Đọc truyện An Offer Of A Gentleman – Chương 21
Lạ, nhưng ngày hôm qua, ngay trước cửa nhà của Quý bà Bridgerton trên đường Bruton đã có nhiều sự kiện vô cùng sôi động diễn ra.
Đầu tiên, Penelope Featherington đã được nhìn thấy đứng cùng với không chỉ một, hoặc hai, mà là đến BA quý ngài nhà Bridgerton, một chiến công dường như không thể đạt được của cô gái đáng thương, nổi tiếng là không được ai mời nhảy. Đáng buồn thay (nhưng có lẽ cũng có thể đoán trước được) cho tiểu thư Featherington, bởi khi cô ấy cuối cùng cũng rời khỏi, cô ấy lại được hộ tống bởi ngài tử tước, người đàn ông duy nhất trong bọn đã kết hôn.
Nếu tiểu thư Featherington bằng cách nào đó lôi được một anh chàng nhà Bridgerton đến nhà thờ, điều đó, chắc chắn có nghĩa là thế giới mà chúng ta biết đã kết thúc, và Bổn tác giả, người tự nguyện thú nhận rằng chẳng biết đến đầu đuôi gì trong thế giới ấy, sẽ bị buộc từ chức ngay tại chỗ.
Nếu chiến tích của tiểu thư Featherington chưa đủ để buôn, thì ngay khoảng ba giờ đồng hồ sau, một cô gái đã bị bắt giữ ngay trước cửa nhà ấy bởi Nữ bá tước Penwood, người sống cách đó có ba ngôi nhà. Dường như là, cô gái kia, người Bổn tác giả cho rằng vốn đang làm việc tại nhà Bridgerton, đã từng làm việc cho Quý bà Penwood. Quý bà Penwood đã tuyên bố rằng cô gái chưa biết nhân dạng ở trên đã ăn trộm của bà ấy thứ gì đó từ hai năm trước, và ngay lập tức cô gái tội nghiệp đã bị tống vào tù.
Bổn tác giả không rõ lắm về hình phạt cho tội trộm cắp là gì, nhưng chắc chắn là nếu người đó dám trộm đồ của một nữ bá tước, thì hình phạt sẽ hơi bị nghiêm khắc. Cô gái tội nghiệp nói trên rất có thể sẽ bị treo cổ, hoặc ít nhất, bị đi đày.
Cuộc chiến tranh giành người hầu (được đăng từ tháng trước trong tờ báo này) dường như đã trở nên tầm thường rồi.
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 13 tháng 6 năm 1817.
Việc đầu tiên Benedict làm vào sáng hôm sau là tự pha cho mình một cốc rượu mạnh to tướng. Hay có lẽ là ba cốc nhỉ. Có lẽ là thật đáng hổ thẹn khi vừa mới sáng ra đã chìm đắm trong men rượu, nhưng sau một trận đâm chém vào cảm xúc mà chàng phải chịu vào tối hôm trước dưới tay của Sophie Beckett thì việc tìm rượu quên sầu nghe khá là lôi cuốn đấy.
Nhưng rồi chàng nhớ ra chàng có một buổi tập kiếm vào sáng hôm đó với em trai chàng Colin. Và đột nhiên, việc xiên thịt em trai chàng nghe còn lôi cuốn hơn việc nốc rượu nhiều, mặc kệ việc thằng bé có động chạm gì đến chàng đâu.
Nhưng, Benedict nghĩ với một nụ cười ác độc khi chàng đeo các đồ phụ tùng vào, anh em trai không dùng để xả giận thì để làm gì ?
“Em chỉ có một giờ đồng hồ thôi,” Colin vừa nói vừa bịt đầu kiếm của anh vào. “Em có một cuộc hẹn vào chiều nay.”
“Không vẫn đề gì cả,” Benedict đáp, giãn cơ xương chân. Đã lâu rồi chàng không đấu kiếm, thanh kiếm thật vừa vặn trong tay chàng. Chàng thẳng người và nhịp mũi kiếm xuống sàn, để lưỡi kiếm hơi uốn cong. “Sẽ chẳng mất đến hơn một giờ để hạ em đâu.”
Colin đảo tròng mắt trước khi anh kéo mặt nạ phòng hộ của anh xuống.
Benedict bước ra giữa tâm phòng. “Sẵn sàng chưa ?”
“Chưa hẳn,” Colin đáp, đi theo chàng.
Benedict bất thình lình đâm tấn công bằng mũi kiễm.
“Em nói em chưa sẵn sàng !” Colin la lên khi anh nhảy tránh đường kiếm.
“Em quá chậm thì có,” Benedict quát.
Colin khẽ chửi thề, rồi đế thêm vào một câu “Chó chết thật” to hơn, “Anh bị cái của khỉ gì thế ?”
“Chẳng gì cả,” Benedict gần như gầm lên. “Sao em lại nói thế ?”
Colin bước lùi một bước cho đến khi họ ở một khoảng cách thích hợp để bắt đầu trận đấu. “Ồ, em không biết,” anh cao giọng, rõ ràng là mỉa mai. “Em cho rằng có thể là vì anh suýt lấy đầu em chăng.”
“Anh có một cái bịt đầu kiếm.”
“Và anh chém như thể anh đang cầm một thanh kiếm lưỡi cong ấy,” Colin gào lại.
Benedict đưa ra một nụ cười khắc nghiệt. “Như thế vui hơn.”
“Không phải với cái cổ em.” Colin chuyển thanh kiếm từ tay này sang tay kia khi anh co giãn những ngón tay. Anh dừng và nhíu mày. “Anh có chắc là anh đang cầm một thanh kiếm bịt đầu không đấy ?”
Benedict cau có. “Vì tình yêu với Chúa, Colin, anh không bao giờ sử dụng một vũ khí thật với em.”
“Chỉ để chắc chắn thôi,” Colin làu bàu, chạm nhẹ vào cổ anh. “Sẵn sàng chưa ?”
Benedict gật và cong gối xuống.
“Luật bình thường,” Colin nói, “Không chém đâu đấy.”
Benedict cho anh một cái gật cộc lốc.
“En garde !”
Cả hai người đàn ông giương cao tay phải, vặn cổ tay cho đến khi lòng bàn tay của họ ngửa lên, thanh kiếm nắm chặt trong những ngón tay.
“Cái đó mới phải không ?” thình lình Colin hỏi, mắt nhìn hứng thú vào cái tay cầm trên kiếm của Benedict.
Benedict lầm bầm chửi thề vì tự nhiên bị mất tập trung. “Đúng, nó mới,” chàng bật ra. “Anh luôn thích tay cầm Ý.”
Colin lùi lại, hoàn toàn mất thế đứng chuẩn bị khi anh nhìn xuống cái tay cầm của mình, một cái tay cầm vô cùng chau chuốt của Pháp. “Em có thể thỉnh thoảng mượn cái đó được không ? Em sẽ không phiền – “
“Được !” Benedict quát, vô cùng khổ sở để cưỡng lại hối thúc muốn đâm tên em trai khó chịu ngay lúc ấy. “Quý ngài có thể quay lại thế en garde ngay được không ?”
Colin nhả ra một nụ cười xếch đến tận mang tai, và Benedict ngay lập tức biết rằng em trai chàng hỏi về cái tay cầm chỉ đơn giản là để làm chàng khó chịu. “Như anh muốn,” Colin nói, chỉnh lại tư thế lần nữa.
Họ giữ im một chốc, và rồi Colin hô, “Đánh !”
Benedict tấn công ngay lập tức, đâm và xiên, nhưng Colin cũng luôn rất nhanh nhẹn, và anh đỡ những đòn tấn công rất cẩn thận, đối đầu với những đòn tấn công của Benedict bằng những cú đỡ tuyệt hảo.
“Tâm trạng của anh hôm nay rất kinh khủng,” Colin nói, đâm về phía trước, và suýt tấn công được vào bả vai Benedict.
Benedict nhảy sang bên, nâng lưỡi kiếm chặn lại đòn tấn công. “Ừ thì, anh có một ngày” – chàng đâm xuyên lần nữa, đầu kiếm của chàng tiến thẳng – “tồi tệ.”
Colin nghiêng người tránh khỏi đòn tấn công của chàng một cách gọn gẽ. “Cú phản công đẹp đấy,” anh nói, chạm lên phần trán anh với với tay cầm kiếm trong một thế chào móc máy.
“Câm miệng và đánh đi,” Benedict quát.
Colin cười khúc khích và tấn công, lưỡi kiếm anh nhảy múa, giữ Benedict phải phòng thủ. “Chắc là do một cô nàng chăng,” anh nói.
Benedict chặn lại đợt tấn công của Colin và nhanh chóng tiến công đáp trả. “Chẳng phải chuyện của em.”
“Đúng là do phụ nữ rồi,” Colin nói, nhếch miệng cười đểu giả.
Benedict tấn công bất thình lình bằng đầu kiếm. mũi kiếm được bao bọc của chàng chạm tới xương đòn của Conlin. “Ghi điểm,” chàng làu bàu.
Colin trao một cái gật cộc lốc. “Khổ cho anh thật.” Họ bước lại về giữa phòng. “Sẵn sàng chưa ?” anh hỏi.
Benedict gật.
“En garde. Đánh !”
Lần này Colin là người tấn công trước. “Nếu anh cần vài lời khuyên về phụ nữ…” anh nói, dồn Benedict vào góc.
Benedict giương kiếm, chặn lại đòn tấn công của Colin với đủ lực để đẩy em trai chàng loạng choạng lùi lại. “Nếu anh cần lời khuyên về phụ nữ,” chàng đáp trả, “thì người cuối cùng anh tìm đến là em.”
“Anh làm em bị thương đấy,” Colin nói, lấy lại cân bằng.
“Không,” Benedict dài giọng. “Đó là lý do người ta có đầu bọc.”
“Em chắc chắn là có thành tích với phụ nữ tốt hơn anh.”
“Ồ, thật sao ?” Benedict mỉa mai nói. Chàng gạt mũi, nhại lại những gì Colin đã nói, ” Em chắc chắn sẽ không cưới Penelope Featherington ! “
Colin méo mặt.
“Em,” Benedict nói, “không nên khuyên bảo bất kỳ ai cả.”
“Em không biết cô ấy đứng đó.”
Benedict đâm thẳng, còn một tý nữa là trúng vai Colin. “Chẳng có cái cớ nào cho việc đó cả. Em đứng giữa thanh thiên bạch nhật, chốn đông người. Kể cả như cô ấy không đứng đó, thì cũng rất có thể có ai đó khác nghe được và mấy cái câu chết tiệt của em không sớm thì muộn cũng sẽ lồ lộ trên Whistledown.”
Colin tránh cú tấn công, rồi đáp trả với tốc độ chóng mặt, gọn gàng đâm thẳng vào bụng Benedict. “Điểm của em,” anh làu nhàu.
Benedict trao cho Colin một cái gật, thừa nhận cú ghi điểm.
“Em là tên khờ,” Colin nói khi họ bước lại về phía giữa phòng. “Còn anh, mặt khác, lại là thằng đần.”
“Thế là thế quái nào ?”
Colin thở dài khi anh đẩy mặt nạ phòng hộ của mình lên. “Tại sao anh không giúp tất cả mọi người được nhẹ gánh và cưới cô gái luôn đi ?”
Benedict chỉ có thể đứng đó nhìn chằm chằm vào cậu em trai, bàn tay chàng sắp tuột khỏi tay cầm của thanh kiếm. Có bất kỳ khả năng nào rằng Colin không biết họ đang nói về ai không ?
Chàng lột cái mặt nạ của chàng ra và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá sẫm màu của em trai chàng rồi suýt rên lên thành tiếng. Colin biết. Chàng không biết làm thế nào Colin lại biết được, nhưng thằng nhóc chắc chắc là đã biết. Chàng cho rằng đáng ra chàng không nên quá ngạc nhiên như thế. Colin luôn luôn biết tất cả mọi thứ. Thực tế, người duy nhất trên đời có thể biết nhiều chuyện buôn hơn Colin là Eloise, và con bé thì cũng chẳng bao giờ cần hơn một vài giờ để truyền đạt tất cả những sự thông thái đáng ngờ của con bé cho Colin.
“Làm sao em biết được ?” Benedict cuối cùng hỏi.
Một khóe miệng của Colin nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt. “Về Sophie á ? Rất là rõ ràng mà.”
“Colin, cô ấy – “
“Một cô hầu ? Ai thèm quan tâm chứ ? Chuyện gì sẽ xảy ra cho anh nếu anh cưới cô ấy ?” Colin hỏi với một cái nhún vai hờ hững. “Những người anh chẳng thèm quan tâm sẽ tẩy chay anh ? Điên, em chẳng ngại bị tẩy chay bởi những kẻ em chẳng thèm muốn giao tiếp.”
Benedict tùy tiện nhún vai. “Anh vốn đã quyết định rằng anh không thèm quan tâm về những thứ vớ vẩn ấy,” chàng nói.
“Vậy thì cái vấn đề quái quỷ ngáng đường ấy là gì ?” Colin hỏi gào.
“Nó rất phức tạp.”
“Chẳng có gì trên đời phức tạp đến chẳng thể giải quyết.”
Benedict trầm ngâm một lúc, nhấn đầu mũi kiếm xuống mặt sàn và để cho lưỡi kiếm mỏng cong lên rồi cong xuống “Em có nhớ buổi dạ hội hóa trang của Mẹ không ?” chàng hỏi.
Colin chớp chớp mắt trước câu hỏi bất thình lình ấy. “Từ vài năm trước ? Ngay trước khi mẹ chuyển ra khỏi dinh thự Bridgerton á ?”
Benedict gật. “Chính nó. Em có nhớ đã gặp một cô gái mặc váy bạc không ? Em chặn bọn anh ngay ở sảnh.”
“Tất nhiên. Đó là cô nàng mà anh cứ mãi – ” Đột nhiên mắt Colin trợn tròn. “Đó không phải là Sophie !”
“Quá khác thường, đúng không ?” Benedict càu nhàu.
“Nhưng… Làm sao…”
“Anh không biết làm thế nào cô ấy lại vào đó được, nhưng cô ấy không phải là một người hầu.”
“Cô ấy không phải ?”
“Thì, cô ấy là một người hầu,” Benedict giải thích, “nhưng cô ấy cũng là con ngoài giá thú của Bá tước vùng Penwood.”
“Không phải người hiện tại – “
“Không, người đã mất mấy năm trước cơ.”
“Và anh biết tất cả chuyện này ?”
“Không,” Benedict nói, từ ngữ cộc lốc và những nốt giật nhấn trên lưỡi, “Anh không biết.”
“Ồ.” Colin cắn môi dưới giữa hai hàm răng khi anh hấp thụ ngữ nghĩa trong câu trả lời ngắn ngủi của anh trai mình. “Em hiểu rồi.” Anh nhìn chăm chú vào Benedict. “Thế anh định làm gì ?”
Thanh kiếm của Benedict, với lưỡi kiếm vốn đang cong lên cong xuống khi chàng ấn mũi kiếm xuống sàn, đột nhiên bật thẳng và rung bần bật trên tay chàng. Chàng vô định nhìn nó khi nó rung rung những đợt cuối cùng, rồi chẳng hề nhìn lên khi chàng nói, “Đó là một câu hỏi rất hay.”
Chàng vẫn rất nổi điên với Sophie vì sự dối trá của nàng, nhưng lỗi không chỉ ở mình nàng. Chàng cũng không nên đòi nàng phải trở thành nhân tình của chàng. Rõ ràng chàng có quyền để đề nghị, nhưng nàng cũng có quyền được từ chối. Và một khi nàng đã làm thế, chàng nên để nàng theo ý nàng.
Benedict đâu có được nuôi lớn dưới thân phận một đứa con hoang, và nếu những điều nàng đã phải trải quá quá đối khốn khổ đến nỗi nàng từ chối chịu chấp nhận mang thai một đứa con ngoài giá thú trong mình – vậy thì, chàng đáng ra nên tôn trọng điều đó.
Nếu chàng tôn trọng nàng, vậy chàng cũng nên phải tôn trọng những gì nàng tin tưởng.
Đáng ra chàng không nên quá hối thúc nàng, khăng khăng rằng mọi chuyện đều có thể, rằng nàng được tự do lựa chọn bất kỳ điều gì trái tim nàng mong muốn. Mẹ chàng đã đúng ; đúng là chàng có một cuộc đời dễ dàng. Chàng có của cải, gia đình, hạnh phúc… và không có gì thực sự ngoài tầm với của chàng. Điều kinh khủng duy nhất từng xảy ra trong cuộc đời chàng là cái chết yểu đột ngột của cha chàng, nhưng ngay cả khi ấy chàng cũng vẫn có gia đình chàng, cùng chàng tiến bước vượt qua nỗi đau. Chàng khó có thể tưởng tượng ra một nỗi đau, nỗi thương tổn tột cùng bởi chàng đã bao giờ phải trải qua chúng đâu.
Và không như Sophie, chàng chưa bao giờ phải cô độc.
Bây giờ thì sao đây ? Chàng vốn đã quyết định rằng chàng sẽ mặc kệ sự bài trừ xã hội và kết hôn cùng nàng. Một đứa con gái ngoài giá thú của một bá tước thì cũng hơi được chấp nhận hơn một người hầu, nhưng nó cũng chỉ hơi hơi thôi. Xã hội London có thể sẽ chấp nhận nàng nếu chàng buộc họ phải làm thế, nhưng họ sẽ không bao giờ đối xử thực sự tử tế với nàng. Chàng và Sophie hầu như chắc chắn phải sống một cuộc sống lặng lẽ trong vùng đồng quê, tranh xa khỏi xã hội London.
Nhưng trái tim chàng cũng chẳng cần quá một giây để biết rằng một cuộc sống lặng lẽ với Sophie còn dễ chịu hơn rất nhiều một cuộc đời công chúng mà không có nàng.
Có quan trọng gì không khi nàng là người con gái đêm dạ vũ ấy ? Nàng đã nói dối chàng về thân thế của nàng, nhưng chàng biết rõ tâm hồn nàng. Khi họ hôn, khi họ cùng cười, khi họ chỉ đơn thuần là cùng ngồi và trò chuyện – nàng chưa bao giờ từng giả tạo một phút giây.
Người con gái có thể khiến trái tim chàng ca hát chỉ với một nụ cười, người con gái có thể khiến cả thân thể chàng thỏa mãn chỉ đơn giản bằng cách ngồi bên cạnh chàng khi chàng vu vơ vẽ – người đó là Sophie thực sự.
Và chàng yêu nàng.
“Dường như anh đã ra được quyết định.” Colin nói trong thinh lặng.
Benedict trầm ngâm nhìn em trai chàng. Từ bao giờ thằng bé đã trở nên sâu sắc thế ? Nghĩ đến mới thấy, thằng bé đã lớn lên từ khi nào vậy ? Benedict luôn luôn nghĩ đến Colin như một kẻ bất lương tinh quái, quyến rũ và yêu đời, nhưng không bao giờ là người có bất kỳ lương tâm trách nhiệm nào.
Nhưng bây giờ khi chàng nhìn vào em trai chàng, chàng nhìn thấy một ai đó khác. Hai bờ vai em trai chàng nay đã rông hơn đôi chút, dáng bộ đã vững chãi hơn. Và đôi mắt em trai chàng như sáng suốt hơn. Đó là sự đổi khác lớn nhất. Nếu đôi mặt thực sự là cửa sổ của tâm hồn, vậy thì tâm hồn của Colin chắng phải đã trưởng thành hơn rất nhiều trong thời gian Benedict không hề chú ý.
“Anh nợ cô ấy vài lời xin lỗi,” Benedict cất tiếng.
“Em chắc là cô ấy sẽ tha thứ cho anh.”
“Cô ấy cũng nợ anh vài lời xin lỗi. Hơn cả vài lời.”
Benedict có thể nói rằng em trai chàng muốn ra tiếng hỏi, “Vì cái gì ?” nhưng cho sự tín nhiệm của chàng, tất cả những gì Colin nói là, “vậy anh có sẵn lòng tha thứ cho cô ấy ?”
Benedict gật.
Colin vươn tay và kéo lấy thanh kiếm trong tay chàng. “Em sẽ lấy cái này ra cho anh.”
Benedict nhìn lom lom vào những ngón tay em trai chàng trong một thoáng ngốc ngơ khá dài trước khi như giật mình tỉnh giấc. “Anh phải đi,” chàng thốt.
Colin chỉ vừa đủ để không phá lên cười. “Em cũng nghĩ thế.”
Benedict chăm chú nhìn em trai chàng và rồi, chẳng vì lý do nào khác ngoài một nguồn thôi thúc quá đỗi, chàng vươn tay và kéo Colin vào với một cái ôm ngắn. “Anh không nói điều này thường xuyên,” chàng nói, giọng chàng nghe bắt đầu hơi nghẹn trong tai chàng, “nhưng anh yêu cậu.”
“Em cũng yêu anh nữa, ông anh ngốc.” Nụ cười nhăn của Colin, luôn luôn có chút móc máy, nở rộ. “Bây giờ biến khỏi đây đi.”
Benedict ném cái mặt nạ của chàng cho cậu em trai và sải bước ra khỏi căn phòng.
“Ý mẹ là sao, cô ấy đi rồi ?”
“Chỉ có vậy thôi, mẹ e là như thế,” Quý bà Bridgerton nói, mắt bà buồn bã và đầy thương cảm. “Cô ấy đi rồi.”
Lực ép nơi thái dương chàng bắt đầu tăng dần ; đúng là chuyện lạ khi đầu chàng chưa nổ tung luôn rồi. “Và mẹ cứ để cô ấy cứ thế mà đi ?”
“Sẽ chẳng phải là đúng pháp luật gì nếu mẹ buộc cô ấy ở lại.”
Benedict gần như rên rỉ. Cũng có đúng luật gì khi chàng buộc nàng đến London đâu, nhưng chàng cũng vẫn đã làm được đấy sao.
“Thế cô ấy đi đâu ?” chàng hỏi.
Mẹ chàng dường như xẹp hết cả hơi trên ghế. “Mẹ không biết. Mẹ đã khăng khăng đòi cô ấy phải dùng một trong những cỗ xe ngựa nhà ta, một phần vì mẹ lo sợ cho sự an toàn của cô ấy nhưng một phần cũng bởi mẹ muốn biết nơi cô ấy đi.”
Benedict đập tay lên bàn một cái rầm. “Vậy thì, chuyện gì đã xảy ra ?”
“Như mẹ đang cố nói, mẹ có ý định để cô ấy dùng một trong những cỗ xe ngựa của nhà ta, nhưng rõ ràng là cô ấy không có ý muốn, và cô ấy đã biến mất trước khi mẹ kịp gọi xe đến.”
Benedict khẽ chửi thề. Sophie có lẽ vẫn còn lưu lại London, nhưng London thì quá rộng lớn và dân số cực đông. Sẽ gần như là không thể để tìm một người không muốn bị tìm thấy.
“Mẹ đã giả sử,” Violet tế nhị nói, “rằng hai đưa đã chia tay.”
Benedict cào tay qua tóc, rồi chợt thoáng thấy cái ống tay áo màu trắng của chàng. “Ôi, Chúa tôi,” chàng làu bàu. Chàng đã chạy thẳng tới đây trong bộ quần áo đấu kiếm. Chàng nhìn lên mẹ chàng với một cái đảo tròng mắt. “Làm ơn đừng giảng giải về cách hành xử quý ông gì gì đó vào ngày lúc này nhé, Mẹ.”
Miệng bà giật giật. “Ta sẽ chẳng mơ về điều đó đâu.”
“Con sẽ phải đi đâu tìm cô ấy đây ?”
Ánh vui vẻ rời khỏi mắt Violet. “Mẹ không biết, Benedict. Mẹ ước gì mẹ biết. Mẹ khá là thích Sophie.”
“Cô ấy là con gái của Penwood,” chàng nói.
Violet nhíu mày. “Ta cũng nghi ngờ cái gì đó giống thế. Ngoài giá thú, phải không ?”
Benedict gật.
Mẹ chàng mở miệng định nói gì đó, nhưng chàng chẳng bao giờ tìm ra được đó là gì, bởi chính giây phút ấy, cửa phòng bà bật mở, đập thẳng vào tường với một tiếng rầm đáng sửng sốt. Francesca, người rõ ràng đã chạy hồng hộc qua ngôi nhà, dừng đâm thẳng vào bàn mẹ cô, theo sau đó là Hyacinth, người va mạnh vào sau Francesca.
“Chuyện gì ?” Violet hỏi, đứng bật dậy.
“Là Sophie,” Francesca nói hổn hển.
“Mẹ biết,” Violet nói. “Cô ấy đã đi. Chúng ta – “
“Không !” Hyacinth ngắt lời, đập một tờ giấy xuống bàn. “Nhìn đi.”
Benedict cố tóm lấy tờ giấy, thứ mà chàng đã ngay lập tức nhận ra là một bài báo Whistledown, nhưng mẹ chàng giật được nó trước. “Cái gì thế ?” chàng hỏi, dạ dày chàng quặn đau khi chàng nhìn mặt mẹ chàng tái dần.
Bà trao chàng bài báo. Chàng đọc nhanh qua nó, lướt thẳng qua những phần về Công tước vùng Ashbourne, Bá tước vùng Macclesfield, và Penelope Fearington trước khi chàng tới được phần báo nói về người chắc chắn là Sophie.
“Tù ?” chàng thốt, từ ngữ thì thào tuột ra khỏi miệng chàng.
“Chúng ta phải tìm cách thả con bé,” mẹ chàng nói, lưng bà ưỡn thẳng như một vị tướng trước giờ ra trận.
Nhưng Benedict đã chạy thẳng ra ngoài cửa rồi.
“Chờ đã !” Violet hét, đuổi theo chàng. “Ta cũng đi với con.”
Benedict dưng lại ngay trước khi chàng tới được những bậc cầu thang. “Mẹ sẽ không đi,” chàng ra lệnh. “Con sẽ không để mẹ tới những – “
“Ôi, làm ơn đi,” Violet đáp trả. “Ta còn lâu mới là loại hoa cảnh trong vườn. Và ta có thể làm chứng cho tính trung thực của con bé.”
“Con cũng đi nữa,” Hyacinth nói, phanh cái rầm bên cạnh Francesca, người cũng đã theo chân họ chạy ra ngoài hành lang.
“Không !” đến từ lời đáp đồng nhất ngay lập tức của cả mẹ và anh trai.
“Nhưng – “
“Mẹ nói không,” Violet nói lại lần nữa, giọng bà sắc cạnh.
Francesca thả ra một cái khịt dỗi dằn. “Con cho rằng sẽ chẳng có kết quả gì cho con nếu khăng khăng – “
“Đừng có mà kết thúc cái câu ấy,” Benedict cảnh báo.
“Cứ như là anh chịu cho em thử ấy.”
Benedict lờ con bé đi và quay sang mẹ chàng. “Nếu mẹ muốn đi, chúng ta sẽ đi ngay lập tức.”
Bà gật. “Xe ngựa sẽ đến ngay, và con sẽ chờ ở ngoài cổng.”
Mười phút sau, họ lên đường.