Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt)

Chương 284: Tiền truyện thiên hai mươi (cao H)


Đọc truyện Ăn Thịt Chi Lữ (Cuộc Hành Trình Ăn Thịt) – Chương 284: Tiền truyện thiên hai mươi (cao H)

“Ư, ư a…” một chân Diệp Huyên bị nam nhân gác lên vai, kiều hoa giữa hai chân mở ra thật lớn, ẩm ướt chảy ra d*m thủy, bị cự vật nam nhân thô cứng thao làm khi nhẹ khi nặng. Trừu sáp trong ôn nhu lại không mất kích thích như vậy hiển nhiên làm Diệp Huyên rất thoải mái, nàng y y nha nha hừ kêu, mới vừa rồi còn bởi vì Cố Dần Thành ôm nàng ra phía trước cửa sổ mà bất mãn, lúc này cũng bất chấp, “A a, thật thoải mái… Sư huynh, đâm… đâm nơi đó, a…”

Tiếng kêu vừa dứt, Cố Dần Thành liền biết nghe lời, côn th*t đâm thẳng vào điểm mẫn cảm trong hoa huy*t, Diệp Huyên ngâm nga một tiếng, càng ôm chặt cổ nam nhân cổ, cảm giác được cây gậy th*t kia cắm thẳng vào chỗ sâu nhất, lại chậm rãi rút ra, cả người ngứa ngáy, lắc mông cọ xát vào trong ngực nam nhân.

“Con thỏ nhỏ có thích sư huynh làm muội như vậy hay không?” Nam nhân cười nhẹ hôn môi thiếu nữ, hai bàn tay to thay phiên vuốt ve chà xát lên cánh mông và bộ ngực căng tròn.

“Thích, a… Sư huynh…” Diệp Huyên bị hắn xoa đến tâm cũng ngứa, chủ động ưỡn bộ ngực đưa cái vú lên, “Lại xoa xoa, xoa cái vú của tiểu Huyên…”


Khó được tiểu gia hỏa nhiệt tình như vậy, Cố Dần Thành đương nhiên là xuất sử mười tám loại thủ đoạn, chà xát lại mân mê, ngậm lấy đầu nhũ dùng đầu lưỡi cấp tốc mút mát, chơi núm vú đến cứng rắn sưng không chịu nổi mới phun ra, lại dùng cái lưỡi tinh tế liếm hai cái vú một lần, vừa lòng nhìn nhũ thịt bị mút đến ướt nước, kéo cao tiểu mông của Diệp Huyên: “Sư huynh còn có có thể cho muội càng thoải mái, có muốn không?”

Diệp Huyên còn chưa trả lời, cả cây dương v*t kia rút ra ngoài vẫn đứng ở huyệt khẩu bỗng nhiên đâm mạnh vào bên trong, bỗng chốc liền mở cái miệng nhỏ nhắn ở hoa tâm kia, cả cây côn th*t tráng kiện rắn chắc đều sáp vào, chỉ để lại hai khỏa trứng nặng trịch dán ở ngoài huyệt.

“Ô! –” Diệp Huyên bị hung ác cường thế cắm vào như vậy, nháy mắt thao đến cao trào, mị thịt trong hoa kính gắt gao siết chặt gậy th*t, thân thể nhỏ nhắn run rẩy ôm chặt Cố Dần Thành, cắn một ngụm lên cổ nam nhân, “Huynh… Hỗn đản!”

“Tiên tử thật đúng là oan uổng tiểu nhân”, thanh âm nam nhân trầm thấp mang theo điểm không để ý và đầy đắc ý, “Tiểu nhân vì giải ngứa cho tiên tử, có thể nói là vắt hết óc, ai chẳng biết tiểu bi của tiên tử vừa nộn lại hẹp, nếu không thao mở hoa tâm, tiên tử ngứa đến khó nhịn, tiểu nhân mới khó mà chịu nổi.”

Miệng hắn chậm rì rì nói xong, động tác dưới khố vừa độc lại nhanh, đại khai đại hợp trừu cắm cả cây nhập vào cả cây rút ra, bắt buộc cái miệng non mềm nhỏ hẹp bị hắn làm căng ra nuốt vào gậy th*t, làm cho bên ngoài miệng huyệt kia một vòng thịt mềm đều bị căng ra đến trắng bệch. Lại càng không cần nhắc đến bên trong hoa kính bị nam nhân thao làm tới phiên giang đảo hải, vách tường mềm mại bị quy đầu góc cạnh rõ ràng cọ sát, càng không ngừng có d*m thủy bị gậy th*t kéo ra ngoài, từ chỗ hạ thể hai người kết hợp xì xì chảy ra.

Diệp Huyên nghe hỗn đản này thế nhưng còn không biết xấu hổ chơi sắm vai nhân vật, dứt khoát mượn cơ hội trách mắng: “Làm càn! Ngươi, ngươi bất quá là kẻ lang thang, được bản tiên tử thu lưu, dám… xâm phạm bản tiên tử, còn không mau cút đi.” Chỉ tiếc tiếng nói đứt quãng, thỉnh thoảng xen lẫn rên rỉ kiều mị, đâu có khí thế gì đáng nói.


“Tiên tử lại oan uổng tiểu nhân”, Cố Dần Thành ngậm thùy tai thiếu nữ phun hơi bên gáy nàng, “khôngphải tiên tử phát lãng, cầu tiểu nhân thao tiên tử sao? Tiên tử còn cầu tiểu nhân xoa cái vú, còn khen tiểu nhân xoa thoải mái đó.”

Diệp Huyên nghe vậy, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, được rồi, lời này quả thật là chính nàng nói. Nhưng khi đó, không phải sắm vai nhân vật thế này a…

Con thỏ nhỏ ngốc ngốc chọc Cố Dần Thành càng động tình, liên tục ngoan độc cắm vào, muốn “Tiên tử” thừa nhận là chính nàng lắc mông cầu hắn thao, Diệp Huyên bị ép buộc thật sự là chịu không nổi, biết rõ nam nhân này thủ đoạn có bao nhiêu đáng sợ, chỉ đành mềm cổ họng cầu xin tha thứ: “A, là ta… nóisai rồi, ư a… Đúng là ta cầu ngươi, thao ta… A, không cần, nhẹ chút… Tha ta đi.”

“Vậy tiên tử có muốn ăn tinh dịch?”


“Muốn…” Diệp Huyên hổn hà hổn hển, cũng không dám trả lời không muốn.

“Như vậy a”, Cố Dần Thành nhíu mày, “Tiểu nhân càng phải cẩn thận thao tiên tử một lúc, bằng khôngsao có tinh dịch cho tiên tử.”

Lại rơi vào trong hố, Diệp Huyên khóc không ra nước mắt, hỗn đản, đại hỗn đản này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.