Đọc truyện Ân Thù Kiếm Lục – Chương 12: Bang hội tranh phong
Phương Bửu Nhi bây giờ mới nhìn kỹ Ngưu Thiết Lan, thấy nàng vận áo ngư gia, màu xanh, bằng một loại hàng mỏng, kiểu áo và lối may cắt rất tân kỳ, chiếc áo không biểu hiện mảy may cái nghèo của hạng người lao lực.
Mà lao lực làm sao được khi nàng có làn da đó, đôi chân cũng như đôi tay, vừa nhỏ, vừa tròn, vừa thanh lịch, nàng có những đặc điểm của hàng khuê các trâm anh?
Nhất là đôi vòng xanh chưa rõ bằng ngọc hay bằng đá, qua cái vẻ óng ánh của nó. Hắn đoán là bằng ngọc nếu đúng là bằng ngọc thì nó có cái giá liên thành.
Nếu Ngưu Thiết Oa không nhìn nàng là muội tử, nếu Phương Bửu Nhi không biết phần nào gia cảnh của Ngưu Thiết Oa, thì nằm mộng hắn cũng chẳng tưởng là nàng xuất thân từ gia đình bạch đình và nàng đã trốn gia đình, dấn bước vào phiêu bạt…
Ngưu Thiết Oa đập tay nhè nhẹ lên vai Ngưu Thiết Lan giọng đầy căm phẫn :
– Ta vắng mặt tại gia đình, thì tai biến xảy ra như thế đó! Mẹ kiếp!
Nếu có mặt ta thì làm gì tam muội phải chịu khổ như thế này! Đáng giận thật!
Ngưu Thiết Lan khẽ gật đầu.
Phương Bửu Nhi vụt hỏi :
– Chắc là trong thời gian đó, người khổ sở lắm?
Ngưu Thiết Lan giật mình, nhưng liền theo đó, nàng lấy lại bình tĩnh, nhẹ điểm một nụ cười đáp :
– Khổ thì có khổ, song cái khổ nào dai dẳng đối với hạng tuổi trẻ đâu? Rồi cũng chóng quên, chóng hết khổ!
Phương Bửu Nhi lại hỏi :
– Ngươi rời gia đình được bao lâu rồi?
Ngưu Thiết Lan buông gọn :
– Ba năm! Đúng ba năm!
Phương Bửu Nhi trầm giọng :
– Trong ba năm qua, ngươi làm gì?
Ngưu Thiết Lan mỉm cười :
– Bềnh bồng trên mặt nước, quăng lưới, buông câu, bắt con cá con tôm, đổi lấy chén cơm, manh áo.
Phương Bửu Nhi chớp mắt :
– Con thuyền kia, làm sao ngươi có nó mà hành nghề hạ bạc?
Ngưu Thiết Lan điềm nhiên :
– Thuê, mỗi tháng ba phân bạc.
Phương Bửu Nhi hừ nhẹ :
– Sinh hoạt khổ nhọc như vậy, đồng tiền đồng bạc khó kiếm như vậy, ngươi nghĩ sao mà ăn mặc quá sang?
Ngưu Thiết Lan bật cười ha hả :
– Ngươi ngây thơ quá! Ngươi có cái thành kiến là nữ nhân chẳng có quyền hân hoan mặc đẹp à? Tại sao ta có tiền may mặc đẹp? Ha ha!
Nếu con người biết cần kiệm, mỗi ngày dành lại một chút tiền, nhỏ đối với mỗi ngày, nhưng to khi tích tụ qua nhiều ngày, có cái gì mà ta mua sắm không nổi? Cho ngươi biết chiếc áo thì chẳng đáng giá bao nhiêu, không nói làm gì, chứ chiếc vòng ngọc này, ta mua nó với hai năm dài ăn dè uống xẻn đấy!
Cái ý của Phương Bửu Nhi: muốn khám phá một bí mật gì ở trong lối sống của nàng, bởi con nhà ngư phủ lấy phương tiện đâu mà mua sắm những vật quý giá, ăn mặc rực rỡ?
Nếu nàng ấp úng đáp lời hắn, tức nhiên nàng phải có một nguồn lợi nào khác hơn là cái nghề hạ bạc, hoặc giả có bàn tay bí mật nào đó cung cấp như cầu cho nàng.
Nhưng nàng đáp nhanh, lại suông, lại gọn, như chứng tỏ một sự hiển nhiên, nàng tự lực gánh sinh, nếu nàng được sang trọng như thế này là do mồ hôi, nước mắt của nàng, không hề nhờ một phương tiện nào cả.
Phương Bửu Nhi sững sờ, thoạt đầu hắn cũng có ý tin tưởng là nàng hữu lý.
Song nghĩ kỹ lại, hắn đâm ra nghi ngờ, bởi nàng đáp nhanh, quá nhanh, nhanh như có sắp xếp sẵn, hơn nữa ánh mắt của nàng vừa tinh vừa xảo, ánh mắt đó tố cáo một ẩn ý rõ rệt, những con người thuần phác ăn ngay nói thật chẳng khi nào có được một tia nhìn sáng rực như vậy.
Hắn biết có một sự bí ẩn bao trùm cô gái này, song làm sao hắn khám phá ra nổi sự bí ẩn đó?
Linh tính báo cho hắn biết, sự bí ẩn đó có vẻ bất tường, hoặc cho hắn hoặc cho nàng, cho Ngưu Thiết Oa trong nhất thời, hắn không thể quyết đoán được.
Hắn nhìn Ngưu Thiết Lan không chớp, nàng trái lại không nhìn hắn, nơi khoé miệng thoáng hiện một nụ cười ranh mãnh.
Ngưu Thiết Oa cũng nhìn em gái gật gật đầu :
– Thật mà! Thật vậy mà! Hiện tại ngươi đã lớn rồi, ngươi là một thiếu nữ không còn bé bỏng như ngày nào!
Gã đắc ý, gã hãnh diện có một em gái mà theo gã thì đã nên người lắm lắm.
Gã cười vang tiếp nối :
– May mà hôm nay ta gặp tiểu muội, chứ để năm bảy năm sau mới gặp tiểu muội, làm sao ta nhận ra?
Ngưu Thiết Lan cười tươi nói :
– Nghe nói đại ca trở về, tiểu muội mừng rỡ hết sức, vội chèo thuyền đi đón đại ca.
Phương Bửu Nhi vụt hỏi :
– Người ta ai ai cũng đang quăng câu, buông lưới trên mặt sông, còn người ăn mặc như thế đó, cũng đi quăng câu buông lưới à? Nếu không quăng câu buông lưới, thì làm gì nghe họ nói là đại ca ngươi trở về?
Không quăng câu buông lưới, lại có mặt trên sông, để làm gì chứ?
Ngưu Thiết Lan hừ một tiếng :
– Ai cấm ta nghỉ ngơi một vài ngày? Ai cấm ta chèo thuyền xem đồng nghiệp hành nghề?
Phương Bửu Nhi lại hỏi :
– Ngươi bỏ nhà ra đi, lại đến ở tại một nơi có rất nhiều người quen, thế nào chẳng có kẻ đem việc gặp ngươi tại đây, nói lại với cha mẹ ngươi, tại sao trong ba năm nay, cha mẹ ngươi không đến tìm ngươi? Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không nhớ thương con? Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không thích ngươi có mặt tại nhà?
Ngưu Thiết Lan lại hừ một tiếng :
– Làm sao ta hiểu được là cha mẹ ta có biết hay không biết ta ở tại đây mà có ý kiến? Ta ở đây đúng ba năm rồi, Người trong gia đình ta chẳng hề đến tìm ta!
Từ đầu cuộc đối thoại, nàng đáp nhanh quá không hề do dự không hề suy nghĩ. Điều đó càng làm cho Phương Bửu Nhi thêm nghi hoặc.
Gặp Ngưu Thiết Oa hắn cứ tưởng là gia đình gã rất đơn thuần chất phác, giờ gặp Ngưu Thiết Lan, ý tưởng đó không còn vững nữa, và hắn bắt đầu nhận ra gia đình đó rất phức tạp.
Người anh thì thật thà như đếm, còn người em thì linh xảo vô cùng, có thể bảo nàng là giảo quyệt cũng không ngoa chút nào.
Còn Ngưu Thiết Lan, cũng không ngờ là tuổi nhỏ mà Phương Bửu Nhi lại có lối suy nghĩ rất chính xác, nàng nhìn nhận hắn biết nàng có điều bí mật, song chắc chắn là hắn chưa hiểu rõ những bí mật đó như thế nào.
Trong khi hai khối óc đang vận dụng để khám phá sự bí ẩn của nhau thì Ngưu Thiết Oa cứ cười bô bô nói oang oang, gã chỉ có mỗi một việc là mừng được gặp em gái, ngoài ra chẳng hề tưởng nghĩ già khác.
Ngưu Thiết Lan không còn nói gì, cúi gầm đầu mân mê tà áo.
Bỗng Phương Bửu Nhi cao giọng :
– Ta đi thôi!
Ngưu Thiết Oa kêu lên :
– Đi đâu?
Phương Bửu Nhi buông gọn :
– Đi về nơi mà em gái ngươi cư ngụ chứ đi đâu? Ta muốn nhìn qua cho biết.
Ngưu Thiết Oa reo lớn :
– Phải! Phải!
Gã day qua Ngưu Thiết Lan, hỏi :
– Tam muội ở đâu? Có gần đây lắm không?
Ngưu Thiết Lan thay vì đáp, chỉ thốt :
– Đại ca theo tiểu muội!
Chợt nàng rú lên thất thanh :
– Chết rồi, thuyền của tiểu muội…
Thì ra, lúc Ngưu Thiết Oa với tay đưa nàng qua thuyền minh, gã đã quên cột dây thuyền nàng lại, giờ thì chiếc thuyền đó đã trôi đi, mất dạng.
Phương Bửu Nhi cau mày :
– Đi tìm!
Ngưu Thiết Oa gật đầu :
– Phải! Mình đi ngay!
Thuyền trôi đi lâu lắm rồi, vả lại đêm sắp xuống, đi tìm thì biết tìm nơi nào?
Đúng lúc đó, một chiếc thuyền con từ xa lướt tới.
Chèo thuyền là một thiếu nữ, ăn mặc như Ngưu Thiết Lan cũng áo mà xanh, bằng hàng mỏng, cũng vòng ngọc xanh.
Ngưu Thiết Lan kêu to :
– Lưu thơ! Lưu thơ có thấy chiếc thuyền của tôi không?
Thiếu nữ đó đáp :
– Không!… Để ta đi tìm cho?
Ngưu Thiết Lan cả mừng :
– Hay lắm!
Nàng day lại Ngưu Thiết Oa :
– Đại ca ở đây chờ tiểu muội một chút, tiểu muội qua thuyền nhẹ kia, đi tìm dễ hơn!
Chiếc thuyền của thiếu nữ đã đến gần. Phương Bửu Nhi định nói gì đó, nhưng không rõ nghĩ sao lại thôi.
Ngưu Thiết Oa gật đầu :
– Lan muội có đi, hãy nhớ trở lại liền nhé!
Ngưu Thiết Lan mỉm cười, nhún chân nhảy qua chiếc thuyền của thiếu nữ nhẹ nhàng như cánh én.
Phương Bửu Nhi giật mình, tuy không biết võ công, hắn vẫn có nhận xét đúng. Trong mấy hôm vừa qua, từ lúc rời gia đình ngoại tổ, hắn luôn luôn tiếp xúc với bọn người trong võ lâm, từng mục kích họ thi triển võ công, hắn không còn lạ gì nghề nghiệp của giới giang hồ, cho nên nhìn thoáng qua thân pháp của Ngưu Thiết Lan là hắn có chủ ý ngay.
Người chẳng biết võ công làm gì có thân pháp đó?
Ngưu Thiết Lan vừa đáp chân xuống, là con thuyền của thiếu nữ đã tách xa rồi, thuyền ra giữa giòng sông, xuôi theo nước bon bon, đứng trên thuyền, Ngưu Thiết Lan quay nhìn Phương Bửu Nhi ánh mắt như thăm dò…
Ngưu Thiết Oa nhìn theo em gái, vụt cười lớn :
– Cái nàng đó ăn mặc giống tam muội của tiểu đệ quá, phải không đại ca? Cho đến con thuyền cũng không khác! Lạ thật chứ!
Phương Bửu Nhi giật mình lượt nữa.
Sự kiện do Ngưu Thiết Oa vừa nêu lên, rành rành trước mắt, ai nhìn qua cũng có thể nhận được vậy mà hắn không lưu ý.
Hắn hận mình hôm nay không thông minh bằng mọi hôm, nếu Ngưu Thiết Oa không nêu lên điều đó, chắc hắn cũng chẳng hề lưu ý đến. Tuy chẳng quan hệ gì, song hắn hận, bởi hắn cho rằng sự nhận xét của mình còn khuyết điểm quá.
Hắn ạ lên một tiếng, rồi gật đầu :
– Phải đấy!
Ngưu Thiết Oa được hắn đồng tình, mừng rỡ, nhắc lại :
– Giống quá chứ, hở đại ca?
Phương Bửu Nhi phải gật đầu lần nữa.
Hắn nghĩ thầm :
– Nhất định là em gái của Ngưu Thiết Oa có gia nhập vào bang, hội bí mật nào đó! Và bang hội đó hẳn có rất nhiều thiếu nữ, cỡ tuổi nàng, suy qua cái vẻ bí mật của nàng, ta tưởng là hoạt động của bang hội không được chánh đáng lắm!
Hắn càng suy luận về trường hợp của Ngưu Thiết Lan càng cảm thấy nhức đầu. Trong khi hắn đang miên man suy nghĩ, Ngưu Thiết Oa lái con thuyền của gã vào bờ sông.
Phương Bửu Nhi bỗng hỏi gã :
– Em gái ngươi có học võ công không?
Ngưu Thiết Oa lắc đầu :
– Không!
Phương Bửu Nhi cau mày :
– Nhưng hiện tại thì nàng biết võ công!
Ngưu Thiết Oa cười hì hì :
– Thật vậy à? Vậy thì hay lắm! Sau này tiểu đệ bảo nó dạy lại cho tiểu đệ!
Phương Bửu Nhi thốt, theo cái ý của hắn :
– Ai dạy nàng võ công? Nàng đã nói là lấy nghề hạ bạc làm kế sinh nhai, tại sao lại có người truyền võ công cho nàng? Ngươi có thấy kỳ quái không?
Ngưu Thiết Oa cười lớn hơn một chút :
– Có gì kỳ quái đâu, đại ca?
Phương Bửu Nhi thở dài, không đáp :
Qua một lúc lâu, chưa thấy Ngưu Thiết Lan trở lại. Ngưu Thiết Oa đứng tại bờ, nhìn đăm đăm ra giòng nước, chốc chốc lại nhướng cao đầu lên, rồi nhìn lên phía ngược giòng. Nhìn một lúc lại nằm xuống, rồi ngủ luôn, tiếng ngáy vang ồ ồ.
Phương Bửu Nhi lắc đầu, thở dài lẩm nhẩm :
– Đúng là con người có phúc khí! An nhàn vô sự quá!
Màn đêm đã xuống sao sớm bắt đầu lập lòe trên nền trời.
Nhưng Ngưu Thiết Lan vẫn chưa trở lại.
Hắn lại nghĩ :
– “Hay là nàng sợ ta đến nhàn dọ dẫm điều bí mật, nhân dịp nầy chuồn luôn?”.
Tuy còn nhỏ tuổi, hắn có rất nhiều tâm sự, những tâm sự đó do tao ngộ trong mấy ngày qua tạo nên, giờ đây gặp Ngưu Thiết Lan thêm một đầu để cho hắn suy nghĩ nữa. Hắn chưa tìm được một giải đáp nào cho bất cứ thắc mắc nào đã hiện lên trong tâm não. Hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nghĩ mãi chẳng thấy một tia sáng nào về trường hợp Ngưu Thiết Lan hắn bước đến một tảng đá gần đó, ngồi xuống, xuất thần.
Rồi, chốc chốc, hắn lẩm nhẩm :
– Lạ thật! Lạ thật! Khó hiểu quá!… Ở đâu chứ? Ở đâu?…
Bỗng có tiếng cười vang lên sau lưng hắn, kế tiếp một giọng nói chế giễu :
– Ở đây!…
Phương Bửu Nhi giật mình, suýt rơi xuống chân tảng đá, hắn vội quay đầu lại.
Không rõ xuất hiện từ lúc nào. Một bóng người đứng đó, một người có thân vóc cao, lớn ngang với thân vóc của Ngưu Thiết Oa tướng mạo uy nghi, y phục cực kỳ hoa lệ, chỉ có tóc buông xõa.
Người đó có râu, hàm râu dính đầy bùn. Bộ y phục hoa lệ cũng vấy bùn và đẫm nước, mường tượng một người bị ngã xuống sông vừa được vớt lên.
Phương Bửu Nhi kêu lên :
– Ngươi… ngươi là ai?
Người đó lạnh lùng thốt :
– Ngươi còn nhỏ tuổi quá, đừng hỏi đến lai lịch của ta!
Cử chỉ và giọng nói của y tỏ ra cái oai khí trang nghiêm của con người tôn quý, trông thấy y, chẳng ai dám khinh thương.
Y không cho hỏi lai lịch, Phương Bửu Nhi lại nhìn y một lúc rồi hỏi tiếp :
– Có điều gì chỉ giáo chăng?
Đại hán đó đưa tay chỉ con thuyền của Ngưu Thiết Oa, hỏi lại :
– Phải thuyền của các ngươi không?
Phương Bửu Nhi lại đưa tay chỉ Ngưu Thiết Oa :
– Của gã đúng hơn!
Đại hán buông gọn :
– Đánh thức gã dậy ngay!
Phương Bửu Nhi lại trừng mắt nhìn y một chút, rồi bước tới cạnh Ngưu Thiết Oa lay gã dậy, lay mãi, Ngưu Thiết Oa vẫn ngay đều, hắn phải gọi. Rồi dùng chân đá nhẹ vào mình gã.
Ngưu Thiết Oa trở mình, ư ư mấy tiếng, rồi mở mắt, bật ngồi dậy, rồi đứng lên, rồi càu nhàu :
– Đang ngủ ngon quá, thức dậy thật uổng! Thế tam muội của tiểu đệ đã trở lại rồi à?
Chợt gã trông thấy đại hán, gã cao giọng hỏi :
– Ngươi… ngươi là ai?
Đại hán lạnh lùng :
– Ngươi chẳng cần phải biết ta là ai, hãy đẩy thuyền xuống nước đưa ta đến bên bờ kia. Bổn tướng quân sẽ trọng thưởng ngươi, bằng không tuân lời, thì… hừ… hừ…
Ngưu Thiết Oa cũng hừ hừ như y :
– Ngươi… ngươi là một vị tướng quân?
Đại hán lại hừ mấy tiếng :
– Đã biết ta là tướng quân thì hãy tuân lịnh ta!
Ngưu Thiết Oa bật cười vang :
– Ta thường nghe thiên hạ kể chuyện về những vị tướng quân ngày xưa. Không ngờ hôm nay lại được gặp một vị! Nhưng là một vị tướng quân không có oai phong như trong những chuyện ta nghe kể!
Đại hán xì một tiếng :
– Ngươi đúng là một ngốc tử! Những tướng quân trong chuyện xưa mà ngươi nghe kể, đâu sánh được với ta?
Ngưu Thiết Oa cười lớn hơn :
– Dù người là một tướng quân, ta cũng không thể khai thuyền!
Đại hán trừng mắt, gằn giọng :
– Tại sao?
Ngưu Thiết Oa rùn vai :
– Vì ta còn phải đợi một người.
Đại hán cau mày :
– Ngươi… ngươi đợi có phải là…
Ngưu Thiết Oa buột miệng chận ngang :
– Em gái ta, tên là Thiết Lan.
Đại hán phì cười :
– Thì ra ngươi chờ đợi nàng! Cho ngươi biết, nàng không trở lại nữa đâu! Hay đẩy thuyền đưa ta đi, bổn tướng quân sẽ dẫn ngươi đến gặp nàng!
Ngưu Thiết Oa mừng rỡ :
– Thật vậy à? Ngươi đưa ta đến gặp em ta à?
Gã đưa mắt nhìn sang Phương Bửu Nhi, như ngầm hỏi ý kiến.
Phương Bửu Nhi không đáp, chỉ gật đầu.
Ngưu Thiết Oa càng thêm mừng rỡ, reo lên :
– Được rồi! Được rồi! Ta chèo thuyền đưa ngươi đi, ngươi dẫn ta đến gặp em ta nhé!
Gã chạy đến thuyền, xắn tay áo, đẩy thuyền lướt bon bon trên bãi sông, nhẹ nhàng như chẳng dùng sức.
Đại hán bước lên thuyền, Ngưu Thiết Oa gảy chèo liền.
Thuyền chưa tách bờ, bỗng chao chao, y suýt ngã. Ngưu Thiết Oa cau mày, lắc đầu thốt :
– Không xong! Không xong! Đã là tướng quân, sao ngươi vô dụng thế? Ngươi có dối gạt ta không?
Đại hán gạt ngang :
– Ngốc tử! Ta là tướng quân trên bộ, có quen đi thuyền đâu. Ngươi từng nghe kể đến nhiều vị tướng quân ngày xưa chắc ngươi cũng biết Triệu Tử Long. Oai phong như thế nào trên bộ, thế mà bước xuống thuyền lần đầu tiên, còn phải ngây ngất như thường!
Ngưu Thiết Oa cười ha hả :
– Đúng vậy! Đúng vậy!
Rồi gã đẩy mái chèo.
Vừa lúc đó trên bờ từ xa xa, có bóng người chạy đến, vung tay gọi rối rít :
– Thuyền kia! Thuyền kia! Mau quay mũi vào bờ!
Ngưu Thiết Oa hét to :
– Ngươi là ai?
Ngươi mới đến cao giọng nói :
– Ngươi đừng hỏi ta là ai, cứ cặp thuyền vào bờ, rước ta đến phía trước mặt kia, nhất định ta sẽ trọng thưởng ngươi! Ta là hầu gia, ta không nói dối ngươi đâu.
Rồi y hừ một tiếng, tiếp :
– Nếu bất tuân lệnh ta thì đừng trách!
Ngưu Thiết Oa sửng sốt :
– Ngươi… ngươi là “Hầu gia”?
Nhưng, vị tướng quân trên thuyền giục gã :
– Chúng ta cứ đi thôi, đừng để ý đến hắn.
Ngưu Thiết Oa lắc đầu :
– Không được! Không được đâu! Ngươi là tướng quân, con người kia là hầu gia, hầu gia thì phải lớn hơn tướng quân, ngươi phải nghe lời hầu gia, cũng như ta nghe lời ngươi.
Gã bất chấp tướng quân có đồng ý hay không, cứ quay mũi thuyền cho thuyền vào bờ.
Phương Bửu Nhi dĩ nhiên có theo thuyền, lúc đó muốn ngăn trở gã, nhưng hắn suy nghĩ một chút rồi thôi, để mặc gã làm gì thì làm.
Thuyền cặp bờ người sau bước lên. Ngôn ngữ y phục của y, đến nhân tướng chẳng mảy may khác người trước, có điều hơi tế nhị hơn một chút, y có vẻ hấp tấp, vội vàng. Lúng túng, hoang mang, tay bế một chiếc rương, tóc và râu đều bạc, tuổi tác xem chừng lớn hơn vị trướng quân kia rất nhiều.
Bước lên thuyền rồi, vị xưng hầu gia nhìn vị tướng quân. Vị tướng quân cũng nhìn trả lại gã.
Ngươi sau vụt cười lên thốt :
– Tưởng ai đâu không ngờ chính là Bạch Mã tướng quân! Hà hà!
Bạch Mã tướng quân Lý Danh Sanh đến sớm hơn lão phu rồi đó.
Bạch Mã tướng quân Lý Danh Sanh cũng cười lớn :
– Tiểu đệ cứ tưởng là ai, không ngờ lại chính là Cẩm Y Hầu Châu Phương.
Rồi y trầm giọng hỏi :
– Hầu gia làm sao mà chiếc áo gấm ra tình trạng đó?
Châu Phương cười nhẹ :
– Còn Bạch Mã tướng quân?
Cả hai cùng cười vang, cùng kêu to :
– Hay! Hay quá!
Bạch Mã tướng quân Lý Danh Sanh chợt nhích động cánh tay, từ tay áo bay ra ba điểm sáng, lao vút đến ngực Cẩm Y Hầu Châu Phương.
Từ nơi chiếc rương của Cầm Y Hầu, một đạo ngân quang xẹt đến, lao vút đến yết hầu Lý Danh Sanh.
Cả hai cùng xuất thủ, cả hai cùng hụp mình xuống, ám khí song phương bay vút qua phớt trên đầu họ.
Tránh khỏi ám khí rồi, Lý Danh Sanh đứng thẳng người lại cười ha hả :
– Kỳ quái! Kỳ quái! Có ngờ đâu món tụ tiễn của tiểu đệ lại kém linh hoạt hơn bình thường! Chắc đại ca không việc gì chứ?
Châu Phương cũng đã đứng lên nói, lão cười nhẹ đáp :
– Tội quá! Tội quá! Cái rương bách bửu của lão phu chừng như hỏng cơ quan điều động rồi chắc! May mà người anh em không việc gì, nếu có thế nào thì lão ca ca làm sao chuộc tội?
Lý Danh Sanh mỉn cười :
– Tiểu đệ còn một bình mỹ tửu, xin chia đôi với Châu đại ca để mừng cuộc hội ngộ hôm nay!
Y lấy trong mình ra một chiếc bình mở nút, đưa lên miệng uống mấy ngụm rồi hay tay cung kính trao sang cho Châu Phương.
Châu Phương thản nhiên :
– Có rượu, phải có thức nhắm, trong chiếc bao của ta còn nửa con gà quay, ngươi có thạnh tình với ta, ta không thể nào không đáp lại!
Lão lại lấy ra nửa con gã, chia đôi, giữ một phần, phần kia trao sang cho họ Lý.
Cả hai cùng bật cười vang :
– Nào, xin mời!
Châu Phương đưa tay áo che miệng, nghiêng bình rượu, đổ xuống, rồi đưa cao chiếc bình lên như để biểu là mình đã uống xong, bình cạn.
Đoạn lão chép miệng, tán :
– Ngon! Ngon quá! Đúng là rượu thượng hạng!
Lý Danh Sanh thừa lúc đối phương uống rượu, âm thầm buông rơi phần gà quay xuống nước, chiếc miệng trống trơn lại chép miệng làm như nuối tiếc cái hương vị thích khẩu cao giọng tán :
– Tuyệt! Tuyệt! Tay nào quay gà sành điệu quá!
Phần gà vừa rơi xuống nước, thì từ dưới mặt nước nổi lên một đợt khói xanh, phần rượu đổ xuống thuyền, nơi rượu đổ cấp tốc biến thành màu đen như mực.
Song phương đã qua đợt thực nghiệm thứ hai, từ ám khí đến độc dược.
Song phương vẫn giữ nụ cười, mặc dù cùng nuôi ý độc ác tàn sát lẫn nhau, mặc dù thất bại như nhau, nếu không nhìn tận mắt chỉ nghe lời đối đáp của họ, bất kỳ ai cũng đinh ninh là đôi bằng hữu thâm giao đang chia ngọt xẻ bùi cho nhau, chẳng ai tin được là họ đang mượn tử thần loại trừ một đối tượng.
Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa sững sờ, giương tròn mắt nhìn họ.
Ngưu Thiết Oa vốn tính chất phác, không chịu được cái lốt chơi ngụy của họ, toan nói gì đó, nhưng Phương Bửu Nhi đã lên tiếng trước, chận lại :
– Đừng! Khi mình bất hạnh phải chung chạ với bọn người thuộc hạng này tại một chỗ, tuyệt đối không nên nói năng gì.
Lý Danh Sanh thốt :
– Công cuộc kinh doanh của Châu đại ca xem chừng bất lợi. Thiết tưởng đại ca cũng nên đổi nghề! Chắc đại ca cũng nghĩ như vậy chứ!
Châu Phương cười nhẹ :
– Cái ý của ta chẳng khác gì ý của ngươi! Sông có khúc người có lúc, kẻ được hôm nay, chưa chắc là không thua ở ngày mai và ngược lại, kẻ thua hôm nay không hẳn là ngày mai chẳng được bù lại!
Lý Danh Sanh tặc lưỡi :
– Hai hôm rồi tình hình căng thẳng quá độ, kiếm tuốt vỏ, tên lắp dây cung, kiếm vung tên buông, chúng ta đặt trong sinh tử bằng đường lông kẽ tóc, nguy hiểm vô cùng! Giả sử đại ca chịu hùn vốn làm ăn, thì cái lợi kia hẳn đã về tay và mình cùng chia nhau bằng thích!
Châu Phương lạnh lùng :
– Chừng như lão phu cũng có ý nghĩ như vậy!
Lý Danh Sanh mỉm cười :
– Được lắm! Mình sẽ thương lượng lại!
Y gọi Ngưu Thiết Oa, bảo đem nước cho cả hai rửa mặt, vuốt y phục sạch bùn.
Mặt sạch rồi, họ hiện ra với vẻ hùng tráng, có đầy đủ oai phong của bậc hào kiệt.
Con thuyền xuôi theo giòng nước, trôi bon bon.
Châu Phương và Lý Danh Sanh tựa lưng vào mạn thuyền nhìn ra bốn phía, bổng cả hai cùng cười kêu lên :
– Đến rồi! Đến rồi!…
Dĩ nhiên, con thuyền phải cặp bờ liền sau đó, bờ sông chìm trong màn đêm vùng tối lập lòe một vài điểm sáng, chớp tắt vô thường.
Không gian im vắng đến lạnh lùng.
Châu Phương nhìn Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa, đoạn gọi Lý Danh Sanh :
– Tướng quân thì cần phải có thị vệ mới được!
Lý Danh Sanh mỉm cười :
– Mà hầu gia cũng cần phải có một thư đồng chứ!
Y đưa tay vỗ lên vai Ngưu Thiết Oa tiếp :
– Theo bọn ta! Ta đưa các ngươi đến gặp tiểu muội của ngươi!
Phương Bửu Nhi không đợi ai giục, buông gọn :
– Thì đi!
Hắn biết rõ, có chống cự cũng chẳng được nào, thà khẳng khái mà đi theo có như vậy, họ mới không nghi ngờ, huống chi, chính hắn lại có ý theo dõi bọn họ xem họ sẽ làm gì.
Đoàn người gồm bốn mạng bỏ thuyền, lên bờ, Phương Bửu Nhi nắm tay Ngưu Thiết Oa, bóp nhẹ, thì thầm bên tai gã :
– Vô luận là gặp bất cứ việc gì, tuyệt đối không nên mở miệng, ngươi nhớ kỹ!
Họ tiến về phía có điểm sáng chớp tắt, đường xa độ một tầm tên bắn, nơi họ đến là một bãi lau, cỏ lau đã tàn hoa lá, trơ còi như vạn mũi tên dựng thẳng.
Những điểm sáng chớp tắt ở ngay trong đám lau, khi đến rất gần, họ nghe văng vẳng có tiếng người.
Châu Phương cười nhẹ, lẩm nhẩm :
– Cái chỗ trông núp khá thuận tiện đấy!
Rồi, nhanh như chớp cả hai đảo bộ đứng tại trung gian, giữa Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa, như đề phòng ám khí từ đám lau bay ra.
Cơn gió lướt qua, đùa thân lau va chạm vào nhau bật thành tiếng xào xạc, những tiếng khô khan vang lên giữa cảnh vắng trong đêm dài, nghe vừa buồn vừa rợn.
Đang tiến tới, Phương Bửu Nhi bỗng cảm thấy như hai bên tả hữu có nhiều người bò sát mặt đất, từ ngoài bò vào sâu trong đám lau.
Châu Phương và Lý Danh Sanh dừng chân, dĩ nhiên Phương Bửu Nhi và Ngưu Thiết Oa cũng dừng chân theo, không ai thốt tiếng nào.
Nghe ngóng một lúc lâu, Lý Danh Sanh cất tiếng, giọng của y hết sức nhỏ, chỉ vừa đủ cho Châu Phương nghe.
Lý Danh Sanh thốt :
– Bọn nào đó chắc không khác chúng ta lắm đâu. Mình chẳng cần phải sợ họ phát hiện nữa, mà có thể cùng họp lại cùng đi, nếu cần, bởi bên mình cũng như bên họ, chẳng ai dám kinh động đến ai, ngại kẻ thứ ba phát giác!
Châu Phương gật đâu :
– Lão đệ có lý!
Rồi cả hai cùng tiến tới, đoàn người kia cũng tiến theo, đoàn trước cũng như đoàn sau, đều im lìm, không đoàn nào ngăn chận hoặc hỏi đến đoàn nào.
Qua bất cứ nơi nào, họ cũng phát hiện ra là có người, hoặc mai phục, hoặc dè dặt tiến tới như họ, có lẽ trọn bãi lau có đầy người.
Phương Bửu Nhi lấy làm kỳ, thầm nghĩ :
– “Nơi đây ẩn chứa điều gì bí mật, sao lại có rất nhiều ngươi tìm đến? Sự việc này có liên quan đến Ngưu thiết Lan hay không?”
Châu Phương và Lý Danh Sanh không ước hẹn mà đồng nhìn nhau như ngầm hỏi ý, đoạn cả hai bước nhanh hơn trước. Họ muốn dẫn đầu tất cả, họ thừa hiểu là tất cả đều hướng đến một mục tiêu như họ, và họ không muốn ai đến nơi trước họ.
Bỗng, phía trước mặt họ, một điểm sáng trong bụi lau chớp lên hai lần, hai cái chớp đó hiển nhiên là ám hiệu của kẻ nào đó đã mai phục tại đây từ lâu. Trước khi họ đến, hoặc giả trong bọn người cùng tiến tới, có kẻ nào đó, có thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn đã vượt qua họ âm thầm.
Châu Phương tán :
– Khá lắm! Thân pháp nhanh như vậy là đáng ngợi lắm!
Bãi lau, nơi mé ngoài, đất khô, càng đi sâu vào, đất càng ướt và họ đã đến một chỗ nước khá sâu, nước càng lúc càng sâu, chứng tỏ họ đang tiến về một ao hồ nào đó, chung quanh có cỏ lau mọc dày tạo thành một bức bình phong thiên nhiên.
Một lúc sau họ đến sát bờ.
Châu Phương và Lý Danh Sanh, cùng nín thở, ngưng trọng tâm thần chú ý lắng nghe động tĩnh, Châu Phương thì ấn mạnh đầu vai của Ngưu Thiết Oa, bắt buộc gã phải rùn mình xuống thấp còn Lý Danh Sanh thì khỏi cần ấn thấp Phương Bửu Nhi, bởi nước đã ngập đến ngực hắn rồi.
Một lúc nữa, Châu Phương và Lý Danh Sanh vét cỏ lau, nhìn ra phía trước, nơi đó là một vũng nước như ao hồ, rộng độ hơn một trăm trượng, vòng quang vùng nước, có cỏ lau mọc che kín, giữa vũng nước, có bảy chiếc thuyền, đầu thuyền vuông, chứ không là mũi nhọn như các thuyền thông thường, bảy chiếc thuyền đó được kết lại một chỗ bằng những đường dây sắt, mường tượng như một thủy trại.
Họ Châu và họ Lý nhìn một lúc lâu mà chẳng thấy những chiếc thuyền đó nhích động, có lẽ nước hồ không sâu lắm, thuyền lại to, lườn thuyền sát đáy hồ, nên không di động được.
Thuyền to không di động, nhưng thỉnh thỏang có những chiếc thuyền con, do một thủy đạo từ bên ngoài tiến vào, hoặc từ nơi đoàn thuyền to tiến đi, vòng lại, liên lạc.
Trong số bảy chiếc thuyền to, ba chiếc có ánh đèn, đèn không sáng lắm, lại thường chao chao như chực tắt.
Dưới ánh sáng mờ mờ, có bóng người dao động.
Hình thế hồ chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại có cái vẻ âm u huyền bí, nguỵ dị phi thường, chừng như bất cứ giờ phút nào, một biến cố có thể phát sanh, một biến cố hoặc hủy diệt đoàn thuyền, hoặc đoàn thuyền vùng vẫy trở thành bình địa.
Đột nhiên từ bụi lau, một chiếc thuyền con hiện ra, nơi đầu thuyền có ngọn đèn lồng màu đỏ, cạnh ngọn đèn, có một bóng người, vận y phục xanh, lộ nửa thân mình, vóc dáng rất yêu kiều, vóc dáng đó chứng tỏ bóng người đó là một nữ nhân. Vì chưa nhìn rõ lắm nên chẳng ức độ được niên kỷ.
Một cơn gió thoáng qua, phất tung lượt tóc, nàng đưa tay vuốt lại cho thẳng.
Lúc nàng ngẩng mặt, vuốt tóc, ánh đèn rọi ngay vào mặt, thì ra nàng là Ngưu Thiết Lan, em gái Ngưu Thiết Oa.
Ngưu Thiết Oa há rộng miệng, toan gọi, nhưng Châu Phương đã kịp thời bóp mạnh tay vào hông gã, gã đau quá, không gọi được.
Trong khi đó, con thuyền nhẹ nhàng tách khỏi đám lau, rẽ nước tiến vào đoàn thuyền bảy chiếc neo tại trung tâm hồ.
Vào đến nơi, Ngưu Thiết Lan từ thuyền nàng nhảy vọt qua thuyền lớn, tỏ rõ thuật khinh công của nàng đã luyện đến mức độ khá cao.
Ngưu Thiết Oa không gọi được, miệng gã chưa khép lại, gã giương tròn mắt nhìn em gái, trong ánh mắt lộ vẻ kinh dị phi thường chừng như gã tự hỏi :
– “Tại sao nó lại ở đây? Nó làm gì ở đây?”
Dù gã có thật thà chất phác đến đâu, lúc Bạch Mã tướng quân Lý Danh Sanh bảo là đưa gã đi tìm em gái, gã không tin lắm. Song, giờ thì gã thấy rõ em gái mình ở đây rồi, gã sững sờ, cứ tưởng là mình đang nằm mộng.
Ngưu Thiết Lan chui vào thuyền lớn không lâu, bỗng từ trong thuyền có tiếng quát vọng ra, tiếng quát chứa đầy phẫn nộ, có tiếng gãy, đổ, va chạm của nhiều vật dụng vang lên rổn rảng, lốp bốp.
Hiển nhiên có người trong thuyền đang nổi giận, và đập phá đồ vật cho hả.
Sau đó, có tiếng của Ngưu Thiết Lan thốt lên, đại khái nàng van lơn, an ủi người nào đó.
Người đó cất giọng phẫn uất :
– Bái Sơn? Chúng lại dám đến Bái Sơn à? Khương Phong này nếu để cho chúng nó sống sót mà trở về, nhất định từ nay sẽ chẳng còn xưng hùng xưng bá với đời này nữa.
Giọng nói của y rất lớn, đứng cách xa hàng chục dặm cũng nghe lọt, huống hồ bọn Châu Phương chỉ đứng tại bờ?
Y dừng lại một lúc, rồi tiếp nối, với giọng dịu hơn :
– Các vị bỏ qua cho, ta có tánh nóng nảy như vậy đó, thành ra hơi thất lễ với bằng hữu, cũng tại nó đấy, nó khinh người thái quá…
Nó là ai?
Y còn nói nữa, nhưng mấy tiếng cuối nhỏ quá, không nghe rõ được.
Ngưu Thiết Oa sôi giận, nhưng không dám lên tiếng, chỉ mắng khẽ :
– Mẹ kiếp, lũ khốn nạn, dám sai khiến em ta làm công việc cho chúng. Nếu ta…
Lý Danh Sanh vội hoành tay bụm miệng gã, còn Phương Bửu Nhi thì thở dài, hắn hiểu xa hơn Ngưu Thiết Oa, hắn biết Ngưu Thiết Lan hiện tại là một nàng hầu thiếp trong thủy trại này.
Với số tuổi đó, lại ra thân phận đó, nghĩ cũng đáng thương cho nàng!
Bỗng, một chiếc thuyền con nữa rẽ lau tiến vào, thuyền cũng có đèn lồng nơi mũi, cũng có một thiếu nữ áo xanh, khác với Ngưu Thiết Lan là nàng này có cầm một lá cờ đỏ.
Thiếu nữ vừa cặp vào thuyền lớn, trên tất cả bảy chiếc thuyền đều rực sáng ánh đèn, đèn gồm trên trăm ngọn chiếu sáng cả mặt ao.
Ánh đèn rọi xuống, mặt nước phản chiếu lên, khung cảnh đột nhiên rực rỡ vô cùng, rồi gió nhẹ thỏang qua, rung rinh mặt nước sóng gợn li ti, ánh sáng rã tan biến thành muôn ngàn điểm sáng chớp chớp.
Trên mỗi thuyền, hiện lộ bốn đại hán, vận y phục đỏ, cả bảy thuyền gồm hai mươi tám đại hán có thân vóc tương đương nhau, tay cầm ống tù và, tù và có chùm tơ màu đỏ, chùm tơ bay phất phơ theo gió thổi qua.
Giữa đêm tối, cảnh tượng đó hiện rõ, trông ngoạn mục vô cùng.
Rồi tất cả hai mươi tám đại hán cùng đưa tù và lên miệng cùng thổi một lượt, tạo nên một loạt âm thanh vang dội, như chấn động cả mặt ao cả ven lau, loang ra tận ngoài xa.
Tiếng tù và nổi lên, chưa dứt từ trong các bụi lau hơn mấy mươi con thuyền nhẹ xuất hiện, thuyền có hình dáng hết sức kỳ dị, đầu thuyền, mũi thuyền có ánh sáng xanh xanh chớp chớp như lửa đốm, nhưng người ngồi thuyền có móc câu, vừa xuất hiện là thuyền sau móc vào thuyền trước hàng thuyền lướt tới vẽ thành một con rồng trương dài mình.
Ngồi tại thuyền đầu, là một đại hán thân hình to lớn trước mặt đại hán là một cỗ trống to, tay đại hán cầm dùi, nện mạnh dùi xuống mặt trống, tiếng vang thùng thùng nghe đến chói tai nhức óc.
Tiếng trống hiệu lịnh vừa vang lên, đoàn thuyền uyển chuyển tạo thành một hình trận, một trường xà trận ngay trên mặt nước.
Trường Xà Trận lập rồi, chiếc thuyền có đại hán đánh trống nghiễm nhiên trấn tại trung ương. Tiếng trống vang lên, hoà với tiếng tù và.
Âm thanh hỗn loạn đó làm khiếp đảm kinh tâm bọn người nấp nơi bờ lau.
Trống càng lúc càng vang gấp, tù và càng lúc càng rúc gấp.
Trước khi lập trường xà trận, thuyền móc nối nhau như thể để diễu hành, trận thế lập rồi thì thuyền nào vào vị trí nấy không hẳn dính liền nhau như trước.
Quanh chiếc thuyền tại trung ương, có bốn chiếc thuyền khác nhẹ hơn, trên mỗi thuyền, có hai đại hán, vận quần màu lam sậm, mình để trần, lưng khoác hờ một chiếc kim mã giáp, lông ngực bày xồm xoàm, trông chúng chẳng khác nào những con dã thú.
Chúng ngồi nơi khoang thuyền, lặng lẽ như chờ lệnh.
Trên những chiếc thuyền khác, mỗi thuyền có một đại hán, đứng thẳng người.
Rồi bốn gã đại hán trên bốn chiếc thuyền gần thuyền có trống, nhảy ùm xuống nước. Nước khá sâu, ngập khỏi ngực chúng, xuống nước rồi quanh con thuyền có trống, mỗi tên giữ một vị trí như hình tứ giác.
Bốn đại hán còn lại lập tức đứng lên, nhảy theo đáp xuống vai của đại hán trước.
Bốn tên sau này khom mình, nâng con thuyền trung ương lên chúng đứng thẳng người lại con thuyền nghiễm nhiên được nâng cao khỏi mặt nước, trở thành một vọng lầu, mà bốn chân trụ là tám đại hán chồng lại, mỗi chân trụ hai người.
Thuyền được nâng cao lên, đại hán trên thuyền cũng đứng lên nâng cao chiếc trống khỏi đầu.
Phương Bửu Nhi theo dõi từ động tác của chúng, nghĩ mãi chẳng hiểu nổi chúng định giở trò gì.
Bình sanh hắn chưa hề thấy ai biểu diễn một trò quái dị như vậy, dù tưởng tượng hắn cũng chẳng tưởng tượng nổi!
Bỗng không rõ phát xuất từ chiếc thuyền nào, một bóng người vận áo lam, vọt lên không, cao độ hai trượng, bóng đó nghiêng đà đáp xuống vai một đại hán đứng làm chân trụ, khẽ ấn gót chân lấy trớn vọt lên lượt thứ hai. Cũng cao hai trượng, đoạn buông mình đáp xuống, chân chạm mặt trống.
Một thân hình dù là nhẹ đến đâu, cũng có một trọng lượng vậy mà bóng đó đáp xuống mặt trống chẳng gây một tiếng vang nhỏ nào.
Thuật khinh công của bóng đó đã đến mức độ tuyệt vời, y bay liệng trên không đáp xuống mặt trống, tà áo lam phất phới trông như cánh bướm to, đẹp vô cùng.
Bóng đó xuất hiện trên mặt trống, tiếng tù và ngưng bặt.
Không gian im lặng trở lại, nếu chẳng có ánh đèn rực sáng. Tất cả cũng nghĩ đây là một cảnh hoang vu lạnh lùng.
Người áo lam đứng trên mặt trống, bật cười ha hả, dứt tràng cười.
Y cao giọng thốt :
– Có khách từ phương xa đến, sao chủ nhân chẳng xuất hiện nghinh tiếp? Đúng thật là Khương đại trại chủ có thái độ ngạo mạn với khách!
Tiểu sanh phải phạt, nhất định phạt!
Giọng nói trong trẻo, nghe êm dịu vô cùng, nếu y không xưng là tiểu sanh, chắc ai nghe cũng phải cho y là một nữ nhân tuổi không cao lắm.
Bên trong một thuyền lớn, có tiếng đáp vọng ra :
– Ngươi chưa xứng đáng cho ta ra mặt nghinh tiếp.
Người áo lam lại cười ha hả :
– Khá lắm! Khá lắm! Núi chẳng chịu xê dịch đến ta, ta phải cất bước tìm đến núi, đương nhiên là như vậy rồi! Nhưng chẳng biết Khương đại trại chủ có chấp nhận cho ta làm một vị khách bất ngờ chăng?
Tiếng cười ngạo mạn vô cùng, mà giọng nói cũng khinh túng không kém, tỏ ra y chẳng xem người trong thủy trại ra gì.
Y tiếp :
– Làm một vị khách bất ngờ, đã đành, mà vị khách đó lại được ngang nhiên xâm nhập phòng the. Đại trại chủ họ Khương nghe rõ chứ?
Phương Bửu Nhi cười thầm :
– “Nếu Khương đại trại chủ nào đó chẳng phải là nữ nhân, thì có khi nào hắn lại nói mấy tiếng phòng sâu phòng kín được?”
Quả nhiên, từ nơi thuyền lớn có tiếng quát vọng ra :
– Câm ngay! Chuột nhắt sao dám nói càn?…
Câu nói ngưng bặt, không phải người phát thoại tự ngưng nói mà là có người ngăn chận, tiếp theo đó, một giọng thấp và trầm trầm vang lên :
– Tiêu đà chủ từ xa đến, nếu có điều gì chỉ giáo xin cứ nói ra!
Giọng nói tuy thấp, tuy trầm, song sung mãn chân khí tạo nên âm vang dài, mỗi tiếng rõ ràng, câu nói dứt lâu mà âm vang còn ngân mấy phút giây, như tiếng chuông loang trong không gian.
Người áo lam đứng trên mặt trống, lộ vẻ kinh dị, trầm ngâm một lúc, đoạn từ từ thốt :
– Không ngờ trong thủy trại Thiên Phong này, lại có rồng nằm cọp nấp, tiểu sanh thất lễ, xúc phạm đến cao nhân.
Từ trong chuyền ra, một âm thanh đầy căm phẫn vọng ra :
– Đừng dài dòng, muốn nói cứ nói! Nói mau.
Người áo lam cười lớn :
– Khương trại chủ là con người mau mắn, làm nhanh, nói nhanh không muốn mất thời gian! Được rồi, tiểu sanh cứ nói tiểu sanh đến đây, vì ba việc mà đến, thiết tưởng Khương trại chủ thừa hiểu ba việc đó như thế nào rồi!
Hắn dừng lại.
Ngưu Thiết Oa thì thầm bên tai Phương Bửu Nhi :
– Tiểu đệ… thực tình… không còn kiên nhẫn nổi nữa… tiểu đệ muốn cất tiếng…
Phương Bửu Nhi hỏi :
– Ngươi nóng về việc gì chứ?
Ngưu Thiết Oa đáp :
– Trong bọn đứng dưới nước làm trụ nâng thuyền lên cao đó có nhị đệ của tiểu đệ! Đại ca nghĩ có kỳ lạ chăng? Tại sao hắn có mặt trong vụ này?
Phương Bửu Nhi sững sờ, hắn cũng không ngờ sự việc tấu xảo lạ lùng như vậy, hắn còn hoang mang hơn Ngưu Thiết Oa một bậc, nhưng sau phút giây hoang mang hắn suy diễn sự tình chừng như đã thấy một vài tia sáng trong vụ này.
Tình hình trước mắt, cho hắn thấy có hai bang hội bí mật, hai bang hội đó lại có mối thù lớn lao với nhau. Ngưu Thiết Lan vì hận chị dâu lại biết rõ chị dâu là bang đồ của bang họ Tiêu cho nên nàng gia nhập vào bang hội của họ Khương. Để đối lập với chị dâu hòng chống chỏi nhau cho hả giận.
Nhưng chị dâu nàng là người trong bang hội bí mật, sao lại lấy nhị ca nàng làm chồng? Và sau khi thành hôn rồi, nàng ấy vẫn ưng liên lạc với bạn đồng môn chứ? Tại sao? Nếu cho rằng chị dâu nàng có chỗ lợi dụng trong cuộc hôn nhân thì nàng ấy lợi dụng gì, bởi nhị ca nàng là một gã ngư phủ, chất phác, thật thà, nếu không là đần độn? Cho dù gã ấy có một thân hình hộ pháp, như đại ca của hắn là Ngưu Thiết Oa đi nữa, cái thân hộ pháp không mảy may võ công kia phỏng có ích lợi gì cho chị dâu nàng?
Bí mật! Hoàn toàn bí mật!
Người áo lam cao giọng đáp :
– Tiểu sanh đến đây có mấy điều cần trình bày, điều thứ nhất là yêu cầu Khương bang chủ hãy phân chia cho tiểu sanh một số lợi tức thu hoạch được trong cuộc doanh lý vừa qua, cho đôi bên cùng vui vẻ, đúng theo quy tắc ăn đồng chia đều. Còn như Tiểu Bửu Nhi, thực sự chính là đệ tử bang ngăn chận nó, song nó sống sót lại lọt vào tay Bang chủ, vậy Bang chủ cũng giao hoàn nó luôn cho tệ bang.
Khương Phong từ trong thuyền, hừ một tiếng hỏi :
– Còn điều thứ hai?
Ngươi áo lam tiếp :
– Hai bang của chúng ta, lực lượng tương đồng, quanh năm suốt tháng cứ tranh chấp nhau mãi, bên nào cũng có tổn thương, không bên nào chiếm được phần thắng, chi bằng chúng ta kết liên với nhau, vừa tạo niềm hoà khí giữa nhau lại vừa tương trợ lẫn nhau. Hai lực lượng chúng ta liên kết với nhau rồi, thì chúng ta còn lo gì không áp đảo nổi cái lão Tử Nhiêm Long ngoài khơi Đông Hải?…
Y dừng lại một chút rồi tiếp nối :
– Tiểu sanh thốt lên những lời chí thành, mong Khương bang chủ suy nghĩ kỹ lại!
Chừng như Khương Phong bị khích động phần nào trước sự trình bày của người áo lam, lão im lặng một lúc lâu, sau cùng hỏi :
– Còn điều gì nữa chăng?
Người áo lam mỉm cười :
– Còn, điều thứ ba một điều tốt đẹp vô cùng. Trong quý bang có rất nhiều nữ nhân thanh xuân có, trung niên có, tất cả đều cô đơn sống cái cảnh phòng không chiếc bóng, lạnh lẽo quanh năm, mà trong tệ bang thì chẳng thiếu chi nam chân chưa vợ. Nếu hai bang của chúng ta liên kết với nhau, đem bọn trai độc thân phối hợp với gái cô phòng, họ thành đôi thành bạn với nhau, thì đúng là một giai thoại trong võ lâm.
Riêng về tiểu sanh thì đối với Bang chủ…
Khương Phong hét lên một tiếng lớn, chận câu nói của y :
– Câm ngay!
Liền theo đó, một vật thể từ trong thuyền bay vút ra, lao thẳng đến người áo lam.
Vật thể không nhỏ lắm như những ám khí thường được sử dụng trên giang hồ, khỏang cách giữa song phương phỏng độ bốn năm mươi trượng, bay đến gần người áo lam mà đà bay không suy giảm, đủ biết người phóng ra có công lực phi thường.
Người áo lam khẽ nghiêng mình, vươn tay đón bắt vật đó.
Thì ra, chính là một bình trà, một vật như vậy được lao đi xa hằng bốn mươi năm mươi trượng kể ra là một sự kiện hạn hữu.
Phương Bửu Nhi kinh hãi vô cùng.
Đứng trên mặt trống người áo lam cười ha hả :
– Bang chủ chấp nhận ba điều đó, là một sự rất tốt đẹp, bằng chẳng chấp nhận thì thôi, có gì đâu mà phải nổi nóng như vậy?
Khương Phong gầm lên :
– Công cuộc làm ăn của ta, có can gì đến ngươi, dựa vào đâu mà ngươi đòi chia phần? Còn vị tiểu muội kia ngươi đừng có hòng có cái diễm phúc mó đến chân lông nàng. Cái hạng người gian hoạt xảo trá như ngươi lại hòng kết liên với Thiên Long bang thì đúng là ngươi nuôi mộng! Bang hội của ngươi gồm những đầu trâu, mặt ngựa, lòng chó dạ heo, phối hợp làm sao được với đám tiên nữ trong bang của ta? Hãy thức ngộ đi là vừa, đừng toan đội đá vá trời!
Lão thốt một câu, đáp đúng ba điều do người áo lam đề nghị, đáp với tất cả phẫn hận, đáp với một thành kiến nuôi dưỡng từ lâu cái thành kiến khinh thường bang hội nào đó do người áo lam họ Tiêu sáng lập.
Người áo lam cười lạnh :
– Bang chủ không nghĩ là rất có thể tiểu sanh vô lễ?
Khương Phong hừ một tiếng :
– Ngươi vô lễ rồi làm gì ta? Ngươi có thủ đoạn gì? Cứ giở ra thi thố cho ta xem nào! Ta sẵn sàng tiếp nhận…
Một bóng người từ trong thuyền lao vút ra, chỉ nghe mấy tiếng ộc ộc, hai đại hán đứng nơi mũi thuyền ngã nhào xuống mặt hồ, nước bắn tung toé.
Phương Bửu Nhi cười thầm :
– “Cái lão Khương Phong này có tánh nóng nảy lạ!”
Hắn nhìn kỹ, thấy người vừa lao ra, có thân vóc vừa ốm, vừa nhỏ, tóc xõa phủ đầu vai, vì ánh đèn không sáng lắm, nên chẳng trông thấy rõ mặt mày như thế nào.
Ngươi áo lam cười lớn :
– Có lẽ hôm nay Khương bang chủ ước hẹn khá nhiều viện thủ, được lắm, tiểu sanh có dịp lãnh giáo các vị cao nhân đó một phen.
Khương Phong hét :
– Còn người? Vị tất ngươi đến đây một mình?
Ngươi áo lam cười hì hì :
– Bang chủ đoán đúng!
Một chiếc thuyền nhẹ lướt qua trước mặt Phương Bửu Nhi cách độ trượng.
Đột nhiên Châu Phương vỗ tay vào chiếc rương trước ngực. Từ chiếc rương xẹt ra một vệt trắng, vệt đó lao đến chiếc thuyền nhẹ, cấm phập vào ván thuyền.
Thì ra, vệt sáng đó là một đường dây bạc, nơi đầu dây có móc câu, dây và móc câu phỏng theo hình thức loại vũ khí câu liêm thương, phóng ra thu vào tuỳ ý.
Châu Phương đưa tay nắm đường dây, kéo mạnh chiếc thuyền con quay mũi lao thẳng vào bờ.
Đại hán đứng trên thuyền, sôi giận, vung chèo từ bên trên giáng xuống đầu Châu Phương.
Nhưng chèo vừa cử cao, chưa giáng xuống, từ nơi chiếc rương lại xẹt ra một đợt khói. Thay vì khói bừng lên cao, lại bay ngang chạm vào mình đại hán, đại hán ngã nhào xuống nước.
Khương Phong trông rõ sự tình, quát lớn :
– Kẻ nào đó? Từ đâu đến đây tự tung tự tác thế? bây đâu bắt hắn trói lại cho ta!
Bốn năm chiếc thuyền nhẹ khác, từ bốn phía, xuất hiện bao vây con thuyền nhẹ thứ nhất.
Lúc đó, Châu Phương đã phi thân nhảy lên thuyền rồi. Y cao giọng gọi :
– Khương bang chủ hãy thong thả một chút. Tại hạ có điều cơ mật muốn báo cáo với Bang chủ!
Khương Phong do dự một lúc, đoạn trầm giọng hỏi :
– Điều gì?
Châu Phương chưa đáp, hoành tay nắm lấy Lý Danh Sanh kéo hắn lên thuyền theo y. Khi Lý Danh Sanh đứng vững rồi, y mới thốt :
– Chắc Bang chủ muốn biết những nhân vật nào do Tiểu Phối Thu ước hẹn đến đây đêm nay chứ?
Khương Phong chưa kịp đáp, người áo lam hét lớn :
– Thì ra các ngươi! Hai gã vô liêm sỉ! Anh em đâu bắt chúng trói lại!
Khương Phong quát :
– Trong thủy vực Thiên Phong đường này, chẳng kẻ nào được vọng động. Kẻ nào chạm đến hai người đó, phải mất mạng với ta!
Lão vẫy tay :
– Hộ tống hai người ấy đến đây cho ta!
Bốn năm chiếc thuyền nhẹ, trước đó lướt đến, vây quanh, định bắt, thì giờ đây lại trở thành những thuyền hộ tống. Những đại hán trên thuyền từ từ kèm hai bên, đưa chiếc thuyền của Châu Phương về thuyền của Khương Phong.
Lý Danh Sanh day lại bảo Ngưu Thiết Oa :
– Bế tiểu tử đó, lội nước theo sau thuyền!
Ngưu Thiết Oa day sang Phương Bửu Nhi, đưa mắt ngầm hỏi.
Phương Bửu Nhi gật đầu.
Ngưu Thiết Oa mừng rỡ, bế xốc Phương Bửu Nhi lên, đoạn bước ngay xuống nước.
Ao không sâu lắm, gia dĩ gã lại cao lớn, nước chỉ ngập đến ngang rốn gã mà thôi.
Tiêu Phối Thu nhìn gã vừa kinh dị vừa ngưỡng mộ, có lẽ y ước vọng có một gã lực điền như vậy, để sung vào bọn đội thuyền.
Phương Bửu Nhi bảo khẽ bên tai Ngưu Thiết Oa :
– Rùn mình thấp xuống một chút, và đừng gọi nhị đệ ngươi nhé!
Ngưu Thiết Oa gật đầu.
Lúc đó, em trai của gã đội thuyền, lưng quay về gã, thuyền lại nặng, hắn không thể nào day đầu lại nhìn gã được, dù vậy Phương Bửu Nhi cũng dặn hờ.
Chiếc thuyền nhẹ cặp vào thuyền to, Châu Phương và Lý Danh Sanh nhún chân nhảy lên, còn Ngưu Thiết Oa thì đưa tay vịn be thuyền leo lên.
Cả bốn người đều ướt át nước, bê bết bùn.
Họ Lý và họ Châu dù y phục lem luốc vẫn không mất cái vẻ dương dương, Ngưu Thiết Oa thì trông thảm quá, chẳng khác nào mèo nhúng nước.
Phương Bửu Nhi nhờ gã bế, nên đỡ ướt phần nào, tuy nhiên cũng chẳng có phong độ hơn gã cho lắm.
Có điều hắn tươi vui hơn bởi vì hắn hiếu kỳ, muốn biết bên trong sự tình như thế nào, khiến xảy ra cuộc tranh chấp giữa song phương như đêm nay và bọn Châu Phương, Lý Danh Sanh liên hệ làm sao trong vụ này, Ngoài ra hắn cần tìm hiểu bí mật bao trùm quanh Ngưu Thiết Lan và người nhị đệ của Ngưu Thiết Oa.
Lên đến thuyền lớn rồi, Phương Bửu Nhi mới quan sát kỹ Khương Phong. Bang chủ có thân vóc nhỏ, đôi mắt xanh biếc, làn dan trắng mịn, môi hồng, răng trắng đều như ngọc, dáng dấp lại yểu điệu, chẳng có điểm nào thô kệch cả.
Một con người như thế, nếu chẳng phải là nữ nhân, thì con bảo tin làm nam nhân, ai người ta tin cho?
Hắn thầm nghĩ :
– “Thì ra cái lão Bang chủ này là một nữ nhân! Và có lẽ tuổi phải còn nhỏ lắm, nên Tiêu Phối Thu mới đòi vào tận phòng khuê như y đã thốt lúc mới đến!”
Lý Danh Sanh ưỡn ngực, vòng tay, cất giọng sang sảng :
– Tại hạ họ Lý tên Danh Sanh, giang hồ thường gọi là Bạch Mã tướng quân, còn vị bằng hữu này họ Châu tên Phương, ngoại hiệu Cẩm Y Hầu!…
Từ bên trong thuyền, có giọng nói vang ra, đầy vẻ kinh dị :
– Cẩm Y Hầu?… Chẳng hay các hạ có liên hệ làm sao với Tử Y Hầu?
Giọng nói đó rất quen, chính là giọng nói đối đáp với Tiêu Phối Thu trước khi Khương Phong xuất hiện.
Châu Phương bật cười ha hả.
– Liện hệ… Tại hạ cùng Tử Y Hầu… mà thôi, không cần nói ra làm gì!
Tiêu Phối Thu cười lớn :
– Đúng là một kẻ vô liêm sỉ! Tử Y Hầu có thân phận địa vị như thế nào, lại liên hệ với người? Thiết tưởng làm một kẻ xách giày cho Tử Y Hầu người cũng chưa xứng đáng nữa là! Khương bang chủ, đừng nghe chúng khoác lác, chúng chỉ là hai tên lưu manh không hơn không kém!
Khương Phong trầm gương mặt :
– Họ Tiêu nói thế, có đúng không? Có phải các ngươi là hai tên lưu manh vừa xuất hiện giang hồ, trong mấy lúc gần đây chuyên lừa người trong võ lâm cướp tài, đoạt vật chăng?
Châu Phương không hề đổi sắc mặt, cao giọng phớt tỉnh :
– Bang chủ đường đường là một nhân vật phi phàm, sao lại để tin lời man trá của gã họ Tiêu? Xin nghe sự cơ mật tại hạ sắp tỏ bày đây!
Khương Phong lạnh lùng :
– Cứ nói!
Châu Phương từ từ tiếp :
– Không rõ Bang chủ có nghe chăng, trên giang hồ có Vạn lão phu nhân, thường mặc chiếc áo trăm túi, cầm gậy Bách Bửu…
Khương Phong biến sắc :
– Mẫu thân của Vạn đại hiệp?
Châu Phương trầm giọng :
– Vạn đại hiệp là con người nghiêm chính, còn Vạn lão phu nhân…
Y muốn nói phu nhân là con người bất hảo, nhưng kịp dừng lại bởi có ích lợi gì cho y mà nói xấu một con người đáng sợ? Nếu lời nói của y lọt đến tai bà, thì chẳng hoá ra cái miệng kiện cái thân y sao?
Phương Bửu Nhi không tưởng là Vạn Lão phu nhân cũng có liên quan trong vụ tranh chấp đêm nay. Hắn miên man nghĩ đến sự việc đó, Châu Phương lại tiếp :
– Tiêu Phối Thu nghe lời xúc xiểm của Vạn lão phu nhân, nên trước đây hai tháng, có gây sự với Bang chủ một lần, toan cướp đoạt số tài vật do Bang chủ thu hoạch trong một cuộc kinh doanh, và hôm nay, hắn đến đây cũng do Vạn lão phu nhân chủ sử. Bang chủ nghĩ, nếu không có Vạn lão phu nhân sau lưng hắn, hắn làm gì dám đến tận Thiên Phong Thủy đường này khiêu chiến Bang chủ?
Phương Bửu Nhi lắc đầu, nghĩ thầm :
– “Nguy cho Khương bang chủ lắm rồi! Nếu có mụ già ác độc đó nhúng tay vào vụ này, thì cầm chắc họ Khương cũng phải thất bại!”
Hắn đưa mắt nhìn vào khoang thuyền, thấy trong đó có bốn đại hán, niên kỷ và tác vóc bất đồng, nhưng người nào cũng có oai phong lẫm liệt, tỏ rõ là những tay dũng mãnh phi thường.
Họ ngồi bất động,thần sắc oai nghiêm, có thể họ nghe Châu Phương nói chuyện với Bang chủ nơi mũi thuyền, nhưng tin tức đó chẳng làm họ nao núng. Như vậy, có nghĩa là họ khinh thường Vạn lão phu nhân. Tuy chẳng phải sự việc của chính mình, mà Phương Bửu Nhi vẫn thấy nhẹ nhõm người. Bởi hắn nghĩ rằng có kẻ đương đầu vơi mụ già ác độc rồi.
Vì hắn nghĩ miên man như thế, nên chẳng nghe Khương Phong nói gì với Châu Phương. Chỉ nghe Châu Phương hỏi :
– Bang chủ có biết tại sao Tiêu Phối Thu chưa dám hành động thủ chăng?
Khương Phong hừ một tiếng :
– Đáng lẽ ta hỏi ngươi, sao ngươi hỏi ta?
Châu Phương mỉm cười :
– Sỡ dĩ hắn chưa động thủ, là vì Vạn lão phu nhân chưa đến, bà ta bận đi gọi thêm một người tới đây tiếp trợ, hẹn canh ba mới đến, họ Tiêu không dám làm gì trong khi bà ta vắng mặt!
Khương Phong gầm lên :
– Hắn không động thủ, thì ta động thủ!
Tiêu Phối Thu bật cười ha hả :
– Bang chủ muốn động thủ, cứ động thủ thử xem! hãy đến đây mà động thủ! Tiểu sanh sẵn sàng ứng phó!
Khương Phong hét lên :
– Ta sẽ đến!
Tiêu Phối Thu đứng trên cao nhìn ra bốn phía. Thấy rõ mọi động tịnh của đối phương, hơn nữa quanh mình y, đoàn thuyền đã dàn thành trận thế, không dễ gì bọn Khương Phong xung kích được.
Cái khó cho Khương Phong là làm thế nào bay đến Tiêu Phối Thu bởi y ở trên cao hơn ba trượng, lại có thuyền trận ngăn chận. Bọn đại hán đội thuyền thì vững như trồng, chừng như chúng có thể đứng như vậy, đội thuyền suốt ba ngày đêm mà chẳng biết mệt.
Một đại hán trong khoang thuyền thốt vọng ra :
– Muốn giết tướng, trước hết phải giết ngựa!
Khương Phong chợt tỉnh ngộ, hét to :
– Bọn cung thủ đâu? Bắn tên vào bọn đội thuyền cho ta!
Tiêu Phối Thu không hề nao núng, cao giọng thách :
– Cứ hạ lệnh bắn đi, ngươi đừng quên, quanh đây toàn là cỏ lau, ngươi bắn tên thì ta phóng hỏa, đốt cháy toàn khu này. Xem ngươi còn sống sót được chăng?
Khương Phong quát lớn :
– Ngươi dám?
Hỏi thế, họ Khương thừa hiểu là Tiểu Phối Thu dám lắm.
Tiểu Phối Thu lại ngồi xuống mặt trống, nhìn ngang nhìn dọc một lúc lại cất tiếng ca :
– “Ta muốn cỡi gió trở về, vì sợ…”