Đọc truyện Ân Thù Kiếm Lục – Chương 17: Đại hội Hoàng Hạc lâu
Lý Danh Sanh cầm chén rượu đầy, bước đến cạnh cửa sổ thuyền, vừa nhấm nháp, vừa nhìn ra giòng sông.
Một lúc sau, y kêu lên :
– À! Có thế chứ. Chẳng lẽ trong cuộc đại hội này lại vắng Tổng tiêu đầu Thường Hoài Uy của Thiên Uy tiêu cục tại Hớn Dương? Chung quy rồi y cũng đến!
Y gật gù, lại nhấp một ngụm rượu, rồi tiếp :
– Kìa, lại có cả Phan Tế Thành, con người từng nổi danh là Tam Tiễn Định Hoa Sơn Thần Tiễn Thủ!… Ha ha! Kim Tổ Lâm đại thiếu gia cũng chẳng bỏ qua dịp nhiệt náo này! Họ Kim có ngoại hiệu là Trường Túy Tiểu Tướng Quân, giang hồ gọi y là Tứ Mục Ôn Hầu!
Phương Bửu Nhi động tính hiếu kỳ, bước nhanh đến cạnh Lý Danh Sanh, nhìn ra.
Hắn nhận xét nhân vật đầu tiên, nhân vật đó là Thường Hoài Uy, vị tổng tiêu đầu Thiên Uy tiêu cục tại Hớn Dương. Họ Thương có thân hình to lớn, rắn chắc như một pho tượng đồng, hàm râu quắn đã ngả màu bạc, thần tình hết sức lẫm liệt, trông còn mạnh khỏe chẳng kém hạng tráng niên.
Hắn nghĩ thầm :
– Đến lúc già, hẳn Ngưu Thiết Oa cũng có vẻ tương tự lão này.
Hắn quan sát nhân vật thứ hai là Phan Tế Thành, họ Phan là một trang thiếu niên, lúc đó vận áo gấm, gương mặt trắng bệch như mang bệnh trầm kha. Y đang đứng tại mũi thuyền nhìn trời mây, rồi nhìn những cánh buồm rợp bóng khắp trường giang.
Thần vóc y ẻo lả như một thiếu nữ, đôi mắt y lim dim, chừng như quanh năm suốt tháng y mải mải mơ màng, chẳng bao giờ tỉnh cơn ngủ.
Hắn cười nhẹ, thầm nghĩ :
– Con người như thế sao lại có thể dùng ba mũi tên là ổn định nổi hòn Hoa Sơn? Đã gọi là Thần Tiễn Thủ, thì phải bắn trúng đích, nhưng đôi mắt lim dim thế kia còn trông thấy được gì rõ rệt, dù là một hòn núi to lớn?
Nhưng người có dáng vẻ kỳ quái hơn hết là Tứ Mục Ôn Hầu Trường Túy Tiểu Tướng Quân, Kim Tổ Lâm.
Họ Kim vận chiếc áo cực kỳ hoa lệ, mà khí phái cũng phi phàm.
Y đang ngồi ở mũi thuyền, thuyền của y cũng cực kỳ hoa lệ, chiếc áo của y có khuy vàng, nút vàng, màu vàng rực chiếu dưới ánh dương quang, chớp chớp đến hoa cả mắt.
Sau lưng y, có hai thiếu nữ, vận áo gấm, đứng nghiêm, một nàng cầm đứng ngọn Phương Thiên Họa Kích, dài độ trượng, thép kích sáng ngời, còn nàng kia cầm một bình rượu quý.
Niên kỷ của Kim Tổ Lâm không cao lắm, sống mũi to nhưng đôi môi vừa nhỏ vừa hồng, môi mọng như môi thiếu nữ, luôn luôn ướt rượu, y uống không ngừng, uống cạn chén này sang chén khác, uống như thở, một hơi thở là một hớp rượu, có thể khi nào chết đi, y mới tắt uống như tắt thở, và nếu tắt uống bất ngờ, y cũng có thể chết luôn, như tắt thở.
Trong khi uống, đôi mắt y cũng lim dim, như đôi mắt của Phan Tế Thành, càng uống mi mắt của y càng sụp xuống.
Uống một lúc, y lại lấy trong mình ra đôi tròng thủy tinh gắn lên mắt, có quai bằng tơ, rịt vào vành tai. Mang đôi thủy tinh đó, y nghiễm nhiên có bốn mắt.
Phương Bửu Nhi ạ lên một tiếng, lẩm nhẩm :
– Thảo nào thiên hạ chẳng tặng y ngoại hiệu là Tứ Mục Ôn Hầu!
Xem kỹ, tuy y chẳng có vẻ gì là anh tuấn, y là người khả ái hơn hết trong bọn đó!
Lý Danh Sanh mỉm cười :
– Y xuất thân từ một danh gia trong võ lâm, gia tài trăm vạn, thiên hạ ca tụng cái giàu của y bằng câu: nhà có nóc bằng vàng, bát đĩa toàn bằng bạc, dù có đại hạn mười năm, cũng vẫn thừa tiền mua thịt ăn no!
Y thích rượu còn hơn thích sự sống, vì tánh tình quá hào phóng nên cái gia tài trăm vạn kia cũng dần dần phải tiêu tan, và hiện tại thì phong độ kém xưa rất nhiều.
Châu Phương cười nhẹ :
– Con người đó có chỗ đặc biệt, là không rượu thì lại rất bình thường, nhưng khi nốc rượu bằng thích vào rồi, thì trở thành vô địch, uống đủ rượu vào, y có thể đánh thắng một kẻ có tài cao hơn y gấp mấy lần. Trên giang hồ, ít có ai dám gây sự với y, nhất là lúc y có uống nhiều rượu!
Lão nhìn Phương Bửu Nhi, tiếp nối :
– Sau này, ngươi cũng nên tìm y mà kết giao, y là con người khá biết trọng nghĩa khí.
Phương Bửu Nhi mỉm cười :
– Muốn kết giao…
Nhưng hắn không buông dứt câu nói, mắt hướng đăm đăm nơi thuyền của Kim Tổ Lâm.
Lúc đó, Kim Tổ Lâm vừa cười hì hì vừa nắm tay một thiếu nữ kéo tới.
Thiếu nữ đó ngã chúi mình vào lòng y. Y chưa kịp vòng cánh tay hứng lấy cái vóc dáng yểu điệu đó, từ bên trong thuyền có giọng nói the thé vang lên :
– Làm cái gì thế? Muốn chết phải không?
Nụ cười trên môi y tắt ngay, thiếu nữ vội đứng nghiêm như trước.
Chén rượu bằng bạc trong tay Kim Tổ Lâm rơi xuống sàn thuyền, kêu cộp một tiếng khá lớn, rượu bắn tung tóe.
Liền theo tiếng quát the thé, một mỹ phụ xuất hiện, mỹ phụ mặc y phục màu tía, giắt trâm vàng nạm ngọc, đeo chuỗi châu bước đến cạnh Kim Tổ Lâm, đưa bàn tay xách vành tai y lên, như mẹ xách tay con dại.
Kim Tổ Lâm nhăn mặt nghiêng đầu đứng lên theo tay nàng, nàng giữ nguyên bàn tay, nắm vành tai y lôi tuốt vào khoang thuyền.
Phương Bửu Nhi cau mày lắc đầu :
– Sợ vợ như y, kể cũng có hạng lắm!
Châu Phương vuốt nhẹ chòm râu, mỉm cười :
– Kẻ nào sợ vợ, nhất định phải phát tài! Sợ vợ có hại gì đâu?
Kế có, còn nhiều nhân vật nữa lục tục đến nơi, lạ một điều là tất cả đều đến đây bằng thuyền, chừng như họ không thích đi đường bộ, dù hệ thống giao thông trên bộ cũng thuận tiện như đường thủy.
Phàm trong tất cả những cuộc hội họp nào, người đến sau đều hẳn phải quan trọng hơn kẻ đến trước, cho nên Lý Danh Sanh muốn làm người quan trọng, thuyền đã đến đây lâu rồi, nhưng chưa chịu lên bờ.
Y đợi mãi, đợi đến lúc trông thấy Châu Phương, cả hai lại còn dần dà trên mặt nước khề khà mấy chén rượu, nhìn cánh buồm xuôi ngược, kéo dài thời gian. Hiện tại, thấy những nhân vật có thanh danh trọng đại đã đến rồi, Lý Danh Sanh mới đập nhẹ tay lên vai Châu Phương, mỉm cười thốt :
– Giờ thì mình lên bờ được rồi đó, Châu huynh không mất mặt lắm đâu!
Châu Phương gật đầu.
Lý Danh Sanh ra lịnh cho trạo phu quay thuyền trở lại, tìm chỗ gần bờ dĩ nhiên không xa Hoàng Hạc lâu lắm, và dĩ nhiên phải khó khăn lắm mới chen lọt rừng thuyền tại bến.
Hoàng Hạc lâu kể ra cũng rộng lớn, lại có đến mấy tầng, có thể chứa cùng một lúc hàng ngàn thực khách, song hiện tại, chẳng rõ bên trong có đầy đủ khách chăng, chứ bên ngoài thiên hạ đứng nghẹt như răng cối, tìm chỗ đặt bàn chân cũng chẳng có chỗ trống.
Phải làm sao cho tất cả bốn người cùng lách qua rừng người đó đến tận cửa lầu Hoàng hạc.
Ngưu Thiết Oa ỷ mình cao lớn, có sức mạnh, tình nguyện đi đầu, mở lối.
Châu Phương mỉm cười hỏi :
– Ngươi tưởng những người này là thôn dân tụ tập quanh đình để xem hát rồi cho mình có sức mạnh, vóc to, lấn ép họ dễ dàng để giành lối đi à?
Ngưu Thiết Oa không đáp, bươn mình tới, hai cánh tay hộ pháp vươn ra gạt qua tả, gạt qua hữu, nhưng chỉ mỗi gạt mỗi tay một lượt là bị họ đẩy bật trở lại, suýt ngã nhào.
Chừng như gã có bị một vài người nào đó, giận vì gã xô đẩy nên đấm cho y mấy đấm, gã nhăn nhó mặt muốn khóc.
Đột nhiên, Châu Phương cất cao giọng :
– Lý huynh, cái chất độc Lý huynh đã nhiễm phải trong người đó, chỉ có một mình Vạn đại hiệp có thuốc cứu giải mà thôi. Tuy nhiên, chất độc lan khắp người Lý huynh, ai chạm đến Lý huynh cũng bị nhiễm độc như Lý huynh vậy. Lý huynh cố tránh va chạm vào thiên hạ nhé, lỡ gây độc cho người khác thì thật là một điều đáng ân hận lắm đấy! Nếu không may có chết vì chất độc đó, thì nên chịu chết một mình, đừng làm cho nhiều người cùng chết theo, thêm tội!
Lý Danh Sanh chớp chớp mắt, rồi to tiếng đáp :
– Tiểu đệ hiểu rồi, nhưng làm sao tiểu đệ cũng phải vào đến Hoàng Hạc lâu mới được, tiểu đệ cố gắng chen tới tránh chạm vào người khác được phần nào hay phần ấy!
Mấy người đứng phía trước, nghe cả hai đối đáp với nhau như vậy, đều tự động dạt ra hai bên, nhường một lối rộng.
Bọn Châu Phương, Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa bám sát sau lưng Lý Danh Sanh tiến tới.
Bên trong quần hùng truyền miệng với nhau :
– Người đó nhiễm độc đấy, đừng để y chạm vào chúng ta, chất độc lan qua chúng ta là khổ đấy!
Bốn người đi tới đâu, quần hùng dạt ra tới đấy, nhường lối cho họ tiến vào.
Họ ung dung bước, chẳng cần gấp lắm, cuối cùng đến chân thang lầu. Nơi đó, có hai đại hán đứng gác.
Thấy họ đi tới, hai đại hán bước ra, chận lối. Một đại hán lạnh lùng hỏi :
– Các vị có thiệp mời chăng?
Châu Phương cười nhẹ :
– Có chứ, nếu chẳng có thì ai đến đây làm chi!
Lão day lại Lý Danh Sanh, bảo :
– Lấy ra cho các vị này xem đi Lý huynh!
Nhưng rồi lão tặc lưỡi tiếp :
– Chỉ sợ mấy tấm thiệp mời lại bị nhiễm độc, trao cho các vị cầm xem tay các vị nhiễm độc thì khổ!
Hai đại hán đã biết là Lý Danh Sanh có chất độc trong người, cả hai cũng lo sợ cho mình chứ!
Trong khi đó, Lý Danh Sanh thản nhiên :
– Xem thì xem, bất quá mất chút công lấy ra, cất vào thôi…
Y đưa tay vào mình mò mò…
Hai đại hán đưa mắt nhìn nhau rồi cùng khoát tay, cùng cất tiếng :
– Khỏi! Khỏi! Các vị có thiếp mời thì thôi, cứ lên lầu đi!
Bốn người ung dung lên thang.
Khuất hai đại hán rồi, Lý Danh Sanh mỉm cười, gật gù :
– Tuyệt! Kế hay tuyệt! Đáng phục lão Châu quá!
Châu Phương trừng mắt :
– Im chứ! Oang oang cái miệng như thế, rủi chúng nghe lọt thì sao?
Bên ngoài Hoàng Hạc lâu, người đông như rừng, tưởng chừng bên trong quá đông người, không đủ chỗ chứa, nên thiên hạ phải đứng ngoài. Ngờ đâu bên trong chẳng có bao nhiêu người, bất quá hơn hai mươi mạng, phân nhau chiếm trọn một gian lầu rộng lớn.
Châu Phương dẫn cả bọn đi vòng vòng, tìm chỗ ngồi.
Thoạt tiên, lão thấy Đinh lão phu nhân ngồi nơi một chiếc bàn vuông, anh em họ Đinh thì đứng sau lưng bà.
Lão đưa mắt nhìn quanh, thấy Thường hoài Uy, Phan kế Thành, Kim Tổ Lâm cũng đã lên lầu rồi.
Chừng như lên đến đây rồi, Kim Tổ Lâm vì một lý do nào đó, bị hạn chế rượu, nên ngồi ủ rũ, đầu cúi gầm xuống, mặt thừ ra.
Còn thiếu phụ y phục tía thì cười tươi, nụ cười như hoa nở, không phải nàng tươi vì Kim Tổ Lâm không uống rượu, mà chính vì nàng đảo mắt nhìn quanh gian lầu, chẳng thấy một nữ nhân nào diễm kiều mỹ lệ bằng nàng.
Trên thế gian này, có nữ nhân nào không hãnh diện khi biết mình đẹp nhất? Chẳng những đẹp nhất, nàng lại còn trẻ nhất.
Phương Bửu Nhi quan sát từng người một, cố tìm một gương mặt quen, nhiều ít cũng vô hại, nhưng những người hiện diện đều quá xa đối với hắn, mà những người này thì quá sang trọng quá uy nghi, hắn làm cuộc so sánh chớp nhoáng giữa họ và Châu Phương Ngưu Thiết Oa, hẳn sự chênh lệch quá rõ rệt, hắn đâm oán hận đời, hắn muốn vày vò, hủy hoại những cái gì tô điểm cho những người đó thành một giai cấp khác biệt hẳn với hạng người như hắn.
Vừa lúc đó, có tiếng chân người dẫm lên thang lầu, tiếng chân của một người, một chân nặng, một chân nhẹ, nặng nhẹ khác biệt rất nhiều.
Phương Bửu Nhi lẩm nhẩm :
– Người sắp lên đây, hẳn thọ thương!
Ngưu Thiết Oa trố mắt :
– Chưa thấy người, sao đại ca biết tình trạng người đó?
Người dẫm chân trên thang lầu đó, đã đến nơi.
Người đó là một đại hán, vận chiếc áo dài rất thông thường, mặt vuông, miệng vuông, mày rậm mắt to, gương mặt hơi vàng,dáng dấp thì có phần đặc biệt, nhưng thần tình thì khẩn trương thấy rõ. Bước đi của y không vững chân thấp chân cao, có vẻ gượng gạo.
Một con người trong tình trạng đó, hẳn phải mất oai phong, trông y tiều tụy như vậy nhưng quần hùng vừa thấy là cùng đứng lên một lượt, có mấy người nhanh chân chạy đến nghinh đón, đưa tay dìu y, có người hấp tấp hỏi :
– Vạn đại hiệp thọ thương à?
Đại hán điểm nhẹ một nụ cười :
– Chưa đến nỗi nào!
Nụ cười của y như có một ma lực nhiệm mầu, xóa tan vẻ tiều tụy của y, thần tình trở lại tươi sáng lạ, cho đến chiếc áo thông thường màu xanh dù hàng bố đã ngả màu trắng, cũng rạng rỡ như gấm thêu hoa.
Hiện tại, y đã biến thành một con người sang quý vô cùng.
Điều đó làm Phương Bửu Nhi hết sức kinh ngạc. Thoạt đầu, trông thấy y, lại nghe nói y là Vạn đại hiệp, một người mà hầu hết những nhân vật trên giang hồ đều ca tụng kính nể mới đáp ứng lời mời đến hội tại Hoàng Hạc lâu hôm nay hẳn vô cùng thất vọng, bởi hắn đinh ninh nếu là Vạn đại hiệp, tất phải có phong độ phi phàm.
Nhưng, giờ đây, niềm thất vọng tiêu tan, trái lại hắn cao hứng hết sức, hắn nghĩ thầm :
– Nụ cười của Vạn lão phu nhân đáng sợ làm sao! Còn nụ cười của Vạn đại hiệp trái lại thần kỳ hấp dẫn làm sao!
Có mấy đại hán vận áo cẩm điêu dìu Vạn đại hiệp đến ngồi cạnh Đinh lão phu nhân. Lão phu nhân và đại hiệp nghiêng mình chào nhau rồi anh em họ Đinh mới chào Vạn đại hiệp.
Anh em họ Đinh đợi cho không khí bớt ồn ào mới hỏi :
– Tại sao đại hiệp lại thọ thương? Dọc đường hẳn gặp kẻ thù? Trên giang hồ, còn ai có thủ đoạn gây thương thế cho đại hiệp chứ?
Vạn đại hiệp cười nhẹ :
– Chẳng có gì quan trọng, bất quá tại hạ gặp một toán năm ba người, rồi vì một lời nói nghịch tai, thành ra giao thủ…
Người nhỏ, trong anh em họ Đinh, là Đinh như Phong, chớp mắt :
– Năm ba tên tầm thường, làm gì thắng nổi đại hiệp chứ? Nói như thế có ai tin được không?
Như Phong đảo mắt nhìn quanh, xem có vị nào đồng tình với y chăng.
Quần hùng đồng thanh đáp :
– Không tin được rồi! Chẳng làm sao có việc như vậy được!
Như Phong day qua Vạn đại hiệp :
– Ai đánh đại hiệp trọng thương? Sao đại hiệp chẳng nói ra cho mọi người cùng biết?
Vạn đại hiệp mỉm cười :
– Việc lớn trước mắt đang chờ chúng ta giải quyết, vội gì nói đến sự nhỏ mọn? Thư thả rồi tại hạ sẽ cho biết!
Y đảo mắt nhìn khắp gian lầu hỏi bâng quơ :
– Vương Bán Hiệp lão tiền bối chưa đến sao?
Một người ngồi cạnh cửa sổ lầu cất tiếng :
– Vừa được nhắc đến là có mặt liền! Hay quá, Vương Bán Hiệp đang đứng dưới lầu kìa.
Không lâu lắm, Vương Bán Hiệp lên đến nơi.
Lão có vẻ tiều tụy, mệt nhọc, cái vẻ của một con người quanh năm suốt tháng chỉ lo đời chứ chẳng hề nghĩ đến cá nhân mình, một con người thương vay, khóc mướn, gánh vác cái khổ của thiên hạ, vun bồi an ninh, hạnh phúc cho thiên hạ, một con người hy sinh đến cả hơi thở để san lấp bất bình.
Trước kia, Phương Bửu Nhi hết sức khâm phục dáng dấp của con người đó, giờ đây, hắn hết sức tức uất trước cái dáng dấp đó, hắn tức uất, hắn khinh miệt đến độ chẳng buồn nhìn một gương mặt ngoài phải trong quấy, một gương mặt nếu không dày, cũng có mấy lớp da, mấy màu sắc.
Vương Bán Hiệp xuất hiện, không khí trong gian lầu ồn ào trở lại một lúc, dù cho gần đây có những lời đồn đại không hay về lão, quần hùng vẫn còn giữ nguyên vẹn sự tôn kính với lão, mỗi người chào hỏi một câu, lão phân phát mỗi nơi một nụ cười, đoạn nhanh chân bước đến cạnh Vạn đại hiệp, cất giọng ôn tồn thốt :
– Đại hiệp thọ thương có trọng lắm không? Cuộc chiến vừa qua lạo phu nghe tin, hết sức lo sợ…
Đinh như Phong vội chặn lời :
– Sự tình như thế nào, chắc Vương lão tiền bối có biết chứ? Vạn đại hiệp không chịu nói cho mọi người nghe, chẳng hay lão tiền bối có thể…
Nhưng Vương Bán Hiệp lại chặn y :
– Thế ra Vạn huynh chẳng nói gì hết sao? Trời! Kinh khủng vô tưởng! Nghe các đệ huynh báo tin, có độ mười bảy người, vận y phục đen khăn bao kín mặt, lai lịch bất minh, đón đường Vạn huynh, mười bảy người đó có võ công đặc biệt, không giống những môn công Trung Nguyên.
Đinh như Phong trố mắt :
– Võ công của họ như thế nào?
Vương Bán Hiệp lại tiếp :
– Lão phu tiếp được tin cấp báo, lập tức đến nơi, nhưng rất tiếc, đến nơi thì…
Lão đổi giọng :
– Cứ theo tin tức do lão phu tiếp nhận, thì đại hiệp đã hạ được hai người trong số mười bảy người, nhưng đại hiệp cũng bị họ đánh trọng thương, với thương thế đó, đại hiệp chẳng thể chi trì lâu được, vậy mà đại hiệp cũng thừa sức xung phá vòng vây thoát đi…
Lão thở dài, tiếp nối :
– Rất tiếc, khi lão phu đến nơi thì đại hiệp đã bỏ đi rồi!
Quần hùng nín thở nghe lão thuật chuyện, khi lão dứt lời, tất cả đều thở phào, chẳng khác nào chính họ thoát hiểm chứ không phải Vạn đại hiệp.
Phương Bửu Nhi hết sức thán phục Vạn đại hiệp, một mình đánh với mười bảy cao thủ, hạ được hai mạng, bứt thoái những người còn lại, phá vỡ vòng vây thoát đi, tuy có thọ thương song vẫn không hổ là tay thượng thẳng trên giang hồ. Đã có tài cao, lại thêm khí phách cũng cao.
Nếu là một kẻ nào khác, thoát hiểm một cách oai hùng như vậy, hắn phải tự kiêu, tự đắc, nhưng Vạn đại hiệp lại thản nhiên như chẳng có việc gì xảy ra, bị hỏi dồn lắm thì đáp lơ là, tuyệt nhiên không đánh cao giá sự việc vừa qua mà quần hùng đều công nhận là một chiến công, một thành tích.
Vừa lúc đó, nơi thang lầu, một tràng cười trong trẻo vang lên, tràng cười chưa dứt, một đoàn thiếu nữ khiêng một chiếc ghế có nệm êm xuất hiện nơi đầu thang, trên chiếc ghế, Vương đại nương ngồi chễm chệ, bà đảo mắt nhìn khắp quần hùng rồi cao giọng :
– Chẳng những một Vương Bán Hiệp lo âu, mà đến cả bọn này cũng kinh hoàng không ít. Thật vậy, nghe được tin đó, bổn Bang chủ ngồi đứng không yên, sai phái thuộc hạ chạy đi, xem sự thể như thế nào, đến lúc biết là Vạn đại hiệp đã thoát hiểm, mới thở phào, nhẹ nhõm.
Bà nhìn đến Vạn đại hiệp, hỏi :
– Sự tình làm sao, đại hiệp cho già biết đi, già mừng chẳng khác nào chính mình thoát nạn đó!
Quần hùng có nghe mấy lúc sau này, một nhân vật kỳ bí được suy tôn làm Bang chủ Cái bang, một bang hội quan trong bậc nhất giang hồ, họ không biết nhân vật đó là ai, họ mong mỏi được gặp gỡ một vài lần, giờ đây mới có dịp.
Thì ra, người thay cựu Bang chủ, nắm vận mạng một bang hội to lớn, chính là một phụ nhân, có dung nhan kiều diễm! Một phụ nhân kiều diễm được suy tôn làm Bang chủ Cái bang, hẳn phu nhân đó phải có thừa một tài nghệ phi thường, chẳng những hơn cựu Bang chủ, mà còn thừa sức bảo đảm uy tín bang hội trên giang hồ.
Gần đây có lời đồn đãi nhân vật đó có lai lịch bất minh, hào kiệt anh hùng càng muốn biết mặt biết mày bà ta như thế nào, cho nên bà vừa xuất hiện, là mọi người đều trố mắt quan sát bà.
Phương Bửu Nhi đã thấy bà một lần, cách đây nửa năm, thời gian đó không phải dài lắm, hắn nhận thấy chừng như bà ta trẻ hơn trước mấy phần. Có lẽ vì đã toại ý rồi nên bà ta thơ thới, tâm tư cởi mở, nên tươi vui hơn chăng!
Vạn đại hiệp cười nhẹ :
– Đa tạ Bang chủ quan tâm đến tại hạ! Tại hạ cảm kích vô cùng.
Mười bảy người vây đánh tại hạ, quả thật có tài nghệ cao siêu, nếu chẳng có người tiếp trợ, chắc chắn tại hạ phải thảm tử với họ rồi. Và thảm tử như vậy thì đâu còn hân hạnh được gặp mặt Bang chủ trong giây phút này? Không gặp được Bang chủ là một điều đáng hận nhất cho tại hạ.
Vương đại nương bật cười khanh khách :
– Thật vậy sao, đại hiệp? Đại hiệp cho rằng gặp được bổn Bang chủ là một hân hạnh lớn lao? Nếu thế thì ra bổn Bang chủ cũng chưa già lắm, dung nhan bổn Bang chủ cũng chưa tàn tạ lắm!
Vạn đại hiệp cười lạnh :
– Tại hạ nóng gặp Bang chủ, chẳng phải vì ngưỡng mộ phong tư của Bang chủ mà chính ra là muốn thỉnh giáo Bang chủ một điều!
Vương đại nương cười tươi :
– Điều chi thế, đại hiệp? Chắc đại hiệp muốn nhờ bổn Bang chủ làm mai mối cho một nơi nào đó chứ gì?
Trong quần hùng, có người cười khúc khích, có người thản nhiên, nhưng người thản nhiên hơn hết là Vạn đại hiệp.
Vạn đại hiệp từ từ hỏi :
– Bang chủ có biết lai lịch của mười bảy người chận đánh tại hạ chăng?
Vương đại nương chớp chớp mắt, cười nhẹ đáp :
– Bổn Bang chủ chẳng hề biết một môn công nào của võ học vùng Quan Ngoại, hơn nữa cũng chẳng mục kích những chiêu thức của bọn đó, thì làm sao ức đoán lai lịch của họ?
Vạn đại hiệp lạnh lùng :
– Những chiêu thức mang màu sắc vùng Quan Ngoại chỉ có mục đích che mắt mọi người thôi, nhất là tại hạ, song cái thân phận xuất xứ của họ thì quá rõ ràng, chắc Bang chủ cũng đoán hiểu phần nào chứ?
Vương đại nương dửng cao đôi mày, buông từng tiếng :
– Đoán thế nào được, đại hiệp?
Vạn đại hiệp cười mỉa :
– Tại hạ may mắn nhận ra được mấy người trong số mười bảy cao thủ đó. Họ dùng khăn bao kín mặt, bỏ chiếc khăn rồi, họ hiện nguyên chân tướng, và chân tướng của họ là đệ tử Cái bang.
Quần hùng biến sắc.
Phương Bửu Nhi thầm nghĩ :
– Độc ác thật! Cái mụ này quả là lợi hại! Mụ định trừ diệt Vạn đại hiệp phá vỡ cuộc họp này, cho từ nay đừng ai tìm hiểu lai lịch mụ ta!
Bây giờ, âm mưu bị lộ rồi, mụ ta sẽ đối đáp làm sao với Vạn đại hiệp trước mặt quần hùng?
Vương đại nương thản nhiên như thường, vừa cười vừa gật đầu thốt :
– Vạn đại hiệp là người cương trực, lời nói trọng như Thái Sơn, đã nói thì phải đúng sự thật!
Ai cũng tưởng bà sẽ tìm lý lẽ chối cãi, trái lại bà thừa nhận là Vạn đại hiệp nói đúng, điều đó hẳn trên chỗ tưởng của mọi người.
Ai ai cũng nhìn sững bà, cố tìm hiểu thái độ của bà!
Bà thở dài tiếp nối :
– Bất cứ trong một bang hội nào, cũng có những phần tử tốt xấu bất đồng, song kẻ xấu nấp mình dưới quy luật, thành ra người cùng bang khó khám phá ra thực chất của chúng hơn là người ngoài. Huống chi, bổn Bang chủ nắm quyền lãnh đạo Cái bang chưa được bao lâu, tự nhiên trong nhất thời khó phân biệt được vàng thau lẫn lộn. Bổn Bang chủ hứa với đại hiệp, sau cuộc họp này, về Tổng đàn, bổn Bang chủ sẽ cho điều tra lại, và trừng phạt nặng những kẻ đã dám xúc phạm đến hổ oai.
Đại hiệp yên trí, Cái bang chẳng bao giờ thiên vị, dung thứ cho đệ tử xuất ngoại hống hách, bạo hành. Chắc chắn trong thời gian ngắn, đại hiệp sẽ được hả dạ.
Bà thản nhiên quá, thừa nhận đệ tử có tham gia cuộc tập kích Vạn đại hiệp dọc đường, nhưng rồi trút bỏ sự thừa nhận đó một cách nhẹ nhàng. Nếu như không có tâm cơ sâu độc thì làm gì thu xếp gọn một sự tình nghiêm trọng như vậy?
Nghiêm trọng, bởi Vạn đại hiệp là người có thân phận trong võ lâm, nghiêm trọng vì đệ tử Cái bang vi phạm quy luật giang hồ.
Ai ai cũng biết Vạn đại hiệp ngụy biện, dùng cưỡng từ để đoạt lý, song ai cũng phải công nhận bà ta hữu lý.
Vạn đại hiệp căm hận vô cùng, y trầm giọng nói :
– Như vậy là Bang chủ không hề hay biết hành động của bọn thuộc hạ?
Vương đại nương bật cười the thé :
– Trời! Đại hiệp nói gì thế? Nếu bổn Bang chủ hay biết được mà còn để cho chúng hành động như vậy, thì còn gì là danh diện của một Bang chủ Cái bang? Đừng nói chi là có sự khinh miệt quy luật giang hồ, mà riêng cá nhân Bang chủ, cũng chẳng nỡ để một người như đại hiệp phải chết âm thầm, chết oan uổng trong tay bọn tiểu tốt đó!
Bà phủ nhận sự buộc tội do Vạn đại hiệp, mà cũng mượn sự phủ nhận đó, tỏ rõ một thách thức, một khinh miệt mà dù cho ai cũng khó tiêu, đừng nói là một người như Vạn đại hiệp, một người hầu như bất khả xâm phạm.
Vạn đại hiệp trả miếng ngay :
– Bang chủ nói phải đấy, tại hạ chết đi thì trên thế gian này còn bao nhiêu điều bí ẩn mãi mãi bí ẩn, chẳng có một ai khám phá nổi, bởi cần khám phá những bí ẩn đó cho người đời hiểu rõ, nên tại hạ chưa chết!
Vương đại nương cười lớn :
– Chẳng hạn như việc gì?
Vạn đại hiệp buông gọn :
– Lai lịch của Bang chủ! Tại hạ chết đi, trên đời này còn ai biết được lai lịch của Bang chủ?
Vương đại nương gian hoạt đến đâu, cũng không giữ khỏi biến sắc, tuy nhiên bà lấy lại ngay bình tĩnh, rồi lạnh giọng thốt :
– Lai lịch của Bang chủ có gì nhuốc nhơ, mờ ám đâu mà phải sợ người đời truy cứu để phô bày ra ánh sáng?
Bà gằn từng tiếng tiếp nối :
– Vạn đại hiệp phải hiểu là thân phận của mình không thấp hèn gì, lời nói hẳn có giá trị tuyệt đối, nói ra là phải chịu trách nhiệm. Cho nên bằng vào công đạo võ lâm, bổn Bang chủ buộc đại hiệp phải trưng bằng cớ, giả sử bổn Bang chủ là con người bại hoại, thì cũng phải có cái gì chứng minh sự bại hoại của bổn Bang chủ chứ? Chứ chỉ dựa vào một vài truyền thuyết xuyên tạc mà phê phán một người, thiết tưởng trên giang hồ chẳng còn ai tin vào uy thế của đại hiệp nữa.
Vạn đại hiệp thấy Vương đại nương quá già mồm mép, càng lúc càng bức y dồn vào thế kẹt, y sôi giận cực độ, vì quá giận y bỗng trở nên trầm tịnh, cơn giận biến thành sự khinh miệt, y bật cười lớn :
– Hay cho một phụ nhân gian hoạt, khéo ăn khéo nói. Hôm nay ta muốn xem bản lĩnh của ngươi như thế nào, xem cho biết đôi tay của ngươi có khéo bằng cái lưỡi của ngươi chăng!
Một con người đang sôi giận, bỗng nhiên trầm tịnh, rồi đổi sang khinh miệt đến bật cười lớn, vừa cười vừa thách thức, hẳn con người đó đã có một chủ trương vững chắc, một sự kiên trì vững hơn núi, và như vậy nhất định là phải có một cuộc giao thủ ác liệt!
Nhưng, y chưa nhích động thân hình, Đinh lão phu nhân hét lớn :
– Không được! Ngươi không được hấp tấp như vậy! Vô luận thế nào, ngươi cũng phải đưa ra chứng cứ mà ngươi có. Ngươi vọng động như vậy thì người ta sẽ dựa vào công đạo, gây nên công phẫn của toàn thể võ lâm.
Đinh lão phu nhân lấy tư cách là bậc trưởng thượng của Vạn đại hiệp, tuy rằng cảnh cáo y, ngăn chận y, thái độ của bà rất thỏa đáng với quy luật võ lâm, bà tôn trọng chánh nghĩa, nhưng trong chỗ thẳng thắn của bà bao hàm một sự che chở kín đáo, và hiển nhiên bà đứng về phía Vạn đại hiệp rõ ràng.
Bà dùng cái giọng trưởng thượng đối với Vạn đại hiệp, chẳng phải với tư cách tiền bối, mà vì cái chỗ quen biết giữa nhau từ lâu đời cũng như anh em họ Đinh gọi Vạn đại hiệp là đại ca, bất quá trước mặt quần hùng, họ phải khoác cái sáo giang hồ, gọi là Vạn đại hiệp như mọi người thốt.
Những người hiểu được sự tình, không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ :
– Gừng càng già càng cay, bà này quả là một tay thâm!
Vạn đại hiệp giật mình, chưa kịp nói gì, Đinh lão phu nhân cười nhẹ, tiếp :
– Nhưng, loại chứng cứ đó, có thể bảo là ảo ảnh, muốn tìm cho được một chứng cứ thiết tưởng khó hơn lên trời, bởi những người biết mặt biết mày Hồ Nữ Ngô To, kể ra chẳng có bao nhiêu, hơn nữa, những người đó, nếu không bị Hồ nữ sát hại, thì cũng bị trọng thương đến ra thân tàn phế. Họa chăng mời được Diêm vương, thì nay Diêm vương mới xác nhận lai lịch của kẻ từng có ngoại hiệu là Hồ nữ, tên tộc Ngô tô!
Đinh lão phu nhân không dao động vì lời nói móc của Vương đại nương, bà cười nhẹ, tiếp :
– Tuy nhiên vẫn còn một vài người sống sót, những người đó có thể nhận chân tướng của Hồ nữ!
Bà gật gù ra vẻ đắc ý lắm, rồi bà tiếp nối :
– Theo già hiểu thì còn ít nhất cũng được mười một người sống sót.
Thiết tưởng cái số đó cũng quá đủ rồi!
Trong quần hùng có người vọt miệng hỏi :
– Những người đó hiện giờ ở đâu?
Đinh lão phu nhân đáp :
– Hai vị kể như thất tung, bốn vị hiện đang ở vùng Quan Ngoại, còn lại năm vị thì già đã cho mời tới đây.
Cái tin đó đưa ra giữa quần hùng làm dao động tất cả, và không hẹn mà đồng, họ cùng đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kẻ nào đứng xa cũng chạy đến gần cửa, nhìn xuống.
Nhưng người thản nhiên lại chính là Vương đại nương, bà ta cười lạnh thốt :
– Nếu Đinh lão phu nhân tùy tiện chỉ định năm ba tên vô lại nào đó bắt chúng phải đề quyết bổn Bang chủ là Hồ nữ Ngô Tô, thì đúng là tạo cho bổn Bang chủ một nỗi oan vô lượng!
Đinh lão phu nhân lắc đầu :
– Không đâu! Năm người đó chẳng phải là phường vô lại bởi già xưa nay không từng giao tiếp với bọn vô lại để nhờ chúng ném đá cho mình giấu tay. Năm người đó từng gây chấn động một phương trời, từng tạo thành tích liệt oanh trên giang hồ, họ là những nhân vật cương trực, nghĩa khí, từng được đồng đạo võ lâm kính nể.
Vương đại nương bĩu môi :
– Họ là những ai, hở Đinh lão phu nhân?
Đinh lão phu nhân tiếp :
– Thiên quân Đàm thạch Minh, Thiết Chưởng Lâm Cường, Tiên Nhân Kiếm Tống kỳ Quang, Oai trấn bát phương Ngô lập Đức và Hỏa Linh Quan Uông Minh. Chắc trong các vị hiện diện tại đây cũng có người nghe biết tiếng những vị đó chứ?
Vương đại nương cười nhẹ :
– Năm vị ấy à? Như vậy là bổn Bang chủ vững tâm lắm rồi! Nhất định chẳng bao giờ họ vu oan cho bổn Bang chủ.
Thấy bà ta điềm nhiên quá, chẳng sợ chút gì, quần hùng đâm ra nghi ngờ, cho là Vạn đại hiệp quá hồ đồ, chứ thực sự đã chắc gì Bang chủ Cái bang là Hồ nữ Ngô Tô?
Đột nhiên, Đinh lão phu nhân đứng lên, trầm giọng thốt :
– Trước khi năm vị ấy đến đây, già nhân thời gian chờ đợi này, tỏ bày một việc.
Hơn mấy mươi năm qua, không hề xuất hiện trên giang hồ, giờ lại có mặt nơi đây, hơn nữa, có việc muốn tỏ bày, hẳn Đinh lão phu nhân sẽ cho quần hùng nghe một chuyện quan trọng lắm.
Đang nhao nhao bàn tán, quần hùng lại im lặng, chờ nghe.
Đinh lão phu nhân từ từ tiếp :
– Trong cuộc chiến tại bờ Đông Hải, Tử Y Hầu lực kiệt, thân vong, người áo trắng sẽ trở lại Trung Nguyên sau bảy năm hẹn ước, mà hàng niên thiếu anh hùng thì chừng như chưa có tay nào xuất sắc thì làm sao có kẻ đối địch với người áo trắng? Thiết tưởng cái cảnh chết chóc sau này sẽ vô cùng thảm khốc! Già thì vô dụng, trẻ lại không người, có thể là trong tương lai, người áo trắng sẽ càn quét võ lâm như đất láng!
Bà thở dài, đoạn nói tiếp :
– Giả sử nếu có nhân vật nào tinh luyện võ công đến ngày ước hẹn hạ nổi người áo trắng, thì nhân vật đó sẽ dương danh hậu thế, muôn đời ca tụng, cái danh đó sẽ làm lu mờ những thần tượng võ lâm từ trước, kể cả Tử Y Hầu…
Quần hùng lại một phen dao động, nhất là những người trẻ tuổi, họ vừa phấn khởi, vừa bất bình. Họ phấn khởi, vì viễn ảnh của Đinh lão phu nhân đưa ra, vô cùng sáng lạn, mà họ bất bình vì họ nghĩ là trong câu nói của Đinh lão phu nhân có hàm cái ý phủ nhận kẻ hậu bối chẳng làm được thành tích gì khả dĩ thay thế cho lớp người tàn tạ…
Đinh lão phu nhân lại thở dài rồi tiếp :
– Hy vọng nơi lớp trẻ, mong chiến thắng người áo trắng bảy năm sau, là mơ chuyện vá trời, là làm cái việc thả câu mà không có cần móc câu, là làm cái việc mò kim đáy biển! Trừ khi…
Bà lại thở dài, rồi tiếp :
– Trừ phi có người biết rõ chỗ sơ hở trong kiếm pháp của người áo trắng! Biết được cái sơ hở đó rồi, mới nói đến việc chiến thắng!
Bà lại thở dài, mơ màng nhìn lên trần lầu Hoàng hạc, một lúc lâu mới tiếp :
– Muốn biết sơ hở trong kiếm pháp của người áo trắng, hắn phải là người thoát chết trong cuộc chạm trán với người áo trắng. Mà từ lúc vào Trung Nguyên, có khi nào người áo trắng phá cái lệ hiếu sát? Ai đã được may mắn thoát chết dưới đường kiếm thần kỳ của người áo trắng?
Quần hùng không ước mà đồng la lên :
– Bạch Tam Không! Bạch Tam Không! Rất tiếc là lão ấy chẳng tiết lộ điều gì, và càng đáng tiếc hơn nữa là lão đã thất tung từ dạo đó!
Phương Bửu Nhi giật mình :
– Thì ra, họ đang chú trọng đến ngoại tổ ta! Và ngoại tổ ta chưa chết!
Đinh lão phu nhân gật đầu :
– Phải, người duy nhất có thể tiết lộ cái sơ hở trong kiếm pháp của bạch y kiếm khách chính là Bạch Tam Không. Trên giang hồ không ai biết Bạch Tam Không hiện hạ lạc tại phương trời nào, trừ một người!
Bà trầm giọng :
– Có một người, biết rõ hiện nay Bạch Tam Không ở đâu!
Quần hùng muôn miệng một lời :
– Ai? Ai?
Đinh lão phu nhân giương tròn đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mặt Kim Tổ Lâm.
Kim Tổ Lâm giật mình, vội cúi đầu xuống.
Vừa lúc đó, một đại hán xồng xộc lên thang lầu rung rung giọng báo cáo :
– Oai trấn bát phương Ngô lập Đức đại hiệp trong đêm rồi đột nhiên mất thủ cấp, chẳng ai biết được thủ phạm. Gia nhân Ngô đại hiệp phi ngựa đến đây, muốn gặp Vạn đại hiệp để nhờ Vạn đại hiệp trả thù…
Quần hùng kinh hoàng, ai ai cũng biến sắc, nhưng Đinh lão phu nhân trầm tĩnh, từ từ thốt :
– Biết rồi! Bảo người nhà họ Ngô chịu khó đứng dưới lầu chờ ta!
Rồi bà cao giọng hỏi Kim Tổ Lâm :
– Bạch Tam Không hiện giờ ở đâu?
Kim Tổ Lâm đưa tay vò đầu, gượng cười đáp :
– Lão tiền bối hỏi tại hạ? Bạch Tam Không hiện ở đâu làm sao tại hạ hiểu được?
Đinh lão phu nhân lạnh lùng :
– Kim đại thiếu gia đừng hồ đồ! Là nam tử, là trượng phu, đã làm gì thì phải có can đảm nhận việc mình làm! Cái chánh khí võ lâm không cho phép nói ngoa, trừ phi mình là một kẻ ác ma, một kẻ gian tà!
Kim Tổ Lâm vụt ngẩng cao mặt, sang sảng thốt :
– Phải! Bạch đại hiệp ở đâu, tại hạ biết rõ. Nhưng người đã đặt tín nhiệm nơi tại hạ, thì chẳng bao giờ tại hạ tiết lộ bí mật của người.
Quần hùng lại nhao nhao lên.
Thiếu phụ vận y phục tía, ngồi cạnh Kim Tổ Lâm, nghiến răng trừng mắt, hét lên :
– Ngu! Ngu! Thế mà cũng xưng là anh hùng! Anh hùng gì mà nghe người ta nói khích một tiếng là bật mí liền!
Đúng lúc đó, một đại hán từ dưới lầu chạy bay lên, đến trước mặt Đinh lão phu nhân, run run giọng thốt :
– Ngựa xe của Thạch gia trang vừa đến…
Quần hùng ạ lên một tiếng, thở phào nhẹ nhõm, ai ai cũng lộ vẻ hân hoan ra mặt.
Nhưng đại hán đó tiếp ngay :
– Ngựa xe đến, ai ai cũng trố mắt nhìn, song trong xe lại là một thi thể, thi thể của một người chết! Người chết chính là Thiên quân Đảm thạch Minh đại hiệp! Một thanh trường kiếm còn cắm nơi ngực, lút đến tận sau lưng!
Mọi người lại ạ lên một tiếng, vẻ hân hoan biến sang kinh hoàng, một thoáng sau, gian lầu lại ồn ào lên với những lời bàn tán.
Đinh lão phu nhân khoát tay trấn an mọi người, từ từ thốt :
– Biết rồi! Hãy bảo người nhà họ Thạch chở thi hài về trang!
Rồi bà day qua Kim Tổ Lâm, trầm giọng hỏi :
– Bạch Tam Không ở đâu, ngươi có bằng lòng nói chăng?
Kim Tổ Lâm dõng dạc đáp :
– Không! Không nói!
Đinh lão phu nhân cao giọng :
– Ngươi phải thức ngộ là kiếp vận võ lâm bằng vào một lời nói của ngươi mà được an hay nguy, tồn hay vong trong phút giây này, nếu ngươi cố chấp, dấu điều không nên dấu, thì thiên hạ anh hùng sẽ chẳng dung thứ cho ngươi!
Kim Tổ Lâm trợn mắt hét to :
– Bạch đại hiệp chẳng làm điều phi nghĩa, thì Kim Tổ Lâm này không thể học thói úy tử tham sinh. Tôi không nói, chết cũng không nói.
Trong quần hùng, có mấy người nóng tính, đã lớn tiếng mắng.
Kim Tổ Lâm đứng dậy, nhưng y chưa kịp làm gì, thiếu phụ y phục tía đã vỗ bàn rầm rầm, cất tiếng oang oang :
– Người ta không chịu nói, là vì bắt buộc không thể nói, các ngươi định lấy số đông bức hiếp chăng? Kẻ nào khinh khi Kim Tổ Lâm, kẻ đó sẽ biết tay Tử Lan Hoa Thanh Thanh này!
Có người quát lớn :
– Hay cho ác phụ!…
Người đó chưa buông dứt câu, một loạt tiếng soang soảng vang lên, chén bát trên bàn trước mặt Kim Tổ Lâm bay đi vèo vèo, chạm vào đâu, vỡ đến đấy, những chén trà, bình trà vỡ tung bắn vào những người dọc theo đà chén bay, đĩa bay.
Quần hùng hoảng quá, hấp tấp xô ghế đứng lên tránh né.
Đinh lão phu nhân cao giọng bảo mọi người im lặng.
Hoa Thanh Thanh còn sôi giận bừng bừng, không quăng chén dĩa nữa, nhưng vẫn còn mắng mãi. Quần hùng chẳng biết làm sao hơn, đành phải nghe, nghe những lời nàng mắng, dù ai ai cũng bực tức.
Từ dưới lầu, một đại hán chạy lên chưa đến nơi, đã lớn tiếng báo cáo :
– Có người vừa phi ngựa cho hay, Thiết chưởng Lâm Cường và Tiên Nhân kiếm Tống kỳ Quang, sóng ngựa đến đây, dọc đường ngộ nạn. Hai vị đều mang thương tích, mỗi người ít nhất cũng bị hơn mười vết thương. Tình trạng của cả hai vị kể như vô vọng, dù cho tiên phật lâm trần cũng không cứu nổi!
Quần hùng lại kinh hoàng thêm một lần nữa, họ quên hẳn Hoa Thanh Thanh, họ đảo mắt nhỉn Đinh lão phu nhân, chờ xem bà ta phát lạc làm sao.
Họ thầm nghĩ :
– Thiên quân Đàm thạch Minh, Oai trấn bát phương Ngô lập Đức, Thiết chưởng Lâm Cường, Tiên nhân kiếm Tống kỳ Quang, toàn là những Thái Sơn, Bắc Đẩu trong võ lâm, thế mà cùng ngộ nạn trong một ngày, cùng chết một ngày, là cùng lo chung một việc, nên có kẻ ám toán. Họ ngộ nạn như vậy chẳng hề do một ngẫu nhiên, bên trong phải có uẩn khúc ly kỳ! Và kẻ nào hạ thủ? Kẻ đó hẳn phải lợi hại phi thường!
Vẫn không hẹn mà đồng, tất cả đều quay nhìn Vương đại nương.
Đinh lão phu nhân trầm lạnh giọng thốt :
– Nếu mà năm người đó đều ngộ nạn, thì chẳng còn ai xác nhận lai lịch của ngươi!
Tự nhiên bà ngó ngay Vương đại nương lúc nói câu đó.
Vương đại nương thở ra :
– Thật tình, tôi mong ước họ đừng gặp điều gì bất trắc, họ còn sống sót thì mọi người sẽ được nghe tiếng nói của họ, và tiếng nói đó là tôi chẳng phải nữ ma đầu Hồ nữ Ngô Tô như có kẻ đã tin. Nhưng giờ đây thì…
Bà lại thở dài, rồi tiếp :
– Cớ sao các vị chẳng tìm cách bảo vệ họ? Tôi, nếu tôi biết được là họ sẽ có mặt trong cuộc hội họp này, để nói tiếng nói quyết định về danh dự của tôi, thì tôi đã cho bọn đệ tử bảo vệ họ an toàn cho họ rồi!
Có đâu sự việc xảy ra bi thảm như vầy!
Tuy bà thở ra, tuy bà thốt với giọng trầm trầm buồn, song đôi mày bà hơi dửng cao cao, trong đôi mày đó có ẩn hiện vẻ đắc ý, nếu nhìn kỹ một chút, hẳn thấy rõ.
Bà đảo mắt nhìn quanh một lượt, đoạn tiếp :
– Kim đại thiếu gia thể chết để giữ bí mật của Bạch Tam Không, năm vị tiền bối kia thì chẳng may tao nạn, thì cái sự nhận diện Hồ nữ Ngô Tô cầm như nan giải rồi, chẳng biết ngày nào mới đưa được ra ánh sáng! Trong khi chờ đợi, tôi xin phép các vị, cho tôi cáo từ!
Bọn thiếu nữ đứng quanh bà, nghe nói thế, cùng khom mình xuống nâng chiếc ghế nệm lên.
Quần hùng đều giương tròn mắt, nhìn bà đăm đăm.
Họ còn biết làm gì nói gì bây giờ?
Riêng Vạn đại hiệp thì tức uất vô tưởng, y có thể khóc được. Y cũng đành thúc thủ như mọi người, chẳng còn lý do gì để ngăn trở vị nữ Bang chủ Cái bang.
Đột nhiên một giọng nói non trẻ vang lên :
– Ai nói rằng Kim đại thiếu gia không chịu nói ra chỗ ẩn trú của Bạch Tam Không rồi vấn đề đối phó với người áo trắng là nan giải? Ai nói rằng năm vị tiền bối đó chết rồi thì việc xác định lai lịch của Bang chủ Cái bang trở thành vấn đề nan giải?
Người thốt lên câu đó, chính là Phương Bửu Nhi!
Hắn vừa thốt vừa bước ra, khi câu nói dứt, thì hắn đã đứng giữa quần hùng.
Quần hùng giật mình, kinh ngạc.
Châu Phương giật mình, biến sắc.
Vương đại nương khoát tay cho bọn thiếu nữ bất động, đoạn rùn vai hỏi :
– Vị lão đệ kia, thế ra hai việc đó vẫn có người giải quyết được à? Ai thế, lão đệ?
Phương Bửu Nhi đứng thẳng người, dõng dạc buông :
– Tôi!
Quần hùng ngạc nhiên, im lặng một thoáng, rồi cùng nhao nhao lên.
Trong không khí huyên náo đó, có tiếng cười chế nhạo, có tiếng mắng, nhưng người lớn tiếng cười nhất là Vương đại nương.
Bà cười một lúc, đoạn lạnh lùng thốt :
– Đến Đinh lão phu nhân, đến Vạn đại hiệp còn phải nhìn nhận hai vấn đề đó nan giải, đến bao nhiêu nhân vật thành danh từ mấy mươi năm qua đang có mặt tại đây, còn phải nhìn nhận vấn đề là nan giải, ngươi bất quá là một hài đồng, ngươi lại dám vọng ngôn! Thôi đi, bé con, hãy về bên vú mẹ, nếu không thì phải đói khát mà khóc thét lên đấy!
Câu nói của bà lại dẫn giải thêm một trận cười giữa quần hùng, bầu không khí lại ồn ào hơn trước.
Riêng có Vương Bán Hiệp thì không cười, mà cũng không mắng, gương mặt lão trầm trọng lại, lão bước đến khung cửa sổ, nhìn xuống chân lầu, đưa tay vẫy vẫy.
Phương Bửu Nhi lớn tiếng thốt :
– Bảy năm sau, nếu quả thật người áo trắng có trở lại tự nhiên sẽ có kẻ xuất hiện đối địch. Các vị dù sao cũng là bậc anh hùng, lẽ nào bức bách Kim đại thiếu gia làm điều bất tín bất nghĩa như vậy chứ? Giả sử nhờ cái việc bức bách đó, các vị có tìm ra Bạch Tam Không, Bạch Tam Không bằng lòng tiết lộ chỗ sơ hở của người áo trắng, thì cái thắng đó phỏng có vinh quang gì? Võ lâm muốn nương tựa vào sự kiện đó để che giấu sự nhục nhã của mình chăng? Hừ! Nếu các vị có nghĩa, có tín như Bạch Tam Không, như Kim Tổ Lâm, thì dù sau này có bại nơi tay người áo trắng đi nữa, cái bại đó chẳng phải là nhục, trái lại là điều vinh hạnh lớn lao!
Càng nói, Phương Bửu Nhi càng thấy lòng khích động mãnh liệt, hào khí bốc bừng, mặt hắn ửng hồng, đôi mắt sáng rực,bây giờ thì chẳng còn ai dám khinh thường hắn nữa, tiếng cười ngừng bặt, những kẻ nóng tính đã cao giọng mắng hắn, giờ cũng bắt đầu dịu lại, chú ý đến hắn.
Đinh lão phu nhân thở dài :
– Tiểu tử nói rất phải! Nhưng bảy năm sau, ai sẽ là người đối đầu với kiếm khách áo trắng?
Phương Bửu Nhi cao giọng xác nhận một lần nữa :
– Tôi! Tôi sẽ là địch thủ của y sau này!
Vương đại nương bật cười sằng sặc :
– Tiểu tử tuổi còn nhỏ nhưng da mặt đã quá dày, dày như da trâu!
Nói khoác lác mà chẳng biết thẹn!
Phương Bửu Nhi trừng mắt :
– Bà chế nhạo ai? Bà cười gì chứ? Bà tưởng võ công của bà cao siêu lắm sao? Đôi trượng của bà, ai thì cho là lợi hại, chứ tôi xem rất là tầm thường! Bà múa lên, xem như trận mưa ào ào rơi xuống, biến hóa phức tạp tưởng chừng như ảo diệu, thần kỳ lắm, nhưng cái biến hóa đó, bất quá là sáu hư một thực, sáu phụ một chủ, chẳng khác nào ngôi sao Bắc Đẩu, tụ thì thành chánh tinh, tán thì thành thất tinh, nếu đối thủ của bà bình tĩnh một chút, đừng để cho chiêu thức phức tạp đó làm hoa cả mắt, rồi nhận định chiêu nào hư chiêu nào thực, hư thì bỏ, thực thì phá, như vậy tôi dám chắc chỉ trong vòng ba sáu mười tám chiêu là bà phải bại.
Một sự kiện hi hữu trong võ lâm, trên chỗ tưởng tượng của quần hùng! Một tiểu tử phân tách trượng pháp của Bang chủ Cái bang rành rẽ như thầy giảng giải cho trò, sự phân tách đó lột trần sở học của Vương đại nương, cái sở học đã giúp cho bà tạo nên chỗ đứng trên giang hồ, giờ đây chẳng còn giá trị gì nữa, sở học đó qua sự phân tách của Phương Bửu Nhi chỉ là một trò xảo, thấy được cái bí quyết linh xảo của bà, là thắng bà ngay!
Vương đại nương sửng sốt một lúc, đoạn nói :
– Võ công của ta, người trong võ lâm Trung Nguyên chẳng một ai khám phá nổi, ngươi mới bao nhiêu tuổi đầu, làm gì biết được rành rẽ như vậy? Ai đã giáo huấn ngươi?
Phương Bửu Nhi cười lớn, giờ thì đến lượt hắn cười, hắn cười một mình, hắn có quyền cười, hắn ngẩng cao mặt thốt :
– Trời là sư phó của tôi, lấy cái tâm hiểu mọi việc biến hóa của trời, cái tâm hiểu rồi thì biết ngay kiếm đạo, biết kiếm đạo thì còn xem kiếm thuật ra gì nữa? Trượng pháp, côn pháp, bất cứ pháp gì cũng do kiếm pháp mà sanh ra, thì hiểu được kiếm đạo là nắm được đầu mối của võ đạo. Đừng tưởng trượng pháp của bà cao siêu lắm, trên thế gian này chẳng có người phá nổi!
Vương đại nương trố mắt, nhìn sững Phương Bửu Nhi, bà tưởng quỷ mị hiện lên để phá hủy thanh danh của bà trước quần hùng.
Châu Phương khẽ nhếch một nụ cười, trong nụ cười đó có vẻ đắc ý.
Phương Bửu Nhi lại nhìn khắp bốn phía, rồi tiếp :
– Còn cái việc truy nguyên lai lịch của bà, thì tôi tuyên bố trước mặt các vị, những vò rượu tôi thả trôi sông, chính là kiệt tác của tôi đó!
Một tiếng ạ do mọi cửa miệng phát ra, một số người đã rời ghế đứng lên, chẳng rõ họ đứng lên để làm gì, có lẽ muốn nhìn cho kỹ hắn hơn.
Phương Bửu Nhi điềm nhiên đáp :
– Tôi còn nhỏ tuổi, tôi chưa biết mặt mày Hồ nữ Ngô Tô như thế nào, nhưng có người biết! Người đó biết bà chính là Hồ nữ Ngô Tô năm xưa.
Vạn đại hiệp xuất hạn ướt đầu, đôi tay nắm lại, rắn chắc như hai quả đồng chùy, rung rung giọng hỏi :
– Ai? Người đó ở đâu bây giờ?
Phương Bửu Nhi vụt quay mình lại, đối diện với Châu Phương gọi to :
– Đã đến lúc lão gia chường mặt ra giải quyết một sự việc lớn cho võ lâm. Lão gia bước ra đi!
Gương mặt của Châu Phương thoạt xanh thoạt trắng, lâu lắm lão mới từ từ đứng lên, từ từ bước ra.
Mọi người đang im thin thít, cùng trố mắt nhìn lão.
Lão thong thả buông từng tiếng :
– Đúng! Mụ ấy là Hồ nữ Ngô Tô!
Vương Bán Hiệp đột nhiên ngẩng mặt lên không cười lớn, cười dài :
– Các vị ơi, lão đó là con người chuyên lừa gạt giang hồ, gần đây đã làm nên nhiều việc tồi tệ, các vị có thể tin được lão hay sao?
Không rõ kẻ nào trong đám đông cao giọng phụ họa :
– Phải! Phải! Lão là một trong hai tay chuyên lừa gạt hào kiệt võ lâm đấy! Một người nữa là Lý Danh Sanh, y đang ngồi kia!
Một kẻ thứ ba hét lên :
– Lần trước lão lừa tôi, đoạt của tôi ba vò rượu ngon, nửa đùi dê, lần sau lão còn tìm đến nữa, nhưng chưa lấy được gì, tôi đã hay rồi. Lão đến đây làm gì, tính gây hỗn loạn chăng? Giết! Giết lão đi!
Nhiều người cùng hò hét theo :
– Giết! Giết chết những kẻ xấu xa, làm bại hoại thanh danh võ lâm!
Vật lão xuống, đem chôn sống lão cho rồi!
Từ nơi đầu thang, một bọn đệ tử Cái bang xuất hiện, chúng vừa hét vừa chạy tới.
Đinh lão phu nhân và Vạn đại hiệp đang hân hoan ra mặt, bỗng xịu lại liền.
Như tiếng sét nổ ngang trời, một tiếng quát vang lên, tiếng quát có oai lực làm chấn dội những tên đệ tử Cái bang đi đầu, chấn dội mạnh đến độ ngực ép dồn máu trào ra hai bên mép, rỉ dài hai bên khóe mép đồng thời chập chờn lùi lại, chạm phải bọn phía sau ào tới, trước và sau dồn đống với nhau một lúc mới đứng vững.
Bọn đệ tử phía sau, hơi xa hơn, tuy không trào máu, song ngực vẫn bị áp lực của tiếng quát chấn dội, cùng hự lên một tiếng và thấy đâu mất cái hăng say của cái thế mạnh lấn yếu, đông hiếp cô đơn.
Phải biết bọn đệ tử Cái bang được Vương đại nương và Vương Bán Hiệp chọn đi trong cuộc đại hội Hoàng Hạc lâu này chẳng phải là những tay tầm thường, vậy mà chúng không đủ sức hàm dưỡng để chịu đựng một tiếng quát, đủ biết người vừa quát đó hẳn có một công lực tu vi trùm thiên hạ võ lâm.
Và người quát đó là ai?
Kỳ quái! Mọi người đều mang máng thấy là tiếng quát do nơi lão chuyên lừa gạt võ lâm, lão Châu Phương! Lão là một con người, bởi kém về thể lực nên phải dùng đến trí lực, chuyên gạt người, thế sao lão lại buông tiếng quát như sấm động?
Ai ai cũng nghi ngờ, ai ai cũng sợ hãi, nhưng chẳng ai biết gì cả, họ đứng thừ người tại chỗ, đến bọn đệ tử Cái bang cũng chẳng dám lướt tới, hoặc trả thù tiếng quát, hoặc thi hành mạng lịnh của Vương Bán Hiệp, vị tổng hộ pháp của họ.
Đúng như chỗ quần hùng nghi ngờ, chính Châu Phương buông tiếng quát.
Quát xong, gương mặt lão biến mất màu máu, ngực lão phập phồng liên hồi, chừng như tim đập mạnh, không ngừng nhịp gấp. Rồi lão hỏi :
– Vương Bán Hiệp! Ngươi có nhận ra ta chăng?
Vương Bán Hiệp mất hẳn tự nhiên, song cố gượng đáp :
– Ngươi………. ngươi là một……………. kẻ chuyên lừa gạt người…….
Cố gượng nói được mấy tiếng nghe rõ được, nhưng những tiếng cuối cùng nghe khào khào, chẳng ra cái nghĩa gì cả. Vương Bán Hiệp mất hết khí lực, chẳng khác nào một người hấp hối, gom hơi tàn trăn trối một vài tiếng, song chẳng trối được trọn ý.
Một con người đang dương dương đắc ý, bỗng nhiên sợ hãi, thất thố, lập cập, lúng túng trông thảm làm sao!
Châu Phương sau phút giây xúc động, lấy lại bình tĩnh, bật cười ha hả :
– Ngươi làm gì mà nhận ra ta được, hở Vương Bán Hiệp? Ha ha!
Ngô Tô, Vương Si, Liễu y Nhân! Các ngươi hãy nhìn kỹ xem ta là ai!
Ngô Tô, Vương Si, Liễu y Nhân là tên tộc của Nữ Bang chủ Cái bang, Vương Bán Hiệp và Đinh lão phu nhân, từ ngày họ thành danh trên giang hồ, chẳng ai nhắc đến những tên tộc đó mà có muốn nhắc cũng chẳng ai muốn nhắc.
Hơn mấy mươi năm qua, hào kiệt anh hùng chừng như muốn quên hết mấy tên đó, giờ đột nhiên Châu Phương nói lên giữa sự kinh ngạc của mọi người!
Lão dựa vào đâu để lấy can đảm nói lên tên tộc của ba vị cao thủ thượng thặng trong võ lâm?
Lão không sợ xúc phạm đến họ à? Và dĩ nhiên phạm thượng bao giờ cũng có hậu quả tai hại?
Chính Đinh lão phu nhân kinh hãi hơn ai hết, bà thất sắc, hỏi gấp :
– Ngươi….. ngươi là ai?
Châu Phương thong thả đưa tay giật phắt hàm râu.
Hàm râu giả rơi xuống, mang theo nửa chiếc mặt nạ, bên trong chiếc nạ là một làn da đen sì, lỗ chỗ, trên làn da đó, lông trắng mọc xồm xoàm như lông vượn.
Gương mặt của lão, nửa bên trên giống như người thường, tuy hơi vàng vàng mét mét, song nửa bên dưới thì chẳng phải là mặt người, nói là mặt quỷ thì phải hơn!
Trong làn da đen đầy lông trắng ấy, đôi môi thâm sì, lúc lão nói, lão bày ra hai hàm răng trắng xác còn đầy đủ, dù lão có cười cũng như quỷ mếu.
Kẻ nào yếu bóng vía, gặp lão cười giữa đêm khuya, hẳn phải chết khiếp ngay.
Tử Lan Hoa Thanh Thanh sợ quá, vội nhào vào lòng Kim Tổ Lâm, ôm cứng.
Đinh lão phu nhân đưa tay che mặt, thất thanh kêu lên :
– Tiền bối…… tiền bối trúng phải Kim Hà Thánh Thủy của Kim Hà Vương?
Châu Phương gật đầu :
– Chất độc thủy ấy làm cho ta ra mặt mày như thế này! Chắc ngươi cũng đoán ra ta là ai rồi chứ?
Bây giờ thì giọng nói của lão trở nên hiền hòa, từ tốn phi thường.
Trong giọng nói, có hàm ẩn niềm bi thương, sầu hận.
Vương Bán Hiệp đã mở miệng mấy lần, nhưng chẳng thốt được thành lời.
Con người giảo hoạt như Vương đại nương lúc đó cũng líu lưỡi.
Cục trường im lặng một lúc lâu, sau cùng Vương đại nương khẽ ấp úng :
– Thì ra….. thì ra…… tiền bối!
Châu Phương điềm nhiên :
– Chắc ngươi không tin là ta còn sống! Nếu ta không đến đây, thì thế gian này còn ai khám phá nổi gian mưu của ngươi. Ngươi quên rằng còn có ta! Không, ngươi không quên như vậy đâu, mà chỉ vì ngươi đinh ninh là ta đã chết!
Vương đại nương rung rung giọng :
– Tiền bối đã ẩn tích từ lâu, sao hôm nay lại xuất hiện? Tiền bối không sợ Kim Hà Vương truy tầm à? Tử Y Hầu chết rồi, giờ đây còn ai bảo hộ cho tiền bối?…
Qua câu nói của Vương đại nương, mọi người mới hiểu được Châu Phương là vị sư huynh của Tử Y Hầu.
Người kinh ngạc tột độ mà cũng mừng vô tưởng, chính là Phương Bửu Nhi. Hắn mừng đến rơi lệ.
Châu Phương ngẩng mặt lên không, bật cười dài :
– Kim Hà Vương dám tìm ta sao?
Đột nhiên Vương Bán Hiệp cười ha hả, cao giọng thốt :
– Võ công của ngươi đã bị phá hủy, còn ai không biết điều đó? Đừng nói gì đến Kim Hà Vương, chính ta đây cũng có thể đánh chết ngươi được như thường, nếu ta muốn!
Châu Phương hét lên một tiếng :
– Ngươi dám không?
Lão vọt mình tới, vung bàn tay tát mạnh vào mặt Vương Bán Hiệp rồi cười mỉa :
– Nếu ngươi muốn, cứ giở thủ đoạn xem!
Trên giang hồ, không một người nào dám chọc cho Vương Bán Hiệp giận, chứ đừng nói là đánh lão một tát tai. Vậy mà Châu Phương dám, lão bị tát rồi, đứng thừ người, quên mất đánh trả lại.