Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 3: Video bị phơi bày


Đọc truyện Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ – Chương 3: Video bị phơi bày

Điền Tâm Niệm bị anh nói xong nước mắt trào ra lần nữa, cả người run
lên vì tức giận, dùng chăn quấn lấy thân thể, cầm hai tờ chi phiếu trên
giường xé thành từng mảnh ném tới trước mặt anh, “Trước khi đi, hãy đem
tiền dơ bẩn của anh theo, còn nữa, đây là tiền tôi boa tôi cho anh!”

Nói xong liền cầm ví da dưới đất lấy ra một đồng tiền xu ném vào người anh, “Bây giờ, cút ra ngoài cho tôi!”

Ân Diệc Phong hừ lạnh một tiếng, tất cả hứng thú trước đó đột nhiên
đều biến mất hết, anh đã nói anh chán ghét phụ nữ diễn trò, có chút thủ
đoạn là lạt mềm buộc chặt nhưng mà thái quá sẽ thành ra vẻ.

Phủi đi vụn chi phiếu dính trên người, trong ánh mắt của anh hiện lên một tia âm u lạnh lẽo.

Ân Diệc Phong xoay người rời khỏi phòng, một giây kia, tất cả sức lực của Điền Tâm Niệm trong nháy mắt như bị rút sạch té dưới đất, tất cả
tới quá đột nhiên, ngay cả thời gian thương tiếc cho trinh tiết của mình cũng không có đã bị lời của anh kích động làm mình đầy thương tích, bây giờ chỉ còn một mình cô ở trong phòng, ngụy trang kiên cường hoàn toàn
biến mất, cô gào thét khóc rống lên.


Vì tình yêu của cô, vì trinh tiết tự dưng mất đi của cô.

Chuông cửa lúc này vang lên, Điền Tâm Niệm không muốn phản ứng, cô
không muốn gặp bất cứ người nào, nhưng mà chuông cửa vẫn không ngừng
vang lên, cô lau đi nước mắt hỏi, “Ai vậy?”

“Ân tổng phân phó tôi đến đưa quần áo tới cho cô.”

Nhìn váy trên mặt đất bị xé thành từng mảnh, nước mắt lần hai tràn mi.

Thay xong quần áo Điền Tâm Niệm một giây cũng không muốn ở lại chỗ
này, cô muốn biết rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao Phương Vũ
Thành hẹn cô tới mà người trong phòng lại là người khác, lấy điện thoại
ra tìm kiếm tin nhắn của Phương Vũ Thành, nhưng khiến cho cô kinh ngạc
chính là ngày hôm qua Phương Vũ Thành không hề nhắn tin cho cô, tối qua
nhận được bởi một số xa lạ, chỉ là cuối tin đề tên Phương Vũ Thành mà
thôi.

Điện thoại trong tay rớt xuống, cô dùng sức tát mạnh vào miệng mình.

Điều này đã quá rõ ràng, không phải là Phương Vũ Thành nhắn tin cho
cô, tối qua cô uống quá nhiều rượu rồi, đầu óc không còn minh mẫn, không hề chú ý tới số điện thoại nhắn tin tới, nếu thật là anh, sao anh không gọi điện nói với cô.

Ha ha… Ha ha…


Một đêm hoang đường, lại chôn vùi đi trinh tiết của cô.

Cô vô lực bước ra khỏi cửa phòng, như xác không hồn đi lại.

Lúc này điện thoại vang lên, thấy tên Diệp An Bình hiện lên cô như là thấy được người cứu mạng, nhưng mà điều cô không nghĩ tới chính là, cú
điện thoại này chẳng những không thể cứu cô, trái lại còn đẩy cô vào địa ngục.

“Điềm Tâm bây giờ cậu đang ở đâu vậy, bất luận cậu đang ở đâu nhanh
lên tìm chỗ nào trốn ngay đi, mình lập tức tới tìm cậu.” Giọng Diệp An
Bình hốt hoảng khiến cho cô sợ, nhưng mà cô không thể nghĩ ra nỗi còn có chuyện gì đáng sợ hơn là một đêm hoang đường tối qua, “Xảy ra chuyện
gì, An Bình, cậu làm sao vậy?”

“Trên mạng vừa đăng lên một đoạn video tình ái của cậu và Ân thị tổng tài ở khách sạn Thánh Long, bây giờ phóng viên ở khắp nơi đang tìm cậu
đó, cậu mau nhanh trốn lẹ đi!”

Ầm ——

Điền Tâm Niệm giật mình tại chỗ, cả người không ngừng run rẩy, một
cảm giác âm u lạnh lẽo trong nháy mắt đánh úp tứ chi xương cốt của cô,

điện thoại lại vang lên tiếng bí bo, có điện thoại gọi đến, là điện
thoại nhà, nhìn vào dãy số phía trên, cô đương nhiên không dám bắt máy.

“Niệm Niệm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao trên mạng lại
có loại video này chứ, con nói cho mẹ nghe đây không phải là thật đi,
con nói người trong đó không phải là con đi!”

“…Mẹ à…” Điền Tâm Niệm không khống chế được khóc lên, cô bất lực, bản thân cô cũng không biết sao lại phát sinh chuyện như vậy, cô vừa mới
tốt nghiệp đại học, xảy ra chuyện này làm sao sau này cô gặp người đây!

“Con… Con muốn làm mẹ tức chết hả, sau này con làm sao có thể… Quen…”

“A! Bà chủ, bà chủ bà làm sao vậy, người đâu, gọi xe cấp cứu mau!” Trong điện thoại vang lên tiếng kêu sợ hãi của quản gia.

“Mẹ! Mẹ bị làm sao vậy?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.