Đọc truyện Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ – Chương 121: Nhốt
Ân Diệc Phong nắm chặt hai vai của cô, bắt cô nhìn anh, “Anh không
nghĩ tới mẹ anh lại làm chuyện như vậy, nhưng đó không phải của chủ ý
anh.”
Điền Tâm Niệm gạt hai tay của anh ra, “Có phải là chủ ý của anh hay
không đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là các người đã xảy ra quan hệ, mọi thứ đều cũng không trở về được nguyên điểm rồi.”
Nghe ngữ điệu lạnh nhạt của cô, Ân Diệc Phong hận không thể xé nát
bình tĩnh trên mặt cô, có chút phát điên nói, “Chúng ta quên hết không
tốt sao? Chuyện đã xảy ra, chúng ta không cách nào thay đổi, thì chúng
ta quên nó, quên nó không phải tốt sao.”
“A ~ Ân Diệc Phong, anh lúc nào lại trở nên ngây thơ như vậy, chuyện
xảy ra rồi anh cho rằng thật có thể giống phấn viết chữ dễ dàng lau? Tôi không thể quên được, bây giờ tôi chỉ cần vừa nhắm mắt, đều là hình ảnh
các người xảy ra quan hệ!”
Điền Tâm Niệm thống khổ chống đầu, bình tĩnh một chút còn nói thêm,
“Ly hôn đi, chúng ta tiếp tục như vậy nữa cũng sẽ không có kết quả tốt.
Tôi thực sự khó có thể tưởng tượng, mẹ chồng tôi lại bỏ thuốc chồng tôi
để anh ta và người phụ nữ khác xảy ra quan hệ, bà ta thật chán ghét tôi
như vậy sao? Bà ta thích Tần Oản như vậy, lần này tôi chiều theo ý của
bà ta, ly hôn đi!”
Ân Diệc Phong đè xuống khủng hoảng và lửa giận trong lòng không hiểu
xông lên, giọng thả mềm một chút, giống như là dụ dỗ con nít cáu kỉnh
nói, “Được rồi, Niệm Niệm, đừng cáu với anh, anh biết lần này là mẹ anh
làm rất thái quá, anh sẽ cùng nói chuyện với mẹ thật tốt, nhưng mà ly
hôn không được nói biết không? Lần trước chúng ta không phải nói xong
rồi, không nói ly hôn nữa được không?”
Bàn tay dày rộng của anh xoa tóc sau ót của cô, không những không có
khả năng cho cô an ổn, trái lại mang đến hàng loạt lạnh lẻo.
Gạt tay anh ra, nghe giọng nói dịu dàng của anh, Điền Tâm Niệm cảm
giác mình sắp điên mất rồi, “Ân Diệc Phong, anh tỉnh táo một chút có
được hay không! Anh cho rằng là tôi cáu kỉnh sao? Anh nghĩ rằng tôi dỗi
với anh sao? Anh sai rồi! Tôi chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, tôi nói
ly hôn với anh, là ly hôn thật! Anh cho rằng anh nói chuyện với mẹ anh
có thể có ích lợi gì, mẹ anh sẽ đổi cái nhìn với tôi sao? Bà ta sẽ tiếp
nhận tôi sao? Anh dám cam đoan chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa?
Chuyện như vậy có một lần cũng đã đủ rồi! Tôi không cách nào chấp nhận
lần thứ hai lần thứ ba, tôi sẽ điên mất!”
Ân Diệc Phong trầm mặt, “Anh bảo đảm sẽ không có lần kế nữa, chừng
nào mẹ anh khỏi bệnh, sau đó chúng ta tách ra, anh nói mẹ trở về Ân
Trạch.”
“Bà ta là mẹ anh, anh vĩnh viễn cũng không thể mặc kệ bà ta được,
chẳng lẽ nói sau đó bà ta đưa cho anh cái gì anh cũng không ăn không
uống sao? Cho dù như vậy, nếu như bà ta thật sự cố tình bỏ thuốc, anh
cũng khó lòng phòng bị, mà tôi cũng không muốn có loại lo lắng đề phòng
này mỗi ngày, tôi sẽ điên mất.”
Ân Diệc Phong có chút thất bại nói, “Vậy em muốn anh làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn anh và mẹ cắt đứt quan hệ mẹ con sao?!”
Điền Tâm Niệm nhìn đàn ông trước mắt, cô yêu anh thật, nhưng bọn họ
thực sự không cách nào sống chung được, nếu như là vấn đề của hai người, cô sẽ học chấp nhận học khoan dung, nhưng là bây giờ giữa bọn họ cắt
ngang Giang Ngọc Nhân cùng Tần Oản, cô không có cách nào giả vờ ngây
ngốc được, Giang Ngọc Nhân vì buộc cô rời khỏi Ân gia ngay cả bỏ thuốc
chuyện như vậy đều có thể làm được, cô thực sự không biết sau này bà ta
còn có thể sẽ làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì, trái tim của cô đã
không chịu nổi, thực sự không chịu nổi.
Lúc một người đè nén đến mức độ nhất định, một khi bộc phát, vậy cũng có thể cũng không cách nào thu dọn, Điền Tâm Niệm có thể chính là như
vậy, cô đã nhẫn nại Giang Ngọc Nhân rất lâu rồi, cô tự nhận là cô cố
gắng làm một người con dâu chuyện phải làm, cô cũng từng thử giả bộ khôn khéo tạo niềm vui cho bà, nhưng kết quả trước sau không sửa đổi được
chán ghét của bà.
Tay của Điền Tâm Niệm lặng lẽ xoa bụng, cô cũng không muốn để cho con của cô sống trong gia đình như vậy, Giang Ngọc Nhân ghét cô như thế, có thể liên luỵ đến con cũng bị ghét theo không.
Cô nhìn mặt người đàn ông trước mắt thống khổ rối ren, môi đỏ mọng khẽ mở thản nhiên phun ra hai chữ, “Ly hôn!”
Ân Diệc Phong giống như là bị hai chữ này kích thích phân nửa, chợt
trở nên luống cuống, mắt đỏ thắm hiện lên tia máu, cắn răng nghiến lợi
nói, “Không có! Khả! năng!”
Nghe Ân Diệc Phong như đinh chém sắt nói, Điền Tâm Niệm không còn có
biện pháp ngụy trang bình tĩnh, “Dựa vào cái gì không thể nào! Anh ngoại tình tôi sẽ ly hôn! Anh vốn không phải là đã thích Tần Oản sao, bây giờ đúng lúc, đúng lúc mẹ anh cũng thích cô ta, bây giờ các người có thể
hợp lẽ ở cùng một chỗ, tại sao anh còn phải nhốt tôi, các người ở chung
một chỗ, ở chung một chỗ đó.”
Điền Tâm Niệm không chịu nổi kêu to, tại sao phải ép tôi, cô không
muốn giống như bây giờ mắc chứng cuồng loạn nói, giống một oán phụ.
Ân Diệc Phong bị cô kích thích, mắt đỏ thắm giận dữ trừng, giận quá
thành cười, “A ~~ Điền Tâm Niệm, em không cần đẩy hết trách nhiệm vào
người tôi, thực ra em đã sớm muốn kết thúc có phải không, kết thúc em có thể cùng người ta như hình với bóng đúng không, tôi cho em biết, em dẹp ý nghĩ này đi, ly hôn, tuyệt! Không có! Khả! Năng!”
Ân Diệc Phong nói xong, hai tay dùng sức đẩy, trở lại vị trí của mình, khởi động xe.
Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn anh, “Anh có ý gì!”
Ân Diệc Phong khóe miệng hơi nhếch lên, đùa cợt cười.
Cho rằng cùng tôi ly hôn là có thể cùng Phương Vũ Thành ở một chỗ sao, em nằm mơ!
Điền Tâm Niệm nhìn xe chạy nhanh, lập tức có chút bối rối, “Dừng xe! Anh làm gì, Ân Diệc Phong, anh dừng xe, tôi muốn xuống xe!”
Mặc cho Điền Tâm Niệm nói như thế nào, Ân Diệc Phong chẳng quan tâm giống như là không có nghe được.
Điền Tâm Niệm nghiêng thân đoạt lấy tay lái, nhưng bị anh đẩy mạnh
ra, xe ở giữa đường cái chạy hình rắn, suýt nữa tông xe, nghĩ đến con
trong bụng, Điền Tâm Niệm nghĩ mà sợ ngồi tại chỗ, hung hăng trừng anh,
nhưng không có đoạt tay lái nữa.
Xe cuối cùng dừng lại ở biệt thự, Ân Diệc Phong mở khóa cửa xe ra,
Điền Tâm Niệm không có chút nào ở lại đi xuống xe, dọc thẳng theo đường
lúc tới đi về.
Ân Diệc Phong tức giận càng sâu, kéo cổ tay của cô qua, kéo cô đi vào trong biệt thự.
“Ân Diệc Phong, anh làm gì, buông tay!” Anh gần như muốn bóp nát cổ tay của cô.
Ân Diệc Phong mắt điếc tai ngơ, một mạch kéo cô vào trong phòng, dùng sức ném trên giường, ở trong ngăn kéo tìm kiếm cái gì, sau đó xoay
người rời đi.
“Ân Diệc Phong!”
Điền Tâm Niệm chỉ nghe rầm một tiếng cửa phòng đóng cửa, cô nghe
tiếng chuyển động chìa khoá lập tức có một loại dự cảm xấu quẩn quanh
trong lòng.
Dùng sức chuyển động chốt cửa, nhưng không chút sứt mẻ.
Anh khóa cửa lại, anh lại nhốt cô.
Tay nhỏ bé dùng sức vỗ cánh cửa, cô không dám tin tưởng anh nhốt cô.
“Ân Diệc Phong anh mở cửa, anh tên khốn kiếp này, anh muốn làm gì, anh thả tôi ra đi!”
Ân Diệc Phong đứng ở ngoài cửa, rút ra chìa khoá, trên mặt một mảnh xơ xác tiêu điều.
Môi mỏng mang theo đường vòng cung tàn nhẫn, “Ly hôn, không thể nào!
Em đừng hòng mơ tưởng! Chừng nào em bỏ ý nghĩ này đi, lúc đó tôi sẽ thả
em ra.”
Điền Tâm Niệm không dám tin tưởng cô nghe được cái gì, “Ân Diệc Phong, anh nhốt người phi pháp, anh thả tôi ra!”
“A ~~ có bản lĩnh thì em báo cảnh sát bắt tôi đi, nhưng mà tôi sẽ cho em biết ở thành phố A tôi chính là luật pháp!”
Ngoại trừ Ân Diệc Phong không ai nói lớn lối cuồng ngạo như vậy.
Điện thoại trong túi từ lúc trên đường đã reo lên vô số lần, hôm nay
có một hội nghị rất quan trọng phải họp, anh đã trễ rồi, anh không có
thời gian tiêu hao ở đây với cô, nhưng mà anh cũng tuyệt đối sẽ không để cô ly hôn, muốn ly hôn là tuyệt đối không thể nào, muốn cùng với người
khác, vậy càng là nói chuyện viển vông!
Lấy di động ra bấm số của Lăng Hữu, “Phái vài người tới nhà của anh.”
Đầu kia Lăng Hữu dừng lại, theo thói quen không đứng đắn nói, “Để làm chi, để anh Kim ốc tàng kiều à, cẩn thận chị dâu chém anh nha.”
Diệc Phong cũng không có tâm tư cùng anh đùa giỡn, lời nói lạnh như
băng xuyên qua ống nghe, “Nói cho bọn họ biết coi chừng Điền Tâm Niệm,
nếu như cô ấy không thấy hoặc là có chuyện gì, anh tuyệt không nương
tay.”
“Chị dâu?” Lăng Hữu còn đang ở đầu kia khiếp sợ, Ân Diệc Phong đã cúp điện thoại.
Ân Diệc Phong ngẩng đầu không yên lòng nhìn trên lầu, còn có thể nghe được tiếng người phụ nữ kêu gào và đập cửa rầm rầm.
Ly hôn lại nói ra, tâm Ân Diệc Phong lạnh lẽo, đi ra ngoài.
Nghe tiếng khởi động xe, Điền Tâm Niệm hốt hoảng chạy đến trước cửa sổ, nhìn xe chạy mất hút, cô vô lực ngã xuống đất.
Lòng bàn tay đỏ bừng một mảnh, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, tại sao anh có thể nhốt cô, tại sao có thể!
Ánh mắt mê man đảo quanh ở trong phòng, thấy điện thoại đầu giường
trong lòng vui vẻ, cô vội vã chạy tới, nhưng hiển nhiên đường điện thoại đã bị người cắt rồi.
Cô buổi sáng không có mang điện thoại xuống lầu, bây giờ cô thật là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Ân Diệc Phong, tại sao anh có thể đối với tôi như vậy!
*********************************************************
Điền Tâm Niệm ngồi ở trên giường, đầu tựa vào trong đầu gối, hai tay thật chặc vây quanh lấy mình.
Bên trong phòng vắng vẻ truyền đến tiếng mở khóa tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra.
Ân Diệc Phong nhíu mày, phòng trong một mảnh đen nhánh, tách một tiếng, ấn công tắc trên tường, phòng trong lập tức sáng lên.
Khi thấy thân thể nhỏ cuộn mình ngồi ở trên giường, trong lòng Ân Diệc Phong lập tức đau xót!
Đặt ở đồ ăn tự mình xuống bếp nấu trên bàn trà, anh hết sức thả mềm
giọng nói, “Đói bụng không, anh làm tôm hùm nướng em thích ăn nhất nè.”
Phía sau hô một tiếng, người phụ nữ vốn đang ở trên giường nhảy xuống, giống như điên chạy ra phía ngoài.
Mặt Ân Diệc Phong lạnh lẽo, thân thể lại không có di chuyển nửa phần.
Ngoài phòng có hai vệ sĩ từ sáng hôm nay vẫn đứng ở đó, làm sao cô có thể chạy thoát được.
“Các người làm gì, tránh ra! Tránh ra cho tôi!” Vốn cho rằng cơ hội chạy trốn tới, ai ngờ bên ngoài lại có hai thần giữ cửa.
Điền Tâm Niệm xua tay lung tung, nhưng chân mày hai người chưa từng
nhíu một cái, ngăn cô nhưng không dám đánh trả, nhưng mà không cho cô
rời khỏi.
“Được rồi, nháo đủ chưa? Nháo đủ rồi qua đi ăn cơm đi, hử?” Anh từ
phía sau ôm lấy cô, vang lên bên tai tiếng nói dịu dàng đến gần như
nuông chiều của anh, nhưng Điền Tâm Niệm lại chỉ cảm thấy đáng sợ…