Ân Sủng

Chương 13: Bị Ám Toán


Đọc truyện Ân Sủng – Chương 13: Bị Ám Toán


Nhắc tới thái y viện, Lâm thái y lúc nghe có thái giám Dục Chiêu cung đến mời, biểu tình liền trở nên vi diệu, không rõ bên đó có phải gọi lão đến tái khám cho vị nương nương “vô cùng khỏe mạnh” kia hay không.

Ngược lại khi nghe rõ lý do bọn họ thỉnh lão, liền vui vẻ ra mặt, cảm thấy một thân y thuật cao minh của mình cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Tại Dục Chiêu cung, nhìn tiểu cung nữ Tiêu Vân đứng ngoài cửa sụt sùi khóc lóc, Lâm thái y không thể kiềm chế mà vui thêm một chút nữa.

Hôm qua vừa mới bày ra một bộ khinh bỉ y thuật của lão, hôm nay để lão triển lộ tài năng cho nha đầu này sáng mắt ra.
Lâm thái y bước chân khoan khoái tiến vào tư phòng nương nương, vẫn là căn phòng đó, vẫn là cái giường đó cái màn đó, vẫn là cánh tay thon gầy trắng trẻo của vị nương nương kia.

Chỉ là tâm trạng của lão khác.

Trước khi bắt mạch còn không nhịn được vuốt vuốt bộ ria mép.
Chỉ là sau khi bắt mạch, biểu tình của Lâm thái y liền biến đổi.
Biến đổi một cách vi diệu.
Mẹ kiếp! Cái loại mạch đập vô cùng khỏe mạnh này là sao a? Hỡi thần linh ơi, vì sao ngài lại trêu đùa lão như vậy? Lão đã đến cái tuổi gần đất xa trời này rồi, vì sao không để lão trải qua những ngày bình thường đẹp đẽ cuối đời.

Hết lần này tới lần khác hành hạ tinh thần lão.

Lão thật sự là..

thật sự là không thể chịu đựng được muốn ngay lập tức theo chân tổ tiên.
Lâm thái y nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được đá đổ hòm thuốc.

Sau đó lụi cụi đem đồ vật từng cái cất trở về.

Tú Tú ở cạnh gấp đến phát điên, hỏi lão nương nương làm sao? Có phải bị trúng độc hay không?
Mẹ nó trúng độc.

Lão mới trúng độc đây này!
Lâm thái y quắc mắt nhìn.


“Ngươi hôm nay cho nương nương ăn cái gì?”
Tú Tú sợ hãi đem bữa tối thuật lại một lần, suy nghĩ xem lúc ở yến tiệc nương nương có vô tình ăn qua cái gì lạ hay không.

Nhưng nàng vẫn luôn ở cạnh nương nương, trước khi nương nương ăn gì nàng đều kiểm tra qua một lượt, không hề có sai sót.
“Vậy ta hỏi ngươi, nương nương thường ngày dị ứng với cái gì? Hôm nay có vô tình tiếp xúc với thứ đó hay không?”
“Không có.

Nương nương dị ứng món gì nô tì luôn nhớ rất rõ, khi nương nương dùng bữa đều kiểm tra qua, không thể ăn nhầm đồ ngài ấy không ăn được.”
“Đồ dùng thì sao?”
“Nương nương chưa bao giờ dị ứng thời tiết hay gì cả, nô tì cũng chưa nghe nói qua”, Tú Tú cắn môi nghĩ một hồi, sau đó hô lớn.

“Có, nương nương bị dị ứng với xạ hương.

Ngài có nhắc với nô tì một lần.”
“Thế thì đúng rồi”, Lâm thái y vuốt đôi ria bạc.

“Ta thấy trong phòng thoang thoảng mùi xạ hương, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng xạ hương vốn có tính tác động mạnh, với người bị dị ứng chỉ cần một chút xạ hương cũng đủ khiến thân thể có phản ứng.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Cũng may phản ứng của nương nương không quá ác liệt.

Triệu chứng hiện tại chắc chỉ có chóng mặt, buồn nôn, khó thở.

Ngươi đem vật dụng trong phòng kiểm tra xem xạ hương ở nơi nào thì đổi đi.

Nương nương ngủ một giấc sáng mai sẽ đỡ.”
Tú Tú nghe vậy coi như vớt được cái mạng của mình, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ngoài cửa cung cùng lúc truyền tới tiếng bước chân, Tiêu Vân chạy vào thông báo Thái hậu tới thăm nương nương.


Dứt lời liền có bóng dáng lão thái bà xuất hiện.
Thái hậu đem Lâm thái y lại hỏi một lần, xác định Hoàng hậu không có chuyện gì mới cho lão lui xuống.

Bà di chuyển chuỗi phật châu, miệng lẩm bẩm tạ ơn bồ tát, sau đó đi tới ngồi bên giường, đem tay Mộ Tiểu Tình nắm lấy, nhìn nàng đầy thương tiếc.
Đám người thấy thế biết điều đều lui ra hết, chỉ để Thái hậu ở lại.

Tú Tú theo chân Vân ma ma bước ra ngoài, khép lại cánh cửa.

Bấy giờ mới cúi đầu im lặng nghe dạy bảo.
Vân ma ma nói: “Tiểu Tú, lúc Thái hậu cử ngươi tới đây đã căn dặn gì, ngươi nhắc lại cho ma ma nghe.”
Tú Tú cúi đầu kính cẩn trả lời: “Thái hậu căn dặn phải chăm sóc cho nương nương thật tốt, không được để nương nương gặp nguy hiểm.

Đối với nương nương thời thời khắc khắc chú ý, tuyệt đối không thể lơ là.

Nếu nương nương có chuyện gì, kể cả phải đem tính mạng bản thân ra đánh đổi cũng phải bảo vệ người an toàn đi ra.”
“Tốt.

Vậy nương nương có bạc đãi ngươi không?”
“Dạ không.

Nương nương đối với nô tì vô cùng tốt.

So với thân sinh phụ mẫu còn muốn tốt hơn.”
“Vậy chuyện hôm nay là như thế nào?” Hỏi tới đây giọng của Vân ma ma đã có phần uy nghiêm chọc người sợ hãi.

Tú Tú quỳ sụp xuống đất, ngoan ngoãn nhận lỗi.


“Do nô tì thất trách.

Nhưng thưa ma ma, nô tì đã kiểm tra rất kỹ đồ nương nương sử dụng hàng ngày, tuyệt đối không phát hiện có chỗ nào sai sót.

Thỉnh ma ma dạy bảo.”
Vân ma ma nhìn nàng.

Tú Tú là một tay bà dạy dỗ, cũng coi như đồ đệ tài giỏi nhất của bà.

Năm đó Thái hậu tin tưởng để bà chọn ra một người đưa tới chỗ Hoàng hậu, bà liền cắt cử Tú Tú.

Thế nhưng đứa nhỏ này tuy rằng khôn khéo nhanh nhẹn, nhưng va chạm không nhiều, thành ra vẫn còn ngơ ngác lắm.
“Có một loại xạ hương không mùi, chỉ khi dính phải mồ hôi tiết ra từ cơ thể người mới kích phát hương thơm”.
Tú Tú kinh ngạc trợn tròn mắt.

Loại xạ hương như vậy nàng chưa từng nghe nói qua.
“Tiểu Tú, ma ma đã dạy ngươi rất nhiều lần rồi.

Ở trong cung này, âm mưu thủ đoạn của nữ nhân chỉ có hơn chứ không có kém.

Nếu ngươi muốn theo hầu một vị cung chủ, những kiến thức ngươi học từ ma ma không đủ.

Ma ma cũng không dạy ngươi đứng mãi một vị trí không chịu tiến bộ.”
Vân ma ma dừng lại, tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng hai mắt bà sáng rực nhìn vào trong phòng.

“Ngươi nên nhớ, cốt lõi của một cung nữ cận thân là đặt an toàn của chủ nhân lên hàng đầu.

Trước khi chủ nhân muốn làm điều gì, ngươi phải tự vẽ ra tất cả những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra để kịp thời ứng biến.

Giả như hôm nay không chỉ đơn giản là xạ hương, mà là kịch độc, thì chủ nhân của ngươi sẽ thế nào?”
Vân ma ma không nói gì thêm nữa.

Tuy nhiên từng đó lời cũng đủ khiến cho Tú Tú như rơi vào hầm băng, cả người lạnh ngắt.


Nàng quả thực không nghĩ tới.

Bởi vì bấy lâu nay chăm sóc nương nương quá đỗi an nhàn khiến cho nàng chủ quan.

Mùi xạ hương vốn khác hẳn so với hương hoa mai thông thường.

Nếu như nàng tinh ý, sao nương nương có thể xảy ra chuyện như vậy được.
Cách Dục Chiêu cung một đoạn không xa, tại tư phòng của một vị nương nương, cung nữ nọ đang thay chủ nhân gỡ đi châm cài, chải mái tóc.

Chủ nhân của nàng ta ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của bản thân trong gương, nhếch môi cười vui vẻ.

Đoạn nói: “Không xảy ra sai sót gì chứ?”
“Nương nương yên tâm, nô tì đã sắp đặt đâu ra đó vô cùng cẩn thận, ngay cả Hình bộ nhảy vào tra xét cũng tra không ra” Cung nữ đáp.

Vốn có điều thắc mắc liền nhân đây hỏi luôn.

“Nương nương, vì sao ngài chỉ để nô tì cho xạ hương vào y phục của ả ta? Dùng thuốc độc lấy mạng ả không phải tốt hơn ư?”
“Ngu ngốc”, chủ nhân của nàng ta buông lời mắng mỏ.

“Ả ta chỉ bị dị ứng thông thường mới không ai rảnh đi tra xét.

Nếu như độc chết, hừ, ngươi nghĩ Hoàng thượng là kẻ ngốc sao? Đám người Hình bộ có thể không tra ra, Hoàng thượng cũng không tra ra sao? Với lại…!mục đích của bổn cung không phải giết ả, chỉ muốn coi coi Hoàng thượng có thật sự để tâm đến ả ta như lời Cao thái y nói hay không thôi.”
Cung nữ nọ nghiêng đầu, ánh mắt lóe sáng tò mò hỏi: “Vậy ngài cảm thấy thế nào? Nô tì nghe nói tàn tiệc Hoàng thượng liền trở lại ngự thư phòng đến giờ vẫn không đi ra.

Có phải Cao thái y đoán sai rồi không?”
Nhắc đến đây, chủ nhân của nàng ta liền bật cười, trong mắt bừng bừng lửa hận, “Hôm nay trong buổi tiệc bổn cung đã nhìn ra rồi.

Lũ tiện nhân ngu ngốc kia không nhận ra, nhưng bổn cung sao có thể không nhận ra.

Bệ hạ rõ ràng quan tâm tới nàng ta.”
Dừng một chút, chủ nhân nàng ta tức giận xé rách khăn tay, lời nói không hề che dấu lộ ra sát khí.

“Tiện nhân họ Mộ kia, ỷ mình gia thế tốt nhan sắc tốt muốn trèo lên đầu bổn cung ư? Ha~ Để coi bổn cung có đem bộ mặt kia của nàng ta phá nát, lại đem nàng ta giày xéo đến chết hay không”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.