Đọc truyện Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc – Chương 22: Dọn thịt
Phòng tổng giám đốc của Tư Tư được bày trí với phong cách cổ điển đơn giản, tông màu chủ đạo là trắng tôn lên sự trang trọng cho văn phòng.
Chém gió vậy thôi chứ cũng chả khác mấy cái phòng khác.
Tống Tư Dật giả làm “mắt điếc tai ngơ” trước người phụ nữ có dáng người “nóng bỏng” gương mặt “mỹ nhân” ngồi ở sô pha đối diện với bàn làm việc của anh. “Bà cô” đó cứ như “oan hồn” ngày ngày dùng đủ mọi lí do để ngồi tại nơi này.
Nếu không phải nhân viên của anh thật sự không làm tốt công tác thì anh đã đá văng cô ta khỏi đây.
Anh mặc tây trang màu đen, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng tôn lên nét trưởng thành đầy nam tính của anh.
An Thuần Thuần có chút khó chịu khi nhìn thấy anh nghiêm túc đầy quyến rũ mà lại bị người khác thấy. Lúc Trần Hạo bước ra hết than lại thở, nhìn thấy cô thì hai mắt như “đèn xe” nhìn cô. Nhao nhao lên, bắt cô đi đánh ghen đuổi “hồ ly”.
Hít sâu một cái, lên tinh thần mở cửa vào.
“Xếp Tống~ cà phê latte của anh!” giọng nói uốn éo nghe đến lạnh sống lưng, vô cùng truyền cảm mà phóng điện tê liệt cả phòng.
Cô gái nhỏ có mái tóc đen dài được uốn cong như làn sóng, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn đen bó sát người. Gương mặt của An Thuần Thuần phần lớn đều bị tóc cùng gọng kính đen che lại, mày thanh mi tú, làn da trắng hồng, đôi mắt to mơ màng nhưng sắc sảo được che giấu dưới gọng kính đen. Phong cách của cô hôm nay là “quý cô văn phòng”, có kẻ không biết sống chết định nhân lúc cô không ở đây mà dụ dỗ Tống Tư Dật của cô.
Nhân danh sứ giả hòa bình và tình yêu nhân loại, An Thuần Thuần cô hôm nay phải thay trời hành đạo khiến cho cô ta phải mất hết mặt mũi mà biến. Ke ke ke…
An Thuần Thuần bưng ly cà phê ỏng ẹo bước vào phòng nhắm ngay Tống Tư Dật “phóng điện”, cô thấy rõ mặt anh đen như đít nồi. Cũng tại anh không thể đuổi cô ta ra khỏi cô hiểu chứ, vì mấy chục miệng ăn ngoài kia nhịn cô ta một chút cũng không mất miếng thịt nào.
Được rồi để cô đuổi cổ cô ta là ok!
Mỹ nữ mặt nhăn nhó như “đít khỉ”, à không phải gọi là “mông khỉ” liếc nhìn Thuần Thuần gắt gỏng: “Cô là nhân viên bưng trà nước mà không biết gõ cửa phòng à? Còn nữa cô ăn mặc ngắn vậy là muốn quyến rũ cấp trên sao? Nhìn đi dáng người tệ như vậy mà cũng học người ta dụ dỗ cấp trên. Đúng là không biết xấu hổ!”
Trong lòng An Thuần Thuần và Tống Tư Dật đã đem cô ta nguyền rủa mấy kiếp rồi!
Thuần Thuần đã “nóng máu” lắm rồi, nhưng vì sự nghiệp “trừ hại cho dân” mà dằn lòng xuống, nở nụ cười tươi như hoa như ngọc uyển chuyển ngồi trên đùi Tư Dật, một tay ôm cổ anh một tay bưng ly cà phê đưa lên môi anh.
“Xếp, Mỵ chỉ là bưng cà phê cho anh thôi mà!~~~” cô cũng muốn ói rồi!
“…” bên ngoài phòng là toàn bộ đồng bào đang nghe lén âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
“…” Tống Tư Dật câm lặng, cô hôm nay lại sắm vai gì nữa đây. Haizz~ vì tương lai của anh đã diễn phải diễn cho tới. “Cục cưng! Cực khổ cho em!” Anh cưng chiều mỉm cười thừa cơ hôn nhẹ lên má cô. Làm ăn sao có thể lỗ vốn được!
“…” thấy không các người đã cảm thấy tan vỡ con tim chưa!? Nam thần của các người là kẻ háo sắc!
“…” cảm giác như thế giới quan sụp đổ.
“Tống Tư Dật, anh đang làm cái trò gì đây!?” Mỹ nữ điên tiết lên. “Cô ta… cô ta là ai hả?!”
“…” tôi còn không ngờ mình bị chiếm tiện nghi nữa là.
“…” diễn sâu quá chị bảy ơi!
~~~~~~~~đường phân cách chị bày diễn sâu~~~~~~~
An Thuần Thuần: Chị đây đã hiểu vì sao trên đời này lại xuất hiện nữ phụ.
Lâm Mỵ Mỵ: Hiểu sao con gái!
An Thuần Thuần: Óc heo mới có bản lĩnh trở thành nữ phụ!
Lâm Mỵ Mỵ: giơ ngón cái.
Trở lại chủ đề chính nào!
~~~~~~~~~~~~dãy phân cách nữ phụ óc heo~~~~~~~~~~
Đại mỹ nữ điên tiết lồng lộn lên nhìn cứ như là bà vợ chanh chua đi đánh ghen.
Tống Tư Dật chẳng thèm để tâm đến cô ta chỉ lo nghĩ cách “ăn sạch đậu hũ” của An Thuần Thuần. Cơ hội chỉ đến một lần mà Thuần Thuần thì lâu lâu mới nổi máu chủ động, đợi cô tấn công thì cũng “mục xương”.
“Trình quản lý, thật ngại quá Tiểu Mỵ không lễ phép. Hạn mục của quý công ty tôi đã nói rõ là sẽ xem xét hoàn chỉnh, cô có yêu cầu gì có thể liên hệ với trợ lý của tôi. Quản lý Trình không cần nhọc công đến đây! Thật xin lỗi vì không có thời gian tiếp đãi!” Tống Tư Dật nói vô cùng nghiêm túc nhưng mà hành vi thì trái ngược hoàn toàn, cả gương mặt đang vùi vào cổ của An Thuần Thuần, cái mũi của anh cứ cọ tới cọ lui làm cô nhột muốn chết.
“Xếp Tống à, có người ngoài kìa!~~~” không phải chỉ có bà cô “ngực bự” này thôi đâu còn mấy chục kẻ nhiều chuyện đang nghe lén ngoài cửa. Dù mặt dày nhưng mà nhiều người nhìn mà anh cứ sờ tới sờ lui sau này cô còn mặt mũi nào mà gặp người.
An Thuần Thuần liếc anh một cái, tay nhéo eo của anh. Thật là muốn đánh người rồi!;
“Anh không ngại!” Tống Tư Dật cười tươi, tay anh đã di chuyển từ eo xuống khu vực nhạy cảm. Bàn làm việc không phải là thứ thừa thải, nó hiện tại có công dụng vô cùng to lớn là che đậy sự lưu manh của người nào đó.
Cô trừng mắt nhìn anh, cô ngại. Được chưa!?
“Các người… các…” mỹ nữ ngực bự lắp bắp.
“Tổng giám đốc của Tư Tư trong giờ làm việc lại có thể khiến hai người phụ nữ đối đầu nhau. Thật khâm phục!” Trần Vỹ Đình người lâu rồi không có đất diễn đã mò lên.
“Trần Tổng!” Mỹ nữ “ngực bự” quay mặt 180 độ nghiêm túc chào hỏi.
“Quản lý Trình Ân Ân, cô phụ trách việc hợp tác với Tư Tư nhưng hình như cô đang dùng việc công để làm việc tư. Cô có thể chuyển công tác được rồi!” Trần Vỹ Đình lạnh lùng nói,mắt liếc nhìn An Thuần Thuần đang ngồi trong lòng ôm cổ Tống Tư Dật.
An Thuần Thuần khinh bỉ nhìn Trần Vỹ Đình, dù cho anh có cái tên giống nam diễn viên Trung Quốc nhưng mà chỉ có cái tên là giống thôi!
Cái tên đó cố tình đến đây phá đám lúc cô đang xử lý bà cô “ngực bự”, thôi kệ đi tên này muốn làm cho người ta biết hết à!?
~~~~~~dãy phân cách mỹ nam xấu tính~~~~~
Trần Vỹ Đình: Tại sao sao tôi chỉ có hai câu thoại đã cắt cảnh?
Trình Ân Ân: *vỗ vai anh* Anh chỉ là nam phụ.
Trần Hạo: Tôi còn chưa có câu thoại nào luôn đây nè!
Lâm Mỵ Mỵ: xin lỗi mấy đứa, tập trung vào nhân vật chính để mau chóng hoàn ấy mà!
Quần chúng: làm ăn sống nhăn.
~~~~dãy phân cách bỏ qua cảnh phụ~~~~~
Mọi chuyện kết thúc lãng xẹt. Trần Vỹ Đình “hốt” Trình Ân Ân về công ty, nói “túm” lại giữa bọn họ có JQ*.
(JQ: là gian tình).
Cả công ty Tư Tư tròn mắt lên nhìn JQ của boss đại nhân và nhân vật bà xã của boss đã nghe danh từ lâu.
Boss đại nhân của Tư Tư là Tống Tư Dật, mười chín tuổi liền tập hợp một nhóm học sinh cùng bạn bè lập công ty. Tư Tư ngay từ đầu chỉ có 10 thành viên nay đã hơn năm mươi người, lại là công ty nổi bật trong thành phố.
Tống Tư Dật được xem là người sáng lập ra Tư Tư, là thần tượng trong lòng mọi nhân viên. Với gương mặt điển trai, dáng dấp thư sinh cùng với bộ óc vượt trội đương nhiên không loại trừ khả năng anh được nhiều cô gái mơ ước.
Mọi người trong công ty trừ những người quá quen với anh thì còn lại đều cho rằng anh chưa có bạn gái đang tập trung vào sự nghiệp.
Ai biết được tự nhiên một cái bà xã tương lai, làm ai cũng bất ngờ đặc biệt là Trần Thiên Ngân đang mơ mộng đến Tống Tư Dật.
Nhìn thấy An Thuần Thuần “ai thấy cũng yêu” hoạt nháo làm sụp đổ hình tượng thường ngày của anh. Càng nhìn càng muốn lôi cô về nhà không cho ra ngoài cười đùa không nhớ đến anh. Mặt của anh càng ngày càng lạnh.
“Chị dâu Thuần Thuần ăn nhiều một chút!” Vương Gia Nghị cười tươi tắn nịnh bợ.
“Đúng đó ăn uống đầy đủ mới có sức khỏe cùng “lão Tống” cùng nhau “chiến” thâu đêm được chứ!” Trần Hạo nhịn cười trêu cô.
“Tư Dật, anh rốt cuộc cho em vào bộ phận nào?” Thuần Thuần cắn đũa nhìn anh bỏ ngoài tai mấy lời đùa cợt.
Tống Tư Dật thong thả ăn lẩu hải sản, húp một ít nước lẩu: “Em thích “bộ phận” nào trên cơ thể anh, anh cũng có thể miễn cưỡng cho em!”
“Khụ… khụ… khụ…” Đỗ Hạo Thiên vẫn im lặng tập trung “chuyên môn” ăn uống cũng bị sặc.
“Ha.. ha… ha,…khụ… khụ… khụ…!” Trương Văn Hiến khó có dịp cười nhạo An Thuần Thuần cùng Tống Tư Dật nên cười đắc ý đến mức ho sặc sụa. “Có ý tứ!”
“Ha!?” An Thuần Thuần liếc Trương Văn Hiến. “Anh Trương, Tiểu Vy hình như…”
“Tiểu Vy?!” Hai mắt anh sáng lên. “Cô ấy thế nào?”
“Không biết!”
“…” mặt anh đen như đít nồi rồi. “Tư Dật, vợ chú thật đáng ghét! Lại đi trêu chọc tôi!”
“Không biết xấu hổ vừa thôi ông anh!” An Thuần Thuần khinh bỉ nhìn đàn anh.
“Tư Dật, sao chú không lên tiếng. Sợ vợ rồi à?” Trương Văn Hiến híp mắt đùa giỡn.
“Không sao, anh Trương đang ghen tị vì không có vợ để sợ à!?” Tư Dật không thèm để ý đến lời trêu tức của anh Trương.
An Thuần Thuần bắt đầu đánh trống lảng: “Ủa? Thiên Ngân, sao không nói gì hết vậy?”
Phục hồi tinh thần Trần Thiên Ngân cười cười: “Tại cảm thấy hơi rối, Thuần Thuần rốt cuộc là cái gì đó Mỵ hay là tên khác?”
Trần Hạo cướp lời ra vẻ hiểu biết: “Chị dâu tên họ là An Thuần Thuần. Sau này gọi là Tống Thuần Thuần.”
“An Mỵ là nick name khi chơi game.” Anh Trương nói thêm.
“Vậy sao?”
“Thì ra là vậy, không ngờ chị lại có nick name khác.” Tử Viễn bị thất tình cũng đã phục hồi lại.
Mối tình đầu của Tử Viễn đã “tử vong” một cách tàn nhẫn, thật ra không tử vong thì để Tư Dật biết chuyện khẳng định Tử Viễn chết chắc.
“Xếp Tổng, em muốn hỏi anh một vấn đề!” Trần Thiên Ngân im lặng bắt đầu nghiêm túc.
Thiên Ngân cô thích Tống Tư Dật ngay từ lần đầu gặp anh, lúc anh vào trường đại học thì cô đã chú ý đến anh. Cô rất rất là thích anh nên tiếp cận với người của Tư Tư rồi xin vào làm việc đến nay đã 1 năm.
Cứ nghĩ sẽ có ngày cô bày tỏ với anh nhưng mà giờ lại xuất hiện một người “vợ” từ trên trời rơi xuống.
“Có gì cứ nói! Đều là người một nhà.” Tống Tư Dật đối với biểu hiện làm việc của Thiên Ngân rất hài lòng, dù sao cô cũng là nữ nhân viên duy nhất nên cũng châm chước cho cô.
“Anh và Thuần Thuần,… hai người đã kết hôn rồi sao?” Trần Thiên Ngân gương mặt đầy chờ mong câu trả lời là không từ anh.
“Khụ… khụ… khụ… “ An Thuần Thuần đang uống bia bắt đầu bị sặc.
Tống Tư Dật ngồi bên cạnh vỗ vỗ lưng cô, lấy khăn giấy và nước cho cô đầy quan tâm chăm sóc khiến quần chúng ngứa mắt.
“Chưa nhưng không lâu nhất định kết hôn!” Tống Tư Dật cười tươi tắn nhìn An Thuần Thuần đầy nhu tình mật ý.
An Thuần Thuần chột dạ nhớ tới lời “ước hẹn” kết hôn lúc trước, nhưng mà chứng “sợ hãi tiền hôn nhân” của cô chưa hết. Haizz đành chịu, “binh đến tướng chặn”.
“Nghĩa là em vẫn còn cơ hội! Tốt, An Thuần Thuần tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô.” Trần Thiên Ngân cô từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt chưa từng cùng người ta trở mặt. Nhưng cô không bao giờ dám nói lên ý muốn kia. Chỉ có thể tự nói thầm cho bản thân nghe. Cô nhát gan nên dù rất muốn nói với An Thuần Thuần, cô vẫn không dám làm.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ cho An Thuần Thuần biết có người muốn “nhúng chân” vào mối quan hệ của cô và Tống Tư Dật. Khó hiểu nhìn Trần Thiên Ngân, là cô bé đó.
Dù sao đi nữa cô cũng không cho kẻ nào dám chia rẽ cô và anh. Triệt để phải “giết ngay từ trong trứng nước”.
“Dẹp nào! Chúng ta ăn uống no say đi nào!” Trương Văn Hiến dùng tinh thần ăn uống dụ dỗ mọi người lảng sang chuyện khác.
“Muốn uống rượu không?” Tống Tư Dật hỏi Thuần Thuần.
“Được! Rượu ngon ngon á!” Máu An Thuần Thuần sôi trào, cô vẫn rất muốn uống rượu một lần cho đã. Lúc làm trợ lý cho Diệp An Phong có uống rượu nhưng mà uống chút chút còn lại là anh ấy đỡ rượu không thì quản lý cấp cao gì đó cũng bị lôi ra làm “bia” đỡ rượu cho cô.
“Anh ba, nhà hàng này nghe nói có rượu vang đỏ rất ngon!” Vương Gia Nghị hiến rượu.
“Ở đây có chị dâu với Thiên Ngân là nữ, Thiên Ngân uống rượu được chứ?” Đỗ Hạo Thiên dọn đường.
“Tạm được!” Thiên Ngân cười nhạt.
~~~~~~~~~~rượu vang đỏ thật ngon~~~~~~
Rượu vào một chai An Thuần Thuần vẫn còn tỉnh táo. Trần Thiên Ngân uống không nổi đã chạy vào nhà vệ sinh. Trong khi đó, Tống Tư Dật chuốc An Thuần Thuần không say đành “vác” cô về xử tiếp.
“Tửu lượng chị dâu cũng lớn thiệt!” Đỗ Hạo Thiên nhắm nháp rượu vang đỏ được chiêu đãi.
“Chưa thấm thôi! Anh nghe nói Thuần Thuần từng say xỉn mà tỉnh táo được nửa tiếng thôi!” Anh Trương được Tiểu Vy tiếc lộ ra thông tin thú vị.
“Là sao?” Trần Hạo nhìn Thuần Thuần uống hết một chai rượu vang đỏ mà rùng mình, anh còn không dám uống nhiều vậy. Là rượu đó không phải nước ngọt nha.
“Nửa tiếng sau, Tư Dật phải mệt rồi!” Đỗ Hạo Thiên cười ha hả.
“Nố- nô- nồ!” Trương Văn Hiến lắc đầu. “Cậu ta chuẩn bị sẵn ở nhà một chai rượu vang Hà Lan, loại mạnh do anh hai gì đó của mấy chú gửi!”
“Anh hai gửi rượu vang sao?” Gia Nghị tin tưởng chai rượu vang đó có vấn đề.
“Há… há… há… vui! Ngày mai cậu ta chắc chắn nghỉ ngơi ở nhà!” Trần Hạo cười đắc ý đến mức biến thái.
Trần Thiên Ngân rửa mặt trở lại, cô đã hơi say dù chỉ mới uống nửa ly rượu vang đỏ. Anh em trong công ty ngăn cản không cho cô uống nhiều, còn cô gái mới đến An Thuần Thuần kia uống hết một chai rượu.
Cô gái trẻ đó đến chưa hết ngày mà mọi người trong công ty ai cũng đều coi trọng cô ấy. Trong khi Thiên Ngân cô làm việc chăm chỉ cả năm mới có được sự công nhận của mọi người. Để đạt được thành công lấy được lòng tất cả mọi người cô đã phải rất cố gắng. Nhưng mà dường như mọi cố gắng của cô đã không còn ý nghĩa khi An Thuần Thuần xuất hiện.
Lòng Thiên Ngân chua xót, khóe mắt của cô cay cay. Cô sai lầm rồi sao!? Ai có thể cho cô biết tại sao mọi chuyện lại có thể đột nhiên trở nên như thế? Tại sao An Thuần Thuần vừa xuất hiện thì cô lại thất tình?
“Thiên Ngân, anh Trương đưa em về!” Trương Văn Hiến hiểu cảm giác của cô hiện tại.
“…” Trần Thiên Ngân cuối đầu không đáp.
“Anh Trương, Thiên Ngân về bình an!” Hạo Thiên lên tiếng.
Gần nửa quãng đường cả hai đều im lặng. Trần Thiên Ngân gục đầu nhìn ra cửa sổ.
“Có người từng nói với anh, đơn phương không có gì sai chỉ là gặp được nhau là cái duyên để ở bên nhau cần một chữ phận!” Văn Hiến không uống nhiều lắm nhưng bộ áo vest của anh cũng phải cởi ra vì sợ bẩn.
Anh vẫn luôn điềm đạm là người anh lớn được anh em trong công ty yêu quý và tin tưởng.
“Đơn phương!?” Thiên Ngân cười khổ, cô xuống dốc đến mức đáng thương hại lắm sao!?
“Anh đã từng nhắc nhở em mà đúng không? Không nên đặt tình cảm lên người đó!” Giọng anh vẫn nhẹ nhàng.
“Anh ấy vẫn chưa kết hôn, có thể em vẫn còn cơ hội! Trong xã hội này biết bao nhiêu người yêu nhau biết bao nhiêu năm vẫn chia tay đó thôi!” Dù anh có dịu dàng thì cô cũng tin bản thân mình còn cơ hội.
“Em nên tỉnh táo lại đi! Người đó đã quyết định chỉ cưới duy nhất một người!”
“Tại sao chứ? Một năm qua không hề có sự xuất hiện của cô ấy tốt biết bao, tại sao cô ta vừa xuất hiện thì mọi chuyện lại trở nên như vậy!”
“Em nên bình tĩnh lại!”
“Tại sao lại là cô ấy? Tại sao lại không thể là em! Em có gì không bằng cô ấy chứ!?” Trần Thiên Ngân cô có gì không bằng cô gái đó chứ.
“Tình cảm vốn là thứ rất phức tạp. Nhưng em nên bình tĩnh lại, không nên làm điều tổn hại đến bản thân và người khác!”
“Đơn phương là tư vị như vậy sao? Không có được, cũng không thể làm gì khác!” cô im lặng cắn răng ép mình không rơi nước mắt.
“…” không gian lại rơi vào trầm mặc, chỉ còn tiếng gió vút qua.
Tối hôm nay có kẻ thất tình.
~~~~~~~~~~họp ngầm~~~~~~~~~~~~~
An Thuần Thuần: Em muốn ăn thịt!
Lâm Mỵ Mỵ: An tâm chương sau có thịt!
An Thuần Thuần: Thật sao?
Lâm Mỵ Mỵ: Nhưng mà người ăn thịt là Tư Dật! *cười đắc ý*
Tống Tư Dật: Ăn chay lâu rồi mới được ăn thịt!
An Thuần Thuần: Tại sao Thuần Thuần không được ăn?
Lâm Mỵ Mỵ: Được ăn luôn! Chờ chương sau thì biết!