Bạn đang đọc An Tiểu Thư, Đại Thiếu Gia Thích Em !: Chương 17
Gió thổi ngang qua , làm cho tóc người đối diện bay , che gần hết khuôn mặt nhưng An An vẫn thấy vẻ ngạc nhiên thoáng qua khuôn mặt anh rồi môi anh nhếch lên 1 đường cong hoàn hảo :
-Em nhớ ra rồi sao . Anh còn tưởng em quên .
-Tôi đang cố quên . Nhưng không được .
-Anh biết Thiên đã làm em đau .
-Đúng , anh ta đã làm tôi đau . Rất đau , đau không chịu nổi . – Nói rồi An An ôm ngực , khóc thành tiếng .
Cô khóc rất to , khóc để quên , nhưng thực sự cô không thể quên đi người đàn ông đó . Lúc đầu cô nghĩ rằng mình có thể thích Vũ , nhưng thật sự là không được , không bao giờ được . Nỗi đâu Thiên gây ra cho cô quá sâu , bây giờ cô không thể yêu ai khác vì Trương An An đã không còn tin vào tình yêu một lần nào nữa . Vũ trở về Việt Nam là sai lầm , rất sai lầm .
Thấy An An vậy Tuấn rất thương cô anh rất muốn bù đắp cho cô , anh biết tất cả mọi chuyện Thiên đã gây ra cho cô , anh biết hết . Nhưng anh cũng biết là mình không thể yêu cô . Buồn thì làm được gì , anh chỉ muốn nhìn thấy An An hạnh phúc thấy , muốn thấy cô cười , cười thật tươi .
-Đứng dậy nào ! Anh sẽ dân em đến 1 chỗ . – Nói rồi Tuấn cúi xuống đỡ An An đứng dậy .
An An nghe Tuấn nói vậy , nhưng cô vẫn không chụi nhúc nhích , ngồi lì ở dưới đất . Nhìn thấy An An không chịu đứng dậy , anh nói tiếp :
-Có ngồi dậy không ? Không thì anh xử dụng biện pháp đó .
-Xì !!! – An An nhìn Tuấn với con mắt “ Anh dám “ .
-Em được lắm An An . – Vũ cười ranh mãnh , rồi anh bế thốc cô lên .
-AAAAA ! Anh làm gì vậy hả , thả xuống mau lên . – An An la làng .
-Trần Tuấn anh đây nói là sẽ làm .
Nói rồi Tuấn bế An An đến chỗ chiếc xe Saleeen S7 Twin Turbo của mình rồi quăng cô vào trong thắt dây an toàn . Rồi anh cũng chui vào trong , phóng xe đi .
-Người vừa nãy là Trần Tuấn đúng không quân .
-Ờ ! Đúng .
-Sao An An lại đi cùng anh ta .
-Không biết .
-…….
* BỊCH * tiếng một chai nước rơi xuống , chia nước lăn xuống đồi . Bàn tay Vũ nắm lại thành nắm đấm , chặt đến nỗi gân nổi lên đầy tay . Những giọt mà hôi đã rơi đầy trên trán , nhìn thôi cũng biết là anh đã chạy rất nhanh . Vũ đã thấy cảnh tượng vừa nãy .. phải nói là anh đã thấy hết . Tim Vũ lúc này rất đau , đau hơn bao giờ hết . Anh thích An An rất nhiều , thích cô từ lúc cô với anh mới 5 tuổi . Nhưng sao An An không chịu hiểu cho anh , sao cô cứ thích làm đau anh . Anh vì cô mà chống đối lại cha mẹ … mà sao cô không chịu hiểu….tại sao chứ ….. Vũ quay đầu bước đi tay đặt trước ngực , bóp chặt làm cái áo trở nên nhăn nhúm , ánh hoàng hôn rọi qua khuôn mặt như thiên thần và …. một giọt nước mắt khóe mắt ….rơi xuống .
Tất nhiên Quân và Hân đã thấy hành động của Vũ :
-Vũ có thật là bị gay không .
-Không biết nữa .
-Hay là cậu ta có thể thích cả 2 phái .
-Nghi lắm .
-Tôi phải đề phòng mới được .
-Phải đề phòng ư ? Tôi nghĩ Vũ có chết cũng không thích cô đâu .
-Tôi sẽ làm cho cậu khỏi có con nối dõi .
* Ầm Ầm * * Phịch phịch phịch * Quân và Hân bắt đầu cuộc rượt đuổi . Chiếc siêu xe đang chạy băng băng trên đường , người con gái đang ngồi trong xe , bỗng lên tiếng :
– Anh đi lúc mấy giờ vậy ?
– 3 giờ chiều . Sao ?
– Đi bằng gì mà đến nhanh quá vậy ?
– Trực thăng .
Mấy bạn ơi ! Có thể từ bây giờ cách 1 ngày mình mới ra được 1 chương nha !!! Mong các bạn ủng hộ truyện :)):)):))