Bạn đang đọc Án Tình Đội Trưởng Lục Chào Anh! FULL – Chương 26: Lời Khai
Lục Hàn Thuyên lái xe đến trường học, một giáo viên phụ trách của trường liền đón anh ở bãi đỗ xe.
Cùng thầy giáo đó đi vào văn phòng, Tư Du thấy Dục Minh đang ngồi trên ghế sofa, ở ghế đơn lần lượt là hai cô nữ sinh với hai phong cách ăn mặc hoàn toàn khác nhau.
Một cô gái tóc tết thành nhiều lọn nhỏ, phong cách dân chơi là kiểu con gái ngang ngược và không nói đạo lý, cũng khá biết ăn diện, đồ dùng trên người toàn thứ đắt tiền.
Cô gái còn lại trông mặt rất dịu dàng, tính cách có chút thẹn thùng e dè, đối diện với mấy người Dục Minh gần như là sợ hãi, đây cũng xem là biểu cảm bình thường khi đối với tình huống trước mặt.
Theo tư duy của Tư Du, cô gái hiền lành kia rõ ràng không thể nào là nghi phạm, ngược lại cô gái tóc hai màu đỏ đen, tự tin đến độ không có lấy chút sợ hãi nào đáng nghi hơn nhiều.
Thầy giáo mời Lục Hàn Thuyên đến ghế, Tư Du theo phía sau anh.
Khi mọi người đều đã yên vị, thầy giáo mới giới thiệu.
Cô bé phong cách dân chơi kia là Vương Gia Giai, còn cô bé trông hiền hậu dễ thương là Phương Hồng.
“Hai người là gì của Phùng Ti Ti?” Lục Hàn Thuyên hỏi thẳng.
Vương Gia Giai không nói, ngồi vắt chéo hai chân, hai tay khoanh trước ngực vẻ ngạo mạn.
Phương Hồng là cô bé rụt rè, nghe Lục Hàn Thuyên hỏi xong cô ấy như con mèo nhỏ, dè dặt mở miệng: “Bọn em là bạn học!”
Lục Hàn Thuyên nghiêm giọng: “Có thân không?”
Phương Hồng gật gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Gia Giai thân với Ti Ti hơn, còn em chỉ ở mức quen biết, có nói chuyện mấy câu!”
“Phiền hai người cùng về Sở cảnh sát hợp tác điều tra!”
“Nhưng mà anh cảnh sát! Chúng em…!Không có phạm pháp!” Phương Hồng nói giật theo khi nhìn thấy Lục Hàn Thuyên đứng lên.
Lục Hàn Thuyên gật đầu: “Tôi biết!”
Khi anh nhìn đến Phương Hồng, cô bé chột dạ cúi gằm mặt, mà biểu hiện này đoán chừng cũng quá kỳ quái.
Phương Hồng lại nói: “Vậy tại sao phải đến Sở cảnh sát! Ở đây…”
“Tôi bảo là hợp tác, cũng không nói là bắt người!” Lục Hàn Thuyên quả thật rất tuyệt tình.
Phương Hồng gật gật đầu vâng theo, ngoan ngoãn đứng lên.
Lục Hàn Thuyên nhìn đến Vương Gia Giai từ đầu cho đến cuối đều không có lấy một lời, thái độ chống đối, biểu hiện “không muốn hợp tác”.
“Dục Minh, Tư Du! Hai người đưa họ về trước đi!” Lục Hàn Thuyên căn
“Được!” Dục Minh đi đến vỗ vai đội trưởng như trấn an: “Vậy chúng tôi về trước!”
“Anh cả! Em đi trước!” Tư Du chào một tiếng, xoay qua nhìn thầy giáo: “Thầy Hồ! Xin phép!”
“Được, được!”
Mọi người đi hết, thầy Hồ mới đến chỗ Lục Hàn Thuyên, gượng gạo nói với anh: “Hiệu trưởng trường cũng nói là sẽ phối hợp điều tra, chỉ mong đội trưởng Lục nhanh chóng giải quyết xong vụ này! Ông ấy sẽ hỗ trợ hết mình!”
Lục Hàn Thuyên đảo mắt sang thầy giáo Hồ, anh nghiêm giọng: “Đây là chức trách! Tôi hỏi một chuyện!”
Thầy Hồ gật đầu: “Anh cứ hỏi!”
“Cô giáo sư Lâm Diệp ở trường anh, hôm nay có đến không?”
Giáo sư Lâm Diệp?
Thầy Hồ nhận ra.
Suy nghĩ một lúc thì lắc đầu: “Không có! Giáo sư Lâm thường dạy vào mỗi chiều thứ ba, năm, bảy trong tuần.
Hôm nay là thứ sáu, cô ấy không có lịch thì phải!”
“Cô ấy quan hệ với đồng nghiệp có tốt không?” Lục Hàn Thuyên hỏi về Lâm Diệp với thái độ không mấy quan tâm, lại thêm công việc cảnh sát khiến mấy câu hỏi kia trở thành điều tra nhiều hơn là tìm hiểu.
Thành thật mà nói, thầy Hồ cũng không dám nói bừa.
Một là vì Lâm Diệp rất khó tính, hai là vì Lục Hàn Thuyên là người không thể nói dối.
.
ngôn tình hoàn
“Cũng…!Cũng không tốt lắm! Cô ấy đối với công việc thì nhiệt tình, nhưng đối với đồng nghiệp không mấy hòa nhã!”
“Vậy sao?” Lục Hàn Thuyên nói chuyện cứ như thốt ra cho có lệ.
Thầy Hồ gật đầu: “Phải phải! Nhưng mà cô ấy rất được lòng sinh viên! Phải nói là giáo sư Lâm trẻ người nhưng kinh nghiệm không trẻ.
Dù học ngành nào thì cũng đều yêu thích môn tâm lý của cô ấy, về trường mấy năm nay, cô Lâm đã gây dựng khoa tâm lý của trường có thêm một chút tiếng tâm trong ngành.”
“Cảm ơn! Cũng không còn sớm, tôi phải về rồi!”
“Vâng! Đội trưởng đi thong thả!”
***
Sở cảnh sát.
Phòng thẩm tra của Dục Minh rơi vào trạng thái căng thẳng.
“Em và Phùng Ti Ti quen biết thế nào?”
Câu hỏi được đặt ra như thế nào căn phòng lại rơi vào im lặng, đến mức có thể nghe được âm thanh của những trái tim đang đập không ngừng, người ngồi đối diện Dục Minh lại xem như không nghe thấy, bâng quơ nhìn quanh căn phòng.
“Vương Gia Giai, tôi đang hỏi em!” Dục Minh mất kiên nhẫn, nhíu mày hỏi cô gái.
Vương Gia Giai xoa xoa tai ám chỉ Dục Minh đang làm ồn đối với sự yên tĩnh của cô ấy.
Khoanh hai tay trước ngực, Vương Gia Giai nhướng mắt: “Có cà phê không? Trà cũng được, tôi cảm thấy khát đến độ nói không được!”
Dục Minh nhịn không được mà mạnh bạo đẩy ghế đứng dậy, một mạch bỏ lại Vương Gia Giai trong phòng thẩm vấn, bước đi không quay đầu nhìn lại.
Rầm một tiếng tài liệu trên tay đập mạnh xuống bàn, Dục Minh bực bội xoa mi tâm, giận dữ gầm lên.
“Mọi người nói xem con bé đó sao lại chống đối xã hội như vậy chứ! Mới mấy tuổi đầu, cư xử chẳng khác nào lưu manh!”
Tiểu Bạch cười ha ha, trêu chọc Dục Minh: “Anh Minh, anh dạy lại em nó đi!”
Dục Minh lườm nguýt, lớn tiếng trong sự bất mãn: “Nếu không phải con bé còn đi học, tôi chắc chắn sẽ xử lý nó! Thật là hết nói!”
Tư Du mở cửa phòng đi vào, Tiểu Hắc đi phía sau thở dài một hơi nặng.
“Thế nào?” Tiểu Bạch hứng khởi.
Tư Du đi đến đưa cho Lục Hàn Thuyên khẩu cung, tìm một cái ghế ngồi xuống, quạt quạt tay Tiểu Hắc nói.
“Phương Hồng kể rất rõ quá trình cô ấy quen Phùng Ti Ti.
Hôm xảy ra vụ án, sau khi xuất hiện ở camera trên hành lang thì từ khoảng 10 giờ 30 cho đến 11 giờ 30, cô ấy đến thư viện đọc sách.
Trước đó nữa tiếng, cũng là trước khi nạn nhân bị sát hại, cô ấy không gặp nạn nhân, thời gian đó đã cùng bạn bè nói chuyện ở quán cà phê trong căn tin trường!”
“Chính xác thế sao?” Dục Minh buộc miệng hỏi.
Tiểu Hắc gật đầu: “Cô ấy và Phùng Ti Ti không thân thiết, có nói mấy câu chào hỏi bình thường.
Qua đó còn nói, Vương Gia Giai quen rất thân với Phùng Ti Ti, mà giữa hai người họ dường như có bí mật gì đó không để ai biết.”
Lục Hàn Thuyên đọc báo cáo, ngón tay lật giở từng trang lời khai.
Đúng là đầy đủ.
Tiết học tâm lý của Lâm Diệp bắt đầu lúc 2 giờ chiều, sau đó sẽ kết thúc vào 4 giờ chiều.
Trùng hợp hôm đó Lâm Diệp đổi ca sáng, do đề luận của sinh viên khoa có vấn đề, chuyện này nằm ngoài khả năng dự đoán.
Sự xuất hiện của Lâm Diệp cũng không đáng nói tới, nữa tiếng sau khi tiết học của Lâm Diệp kết thúc, Phùng Ti Ti bị giết là khoảng từ 10 đến 10 giờ 30.
Trong nửa tiếng đó, Phương Hồng không có mặt tại hiện trường, đến khi thi thể bị phát hiện lại đồng thời có mặt với Vương Gia Giai.
Mà hiện tại cho đến lúc này, Vương Gia Giai vẫn không chịu hợp tác.
“Anh cả! Vương Gia Giai thế nào?” Tư Du hỏi.
Dục Minh hừ lạnh: “Còn thế nào! Chính là kiếm chuyện này đến chuyện khác, chỉ hận không thể quậy tung sở cảnh sát lên cho hả dạ!”
Tư Du cười, Tiểu Hắc cũng không nhịn được cảm thấy thái độ phát hỏa của Dục Minh thật ra rất có giá trị giải trí.
Dục Minh giận dữ: “Các người còn cười, tôi bị con bé đó quay như chong chóng hết cả buổi sáng đó!”
“Tôi đi xem thử!” Lục Hàn Thuyên lên tiếng.
Anh đứng lên trả lại tập hồ sơ vào tay Tư Du.
Mấy người kia nghe thấy đội trưởng sẽ hỏi cung, lập tức nháo nhào đi theo.
Dục Minh quẹt mũi, nhỏ giọng mắng: “Để xem cô hống hách bao lâu!”
Đối với một người trầm tính như Lục Hàn Thuyên, tưởng tượng khi đối diện với một cô bé lắm chuyện Vương Gia Giai, một hình ảnh tương phản của hai thái cực sẽ bùng nổ trong phòng thẩm vấn.
Khi Lục Hàn Thuyên mở cửa phòng thẩm vấn đi vào, trên tay có cà phê, có tài liệu bước đến bên bàn.
Vương Gia Giai đang gác chân lên bàn, tự nhiên liếc mắt đến chỗ Lục Hàn Thuyên một cái rồi quay đi.
Thái độ này xem ra không có ý sẽ rút chân xuống.
Bên ngoài cửa sổ kính nhìn rõ bên trong, mọi người đứng chờ trong thái độ vừa hân hoan vừa mừng rỡ.
Vương Gia Giai xoay đi không thèm đoái hoài đến Lục Hàn Thuyên đã khiến anh có cái nhìn khác về cô bé, chỉ là anh không thù vặt như vậy còn tự nhiên như không dùng góc hồ sơ một cú quẹt hai chân đang vắt chéo trên bàn xuống.
“Nghe bảo em khát nước!” Lục Hàn Thuyên đặt tách cà phê xuống bàn, tiếp theo là tài liệu, vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.
Vương Gia Giai liếc nhìn tách cà phê bên cạnh tay trái của Lục Hàn Thuyên, liếc đi nơi khác trong sự bất cần: “Thì sao? Tôi là con người, cũng đói cũng khát chứ!”
“Vậy sao? Còn tưởng em không biết khát! Cấp dưới của tôi hỏi nhiều như vậy, em một câu cũng không nói, sao chẳng thấy em lo cho người ta khát vậy!”
Vương Gia Giai trừng mắt với mấy lời không khách khí của anh, cô bé chăm chăm vào anh như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông.
Bên ngoài, Dục Minh vỗ đùi đen đét, Tiểu Bạch cười ha ha: “Đúng là anh cả! Quả là chí mạng!”
Quay lại phòng thẩm vấn, Lục Hàn Thuyên rút ra một tập hồ sơ có ảnh hiện trường đưa cho Vương Gia Giai.
Cô bé liếc nhìn một lần, không hứng thú nên chẳng để tâm, cho đến khi Lục Hàn Thuyên nói.
“Phùng Ti Ti và em là bạn thân, em đến nhìn cũng không nhìn em ấy một lần, có phải quá tuyệt tình không?”
“Ai là bạn cô ta!” Vương Gia Giai khinh bỉ.
“Vậy em nói xem, em và Phùng Ti Ti quen biết thế nào?” Lục Hàn Thuyên tựa vào ghế, chờ đợi câu trả lời.
Vương Gia Giai nuốt nước bọt, nhìn Lục Hàn Thuyên: “Tôi khát!”
“Được thôi! Nếu em trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho em uống!”
Phụ nữ càng cứng thì sẽ càng ngang ngược, điều này Lục Hàn Thuyên học được là nhờ Lâm Diệp, sau khi cãi nhau với cô xong, anh liền nhận ra một điều.
Đối với những cô gái như Lâm Diệp, nói chuyện phải nhẹ nhàng, không được lớn tiếng, lại phải thường xuyên ra điều kiện, chỉ cần đáp ứng họ một chuyện không biết là lớn hay nhỏ, họ sẽ giống như chưa hề nhớ được điều gì trước đó.
Vương Gia Giai bĩu môi, hờ hững nói: “Quen qua một người bạn! Anh cũng biết đó, tôi là dân ăn chơi cho nên…!nếu lỡ quen biết người nào, kể cả là Phùng Ti Ti thì chắc chắn sẽ qua đám người trong xã hội đen!”
“Làm sao Phùng Ti Ti quen biết được họ? Đám người xã hội đen mà em nói ấy!”
Vương Gia Giai nhếch mép khinh bỉ: “Anh tham lam quá đó, bảo tôi trả lời câu hỏi của anh thì anh sẽ cho tôi uống nước kia mà!”
Lục Hàn Thuyên nhướng mắt, học theo Vương Gia Giai khoanh hai tay trước ngực: “Nhưng tôi quên nói với em là câu trả lời phải khiến tôi hài lòng! Thật xin lỗi!”
“Anh…”
Dục Minh cả người muốn nhảy lên, thật sự khiến con bé Vương Gia Giai nổi điên là ý niệm lớn nhất trong đầu anh ta bây giờ.
Ban nảy còn kiêu ngạo xem Dục Minh không ra gì, bị Lục Hàn Thuyên nói mấy câu liền đã muốn không nhịn nổi, đúng là tội nghiệp.
Dục Minh hả hê.
Tư Du vỗ vai Dục Minh: “Đừng kích động! Em thấy anh với cô bé đó, tính tình thật giống nhau!”
Dục Minh trừng mắt: “Giống nhau?”
Tự chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Vương Gia Giai ở trong phòng thẩm vấn, Dục Minh kêu lên: “Giống chỗ nào?”
Tiểu Bạch khoác vai Dục Minh, trêu chọc: “Trẻ con như nhau!”
Tiểu Hắc: “Haha…”
Tư Du che miệng cười, tuy không nói nhưng ngầm thừa nhận Tiểu Bạch nói đúng.
Bên trong phòng thẩm vấn, đèn sáng màu vàng chuyên dùng trong quá trình lấy khẩu cung, có camera còn có máy ghi hình để ẩn.
Người đàn ông nghiêm nghị và một cô bé trách đời, từ phong thái cho đến mọi thứ chẳng có chỗ nào ăn nhập.
Vương Gia Giai nhướng mắt, khiêu khích Lục Hàn Thuyên: “Vậy được! Vậy tôi không nói nữa! Các người muốn tìm ai điều tra thì cứ đi mà tìm!”
“Cũng được! Vậy em cứ ở đây tạm đi! Tôi sẽ từ từ điều tra, cả việc em có qua lại thế nào với đám xã hội đen kia, chắc cũng tìm được một số chuyện xấu.
Thời gian em ở đây, cũng không phải ngày một ngày hai đâu!”
“Xấu xa!” Vương Gia Giai mắng một câu thật khẽ khi Lục Hàn Thuyên rời khỏi.
Bên ngoài thì đạo mạo, bên trong rõ ràng là một tên khốn.
Vương Gia Giai mắng thầm.
Còn muốn dọa sẽ giam giữ cô ở đây? Vương Gia Giai liếc mắt khinh thường, thầm nghĩ: “Nếu muốn giữ, tôi cũng không ngại ở lại!”.