Ân Thù Kiếm Lục

Chương 55: Đạo nghĩa của kẻ cướp


Đọc truyện Ân Thù Kiếm Lục – Chương 55: Đạo nghĩa của kẻ cướp

Hồ Bất Sầu buông gọn :

– Quả thật trên thuyền không có người!

Thủy Thiên Cơ gật đầu :

– Ừ, nếu có người hẳn họ đã ra mặt rồi.

Hồ Bất Sầu tiếp :

– Nếu đúng là thuyền này gặp cướp, mong là bọn chúng lưu tình phần nào.

Thủy Thiên Cơ đồng ý :

– Ừ, mong là thế. Chúng cướp gì thì cướp. Đừng lấy thực phẩm và nước uống thì tốt.

Trong cơn nguy cấp, trước khi phó thác thân mình vào tay tử thần, họ đổi lối xưng hô, gọi nhau huynh huynh muội muội, nắm tay thân mật. Trong lúc tuyệt vọng, họ cởi mở với nhau. Giờ lên thuyền rồi, họ lại thấy hi vọng bừng lên. Cái sống gần lại, cái chết xa dần, họ lại trở lại lối xưng hô cũ. Hồ Bất Sầu nói :

– Cô nương ngồi đây, để tại hạ….

Hắn định đi xem xét con thuyền. Nhưng Thủy Thiên Cơ còn nóng nảy hơn, khi nào chịu ngồi yên một chỗ? Nàng nói :

– Ta đi theo ngươi.

Họ liền cùng nhau mà đi. Lúc lên thuyền họ mới ngồi nơi mũi thuyền, giờ mới vào trong khoang trong. Vừa vào được vài bước, họ dừng chân ngay. Cả hai người cùng kêu lên một lượt. Trong thuyền không có người, chỉ có một tử thi hiện ra trước mắt họ. Một xác chết.

Không biết chỉ có một hay còn nữa, nhưng biết rằng hiện trước mặt họ có một xác chết.

Tử thi này nằm ngay cửa khoang thuyền. Y phục rách nát tơi tả, tóc rối bù, dường như đã chết từ lâu lắm rồi. ác chết không mang thương tích, chỉ thấy khoảng giữa đôi mày có một điểm nhỏ. Không phải là vết bầm mà là vết thương nhỏ, máu rỉ ra đọng quanh đen sì.

Thủy Thiên Cơ kêu lên :

– Ngươi xem kìa. Vết đỏ đó là một vết thương chí mạng, nếu không sao nạn nhân bỏ mạng.

Hồ Bất Sầu kêu thất thanh :

– Là người áo trắng.

Thủy Thiên Cơ biến sắc theo :

– Nhất định là hắn. Ngoài hắn ra còn ai có thể có thủ pháp tuyệt diệu như thế.

Đoạn nàng âm trầm :

– Nhưng không biết nạn nhân là ai?

Hồ Bất Sầu nói nhỏ :

– Bị người áo trắng hạ độc thủ hẳn chẳng phải là kẻ tầm thường.

Thủy Thiên Cơ đề nghị :

– Ta rửa sạch mặt y thì có thể nhận ra hắn là ai.

Hồ Bất Sầu nhìn chăm chú hồi lâu, lại nhìn quanh thuyền một lượt rồi nói :

– Không cần. Tại hạ đã nhận ra nạn nhân rồi.

Hồ Bất Sầu đang hướng mắt nhìn về một nơi khác, Thủy Thiên Cơ bất giác nhìn theo hướng đó. Có một thanh đao hình dáng rất quái dị.

Thủy Thiên Cơ kêu lên :

– Thiên Đao Mai Khiêm.

Hồ Bất Sầu nói :

– Tuy tại hạ chưa từng gặp Mai Khiêm lần nào, song nhìn qua vũ khí cũng có thể đoán ra người. Đúng là Thiên Đao Mai Khiêm.

Thủy Thiên Cơ thở dài :

– Thì ra họ chưa chết lúc đó! Thì ra con thuyền này của họ, Vạn lão phu nhân dùng vượt biển. Khi họ tỉnh lại rồi thì len lén thả thuyền đi. Giữa biển khơi thì gặp người áo trắng.

Hồ Bất Sầu thở dài :

– Nếu Mai Khiêm ở đây thì hẳn Công Tôn Hồng cũng ở đây.

Thủy Thiên Cơ trầm giọng :

– Và Công Tôn Hồng cũng chịu chung số phận.

Hồ Bất Sầu suy nghĩ một lúc :

– Sự tình kỳ quái thật…

Thủy Thiên Cơ cũng gật đầu :

– Phải. Có điều rất kỳ lạ. Cho dù họ gặp người áo trắng, song mặt biển mênh mang, sao người áo trắng lại có thể biết đích xác con thuyền này chở họ? Trên biển đâu chỉ có duy nhất một con thuyền này? Hắn sao có thể tìm tới đây mà hạ sát họ?

Cả hai bước vòng qua một bên xác chết, đi sâu hơn vào trong. họ gặp một xác chết nữa. Cái xác này mặt úp xuống, hai tay vươn tới, mười ngón tay cong lại như móc câu nắm cứng sàn thuyền. Song sàn thuyền là mặt phẳng, y không thể nắm lại được. Hẳn trước khi chết, y cố gắng trườn tới. Hồ Bất Sầu thở dài :

– Quả nhiên là Công Tôn Hồng cũng còn ở trên thuyền và chịu chung số phận với Mai Khiêm.

Thủy Thiên Cơ trầm buồn gương mặt :

– Y cũng…

Bỗng có tiếng rên từ thi thể đó. Hồ Bất Sầu cùng Thủy Thiên Cơ cùng giật mình lui lại mấy bước.

– Ta… ta không phải là Công Tôn Hồng.

Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ hai tay run run, đưa ra chẳng biết để làm gì, đoạn cất giọng hỏi :

– Vậy… các hạ là ai?

Người đó không nói gì nữa, chỉ kêu mơ hồ :

– Nước… nước…

Nước. Tiếng đó đánh mạnh vào tiềm thức của Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ. Cả hai cùng thấy tự dưng môi mình khô nẻ, yết hầu cũng khô cạn, mà bụng dạ thì như lửa đốt. Không để ý tới họ còn chịu nổi. Giờ nhớ lại rồi, họ khó chịu vô cùng. Đói còn có thể chịu được, nhưng khát thì không thể chịu được, trừ phi có việc gì đó khiến họ quên đi. Họ đang khát, có lẽ cũng lâu chẳng kém người đang nằm kia. Thủy Thiên Cơ hấp tấp hỏi :

– Nước? Nước ở đâu?

Bàn tay của xác chết bất động, song ngón tay khẽ gõ nhẹ lên sàn thuyền.

Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ cùng nhào tới, đạp mạnh chân xuống sàn thuyền.

Sàn thuyền rung rinh. một khoảng ván không còn dính liền với sàn thuyền nữa.

Hồ Bất Sầu lấy tay gỡ mảnh ván đó lên.

Bên dưới có mấy chiếc vò đồng đen, đúng là vò đựng nước.

Vò bằng đồng là để ngừa lúc ra biển, biển động thuyền chao vô cớ cũng không bị vỡ.

Hồ Bất Sầu đưa hai tay xuống bê lên một vò. Hắn đưa chiếc vò cho Thủy Thiên Cơ.

Nhưng Thủy Thiên Cơ lại đưa chiếc vò trở lại nhường hắn uống trước.

Cả hai nhường nhau mấy lượt, chợt cùng nhìn người nằm đó, đoạn cho hắn uống trước.

Nước trên sa mạc là sinh mạng của con người. Trên biển nước cũng là sinh mạng con người.

Con người ai không cần nước. Bất cứ nơi đâu con người cũng có thể tìm ra nước để dùng, trừ sa mạc và trên biển.

Nước vào miệng, xác chết sống lại ngay. Hai tay hắn chụp lấy chiếc vò, giữ chặt lấy nó, quyết không buông lỏng cho ai có ý định chiếm đoạt.

Có nước, Thủy Thiên Cơ cũng khôi phục cái rạng rỡ của nhan sắc.

Nước vào miệng nàng như giọt sương rơi trên đoá hoa hàm tiếu.

ác chết, à không, là người sắp chết, trở mình nằm ngửa trên sàn thuyền.

Giữa đôi mày y cũng có một điểm đỏ, nhỏ xíu, nhưng không sâu lắm.

Nếu sâu thì y làm gì sống nổi.

Thế mới hay số mạng con người, khi số chưa tận thì gặp họa cũng không mất mạng.

Hồ Bất Sầu uống nước sau cùng, và hắn cũng uống tới giọt cuối cùng trong vò. Xong rồi hắn mới hỏi :

– Các hạ là ai?

Người đó đáp :

– Ta là Thiên Đao Mai Khiêm.

Thủy Thiên Cơ ạ lên một tiếng :

– Vậy người kia mới là Công Tôn Hồng?

Mai Khiêm gật đầu :

– Phải.

Y lại hỏi :

– Các người là ai?

Hồ Bất Sầu đáp nhanh :

– Tại hạ Hồ Bất Sầu, còn…

Mai Khiêm giương mắt, hẳn y nghĩ càng lớn càng hay, kêu lên thất thanh :

– Hồ Bất Sầu? Ngươi là sư thúc của Phương Bửu Ngọc?

Hồ Bất Sầu nở nụ cười thỏa mãn :

– Không ngờ Bửu nhi giờ đã thành danh trên giang hồ rồi.

Mai Khiêm nhắm mắt lẩm bẩm :


– Trời còn ban phúc cho ta. ui khiến ta trước khi vĩnh biệt thế gian lại gặp được ngươi.

Hồ Bất Sầu kinh ngạc :

– Các hạ nói câu đó là có dụng ý gì?

Mai Khiêm từ từ nói :

– Có chứ. Phải có dụng ý gì ta mới nói như thế chứ. Chẳng những một vài việc mà là nhiều việc lắm đó Hồ Bất Sầu.

Hồ Bất Sầu khoát tay :

– Có gì cần nói thì các hạ cũng cứ thư thả nghỉ cho khỏe đã. Sau này hãy nói, bình tĩnh mà nói, từ từ mà nói, như thế sự tình cũng rõ ràng hơn. Chúng ta còn nhiều thời gian mà.

Mai Khiêm lắc đầu :

– Không, thời gian không còn nhiều đâu. Khát nước khát quá nhiều tuy lả người song không chết ngay. Uống nước vào rồi tuy có khỏe nhưng khỏe lại chết mau hơn. Ta thấy cái chết gần quá rồi, bất quá chỉ còn chừng…

Hồ Bất Sầu dậm chân :

– Sao ta lại quên mất điều quan trọng này. Phàm ai thọ thương điều tối kỵ là uống nước. Uống nước rồi tuy khỏe hơn nhưng cũng chết gấp hơn. Các hạ đã biết thế, tại sao… còn sống… lại uống nhiều?…

Mai Khiêm nhếch mép cười thảm :

– Không uống cũng chết, mà uống cũng chết. Thế thì tội gì không uống? Chết mau chết chậm cũng đều phải chết, có gì khác nhau?

Thủy Thiên Cơ thấp giọng :

– Ta hiểu. Đành rằng sinh mạng là quý, nhưng lúc hy vọng sống sót chẳng còn thì nước lại quý hơn sinh mạng. Dù sao cũng chết, thà chết khoái vẫn hơn.

Đoạn nàng giục :

– Nếu không còn nhiều thời gian nữa thì ngươi có gì nên nói gấp, kẻo không còn kịp nữa.

Mai Khiêm hỏi :

– Ngươi biết Bạch Tam Không chứ?

Bạch Tam Không là Thanh Bình kiếm khách, là ngoại tổ phụ của Phương Bửu Ngọc, là sư phó của Hồ Bất Sầu, đương nhiên là y biết. Hồ Bất Sầu nghe hỏi giật mình, song cố giữ bình tĩnh điểm một nụ cười, gật đầu :

– Là đệ tử há không biết sư phụ sao?

Mai Khiêm tiếp :

– Tốt! Tốt lắm. Cho ngươi biết, sư phụ của ngươi còn sống…

Hồ Bất Sầu thản nhiên :

– Tại hạ biết điều đó!

Mai Khiêm lại tiếp :

– Trên giang hồ hiện nay tuy thiên hạ biết rõ lão chưa chết, song ai cũng đinh ninh là lão còn ẩn cư trong khu rừng già của họ Kim. Ai cũng cho rằng lão đã chán ngán mọi sự tranh chấp trong võ lâm cầu yên thân nơi rừng vắng, không muốn tiếp xúc với thế nhân. Thật ra…

Hồ Bất Sầu chớp mắt :

– Thật ra như thế nào?

Mai Khiêm nói :

– Thật ra Bạch Tam Không đã tái xuất giang hồ dưới một hình thức khác. Lão đã làm bao nhiêu việc rồi. Đêm đại hội tại Thái Sơn, chính lão đã khám phá mưu đồ của Hỏa Ma Thần. Chính lão hủy những vật hỏa do Hỏa Ma Thần chôn giấu quanh núi.

Hồ Bất Sầu sao biết được chuyện xảy ra tại Trung Nguyên bảy năm qua, cho nên Mai Khiêm nói vậy hắn cũng biết vậy, chẳng biết có phải sự thật đúng thế không. Tuy nhiên nghe việc làm phải của sư phụ thì tự nhiên cũng cảm thấy tự hào. Hắn vừa kinh hãi vừa hoan hỷ trước những chuyện Mai Khiêm tiết lộ, hắn hỏi :

– Đại hội gì trên Thái Sơn? Hỏa vật gì của Hỏa Ma Thần?

Mai Khiêm đáp :

– Những việc đó ngươi từ từ sẽ hiểu khi trở về Trung Nguyên.

Hồ Bất Sầu lại hỏi :

– Các hạ có gặp lão nhân gia chăng?

Mai Khiêm cười thảm :

– Nếu không gặp người thì sao hôm nay ta lại bềnh bồng mặt biển chờ chết như thế này?

Hồ Bất Sầu hỏi :

– Sao lại thế?

Mai Khiêm đáp :

– Thuở tráng niên, ta từng tới Đông Doanh học võ. Lúc trước cũng có quen biết với Bạch Tam Không. Ta có ý trở lại Đông Doanh một lần, trước khi đi ta lại gặp Bạch Tam Không, được lão cho biết một điều bí mật.

Hồ Bất Sầu trố mắt :

– Là bí mật gì?

Mai Khiêm đáp :

– Về người áo trắng.

Hồ Bất Sầu kêu khẽ :

– Lão nhân gia đã nói những gì với các hạ?

Mai Khiêm tiếp :

– Từ ngày thảm bại dưới kiếm của người áo trắng, Bạch Tam Không để tâm nghiên cứu võ công của người áo trắng, cuối cùng cũng có thể tìm ra cách phá thế kiếm kỳ diệu của ỵ..

Dừng lại một chút Mai Khiêm tiếp :

– Vì cảm cái ơn người áo trắng dưới lưỡi kiếm đã nương tình cho lão năm xưa, Bạch Tam Không chẳng hề tiết lộ cách phá chiêu kiếm đó cho bất kỳ ai.

Hồ Bất Sầu hỏi :

– Vậy tại sao lão nhân gia lại tiết lộ với các hạ?

Mai Khiêm giải thích :

– Chỉ vì lúc ta gặp lão thì lão đang hồi nguy cấp, sự sống chết chẳng biết thế nào. Lão lại chỉ có một Phương Bửu Ngọc là người thân, do đó lão phải tiết lộ với ta. Tiết lộ cho ta là vì Phương Bửu Ngọc đó.

Hồ Bất Sầu lấy làm lạ :

– Vì Phương Bửu Ngọc?

Mai Khiêm gật đầu :

– Đúng. Phương Bửu Ngọc hiện đã được toàn thể đồng đạo võ lâm coi là đối thủ của người áo trắng.

Hồ Bất Sầu cau mày :

– Tại hạ vẫn chưa thấy có sự liên quan gì tới Phương Bửu Ngọc.

Mai Khiêm thở dài :

– Nếu Bạch Tam Không đem cách phá giải thế kiếm kỳ diệu đó cho Phương Bửu Ngọc hay thì có khác gì lão đã phụ hảo ý của người áo trắng năm xưa? Còn ta, ta lại là bằng hữu của người áo trắng. Lão cho ta biết bí mật đó là muốn ta tìm tới ngay Đông Doanh tam đảo, tìm gặp người áo trắng, cho y hay rằng Trung Nguyên đã có người khám phá ra thế kiếm kỳ diệu của y rồi. Biết như thế, người áo trắng có thể sẽ bỏ qua việc vào Trung Nguyên lấy máu rửa kiếm. Thế thì không những Phương Bửu Ngọc khỏi nguy, mà đồng đạo võ lâm Trung Nguyên cũng tránh được một trường sát kiếp hãi hùng.

Hồ Bất Sầu nói :

– Nhưng… nhưng… các hạ….

Mai Khiêm cười buồn :

– Nhận sự ủy thác của Bạch Tam Không, ta tức khắc lên đường xuôi về Đông Hải. Ngờ đâu trên con thuyền định mệnh này ta bị người hiểu lầm. Mình bị hiểu lầm mà không thể giải thích, thật khổ sở biết bao. Chỉ còn một cách…

Hồ Bất Sầu thở dài :

– Nhận sự ủy thác, quyết làm tròn sự ủy thác đó bằng mọi giá, các hạ quả là người đáng kính phục.

Mai Khiêm thở dài :

– Đáng kính? Đáng kính cái gì? Hảo tâm, hùng khí? Trời! Ngươi có biết đâu, sau cuộc chiến ác liệt tại Thái Sơn, lại tới trận bão biển vừa qua, kế đó lại gặp sài lang hổ báo, quái nhân…

Hồ Bất Sầu cười :

– Không có quái nhân. Lão là Già Tinh đại sư đó.

Mai Khiêm kêu một tiếng thất thanh, mặc dù y đã kiệt sức mà vẫn có thể kêu to như vậy được :

– A, thì ra là lão.

Y trầm ngâm hồi lâu rồi lại tiếp :

– Ta bị lão đánh một chưởng ngất lịm đi. Thực ra thì ta cũng không bị thương tổn gì. Tỉnh lại ta cùng Công Tôn Hồng đẩy thuyển ra khơi nhằm hướng Đông tới Đông Doanh đảo.

Hồ Bất Sầu cau mày :

– Tại sao Công Tôn Hồng…

Mai Khiêm đáp :

– Như ta đã nói, ta bị người hiểu lầm. Song ta thà để người hiểu lầm còn hơn là làm hỏng việc của Bạch Tam Không. Ta im lặng. Công Tôn Hồng lại bức bách ta phải tiết lộ. Cuối cùng ta cũng nói cho hắn biết. Lúc đó ta muốn trở về, thì Công Tôn Hồng lại khuyến khích ta, muốn giúp ta tới Đông Hải. Ai ngờ, trên đường đi lại gặp người áo trắng từ Đông Doanh đảo vào Trung Nguyên.

Hồ Bất Sầu trố mắt :

– Làm sao các hạ thấy thuyền mà có thể biết là thuyền của người áo trắng?

Mai Khiêm cười :

– Dám dùng thuyền con vượt biển, phi hắn ra còn ai có bản lĩnh đó?

Hồ Bất Sầu thở dài :

– Quả đúng là vậy.

Mai Khiêm lại tiếp :


– Tại hạ cùng Công Tôn Hồng tới chặn thuyền y lại, cho hai thuyền cặp với nhau rồi cả hai cùng sang thuyền hắn. Ta cho hắn hay, trong võ lâm Trung Nguyên đã có người khám phá ra thế kiếm tuyệt độc của hắn rồi. Còn khuyên hắn đừng tới Trung Nguyên nữa.

Hồ Bất Sầu hỏi :

– Vậy y đáp thế nào?

Mai Khiêm thở dài, một lúc sau mới nói :

– Hắn không nói, chỉ nhìn ta cười lạnh mà thôi.

Mai Khiêm kể lại sự tình mà mồ hôi đổ ra ướt áo, dường như trước mắt hắn là người áo trắng đang đứng cười lạnh vậy. Y nói tiếp :

– Nụ cười lạnh của y tức là bức ta xuất thủ. Nếu y muốn, ta sẵn sàng nghênh chiến với y, ta không sợ mà còn tin là mình sẽ thắng. Vì ta đã được Bạch Tam Không chỉ điểm cho cách thức phá chiêu kiếm của y rồi…

Mai Khiêm dừng lại một chút rồi lại tiếp :

– Ngờ đâu… khuyết điểm mà Bạch Tam Không tìm ra trong chiêu kiếm của y, thì bản thân y, qua bảy năm nghiên cứu cũng tự thấy và sửa đổi. Ngươi hiểu không? Việc gì phải đến sẽ đến.

Y trầm giọng kết luận.

– Kiếm pháp của y quả thật vô song, trên đời này khó ai mong tìm ra một sơ hở nhỏ nơi kiếm pháp y. Nó liền lạc như da trời, như nước biển, không một kẽ hở.

Hồ Bất Sầu nghe nói cúi đầu suy nghĩ. Nghĩ rồi lẩm bẩm một mình :

– Các hạ đã bại, Công Tôn Hồng cũng không được buông tha.

Mai Khiêm cười :

– Chúng ta chết không hối tiếc gì, chỉ lo võ lâm Trung Nguyên…

Thủy Thiên Cơ vụt hỏi :

– Võ lâm Trung Nguyên chẳng lẽ không còn người có thể đối phó?

Mai Khiêm thở dài :

– Cho tới giờ theo như tại hạ biết, chắc chắn không ai có thể là đối thủ của y.

Thủy Thiên Cơ mơ màng :

– Vậy, Phương Bửu Ngọc thì sao?

Mai Khiêm thở dài :

– Đành rằng võ công của Phương Bửu Ngọc đã tới mức siêu thần nhập hoá. Nhưng niên kỷ của Phương Bửu Ngọc có được là bao? Đương nhiên cậu ta chưa thể luyện tới độ lô hỏa thuần thanh. Vì muốn được tới mức đó phải trải qua cả giai đoạn dài. Nghìn năm trước, nghìn năm sau, không ai có thể đốt cháy giai đoạn được. Người áo trắng không kể tài, chỉ kể tuổi thôi cũng hơn Phương Bửu Ngọc ít nhất mười năm tu vi. Cách biệt căn cơ giữa hai người rất lớn, niềm tin nơi Phương Bửu Ngọc cũng không chắc chắn lắm…

Mai Khiêm nói đã nhiều nên bắt đầu cảm thấy mệt. Người y run lên.

Thủy Thiên Cơ cũng run rẩy, nhưng nàng không run vì mệt, nàng thấy sợ. Nàng như nghe thấy lời người áo trắng thốt ra bảy năm trước.

Người áo trắng đã lưu lại sự ám ảnh cho bất kỳ người nào đã trót khoác lên mình chiếc áo giang hồ. Chẳng cứ gì một Thủy Thiên Cơ, mà tất cả những cao thủ võ lâm Trung Nguyên đều vậy.

Bảy năm qua cũng không thể xóa mờ nỗi ám ảnh đó :

– “Bảy năm sau ta sẽ trở lại Trung Nguyên, lấy máu rửa kiếm, rửa nỗi nhục bại trên thanh kiếm này.”

Trước mắt Thủy Thiên Cơ hiện ra cảnh người này kế tiếp người kia ngã gục trên con đường người áo trắng đi qua. Máu chảy thành hồ, màu máu dưới nắng đỏ rực.

Trong khi nàng hãi hùng với viễn ảnh, Mai Khiêm đã thở rất gấp, ngực y phập phồng, hơi thở ngắn dần, gấp hơn… và lồng ngực đó chỉ giây phút sẽ vĩnh viễn không thể phập phồng được nữa…

Thời gian y lưu luyến cõi trần chẳng còn bao nhiêu.

Hồ Bất Sầu lẩm nhẩm :

– Nhưng dù sao sự nghiên cứu của gia sư cũng có chỗ đúng. Bằng cớ là các hạ đã không chết ngay dưới một kiếm của người áo trắng lúc giao đấu.

Mai Khiêm buông từng tiếng :

– Chỉ… vì…

Hồ Bất Sầu nói gấp :

– Các hạ có thể cho tại hạ biết cách phá thế kiếm đó chăng?

Mai Khiêm thốt qua cơn mê :

– Có thể chứ… chỉ vì… tại hạ….

Kiếm pháp của người áo trắng bảy năm trước cũng kể như siêu việt lắm rồi. Phá được kiếm pháp đó hẳn phải là một chiêu thức siêu việt hơn. Vài lời nói của Mai Khiêm lúc hấp hối nói sao cho hết. Hồ Bất Sầu hiểu ngay là câu hỏi của y quá thừa rồi, vội hỏi tiếp :

– Các hạ hãy cho biết gia sư hiện ở đâu? Tại hạ sẽ tìm tới chỗ người chờ giải thích về cách phá chiêu đó.

Mai Khiêm buông từng tiếng đứt đoạn :

– Lão… dặn… Bạch Thủy… cung! Ta mong… lão chưa… đến… nỗi nào…

Hồ Bất Sầu kêu to :

– Bạch Thủy cung?

Thủy Thiên Cơ cũng thất sắc :

– Lão nhân gia tới Bạch Thủy cung? Để làm gì?

Mai Khiêm đáp :

– Chỉ… vì… chỉ vì lão…

Mai Khiêm nói tới đó thì không nói được tiếng nào nữa. Vĩnh viễn không còn nói được tiếng nào nữa.

* * * * *

Đêm đã xuống.

Đêm xuống trên lục địa, đồng hoang, núi vắng, rừng sâu, nơi nào cũng có cái vẻ hãi hùng ghê rợn của đêm về.

Huống chi đêm về trên mặt biển bao la?

Đêm về trên mặt biển, khi con người bềnh bồng theo tiếng nước, thuyền trôi vô định, còn gì gây hoang mang cho người phó mặc cho sóng dập gió đùa.

Thuyền không đèn.

Bóng tối trùm bên ngoài, bóng tối đọng bên trong, Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ thu hình nơi một góc, nghe gió lộng, nghe sóng gầm, mặc cho thuyền phiêu dạt.

Thuyền lên, thuyền xuống, thuyền đảo, tùy theo sóng lượn, cả hai như lưu xác lại đó, đưa hồn về tận đâu đâu.

Họ ngồi tại chỗ, bất động, chẳng biết đã được bao lâu.

Họ chưa chết, họ bất động lâu bao nhiêu, cuối cùng rồi họ cũng phải cử động. Tay chân, xác thân không cử động, thì họ kháo chuyện với nhau.

Hồ Bất Sầu lẩm nhẩm :

– Câu nói của Mai Khiêm đứt đoạn, tại hạ không hiểu rõ, y nói chính gia sư đến Bạch Thủy cung hay người nào khác đến đó? Cô nương phải biết, tâm tư y rối loạn, y có thể nói một tiếng có nhiều nghĩa, chẳng qua y mất hết khí lực không còn diễn tả nổi những gì y muốn nói, diễn tả rõ ràng riêng rẽ, cho nên y gộp nhiều ý lại trong một tiếng nói! Còn ai hiểu được y muốn nói gì thật sự?

Thủy Thiên Cơ cau mày :

– Chứ ngươi nghĩ, ngoài lão nhân gia ra, Mai Khiêm còn đề cập đến ai nữa? Và ai đến Bạch Thủy cung, nếu không phải là lão nhân gia?

Hồ Bất Sầu thở dài :

– Thế cô nương quên là Phương Bửu Ngọc hiện nay cũng thành người… cũng có một nhiệm vụ! Võ lâm đã đặt kỳ vọng nơi hắn, tại sao hắn không thể đi đó, đi đây? Tại sao hắn không thể đến Bạch Thủy cung? Biết đâu hắn chẳng gặp tai nạn tại Bạch Thủy cung, rồi gia sư hay được tin đó, cấp tốc đến nơi tìm cách giải cứu hắn?

Thủy Thiên Cơ không nói gì.

Nàng nói gì bây giờ, khi nàng hoàn toàn bất lực đối với những sự việc xảy ra trên lục địa?

Hồ Bất Sầu lẩm nhẩm :

– Chỉ mong lão nhân gia còn sống sót. Mai Khiêm cũng có nói tới mấy tiếng… chỉ mong… Vậy lão nhân gia e là sẽ gặp chuyện không hay ở Bạch Thủy cung…

Hắn mơ màng, mắt hiện nỗi lo âu. Sau cùng hắn tiếp :

– Còn Bửu nhi. Lão nhân gia vì Bửu nhi mà tới đó, hẳn Bửu nhi cũng gặp nguy hiểm, biết đâu nó chẳng…

Hắn không dám nghĩ tiếp trọn ý, nhưng gương mặt chừng như biến sắc. Thủy Thiên Cơ hét lên :

– Đừng nói nữa. Ta muốn ngươi đừng nói thêm gì nữa.

Hồ Bất Sầu thở dài :

– Phải, ta không nói nữa là hơn.

Thủy Thiên Cơ trầm giọng :

– Có những việc ngươi không cần nói ta cũng hiểu. Thà để ta tự hiểu còn hơn ta phải nghe ngươi xác nhận những việc đó. Ta sợ, ta sợ lắm…

Hồ Bất Sầu cười khổ :

– Cô nương hiểu?

Trong bóng tối, hắn không thấy sắc mặt của nàng. Nhưng hắn vẫn thấy đôi mắt đẹp của nàng hiện chìm trong suối lệ, lệ tuôn thành dòng từ đôi mắt đó. Thủy Thiên Cơ nói :

– Ngươi yên tâm! Ta tuy đối xử với ngươi tốt… song nếu sư phó ngươi có mệnh hệ nào tại Bạch Thủy cung, ngươi cứ việc xa lánh ta, ta không dám trách ngươi. Ngươi cứ lạnh nhạt với ta, kể cả việc… kể cả việc chống đối ta nếu muốn…

Hồ Bất Sầu cúi đầu trầm ngâm, buông nhẹ :

– Đa tạ cô nương.

Hắn cúi đầu, vì hắn không muốn cho Thủy Thiên Cơ thấy rằng hắn đang khóc.

Hai tiếng đa tạ thốt nhẹ tênh, mà chua xót vô cùng. Trong hoàn cảnh này hai tiếng ấy chẳng hợp chút nào, nhưng không nói hai tiếng đó thì hắn không biết nói tiếng gì.


Hắn không muốn nói nhiều, bởi cũng không có gì nhiều để nói. Hắn cũng không thể yên lặng.

Bắt buộc, hắn phải nói. Không còn tiếng nào thích hợp hơn. Dù chua xót, cũng phải nói.

Đa tạ?

Đa tạ vì nàng đã hiểu cho hắn? Đa ta vì nàng nhận chịu hậu quả của sự tình, nếu sự tình tại Bạch Thủy cung kết thúc đúng như sự lo sợ của cả hai?

Và nếu chuyện hai người lo lắng xảy ra thật, thì những gì họ chung đắp thời gian qua sẽ tan vỡ hoàn toàn ư?

Viễn cảnh đó hiện ra, thử hỏi họ không đau lòng sao được?

Đau lòng mà không thể nói gì được, họ đành khóc.

Bóng tối che khuất, họ không thấy mặt nhau nhưng cảm được nỗi đau trong lòng nhau.

Cái tâm lúc này hữu dụng hơn đôi mắt.

Với tâm tư trầm trọng đó, họ ngồi bất động trong bóng tối rất lâu.

Bỗng Hồ Bất Sầu chạy ra ngoài chụp lấy tay lái.

Trời tối đen, không một vì sao.

Gió thổi ù ù, xoay vần không phân hướng…

* * * * *

Một ngày…

Hai ngày…

Con thuyền cứ buông trôi theo sóng và gió. Sóng đẩy tới, gió thổi lui, không còn biết trôi giạt đi đâu nữa.

Trên thuyền cũng có một ít nước uống, nhưng thức ăn chẳng còn.

Thức ăn đã bị Già Tinh đại sư vơ hết lúc quăng dây kéo thuyền vào bờ hải đảo, bắt Vạn lão phu nhân mang đi.

Già Tinh đại sư đoạt những thức ăn đó cố ý nuôi họ, ngờ đâu hiện tại họ lại chịu hậu quả như thế. Có thuyền, có đồ ăn cho họ dùng để trở lại Trung Nguyên, rồi chính họ lại hủy hoại những nhu cầu cấp thiết trời dành cho họ.

Chịu đói lúc bồng bềnh trên biển mấy ngày, chịu đói lúc lên thuyền cũng chừng đấy hôm, bây giờ cái đói là điều khổ sở nhất.

Lúc đói, họ mới thấy giá trị của sự sống.

Khát chết nhanh, đói chết chậm. Nhưng bao giờ cũng thế, sự trì hoãn càng khiến con người ta chịu đựng đau khổ nhiều hơn, bởi nó cứ từ từ mà đến, thấm dần…

Thuyền có thể tiến tới chăng, hay chỉ quay cuồng theo gió và sóng, một vòng giữa biển.

Suốt mấy ngày, họ chưa thấy một chút gì là bóng dáng đất liền, cũng không thấy bóng dáng một cánh buồm nào. Có thể họ đang bềnh bồng ngoài thủy lưu của thương thuyền chăng? Họ đã lạc vào vùng biển không bao giờ có thuyền lai vãng chăng?

Dần dần, họ mất cả tự chủ. Họ không còn khí lực để giữ được hy vọng, lí trí nữa.

Họ tựa mình vào nhau lúc nào không biết.

Vận mạng đưa họ tới gần cái chết, vận mạng cũng đưa họ tới gần nhau hơn, nếu không phải có sự nguy hiểm thế này, chắc họ chẳng bao giờ có thể gần nhau tới thế.

Song lúc họ gần nhau, là lúc họ xuôi tay giao phó sinh mạng cho tử thần rồi, và đó là niềm an ủi cho họ lúc xuôi tay giao phó sanh mạng cho tử thần.

Phải!

Ít ra cũng phải có gì an ủi họ chứ? Nếu không thì thật quá bất công. Họ vừa yêu nhau, họ còn dè dặt với nhau thì tai nạn tới dồn dập, họ còn chưa kịp cầm tay nhau, chưa kịp nhớ mùi thân thể nhau đã phải chia lìa hay sao?

Cái chết cũng thật nhiệm mầu.

Đôi vợ chồng hận nhau tới mấy, khi còn sống nhất quyết không chịu nhìn mặt nhau, nhưng khi một trong hai người chết đi, người kia lại ngậm ngùi luyến tiếc hồi tưởng ân tình xưa cũ, rồi trong lòng chỉ còn thương tiếc chứ nào thấy hận thù nữa.

Cái chết đưa con người đến gần nhau, nếu gần rồi càng gần hơn, nếu xa thì nhích lại gần. Cái chết xoá tan hận thù, như vậy không phải là cũng đáng ca ngợi lắm sao?

Cái chết nghĩ ra có đáng sợ chi đâu? Chỉ có những kẻ sống tham, sống hèn mới sợ chết!

Lúc này, hai người đang tựa vào nhau, họ không nói gì, không phải bởi họ không muốn, mà là họ không còn sức lực để nói nữa…

Tâm trí họ mơ hồ, như có một màn sương mờ bao phủ. Đói, khát, tuyệt vọng. Màn sương khói lớn dần, loang ra ngày một rộng.

Họ đã mất hết tâm cầu sống từ lâu, họ đã sẵn sàng chờ cái chết tới.

Mà cho dù họ có còn luyến tiếc sự sống cũng không làm gì được nữa. Họ đã kiệt sức, tay chân vô lực, đầu óc bồng bềnh, không còn suy nghĩ ý thức nổi nữa.

Họ muốn ngủ một giấc, họ biết là giấc ngủ này sẽ là ngàn năm.

Giấc ngủ này thật khó chống chọi lại. Họ dành toàn bộ khí lực cho nhau trong phút cuối cùng.

Hồ Bất Sầu nắm tay Thủy Thiên Cơ nhẹ giọng :

– Thủy muội không cần bận tâm…

Họ sắp chết, nên lại đổi lối xưng hô, để tận hưởng cảm giác ngọt ngào trước khi vào cõi u linh. Thủy Thiên Cơ gật đầu :

– Phải. Tiểu muội cần gì bận tâm? Từ giờ phút này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Không việc gì, không người nào có thể làm chúng ta lìa xa.

Hồ Bất Sầu cũng gật đầu :

– Đúng thế, Thủy muội. Không việc gì, không người nào…

Trên gương mặt bất động của họ dường như đều có một nụ cười.

Hai người đã không còn chỉ tựa vào nhau nữa. Thủy Thiên Cơ ngồi gọn trong lòng Hồ Bất Sầu, Hồ Bất Sầu vòng tay ôm lấy tấm thân mảnh mai ấy vào lòng.

Trong tư thế đó, họ chờ cái chết đến với họ.

Bỗng nhiên có ba tiếng vun vút cất lên.

Ba tiếng đó chừng như do có vật xé gió lao đi.

Ba mũi tên! Ba mũi tên từ xa bắn tới, cắm phập vào mũi thuyền.

Ba mũi tên nặng màu đen, có chùm lông đỏ như máu ở đuôi. Phóng những mũi tên đó đi xa mà không sợ gió đùa chệch hướng thì người phóng cũng kể là người có thần lực.

Nhưng hiện tại dù sét đánh ngang tai, hai người Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ cũng không quan tâm, huống gì ba mũi tên.

Hắn chỉ nghe trong họng mình phát ra âm thanh :

– Cướp biển… Cướp biển đến!….

Cướp thì sao? Cả hai có gì đáng cướp?

Sinh mạng ư? Chuyện đùa, họ đã chờ thần chết từ lâu lắm rồi.

Sóng vỗ, gió thổi. Trong sóng gió có tiếng cười vang dội, tiếng cười của những tên cướp biển vô đạo trên nỗi khổ đau của đồng loại. Tiếng của loài dã thú, chỉ biết đói là ăn.

Hồ Bất Sầu cười, Thủy Thiên Cơ cũng cười, song tiếng cười của họ suy nhược không thành tiếng.

Một giọng nói giương oai thô kệch từ ngoài vọng vào :

– Thiên hạ giương oai. Bá hải vô địch.

Có người vô địch trên lục địa, xưng hùng xưng bá trên lục địa thì cũng có người vô địch trên mặt biển, xưng hùng xưng bá trên mặt biển.

Có điều thiên hạ trên biển không nhiệt náo bằng trên lục địa.

Bởi sống trên biển là cuộc sống bồng bềnh trôi nổi, tùy sóng mà đi, tùy gió mà tới, xem ra cướp trên biển kém phát tài hơn trên lục địa.

Oai!

Trên lục địa muốn thị oai lúc nào không được. Những con người yếu ớt hơn họ lúc nào cũng sẵn để bắt nạt.

Trên biển làm gì có chuyện như thế, đâu phải lúc nào cũng có người để họ thị oai.

Nhiều thì mau nhàm, ít thì khi có càng kích thích mạnh hơn. Thế nên gặp dịp là phải thị oai.

Lại một giọng tiếp :

– Thuận ngã giả sinh. Kháng ngã giả tử!

Rồi cả hai hét lên như dã thú gầm.

Rồi tiếng bình bình vang dội, như có người lôi thuyền vỡ cả mui.

Dây móc được quăng từ thuyền kia sang, rồi bọn hải tặc theo dây mà sang. Tiếng chân dậm trên sàn thuyền bình bình như búa nện.

Thuyền của bọn cướp không to lắm, xem chừng đông người nên khá chật chội. Trên cao mui thuyền cánh buồm đen phất phơ theo gió, kêu phần phật.

Bọn cướp biển quần áo sặc sỡ, mình mang áo chẽn da, loại giáp không tay như áo lá, chỉ che kín được phần ngực và lưng phòng ám khí.

Những bắp tay chắc nịch đen sạm như đồng lộ ra đầy sinh lực.

Chúng như những tượng đồng, Búa nện không nát, đừng nói là người phàm. Chúng đang nhảy lên thuyền của Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ, miệng hò hét tay múa vũ khí tít mù.

Ai yếu bóng vía chỉ nhìn chúng cũng đủ sợ phát khiếp. Chúng ồ ạt xông lên tựa như hổ đói sút chuồng.

Nhưng Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ là hai kẻ đang chờ chết, họ chẳng sợ, họ thấy mình sắp được giải thoát. Họ còn không buồn nhìn lên nữa.

Bọn cướp biển phá khoang thuyền, thấy trong đó chỉ có hai xác người còn ôm ấp nhau, rũ ra trong góc.

Đi đánh cướp mà lại gặp trường hợp như thế, còn gì chán bằng. Bao nhiêu hùng khí lập tức xẹp xuống. Chúng không hò hét, không múa động binh đao.

Có kẻ nào đã cướp tay trên của bọn chúng chăng? Những ngày sau sẽ rất xui xẻo. Bọn cướp biển đi không trở về không là một điều xui nhất trên đời.

Không tên nào lên tiếng.

Rồi chúng lên tiếng mắng chửi, chẳng biết là chửi ai, nhưng cứ văng ra cho đã tức mình. Chúng soát một lượt nữa quanh chỗ Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ.

Một tên kêu lên :

– Hai kẻ này chưa chết.

Một giọng khác nói :

– Hai tên này từ đâu tới? Xem quần áo mà đoán thì hình như từ Dã Nhân Quốc tới.

Một tên khác bước tới kéo tóc Thủy Thiên Cơ giật mạnh cho ngửa mặt ra, nhìn một hồi cười hi hí :

– Nàng này xem ra được quá chừng. Bất quá cho nàng ăn uống vài hôm chúng ta đã có thể có trong tay một mỹ nhân. Chuyến đi này kể như cũng không xui lắm. Hí hí…

Nhiều tên khác nữa chạy đến, chúng thô bạo vuốt ve má, cổ, vai Thủy Thiên Cơ. Chúng biết đâu rằng chỉ cần chúng cho nàng ăn uống vài hôm thì mỹ nhân khôi phục sắc đẹp phi phàm nhưng cũng khôi phục công lực phi phàm. Lúc đó thì thay vì mỹ nhân phục vụ chúng, e rằng bọn chúng có ba ngàn mạng cũng bị mỹ nhân tàn sát không còn một mống.

Vừa lúc đó, có một tràng cười ha hả tử nơi thuyền của bọn cướp, một giọng nói oang oang vọng lên :

– Bọn các ngươi làm gì mải miết trên đó? Có gì đáng giá mau khuân về đây. Lão nhân gia đang sốt ruột chờ các ngươi đây.

Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ đều nhận ra giọng nói đó rất quen, nhưng thần trí họ đã không còn sáng suốt, không nghĩ ra và cũng không muốn nghĩ đó là ai. Một tên cướp hằn học :

– Cái lão bất tử chết bầm đó lại thị oai với chúng ta rồi.

Lão bất tử, là nam hay nữ? Một tên khác đáp :

– Biết làm sao? Chúng ta không đương cự nổi lão thì phải chịu để lão sai khiến thôi.

Một tên khác hừ một tiếng :

– Nếu biết có ngày hôm nay chúng ta đừng cứu mụ nữa, để mụ chìm luôn đáy biển làm mồi cho cá có hơn không.

Bọn chúng lầm bầm chửi rủa, nhưng cũng chỉ đủ nghe với nhau, không dám để người kia nghe thấy. Chúng mắng mụ nào đó đầy đọa bọn chúng đến điên, thành thử bọn chúng chặn thuyền cướp rồi đi tay không về tay trắng.

Thực sự thì bọn chúng cũng không trở về tay không. Chúng lôi luôn cả Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ sang thuyền chúng. Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ bị chúng khiêng qua thuyền kia. Đến nơi, mùi rau cải, thịt cá, mùi rượu, mùi mồ hôi, tất cả hoà trộn thành một thứ mùi ghê tởm xộc vào mũi họ.

– Thì ra là hai ngươi. Trời đất bao la mà sao hẹp vậy? Mới xa nhau đó đã lại gặp nhau rồi.


Người vừa nói là Vạn lão phu nhân.

* * * * *

Trên thuyền kẻ cướp, cái gì có thể thiếu chứ không thể thiếu đồ ăn thức uống, nhất là rượu.

Vàng rất nhiều, bạc cũng thừa, y phục chất đống…

Tất cả bừa bãi trong khoang lẫn với những tạp vật khác, có trời biết nó là những thứ gì.

Cho dù chẳng ích lợi gì với chúng, chúng đã mất công đánh cướp thì cứ mang về, mang về rồi quẳng chỏng chơ bừa bãi.

Những thứ kia dùng cả đời cũng đã hết đâu, mà phải quan tâm.

Hoặc giả hết rồi lại có, có rồi khinh thường, tiêu hoang tới hết, lại cướp, lại có…

Một vòng quanh quẩn của bọn cướp, chỉ có thế.

Chính giữa những đống lộn xộn đó có một cái bàn lớn đựng rất nhiều đồ ăn, thức uống.

Vạn lão phu nhân đang ngồi cạnh đó. Bà ta đang ăn, tay vấy mỡ, miệng vấy mỡ, tóc vấy mỡ…

Tay, mồm bà hoạt động liên tục. Bà đang bù đắp những ngày bềnh bồng trên sóng.

Hồ Bất Sầu từ chỗ bị bỏ rơi, giờ gặp lại đồng loại, nhưng là những kẻ hiểm ác tàn độc. Hắn cảm thấy thế nào hắn cũng không biết. Nhưng trong lòng hắn nảy sinh hào khí đã tắt từ lâu. Hắn nở một nụ cười trên đôi môi khô nẻ :

– Thì ra là bà.

Vạn lão phu nhân cười ha hả :

– Chắc ngươi không bao giờ tưởng tượng được là già còn sống? Già quả có phúc phận, mạng già còn dài lắm. Khi nào già chết oan uổng như thế chứ.

Bọn cướp biển nhìn nhau. Mắt bọn chúng cho thấy bọn chúng có cùng một ý nghĩ :

– “Bọn họ quen nhau!”

Chúng hơi e ngại. Chúng từ từ lui về khoang hậu. Chúng biết ở lại cũng không ích gì, bởi Vạn lão phu nhân quen hai người, mà chúng thì dưới quyền sai bảo của bà.

Thủy Thiên Cơ nép sát mình vào ngực Hồ Bất Sầu, yếu ớt :

– Vậy là xong.

Hồ Bất Sầu gật đầu :

– Xong.

Rơi vào tay Vạn lão phu nhân, họ còn mong gì nữa.

– Chẳng khi nào bà ta chịu buông tha chúng ta.

Hồ Bất Sầu gật đầu tiếp :

– Đúng.

Hai người càng ép người vào sát nhau hơn, tay trong tay nắm chặt hơn. Họ hối là lúc trước không cố gắng chống cự mà chết trong tay lũ kẻ cướp, còn hơn giờ rơi vào tay Vạn lão phu nhân.

Chết cách nào cũng là chết, trừ cái chết dưới tay Vạn lão phu nhân.

Vạn lão phu nhân thấy bọn cướp lui ra thì gọi lại nói :

– Sao các ngươi còn không mang chiến lợi phẩm ra mà chia nhau đi.

Bọn cướp kinh ngạc ấp úng :

– Nhưng… Hai người đó…

Vạn lão phu nhân cười ha hả nói :

– Phải, hai người đó là bằng hữu của già. Nhưng các ngươi cũng đã phải vất vả nhiều, không lẽ lại không được hưởng gì? Thôi thì già phân chia đồng đều. Gã nam kia già có chỗ dùng tới, còn nữ, già không cần, các ngươi muốn dùng thì đưa vào trong kia mà dùng.

Bọn cướp biển vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Bọn chúng mừng rỡ vì được hưởng phần thưởng bất ngờ quá. Cái phần chúng ao ước trước khi mang hai người về đây, đã tưởng như tiêu thành mây khói khi thấy hai người có quen biết nhau.

Bây giờ, Vạn lão phu nhân không trách phạt bọn chúng, còn cho bọn chúng được như ý. Cả bọn đều sửng sốt ngây người ra một lúc lâu.

Vạn lão phu nhân giục :

– Các ngươi còn chờ gì nữa? Mỹ nhân như hoa như ngọc ngay trước mắt các ngươi không thấy thèm sao?

Rồi bà nghiêm giọng bảo :

– Tuy nhiên các ngươi phải đề phòng đấy nhé. Đừng thấy mỹ nhân mềm mại ôn nhu trước mắt mà tưởng nàng ngoan ngoãn hiền lành.

Nàng còn hung dữ hơn cọp cái ngàn lần. Các ngươi tuyệt đối không nên cho nàng ta ăn uống gì cả, dưỡng hổ di hoạ, các ngươi có nghe câu đó bao giờ chưa? Nàng mà phục sức lại thì các ngươi chết cả lũ cho mà xem! Ha ha, thôi thì các ngươi có hưởng thì hưởng cho mau, đừng bồi bổ con mồi cho béo rồi chuốc họa vào thân.

Hồ Bất Sầu trơ trơ như gỗ, chừng nếu có uất ức cũng không có khí lực phát tác nữa.

Bản thân hắn còn không lo được, nói gì lo cho nàng. Hắn đành giương mắt nhìn bọn cướp lôi Thủy Thiên Cơ vào khoang sau.

Thủy Thiên Cơ cũng quay đầu nhìn hắn tha thiết.

Đó là lần cuối bọn họ nhìn thấy nhau chăng?

* * * * *

Vạn lão phu nhân nhanh chóng đóng cánh cửa ngăn hai khoang lại rồi quay lai nhìn Hồ Bất Sầu cười :

– Chắc bọn chúng nghĩ rằng ta là một mụ già mất nết, tóc bạc răng rụng rồi mà còn thích trai tơ! Chúng không ngờ cũng phải, ai lại nhốt mình với trai một chỗ như ta chứ…

Bà từ từ cầm lên một chiếc đùi gà, đưa lên mũi ngửi, hướng mắt sang Hồ Bất Sầu nở một nụ cười trơ trẽn :

– Ngươi nghĩ già lưu ngươi lại đây để làm gì nào?

Hồ Bất Sầu nhắm mắt lại, tỏ ý không quan tâm tới bà ta muốn làm gì mình, cũng không muốn biết bà ta sẽ nói gì tiếp theo. Làm gì Vạn lão phu nhân không biết thái độ tảng lờ của hắn. Cho nên, bà vẫn tiếp như thường :

– Ngươi nhắm mắt lại? Phải, ngươi không dám nhìn chiếc đùi gà này phải không? Thực ra ngươi có gì phải sợ, cứ nhìn như thường, ngươi chọn món nào, già sẽ cho ngươi ăn món đó.

Hồ Bất Sầu cắn răng, cố nhẫn nại, cố chống lại sự thèm khát đang lồng lộn trong lòng, chỉ sợ nó trào ra ngoài.

Lúc buồn ngủ, sợ ngủ thì luôn cố mở mắt ra, bây giờ không ngủ lại cố nhắm mắt lại, mà mi mắt lại cứ chực mở lên vì thèm muốn kích thích quá độ, dù không ăn được cũng muốn nhìn cho khoái.

Mắt không mở, nhưng mũi có cánh, không cách nào ngăn được mùi thịt thơm phức chui vào.

Hắn sao có thể ngừng thở được.

Mà còn thở là còn hít thấy mùi gà, mùi vị khuấy động sự thèm muốn mạnh hơn. Hắn phải tự đấu tranh hết sức khổ sở, thân hình run lên bần bật.

Vạn lão phu nhân cười hì hì :

– Ngửi đi, ngửi xem, mùi thịt gà thật thơm ngon. Bọn cướp này cũng sành ăn lắm, chúng nấu nướng ngon tuyệt.

Bà đưa chiếc đùi gà gần mũi Hồ Bất Sầu, vung vẩy trước mũi hắn.

Những thớ thịt trong người Hồ Bất Sầu giật giật, mi mắt mấp máy, mũi phập phồng…

Lòng hắn không muốn, nhưng lòng không muốn cũng không ngăn được gân thịt giật giật ngoài ý muốn. Nhưng dù sao hắn cũng chưa chịu khuất phục, bởi hắn còn nhắm mắt, còn cắn răng.

Chiếc đùi gà cuối cùng cũng được Vạn lão phu nhân rút về. Bà bật cười khanh khách :

– Ngươi có muốn ăn không? Ngươi nghĩ ăn là rất khó ư? Dễ lắm! Ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện, chiếc đùi gà này sẽ là của ngươi, những món ăn trên bàn cũng là của ngươi.

Hồ Bất Sầu giọng run run :

– Cái… gì… điều kiện… gì…

Vạn lão phu nhân thấy hắn chịu trả lời thì mừng rỡ :

– Ngươi đừng làm bộ nữa.

Hồ Bất Sầu lắc lắc đầu. Vạn lão phu nhân dằn từng tiếng :

– Cho ta biết bí quyết võ công của Tử Y Hầu. Sách đã không còn, ngươi phải đọc cho ta nghe.

Gom tàn lực, Hồ Bất Sầu hét lên :

– Không! Ta không nói. Ngươi đừng có mơ.

Vạn lão phu nhân cười lạnh :

– Ngươi không nói, được thôi, ta cũng không ép ngươi. Nhưng…

Bà cười nghe rợn người, rồi tiếp :

– Chiếc đùi gà này ngon tuyệt. Chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon, ngửi mùi nó sao nghe dạ dày cào cấu khó chịu quá.

Bà đưa chiếc đùi gà tới gần mũi Hồ Bất Sầu.

Hồ Bất Sầu quay mặt đi tránh né, tự y đấm vào ngực mình thình thịch. Y tự hành hạ thân xác mình, vì thân xác đó sao cứ không chịu nghe theo y, cứ đòi theo những kích thích của thèm muốn.

Vạn lão phu nhân cười :

– Hảo tiểu tử. Tội gì làm khổ mình như thế. Ngươi hứa với ta một lời ta sẽ cho ngươi ăn mà. Chiếc đùi gà này rất ngon, ngươi cắn thử một miếng xem sao.

Bà đưa tay xé một miếng quăng xuống đất cạnh Hồ Bất Sầu. Hắn co rút thân mình, sợ rằng bản thân không đủ sức chống chọi với sự thèm muốn.

Nhưng không được rồi, người hắn run lên.

Hắn tự hận mình sao yếu hèn thế! Con người lúc bình thường là một anh hùng, thế mà chỉ là cơn đói thôi lại cũng hèn hạ thế sao? Như thế thì còn mặt mũi nào nữa.

Đã trải qua bao nhiêu khổ cực, chịu đói bao ngày trên sóng nước bềnh bồng, tới phút cuối lại không chịu nổi sự thèm muốn sao?

Đùi gà còn trên tay Vạn lão phu nhân, Hồ Bất Sầu còn chống chọi lại được với sự thèm muốn, vì hắn biết người trước mặt hắn là Vạn lão phu nhân, hơn nữa lại e chụp không được lại xấu hổ hơn.

Giờ miếng thịt lại nằm chỏng chơ bên cạnh hắn, không ai coi giữ cả. Chỉ đưa tay một cái là hắn có được ngay.

Chống lại sự thèm muốn lúc này thật khó khăn. Có thắng nổi lòng thèm muốn hay không, là lúc này đây.

Hắn đã tranh đấu, nếu đã tranh đấu mà không thắng thì thật dở.

Thế là kém nghị lực. Kém nghị lực mới để cho sự thèm muốn bùng lên.

Mồ hôi ướt đầu ướt mặt hắn.

Hắn cắn môi, máu chảy ra từ đôi môi khô bỏng.

Vạn lão phu nhân dỗ dành :

– Hảo tiểu tử, ăn đi. Già không cười ngươi đâu, ai cũng thế mà thôi, đói thì phải ăn, có cái ăn tội gì không ăn?

Sự thèm muốn đã thắng.

Cuối cùng thì hắn cũng đã chịu thua.

Hắn chồm tới chụp miếng thịt gà, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

Đói bốn năm hôm, ăn một miếng nhỏ để làm gì?

Sức ăn của bọn võ phu dũng mãnh như thế nào mà một miếng thịt đòi khỏa lấp nổi? Chẳng qua một giọt nước giữa sa mạc lúc thái dương ngay đỉnh đầu mà thôi.

Thà rằng không ăn. Hắn chỉ thèm muốn suông. Giờ ăn một miếng rồi, sự thèm muốn càng mạnh mẽ hơn.

Lục phủ ngũ tạng đã nhích động đòi thỏa mãn.

Thân xác yên lặng, các tế bào im lặng, thần hồn yên lặng.

Bây giờ thì hắn đã ăn một miếng thịt rồi. Thần hồn cũng rung động. Thần hồn cũng trực tiếp đòi hỏi.

Vạn lão phu nhân đã sốt ruột lắm rồi, nhưng ngoài mặt vẫn tươi tỉnh. Bà dịu dàng nói :

– Nói đi, để được ăn no, ăn cho khoái dạ, ăn cho bõ mấy ngày đói khát. Nói là việc dễ, chống lại cái đói là việc khó, sao lại cứ đâm đầu vào việc khó mà bỏ việc dễ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.