Ân Sủng

Chương 31: Ái Nhân


Đọc truyện Ân Sủng – Chương 31: Ái Nhân


Trong hậu cung tập trung toàn nữ nhân, một chuyển nhỏ cũng có thể trong thời gian ngắn nhất mà truyền đi khắp hậu cung, vậy nên sự việc Hoàng thượng nửa đêm chạy tới tìm Hoàng hậu qua một buổi sáng liền trăm ngõ tỏ tường.

Việc này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, thế nhưng trong suy nghĩ thâm căn cố đế của đám nữ nhân hậu cung này, thì việc Hoàng hậu bù nhìn được Hoàng thượng nhiều đêm lui tới, khiến cho bọn họ khó lòng tin nổi, rất nhiều người chìm trong cảm xúc lo sợ hoảng hốt.
Tôn Lệ Trân khi biết tin liền run tay làm đổ chén trà, cung nữ bên cạnh thấy vậy đồng loạt quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, sợ rằng chủ tử giận cá chém thớt.

Nhã Nhã vốn theo hầu Tôn Lệ Trân từ lâu, coi như biết tính cách của nàng, phất tay ra hiệu cho đám cung nữ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Thấp giọng nói: “Nương nương, ngài trước tiên phải thật bình tĩnh”.
“Bình tĩnh?” Tôn Lệ Trân cười gằn, đem chén trà ném trên đất, đồ sứ vỡ nát phát ra thanh âm chói tai.

“Ngươi bảo bổn cung phải bình tĩnh thế nào? Bổn cung yêu chàng như vậy, vì chàng mà chấp nhận một đám tiện nhân ngày ngày diễu võ dương oai, những con tiện tì ngu xuẩn đó ta nhịn.

Thế nhưng vì sao lại là tiện nhân họ Mộ kia? nàng đã có hậu vị rồi, vì sao còn muốn tranh nam nhân của bổn cung?”
Lời sau càng nói càng không kìm được giận dữ, bàn tay non mịn siết chặt lấy góc bàn, cả khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

Nhã Nhã vươn tay gỡ lấy từng ngón tay của nàng, vỗ nhẹ an ủi.
“Nương nương, Thánh thượng dù có hậu cung ba ngàn giai lệ đi chăng nữa, thì trái tim vẫn chỉ có mình ngài”.
“Ngươi có ý gì?”
“Nương nương, bây giờ thay vì tức giận, nô tì cho rằng nương nương nên tranh thủ tình cảm với Hoàng thượng, tránh để cho hồ ly tinh họ Mộ kia thừa cơ chen vào một chân.

Dù Hoàng thượng có hứng thú với nàng thì cũng chỉ là nhất thời, tâm ngài ấy ở chỗ nương nương, sớm muộn gì tiện nhân kia cũng chỉ như những phi tần khác bị ghét bỏ.

Nương nương hà cớ gì phải lo lắng suông”
Tôn Lệ Trân nghe vậy vẻ mặt cũng hòa hoãn đi nhiều, răng trắng cắn lấy môi son, đắn đo nói: “Nhưng nàng xinh đẹp như vậy…”
“Nương nương! Ngài coi kìa, chỉ mới có chút xinh đẹp đã dọa ngài sợ thế rồi.

Thánh thượng là ai chứ? Sẽ giống như đám nam nhân thiển cận bị sắc đẹp mê hoặc hay sao?”
Tôn Lệ Trân bấy giờ mới thả lỏng người, thở ra một hơi, đem phẫn uất trong lòng xả ra.


Khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên nét cười thỏa mãn.

Đúng vậy, nàng cần gì phải lo trước lo sau, bệ hạ chỉ yêu thương mình nàng, một kẻ tầm thường như Mộ Tiểu Tình sao có thể chen vào tình cảm của hai người.

Nàng đã ở cạnh Chiêu Nghị lâu như vậy, cần phải có lòng tin vào hắn mới đúng.
“Nhã Nhã, ngươi cho người qua mời Hoàng thượng, nói rằng tối nay bổn cung muốn nấu chè hạt sen cho ngài, Hoàng thượng mấy nay chính vụ căng thẳng, bổn cung vô cùng đau lòng”.
Cung nữ Nhã Nhã vui vẻ ra mặt, chủ tử của nàng khôn khéo hiểu chuyện như vậy nàng cũng được nhờ, liền cúi đầu nhận mệnh.

Trước khi đi bỏ lại một câu: “Hoàng thượng biết nương nương yêu thương quan tâm ngài ấy như vậy nhất định rất cảm động”.
Ngày hôm đó trời vừa sẩm tối, Tôn Lệ Trân vốn luôn ngồi ở chính điện ngóng chờ, cuối cùng chờ được bóng dáng nam nhân vận hoàng bào quen thuộc.

Vừa thấy người thương nàng liền khó nén nổi xúc động bồi hồi, dáng người không xương bật đứng dậy, lảo đảo ngã vào trong lòng Chiêu Nghị.
Chiêu Nghị dang rộng vòng tay, bờ ngực vững chãi tiếp được thân hình mảnh khảnh, thấy thân hình nữ nhân hơi run rẩy bèn thương tiếc xoa nhẹ lưng nàng.
“Trân nhi, trẫm lại khiến nàng phải chờ đợi”, một tiếng thở dài trầm thấp, Chiêu Nghị cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của nữ nhân trong lòng.
Tôn Lệ Trân hít mũi, nơi bờ mi có mấy giọt lệ châu chực trào, nàng cắn môi ngăn không cho nó rơi xuống, khẽ lắc đầu.
“Bệ hạ nói gì vậy? Thiếp chờ chàng cả đời còn được, mới có chốc lát thì có gì đâu.

Chỉ cần bệ hạ vẫn còn nhớ tới thiếp, thiếp đã thấy mãn nguyện lắm rồi”
“Trân nhi… đôi khi nàng không cần quá hiểu chuyện như vậy.

Nàng ấy, giỏi cam chịu nhẫn nhịn, bị bắt nạt cũng không kêu lấy một tiếng, nếu như có một ngày trẫm đi xa..”
Tôn Lệ Trân vốn đang im lặng ôm lấy vòng eo Chiêu Nghị, nghe thấy lời nói liền hốt hoảng vươn tay che miệng hắn, vẻ mặt tái nhợt chực khóc, ngoan cố lắc đầu.
“Bệ hạ, chàng đừng nói như vậy.

Chàng có thể đi đâu chứ? Chàng đi đâu thiếp theo đó.

Đừng… đừng bỏ rơi thiếp”
Chiêu Nghị nhếch miệng cười, vẻ mặt vốn băng lãnh cũng trở nên nhu hòa, trong mắt tình ý nồng nàn nhìn nữ nhân, hơi cúi xuống phủ lấp bờ môi mềm mại của nàng.


Bạc môi lạnh băng dán lên môi ấm nóng, trung hòa hơi ấm, khiến cho cả hai người đều chìm trong hạnh phúc lứa đôi.

Một cảnh này đẹp mắt như vậy chẳng ai nỡ phá hủy, đám cung nữ vẫn luôn cúi đầu trộm liếc mắt hâm mộ, thật muốn đem chuyện này đi khoe khắp trong ngoài hậu cung, cho đám người cung khác ghen tị chết đi.
Một lát sau Chiêu Nghị mới chấm dứt nụ hôn này, Tôn Lệ Trân đỏ mặt thẹn thùng, cúi đầu bình ổn hơi thở hỗn loạn.

Chiêu Nghị từ ôm trọn cả người nữ nhân chuyển thành nắm lấy tay nhỏ của nàng, tiến vào nội phòng.
“Nghe nói Trân nhi muốn nấu chè cho trẫm?”
“Dạ.

Thần thiếp đã nấu xong, giờ chỉ cần làm nóng một chút là được”, nói rồi toan đứng lên đi tới nhà bếp.

Chiêu Nghị vươn tay bắt được cổ tay nhỏ gầy, giữ chặt, hơi dùng lực liền đem nàng kéo tới ngồi trên đùi mình.
“Trân nhi… hiếm có khi trẫm tới gặp nàng, nàng lại không muốn ở cạnh trẫm?”
“Thiếp không có!”, Tôn Lệ Trân lắc đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.

“Nhưng mà… thiếp muốn tự tay lấy chè cho bệ hạ”
Chiêu Nghị híp mắt, bàn tay để ở eo nhỏ khẽ di chuyển, Tôn Lệ Trân bị ngứa cả người yếu nhược tựa vào lòng hắn, hai má đỏ bừng.
“Được rồi, nàng đã tự tay nấu, chẳng lẽ đám cung nữ vô dụng còn không biết đem tới hay sao? Nếu như lại để Trân nhi phải tự tay đi làm, chẳng may làm bị thương tay ngọc này… trẫm sợ rằng sẽ đem toàn bộ cung nhân ở đây nhốt vào đại lao”
“Đừng mà!” Tôn Lệ Trân vươn tay ôm lấy cổ nam nhân của mình.

“Bệ hạ đừng tức giận.

Cung nữ của thiếp đều làm rất tốt, rất ngoan ngoãn, chàng… đừng trách phạt họ a~”
m cuối dài ra nũng nịu, tựa như có một chiếc lông khuấy đảo lòng nam nhân.

Chiêu Nghị híp mắt nhìn nàng, nở nụ cười trầm thấp.


“Được rồi, đều nghe theo nàng.

Nàng muốn thế nào liền như thế đó”
Dùng xong một chén trè ấm bụng, trời cũng đã muộn.

Tôn Lệ Trân bồi Hoàng thượng thay xiêm y, cùng hắn tiến vào phòng tắm, ở bên cạnh thực hiện động tác xoa bóp nhẹ nhàng phần vai cổ.

Chiêu Nghị tựa lên thành bồn nhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của nàng.
Đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, Tôn Lệ Trân nghiêng đầu ướm hỏi: “Bệ hạ… cái đó… thiếp nghe nói mấy ngày gần đây chàng thường lui tới chỗ Hoàng hậu tỷ tỷ, bên đó có chuyện gì sao?”
Chiêu Nghị vốn đang nhắm mắt, bờ lông mi khẽ run, hơi nghiêng đầu, ưng mâu sắc bén chiếu thẳng đến khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân.

Tim Tôn Lệ Trân thịch một tiếng treo lên cành cao, sợ tái mặt.

Dù ở bên nam nhân này đã nhiều năm, nhưng mỗi lần hắn nhìn nàng bằng ánh mắt âm trầm này đều khiến nàng vô cùng sợ hãi.
“Bệ hạ… thiếp…”
“Trân nhi, trẫm có nghĩa vụ phải giải thích cho nàng những việc trẫm làm?”
“Thiếp không dám có ý đó”, Tôn Lệ Trân hốt hoảng.

“Thiếp chỉ cảm thấy… bệ hạ không thích tỷ tỷ… nên mới đánh bạo hỏi lý do.

Thiếp chỉ… lo lắng…”.

Tôn Lệ Trân run giọng gấp gáp giải thích, cái đầu nhỏ cúi ngày càng thấp, đôi mắt hoe đỏ.

Chiêu Nghị vẫn nhìn nàng chằm chằm, một lát sau giống như đã chứng thực được lời nàng có bao nhiêu thật, liền ngả đầu về vị trí cũ, khép lại đôi mắt sắc bén.

Hắn vươn tay, đem tay nhỏ đang siết chặt của nữ nhân đặt trở về đầu vai mình, vỗ nhẹ.
“Bớt lo mấy chuyện vớ vẩn.

Dù trẫm không thích nàng ấy, nàng ấy vẫn là Hoàng hậu Chiêu quốc.

Trẫm có thể ghẻ lạnh nàng ấy một hai năm, không thể ghẻ lạnh cả đời.


Trẫm biết nàng thiệt thòi, nhưng vì an nguy của toàn bộ con dân Chiêu quốc… trẫm đành phải có lỗi với nàng”
Tôn Lệ Trân nghe đến đây hai mắt đã ướt nhòe, nàng hiểu nỗi khổ tâm của hắn, nhưng tiểu tâm tư của nàng đôi khi khiến nàng ghen tị, còn trách cứ hắn.

Nàng thật là… tồi tệ, đáng trách phạt.

Cúi người vòng tay ôm lấy cần cổ nam nhân, tựa cằm ở đầu vai hắn, Tôn Lệ Trân nức nở.

“Đều là lỗi của thiếp.

Thiếp ích kỷ..

thiếp tiểu nhân…!thiếp khiến bệ hạ khó xử…”
Chiêu Nghị thở dài, chuyển thân, vươn tay nắm lấy cằm nữ nhân, một ngón tay cái chứa đầy vết chai xoa nhẹ bên má nàng, lau đi dòng lệ.

“Đừng khóc, trẫm sẽ đau lòng.

Nàng xưa nay hiểu chuyện trẫm đều biết.

Trân nhi, bây giờ tình hình căng thẳng, nàng giúp trẫm coi hậu cung.

Chỗ Hoàng hậu… nàng để ý nhiều một chút, thời điểm này nàng ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện”.
“Dạ”, nữ nhân vốn không có quyền tham dự chính sự, thế nên bên ngoài kia xảy ra sự gì nàng cũng không rõ.

Thế nhưng Hoàng thượng đã nói như vậy, ắt hẳn tình hình biên giới có vấn đề.

Nay chàng tin tưởng giao nhiệm vụ cho nàng, Tôn Lệ Trân thật lòng muốn giúp chút sức mọn cho ái nhân.
Chiêu Nghị tiến tới, môi bạc chạm nhẹ lên mí mắt Tôn Lệ Trân.

Chỉ một cái hôn nhẹ nhàng rồi rời đi.

Hắn mỉm cười ấm áp: “Có nàng ở bên cạnh, trẫm cảm thấy vô cùng may mắn”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.