Án Tình Đội Trưởng Lục Chào Anh!

Chương 9: Biểu Cảm Khác Lạ


Bạn đang đọc Án Tình Đội Trưởng Lục Chào Anh! FULL – Chương 9: Biểu Cảm Khác Lạ


“Lâm Diệp!”
Bước chân vừa lên bậc tam cấp, phía sau liền vang lên tiếng gọi, nghe qua thanh âm đoán chừng đối phương vừa tỉnh ngủ chưa lâu, lại có chút khàn chắc là do thức đêm.

Lâm Diệp dừng bước, đứng chờ trước cửa Sở cảnh sát nhìn người đàn ông tay mang hai túi đồ ăn sáng, hai ly cà phê, giống như chuẩn bị cho thêm một người.

Giày thể thao mòn cũ, quần jean màu xanh, bên trên là áo thun, bên ngoài lại là chiếc áo sơ mi chẳng cài cúc nào, toàn thân toát ra mùi vị của nam nhân cơ bắp.

Lâm Diệp nhìn Dục Minh, gật đầu lịch sự: “Cảnh sát Dục!”
Dục Minh xua tay: “Đừng khách sáo như vậy, cứ gọi tên là được, giờ phút nào rồi! Sao hả…”
Cùng bước vào trong, Dục Minh nhìn đến Lâm Diệp bằng ánh mắt hỏi thăm: “…!vừa xuất viện sao không ở nhà! Bồi bổ xong hẳn đến cũng được!”
Lâm Diệp bước chân theo nhịp, đi bên cạnh Dục Minh dù anh ấy có bước lớn thì cô vẫn đuổi kịp, từng bước nhanh nhưng không vội.

Cô không muốn trở thành gánh nặng, cũng không muốn mọi người xem cô trở nên đặc biệt, bây giờ cô là người hỗ trợ họ về nhiều mặt, nếu tình trạng sức khỏe không tốt, chẳng khác nào đang tự phá hoại hình tượng của chính mình.

Lâm Diệp bình tĩnh không thể hiện cảm xúc: “Tôi không sao!”
Dục Minh nhìn cô, anh nhướng mắt như đang không tin.

Lâm Diệp nhìn anh, gật đầu chắc chắn: “Thật!”
Dục Minh cười: “Chắc vậy! Sắc mặt hôm nay rất tốt!”
Đi thêm được vài bước Dục Minh đổi chủ đề: “Sao hôm nay đi làm sớm vậy? Tám giờ sở cảnh sát mới bắt đầu làm việc, bây giờ cũng chỉ mới sáu giờ hơn?”
Lý do đi làm sớm của Lâm Diệp chính là mẹ Lâm, giờ này bà vẫn chưa ngủ dậy, nếu cô không nhanh chóng rời đi, có khi mẹ sẽ không cho cô đi nữa.

Ở nhà nhiều sẽ sinh thói lười biếng, Lâm Diệp lại rất thích ngủ, cho nên…!Để bản thân không bị thoái hóa tinh thần, cô thà vất vả dậy sớm đi làm, vừa có tiền lương vừa tốt cho sức khỏe.

“Muốn xem môi trường mới như thế nào!” Lâm Diệp dứt lời bước chân của cả hai cũng dừng trước văn phòng.

Lâm Diệp mở cửa cho Dục Minh, anh đi vào, cô theo sau đóng cửa.

Căn phòng sáng lên ánh nắng sớm, cảm giác không gò bó kín đáo còn vương mùi giấy gỗ cũ kỹ rất huyền ảo.

Trong không khí có hạt bụi li ti, bay bay theo làn gió nhẹ, chuyển động lung tung bay vờn khắp nơi tạo thành một bức họa sống động lôi cuốn.

Trùng hợp hơn là cửa phòng làm việc riêng của Lục Hàn Thuyên cũng vừa mở rồi đóng, ba người nhìn nhau trong không khí xảy ra chút xung đột.

Lục Hàn Thuyên nhìn Dục Minh, lại quay sang nhìn Lâm Diệp: “Sao lại đến sớm vậy?”
Dục Minh bước đến đưa một phần đồ ăn sáng trên tay cho Lục Hàn Thuyên, anh nhận lấy nhưng tiêu điểm vẫn đặt trên gương mặt Lâm Diệp.

Hôm nay cô chọn một chiếc váy dài qua gối màu đen, ở trên mặc một chiếc áo kiểu màu nude mà trên cổ áo lại có một sợi dây cột thành một cái nơ bướm xinh xắn, không những không sến súa mà còn khiến cô xinh đẹp hơn bình thường.

Lục Hàn Thuyên cũng đã thay quần áo mới, anh mặc quần tây đen, áo sơ mi màu xanh nhưng không đeo cà vạt lại còn để hở hai cúc áo trên.


Giày cao gót của Lâm Diệp chuyển hướng đến chỗ bàn làm việc, không gần không xa mà trả lời câu hỏi của anh: “Muốn điều tra nhanh một chút!”
Đáp lại lời cô, là câu nói lành nhạt chứa đầy sự ra lệnh của Lục Hàn Thuyên.

“Vào phòng làm việc của tôi!”
Người đàn ông không thèm cho Lâm Diệp phản bác hay ý kiến, xoay người đi vào phòng.

Dục Minh giống như bị bỏ rơi, anh không nói gì lặng lẽ đi đến chỗ ngồi của mình, tranh thủ vẫn còn sớm mà ăn sáng.

Người đàn ông ra lệnh cho cô đã mất dạng, Lâm Diệp nhìn Dục Minh nhưng anh chỉ nhún vai tỏ ý cô hãy nghe theo lời đội trưởng.

Đẩy ghế đứng dậy, mái tóc dài của Lâm Diệp quét nhẹ xuống mặt bàn, khi cô tay không thẳng hướng đi vào phòng làm việc của Lục Hàn Thuyên, lúc cô đóng cửa Dục Minh bên ngoài lắc đầu ngao ngán.

Trong gian phòng nhỏ bộc tường kính, đơn giản nhưng gọn gàng, Lục Hàn Thuyên ngồi trên sofa, anh không nhìn người đi vào vì biết đó là cô.

Lâm Diệp nhìn một màn trước mắt, có chút không nói nên lời.

“Đội trưởng Lục! Anh gọi tôi?” Lâm Diệp nhịp điệu trầm ổn, lời nói rõ ràng mang theo sự điềm đạm.

Ánh mắt cô dửng dưng không chứa chấp bất cứ thứ gì, như một ánh trăng trong đêm, sáng nhưng không có tiêu điểm.

Lục Hàn Thuyên nhướng mày lên, đôi mắt cũng nâng cao lên lúc này mới nhìn đến cô một cái.

Lâm Diệp thấy anh cụp mắt xuống bàn trà đang bày đồ ăn sáng, ra hiệu cho cô “Ngồi xuống”
Lâm Diệp miễn cưỡng đi đến ngồi xuống ghế sofa đơn đối diện anh, sofa mềm nhưng vải da khá lạnh, Lâm Diệp nhón mông một cái, sau mới ngồi xuống.

Cách một cái bàn trà là người đàn ông khó đoán, hôm nay anh chọn sơ mi xanh, quần tây đen, lại mang giày da.

Dù năng lực của cô rất giỏi, nhưng khi nhìn vào Lục Hàn Thuyên bất ngờ lý trí của Lâm Diệp giống như bị dẫn dắt, cô rối loạn, mất bình tĩnh lại còn có thứ gì đó trong người như sắp nhảy ra.

“Ăn sáng đi!” Anh cầm ly cà phê mà Dục Minh đã mua cho, vắt chéo hai chân tựa lưng vào thành ghế.

Lâm Diệp nhìn phần sủi cảo nóng hổi trên bàn, nó đang tỏa ra một làng khói trắng, mang theo mùi hương của nguyên liệu tươi bay vờn trong không khí.

Khó hiểu nhìn anh, Lâm Diệp lắc đầu: “Tôi không đói!”
“Không đói cũng phải ăn! Mua cho cô đấy!” Lục Hàn Thuyên đánh mắt từ chỗ Lâm Diệp đến phần sủi cảo trên bàn, như đang ra lệnh cho cô hãy biết tốt xấu mà ăn nó.

Lâm Diệp nghiêm túc, mặt không có biểu cảm kích động hay biết ơn: “Tôi đâu có bảo anh mua!”
“Đây là mệnh lệnh, hay cô định để tôi gọi cho bác Lâm! Hỏi xem cô có đói không?” Lục Hàn Thuyên giở giọng.

Anh lúc trước và bây giờ giống như hai người khác, người hôm qua cô quen khá nghiêm khắc, nghiêm túc, có chút lạnh lùng tàn nhẫn.

Còn Lục Hàn Thuyên của hôm nay, có bá đạo, vô lý, lại có sự uy hiếp giống như một tên chuyên đi bắt nạt người khác.


Cái gì cũng được, nhưng đừng đem mẹ của Lâm Diệp ra đe dọa cô, đương nhiên cô sẽ rất sợ.

Nhất là khoảnh khắc sẽ bị mẹ kéo về nhà, một giây cũng không thể rời khỏi tầm mắt.

Lâm Diệp gật đầu: “Được! Tôi ăn!”
Nói xong lời này Lâm Diệp có chút tủi thân, sông lâu như vậy lần đầu bị người ta ép ăn sáng.

Giống như bị ép làm điều mình không thích nhưng không có cách nào phản kháng khiến cô giận dữ nhưng không dám nói, chỉ dám giữ trong lòng.

Kéo phần sủi cảo đến rồi cầm nó trên tay, sự ấm áp cùng mùi hương thơm ngon buổi sáng đánh gục tâm lý Lâm Diệp, cô gắp một miếng, đưa lên miệng rồi bỏ vào, động tác không ngại ngùng còn rất tự nhiên.

Lục Hàn Thuyên hài lòng khi cô gái cúi đầu ăn chăm chú, anh lén lút nhìn cô ăn, khóe môi cong lên thành nụ cười, chỉ là không muốn cô thấy nên anh giấu nó sau động tác uống cà phê.

Ăn sáng xong theo ý nguyện của Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp xin phép rời khỏi phòng anh, người đàn ông cũng chẳng có yêu cầu nào khác liền đồng ý để cô đi.

Khi Lâm Diệp lê bước chân từ phòng làm việc của đội trưởng ra, ánh mắt cho đến gương mặt đều buồn bã khó chịu, Dục Minh cứ tưởng trong căn phòng im ắng kia Lục Hàn Thuyên đã không ngớt lời la mắng cô.

Nhưng nghĩ lại, đây không phải là tác phong của đội trưởng nhà mình.

Dục Minh định hỏi nhưng Lâm Diệp phớt lờ anh, cô đi về chỗ ngồi, cả người tỏa ra khí lạnh, Dục Minh cảm thấy không thoải mái cũng sinh ra bất an nên đành thôi, không hỏi nữa.

Đến gần tám giờ thì văn phòng đầy đủ người, nhìn thấy Lâm Diệp ai cũng hỏi thăm tình hình sức khỏe, cô không nói gì nhiều ngắn gọn cho mọi người yên tâm.

Lục Hàn Thuyên mở cửa văn phòng bước về phía mọi người, Lâm Diệp không nói gì cũng không nhìn anh, khi tay anh dừng lại ở phía sau lưng ghế tựa của mình, Lâm Diệp mới ý thức được anh đã đi đến.

“Lâm Diệp! Theo tôi!”
Giọng Lục Hàn Thuyên mạnh mẽ dứt khoát, anh gõ nhẹ vào lưng ghế của cô, lại nhìn mọi người: “Dục Minh, Tư Du, hai người đến sân bay, điều tra xem thời gian trước khi phát hiện thi thể, có phải Đàm Thanh đã đi công tác.

Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, hai cậu đến nhà Đàm Thanh hỏi thăm những người xung quanh về cô ấy.

Khúc Hổ, liên hệ trợ lý của Đàm Thanh, tiến hành xác nhận khẩu cung.”
“Rõ! Đội trưởng!” Mọi người đứng bật dậy khỏi ghế, dõng dạc nhận nhiệm vụ.

Khi tất cả rời khỏi phòng, hai người còn lại cũng không nấn ná lại lâu.

Lục Hàn Thuyên đi trước, Lâm Diệp cũng theo sau anh.

Hai người lên lầu hai rẽ phải đi đến phòng ghi hình, Lục Hàn Thuyên mở cửa cho cô, Lâm Diệp đi vào khiến cả đội người chú ý.


Một nam cảnh sát đi ngang qua, trên tay đang cầm tài liệu, cảnh phục màu xanh khiêm tốn trang nghiêm, anh ta đang chuẩn bị làm động tác chỉnh mũ liền giật mình dừng bước.

“Anh cả! Anh muốn xem gì sao?” Anh cảnh sát hỏi.

Lục Hàn Thuyên gật đầu, nhìn sang Lâm Diệp mấy giây: “Bác sĩ Lâm muốn xem băng ghi hình quá trình lấy khẩu cung của Đàm Thanh!”
“À…!Được!” anh cảnh sát gật đầu, nhìn Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên, cười nói: “Bác sĩ Lâm! Anh cả! Mời theo tôi!”
Phòng ghi hình chủ yếu toàn máy móc, đủ đảm bảo tính hiện đại và ghi lại được những nét mặt mà đối tượng bày ra, cũng là những lời nói chân thật nhất của mọi người khi bước vào phòng thẩm vấn.

Khẩu cung có thể là giả nhưng lời từ miệng nói ra là thật, nét mặt là thật, từng suy nghĩ trong đầu là thật.

Lâm Diệp ngoan ngoãn theo sau, cô vô hại đến nổi chẳng ai biết bên trong Lâm Diệp có bao nhiêu dự tính, dáng vẻ thuần khiết của cô như chú mèo nhỏ, một chút đáng yêu, một chút đáng thương, mềm mại không có chút ý xấu.

“Tiểu Nghi!” anh cảnh sát gọi một cậu cảnh sát ngồi trước màn hình, anh ta vỗ vai cậu trai trẻ, chỉ về phía Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên: “Video ghi hình quá trình lấy khẩu cung của Đàm Thanh, mở ra đi, anh cả muốn xem!”
“Được!” Tiểu Nghi thao tác trên máy tính một lúc, cậu kích chuột vào một loạt các thư mục được bỏ vào nhau, sau đó mới tìm ra một thư mục đề tên: Khẩu cung của Đàm Thanh.

“Anh cả! Nó ở đây!” Tiểu Nghi đẩy ghế sang một bên, Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên tiến tới, hướng đến màn hình đang phát đoạn video.

Lục Hàn Thuyên nhìn viên cảnh sát đưa họ vào, anh ấy liền hiểu ý đi lấy hai cái ghế.

Lâm Diệp nhìn màn hình lớn chia thành bốn khung quay đủ các góc mặt, trên màn hình là cô gái trẻ chạc tuổi cô, dáng người đầy đặn quyến rũ.

Trên người là váy ngủ ở nhà, trên vai khoác một cái khăn mỏng của Sở cảnh sát, họ vì sợ váy áo mỏng manh của Đàm Thanh khiến cô ấy lạnh.

Lâm Diệp thấy Dục Minh mở cửa đi vào, bên cạnh còn có một người cảnh sát trẻ tuổi, anh ta chịu trách nhiệm ghi chú nên trên tay cầm theo một tập tài liệu.

Đàm Thanh rất tự nhiên, khi gặp Dục Minh cô ấy còn gật đầu chào hỏi, sau đó chờ Dục Minh và người bên cạnh ngồi xuống ghế, Đàm Thanh liền nói: “Đồng chí cảnh sát! Tôi có thể gọi luật sư của mình không?”
Dục Minh gật đầu: “Được chứ!”
Sau đó Đàm Thanh gọi cho một vị luật sư, tầm mười lăm phút sau thì người đó đến.

Lâm Diệp đột nhiên cười khi nhìn thấy vị luật sư trẻ tuổi, nhìn bề ngoài thì vị luật sư không có mấy kinh nghiệm, nhưng nhìn mối quan hệ của họ, xem chừng là rất tốt.

Đồng hồ Thụy Điển lên đến cả trăm triệu trên cổ tay người đàn ông vừa sáng vừa chói mắt, đồ vest là thuộc dạng đặt may riêng, giày da hàng nhập khẩu của Ý, theo Lâm Diệp biết thì trong nước chỉ nhập năm đôi để chào hàng.

Lý do cô nhận ra là vì Lâm Hạo vừa mới bỏ tiền ra mua một đôi, sau đó bị mẹ mắng một trận, cậu em trai trước đau lòng sau vui thích, gương mặt không có lấy chút ân hận khiến mẹ tức đến không nói nên lời, nếu không nhờ Lâm Diệp nói đỡ có khi mẹ Lâm đã đuổi cổ Lâm Hạo khỏi nhà.

Đàm Thanh lúc trả lời những câu hỏi của Dục Minh hoàn hảo đến không tưởng, ngày xảy ra vụ án là 25 tháng 5, ngày 23 tháng 5 Đàm Thanh đã đi công tác tại thành phố C, thời gian đi máy bay là 2 tiếng, thời gian cũng một tuần mới quay về.

Thời điểm tử vong của nạn nhân cuối cùng là tám giờ tối ngày 25 tháng 5, sau đó được vận chuyển đến hiện trường thứ hai bằng xe, mà chiếc xe của Đàm Thanh lại được ghi lại trong khoảng thời gian tình nghi.

Cô ấy lại không hề có động cơ, không quen biết nạn nhân, trong tình huống thế này…!
Lục Hàn Thuyên đưa mắt nhìn Lâm Diệp, cô vén tóc ra sau vành tai để lộ một nữa gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc, gương mặt nhỏ rất khó hiểu, có suy tính, có bối rối, cũng có chút lo lắng.

Đàm Thanh có chứng cứ ngoại phạm, có nhân chứng.

Lâm Diệp không xem nữa, đẩy ghế đứng dậy, quay sang Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp nói: “Đến nhà Đàm Thanh đi!”
***
Chung cư cao cấp của thành phố B được xếp vào bậc sang trọng nhất cả nước, trên dưới chỉ có hơn năm mươi căn.

Đàm Thanh mua một căn không gần phạm vi chợ hay nhà hàng, so với hiện trường cũng có chút xa.


Lục Hàn Thuyên đưa Lâm Diệp đến nơi, khi tìm được nhà Đàm Thanh, Lâm Diệp không ngại ấn chuông cửa.

Người đi ra mở cửa không ai khác là Đàm Thanh, cô gái xinh đẹp với chiếc váy ngủ trắng màu xanh ngọc, thật sự quá đẹp.

Dưới ánh mắt của Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp, Đàm Thanh tự nhiên như không: “Đội trưởng Lục! Anh lại đến à?”
Để ý sẽ thấy, Đàm Thanh chỉ vừa điều chỉnh hơi thở, váy ngủ nhăn nhúm giống như vừa tiện tay mặc lại, gương mặt cô gái trẻ ửng hồng, giọng nói khàn khàn.

Lục Hàn Thuyên nói: “Có một số thông tin muốn cô hợp tác điều tra! Không phiền chứ?”
Đàm Thanh nhướng mắt tỏ vẻ bất cần, nếu đã đến rồi thì cô ấy cũng chẳng thể đuổi đi.

Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên bước vào nhà, trong phòng không khí rất dễ chịu, hình như là Đàm Thanh đốt ít tinh dầu, cũng có thể xem như một loại hình thức giản tinh thần.

“Người bạn kia, không ngại lộ diện chứ?” Lâm Diệp lúc ngồi xuống ghế sofa mới lịch sự nhìn Đàm Thanh, hỏi một câu.

Đam Thanh thoáng giật mình, nhưng khi cô ấy và Lâm Diệp chạm đôi mắt, khóe môi cong lên nụ cười bất lực.

“Anh yêu! Có đội trưởng Lục và cô cảnh sát trẻ muốn gặp! Anh không phiền xuống đây chút chứ?” Giọng Diệp Thanh cao ngất, hướng lên tầng gọi người bạn kia trong lời của Lâm Diệp.

Đàm Thanh ngồi xuống sofa đối diện hai người, cô ấy vươn tay rót hai tách trà, đưa đến cho Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp.

Lâm Diệp như có như không đón nhận, khi vừa định cho tách trà lên miệng, cô nhìn Đàm Thanh đang vuốt tóc, lựa chọn đặt tách trà xuống rồi nói: “Đời sống tình cảm của cô Đàm hình như rất tốt!”
Đàm Thanh nhìn Lâm Diệp, câu hỏi này đối với một người mà nói là vô cùng nhạy cảm.

Vả lại, Lâm Diệp là phụ nữ, lại đi hỏi một người phụ nữ về chuyện đời sống riêng tư trước mặt một người đàn ông, sẽ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Nếu tôi không lầm thì trà này cũng phải hơn chục triệu! Một cân trà đến cả chục triệu, cô Đàm nói xem có phải là công việc giám đốc này làm rất nhàn không?” Lâm Diệp cười nói, hoàn toàn vô hại.

Đàm Thanh cười: “Cô cảnh sát nói quá rồi! Nhàn thì không nhàn, nhưng cũng đủ cho tôi tiêu sài mà không lo nghĩ!”
“Ồ!” Lâm Diệp kêu lên như kinh ngạc, lại gật gật đầu đồng ý, Lục Hàn Thuyên nhìn Lâm Diệp mà hai mắt cũng kinh ngạc, nhưng anh không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát cô và Đàm Thanh.

Lâm Diệp nhoài người qua bên bàn trà, hướng thân thể mảnh mai về Đàm Thanh, còn ra hiệu ngoắc ngoắc tay với cô ấy.

Đàm Thanh nhìn Lâm Diệp bằng ánh mắt nghi hoặc, không biết cô định làm gì, Lâm Diệp đưa tay che một bên khóe miệng ngụ ý chuẩn bị nói xấu bên cạnh Lục Hàn Thuyên.

Tránh để anh nghe thấy cô hạ tông giọng, to nhỏ với Đàm Thanh: “Cô biết chỗ nào tốt thì giới thiệu cho tôi với, nghề cảnh sát này thật sự lương bổng không có bao nhiêu cả!”
Lục Hàn Thuyên cầm tách trà đưa lên miệng chuẩn bị uống một ngụm thì từ trên cầu thang, một người đàn ông bước xuống.

Thái độ vừa tự nhiên vừa nhàn hạ, không có lấy một chút ngại ngùng hay che giấu, xuất hiện trước mắt Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên là vị luật sư trẻ tuổi bên trong video ghi hình mà hai người vừa xem trước đó.

Áo ngủ sạch sẽ, dáng người cao lớn cũng hơn 1m85, tóc ngắn có chút rối nhưng lại toát lên phong thái của người trưởng thành, ma mị, hấp dẫn phái nữ.

Lâm Diệp dịch người sang bên cạnh Lục Hàn Thuyên, ngồi gần anh hơn một chút.

Hành động này bị Đàm Thanh chú ý, cô ấy nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ pha lẫn chút đố kị nho nhỏ.

Lục Hàn Thuyên nhìn không ra nhưng Lâm Diệp lại nhìn được, Đàm Thanh rõ ràng với những điều Lâm Diệp làm luôn tỏ thái độ bình lặng, chỉ khi cô hướng mắt đến người đàn ông của cô ấy, lúc này mới nhận được vô số biểu cảm khác lạ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.