Đọc truyện Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc – Chương 20: Gặp lại cố nhân
Ngày xx tháng xy năm 20xx + 4. Từ khi An Thuần Thuần và Tống Tư Dật bị tách ra đã được 4 năm.
Hai giờ chiều ngày 30/8…
Tại sân bay,nữ nhân đeo kính râm màu rượu đỏ, tay kéo vali màu đen băng qua mấy trăm người đang vui vẻ đón người thân xuống máy bay. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị mái tóc dài cùng cặp kính gần như che hết. Làn da trắng mịn như da em bé không vết trang điểm, son môi chỉ tùy tiện thoa một chút khiến cho người ngoài có cảm giác như nữ sinh. Bộ váy ngắn đen bó sát cơ thể cùng áo sơ mi vàng nhạt thắt nơ đen to tướng trước cổ làm cô trông trưởng thành hơn. Giày cao gót đen càng tôn thêm vẻ đẹp cho đôi chân nhỏ nhắn.
Cô chính là An Thuần Thuần 21 tuổi, là sinh viên tốt nghiệp Đại Học khoa máy tính. Sở thích là đọc tiểu thuyết tìm mỹ nam để lấy ý tưởng sáng tác hình vẽ kĩ thuật số. Là nhân viên ở công ti xây dựng Kỳ Phong.
Anh họ là Diệp An Phong, tổng giám đốc của Kỳ Phong nên cô cũng là cổ đông trong công ti. Sau một thời gian dài làm gián điệp giúp Diệp An Phong lấy được Du An Kỳ bạn thân của cô làm Diệp phu nhân thì An Thuần Thuần lập được đại công, cộng thêm bản vẽ thiết kế đầu tay của cô khiến Kỳ Phong nhanh chóng nổi trội trong giới xây dựng nên công thần An Thuần Thuần được ban thưởng.
Phần thưởng tốt nghiệp của cô là căn hộ trong khu chung cư cao cấp Kỳ Phong do cô đích thân thiết kế, sau thời gian dài làm trâu làm ngựa cho Kỳ Phong thì phần thưởng này chưa coi là lớn lắm. Sau khi thực tập tốt nghiệp xong thì cô có khoảng thời gian để nghỉ ngơi, Diệp An Phong coi như là cho cô nghỉ bù vì lao lực làm việc trong thời gian chuẩn bị kết hôn của anh và Du An Kỳ.
Vừa xuống sân bay, An Thuần Thuần liền kéo vali màu đen của mình một đường ra cổng sân bay. Cô vừa đi công tác nước ngoài xong liền lặp tức trở về nghỉ bù, cô nhấc điện thoại ấn dãy số quen thuộc.
“Tút… tút… tút!!!” điện thoại chỉ vang lên mấy âm thanh tẻ nhạt, cô nhíu mày, Diệp An Phong định qua cầu rút ván sao?!
Cô cực khổ bò lết ở nước ngoài kí hợp đồng anh ta lại ở nhà hưởng thụ mỹ nhân. Giờ đến cả một chiếc xe cũng không đến đón cô, công ti gì mà keo kiệt. Thuần Thuần quyết định cúp máy, giờ cô có gọi đến cháy máy thì bên kia cũng không thèm để ý.
Thuần Thuần giậm chân, bực tức khó mà phát tiết. Du An Kỳ và Diệp An Phong hai người được lắm, bóc lột sức lao động không nói còn không cho chút quyền lợi nào.
Thôi kệ đi! Họ đang ngọt ngào bên nhau cô cũng không có hứng thú quấy rầy để mang phiền phức. Tự cô đón xe, hôm nay cô muốn tận hưởng kì nghỉ riêng không nên làm phiền người khác. Tắt điện thoại, cô vẫy tay gọi một chiếc taxi. Cô phải về nhà phát tiết lên đống đồ ăn mới được.
Tại căn hộ chung cư cao cấp 811.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu xám nhàn nhã uống trà, gương mặt lạnh lùng điển trai cùng khí chất cao ngạo khiến người khác không thể dời mắt.
Đối diện anh là hai người một nam một nữ, nam nhân là một mỹ nam gương mặt nghiêm túc có vài phần lạnh lùng, nữ nhân xinh đẹp nhã nhặn ánh mắt sắc bén. Hai người trời sinh một cặp ánh mắt đều sắc bén, dáng vẻ nghiêm nghị, khí chất trầm ổn.
Nam nhân ngồi cạnh nữ nhân lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “Xác định là muốn tiếp tục sao?” Diệp An Phong cùng bà xã là Du An Kỳ ngồi đối diện với Tống Tư Dật. Hai người nhíu mày căng thẳng, im lặng quan sát sắc mặt của người đối diện.
“Cô ấy sẽ không nổi điên chứ?” Du An Kỳ chọc chọc vai ông xã nhà mình, rồi liếc nhìn người ngồi sô pha đối diện.
Tống Tư Dật vẫn ngồi ưu nhã uống trà, bình tĩnh như chẳng có việc gì xảy ra. Đã chờ lâu như vậy, giờ làm sao anh lùi bước, lần này mặc kệ thế nào anh cũng muốn cược một lần.
“Không thể rút lui!” anh lạnh nhạt nói, lòng anh hiện tại cũng rất bối rối. Anh đã chờ cô quá lâu rồi, anh muốn trói cô lại bên mình: “Làm phiền hai người giúp tôi một tay là được rồi!”
Du An Kỳ thấp thỏm lo lắng, lần này người đàn ông này có thể thu phục được nữ nhân như An Thuần Thuần không chứ?! An Thuần Thuần sớm đã xem nam nhân bên ngoài không vừa mắt, nhìn người này thì chê là không có khí chất, kẻ thì quá giả tạo, nam nhân sớm bị nữ nhân đó chơi xỏ hết rồi.
Cô nhìn Tống Tư Dật, theo ông xã nhà cô nói thì anh ta và Thuần Thuần có quen biết. Anh ta đã được sự cho phép của ba mẹ An, Thuần Thuần sớm bị gia đình bán đứng.
Nhưng mà so với mấy tên tép riu xung quanh Thuần Thuần thì Tống Tư Dật trên cơ mấy tên đó là cái chắc, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn khí chất có khí chất, muốn vóc người quả là tuyệt phẩm nha không hề kém so với ông xã nhà cô. An Thuần Thuần có hàng cực phẩm như vậy mà suốt ngày còn nằm ường than thở không có trai đẹp, mắt con nhỏ này bị lệch sao?
Nhưng cũng kì quái bốn năm trước Thuần Thuần vốn dĩ rất thân thiết với Tống Tư Dật, đùng một cái tốt nghiệp phổ thông xong thì dọn đồ theo Vương Tú Vy vừa đi học vừa đi làm. Tính cách của cổ càng ngày càng kì quái, trong suốt mấy năm nay không hề thấy quay về nhà. Không hiểu tại sao luôn kiếm cớ nào là luận văn tốt nghiệp, trực nhà trọ, trực công ti, thực tập… những ngày lễ tết cũng chỉ gọi một cú điện thoại về.
Vốn nghĩ tìm vài người cho Thuần Thuần xem mắt nhưng giờ có người nguyện ý chăm sóc tốt cho con nhóc này cũng không tệ. Con nhóc này mắt mù hay sao mà không nhìn ra Tống Tư Dật.
Du An Kỳ liếc mắt nhìn ông xã nhà mình: Thuần Thuần giao cho anh ta thật sao?
Diệp An Phong liếc nhìn Tống Tư Dật rồi dùng ánh mắt đáp lại bà xã đại nhân: Ổn mà! Tên đó chắc sẽ không làm gì Thuần Thuần đâu.
Du An Kỳ an tâm hơn một chút cô linh cảm thấy người tên Tống Tư Dật sẽ làm cho An Thuần Thuần lên bờ xuống ruộng. Cầu cho con nhóc người bình an! Thuần Thuần à, mầy phải bảo trọng!
Diệp An Phong cười cười, anh biết Tư Dật là bạn trai
An Thuần Thuần.
Trong khi đó An Thuần Thuần ghé vào trung tâm thương vơ vét thức ăn cùng mấy vật dụng linh tinh sử dụng cho tuần nghỉ ngơi. Gần năm giờ chiều cô mới an vị trước cổng chung cư với hàng đống bao lớn bao nhỏ.
Nhờ bảo vệ mang hết vào cũng mất nửa tiếng sau, lúc tiễn mấy anh bảo vệ tốt bụng xong thì cô nằm dài trên sô pha. Chạy đôn chạy đáo suốt một ngày thật khiến cô mệt gần chết.
Tháo kính râm xuống, mang đôi dép thỏ bông trong nhà cô lôi vali lên tầng lấy đồ ngủ. Cô phải tận hưởng thật tốt không gian này mới được.
Cô lên tầng trên mà không để ý thấy bóng người từ phòng tắm bước ra, đôi giày da của nam ngoài cửa, rèm cửa cũng được cuống lên một nửa lộ ra ánh sáng ngoài vườn nhưng cũng đủ tối khiến người ta có cảm giác muốn lười biếng.
Thuần Thuần lười biếng nằm ngâm mình trong hồ nước lạnh. Phòng tắm cũng đặc biệt do cô thiết kế chia làm hai gian ở tầng một. Con người quái đản nên sở thích cũng quái đản, xây nguyên căn hộ hai tầng đầy đủ tiện nghi nhưng mà không muốn ai ở cùng.
Suốt bốn năm không về nhà cô cũng không quen bạn trai mới càng không dám lết xác về bên bạn trai Tống Tư Dật, mỗi ngày đều làm việc, ngủ. Ba người bạn thân của cô cũng cảm thấy không an tâm nên cứ ba ngày hai bữa lại đem cô đi xã giao, kì nghỉ lần này đừng hòng có ai quấy rầy cô.
An Thuần Thuần tắm xong tóc vẫn còn ẩm ướt xõa ra, bộ đồ ngủ màu hồng nhạt ngắn ngủn đáng yêu như trẻ con, chân mang dép thỏ bông trong nhà, trông cô không khác mấy cô nhóc mười mấy tuổi là mấy. Căn hộ này chỉ có mình cô nên không cần để ý đến hình tượng của bản thân.
Tay phải của cô đang cầm khăn lông lau tóc đột nhiên cứng đờ.
Trong nhà cô cư nhiên xuất hiện đàn ông, lại là mỹ nam nha! Nhìn ra anh ta rất cao nha, khí chất tỏa ra từ người anh ta rất đặc biệt. Gương mặt nhìn có chút quen quen, đôi mắt đen rất có hồn vừa lạnh nhạt cũng rất có thần thái của quân vương.
Tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt lãnh khốc hàng ngày càng thêm quyến rũ. Làn da trắng trông rất là mịn màng như da trẻ con, trên người vị mỹ nam này chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, để lộ nửa thân trên tuy không như mấy vị cơ bắp cuồn cuộn nhưng chắc cũng được sáu múi. Tại sao lại có nam nhân có làn da còn đẹp hơn cả con gái.
Thật là khiến người ta ghen ghét,muốn giày xéo cái làn da đó! Xuống một chút là khăn tắm che đi cái bộ vị quan trọng, dưới khăn tắm là cặp chân dài cân xứng. Con bà nó! Cô chưa bao giờ nói tục cũng kìm lòng không được muốn mắng một câu. Chân của nam nhân cũng có thể đẹp như vậy sao, không có một cọng lông chân, nam nhân này được ông trời ưu ái hay là thường xuyên đi thẩm mỹ viện.
Rèn luyện bao năm do ngắm mỹ nam vì công việc nên đối với việc có người bán khỏa thân đứng trước mặt cũng không làm cô chảy máu mũi.
Nhìn lại gương mặt quả là còn đẹp hơn so với con gái. Nhưng đôi mắt này có chút quen hình như là rất quen! Đầu óc cô dạo này bị lừa đá hay sao mà không thể nhớ ra được người này là ai ta?!
Giọng nói trầm thấp đặc trưng, nghe còn hay hơn giọng của mấy phát thanh viên, nhưng mang phần cười cợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Thuần Thuần: “Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa! Thiệt đúng là ngu ngốc!” Tống Tư Dật nhàn nhã cầm ly nước lên uống, chân trái còn gác lên chân phải ngồi dựa người trên sô pha liếc mắt nhìn cô gái đang há hốc miệng nhìn mình.
An Thuần Thuần cứng người, cô gần như hóa đá. Giọng điệu này, cách ngồi này, dù chỉ đang quấn một cái khăn tắm bên hông nhưng cô vẫn nhận ra cái tên ngồi trước mắt là ai.
“Tống-Tư-Dật!” cắn răng phun ra từng chữ, đầu óc đang đình trệ của cô cuối cùng cũng khai thông. Thuần Thuần thật muốn phỉ nhổ bản thân, cô hôm nay lại bị tên này dùng sắc dụ, còn ngây ngô nhìn anh bán khỏa thân quấn khăn tắm mà máu mũi sắp chảy.
Bốn năm không gặp anh đã trưởng thành hơn xưa, so với hình tượng học sinh lạnh lùng năm đó thì giờ đã là một tên yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt.
Bốn năm không gặp cô làm anh muốn phát điên, mặc dù lúc nào cũng ra vẻ bình tĩnh nhưng mỗi lần nghe được tin tức của cô thì trái tim không tự chủ được mà lỡ nhịp.
Tống Tư Dật ở trước mặt cô hoàn toàn không thể để lộ tâm tình mừng rỡ như điên của mình, anh cười tà mị nhìn An Thuần Thuần.
Tống Tư Dật xoa cằm nhìn An Thuần Thuần từ trên xuống dưới: “Không ngờ ‘tuần lộc bạo lực’ lại muốn giả làm thỏ bông. Chiều cao cũng chỉ có nhiêu đó!”
An Thuần Thuần xám mặt: “…” ít nhất chiều cao cũng thêm được năm phân.
Anh lơ đãng liếc qua bộ ngực của cô: “Qủa thật là khó mà phân biệt được giới tính.”
Cô đầu đầy hắc tuyền: “…” cũng không phải là đồng bằng, hay sân bay đi. Đây là thời đại nào mà còn xem xét ba vòng vậy hả?! Bộ đồ ngủ này rộng như vậy đương nhiên sao mà chính xác chứ?! Vả lại cô là cup B nha!
Anh chậc lưỡi, lướt mắt xuống một chút: “Chỗ đó đúng là không có!” vẻ mặt như đang rất vui vẻ khi đùa giỡn cô, giờ phút này cô muốn đánh cho anh thành đầu heo, đá vào chỗ đó của anh cho anh tuyệt tự tuyệt tôn.
An Thuần Thuần nhịn: “…” anh có cần trực tiếp nhận xét vòng ba của cô như vậy không chứ?!? im lặng, địch đang khiêu khích ta phải bình tĩnh. An Thuần Thuần không được trúng chiêu khích tướng của ‘giặc Tống’, là người Việt Nam yêu nước dù cho tên có giống phong cách Trung Hoa đi chăng nữa cũng không được khuất phục.
Ba mươi sáu kế nên dùng cách nào đối phó với tên “giặc Tống” này đây! Con bà nó! Tống Tư Dật ta nguyền rủa ngươi đi đường mắc mưa, ăn cơm mắc xương, uống nước bị sặc, đi vệ sinh bị bón,… @@@##@##%%%^&$##$%….. An Thuần Thuần là người Việt Nam mẫu mực, thiện lương có nguyền rủa cũng không nên quá độc ác.
Tống Tư Dật nhếch môi nhìn Thuần Thuần. Dáng người so với bốn năm trước cao hơn năm phân, cũng có lòi có lõm tuy hơi nhỏ. Khuôn mặt không có thay đổi nhiều chỉ là thay đổi kiểu tóc trông trưởng thành hơn, da thịt vẫn trắng nõn mịn màng. Phong cách ăn mặc trong nhà vẫn không thể sửa được, nhìn như đứa con nít. Tính cách vẫn vậy chỉ cần khích một chút là gương mặt thay đổi biểu cảm liên tục vô cùng thú vị.
Thuần Thuần chưa bao giờ có cảm giác bản thân không bằng Tống Tư Dật như bây giờ. Tại sao tên đó chỉ quấn khăn tắm mà cũng đẹp mắt như vậy, còn cô đầu tóc bù xù áo ngủ trẻ con y như bà điên?! Dù cho mắt vẫn còn trừng tên đó cô vẫn có cảm giác tự ti.
Haiz~ An Thuần Thuần cao ngạo tự tin là nữ nhân tuyệt đối tự tin trước bất kì ai nhưng hiện tại tự tin của cô không biết bay đi đâu sạch trơn.
Cô thừa nhận cô sợ anh, sợ gặp lại anh. Anh cao cao tại thượng, hoàn hảo, tự tin, cao ngạo, dáng người hay khuôn mặt thuộc dạng mỹ nam. Nếu là bốn năm trước Tống Tư Dật bày ra bộ dáng nghiêm túc trước mặt cô sẽ bị cô nhéo mặt, chọc ghẹo anh một trận.
Cô từ trước tới nay như một phù thủy nhỏ, tính tình quái đản, luận về năng lực học tập cô cũng thuộc loại bình thường, luận nhan sắc người ta là mỹ nhân là hoa khôi còn cô cùng lắm là đáng yêu một chút.
Tống Tư Dật và An Thuần Thuần là bạn từ hồi mẫu giáo bọn họ đã chính thức trở thành oan gia, tiểu học họ tiếp tục đối đầu, trung học cơ sở bọn họ bị tách ra, vào năm thứ hai trung học phổ thông thì gặp lại học cùng lớp.
Cô rời đi bốn năm không liên lạc cũng không chút tin tức với anh, cô không dám ở bên cạnh anh. Để bản thân tránh khỏi phiền phức cô trực tiếp cao chạy xa bay.
Haiz~ đồ họa thủy mà, vì cái sắc đẹp có thể thay cơm đó mà gây họa cho thế giới.l
Cô là người cao ngạo chỉ số thông minh không tệ, nhưng mà về vấn đề tình cảm lại khiến người ta muốn lên máu.Xung quanh không ít nam nhân, tính tình cô phóng khoáng nhưng không hề động tâm. Tội nhất là ai cũng bị cái vẻ ngoài hiền lành như con cừu nhỏ của An Thuần Thuần gạt.
Trong công việc là người tận tụy, trong xã giao là người tự tin, trong tình cảm là người tuyệt tình, ở nhà con nhóc trầm lặng tự kỉ, ở một mình lại là người có sở thích quái đản. Nói chung An Thuần Thuần vô cùng kì quái.
Kể từ lần xảy ra sự cố ngoài ý muốn cách đây bốn năm, cô đã bỏ trốn không dám về nhà để tránh gặp anh. Vậy mà lần này gặp lại anh còn không biết ý tứ quấn khăn tắm đi lại ở trong nhà cô. Khoan đã! ‘Quấn khăn tắm’, ‘trong nhà cô’.
An Thuần Thuần như nghĩ thông suốt, hai mắt to tròn trong suốt tức giận nhìn Tống Tư Dật đang nhàn nhã ngồi xem tivi coi cô như không khí: “Tống Tư Dật, đây là nhà tôi!”
Tống Tư Dật: “ừkm” miễn cưỡng trả lời một tiếng, mắt vẫn nghiêm túc dán vào màn hình tivi xem phim hoạt hình.
An Thuần Thuần tức muốn bốc khói: “Tại sao anh vào được nhà tôi hả!”
Người nào đó vẫn không để bộ dạng tức trợn mắt của ai kia vào mắt: “Mở cửa, vào!”
Một câu nói hết sức đơn giản, thành công chọc cho Thuần Thuần điên máu. Cô lạnh lùng xoay người, bước tới bên cạnh sô pha lấy điện thoại.
Giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô: “Chìa khóa do ba mẹ An đưa, nếu em muốn báo cảnh sát tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp sẽ khiến em mất mặt!” sinh ra cô là ba mẹ An nhưng hiểu cô nhất lại là người họ Tống. Nhược điểm của cô vẫn không thể thay đổi là vô cùng sỹ diện và lý trí.
“Ok, Tống lão đại~~~~” đừng khinh bỉ An Thuần Thuần thật ra cô không dám đắc tội với anh, ai chứ Tống Tư Dật thì cô không có khả năng phản kháng.
“Cô An à, hình như tôi vào nhầm nhà. Mong cô thứ lỗi!” anh lạnh nhạt nói nhưng biểu hiện là đang giận dỗi chứ có phải đang xin lỗi.