Đọc truyện Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc – Chương 17: Phi vụ bán manh
Thật An Thuần Thuần rất ngoan nha! Là do hoàn cảnh đưa đẩy thôi!
[Bang][Tiểu Yêu]: Mỵ à? Cái kia mà dài như vậy ai mà cần em nhỉ? *che miệng cười*
[Bang][Caesar]: Sẵn tiện em hỏi thử xem đó là lúc biến thái hay là lúc lâm trận!
[Bang][Kiếm Nguyên]: Bác caesar bình tĩnh lại! Không anh Mười lên lại nói anh dạy hư Mỵ! *cười toe toét*
[Bang][Caesar]: Không biết thì hỏi, phải không Mỵ?
[Bang][Tiểu Yêu]: Đi hỏi thử đi Mỵ!
[Bang][An Mỵ]: Để em chuẩn bị tinh thần!
[Bang][Tiểu Yêu]: *che miệng cười* Mà cái đó dài thế chắc không phải người!
[Mật][Caesar]: Trâu bò quá!
[Mật][Tiểu Yêu]: Của voi.
[Mật][Kiếm Nguyên]: Chắc của khủng long. *che miệng cười*
An Thuần Thuần canh lúc Tống Tư Dật ra ngoài, cô ôm laptop trên giường bắt đầu thực hiện kế hoạch ‘bán manh’*. Tha lỗi cho cô vốn không hề thuần
khiết.
(Bán manh= giả bộ dễ thương)
[Mật][An Mỵ]: Hi!
Tim An Thuần Thuần đập mạnh, xin tha lỗi cho cô có hành động không trong sáng.
[Mật][CUDAI1MET]:?
An Thuần Thuần vò tóc, nên hỏi thế nào nhỉ?!
[Mật][An Mỵ]: Cho hỏi chút!
[Mật][CUDAI1MET]:???
[Mật][CUDAI1MET]: Hỏi.
Chả lẽ hỏi thẳng à?! Chắc trẻ con không hiểu hỏi sẽ tốt hơn.
[Mật][An Mỵ]: Cái kia của chú dài 1 mét à? *chấm hỏi*
[Mật][CUDAI1MET]: *cười gian*
[Mật][An Mỵ]: Có người nhờ hỏi dùm.
[Mật][An Mỵ]: Nó là lúc biến thái hay lâm trận vậy?
[Mật][CUDAI1MET]::))
[Mật][CUDAI1MET]: Biến thái!
[Mật][An Mỵ]: Ồ!
Hiệu ứng trẻ con và người lớn có lẽ tốt nhất!
[Mật][An Mỵ]: Chú ơi!
[Mật][CUDAI1MET]:??
[Mật][An Mỵ]: Tên chú có vẻ mất vệ sinh!
[Mật][CUDAI1MET]: Đậu xanh!
[Mật][CUDAI1MET]: Kệ chú!
[Mật][An Mỵ]: Nó kì Kì!
[Mật][CUDAI1 MET]: Vậy là sạch lắm rồi!
[Mật][An Mỵ]: Chú làm ô nhiễm đầu óc cháu!
[Mật][CUDAI1MET]: Cháu hỏi nhiều mới làm sâu thêm vào đầu óc cháu!
[Mật][An Mỵ]: Còn một câu hỏi nữa ạ!
[Mật][An Mỵ]: Sao chú biến thái vậy?
[Mật][CUDAI1MET]: Bản chất mà!
[Mật][An Mỵ]: Haizz~~ Tội cho những người lớn.
[Mật][An Mỵ]: Bản chất không bình thường.
[Mật][CUDAI1MET]:: (( Thoy cháu thông cảm đi nha!
[Mật][CUDAI1MET]: Đừng buồn chú, chú biết lỗi rồi!
[Mật][An Mỵ]: Chú đổi tên khác đi!
[Mật][An Mỵ]: Tên này làm cháu dị ứng!
[Mật][CUDAI1MET]: Chú có tiền đặt cơ mà không có tiền đổi tên cháu à!
[Mật][CUDAI1MET]: Cũng như có tiền xăm mà không có tiền xóa ấy!
[Mật][An Mỵ]: Cháu đã hỏi xong!
[Mật][CUDAI1MET]: Này cháu có Zalo không?
[Mật][An Mỵ]: Có, nhưng chi vậy chú?
[Mật][CUDAI1MET]: Add bạn với chú!
[Mật][An Mỵ]: Thôi cháu không muốn tiết lộ thân phận! Cháu sợ bị trả thù!
[Mật][CUDAI1MET]: Cháu ảo quá!
[Mật][An Mỵ]: Vậy thôi tạm biệt chú!
Bỏ laptop xuống, An Thuần Thuần ôm bụng cười như điên, thật sảng khoái nha! Chọc người khác đúng là rất thú vị!
Cô không hề chú ý đến Tống Tư Dật đã ngồi bên cạnh xem cuộc đối thoại vô
cùng thú vị này của cô, do cô quá chú tâm mà không để tâm đến anh. Đến
khi cô ngả ra sau mới phát hiện mình đã ngả vào lòng của anh. Tống Tư
Dật nở nụ cười kiêu ngạo nhìn cô, khi Thuần Thuần vẫn chưa hồi phục được tinh thần thì đã bị người ta đè ép dưới thân.
Cô thật hối hận vì đã buông lỏng cảnh giác, thôi xong rồi. Hình tượng trong sáng của cô
cung không giữ được, tất cả là do cô bị sắc đẹp mê hoặc. Mất mặt chết đi được!
“Không ngờ em học hư đến mức này!” môi anh nhếch lên nhàn nhạt trêu chọc cô.
An Thuần Thuần đỏ mặt: “…” ờ thì đầu óc cô có chút đen tối thôi mà. “Chỉ là muốn biết một chút thôi!”
“Ồ! Muốn biết đến cái thứ đặt biệt ấy à?” Tống Tư Dật không giấu được ý
cười ở đáy mắt, lóe lên một ánh sáng. “Nếu muốn biết như vậy thì cũng có thể hỏi anh!”
Chú ý đi anh không cần phải ôm cô trong lòng như đứa tre mà còn từ trên nhìn xuống, lỡ… lỡ thấy gì đó thì sao!
Cái tư thế này mập mờ quá đi, bỏ cô ra được rồi. Mặc dù có chút đặc biệt
nhưng mà cứ thế này cô có cảm giác giống cá nằm trên thớp tùy thời có
thể bị người ta làm thịt.
“Tư Dật bỏ ra được rồi! Thế này ám muội quá!” mặc dù cô lưu manh với người khác được nhưng mà anh còn cao thủ
hơn cả cô thì cô tốt nhất là nên thu binh.
“Ám muội, không phải em muốn tìm hiểu về thứ tượng trưng cho tôn nghiêm đàng ông sao? Anh giúp em!”
Lưu manh mà còn giả danh tri thức, miệng nói mấy lời đó mà gương mặt vẫn
giống như chả hề có chuyện gì hết! Cô chưa có ngu đến mức ngồi chờ chết
nhưng mà không đi được. Là do cái người nào đó cố ý giữ chặt cô lại.
An Thuần Thuần gượng cười nhìn anh: “Anh cứ giữ gìn trinh tiết, chưa đến lúc!”
Tống Tư Dật nhìn cô nở nụ cười tươi rối: “Cuối cùng cũng là của em mà! Nhìn
sớm hay muộn không thành vấn đề!” đây gọi là ép mua à!?
“Trinh tiết của anh tốt nhất nên giữ lại!”
“Không cần nghĩ trước sau gì cũng thấy, em chắc cũng muốn ‘nghiên cứu’ một
chút mà!” nói chuyện lưu manh mà vẻ mặt thì giống như đang làm chuyện vô cùng nghiêm túc.
“No no no! Không cần, từ từ nghiên cứu cũng
không muộn!” An Thuần Thuần biết rõ anh không dám làm gì cô. Đùa là đùa
vậy thôi chứ anh nào dám làm gì cô.
“Từ từ còn xa chi bằng tìm hiểu ngay!” Tống Tư Dật cười cười nhìn cô.
“Em sợ nhìn rồi bị dọa sợ!”
“Tập làm quen được mà!”
“Cứ để đấy là được rồi không cần kiểm tra hàng trước!”
“Em sợ lỡ tay ăn anh luôn thì chết!”
“Ồ! Không sao, dù sao em cũng phải chịu trách nhiệm với anh mà!” người nào đó nở nụ cười đắc ý.
“Đừng hòng!”
“Không chịu trách nhiệm!”
“Đúng!”
“Là em nói đó!”
“Ha ha ha! A… ha… ha… đừng… dừng tay… a… ha… ha… nhột… đừng… thua…!”
“Sao hả?”
“Thua… đừng… nhẹ… a… ha… a… ha!”
Âm thanh ám muội phát ra từ phòng của cô, thật ra cách âm cũng không tồi
nhưng mà An Vỹ Phong vốn dĩ định đi gặp Thuần Thuần nhưng mà đứng trước
cửa áp tai vào nghe động tĩnh thì lại nghe thấy mấy âm thanh làm người
ta mặt đổ tim đập.
Máu nóng tràn đầu, thân là anh trai lại để cho em gái bị khi dễ anh nổi nóng lao vào phòng. Cảnh tượng cấm trẻ em xuất hiện trước mặt anh, Tống Tư Dật đang ‘ở trên’ An Thuần Thuần.
Đùa à!
“Tên kia! Mi tới số rồi!” An Vỹ Phong lao đến định đánh cho Tống Tư Dật một trận thì… “A… a… đau bỏ ra!”
Trình Hiểu Ly không biết từ đâu xuất hiện cùng với An Thư Thư và Tống Tư Dương.
“Hai đứa không được nhìn đấy!” Trình Hiểu Ly nháy mắt với hai đưa nhóc. “Còn chú đi thôi!” cô đưa tay nhéo lỗ tai An Vỹ Phong lôi ra ngoài.
“Buông ra ngay cái bà cô này!”
“Hai người cứ tự nhiên không cần để ý! Thuần Thuần à, mai chúng ta nói chuyện!” cô đưa tay vẫy chào Thuần Thuần và Tư Dật.
“…” cô bị cù lét thôi mà, đâu phản ứng đáng sợ vậy!
“…” vốn dĩ chưa xảy ra chuyện gì, anh cũng chưa ăn đủ ‘đậu hủ’ của cô mà.
“Lần sau anh nên đóng cửa lại! Mất mặt chết đi được!” An Thuần Thuần quay
lưng về phía anh, cô muốn tìm cái lỗ mà chui xuống quá.
“Ừkm!”
“Anh đi luôn đi! Em muốn ngủ!”
“Được!”
“Đi đi!”
An Thuần Thuần hạ lệnh đuổi khách, Tống Tư Dật tiêu soái bước ra cửa còn cô thì đi phía sau để đóng cửa.
“An Thuần Thuần!” người nào đó đột nhiên xoay người lại làm cô giật mình.
Nhìn thấy cô giật mình anh nhếch môi, thừa cơ cô còn chưa phản ứng kịp liền
cuối xuống chặn môi cô. Chỉ là thịt chạm thịt chưa có chuyện gì xảy ra,
nhưng mà cũng đủ oanh tạt đầu óc cô một đêm.
“Ngủ đi!” người nào đó thỏa mãn vì ăn đủ đâu hủ liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Đọc tiểu thuyết bao lâu nay đây là lần đầu tiên thực hành! Ừkm, thì cũng
bình thường không có gì quá lãnh mạn ngọt ngào nhưng mà rung động thì có nha!
Cô hết thuốc chữa thiệt rồi, cô lưu manh lại gặp phải con sói già như anh chỉ có nước ngồi chờ làm cừu nhỏ bị mần thịt!