Đọc truyện Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ – Chương 129: Phá thai
Ân Diệc Phong mắt đỏ thắm, nhìn vết máu đã khô cạn trong bàn tay, trong mắt tràn đầy hối hận.
Nhiều máu như vậy, cô chảy nhiều máu như vậy.
Anh thực sự khốn kiếp! Đúng như cô nói, anh biến thái khốn kiếp!
Ân Diệc Phong chưa từng luống cuống như thế, anh biết phụ nữ rất yếu ớt, anh không biết anh có phải tổn thương cô hay không, nhiều máu như vậy chắc phải bị rách nghiêm trọng lắm.
Bây giờ Ân Diệc Phong thực sự hận không thể tát mạnh mình mấy bạt tai.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, mắt đỏ thắm thậm chí chớp mắt không dám chớp mắt, qua không biết bao lâu, rốt cục đèn phòng phẫu thuật rốt cục tắt.
Ân Diệc Phong tim chợt nhấc lên, hốt hoảng đứng lên, nắm lấy bác sĩ đi ra lạnh lùng hỏi, “Cô ấy thế nào? Cô ấy có sao không? Cô ấy có nặng lắm không?”
Tay anh xách áo blouse của bác sĩ lên, bác sĩ chưa từng thấy người đàn ông nào đáng sợ như thế, mắt đỏ thắm giống như là muốn ăn thịt người, cổ áo bị mắc kẹt ở cổ, ông ta mặt đỏ lên khó có thể hô hấp, chật vật nói, “Không có, không sao, bà xã anh đã không sao, buông tay xuống trước…”
Ân Diệc Phong nghe đến đó, tim treo lơ lửng lúc này mới rốt cuộc hạ xuống, hô hấp nặng nề một chút, khóe miệng vui mừng nhếch lên, lại giống đứa bé cười toét cả miệng.
Bàn tay buông ra cổ áo bác sĩ, hai chân bác sĩ lúc này mới chạm đất, khó thở vô cùng ho khan mấy cái, thật vất vả mới làm dịu lại được lúc này mới nói hết những lời còn chưa nói xong, “Ân tổng, không cần lo lắng, bà xã anh đã không sao, con cũng giữ lại được, nhưng mà về sau cần phải chú ý, trong thời gian mang thai sinh hoạt vợ chồng không thể làm quá mạnh, bằng không thì… ừm…”
Ân Diệc Phong khóe miệng khựng lại bàn tay nổi gân xanh bóp lại cổ họng bác sĩ, thấp giọng quát lên, “Ông nói cái gì?”
Bác sĩ hoảng sợ trợn to hai mắt, cảm giác một cái mạng nhỏ của mình đang ở trong tay của anh, chỉ cần anh hơi dùng sức một chút, mạng của ông sẽ tuyên bố kết thúc, sợ hãi tràn ngập trong hai mắt, cho rằng anh đang lo lắng cho đứa con, cho nên giải thích, “Ân, Ân tổng, đứa con đã không, không sao, bà xã anh và đứa bé trong bụng của cô ấy đều đã bình an vô sự…”
*******************************************
Trong phòng bệnh không quá sáng, tất cả mọi thứ trong phòng đều phản chiếu trên kính dưới tấm màn đến, Ân Diệc Phong mặt không thay đổi trầm mặt nhìn chằm chằm phụ nữ trên giường bệnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, anh đã nỗ lực bao nhiêu mới có thể kiềm chế mình không bóp chết người phụ nữ trước mắt.
Trong mắt đỏ thắm đầy căm hận sâu sắc, anh quả thực khó mà tin được, cô lại có con.
Anh sẽ không quên khi biết cô tiêm thuốc tránh thai không muốn sinh con cho anh anh đau khổ dường nào, khi đó anh mặc dù đau lòng khổ sở thậm chí là không khống chế được giận cô, nhưng mà anh chưa từng muốn ép cô, anh cho rằng chỉ cần đối xử thật tốt cô, một ngày nào đó cô sẽ tiếp nhận tình cảm của bọn họ, tiếp nhận hôn nhân của bọn họ, nguyện ý vì anh sinh một trai một gái, cùng anh xây dựng một gia đình hoàn chỉnh, nhưng không ngờ cô bây giờ lại có con của người khác, là người đàn ông kia sao? Cái người đàn ông cùng cô ở Pháp đặc biệt thân mật.
Anh đã từng hỏi khi tiêm thuốc tránh thai thời kỳ an toàn là một tháng đến hai tháng, như vậy anh gần có thể chắc chắn chính là người đàn ông trong hình kia, anh và cô đã rất lâu chưa xảy ra quan hệ, cho nên không thể nào là con của anh được.
Hai tròng mắt hung ác nham hiểm của Ân Diệc Phong nhìn chằm chằm người phụ nữ sắc mặt tái nhợt trước mắt đang đợi khoảnh khắc cô tỉnh lại.
Điền Tâm Niệm đang hôn mê cảm thấy có một ánh mắt đáng sợ đang nhìn mình, mặc dù cô không nhìn thấy nhưng cơ thể cô run rẩy không thể kiềm chế, ánh mắt rất đặc biệt lãnh đạm còn một tia đau khổ không cách nào che giấu.
Hôn mê, trong giấc mơ của cô vẫn còn tràn ngập mùi máu tanh, một vật rất quý giá dường như muốn rời khỏi cô, cô rất đau khổ, nước mắt không thể kiểm soát tràn ra, Ân Diệc Phong đứng cạnh giường bệnh, mắt lạnh nhìn thứ óng ánh từ nơi khóe mắt cô chảy vào tóc mai.
Không biết qua bao lâu, mày liễu hơi nhíu lên, Điền Tâm Niệm từ từ mở mắt, trong nháy mắt không thích ứng được, hơi nheo mắt ra khi thấy đàn ông trước giường bệnh, ký ức tàn nhẫn đó lại ùa về trong tâm trí, tay của Điền Tâm Niệm theo bản năng xoa bụng, thoáng qua một vẻ bối rối, lúc cảm nhận được một phần hơi nhô ra, lòng của cô không rõ kiên định lại, mặc dù không có chuyển động của thai nhi, nhưng tim cô đang treo lơ lửng đã có thể buông xuống rồi, cô có thể chắc chắn con còn đang trong bụng của cô.
Mới vừa mở mắt ra lại lần nữa khép lại, cô nghiêng đầu không muốn nhìn thấy người này, anh chắc chắn đã biết rồi, biết anh vừa rồi làm chuyện không bằng cầm thú cỡ nào, anh suýt nữa hại con của mình ..
Ân Diệc Phong nhìn sự chán ghét trên mặt cô, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, bàn tay lạnh như băng nắm cằm của cô ép buộc cô quay đầu qua, môi mỏng khẽ mở, “Con là của ai?”
Điền Tâm Niệm chân mày nhíu lên cứng đờ, trên mặt lãnh đạm tiếp theo bốc lên lửa giận sâu sắc, gạt ra sự kiềm chế của anh, từng chữ một nói, “Ân Diệc Phong, anh nói cái gì? !”
“Là cái thằng chết tiệt tình chàng ý thiếp với cô ở Pháp phải không?” Giọng của Ân Diệc Phong lãnh đạm còn mang theo sự chắc chắc nào đó.
“Anh khốn kiếp!” Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn anh, dùng sức nâng lên cơ thể yếu ớt vô lực, dùng hết sức đẩy người đàn ông trước mắt ra, đầu ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa, “Anh cút cho tôi! Cút ra ngoài! Ân Diệc Phong, anh là tên khốn kiếp, tôi vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy anh! Tôi muốn ly hôn với anh! Tôi cho dù chết cũng phải ly hôn với anh!”
Tâm tình Điền Tâm Niệm quá mức kích động, đụng tới bụng, một trận đau đớn, tay nhỏ bé run rẩy hốt hoảng xoa bụng, bảo bối, con có phải cũng nghe được ba con khốn nạn cỡ nào không?
Ân Diệc Phong lại không cho là đúng, mặt hung ác nham hiểm tràn đầy lạnh lùng cùng tàn nhẫn, “Muốn ly hôn với tôi? Cô cho rằng rời khỏi tôi là lúc cô có thể cùng thằng đó như hình với bóng, các người một nhà ba người sẽ tốt tốt đẹp đẹp? Điền Tâm Niệm cô thực sự quá ngây thơ rồi, nón xanh này tôi đội rất không thoải mái, muốn ly hôn có phải không, có thể! Tôi tác thành cô! Tôi sắp xếp cho cô phẫu thuật, giết đứa bé này, tôi để cho cô đi!”
Điền Tâm Niệm hoảng sợ nhìn đàn ông trước mắt, thất thanh thét lên, “Ân Diệc Phong, anh điên rồi!”
“Đúng! Tôi điên rồi, tôi chính là điên rồi nhưng là bị cô ép điên!” Lửa giận đang áp chế của Ân Diệc Phong trào lên, giống như là núi lửa phun trào, càng không thể cứu vãn, giận không kềm được quát, dường như ngay cả kính cửa sổ giận không kềm được run theo.
“Cô muốn lấy thân phận vợ Ân Diệc Phong tôi sinh con cho người khác, cô nằm mơ đi! Bỏ đứa bé này tôi liền ký tên.” Ân Diệc Phong giống như là Tu La lấy mạng tới gần người phụ nữ trên giường bệnh sắc mặt từ lâu trắng bệch như tờ giấy, tàn nhẫn nói, “Tôi cho cô biết, cho dù ly hôn tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các người, tôi cho cô cơ hội thông báo cho người đàn ông kia, nếu như rơi vào tay của tôi, tôi sẽ làm hắn thành tám mảnh, tôi sẽ để cô xem hắn sống không bằng chết ra sao!”
Ân Diệc Phong từng chữ một nói cực kỳ tàn nhẫn, trong mắt ánh lên máu tanh hưng phấn, Điền Tâm Niệm giống như là nhìn người xa lạ nhìn người đàn ông trước mắt, cảm thấy anh không phải người, mà là quái vật không có tính người.
Bốp một tiếng, Điền Tâm Niệm tát mạnh anh một bạt tai.
“Ân Diệc Phong, anh biến thái, a —— ”
Điền Tâm Niệm lời còn chưa nói hết, một cái tát sức tương tự vào trên mặt của cô, cơ thể yếu ớt nặng nề ngã xuống giường, ánh mắt cô ôm đầy căm hận nhìn người đàn ông lạnh lùng hung ác nham hiểm trước mắt, “Ân Diệc Phong, tôi hận anh.”
Cô từng chữ một nói.
Thân thể Ân Diệc Phong run lên, tiếp theo cười lạnh nói, “Cũng thế thôi!”
Lạnh lùng xoay người, anh lại để một câu cho Điền Tâm Niệm gần như phát điên, “Đêm nay để cho cô và nghiệt chủng này tạm biệt, ngày mai tôi sẽ giết nó, lúc cô ra khỏi phòng bệnh thì thỏa thuận ly hôn cũng sẽ giao tới tay cô.”
“Ân Diệc Phong, anh đi chết đi! Anh đi chết cho tôi!”
Điền Tâm Niệm lệ rơi đầy mặt lên án, cơ thể yếu ớt run giống như là lá rụng mùa thu rơi lả tả, cô ngã xuống giường, mặt đầy nước mắt chôn ở trong gối, khóc không thành tiếng.
*************************************************
Vốn Điền Tâm Niệm cho rằng anh cố ý nói những lời này để kích động cô, nhưng khi vào ngày hôm sau, thực sự lúc nghe được từ chỗ y tá sắp xếp làm cuộc phá thai, Điền Tâm Niệm quả thực cảm thấy thế giới của cô như sụp đổ.
Cô đẩy y tá trước mắt xông ra ngoài, nhưng cửa phòng bệnh vẫn có hai người vệ sĩ áo đen canh giữ giống như trong biệt thự, cô ngoại trừ phòng bệnh đâu cũng không thể đi.
“Các người buông, buông! Các người không có có quyền làm như vậy, Ân Diệc Phong tên khốn kiếp! Tên khốn kiếp phát rồ!”
Điền Tâm Niệm ra sức muốn xông ra, nhưng bằng cô làm sao có thể chạy trốn khỏi trong tay hai người đàn ông được huấn luyện chuyên nghiệp, hai cô y tá đi ngang, vẻ mặt đồng tình nhìn người phụ nữ dưới đất, hôm qua thật vất vả mới bảo vệ được đứa con của mình, không ngờ hôm nay cũng bởi vì chồng không muốn, lại lần nữa muốn bỏ, nhưng nói cho cùng các cô cũng chỉ là một y tá nhỏ không quyền không thế, ngoại trừ đồng tình các cô cái gì cũng không làm được.
“Tránh ra! Tránh ra! Các người tránh ra cho tôi!” Điền Tâm Niệm giống như điên giùng giằng, quơ cánh tay không cho bất kỳ kẻ nào đụng tới cô, “Tôi không làm! Tôi không làm! Đứa bé này là của tôi, các người ai cũng không có quyền lấy đi nó hết!”
Y tá không có cách nào, mu bàn tay đều bị Điền Tâm Niệm quào trầy, nhưng các cô không có tính toán với cô, chỉ là càng đồng tình với cô.
Đang lúc hỗn loạn kinh khủng trong tầm mắt bỗng dưng xuất hiện một đôi giày da thủ công màu đen cao cấp, theo cái quần tây cao cấp không có chút nhăn nheo nhìn lên liền thấy mặt lạnh lùng vô tình của Ân Diệc Phong, hai cô y tá thừa dịp cô thất thần chợt tiến lên nắm cánh tay của cô.
Điền Tâm Niệm thê lương thét lên, “Ân Diệc Phong, anh điên rồi sao, con là con anh, là con của anh đó! Anh thực sự tàn nhẫn đến phải giết chết máu mủ ruột thịt của mình sao?”