Đọc truyện Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc – Chương 32: Ngoại Truyện 1 Bảo Bảo Nhà Họ Tống
Cuộc sống tân hôn của An Thuần Thuần và Tống Tư Dật trải qua vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc.
Tống Tư Dật thuận lợi tiến vào Tập đoàn Lương Đình thay thế vị trí Tổng giám đốc của Lâm An Mỵ, sự nghiệp ngày càng thăng tiến.
Vài tháng sau đó thì An Thuần Thuận mang thai, mọi việc trôi qua hết sức là tự nhiên và thuận lợi.
Tống Tư Dật vận khí càng tốt, sự nghiệp thăng tiến, gia đình hạnh phúc.
Lúc đầu, An Thuần Thuần bị trễ kinh nguyệt.
Cả hai người bọn họ dù còn trẻ nhưng mà vẫn thuận theo tự nhiên nếu có con thì sinh thôi, chỉ sợ về già sẽ khó sinh.
Bình thường An Thuần Thuần cũng không đến nỗi ngốc, không hiểu sao từ khi biết tin bản thân mang thai rồi thì cứ thế mà ngốc luôn.
Bởi vì cô ẩy rất nghe lời của bác sỹ căn dặn là tận lực thả lỏng, cổ thả lỏng đến lười dùng não luôn.
Từ ngày mang thai, An Thuần Thuần cứ như hoàng thái hậu.
Mẹ An và mẹ Tống cực kỳ hưng phấn mà nấu đủ loại thuốc bổ, đồ ăn bổ dưỡng.
Thế nhưng từ khi mang thai, cô lại mắc chứng kén ăn trầm trọng.
Tống Tư Dật sợ cơ thể cô không chịu nổi nên tận lực về sớm, dụ dỗ cô ăn cơm.
Ba tháng đầu là thời kì nôn nghén của thai phụ, An Thuần Thuần nôn đến cả người gầy trơ xương, làm cho Tống Tư Dật cực kỳ gấp gáp mà chăm cô thật kĩ lưỡng, cố ép cô ăn.
Dù cô biết anh muốn tốt cho cô, nhưng mà cái thai trong bụng lại không thích mấy món này khiến cho dạy dày cô cuộn trào.
Bụng có An Thuần Thuần mới được đến tháng thứ hai nhưng mà cô gần như sắp kiệt sức, gầy yếu thêm làm anh đau lòng gần chết.
Thế nhưng chuyện đáng mừng là An Thuần Thuần thế nhưng đã tìm được phương pháp khiến cô ăn ngon ngủ yên không bị nôn nghén hành hạ là “giải toán”.
Lúc còn đi học nhìn đến bài tập là cô đã cảm thấy phát ngán ra rồi, thế nhưng lúc mang thai cô lại mãnh liệt muốn được làm toán.
Thế là Tống Tư Dật vì chiều lòng An Thuần thuần nên đã chuẩn bị hàng loạt đề toán cho cô.
Thế nhưng, cô đột nhiên cảm thấy mấy bài toán đó không đủ kích thích, cô lại bắt anh tìm mấy đề khó hơn, cả nhà họ Tống và họ An đều nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bụng của cô nói đùa rằng trong bụng cô là nhà toán học đầu thai.
Bụng của An Thuần Thuần sang tháng thứ ba thì mọi việc cũng bình thường lain đôi chút, nhờ sự bồi bổ của hai bà mẹ mà cô tròn lên rõ rệt, chứng nghiện giải toán của cô cũng không mất đi thậm chí còn lấn sang giải toán hình học không gian.
Một ngày đẹp trời, bà bầu An Thuần Thuần được đón ra khỏi nhà đi mua sắm.
Vương Tiểu Vy nhìn An Thuần Thuần tròn vo, lăn lốc cộng thêm cái bụng như quả bóng thế kia hận không thể đem cô cung phụng như thần, đi theo cứ như thái giám hầu hạ còn đặc biệt một tiếng hai tiếng “nương nương” suốt cả buổi.
Lâu lâu mới được tụ tập một ngày, An Thuần Thuần mang thai hơn bốn tháng thì đứa con thứ hai của Du An Kỳ và Diệp An Phong cũng ra đời gần một tháng, thế nên An Thuần Thuần vác bụng bầu ra ngoài cùng Vương Tiểu Vy và Trình Hiểu Ly đi mua quà cho Tiểu Minh Ngọc của nhà Du An Kỳ.
Chọn chọn lựa lựa cuối cùng An Thuần Thuần mua cho bảo bối Minh Ngọc một bộ đồ chơi dành cho em bé cực dễ thương.
Sau đó còn tung tăng vui vẻ chạy sang cửa hàng quần áo dành cho trẻ con mua vài bộ cho Tiểu Minh Ngọc và cậu nhóc Minh Châu.
Vương Tiểu Vy và Trình Hiểu Ly nhìn cô vui vẻ chọn chọn lựa lựa không dám lên tiếng phản đối, phải chắc chắn rằng cho dù An Thuần Thuần có muốn dỡ luôn cái cửa hàng quần áo này thì các cô cũng phải trước mắt đứng ra giải quyết.
Nên biết rằng cô gái nhỏ nhắn mang theo cái bụng to tướng di chuyển khó khăn đến mức nào.
Buổi tiếc đầy tháng nhà họ Diệp cực kỳ vui vẻ nhộn nhịp, nhìn Tiểu Minh Ngọc xinh đẹp đáng yêu khiến lòng của cô càng thêm rạo rực.
Tống Tư Dật cưng chìu ôm cô vào lòng, càng nhìn càng dịu dàng, càng nhìn càng tràn đầy tình cảm.
Thắm thoát không bao lâu thì cũng sắp đến ngày dự sinh.
Tống Tư Dật bàn bạc với Lương Đình quyết định cho anh dời công việc về nhà để tiện bên cạnh chăm sóc cho An Thuần Thuần.
Thế nhưng đứa bé trong bụng An Thuần Thuần dường như cảm thấy không muốn ra ngoài, An Thuần Thuần ôm bụng to tướng nằm dài trên giường chờ sinh.
Đến ngày sinh, An Thuần Thuần nằm trong phòng chờ sinh vài giờ rồi nhanh chóng hạ sinh một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp, nặng 3,4kg.
Tiểu thái tử nhà họ Tống thuận lợi ra đời.
Nhà họ Tống và nhà họ An vừa nhận được tin tức liền nhanh chóng đến bệnh viện tranh cháu trai.
Bảo bảo của An Thuần Thuần và Tống Tư Dật được đặt tên là Tống Tư Khanh.
Tiểu Tư Khanh vừa tròn một tháng tuổi cũng vẫn ngoan ngoãn không hề quấy khóc này nọ.
An Thuần Thuần ngẩng đầu cao ngạo ôm con trai khoe khoang khắp nơi.
Tống Tư Dật nhìn con trai ngoan ngoãn không quấy khóc, kể cả khi cắt sữa mẹ cũng không hề gây rối, làm anh khá vừa lòng.
Tiểu Tư Khanh đáng yêu được bốn tháng, khi cười sẽ lộ ra bốn mấy cái răng sữa đáng yêu, làm ai gặp cũng thích.
Tống Tư Dật lại rất vừa lòng với dáng vẻ không bám mẹ của nhóc con, trong khi An Thuần Thuần thì sốt sắng lo lắng con trai trầm tĩnh hơn mấy đứa nhóc cùng tuổi.
Vừa tròn 1 tuổi, Tiểu Tư Khanh được mở tiêc “thôi nôi” tròn 12 tháng tuổi.
Tiểu Tư Khanh lững thững tập đi, cuối cùng dưới sự thúc dục của người lớn lại chạy đến chỗ của Trình Duệ và Lâm An Mỵ.
Còn nhỏ tuổi nhưng tiểu Tư Khanh lại nhao nhao ôm chân của Trình Duệ, khiến anh ta đen mặt.
Lâm An Mỵ cười hết sức vui vẻ.
Thế nhưng chuyện còn bất ngờ hơn là Tiểu Tư Khanh thế nhưng lại bắt được một tờ giấy mà cho vào miệng.
An Thuần Thuần cùng Lâm An Mỵ hoảng hốt lấy tờ giấy ra nhưng mà, làm Lâm An Mỵ đau lòng gần chết là nhóc con thối nhà họ Tống lại suýt nữa dùng nước miếng của mình làm hỏng phiếu xét nghiệm siêu âm của cô.
Trên đó còn có hình ảnh của tiểu bảo bối nhà cô.
Bác sỹ Trình thấy vợ mình vì mang thai nên khá nhạy cảm, động chút là khóc nay vì tấm ảnh siêu âm sợ là khóc muốn chết.
Anh ta ôm vai cô ấy: “Không sao, ông nội muốn thấy cháu chắt như vậy.
Chắc chắn là ông có dặn bác sỹ lưu giữ lại mấy tấm hình này.
Lúc về chúng ta gọi ông lấy.”
An Thuần Thuần và Tống Tư Dật vừa ôm được tiểu bảo bảo ra thì lại bất ngờ rằng, Tiểu Tư Khanh thế nhưng từ trước đến nay ít khi khóc nhè lại khóc cự kì dữ dội.
Nhóc con cứ nhìn về phía tấm giấy trắng trắng thấm ít nước miếng của bản thân trên tay Lâm An Mỵ với ánh nhìn chằm chằm.
“…!……!…..”
Tiểu Tư Khanh năm tuổi được ba mẹ đưa đi nhà trẻ, nhóc con ngoan ngoãn ngồi một góc xếp hộp gỗ và que tính.
An Thuần Thuần thấy con trai có hứng thú với toán từ nhỏ nên liền đưa con trai đi bồi dưỡng.
Mới mấy tuổi mà Tống Tư Khanh lại rất ngoan ngoãn, tuy nhiên khi mẹ Thuần Thuần đáng yêu đưa cậu đi học toán thì hai chân mày nhỏ của cậu nhăn lại.
Cậu liền học tính trẻ con, không thèm để ý đến mẹ Thuần Thuần, rồi đến trò xếp que của bản thân yêu thích cũng không thèm rớ tới.
An Thuần Thuần bị con trai ghét bỏ suốt ba ngày, gấp đến mức muốn khóc.
Cô liền chạy đi tìm Tống Tư Dật.
Mấy năm qua Tống Tư Dật chuyên tâm làm việc, bồi dưỡng bản thân ngày cáng lớn mạnh, con trai vừa được năm tuổi thì anh cũng đã lập kế hoạch mở công ti riêng.
Dù anh làm việc ở Tập đoàn Lương Đình vài năm nhưng anh cũng muốn tự lập nên sự nghiệp của riêng mình, Lâm An Mỵ cũng chính là muốn có vương quốc riêng của cô ấy nên mới rời đi.
Gần đây Lương Đình cũng yêu đương xong hết cả rồi, chờ cuối năm anh ta kết hôn thì công việc sẽ tạm ổn định.
Lúc đầu anh dự định, chờ đến lúc đó thì công ti mới cũng đã đi vào ổn định, nhưng trên danh nghĩa vẫn là công ti con của Lương Đình.
Anh muốn cho vợ và con trai một cuộc sống tốt nhất.
Nhưng cuối cùng anh quyết định ở lại Tập đoàn Lương Đình, cổ phiếu ở Lương Đình anh đã có hai mươi phần trăm, có số cổ phiếu đó trên tay anh chỉ cần ngồi không cũng có thể sống thoải mái cả đời cùng gia đình mình.
Công ti con mới anh sẽ giao cho Trần Hạo quản lý, một công đôi chuyện, anh cũng bớt được chút bận rộn chăm sóc cho An Thuần Thuần và tiểu bảo bảo- Tống Tư Khanh.
Công việc bận rộn nhưng vừa nhận được điện thoại của An Thuần Thuần, Tống Tư Dật xót muốn chết.
Lập tức bỏ hết công việc trở về nhà, trong điện thoại giọng của cô nghẹn ngào như muốn khóc, làm lòng anh đau muốn chết.
Bà xã của anh được anh “nâng như trứng, hứng như hoa” nay lại nghẹn ngào đau lòng như vậy làm sao anh chịu được.
Thế nhưng về đến nhà, vợ anh cho biết là nhóc con ở nhà không để ý đến cô.
Thế là cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông nhà họ Tống diễn ra như sau:
“Tiểu Tư Khanh, sao lại không để ý mẹ!”
Nhóc con bĩu môi: “Gét!”
“Ba Ba cảm thấy con quá giống Mami con rồi!”
Tiểu Tư Khanh còn nhỏ tiểu tròn mắt khó hiểu nhìn ba mình, ngón tay mân mê môi: “Mami Thuần Thuần, bắt con học toán gì đó! Ba Ba, Tiểu Khanh không muốn!”
Tống Tư Dật đen mặt, không ngờ An Thuần Thuần vẫn luôn muốn nuôi dưỡng một tiểu thiên tài nhỏ.
Gương mặt anh trở nên nghiêm nghị, Tư Khanh chỉ mới năm tuổi, tuy tư chất thông minh hơn những đứa trẻ khác nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé, không thể quá ép nó.
Nhìn con trai gương mặt đáng yêu, lòng anh mềm xuống.
Vẫy tay ra hiệu cho nhóc con đến gần, Tống Tư Khanh được Tống Tư Dật bế lên đặt ngồi trên đùi anh.
Vẫn là trẻ con nên nhóc con Tư Khanh khá thích được ngồi như vậy.
Tống Tư Dật đưa tay đùa nghịch gương mặt nhỏ của con trai anh.
Hai cha con chơi đùa với nhau trông thật vui mắt.
Cuối cùng Tống Tư Dật cười xoa đầu con trai nói: “Ba Ba sẽ nói với Mami, lần này Mami sai.
Nhưng Tiểu Tư Khanh sau này không được không để ý đến Mami của con đấy!”
Tống Tư Khanh bặm môi nghiêm túc gật đầu: “Hứa với tư cách một người đàn ông!” Nói rồi nhóc con đưa tay lên móc nghéo đóng dấu với anh.
Tống Tư Dật buồn cười xoa đầu con trai.
Tối hôm đó, Tiểu Tư Khanh dõng dạc nói với An Thuần Thuần: “Tiểu Tư Khanh sẽ bảo vệ cho Mami Thuần Thuần!” Nắm tay nhỏ giơ lên biểu cảm nghiêm túc cực kì đáng yêu.
An Thuần Thuần cực kì cảm động, ôm nhóc con hôn tới tấp.
Tối đó, Tống Tư Dật cảm thấy thàng nhóc này thật quá đáng.
Trong khi An Thuần Thuần đang đắm chìm trong thế giớ ba người thì Tống Tư Dật lại thấy nhóc con này thật chướng mắt, ngày mai chắc chắn anh phải tống tên nhóc này cho ba mẹ anh giữ một ngày.
Tống Tư Dật âm thầm tính toán để có thới giới riêng với bà xã của anh..