Đọc truyện Ân Sủng – Chương 5: Đều Tặng Cho Nàng
Thượng cung lên đèn, tiệc cũng tàn.
Thái hậu thông báo mọi người có thể trở về, Hoàng thượng nói rằng còn có sự vụ chưa giải quyết xong bèn đi trước, Lục vương gia theo sát hắn, các phi tần cũng theo đó lần lượt rời khỏi.
Mộ Tiểu Tình vốn thích vận động vả lại đường cũng không xa nên không dùng kiệu, dẫn theo đoàn người trở về Dục Chiêu cung.
Đi được một đoạn thì kiệu của Trân quý phi vừa vặn đi qua.
Cung nữ cận thân của nàng ta bèn cho dừng kiệu, vén màn lụa đỡ nàng ta xuống.
Trân quý phi tiến tới gần nàng hành lễ.
Tỷ tỷ, cũng đã muộn vậy ngài còn ở nơi này tản bộ thì không hay cho lắm.
Chi bằng để muội muội tiễn ngài về tẩm cung được không?
Không muốn phiền muội muội.
Ta vốn muốn tản bộ cho tiêu thực.
Mộ Tiểu Tình vừa nói, ở phía đoàn người Trân quý phi bỗng có tiếng bình luận, không quá to nhưng vừa vặn để bọn họ ở nơi thanh tĩnh này nghe rõ mồn một.
Tản bộ tiêu thực? Dáng người có đẹp hơn thì thế nào, Hoàng thượng cũng không thèm nhìn tới nàng ta.
Xinh đẹp cũng chỉ làm bình hoa bày ở đó không ai thèm ngắm nhìn.
Đáng thương!
Cung nữ Tiêu Vân ở cạnh bên Mộ Tiểu Tình tức giận quát: Là người nào?…
Mộ Tiều Tình bèn giữ lấy tay nàng không cho tiếp tục.
Dù sao nơi này tối như vậy nhìn cũng không rõ mặt người nói.
Ai mà chẳng biết Trân quý phi dừng ở đây là muốn ra oai phủ đầu với Hoàng hậu nàng.
Nàng ta vốn đã có tâm sắp đặt há lại để lộ sơ hở.
Mộ Tiểu Tình nàng ngoại trừ nhẫn nhịn còn có thể làm gì khác.
Trân quý phi sâu kín nở nụ cười khinh miệt, lại giả bộ thân thiết mà nắm lấy tay Mộ Tiểu Tình.
Nếu tỷ tỷ đã không muốn thì muội muội cũng không thể cưỡng cầu.
Muội muội xin phép trở về trước, sợ là đêm nay Hoàng thượng ghé qua..
Mộ Tiểu Tình cũng mỉm cười đáp lại.
Tốt lắm, muội muội mau chóng trở về tránh để cho Hoàng thượng chờ đợi.
Lỡ như người không vui đêm nay không biết phi tần nào lại phải thay muội chịu tội.
Trân quý phi nghe đến đây quả nhiên sống lưng cứng đờ.
Mộ Tiểu Tình, tiện nhân này đang muốn nhắc nhở nàng không phải người duy nhất của Hoàng thượng đấy ư? Ha, thật nực cười.
Ai mà chẳng rõ Hoàng thượng cưng chiều nàng nhất, làm gì có chuyện đến cung của nàng rồi lại tới cung khác.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng phận nữ nhân chung chồng cũng giống như chiếc áo, ai mà biết chủ nhân có hứng thú mà bất chợt thay một chiếc áo khác hay không.
Trân quý phi vừa lo vừa sợ nhanh chóng cáo từ, cho hạ nhân khởi kiệu gấp rút trở về Lệ Tú cung.
Mộ Tiểu Tình thành công đuổi được một con mèo hoàng muốn ra oai cũng không vui vẻ hơn chút nào.
Tâm tình ngắm trăng ngắm hoa cũng bay đi hết.
Nhanh chóng cùng đám hạ nhân trở về.
Nửa đêm, Dục Chiêu cung đèn đuốc đã tắt hết, cả tẩm cung chìm trong giấc ngủ.
Trong tẩm phòng Hoàng hậu chỉ còn một ngọn nến lay lắt sắp tắt.
Cửa sổ bất chợt hé ra một khe nhỏ, một bóng đen theo khe cửa không tiếng động vọt vào, lại đem cửa sổ đóng lại như lúc đầu.
Bóng đen tiến đến gần bên giường, lặng người nhìn nữ nhân xinh đẹp đang say ngủ.
Sau đó không chút do dự tiến đến bên cạnh nàng, vươn tay xoa lên gò má mềm mịn, rồi lướt xuống bên bờ môi đỏ, chậm rãi ve vuốt.
Đừng giả bộ nữa.
Muốn ta hôn nàng mới chịu tỉnh dậy sao?
Nam tử vận một bộ dạ hành tủm tỉm cười, giọng nói quyến rũ tràn vào bên tai nữ nhân.
Người trên giường vốn đang ngủ say theo một tiếng này mà chậm chạp mở mắt, liếc nhìn y, trong mắt bao hàm tức giận.
Thế nhưng nam nhân này một chút cũng không chột dạ, còn càn rỡ hơn nữa mà siết chặt cằm nàng, cúi đầu muốn hôn.
Mộ Tiểu Tình hốt hoảng tránh thoát.
Cái tên này lần nào cũng bày ra cái vẻ muốn ăn thịt nàng, thật là không phải đùa?
Ngươi lại phát điên cái gì?
Nàng thấy ta có chỗ nào giống kẻ điên? Nam nhân vẫn chưng ra cái bộ mặt không đứng đắn nhìn chằm chằm môi nàng.
Mộ Tiểu Tình hận không thể một đao giết chết hắn.
Ta là hoàng tẩu của ngươi
Câm miệng Nam nhân bấy giờ mới đổi sang cái vẻ không vui.
Ta chưa bao giờ công nhận nàng là hoàng tẩu của ta
Nhưng ta là nữ nhân của hoàng huynh ngươi
Ha! Nàng khi nào bắt đầu là nữ nhân của hoàng huynh?
Nói đoạn liền kéo tay áo của nàng làm lộ ra cổ tay trắng mịn, bên trên một dấu chu sa đỏ sẫm chói mù.
Nam nhân biểu tình liền vui vẻ trở lại, khẽ vuốt lên vết tích kia, cũng làm Mộ Tiểu Tình run rẩy cả người.
Tình nhi, ta nhất định sẽ lập chiến công, sau đó xin hoàng huynh ban nàng cho ta.
Nàng đợi ta được không?
Xằng bậy Mộ Tiểu Tình phẫn nộ giật tay lại.
Ta là Đương kim Hoàng hậu Chiêu quốc, không phải là người mà Hoàng thượng có thể ban cho ngươi
Nam nhân nghe đến đây hơi dừng lại, biểu cảm cũng thoắt cái thay đổi, trong mắt chứa đầy muộn phiền.
Rõ ràng là ta gặp nàng trước huynh ấy.
Tại sao chỉ vì huynh ấy là Hoàng thượng mà ta phải nhường nàng cho huynh ấy?
Ngươi điên rồi.
Lời đại nghịch bất đạo như thế cũng dám thốt ra? Ngươi muốn chết thì tự đi một mình đừng có lôi theo ta.
Mộ Tiều Tình nói, nhanh chóng xuống giường, điệu bộ muốn đem hắn đuổi đi.
Nam nhân thế nhưng không tức giận, chậm chạp đi tới mặc kệ nàng kháng cự mà ôm lấy thân hình nhỏ bé.
Tình nhi, gọi ta Cảnh Hiên.
Ta nhất định sẽ tìm cách.
Nàng chỉ cần đợi ta được không? Ta chỉ cầu nàng đợi ta một chút thôi.
Một chút thôi được không?
Mộ Tiểu Tình thấy sống mũi chua xót, cố gắng đẩy nam nhân nhưng không được.
Một lát sau giống như đã lấy đủ những nhớ nhung mấy ngày qua, Chiêu Cảnh Hiên thả nàng ra, lại đem đồ vật giấu trong ngực đưa tới tay nàng.
Cho nàng.
Người bán hàng nói mùi vị này là của thê tử.
Ta cũng chưa ngửi qua.
Nàng liền thoa cho ta ngửi thử được không?
Mộ Tiểu Tình trân trân nhìn hộp nhỏ trong tay, cách một tầng gỗ dày tinh xảo cũng ngửi được hương thơm ngọt ngào lan tỏa.
Nhất định phải thoa.
Nếu như ta không ngửi được hương vị thê tử…thì…ta không ngại ngay lập tức biến nàng thành thê tử của ta.
Mộ Tiểu Tình mặt soát cái đỏ rực một mảng, kéo dài tới tận cần cổ.
Chiêu Cảnh Hiên nhìn ngắm không nỡ rời mắt.
Mãi đến khi Mộ Tiểu Tình sắp phát giận muốn đuổi hắn cút, Chiêu Cảnh Hiên mới nuối tiếc hôn trộm lên má nàng, sau đó giống như khi tới, im hơi lặng tiếng mà chuồn đi theo lối cửa sổ.
Bỏ lại Mộ Tiểu Tình ở lại trong phòng, tâm tình không cách nào bình ổn như cũ.