Ân Thù Kiếm Lục

Chương 59: Những kẻ si tình


Đọc truyện Ân Thù Kiếm Lục – Chương 59: Những kẻ si tình

Nữ nhân áo đen hỏi :

– Ngươi có thể thấy gì? Ngươi chắc nhận ra được điểm lợi hại của chiêu kiếm ư?

Phương Bửu Ngọc đáp :

– Mũi kiếm đâm thẳng xuống chân không thành chiêu thức nào, tự nhiên khiến người ta khinh thường. Chỉ một phút giây khinh thường đó người sử kiếm biến chiêu đổi thế kiếm, không ai có thể phản ứng kịp, vì khoảnh khắc sao có thể nghĩ ra nên dùng chiêu nào chống đỡ hữu hiệu?

Nữ nhân áo đen lại hỏi :

– Vậy ngươi biết tại sao lại không thể ngăn chặn kịp thời không?

Phương Bửu Ngọc lắc đầu :

– Tại hạ chưa thử chiêu đó, tuy nhiên…

Thực ra ở trên chàng đã nói đó là do giây phút khinh thường, bị đối phương xuất kỳ bất ý biến chiêu mới không thể chống đỡ được. Vậy mà nàng còn hỏi nữa, chắc chắn là nàng muốn chàng giải thích sự cao thâm của chiêu kiếm.

Hoặc giả nàng hỏi như thế tức là nàng cho rằng chiêu kiếm là vô địch bất khả kháng cự rồi.

Phương Bửu Ngọc chưa kịp chuẩn bị, nàng hỏi bất ngờ như vậy chàng cũng lúng túng không biết phải nói sao. Song cũng chỉ do dự một chút, nàng chưa kịp nói gì chàng đã kêu lên :

– Tại hạ nghĩ ra rồi! Cái bộ vị và mũi kiếm chống xuống đó, từ bộ vị đó để chuyển sang thế công khác có thể gọi là khía cạnh tử vong của con người.

Nàng tròn mắt nhìn chàng một lúc rồi nói :

– Đúng thế! Với bất kỳ người nào, dưới chân đều là khía cạnh tử vong. Trên thế gian này có môn phái nào có một chiêu thức để chuyên tấn công vào phía dưới chân của địch thủ chăng? Hoặc từ bên dưới chân mà chuyển biến một thế công vào các bộ vị khác chăng? Chắc chắn là không rồi, vì điều đó cũng như là có một con rắn lại đi cắn vào chót mũi người đi rừng vậy. Không ai nghĩ là lại có thể có một chiêu như thế nên không một ai từng nghĩ tới cách phá giải. Vì thế khi gặp chiêu thức của ta, không ai để ý, không ai sợ hãi. Cùng người ta giao đấu sống chết mà không để ý tới chiêu thức của người ta, không biết chiêu đó lợi hại như thế nào, thế thì chẳng phải là tự đặt mình vào tử địa hay sao? Mình tự đặt mình vào tử địa cũng không hay, thế thì bảo sao cái chết không là chắc chắn được.

Phương Bửu Ngọc phụ họa theo :

– Đúng thế! Dựa vào cái chết để từ cái chết trở về cái sống, đó là điểm tinh túy của võ học cũng như binh pháp. Binh pháp và võ học theo thời gian phát triển theo nhiều hướng, mỗi hướng có đặc điểm khác nhau nhưng đều là chung một gốc vậy.

Nàng gật đầu :

– Cuối cùng ngươi cũng đã hiểu.

Phương Bửu Ngọc lại tiếp luôn :

– Chiêu đó trên giang hồ quả thật không môn phái nào có được. Chỉ vì không ai nghĩ rằng có một chiêu như thế. Ngàn năm nay không một nhân vật nào biết lợi dụng khai thác nó, chưa ai hiểu được cái đạo lý của chiêu thức đi vào đường chết để sau đó trở lại cái sống. Chưa ai hiểu được thấu đáo cái tinh túy của chiêu thức đó, chỉ vì nó không chỉ là một chiêu thức, nó là tinh túy của võ học.

Nàng chưa kịp nói gì thêm, Phương Bửu Ngọc đã lại nói tiếp luôn :

– Nếu chẳng phải là bậc kỳ tài khi nào lại nghĩ ra được một chiêu thức quán tuyệt thế gian như thế chứ.

Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một chút lại nói :

– Nhưng cũng có thể chưa phải là bất khả đối phó đâu cô nương!

Nàng à lên một tiếng :

– Tại sao?

Phương Bửu Ngọc đáp :

– Vì cô nương quên mất mấy điểm.

Nàng lạnh lùng :

– Những điểm nào?

Phương Bửu Ngọc giải thích :

– Điểm tối quan trọng là khi cô nương đâm mũi kiếm ra bình dị như thế, đối phương cũng có thể xuất một chiêu đồng thời với cô nương. Trong khi đâm mũi kiếm ra, cô nương mất đi sự phòng ngự bản thân. Cô nên nhớ rằng khi sử chiêu đó, cô đang tự đặt mình trong thế hoàn toàn không phòng bị. Cô nương phải xét mình trong trường hợp nào, tỷ thí võ công hay tử chiến. Nếu là tỷ thí võ công, cô nương xuất chiêu, đối phương không phản công mà đứng lặng người giây phút mà tìm cách phá giải, có thế cô nương không phải lo ngại đến tính mạng, và có thế chiêu thức của cô nương mới độc đáo. Nếu trong trường hợp tử chiến, cô nương xuất chiêu, địch thủ cũng xuất thủ. Ai nhanh tay hơn người đó chiếm tiện nghi hơn, sống chết trong gang tấc, mỗi giây phút là mỗi cơ hội, khi nào đối phương chịu để ý nghiên cứu chiêu thức của cô nương làm gì? Chiêu thức có cao siêu nhưng không làm gì hại được tới địch thủ, trái lại còn tạo cơ hội cho địch thủ.

Nàng im lặng một lúc lâu. Phương Bửu Ngọc lại nói :

– Nếu như cô nương tìm cách bổ túc chiêu đó sao cho hoàn bị chu đáo thì hay biết bao. Để sao cho khi xuất chiêu cô nương vẫn có cách phòng bị ngừa đối phương tấn công bất ngờ thật nhanh chóng. Nếu đối phương không thèm nhìn qua chiêu thức của cô nương mà tấn công ngay khi cô nương chưa tròn chiêu, lại trong trạng thái không đề phòng, như thế có khác nào tự tử đâu cô nương?

Phương Bửu Ngọc kết luận :

– Chiêu kiếm của cô nương sáng chế tuy rằng cao siêu thì thật cao siêu, nhưng vẫn còn sơ hở. Nếu khắc phục được sơ hở đó thì mới thật là chiêu kiếm vô địch thiên hạ. Cho dù nó không phải là chiêu kiếm ngàn năm vĩnh viễn là vô địch thì cô nương cũng có thể dựa vào nó mà tung hoành trong thiên hạ như múa gậy trong rừng hoang. Không ai có thể chống lại cho nổi với chiêu kiếm đó của cô nương cả.

Nữ nhân dường như có vẻ thất vọng.

Nàng đã là một u linh. Nàng buồn và lạnh đã từ lâu, bây giờ nàng lại thất vọng thì cái buồn lại càng nặng nề hơn, cái lạnh càng thấm thía hơn. Ánh mắt xa xăm của nàng hướng nơi vô định…

Nàng chỉ có chiêu kiếm đó là niềm hy vọng cuối cùng, hy vọng dùng chiêu thức đó để trả hận. Bây giờ Phương Bửu Ngọc chỉ rõ điểm sơ hở của chiêu kiếm rồi, hy vọng của nàng tan vỡ.

Nàng chẳng còn gì để vương vấn cõi trần nữa, u linh như được chắp cánh, phiêu du vào cõi mịt mờ…

Lâu lắm, nàng mới nói :

– Ta không thể.

Phương Bửu Ngọc gật đầu :

– Phải, hiện giờ thì cô nương vô năng thật rồi. Bởi chính cô nương đã tự đặt mình trong tử địa. Cô đang đứng trong vị trí của chiêu thức cô nương sáng chế. Nhưng đứng trong vị trí của cô nương trở về cái sống, cô nương sẽ tìm được lối đi để sinh tồn. Chừng nào cô nương chưa tìm ra đường về mảnh đất sinh tồn tức là chiêu kiếm còn có sơ hở. Khi nào rời khỏi tử địa, là khi đó sơ hở được sửa chữa. Nhưng chắc gì cô nương rời khỏi tử địa kịp thời trước một đối phương lợi hại?

Chàng thở dài kết luận :

– Một chiêu rất hay, nhưng tiếc là không thực dụng.

Nàng trầm ngâm không nói. Sau cùng, nàng chuyển động thân mình, nói với Phương Bửu Ngọc :

– Ngươi đi đi!

Nàng nói chàng đi, song chàng chưa kịp cất bước nàng đã bước đi rồi.

Nàng đi gấp, chừng như không muốn nghe chàng nói thêm câu gì nữa. Bất luận là chàng nói gì lúc này, nàng cũng không muốn nghe.

Nàng đã đi rồi, Phương Bửu Ngọc còn đứng đó suy nghĩ mông lung.

Không hơn nửa ngày, chàng đã gặp ba người. Người nào người nấy quái dị vô cùng, mỗi người một kiểu, song đều cực kỳ quái dị.

Người thứ nhất đột nhiên thi triển sát thủ pháp với chàng, song lại nương tay với chàng.

Người thứ hai cũng thi triển sát thủ pháp, nhưng cũng lưu tình. Y dùng chiêu thức của Bạch Y kiếm khách, không sử võ học của Trung Nguyên.

Hai người đó chàng không được thấy mặt. Chỉ có người thứ ba chàng được diện kiến.

Nàng lạnh lùng quá. Thế nhưng Phương Bửu Ngọc lại luôn thường trực cái cảm giác rất thân thiết. Cái ý nghĩ là nàng có mối liên hệ nào đó với mình không sao xoá bỏ được.

Chàng tin chắc mối liên hệ đó phải kỳ dị lắm, nhưng chàng cũng không nghĩ ra được mối liên hệ đó kỳ dị như thế nào.

Nàng cũng thi triển một sát thủ pháp, nàng cũng lưu tình. Nói là lưu tình kể như thừa, bởi chàng đã động thủ đâu. Bất quá chỉ như nàng biểu diễn chiêu thức cho chàng thấy mà thôi.

Tại sao cả ba người đó lại thi triển sát thủ pháp với chàng?

Tại sao xuất chiêu rồi lại không ai giết chàng?

Tại sao cả ba người lại nương tình?

Chiêu thức đưa ra độc thật, song chẳng có ý hãm hại chàng. Họ có dụng tâm gì mà làm thế?

Ba người đó có thể xem như những tay hùng bá trong võ lâm hiện đại, thắng được họ kể ra trên giang hồ không có mấy người.

Với tài nghệ của họ, hạ sát chàng không phải là điều quá khó.

Họ cho chàng thấy tài nghệ của họ, và không sát hại chàng, phải chăng là họ muốn khoe khoang?

Chàng suy nghĩ hồi lâu cũng thấy giả thiết đó không hợp lý, cuối cùng chàng chừng như bừng tỉnh cơn mơ tự hỏi :

– Họ muốn chỉ điểm ta những chiêu tuyệt độc đó chăng? Họ có liên quan gì tới ta? Họ là người trong Bạch Thủy cung, làm sao có thể có quan hệ với ta được, mà lại tới những ba người, ba người tuyệt luân?

Phức tạp, phức tạp thật!

Vừa phức tạp, vừa mâu thuẫn!

Phương Bửu Ngọc nhức đầu muốn vỡ xương sọ, nghĩ mãi vẫn không ra cách lý giải nào xuôi xuôi cả.

Nghĩ quanh nghĩ quẩn, cuối cùng chàng vẫn không thấy chút ánh sáng nào.

Chàng nhất định không suy nghĩ nữa, có nghĩ thêm cũng thế mà thôi.

Theo lối nữ nhân áo đen đã chỉ, chàng đi.

Chàng cho rằng gặp mặt Bạch Thủy cung chủ rồi, tất mọi nghi vấn sẽ được giải đáp.

Trước sau gì chàng cũng phải gặp Cung chủ. Gặp được bà ta là sẽ hiểu mọi sự tình, thế thì tội gì bây giờ phải hành hạ bộ óc của mình?

Vạn lão phu nhân bị Thủy Thiên Cơ gạt, đưa tay tự điểm vào huyệt đạo của mình.

Thủy Thiên Cơ đưa tay với lấy chiếc đùi gà, tay kia nâng Hồ Bất Sầu lên. Nàng đưa chiếc đùi gà tới tận miệng Hồ Bất Sầu.

Vạn lão phu nhân nói :

– Điều bí mật đó có liên quan tới Bạch Thủy cung chủ và Phương Bửu Ngọc.

Thủy Thiên Cơ giật mình. Cơ hồ buông rơi chiếc đùi gà xuống sàn thuyền. Nàng kêu lên :


– Mẹ ta và Phương Bửu Ngọc lại có liên quan hay sao?

Vạn lão phu nhân thấp giọng :

– Thực sự cô nương không biết?

Thủy Thiên Cơ nổi giận :

– Bà cho là ta nói dối ư?

Vạn lão phu nhân từ từ tiếp :

– Cô nương rời Bạch Thủy cung cũng đã bảy tám năm rồi, dĩ nhiên những gì xảy ra trong thời gian đó cô nương không hề hay biết là phải. Còn những việc xảy ra trước đó, khi cô nương chưa rời khỏi đó thì cô nương phải biết chứ? Không ít thì nhiều, không rõ ràng minh bạch cũng phải phong thanh, sao lại không biết chút gì được?

Thủy Thiên Cơ cau mày :

– Việc gì của mẹ ta, ta tuyệt nhiên không bao giờ dám hỏi tới. Mẹ không cho phép ta được hỏi bất cứ điều gì. Ngay cả phòng riêng của mẹ ta cũng ít khi bước chân tới.

Nàng cố lấy giọng thản nhiên mà nói. Giọng nàng có vẻ thản nhiên thật, nhưng nơi chân mày thoáng hiện niềm oán hận uất ức. Có một người mẹ là Bạch Thủy cung chủ, Thủy Thiên Cơ muốn gì mà chẳng được. Nàng có thể có được những thứ mà những nữ nhân khác có mơ cả đời cũng không có được. Thế mà oái oăm thay, những điều tự nhiên thông thường nhất mà những người khác đương nhiên có, nàng lại không có.

Bảo sao nàng không tủi phận?

Bảo sao nàng không oán hận?

Bởi những điều nàng muốn có gì là cao xa? Nó hiện hữu trong mỗi gia đình, chỉ riêng gia đình nàng không có, nàng mong ước từ khi mới biết suy nghĩ, nhưng nàng vẫn không có.

Đó là tình thân.

Hay đúng hơn, đó là tình mẫu tử!

Không có sự yêu thương chăm sóc của người mẹ, con người dù sống chung với mẹ cha nhưng cũng không khác gì trẻ mồ côi.

Vạn lão phu nhân thở dài :

– Sự việc của Thủy nương nương cho dù là ai cũng không dám hỏi, huống chi là cô nương. Việc riêng tư của cha mẹ, phận làm con sao dám luận bàn, đó cũng là lẽ thường. Song nghĩ cho cùng, ngay cả với cô nương mà Thủy nương nương cũng không dành cho ngoại lệ thì thật là quá khắt khe. Chỉ vì mười sáu năm trước, à không, phải đã mười bảy năm rồi, một sự việc phát sinh trong Bạch Thủy cung. Cô nương có nghe nói tới việc đó chứ?

Thủy Thiên Cơ cau mày suy nghĩ một lúc, rồi hỏi :

– Mười bảy năm trước?… Đã có chuyện gì đã xảy ra trong Bạch Thủy cung?

Vạn lão phu nhân nói :

– Mười bảy năm trước có một đôi nam nữ đã xâm nhập vào Bạch Thủy cung. Trong vòng bốn mươi năm qua, ngoài hai người đó không còn ai lọt vào được trong phòng ngủ của Thủy nương nương nữa. Bọn họ là những người duy nhất gây chấn động Bạch Thủy cung.

Thủy Thiên Cơ chợt kêu lên :

– Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi! Hai người đó là một cặp vợ chồng. Võ công của họ rất cao, mà cơ trí lại có thừa. Tuy nhiên,…

Nàng thở dài :

– Cuối cùng cũng vẫn bại trong tay của mẹ ta…

Vạn lão phu nhân gật đầu :

– Nhưng Thủy nương nương không giết họ. Những người duy nhất lọt vào Bạch Thủy cung đã không bị giết, trái lại còn được chấp thuận sống tại đó.

Thủy Thiên Cơ gật đầu :

– Phải! Bởi vì trước khi giao thủ, mẫu thân ta đã đánh cuộc với họ: nếu mẫu thân ta bại sẽ nhường lại Bạch Thủy cung cho họ, còn nếu họ bị bại thì vĩnh viễn không được rời Bạch Thủy cung.

Nàng vừa nói vừa vuốt ve Hồ Bất Sầu.

Nghe nàng nói tới đó, Hồ Bất Sầu thầm nghĩ :

– Đôi vợ chồng đó là ai? Họ thuộc thành phần nào trong võ lâm? Sao võ công đã cao mà hào khí cũng cao?

Vạn lão phu nhân nói :

– Dưới tay của Thủy nương nương, từ trước tới nay chưa từng ai toàn mạng. Vậy tại sao bà lại đánh cuộc với hai người đó như thế? Có lẽ cô nương cũng biết nguyên nhân chứ?

Thủy Thiên Cơ đáp :

– Lúc đó ta còn nhỏ nên chưa hiểu gì cho lắm, nhưng lúc đó ta cũng lấy làm lạ về việc đó. Ta còn hỏi mẹ ta nữa: nếu thắng họ thì sao mẹ không giết họ như bao kẻ đã bại dưới tay người, hà tất phải nêu điều kiện như thế?

Vạn lão phu nhân hỏi :

– Rồi Thủy nương nương có cho cô nương biết nguyên nhân tại sao không?

Thủy Thiên Cơ gật đầu :

– Dù sao ta cũng là con gái của mẫu thân mà.

Vạn lão phu nhân tỏ vẻ chú ý :

– Thủy nương nương đã nói gì?

Thủy Thiên Cơ trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới thấp giọng nói :

– Điều đó thì có liên quan gì tới bí mật mà bà sắp kể chăng?

Vạn lão phu nhân vội vàng nói :

– Không quan hệ thì nói làm gì? Quan hệ lớn lắm đó cô nương!… Nếu cô nương không nói thì già cũng khó lòng nói tiếp cho cô nương về bí mật đó cho được.

Thủy Thiên Cơ lại trầm ngâm một hồi. Đoạn nàng phẩy tay :

– Các người lui ra đi! Việc này không quan hệ tới các ngươi, có ở lại nghe cũng vô ích.

Bọn hải tặc đang nín thở chờ nghe, nhưng nàng đã lệnh cho chúng lui, chúng cũng không dám ở lại. Chúng rút liền. Chờ cho tên cuối cùng đã lui ra ngoài rồi, Thủy Thiên Cơ mới nói tiếp :

– Thoạt đầu mẹ ta cũng không muốn nói. Mà nếu lúc đó ta trưởng thành rồi chắc chắn mẹ cũng không nói cho ta biết. Có thể mẹ nghĩ ta còn nhỏ, không hiểu sự đời, có nói cũng không hại gì. Mặt khác cũng có thể mẹ muốn đem sự lòng tâm sự với ai đó miễn không làm hại người là được, mà một đứa bé như ta thì có thể làm gì hại tới người được, huống chi đó lại là con gái người?

Nàng thở dài tiếp luôn :

– Mẹ ta xoa trên tóc ta mà nói rằng, trừ phụ thân ta đã chết từ lâu, nam nhân đó là người duy nhất người nặng tình. Do đó, bất luận là thế nào, người cũng không thể giết y được.

Vạn lão phu nhân thở dài :

– Phải! Có một cô gái nào đủ can đảm xuống tay giết người mình yêu?

Thủy Thiên Cơ tiếp :

– Lúc đó ta hiếu kỳ hỏi mẹ rằng: Nếu đã thích nam nhân đó, sao không giết vợ y mà lại để cho hai người cùng sống? Nếu người vợ còn sống, có khi nào người chồng lại ưng thuận rời bỏ ả mà sống với người? Mẹ ta nói: Nếu người giết chết vợ y, thì vĩnh viễn y sẽ hận người, không chịu tha thứ cho người, làm sao có thể chung sống với người được? Bất quá, bà chỉ có thể chiếm được thân xác y, bắt y phải thỏa mãn vật dục mà không thể chiếm được tình yêu của y. Thế nên trong Bạch Thủy cung đã có một bộ ba, một chồng hai vợ, một công khai, một thầm lén. Cũng bắt đầu từ đó, tôi có ý niệm về một thứ tình cảm khác ngoài tình mẫu tử trong đời người, là tình yêu giữa một nam nhân và nữ nhân.

Nói tới đó, ánh mắt nàng bất giác hướng sang Hồ Bất Sầu.

Hồ Bất Sầu buột miệng hỏi nhanh :

– Rồi sau đó?

Y hơi cao giọng, chứng tỏ khí lực đã trở lại. Thủy Thiên Cơ hân hoan ra mặt, môi đào hé nở, thốt :

– Sau khi đả bại hai vợ chồng, mẹ ta sắp xếp cho hai người ở một nơi trong cung. Lại cấm mọi người trừ phi cần kíp không được bén mảng tới đó.

Vạn lão phu nhân chép miệng :

– Bạch Thủy cung chủ quả thật là người đa tình.

Thủy Thiên Cơ cười :

– Ta vẫn còn nhớ nơi đó là một ngôi lầu, tên gọi là Tinh Tinh tiểu lâu. Từ trung khu Bạch Thủy cung cũng có thể nhìn thấy ngôi lầu đó. Song ta cũng không dám tới xem qua lần nào. Mãi tới một ngày, người thiếu phụ đó chết đi…

“Người thiếu phụ” là Thủy Thiên Cơ gọi người vợ của nam nhân kia để phân biệt với người còn trinh trắng. Đúng ra nàng nên gọi là nương tử, bởi nàng không biết người đó có con hay chưa. Hồ Bất Sầu kêu lên :

– Bà ấy chết? Tại sao lại chết? Bị bệnh hay là…

Thủy Thiên Cơ khoát tay :

– Hồ huynh đừng nghĩ quấy. Mẹ ta đã nói một tiếng tha, thì nhất định người đó không chết vì thủ đoạn của mẹ ta đâu. Mẹ cho dù không phải hoàn toàn là người tốt, nhưng không phải là kẻ không biết trọng chữ tín.

Hồ Bất Sầu cúi đầu ấp úng :

– Hồ Bất Sầu này thật đáng hổ thẹn. Nhưng không biết bà kia vì sao mà chết?…

Thủy Thiên Cơ chặn lời :

– Người đó trước khi vào cung đã mang thai. Ở trong cung được sáu tháng thì sinh hạ một bé gái kháu khỉnh. Nhưng vì sinh khó nên chưa kịp nghe một tiếng gọi mẹ đã qua đời rồi.

Hồ Bất Sầu thở dài. Thủy Thiên Cơ cũng không nói gì nữa. Một lúc sau Hồ Bất Sầu hỏi :

– Bé gái đó sau cũng lớn lên chứ? Hay cũng đã chết theo mẹ?

Thủy Thiên Cơ lắc đầu :

– Nàng không chết. Mẫu thân tôi đã nuôi dưỡng nàng tới lúc khôn lớn. Cũng vì nàng mà mẹ hai lần xuất cung tìm vú nuôi nàng. Ngay từ nhỏ nàng đã rất xinh đẹp. Nhưng từ nhỏ đã sống trong cảnh tịch mịch, tính tình nàng cũng trầm lặng. Suốt ngày nàng chỉ ngồi một chỗ, thẫn thờ, nghĩ ngợi mông lung. Nàng nghĩ những gì thì không ai biết được.

Hồ Bất Sầu hỏi tiếp :

– Vậy còn phụ thân nàng?


Thủy Thiên Cơ thở dài :

– Phụ thân nàng quả thật là một bậc hảo hán. Hứa sao làm vậy. Từ khi bại dưới tay mẫu thân ta, tuyệt nhiên không hề đề cập tới việc xuất cung lấy một lần. Mẹ cũng không lúc nào rời xa y, khi chén rượu khi cuộc cờ, lúc đọc sách lúc dùng trà. Sống chung với nhau thời gian lâu như thế, tự nhiên giữa hai người nảy sinh tình cảm. Nhưng ta có thể khẳng định, cho tới trước khi ta xuất cung, cả hai vẫn tuyệt đối giữ lễ, không nói với nhau một câu nặng lời, hay có một cử chỉ lả lơi…

Hồ Bất Sầu thở dài :

– Vậy mới đáng mặt anh hùng hảo hán. Mà lệnh đường cũng là một bậc kỳ nữ trên đời. Thực rạ.. một đôi kỳ nhân như họ, nếu có thành vợ chồng với nhau cũng hợp lý.

Thủy Thiên Cơ thở dài :

– Hồ huynh thông minh hơn người, lại rộng lượng biết cảm thông những uẩn khúc lòng người.

Lần đầu tiên từ khi rời hoang đảo, trên môi Hồ Bất Sầu điểm một nụ cười :

– Ngu huynh tuy là hủ lậu thô kệch, nhưng cũng vẫn biết như thế nào là hợp tình hợp lý, thế nào là miễn cưỡng cẩu thả!

Đoạn y mơ màng lẩm nhẩm :

– Lạ thật! Đôi vợ chồng đó võ công cao siêu như vậy, hẳn là có danh phận trên giang hồ. Tại sao họ mất tích lâu như thế mà giang hồ không một ai bàn tán gì cả? Huynh chưa từng nghe chuyện tương tư…..

Thật ra họ là ai?…

Đột nhiên Vạn lão phu nhân nói :

– Chỉ vì đôi vợ chồng đó là hai kiếm khách có hành tung bí mật.

Trên giang hồ ít có ai biết đến họ. Bất quá thiên hạ hiểu qua lời truyền rằng có hai người từng du lãm khắp dọc ngang hồ hải, chuyên can thiệp vào mọi chuyện bất bình mà chẳng quản hiểm nguy. Có ai biết được tên họ của họ đâu, nói chi đến dòng dõi xuất thân của họ thế nào…

Hồ Bất Sầu vẫn mơ màng :

– Một đôi vợ chồng niên thiếu hành hiệp giang hồ, quả thật tâm hồn cao khiết, thích cái thú vui tự do nơi núi rừng sông nước. Hạng người như thế đáng được người đời kính phục lắm.

Thủy Thiên Cơ nhìn y khẽ nở nụ cười :

– Muốn sống cuộc sống của đôi vợ chồng đó nghĩ rằng cũng chẳng có gì khó khăn.

Vạn lão phu nhân chợt hỏi :

– Cô nương biết họ là ai chứ?

Thủy Thiên Cơ giật mình :

– Ta không biết tên họ hai người đó. Lúc đó tôi không có ý hỏi tên họ của họ, mà mẹ ta cũng không hề tiết lộ nửa lời. Ngoài mẹ ta ra, trong Bạch Thủy cung chắc không còn ai biết được nữa.

Vạn lão phu nhân trầm giọng :

– Và đó là điều bí mật trọng đại. Nhưng già lại biết được điều bí mật đó.

Thủy Thiên Cơ trong mắt nhìn Vạn lão phu nhân, hỏi :

– Bà biết được họ là ai sao? Có thật vậy không?

Vạn lão phu nhân nhấn mạnh từng tiếng :

– Đôi vợ chồng đó chính là phụ thân và mẫu thân của Phương Bửu Ngọc.

Thủy Thiên Cơ cùng Hồ Bất Sầu cùng a lên một tiếng, vẻ kinh ngạc tột độ. Cả hai giương bốn mắt tròn nhìn Vạn lão phu nhân. Vạn lão phu nhân điềm nhiên tiếp :

– Thủy nương nương thừa biết nếu mọi việc bị tiết lộ ra ngoài thì Thanh Bình kiếm khách tất sẽ huy động toàn thể hào kiệt võ lâm tới tận Bạch Thủy cung đòi con về. Vì thế bà không hề cho ai biết tên họ của hai người đó.

Hồ Bất Sầu lấy lại bình tĩnh, hỏi :

– Không lẽ từ ngày đó, Phương sư huynh của tại hạ đã ở luôn tại Bạch Thủy cung tới giờ phút này hay sao?

Vạn lão phu nhân đáp :

– Phải. Y ở luôn tại đó như đã hứa trước khi giao thủ với Bạch Thủy nương nương.

Thủy Thiên Cơ cau mày :

– Nếu thế, thiếu nữ tại Tinh Linh tiểu lâu là em gái của Phương Bửu Ngọc hay sao?

Vạn lão phu nhân gật đầu :

– Đúng! Chính là em gái hắn. Nàng tên là Phương Linh Ngọc.

Hồ Bất Sầu trầm ngâm :

– Phương Bửu Ngọc đến Bạch Thủy cung có phải là vì hắn đã biết được điều bí mật đó chăng?

Vạn lão phu nhân lắc đầu :

– Phương Bửu Ngọc chưa hề biết một mảy may sự tình.

Hồ Bất Sầu lấy làm lạ :

– Vậy Phương Bửu Ngọc tới Bạch Thủy cung làm gì?

Vạn lão phu nhân không trả lời ngay, chỉ nói :

– Đoạn cố sự này, nửa trước là do Thủy cô nương thuật lại, còn nửa sau dĩ nhiên do già kể tiếp. Nhưng trước khi già kể chuyện già xin cho hai vị biết hai điều…

Hồ Bất Sầu nóng nảy :

– Bà nói gấp đi!

Vạn lão phu nhân nói :

– Điều thứ nhất, Phương Linh Ngọc đã trưởng thành, tính tình nàng lạnh lùng cô tịch quá chừng. Có lúc nàng ngồi lặng luôn hai ba ngày liền mà không nói một tiếng. Nàng cứ ngồi nguyên một chỗ, bất động, trầm tự..

Thủy Thiên Cơ thở dài :

– Điều đó ta cũng có tưởng tượng được, cũng không có gì làm lạ.

Bởi trong hoàn cảnh của nàng có thể vui được hay sao? Huống chi, cuộc sống trong Bạch Thủy cung chẳng phải chốn náo nhiệt. Người ta muốn tìm một chỗ vui, thì đừng bao giờ nghĩ đến Bạch Thủy cung.

Rồi nàng giục :

– Bà hãy nói điều thứ hai đi!

Vạn lão phu nhân nói tiếp :

– Chín năm sau khi vợ chết, Phương đại hiệp cuối cùng cũng xiêu lòng trước sự thiết tha săn đón của Thủy nương nương. Hai người yêu nhau, sống với nhau như vợ chồng…

Hồ Bất Sầu kêu lên :

– Có việc đó hay sao? Thật sao Vạn lão phu nhân?

Vạn lão phu nhân mỉm cười :

– Thì Hồ thiếu hiệp chẳng nói, hai người có thành vợ chồng thì cũng hợp tình hợp lý hay sao?

Hồ Bất Sầu thở ra :

– Đúng vậy! Tại hạ không có lý do để trỉ chích một sự tác hợp như thế. Trên thế gian này cũng chẳng có ai có thể trách họ được.

Vạn lão phu nhân tiếp :

– Phương đại hiệp không lầm người. Bởi Thủy nương nương rất mực ôn nhu. Có thể nói bà là người vợ tuyệt vời nhất trên thế gian. Bất cứ việc gì, nếu là Phương đại hiệp muốn, thì bà vâng theo, không bao giờ làm điều gì nghịch ý phu quân. Những khi nào Phương đại hiệp buồn, bà cũng dám cho chồng xuất cung, thay đổi không khí tìm thú tiêu khiển…

Hồ Bất Sầu trố mắt :

– Vậy sao? Thế thì tại sao Phương huynh của tại hạ….

Vạn lão phu nhân lắc đầu :

– Phương đại hiệp có chịu rời Bạch Thủy cung lần nào đâu mà Hồ thiếu hiệp đã vội trách tại sao đại hiệp không chịu về thăm gia đình.

Không, người không chịu bỏ lời giao ước lúc song phương động thủ năm xưa. Người nói rằng suốt cả cuộc đời, người cũng chẳng thể rời khỏi Bạch Thủy cung. Có chết cũng chết trong Bạch Thủy cung mà thôi…

Hồ Bất Sầu thở dài :

– Phương sư huynh… Phương đại ca quả là người thủ tín, nhất ngôn cử đỉnh…

Vạn lão phu nhân lại nói :

– Chẳng những đối xử hết lòng với chồng, Thủy nương nương lại thương yêu Phương Linh Ngọc như con ruột, thấy chồng buồn bực quạnh hiu, bà còn cố ý cho một thiếu niên vào tận Tinh Linh tiểu lẩu cùng Phương cô nương bầu bạn. Bà vờ như không hay biết gì cả…

Thủy Thiên Cơ chớp mắt :

– Vậy đôi nam nữ sau đó ra sao?


Vạn lão phu nhân đáp :

– Sau đó Phương cô nương muốn thiếu niên kia rời cung.

Thủy Thiên Cơ trầm ngâm một lúc lâu, đoạn thốt với giọng u buồn :

– Phụ thân nàng như bị chôn sống nơi Bạch Thủy cung, thì khi nào nàng lại muốn người tình của mình chịu số phận như thế? Xem ra bề ngoài nàng lạnh lùng, nhưng bên trong nàng lại có tình cảm sâu sắc nhất thế gian. Vì yêu người thiếu niên kia, nàng không muốn tương lai của hắn bị huỷ diệt tại Bạch Thủy cung, thà rằng một mình nàng chịu khổ…

Vạn lão phu nhân nói :

– Mãi tới về sau, Thủy nương nương mới hiểu được nguyên nhân sầu muộn của hai cha con Phương đại hiệp. Phương đại hiệp chỉ muốn gặp mặt con gái một lần, xem nó trưởng thành có hình dung như thế nào. Từ ngày vợ chết, đại hiệp đã sống biệt lập với đời rồi. Còn Phương cô nương cũng ước mong gặp vị ca ca của nàng, tức là Phương Bửu Ngọc. Cả Phương đại hiệp cũng thế, âm thầm nhớ nhung người con trai trưởng. Nhưng nhớ là nhớ vậy thôi, chứ người không hề rời khỏi cung. Con gái sống chẳng xa cũng không gặp được, nói chi tới đứa con cách xa ngàn dặm?

Hồ Bất Sầu trầm giọng :

– Nếu Phương Bửu Ngọc biết được sự tình, hẳn nó có bận việc chi, quan trọng tới đâu cũng phải xếp lại mà tức tốc tới Bạch Thủy cung tìm cha tìm em.

Vạn lão phu nhân gật đầu :

– Già cũng nghĩ vậy. Song thiếu hiệp và cô nương phải biết, sự tình đã giữ kín mười bảy năm rồi, chẳng một mảy may tiết lộ ra ngoài…

Hồ Bất Sầu cau mày :

– Tại sao họ lại tuyệt đối giữ kín như thế? Ngay cả với Phương Bửu Ngọc họ cũng không tiết lộ là sao?

Vạn lão phu nhân lắc đầu :

– Là ai thì may ra họ còn tiết lộ, chứ với Phương Bửu Ngọc thì họ càng tuyệt đối giữ bí mật hơn.

Hồ Bất Sầu trố mắt :

– Tại sao?

Vạn lão phu nhân hừ một tiếng :

– Hồ thiếu hiệp không nghĩ ra tại sao ư?

Thủy Thiên Cơ thốt lời :

– Tuy rằng mẫu thân của Phương Bửu Ngọc không phải chết nơi tay mẫu thân ta, nhưng nếu như phụ mẫu hắn không vì lời giao kết mà lưu lại vĩnh viễn nơi Bạch Thủy cung thì có thể mẫu thân Phương Bửu Ngọc cũng sẽ không vì sinh khó mà tới nỗi vong mạng. Trong cung không hề có người thai nghén, làm sao trong lúc khẩn cấp đó có thể giúp gì được cho mẫu thân hắn chứ. Cho nên dù muốn dù không, mẫu thân ta cũng phải chịu phần trách nhiệm trong đó. Phương Bửu Ngọc biết được chuyện đó sao mà không hận mẫu thân ta tới xương tủy cho được? Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra?

Hồ Bất Sầu gật đầu, thở dài mấy tiếng. Nhưng y cũng tìm lý lẽ cãi lại :

– Có thể là mọi chuyện sẽ như Thủy muội nói. Nhưng bây giờ, mẫu thân của muội cũng là mẫu thân của Phương Bửu Ngọc, dù sao hắn cũng phải nể mặt phụ thân hắn chứ?

Y dừng lại một chút rồi lại nói tiếp :

– Tuy nhiên vấn đề cũng rắc rối lắm đó. Giả sử Phương Bửu Ngọc cứ khăng khăng báo thù cho mẹ thì Phương huynh chẳng lẽ lại bênh vực vợ mà chống lại con? Bênh vợ là phụ tình người vợ tào khang ngày trước, còn nếu để mặc Phương Bửu Ngọc đối phó với Thủy nương nương thì huynh ấy lại mang tiếng là người bội nghĩa. Công bằng mà nói, Thủy nương nương là người có ơn với Phương huynh chứ chẳng phải có thù oán. Bà ấy không phải đã không giết vợ đoạt chồng, lại còn đợi sau khi Phương tẩu qua đời tới tám chín năm mới gá nghĩa cùng Phương huynh đấy thôi…

Thủy Thiên Cơ nói tiếp luôn :

– Còn thiếu một điều nữa, là một điều vô cùng quan trọng. Hiện nay Phương Bửu Ngọc được toàn thể võ lâm Trung Nguyên ủy thác một việc trọng đại, có thể nói hắn là người nắm giữ vận mạng võ lâm. Như thế thì còn ai dám đem điều bí mật này cho hắn biết. Nếu hắn biết rồi, chắc chắn hắn sẽ bị phân tâm. Phàm là con nhà võ, trước một cuộc chiến sinh tử mà lại phân tâm thì đã cầm chắc thất bại trong tay. Hắn bại rồi, không chỉ có hắn, mà toàn thể võ lâm cũng bại theo hắn. Cho nên, nếu có người nào đó biết được bí mật tại Bạch Thủy cung thì ít nhất cũng nhẫn nhịn chờ tới sau ngày hắn làm tròn sứ mệnh uỷ thác của hào kiệt giang hồ đã.

Hồ Bất Sầu trầm tư một lúc lâu, đoạn thốt :

– Nghĩ ra Phương đại ca quả thật đáng thương. Nếu hiện giờ người có gặp con chắc người cũng không thể nhìn nhận? Mong gặp con, nhưng gặp rồi lại chẳng thể gọi một tiếng con, còn gì đau khổ bằng?

Thủy Thiên Cơ gật đầu :

– Điều đó đương nhiên. Song người làm cha mẹ, người nào cũng thà chính mình đau khổ, cũng không muốn con mình phải đau lòng.

Nàng cười thảm, tiếp luôn :

– Tình cảm, nếu là chân chính thì tình cảm nào cũng được lồng trong cái khung hy sinh. Bởi cha mẹ thương con, vợ yêu chồng, chồng yêu vợ,… đều nghĩ tới hạnh phúc của người kia, chứ nếu giành hạnh phúc phần mình bất kể tình cảm người kia giành cho mình sâu nặng tới đâu thì sao gọi là tình được. Đó chẳng phải là ích kỷ, lợi dụng tình cảm hay sao, không thể nói đó là tình cảm chân chính được. Yêu chân chính là cho tất cả mà không mong nhận lại chút gì, yêu người là thành toàn cho người. Người vui là mình vui. Chân lý của tình cảm là thế.

Hồ Bất Sầu ngưng ánh mắt nhìn Thủy Thiên Cơ không nói gì, nhưng trong lòng xao động…

Thủy Thiên Cơ nhìn sang Vạn lão phu nhân hỏi :

– Hai cha con Phương đại hiệp chỉ có mỗi một ước vọng là gặp mặt Phương Bửu Ngọc thôi?

Vạn lão phu nhân đáp :

– Đó là nguyên nhân lớn nhất, chứ không phải là duy nhất!

Thủy Thiên Cơ cau mày :

– Vậy những nguyên nhân khác là như thế nào?

Vạn lão phu nhân nói :

– Trước hết chúng ta cũng phải ghi nhận hảo ý của Thủy nương nương, bởi bà cũng đồng tình với mọi ước vọng của cha con Phương đại hiệp. Trong mười bảy năm trường, họ nghiên cứu rất nhiều môn công phu kỳ ảo, những chiêu thức độc đáo. Song họ không nuôi dưỡng cái tâm tranh giành ngôi bá chủ võ lâm. Những chiêu thức họ sáng chế ra cốt lưu lại cho người, chứ không dùng để áp đảo võ lâm đồng đạo.

Thủy Thiên Cơ gật đầu :

– Phải đó! Và trong thâm tâm của họ đã có sẵn một truyền nhân, người đó không ai ngoài Phương Bửu Ngọc.

Vạn lão phu nhân tiếp :

– Phương thiếu hiệp học được những chiêu thức đó rồi thì khi giao đấu với người áo trắng từ Đông Doanh Tam Đảo sẽ có nhiều hy vọng thắng hơn. Do đó, họ muốn gặp Phương thiếu hiệp trước khi cuộc đấu quyết tử với người áo trắng diễn ra.

Bà thở dài, tiếp :

– Gặp được Phương thiếu hiệp là chắc rồi, nhưng lần gặp gỡ đó sẽ khiến họ đau khổ, bởi họ không thể tiết lộ sự bí mật giữ kín suốt mười bảy năm trời kia. Ít nhất, họ cũng phải nén lòng đợi cuộc chiến kết thúc.

Thủy Thiên Cơ tỏ vẻ lo lắng :

– Nhưng ngày hội chiến định với người áo trắng đã gần kề. Phương Bửu Ngọc dù thông minh tuyệt đỉnh, cũng khó lòng lãnh hội trọn vẹn tuyệt học của họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.

Vạn lão phu nhân mỉm cười :

– Muốn làm điều phi thường phải dùng tới thủ đoạn phi thường. Có thể họ sẽ sắp bày cách thế nào đó cho Phương Bửu Ngọc trước hết phải trải qua nhiều gian lao khổ sở hiểm nguy, có thể họ dám để Phương Bửu Ngọc chết đi sống lại, họ làm thế là để bức bách trí thông minh của Phương Bửu Ngọc phải nảy nở nhanh, đốt cháy giai đoạn mà nảy nở, như một cái cây đáng ra sang xuân mới nở hoa, họ tưới nước bao bọc trong không khí ấm cho nở hoa ngay trong mùa đông. Với sự từng trải đó, Phương Bửu Ngọc sẽ lãnh hội dễ dàng những gì họ truyền dạy.

Thủy Thiên Cơ gương mặt sáng rỡ :

– Bà nói rất có lý. Luyện võ ba năm chắc gì thành tựu bằng thực nghiệm sở học trong một hoàn cảnh mà sự chết sống cách nhau đường tơ kẽ tóc. Trong hoàn cảnh sống chết, bản năng tự nhiên sẽ khích động phản ứng tinh diệu. Những phản ứng đó, người học võ quy củ làm gì có được? Vì không có hiểm nguy, bản năng làm sao sống dậy?

Hồ Bất Sầu cũng đồng tình :

– Hợp lý lắm! Người ta chỉ có thể vận dụng toàn năng khi nào bị dồn tới bờ vực sống chết mà thôi. Có thể phương pháp họ vận dụng với Phương Bửu Ngọc là phương pháp này lắm!

Vạn lão phu nhân gật đầu :

– Phải! Không còn phương pháp nào hữu hiệu hơn!

Thủy Thiên Cơ vụt nói :

– Còn một điều bà chưa biết!

Vạn lão phu nhân cười mỉm :

– Làm gì trên thế gian lại có những việc gì mà già lại không biết chứ?

Thủy Thiên Cơ hừ một tiếng :

– Bà có biết là ông của Phương Bửu Ngọc có đến Bạch Thủy cung chăng?

Vạn lão phu nhân giật mình :

– Thanh Bình kiếm khách Bạch Tam Không? Nếu vậy thì Phương Bửu Ngọc vào cung sẽ nội hiệp ba đời ông cha cháu?

Hồ Bất Sầu thở dài :

– Điều đáng nói là khi gặp nhau rồi chẳng được nhận nhau! Không nhận nhau thì Phương Bửu Ngọc làm gì biết được có sự nội hiệp tam đại?

Bỗng có tiếng kêu xôn xao ở bên ngoài :

– Cái gì thế?… Cái gì thế?…

Thủy Thiên Cơ lập tức dìu Hồ Bất Sầu bước ra ngoài khoang thuyền. Trên mặt nước, một chiếc bao to lớn đang bị sóng dập vùi.

Chiếc bao làm bằng gấm ngũ sắc.

Chính là chiếc bao do Thủy Thiên Cơ lấy mảnh buồm ngũ sắc quấn quanh các quyển bí kíp võ công của Tử Y Hầu.

Một xác người nằm vắt ngang trên chiếc bao đó.

Tuy cái xác đó đã trương phình lên, có một vài chỗ nơi mặt mất thịt mất da, xong bọn Thủy Thiên Cơ cũng nhận ra thi thể của Giả Tinh đại sư.

Hồ Bất Sầu thở dài :

– Cuối cũng thì lão ta cũng chiếm được!

Thủy Thiên Cơ cười :

– Chiếm được rồi lão cũng chết luôn! Chết, coi như lão chẳng được gì cả!

Hồ Bất Sầu nói tiếp :

– Chết với sống chẳng thành vấn đề nữa. Con người khao khát một điều, bình sinh chỉ suy nghĩ về điều đó, chỉ sợ không nắm được. Chứ đã nắm được rồi thì chết cũng vui, chết với sự mãn nguyện trong lòng, dù sao cũng khoái so với sự thất vọng!

Đường dù xa, có khó khăn thế nào, trì chí đi mãi cũng có lúc tới tận cùng!

Phương Bửu Ngọc cuối cùng cũng đã đi trọn con đường bí mật do nữ nhân áo đen tại Tinh Tinh tiểu lâu chỉ cho.

Chàng tới Bạch Thủy cung, hay đúng hơn tới tận cư gia của Thủy nương nương.

Khác với bên ngoài, tại đây một khung cảnh huy hoàng hiện ra trước mắt Phương Bửu Ngọc, dĩ nhiên sang quý, dĩ nhiên là đầy đủ tiện nghi.

Nơi chàng tới, đúng ngay tẩm cung của Thủy nương nương.

Hiện tại, một người đang ngồi ở trung ương, trên mình có hàng trăm lượt sa mỏng che phủ, nơi mặt cũng tới mươi lượt sa mỏng phủ che.

Trong cung không có gió, nhưng các lớp sa phiêu phất, tạo nên những làn sóng dợn, người ngồi đó mà như tiên nữ đang cưỡi mây. Mây bay bay đưa tiên tử lên tới chín tầng trời.

Người đó đã là tiên tử, hẳn phải là mỹ nhân.

Mỹ nhân ẩn mình trong lớp sa thưa trông chẳng khác làn mây mỏng, lơ lửng giữa khoảng trời cao.

Nàng không cử động.

Phương Bửu Ngọc không nhìn thấy mặt nữ nhân đó, song vẫn hiểu người đó phải là bậc tuyệt thế giai nhân, vô cũng mỹ lệ.

Chàng khiếp hãi thật sự.


Trong những giây đầu tiên, lưỡi chàng như cứng lại, không thể nói được một câu nào, đại để như thông báo chàng đã tới chẳng hạn.

Rồi, một âm thanh vang lên, êm dịu như tiếng nhạc, từ trong lớp sa mỏng, vọng ra nhẹ nhàng, rõ ràng :

– Tốt lắm! Cuối cùng ngươi cũng đã đến!

Lúc này Phương Bửu Ngọc mới nói được. Chàng nghiêm trang thốt :

– Phương Bửu Ngọc bái kiến Bạch Thủy cung chủ!

Bạch Thủy cung chủ điềm nhiên :

– Ngươi trải qua trăm nguy ngàn hiểm, muôn vạn gian lao tới đây, hẳn ngươi đã nuôi ý cùng bản cung khai trường tử chiến. Đã muốn cùng ta liều sống chết thì cần chi giữ lễ như thế?

Bà hơi mỉm cười, gật đầu :

– Chu đáo lắm, Phương Bửu Ngọc!

Phương Bửu Ngọc giật mình. Chàng sững sờ một lúc, rồi mới ấp úng được mấy câu :

– Việc này… việc đó… tại…

Tại sao, chàng cũng không hiểu, đã không hiểu thì nói thế nào?

Bạch Thủy cung chủ cũng không hỏi tới nữa, bà nói tiếp :

– Trước khi tới đây, ngươi đã thoát chết ba lượt, ngươi có hận ta chăng?

Phương Bửu Ngọc sững sờ lần nữa, chàng ấp úng :

– Tại hạ…. tại hạ….

Từ trong làn sa mỏng có mấy tiếng cười nhẹ vọng ra. Bạch Thủy cung chủ lại hỏi tiếp :

– Bây giờ ngươi đã tới đây rồi, vậy ngươi muốn gì?

Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một lát, chàng nói :

– Để làm tròn lời hứa với một người, tại hạ vào cung, thỉnh Cung chủ…

Bạch Thủy cung chủ nhận lời :

– Được! Ngươi không cần nói dài dòng. Ta hiểu cả rồi! Ngươi yên tâm, nhiệm vụ của ngươi đã tròn. Ta đáp ứng ngươi.

Phương Bửu Ngọc giật mình. Nằm mơ chàng cũng không tưởng tượng nổi sự tình lại diễn ra một cách đơn giản như thế. Chàng vòng tay, nghiêng mình tỏ vẻ cảm kích :

– Đa tạ Cung chủ!

Bạch Thủy cung chủ lại hỏi :

– Ngươi còn điều gì cần nói nữa chăng?

Phương Bửu Ngọc nói :

– Tại hạ muốn thỉnh giáo về việc vừa rồi…

Bạch Thủy cung chủ đáp lời :

– Sự liên hệ giữa người và người, biết thì tốt, không biết thì thôi, ngươi hỏi làm gì?

Phương Bửu Ngọc nín lặng hồi lâu. Sau cùng chàng thở dài :

– Cung chủ không muốn nói, tại hạ có hỏi nữa cũng vô ích. Chỉ vì… sẽ có một ngày nào đó tại hạ sẽ trở lại Bạch Thủy cung khám phá bí mật này…

Bạch Thủy cung chủ hỏi :

– Tại sao ngay từ bây giờ ngươi không làm việc đó, phải để dành tới ngày nào khác xa xôi?

Phương Bửu Ngọc nghiêm giọng :

– Hiện tại tại hạ có trách nhiệm nặng nề bên mình. Để thi hành trách nhiệm đó tại hạ chẳng tiếc mạng. Khi trách nhiệm chưa xong thì tại hạ không dám không sợ chết.

Bạch Thủy cung chủ gật đầu :

– Cũng được. Tùy ngươi thấy tiện lúc nào cứ đến lúc đó.

Phương Bửu Ngọc tiếp :

– Sự việc ở đây kể như đã xong. Nếu Cung chủ không ngăn trở, tại hạ xin cáo từ.

Bạch Thủy cung chủ hỏi :

– Ngươi đã đến được đây tất cũng có thể tự đi rạ.. Nhưng… ngươi gặp ta rồi, tại sao lại chỉ hỏi về nhân sự, mà không hỏi tới võ công?

Phương Bửu Ngọc giật mình :

– Tại hạ cũng có thể nói chuyện võ công hay sao?

Bạch Thủy cung chủ đáp :

– Sao lại không được? Nhưng, muốn hỏi ta tốt hơn ngươi nên tự hỏi!

Phương Bửu Ngọc cau mày :

– Tự hỏi?

Bạch Thủy cung chủ gật đầu :

– Hiện nay ngươi đã là đệ nhất nhân trong võ lâm. Ta không nói ngươi là đệ nhất cao thủ, vì nếu xét về võ công có thể vẫn có kẻ hơn ngươi. Ngươi là đệ nhất nhân, bởi tất cả mọi người đều kỳ vọng nơi ngươi. Đã là đệ nhất nhân, hẳn ngươi phải có một số vốn võ học quan trọng. Có nghi vấn gì ngươi cũng có thể tự suy nghĩ tìm lời giải đáp. Giả như ngươi bình tâm tĩnh trí suy nghiệm nghiên cứu cẩn thận thì ngươi sẽ thu được bao nhiêu lợi ích.

Phương Bửu Ngọc suy nghĩ hồi lâu, đoạn nghiêng mình :

– Phương Bửu Ngọc hôm nay được nghe những lời vàng ngọc của Cung chủ thật chẳng khác người nằm mộng tỉnh cơn mê. Hỏi ngươi sao bằng hỏi mình? Cái đạo lý đó rất cao thâm! Tuy giản đơn song hiệu quả vô cùng. Đa ta Cung chủ giáo huấn.

Bạch Thủy cung chủ chừng như có mỉm cười. Nhưng Phương Bửu Ngọc không nhìn thẳng nên cũng không biết có phải vậy thật hay không. Bạch Thủy cung chủ lại nói :

– Ta nghĩ, trong ngày hôm nay, qua bao lần nguy hiểm ngươi đều thoát khỏi, hẳn võ công của ngươi cũng đã tinh tiến phần nào!

Phương Bửu Ngọc đáp :

– Quả có như vậy, Cung chủ.

Bạch Thủy cung chủ tiếp :

– Ngươi thử tự hỏi mình xem tại sao võ công lại tăng tiến?

Phương Bửu Ngọc trầm tư hồi lâu :

– Tại hạ vào đây trước sau gặp đúng ba chiêu sát thủ, chính ba chiêu đó khai sáng con đường cho kẻ mê muội này, như vậy là có tinh tiến rồi…

Bạch Thủy cung chủ lại hỏi :

– Trong ba chiêu đó, có những điểm tương đồng chăng?

Phương Bửu Ngọc cúi đầu suy nghĩ.

Chàng miên man với dòng suy tư, không rõ lúc nào, chàng đã ngồi hẳn xuống đất, thay vì đứng như lúc đầu.

Và cũng không biết từ lúc nào, trước mắt chàng đã dọn sẵn thức ăn, đều là những thứ của ngon vật lạ. Tới khi giật mình trở về thực tại, chàng mới nhận ra mình đã ăn một phần rồi.

Những món trân quý đó chàng ăn mà không hề có cảm giác nào, thậm chí chẳng biết mình ăn khi nào.

Thật ra đừng nói tới ngon hay không ngon, ăn hay không ăn, tới thời gian trôi qua bao lâu chàng cũng không nhớ, hơi thở mình chàng cũng không rõ còn hay không. Chàng đã chìm sâu trong suy tư.

Bạch Thủy cung chủ để yên cho chàng suy nghĩ, bình thản.

Đột nhiên, Phương Bửu Ngọc tung người đứng lên, cao giọng :

– Chiêu thứ nhất và chiêu thứ hai một chính một phản, chính tức phản, phản tức chính, bởi sự đảo điên đó mà cả hai uy lực mãnh liệt phi thường. Còn chiêu thứ ba lại quá ngược đời, xuất hai chiêu đầu mình có thể hạ sát đối phương ngay. uất chiêu cuối là tự mình đặt vào thế hiểm nguy, có thể mất mạng trong vị trí đó lắm. uất hai chiêu đầu nếu địch không bị hạ là mình nguy. Giết được địch thủ là mình nắm lấy cái sống, không được là mình nguy. Có thể nói đó là lúc dùng chiêu thứ ba, chiêu thức có vị trí tử, để từ tử trở về sinh. Sử ba chiêu đó mình làm cái việc luân phiên lưu chuyển sinh tử tử sinh, cuối cùng, đáng lẽ phải chết thì mình lại sống.

Chàng dừng một lúc, đoạn kết luận :

– Cái đạo lý huyền diệu của ba chiêu là thế. Tự nó mâu thuẫn lẫn nhau, tự nó tương hỗ cho nhau qua những chuyển tiếp kỳ diệu.

Đôi mắt chàng sáng rực lên, miệng điểm nụ cười. Chàng tiếp luôn :

– Cường đó rồi nhược đó, nhược đó mà lại cường đó, nối tiếp luân phiên, biến chuyển cục diện, giành phần tất thắng cho mình. Cho là ba chiêu khác biệt mà thật ra là có liên quan chặt chẽ.

Lần này, trong màn sa vọng ra tiếng cười. Bạch Thủy cung chủ nhẹ nhàng thốt :

– Ngươi nói đúng lắm. Đó cũng là đạo lý cao thâm huyền diệu nhất trong võ học. Ngoài ngươi ra chẳng có ai có thể phân giải nổi một cách tường tận như thế.

Phương Bửu Ngọc nghiêng mình :

– Tuy Phương Bửu Ngọc này suy diễn ra, song nếu chẳng có Cung chủ chỉ điểm cho thì vẫn còn mê muội, làm gì được khai thông mà thấy rõ chân lý đó?

Bạch Thủy cung chủ mỉm cười :

– Tuy thế, ngươi cũng không nên tạ ơn trước. Hãy tự hỏi mình ba chiêu đó tương quan hỗ trợ nhau như thế nào? Liệu ngươi có thể hợp nhất thành một chiêu hay không?

Phương Bửu Ngọc cúi đầu ngẫm nghĩ, đoạn thốt :

– Nếu dung hợp được thì hẳn sẽ có một chiêu vô địch. Nhưng dung hợp ba chiêu đó lại chẳng phải việc dễ dàng.

Bạch Thủy cung chủ hỏi :

– Ngươi có thể làm được không?

Phương Bửu Ngọc trầm tư :

– Tại hạ hy vọng là vậy.

Bạch Thủy cung chủ gật đầu :

– Thì ngươi hãy tự hỏi mình lần nữa xem. Phải làm thế nào để dung hợp ba chiêu thành một chiêu duy nhất được?

Nói dứt lời, bà xoay người bước đi. Màn sa mỏng phiêu bồng tựa mây…

Bà bước đi không thèm quay người nhìn lại đến một lần, bỏ mặc Phương Bửu Ngọc với vấn đề nan giải.

Chẳng những nan giải với Phương Bửu Ngọc, đó là vấn đề khó khăn của bất cứ nhân vật nào trên giang hồ.

Bởi chắc gì có người ứng phó được ba chiêu, những người chưa vượt qua ba chiêu thì sao có thể hiểu được chỗ huyền diệu của nó, làm sao dung hợp được thành một?

Phương Bửu Ngọc xuất thần, ánh mắt xa xăm thoáng bóng hình Bạch Thủy nương nương khuất dần bên ngoài tẩm cung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.