Bạn đang đọc Ăn Thịt Chi Lữ (cao H Tiếp) – Chương 99: C99:
Tại đây trong thế giới này, Nguyên
anh tu sĩ số lượng cực kì thưa thớt. Như phái La Phù được xưng là tông môn đệ nhất đương thời, trong phái mấy ngàn đệ tử, cũng bất quá mới chỉ có năm sáu Nguyên anh tu sĩ thôi. Nhưng hôm nay nghe tu sĩ trốn vào hoảng sợ hô to, lại nói ngoài động thiên tụ tập hơn mười Nguyên anh tu sĩ.
Mà hơn mười Nguyên anh tu sĩ đó đồng thời ra tay không có ngoại lệ, thế công phiên giang đảo hải đều đánh vào động thiên.
Trong nhất thời chỉ nghe tiếng sấm ù ù, điện quang từng trận, mặt đất giống như bị cự long bừng tỉnh điên cuồng bốc lên, chấn động toàn bộ động thiên, khói bụi nổi lên bốn phía, nghiễm nhiên có vẻ sắp sập đổ.
Nhưng mà sau một kích, ngoài động thiên lập tức nổi lên một tầng thanh quang mênh mông. Vô số hoa văn huyền ảo lấp lóe lưu chuyển phía
trên, phảng phất tinh thần chuyển động đầy trời, đồng thời thế công kích đều bị chắn bên ngoài động thiên.
“Đây là…” đồng tử Diệp Huyên hơi co lại, “Trận pháp.”
Không nghĩ tới ngoài động thiên lại bố trí một trận pháp lợi hại như thế, có thể ngăn trở mười mấy tu sĩ Nguyên
anh cùng công kích. Nhóm người xuyên không thật vất vả trốn vào, nhất thời nhẹ nhàng thở ra: “Đều nói nơi động thiên này là của Hà tiên sinh, chỉ sợ trận pháp này cũng là hắn bày ra.”
Liễu Bạch lúc này đã chạy tới bên cạnh Tôn Tú Tú, sốt ruột đút Tôn Tú Tú ăn đan dược: “Sư muội, đến cùng
đã xảy ra chuyện gì?”
Chung quanh tu sĩ cũng đều phân thần lắng nghe, Tôn Tú Tú hoãn khí, lúc này mới xoa xoa máu trênmặt nói: “Lúc trước sư huynh bảo ta đi ra ngoài tìm Mẫn sư thúc, ai biết ta còn chưa đi xa, đã có vài đạo độn quang bay tới, các tu sĩ này cái gì cũng không nói, nâng tay liền công kích chúng ta.”
Nàng nói chúng ta, đương nhiên là những người xuyên không từ bốn phương tám hướng chạy tới tham gia tụ hội. Những người xuyên không này gặp không hay ho còn chưa kịp phản ứng lại, đã ào ào ngã xuống. Mà theo Tôn Tú Tú nói, trừ Nguyên anh tu sĩ, bên ngoài còn có mấy chục kim đan tu sĩ, cộng thêm Trúc Cơ, luyện khí tu sĩ. Trong những người này có tán tu, còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc.
“Ta nhìn thấy tiền bối phái Vân Tiêu, tiền bối phái Quy Chân, “Tôn Tú Tú ánh mắt nhìn phía Diệp Huyên, “Tiền bối phái La Phù cũng có không ít…”
Diệp Huyên trong đầu vốn ẩn ẩn
có một ý niệm, lúc này nghe Tôn Tú Tú nói, cả trái tim thẳng tắp trầm xuống, đã có thể khẳng định: “Chư vị, ta nghĩ… Chúng ta bị vây công”, nàng ngẩng đầu, ánh mắt trầm ngưng, “Bị dân bản địa của thế giới này vây công.”
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời ồ lên.
Diệp Huyên cũng không nói thêm nữa, tinh tế cân nhắc, dĩ nhiên đem dấu vết lúc trước để lại toàn bộ phân tích rõ ràng. Lúc trước Lý Triệt nửa đêm nhìn lén phòng nàng, vô luận như thế nào nàng cũng không thể nghĩ được nguyên do, vốn hoài nghi Lý Triệt bị Quỳnh Hoa sai sử, hiện tại nghĩ đến, cùng với hôm nay nhóm người xuyên không bị vây công hẳn là có quan hệ.
Cố Dần Thành nói Lý Triệt là dân bản địa thế giới này, vật tuyệt đối sẽ
không sai. Còn Diệp Huyên có cái gì đáng để Lý Triệt giám thị? Khả năng lớn nhất là vì thân phận của nàng – thân phận người xuyên không.
Quỳnh Hoa sớm biết động thiên cũng bị vây công, cho nên nàng ta mới có thể mời Diệp Huyên đi tham gia tụ hội, hơn nữa không để Diệp Huyên rời đi. Thân phận của Diệp Huyên bị Quỳnh Hoa tiết lộ cho Triệu Mậu, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nàng ta muốn Diệp Huyên bị chọc thủng, bởi vì có bị chọc thủng, Diệp Huyên mới trở thành địch nhân của dân bản địa thế giới này.
Về phần những dân bản địa vì sao muốn công kích người xuyên không, nguyên nhân nghĩ đến có rất nhiều. Nhóm người xuyên không đoạt xá thủ đoạn khốc liệt, nhiều người ngoại lai như vậy, đương nhiên có thể khiến cho dân bản địa cùng chung mối thù… Đủ loại chuyện như vậy, dù Diệp Huyên là người xuyên không xem ra, cũng cảm thấy rất nhiều “Đồng hương” của mình thật sự đáng chết.
Trận vây công này hẳn đã trù tính lâu ngày, có nhiều tu sĩ trong tông phái biết được việc này liên hợp lại, rốt cục đợi đến khi người xuyên không bởi vì Hà tiên sinh ào ào tới động thiên này,
sẽ vào hôm nay đem tất cả người ngoại lai đó một lưới bắt hết.
Hiểu rõ nội tình Quỳnh Hoa có thể đầu hàng dân bản địa, cũng có thể bị người hiếp bức. Diệp Huyên thậm chí đoán, người xuyên không giống như nàng ta, chỉ sợ có không ít.
Lúc này, ngay từ đầu kinh hoảng rồi, có rất nhiều người xuyên không cũng bình tĩnh lại. Bọn họ bên trong có tu sĩ Nguyên anh, đương nhiên sẽ không
ngồi chờ chết.
“Chư vị, đã xé rách mặt, hôm nay
không hợp lại xông lên một lần, chỉ sợ chúng ta đều bỏ mạng ở nơi đây.” Trong đó một Nguyên anh tu sĩ trầm giọng nói, “Lấy ý kiến bổn tọa, chư vị đồng tâm ra lực, cùng nhau giết ra ngoài!”
“Giết ra ngoài!”
“Giết ra ngoài!”
… Lập tức có tu sĩ phụ họa hắn.
Nhưng có tu sĩ nói: “Bên ngoài còn có mười mấy Nguyên anh tu sĩ, ở chỗ này còn có trận pháp bảo hộ, đi ra ngoài chính là thi cốt vô tồn!”
“Trận pháp giữ được nhất thời, cũng
không giữ được mãi mãi.” Phảng phất là hòa cùng lời nói của tu sĩ này, bên ngoài lại truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, động thiên kịch liệt chấn động, hoa văn trên trận pháp kim quang đại thịnh, lại có dấu hiệu diệt vong!
“Trận pháp chống đỡ không được bao lâu”, một Nguyên anh tu sĩ phụ trách chủ trì tụ hội nói, “Bất quá ta đã thông tri cho Hà tiên sinh, hắn nhất định sẽ
tới.”
Diệp Huyên nghe xong lời này, trong lòng vừa động: “Hay là, Hà tiên sinh là Nguyên thần Vô cùng?”
Tu sĩ nghiêm nghị gật đầu: “Hà tiên sinh đúng là Hỗn Nguyên đạo quân.”
Nghe được lời ấy, nhất thời mọi người tình cảm lại trào dâng lên. Hỗn Nguyên đạo quân chính là Nguyên Thần vô cùng đứng đầu trong tán tu, cao nhân mà Tu Chân Giới đều biết,
không nghĩ tới hắn chính là Hà tiên sinh. Diệp Huyên không khỏi vừa vui lại sợ, vui là Hà tiên sinh một khi tới rồi, lấy khả năng tu sĩ nguyên thần, dù hai mươi Nguyên anh tu sĩ cũng
không phải đối thủ. Sợ là Hà tiên sinh cường lực như thế, nếu thân phận của Cố Dần Thành bại lộ, chẳng phải là nguy hiểm vạn phần?
Nàng cũng không biết, lúc này Cố Dần Thành đứng ở trước mặt Hỗn Nguyên đạo quân, từ trong tay áo rút ra một
thanh trường kiếm hàn quang, khẽ cười nói: “Hỗn nguyên đạo quân,
không, Hà tiên sinh, nghe thấy đã lâu
không bằng gặp mặt, hạnh ngộ.”