cửa.
Khoảnh khắc nhàn rỗi hiếm có, anh lấy hộp sữa chua trong túi ra, vừa hút sữa chua vừa nghĩ đến việc lát nữa về phải đi bộ một chút, để giãn gân cốt. Anh đi vòng quanh phòng nghỉ một vòng, dì quét dọn vệ sinh đang dọn dẹp, bộ phận đầu tư cổ phiếu đã tan tầm, lúc quản lý đi qua còn chào hỏi anh.
Đi xuống một tầng nữa chính là bộ phận tư vấn, giờ này chắc cũng đều đi hết sạch rồi, Thích Thời An uống sữa chua đến tận đáy, quyết định tới bộ phận tư vấn vứt rác.
Ai ngờ đèn đang sáng, nhưng trong ô vuông làm việc lại không có một bóng người, anh phóng tầm mắt lướt nhanh qua, phòng làm việc của Thẩm Đa Ý mở cửa. Trong cửa không có người, Thích Thời An lại đi bộ đến phòng trà nước, anh ôm cánh tay dựa vào khung cửa, quang minh chính đại nhìn lén Thẩm Đa Ý gọt lê đại áp.
Thẩm Đa Ý mới vừa gọt xong một vòng, bỗng cảm thấy toàn thân không thoải mái, vừa nghiêng đầu đã sợ hết hồn: “Thích tiên sinh, anh có thể đi đường tạo ra tiếng động một tí được không?”
“Anh sợ quấy rầy em.” Thích Thời An nói, “Trước khi tan tầm còn ăn lê rồi mới đi hả?”
Thẩm Đa Ý cúi đầu tiếp tục gọt: “Em tăng ca, tổ trưởng Tề xin nghỉ không tới, em làm giúp anh ấy một chút.”
Thích Thời An bĩu môi: “Vậy rồi lương phát cho ai?”
“Xem ý của ngài thôi.” Thẩm Đa Ý gọt xong một nửa, không thể đợi được nữa cắn trước một miếng, “Tổ trưởng Tề chuẩn bị cho lễ cưới rất bận, mọi người đều là đồng nghiệp cùng cấp, giúp đỡ nhau cũng không sao.”
Chính chủ không chê mệt, người khác bận tâm cũng vô dụng, Thích Thời An không chủ động gây phiền phức cho người ta, liền xoay chuyển câu chuyện: “Lải nhải một ngày cổ họng lại đau nữa rồi, anh cũng muốn ăn lê.”
Thẩm Đa Ý sai bảo nói: “Trên bàn làm việc của em còn một quả, anh lấy qua đây lát nữa em gọt cho.”
Thích Thời An ngoan ngoãn đi lấy quả lê qua, anh đi tới phía sau bên phải cạnh đối phương, đặt quả lê ở phía trước bàn ăn. Thế nhưng sau khi thu tay về lại không muốn đi, Thẩm Đa Ý đang ở trước mặt rất gần anh, anh chỉ cần hơi đưa tay ra là có thể vây người trong một tấc vuông.
Nửa ngày không có động tĩnh, Thẩm Đa Ý tò mò quay đầu lại: “Em tưởng là anh chui xuống đất luôn rồi.”
Thích Thời An vặn lại: “Anh thích lên trời, không thích chui xuống đất.”
“Cứ giữ những gì anh có thể đi, ăn quả này trước đi.” Thẩm Đa Ý chuyển quả lê đã gọt xong qua cho anh, nhưng lại rút lại: “Không đúng, quả này em cắn qua rồi, anh đợi lát nữa nhé.”
Thẩm Đa Ý quay qua chỗ khác gọt lần nữa, vai thẳng không nhìn ra đang chuyển động, chỉ có cổ tay dùng lực đem vỏ xung quanh gọt xuống. Thích Thời An nhìn chằm chằm sau gáy đối phương, bỗng nhiên mở miệng nói: “Em biết không, trước đây anh đều tăng ca một mình.”
Anh tiếp tục nói: “Khoảng thời gian anh mệt mỏi nhất là năm anh tốt nghiệp, chuẩn bị cùng Chương Dĩ Minh mở công ty, bận trong bận ngoài, thường xuyên chịu đựng suốt mấy đêm. Anh ta xuất ngoại xã giao, anh ôm đồm hạng mục kỹ thuật, lúc một mình xem bàn giao dịch vào đêm khuya thanh vắng, chỉ tiếp xúc với số liệu.”
Thẩm Đa Ý nói: “Em mệt nhất chính là khoảng thời gian hai năm mới đi làm, vừa phải đi làm vừa phải chuẩn bị mấy môn thi cuối cùng của chuyên viên định phí cao cấp, cũng là đêm khuya thanh vắng chỉ đối mặt với các đề bài, rất yên tĩnh.”
Thích Thời An vẫn chưa nói xong: “Thật ra những năm này anh thường xuyên nhớ tới em, có lẽ bởi vì tổng thể cuộc sống của anh quá nhàm chán, mà cuộc gặp gỡ của chúng ta lúc trước lại rất lãng mạn.”
Thẩm Đa Ý mỉm cười: “Anh có chắc là lãng mạn không?”
“Anh chắc chắn.” Thích Thời An nói rất nghiêm túc, “Có lúc rất nhớ, có lúc nhàn nhạt nhớ, không thể gặp được, không thể có được, đều sẽ khiến cho người ta ghi nhớ sâu sắc. Anh đã từng cố gắng coi việc gặp được em là một cảnh lãng mạn của thời niên thiếu, nghĩ rằng cứ tùy ý đặt ở trong lòng là được rồi, cho dù gặp lại cũng sẽ không quấy nhiễu anh đâu.”
Anh vừa nói vừa tới gần một chút: “Nhưng bây giờ thật sự gặp lại em một lần nữa, em mỗi ngày làm việc dưới mí mắt anh, ở trong tầm mắt anh mà nói cười, bận rộn, còn trong lúc anh một mình tăng ca gọt lê cho anh ăn, anh liền muốn biến sự lãng mạn đó thành sự thật.”
Hận không thể biến ngay lập tức.
Thích Thời An chậm rãi đưa tay ra, từ phía sau ôm lấy cánh tay Thẩm Đa Ý.
Lưỡi dao xiêu vẹo trong giây lát, một chuỗi vỏ thật dài bị đứt mất, tấm lưng đơn bạc của Thẩm Đa Ý kề sát một lồng ngực ấm áp.