Đọc truyện An Sinh – Chương 16: Cá nướng
Editor: AM
Ngày hôm đó, trời quang mây tạnh, Vấn Thiên rãnh rỗi không có gì làm nên chạy đến nói chuyện phiếm với ta, nhìn thấy biểu hiện không tốt lần cung yến trước, vương gia ra lệnh ta không được rời khỏi vương phủ trong vòng một tháng, cho nên mỗi ngày của ta đều là đi dạo trong vương phủ, may là vương phủ này đủ lớn, ta vẫn chưa đi hết. Ngày ngày nhàn nhã sung túc như vậy trôi qua, ăn cơm, phơi nắng, đi dạo, đi ngủ.
Trần thúc từng nói, phải trở thành người dễ thỏa mãn, như vậy mới có thể vui vẻ, sống lâu.
Ta cũng không biết mình là người thế nào, chỉ biết nếu mỗi ngày đều có cơm ăn, ngủ đủ giấc, ta sẽ vô cùng vui vẻ.
Hôm nay ta và Vấn Thiên ở trong đình nói chuyện phiếm, uống trà, trò chuyện câu được câu không, đột nhiên nhìn thấy có cá nhảy lên mặt nước, ta hưng phấn kêu lên: “Cá, có cá, chúng ta câu cá đi, sau đó nướng ăn, trong sách nói người hành tẩu giang hồ đều ăn như vậy.”
Vấn Thiên nói theo: “Được được. Ta cũng chưa thử qua, hôm nay chúng ta sẽ lĩnh hội một lần.”
Chỉ một lát sau, có hạ nhân lấy cần câu cá ra, ta và Vấn Thiên ngồi bên bờ câu cá, tuy trước kia chưa từng câu cá, nhưng vẫn biết muốn câu dính thì phải yên tĩnh, có kiên nhẫn, loài cá cực kỳ thông minh.
Hai chúng ta ngồi bên bờ hồ gần một canh giờ, cuối cùng Vấn Thiên cũng không nhịn được: “Đây là cái loài cá gì, khó mắc câu như vậy, đã một canh giờ rồi, một con cũng không câu được.” Nói xong, thả cần câu xuống, đi đến ngồi xuống tàng cây bên cạnh, cầm lấy quạt sống chết quạt lấy.
Ta cũng nhụt chí, cá trong hồ này thành tinh hết rồi, nếu không thì sao lại không cắn câu. Ta đứng dậy đi đến ngồi xuống bên người Vấn Thiên, thương lượng: “Nếu không, chúng ta xuống dưới bắt cá đi?”
Vấn Thiên thờ ơ: “Con cá này, ngay cả câu còn không dính mà tẩu còn trông chờ vào việc bắt được nó sao? Hơn nữa hồ nước rất sâu, tẩu biết bơi sao?” Ta nhụt chí dựa vào thân cây, ngay cả biết bơi, ta cũng không dám xuống nước, đâu có nữ nhân nào xuống nước.
Nhìn hồ nước giận giữ một lúc lâu, đột nhiên linh quang chớp lóe, nói: “Không câu được cá, hay là chúng ta cũng đi nướng cá đi, kêu hạ nhân lấy mấy con cá sống, rồi chúng ta bắt đầu nướng được không?”
Biểu hiện của Vấn Thiên như kiểu ta thật thông minh, cười nói: “Tam tẩu đúng là thông minh!”
Chỉ một lát sau, hạ nhân đem tới một bồn lớn cá sống.
Ta quơ lấy một con, bắt đầu giết, cũng không nhờ Vấn Thiên giúp đỡ, một mình ta bận việc, trước kia cũng từng giúp Tấm thẩm làm việc này, cho nên bây giờ mới làm dễ dàng như vậy. Tốn một chút sức lực, ta đã xử lý sạch sẽ cả chậu cá.
Vấn Thiên sùng bái nhìn ta: “Thật không ngờ, tam tẩu còn có thể làm được việc này, tam tẩu học ở đâu vậy?”
Ta nói cho có lệ: “Trước kia học được ở trong phủ.”
Lấy thẻ trúc xuyên qua cá, đặt trên giá, ta ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lật cá, Vấn Thiên cũng học theo bộ dáng ta lật cá.
Thật ra ta chưa từng nướng cá, chỉ nghe người trong phủ bàn qua, ta khẩn trương nhìn chằm chằm vào cá, sợ bị nướng khét, hoặc là trở nhiều làm cá vỡ, dần dần mùi cá nướng bay ra.
Vấn Thiên hưng phấn kêu lên: “Tam tẩu, tam tẩu, có phải chín rồi không, có mùi rồi kìa, a a! Nước miếng đệ chảy rồi.”
Lúc ta định trả lời, liền nghe thấy có tiếng nói bên cạnh: “Ừm, hai người thật rãnh rỗi thú vị, ở chỗ này nướng cá thật là vui ha.”
Hỏng rồi, nếu biết thế đã tìm chỗ bí ẩn một chút mà nướng, lần này bị vương gia nhìn thấy, xem ra không thể ăn nó rồi, ta vừa tiếc con cá của mình vừa đứng dậy nói: “Vương gia về sớm thế.”
“À…, xem ra vương phi không hy vọng bổn vương về sớm như thế?” Vương gia nói chậm rãi.
Ta lập tức nói: “Không phải, thần thiếp không có ý đó, ừm, ý thần thiếp là…”
“Tam tẩu, cá khét!” Vấn Thiên kêu lên.
Ta cúi đầu nhìn cá, cá bị cháy sém, ta lập tức luống cuống tay chân lật cá, nhưng vẫn không kịp, mùi khét bay ra.
Vấn Thiên tiếc hận nhìn ta, nói: “Đáng tiếc đáng tiếc, cá ngon vậy mà bị đệ làm hư rồi, aii!”
Ta nhịn cười, nhưng không nhịn được, cười ha ha không ngừng, vương gia cũng cong khóe miệng.
“Tam ca, chẳng phải là do huynh sao, nếu huynh không nói lời nào, cá của ta sao có thể hư được, đều là do huynh.” Vấn Thiên ai oán nhìn vương gia.
Vương gia không bị Vấn Thiên làm cho kích động, bình tĩnh đáp: “Nướng lại là được rồi.” Nói xong lật cá nướng của ta, “Không ngờ vương phi còn có chiêu này, vương phi thật là làm cho bổn vương ngày càng ngạc nhiên.”
Không biết ý tứ của vương gia là gì, ta cẩn thận nói: “Vương gia có muốn ăn cá không?”
Vương gia đáp bằng giọng rất nhẹ đến nỗi không nghe thấy, nếu không phải ta chuyên tâm chờ đáp án của vương gia thì đúng là không nghe được.
Vương gia ngồi bên cạnh ta, không nói gì, chỉ nhìn ta nướng cá. Ta khẩn trương nhìn chằm chằm vào cá, cũng không biết là do thời tiết quá nóng, hay do ngồi gần mồi lửa quá, dù sao ta cũng không thừa nhận việc ngồi gần vương gia nên ra mồ hôi đâu.
Đột nhiên một chiếc khăn tay được đưa qua, vương gia nhìn ta không nói lời nào, ánh mắt kia như ám chỉ: Nhận lấy.
Ta nhận khăn tay, vội vàng lau mồ hôi, rồi trả về. Vương gia cũng không nhận, nhìn cá nói: “Một lát vẫn còn xài được.”
Ta không hiểu, cũng không hỏi lại, chuyên tâm nướng cá, rất nhanh, cá đã nướng xong.
Cầm lấy cá, đưa cho vương gia, vừa muốn nói chuyện, Vấn Thiên bất mãn: “Tam tẩu đưa cá nướng cho tam ca, sao không đưa cho đệ, tam tẩu bất công!”
Ta muốn trả lời, đột nhiên nghe vương gia nói: “Muốn ăn tự mình nướng, không có tay sao?”
“Vậy sao huynh không tự nướng?” Vấn Thiên nhỏ giọng oán giận.
Vương gia trừng mắt nhìn Vấn Thiên, Vấn Thiên ngoan ngoãn ngậm miệng tiếp tục nướng cá của mình.
Ta chờ mong nhìn vương gia, hy vọng nhận được câu nói khích lệ, ngay cả không phải khích lệ, ít nhất cũng đánh giá một chút, đây là lần đầu ta nướng cá đó.
Vương gia ăn vài miếng cá, bĩu môi: “Không ngon lắm, tệ hơn đầu bếp trong cùng làm rất nhiều.”
Ta nhụt chí, xem ra không thành công, nhàm chán mở thẻ trúc ra.
Đột nhiên vương gia nói: “Thất thần làm gì, nướng cá tiếp đi, chỉ ta mới được nhận cá ngươi nướng.”
Ta tức giận đặt cá lên lửa than, thầm nghĩ, khó ăn, ngươi còn ăn, hừ, thằng cha động kinh!
Vấn Thiên ở bên cạnh ngân nga một ca khúc trong lúc nướng cá, ta thì ngược lại, mồ hôi rơi như mưa, lại không cản nổi tốc độ ăn uống của vương gia, cá chưa kịp nướng, vương gia đã ăn xong, ánh mắt gắt gao nhìn vào giá nướng.
Cuối cùng, lương tâm của vương gia xuất hiện, nhớ ra việc ta còn chưa ăn cá, có ý tốt đưa cá trong tay qua, không được tự nhiên nói: “Ăn cá.”
Ta từ chối: “Thần thiếp chưa đói, vương gia ăn trước đi.”
Vương gia cứng rắn nói: “Kêu ngươi ăn, thì ngươi ăn đi, ta nướng.” Nói xong cướp lấy vị trí của ta, cầm cá đặt lên giá nướng.
Ta vừa ăn cá vừa nhìn vương gia nướng cá, động tác của vương gia cực kỳ “mạnh bạo”, nhiều lần nhém lật cả giá nướng ngã ngang.
Cuối cùng cũng nướng xong, vương gia đưa cá cho ta, trừng mắt, tư thế đó giống như đang nói: Ngươi dám từ chối sao, ngươi thử xem.
Trong lòng ta run sợ nhận cá vương gia đưa cho, dưới ánh mắt chăm chú của vương gia mà cắn miếng đầu tiên. Trời ạ, đây là mùi gì, có chỗ chín, có chỗ sống, cá ở trong miệng ta chuyển qua chuyển lại mấy lần, cuối cùng bị gương mặt mỉm cười của ta nuốt xuống.
Hình như vương gia phát hiện, đoạt lấy cá, cắn một miếng, lập tức nhổ ra, ai oán nói: “Sao mùi vị lại khác nhiều như vậy.”
Lại không được tự nhiên nói: “Tự ngươi nướng cá rồi ăn đi, ta đi.” Dứt lời đứng dậy bỏ đi mất.
Vấn Thiên nhìn vương gia đi xa, cười nói: “Tam tẩu, đây là lần đầu ta nhìn thấy bộ dạng thất thố như vậy của vương gia, thật là mắc cười quá đi, ha ha.”
Ăn một bụng cá nướng, cảm thấy mỹ mãn mới tạm biệt Vấn Thiên về phòng ngủ trưa.