Đọc truyện Ẩn Sát – Chương 336: Bạt tai vang dội (1)
Tập đoàn Xuyên Kỳ, công hàm của Bộ ngoại giao Nhật Bản, Lữ Tụng Vi lập tức choáng váng:
“Cô bé người Nhật Bản tên Nguyệt Trì Huân… có quan hệ gì với tập đoàn Xuyên Kỳ?”
Khương Phú Quý gật đầu:
“Nghe nói vị hôn thê của người thừa kế thứ hai của tập đoàn Xuyên Kỳ hiện giờ, hôn phu của cô ta là… À, Thiên Vũ Chính Tắc, tên Nhật Bản nghe thật ngộ… Nghe nói là tiến sĩ sinh, học và tiến sĩ di truyền học, có ảnh hưởng nhất định trong giới học thuật quốc tế. Lão Lữ, chuyện này thực sự rất phiền phức, ông nhìn ra ngoài cửa sổ xem, Liễu Chính có thể xem là chuyện nhỏ, nếu bình thường mà đám khốn này dám bao vây Cục cảnh sát thì tôi đã bắt bọn chúng từ lâu rồi.”
Một bên là tướng quân Thái Lan, quan hệ với Thái Lan, một bên là đảo quốc Nhật Bản, song nếu so sánh một chút thì không thể không thừa nhận rằng, giả sử nếu hai bên đều vì cùng một chuyện mà tranh chấp, thì với tình hình hiện nay, Trung Quốc nhất định sẽ cân nhắc Nhật Bản, một quốc gia có sức mạnh kinh tế siêu cường. Hơn nữa thực lực của Lữ gia so với tập đoàn Xuyên Kỳ, phải nói là thua xa. Lữ Tụng Vi nhất thời lắp bắp có vẻ nói không nên lời. Đối điện với hắn, Khương Phú Quý đang châm một điếu thuốc.
“Hơn nữa, việc này quả thực không phải do tôi giải quyết, đám người ở bên ngoài lúc nãy ông cũng nhìn thấy rồi, đến nước này rồi tôi cũng không giấu ông thêm nữa, bọn họ đều là đặc công của Cục Quốc An, vốn là đặc công sẽ không xen vào chuyện này, nhưng Phương thủ trưởng Phương Chi Thiên thời gian này sắp đến Giang Hải, bọn họ đã tới trước một bước.”
Phương Chi Thiên mặc dù bề ngoài là một thương nhân nổi tiếng, có vẻ như không màng đến chuyện chính trị, dường như trong bất kỳ sách lược chính trị nào cũng đều không thấy bóng dáng của hắn, nhưng thực tế thì một bộ phận rất lớn công trình quân sự trong nước đều do hắn hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp quản lý, có cả quân hàm thiếu tướng, là nhân vật truyền kỳ, vừa là thương nhân vừa là quân nhân. Những tin tức này Lữ Tụng Vi đương nhiên cũng nắm được, lúc này nhắc đến, ba người trong phòng đều có chút nghiêm nghị và thận trọng.
“Kể ra cũng thiệt thòi cho bọn họ, nếu thật đã đả thương một ai đó thì Bộ Ngoại giao sẽ làm ầm lên mãi, lại thêm một tai tiếng xấu trên thế giới… Hiện nay đội trưởng Thôi Quốc Hoa là người xử lý việc này, mục đích của họ là không muốn cho vụ này xé ra to thêm, bây giờ không thả người cũng là do Thôi đội trưởng quyết định. Tuy tôi cũng chưa hiểu rõ mục đích giữ hai bên ở lại đây là gì, nhưng ông đi xin lỗi một tiếng rồi sẵn tiện dò xét luôn bao giờ được thả cũng tốt hơn nhiều. Thôi đội trưởng bảo nên làm thế nào thì cứ theo đó mà làm, chỉ có lợi chứ không có hại, tôi cũng sẽ giúp các ông nói vào mấy lời tốt đẹp.”
Khương Cục trưởng nói là đi thăm dò, thực ra là muốn cho bên đây đi xin lỗi nhận sai. Lữ Tụng Vi đâu có hiểu như vậy, ông ta ở thành phố Giang Hải vẫn có một số trợ lực, nhưng không giống như Hoàng gia đã từng có thân thích làm Bí thư tỉnh ủy, cũng không giống như Đông Phương gia có nhiều mối quan hệ với bên trên. Bây giờ nghĩ lại cũng có chút hối hận, tông sư Thái quyền gì gì đó thì không vấn đề gì, nhưng bọn tài phiệt Nhật Bản và tên tướng quân Thái Lan nổi tiếng với buôn thuốc phiện và làm ăn bất hợp pháp, cho dù đắc tội ai cũng không có gì hay ho cả. Lúc này nói lời cảm ơn với Khương Phú Quý xong, ông ta bước ra cửa đi tìm nhóm đặc công của Cục Quốc An.
Lúc đi xuống lầu, thấy đội trương Thôi Quốc Hoa mà Khương cục trưởng vừa mới chỉ điểm cầm đầu, đám đặc công đang ngồi một bên của đại sảnh trong phòng tiếp khách cười nói. Nói là thuộc Cục Quốc An, trong đó có một cô gái nhỏ tuổi nhất, thậm chí có vẻ chưa đến hai mươi. Lúc này một phụ nữ mặc âu phục trắng khiến hắn chú ý tới đầu tiên.
Hắn nhận ra người phụ nữ này, cô ta tên là Trần Á Lệ, độ khoảng ba mươi tuổi, mới đây đột nhiên qua làm trợ lý cho thị trưởng thành phố Giang Hải, nghe nói làm trợ lý, thực quyền khá lớn, rất nhiều việc phải được cô ta gật đầu thì mới thông qua được. Công việc như vậy khiến rất nhiều người ước ao, suy đoán rằng cô ta ở bên trên e là có mối quan hệ rất vững chắc. Rất nhiều người muốn theo cách trước đây là tặng lễ vật để đi cửa sau nên đã tìm cô ta nhờ giúp đỡ, cô ta cũng chỉ nhận một phần nhỏ một cách lão luyện, nếu thực có vấn đề thì cơ bản vẫn là bị ngăn chặn lại. Sự trong sạch đó có lẽ có liên quan đến vấn đề mới nhậm chức, nhưng bất luận thế nào thì trong khoảng thời gian này, cô ta quả thực là một trong những người tâm phúc của thành phố Giang Hải.
Hôm nay, quan hệ với bên trên của vị tâm phúc này đã hé lộ ít nhiều, cô ta mặc âu phục viên chức, bề ngoài cũng chỉ ở mức trung bình, nhưng đang ngồi giữa đám đặc công vừa nói chuyện vừa cười rất vui vẻ, đem đến cho người xung quanh một cảm giác thân thiết, dịu dàng nữ tính, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông trung niên đang khoác vai cô ta một cách thân mật. Trước đây không lâu có tin tức kết hôn của trợ lý thị trưởng Trần Á Lệ mới truyền đến. Lữ Tụng Vi chỉ biết đại khái tên của người đàn ông đó là Kiều Quốc Duệ.
Mọi người phân chia lợi ích, hay khi nhờ người giúp đỡ thì có thể nói đủ kiểu, nói trên trời dưới đất, nhưng nếu nhận mình có lỗi thì tốt nhất là nói thật và nói thẳng. Lữ Tụng Vi có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay là do ông ta luôn chấp hành nguyên tắc làm sai thì phải nhận, bị đánh cũng phải thẳng lưng. Tuy nhiên đối với nhận định đúng sai thì không hoàn toàn xuất phát từ vấn đề đạo đức, mà là do đối phương mạnh cho nên lỗi sai chắc chắn thuộc về mình. Lấy lại tinh thần một chút, ông ta bước về phía người đàn ông trung niên tên Thôi Quốc Hoa.
Trong tình huống như thế, hai bên không tất gì phải dài dòng dây dưa nữa. Vừa thấy Lữ Tụng Vi bước tới chào hỏi, Thôi Quốc Hoa liền cười và kéo ông ta về bên này nói chuyện. Nhưng trò chuyện chưa được mấy câu thì tiếng chuông tập họp nội bộ của cục cảnh sát vang lên, cảnh sát viên ở tứ phía từ trong tòa lầu ùa ra, đông như bầy ong vỡ tổ. Khương Cục trưởng từ trên hành lang bước xuống, quần áo, tác phong đã chỉnh tề đâu ra đấy.
“Ra ngoài bắt hết bọn ranh con đang gây sự kia!”
Ở Trung Quốc, đối với việc khiêu khích của bọn xã hội đen, chính phủ miễn bình luận. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Kết quả không mấy gì tốt đẹp, lần này, lần này hẳn đám gây rối ngoài kia sẽ bị bắt.
Hành vi nóng nảy lần này của Sa Trúc bang có một bộ phận cũng là nhắm vào con trai của mình, nếu như họ bị bắt thì trong lòng Lữ Tụng Vi sẽ rất vui, quay đầu qua nói chuyện này với Thôi Quốc Hoa, thế nhưng qua vài câu tán gẫu, hắn cũng mơ hồ nhận ra, chuyện lần này hiện giờ những người người này chưa chắc là có thể tự giải quyết. Thôi Quốc Hoa mở miệng an ủi vài câu để hắn không lo lắng, nhưng không có biểu lộ rõ ràng nào thể hiện ý muốn thả người. Nghĩ lại cũng phải, Cục Quốc An đa phần là thực hiện theo mệnh lệnh, người đứng sau lưng họ có thể đưa ra quyết định… Phương Chi Thiên? Nhưng mà, suy nghĩ thêm một chút, nếu là người ở tầng lớp đó, sao có thể làm khó dễ mấy đứa trẻ con, bất luận là Thái Lan hay Nhật Bản, phía bên Trung Quốc không thể có thái độ nịnh hót như vậy…
Nghĩ như thế, hắn có hơi chút rối trí. Cũng vào lúc này chỉ thấy thành viên Cục Quốc An hai tay quấn băng vải từ cửa bước vào, nói hai câu vào tai Thôi Quốc Hoa, nghe thấp thoáng là có người nào đó đã đến rồi. Thôi Quốc Hoa gật đầu:
“Xin lỗi. Lữ tiên sinh, ngài ở đây đợi một chút được không? Tôi còn chút việc, một lát nữa sẽ trở lại nói chuyện với ngài.”
Nhìn thái độ của hắn giống như có một nhân vật lớn vừa đến vậy. Đợi đến khi Thôi Quốc Hoa đi rồi, Lữ Tụng Vi mới nhìn ra ngoài. Mười mấy viên cảnh sát đang từ trong đại sảnh đi ra, chen chúc nhau hỗn loạn. Không phải không có ai đi vào, chẳng qua trong tầm nhìn của Lữ Tụng Vi lúc này cũng chỉ loáng thoáng nhìn thấy trong đám người đó một thiếu nhiên mặc đồ học sinh từ cửa bước vào trong đại sảnh, nhìn xung quanh với vẻ mê hoặc:
“Tôi đến đây là để nhận người, nên tìm ai đây?”
Trong nháy mắt bóng dáng hắn cũng biến mất trong tầm mắt của Lữ Tụng Vi.
Lữ Tụng Vi nhìn một lúc lâu, nhân vật lớn mà hắn tưởng tượng từ đầu đến cuối đều chưa từng thấy xuất hiện…
“…Sau khi ăn cơm tối xong. Tiểu Lộ gọi điện thoại đến cho chúng tôi, nói về chuyện A Mỗ Lôi, đoán là sẽ có chuyện nên chúng tôi liền qua đây để ăn khuya, không ngờ vẫn gặp phải… Ài. Gia Minh tiểu đệ, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cô bé Linh Tĩnh đó tại sao lại tức giận tôi nhỉ, chiều nay tôi cũng chỉ là có ý tốt…”
Đi bộ trong hành lang khu vực nội bộ cảnh sát, Thôi Quốc Hoa hỏi chuyện chiều nay, xem ra là có chút oan ức. Tay xách một túi ni lông, Gia Minh với vẻ mặt hiền lành lúc này đang đi ở phía sau cách Thôi Quốc Hoa chừng hai bước chân, đang quan sát xung quanh.