Đọc truyện An Offer Of A Gentleman – Chương 14
Rosamund Reiling thề rằng cô ấy đã nhìn thấy Benedict Bridgerton quay lại London. Bổn tác giả có ý tin vào tính xác thực của nguồn tin này ; Tiểu thư Reiling có thể tăm tia thấy một quý ngài độc thân dù anh ta có lẫn trong đám đông những năm mươi người.
Thật đáng tiếc thay, Tiểu thư Reiling dường như chẳng trói được vị nào cả.
Phu nhân Whistledown của tở Nhật báo Xã hội.
Ngày 12 tháng 5 năm 1817.
Benedict chỉ mới bước được hai bước về phía phòng khách thì cô em gái quý hóa Eloise của chàng xông ra từ phía sảnh. Giống như tất cả những Bridgerton khác, cô cũng có mái tóc dày màu hạt dẻ và một nụ cười rạng rỡ. Tuy nhiên, khác với Benedict, mắt cô rất trong trẻo đậm màu xanh lá – giống hệt mắt của Colin.
Và chàng chợt nhận ra, chúng cũng giống hệt màu mắt của Sophie.
“Benedict !” cô gào tướng, nhảy bổ vào ôm chặt lấy chàng. “Anh đã chốn ở đâu thế ? Mẹ đã cằn nhằn hết cả tuần vừa rồi đấy, bà cứ lẩm bẩm hỏi xem anh mất tăm mất tích ở đâu.”
“Kỳ nhỉ, khi anh nói chuyện với Mẹ, chỉ vừa mới hai phút trước thôi, những lời cằn nhằn của bà lại là về em đấy, bà hỏi xem khi nào thì em định kết hôn.”
Eloise xị mặt. “Khi nào em gặp một ai đó đáng để cưới, khi đó hãy tính. Em ước rằng có ai đó mới chuyển vào thành phố. Em cảm thấy như thể mình đã gặp đến cả trăm người hay khoảng thế hết lần này đến lần khác.”
“Thì đúng là em có gặp cả trăm người hay khoảng thế hết lần này đến lần khác mà.”
“Chính xác những gì em muốn nói,” cô nói. “Chẳng có bí mật nào còn ẩn giấu ở London cả. Em biết tất cả mọi thứ về tất cả mọi người mất rồi.”
“Thật sao ?” Benedict hỏi, hoàn toàn nghiêm túc, không có đến một chút tin hin giễu cợt nào.
“Cứ nói móc thoải mái đi,” cô nói, chĩa thẳng những ngón tay cô về phía chàng trong một tư thế mà chàng biết chắc rằng mẹ họ sẽ nói nó không ra dáng quý cô chút nào, “em không có thổi phồng lên tý nào đâu.”
“Dù một tý cũng không ?” chàng cười nhăn nhở.
Cô quắc mắt. “Thế anh đã ở đâu suốt tuần qua hả ?”
Chàng bước vào trong phòng khách và thả tõm mình xuống cái ghế sôfa. Có lẽ chàng nên đợi con bé ngồi xuống trước, nhưng đây là em gái chàng cơ mà, chàng chưa bao giờ cảm thấy cần phải cố ra dáng khi họ ở một mình cả.
“Tới tiệc nhà Cavender,” chàng nói, gác chân lên cái bàn thấp. “Nó thật đáng kinh tởm.”
“Mẹ sẽ giết anh nếu bà bắt quả tang anh gác chân lên bàn như thế,” Eloise nói, ngồi xuống cái ghế bên cạnh chàng. “Và tại sao cái bữa tiệc đó lại kinh khủng đến vậy ?”
“Những kẻ đến dự tiệc.” Chàng liếc về phía cái chân chàng và quyết định để chúng ở nguyên chỗ chúng đang ở. “Một lũ những kẻ còn hơn cả thô lỗ, anh chưa gặp những tên đó bao giờ.”
“Miễn là anh không nói quá lên là được.”
Benedict nhướn một bên lông mày trước luận điệu móc máy của cô. “Em, nhóc con, bị cấm không được cưới bất kỳ tên nào có mặt ở buổi tiệc đó.”
“Một mệnh lệnh cô em gái ngoan ngoãn của anh thấy không khó trong việc tuân theo.” Cô đập đập hai bàn tay lên thành ghế. Benedict phải mỉm cười ; Eloise luôn là một cái bọc năng lượng, chưa bao giờ ngồi im được một chỗ cả.
“Nhưng,” cô nói, nhìn lên với hai con mắt nheo nheo, “điều đó vẫn chưa nói rõ ra chỗ anh đã chốn trong suốt tuần rồi.”
“Có ai từng nói với em rằng em quá mức thọc mạch không ?”
“Oh, lúc nào cũng có. Thế rút cuộc anh đã ở đâu ?”
“Và dai như đỉa nữa.”
“Thì em vốn thế mà. Anh đã ở đâu hả ?”
“Anh có từng nhắc đến việc anh đang xem xét đầu tư vào một công ty sản xuất rọ mõm cỡ dành cho người chưa nhỉ ?”
Cô ném thẳng một cái gối vào chàng. “Anh đã ở đâu ?”
“Thực sự thì,” chàng nói, nhẹ nhàng ném cái gối lại về phía cô, “câu trả lời không có chút thú vị nào đâu. Anh ở chỗ Nhà Tranh Của Tôi, cố gắng hồi phục sức khỏe sau một trận cảm khó chịu.”
“Em tưởng anh vốn đã khỏi ốm rồi mà.”
Chàng đánh giá cô với một biểu cảm xen lẫn giữa kinh ngạc và chán ghét. “Làm thế nào mà em biết được điều đó ?”
“Em luôn biết mọi thứ. Điều đó anh nên hiểu rõ hơn ai hết chứ.” Cô cười toe toét.
“Cảm cúm có thể kinh dị lắm. Thế anh lại cảm lại à ?”
Chàng gật. “Sau khi lội trong mưa.”
“Thế thì, anh cũng chẳng thông minh lắm nhỉ.”
“Có lý do gì,” chàng hỏi, liếc quanh căn phòng như thể chàng đang hướng câu hỏi của mình vào một ai đó khác ngoài Eloise, “để tôi cho phép mình bị xỉ nhục vì sự dại dột của bản thân bởi một cô em gái không nhỉ ?”
“Có lẽ bởi vì em làm điều đó rất tốt.” Cô đá vào chân chàng, cố đạp nó ra khỏi cái bàn. “Mẹ sẽ xuống đây trong vài giây nữa thôi, em chắc đấy.”
“Không đâu,” chàng trả đũa. “Bà bận rồi.”
“Bận làm gì ?”
Chàng vẫy tay về phía cái trần nhà. “Hướng dẫn cô hầu mới.”
Cô bật thẳng dậy. “Chúng ta có một cô hầu mới ? Chẳng ai báo cho em biết cả.”
“Trời ơi,” chàng lè nhè, “có chuyện xảy ra và Eloise nhà ta không biết nè.”
Cô lại tựa người vào cái ghế, rồi đá chàng lần nữa. “Người dọn dẹp ? Hầu phòng ? Phụ việc trong bếp ?”
“Sao em quan tâm làm gì ?”
“Luôn luôn tốt khi biết mọi thứ mà.”
“Cô ấy sẽ giúp đỡ cho mấy đứa, làm hầu phòng, anh tin vậy.”
Eloise chỉ mất khoảng nửa giây để phân tích thông tin đó. “Và làm thế nào mà anh biết được ?”
Benedict nhận ra rằng chàng nên nói cho con bé biết sự thật. Có Chúa biết con bé vẫn sẽ biết được từ đầu đến đuôi câu chuyện khi mặt trời khuất bóng thôi, kể cả nếu chàng có không kể cho con bé nghe. “Bởi vì anh đã đưa cô ấy đến đây.”
“Cô hầu á ?”
“Không phải Mẹ. Tất nhiên là cô hầu.”
“Từ khi nào anh dính dáng đến việc thuê nhân công thế ?”
“Từ khi cô gái đặc biệt đó gần như cứu sống anh bằng cách chăm sóc anh khi anh ốm.”
Eloise há hốc. “Anh ốm đến thế á ?”
Cứ để con bé tin rằng chàng ốm gần chết. Thêm một tý thương xót và quan tâm có thể sẽ là lợi thế cho chàng vào lần tới nếu chàng cần dụ dỗ con bé làm gì đó. “Bây giờ anh có khá hơn rồi,” chàng ôn tồn nói. “Em định đi đâu thế ?”
Cô đã đứng sẵn dậy luôn rồi. “Tìm Mẹ và gặp cô hầu mới. Cô ấy có lẽ đang phải đợi Francesca và em, khi mà bây giờ Marie đã bỏ đi rồi.”
“Em làm mất hầu gái của em ?”
Eloise sửng cồ. “Cô ta bỏ chúng ta để đến với cái bà Quý bà Penwood kinh dị đó.”
Benedict buộc phải bật cười trước sự miêu tả của cô. Chàng còn nhớ khá rõ buổi gặp mặt giữa chàng và Quý bà Penwood ; chàng, cũng giống Eloise, thấy bà ta thật kinh dị.
“Quý bà Penwood có tiếng xấu về việc hành hạ người hầu của bà ta. Có đến ba cô hầu phòng đến rồi lại trốn khỏi bà ta chỉ trong năm nay đấy. Bà ta còn trộm lấy cô hầu của Phu nhân Featherington ngay dưới mũi bà ấy, nhưng cô gái tội nghiệp đó chỉ chịu được có hai tuần.”
Benedict kiên nhẫn lắng nghe tràng tố cáo của em gái chàng, ngạc nhiên rằng chàng có cảm thấy hứng thú. Dẫu vậy vì một vài lý do lạ lùng nào đó, chàng có muốn lắng nghe.
“Marie sẽ bò lết về chỉ trong một tuần thôi, năn nỉ chúng ta nhận lại cô ta, cứ nhớ lời em đấy,” Eloise nói.
“Anh luôn luôn nhớ lời của em mà,” chàng đáp, “Anh chỉ không phải lúc nào cũng để tâm thôi.”
“Anh,” Eloise quay người, chĩa thẳng một ngón tay vào chàng, “rồi sẽ có ngày anh hối tiếc vì đã nói thế.”
Chàng lúc lắc cái đầu, cười nửa miệng. “Hơi bị nghi ngờ đấy.”
“Hmmph. Em lên lầu đây.”
“Cứ vui vẻ nhé.”
Cô thè lưỡi làm mặt xấu – chắc chắn đó không phải là hành vi đoan trang của một quý cô hai mươi mốt tuổi – và rời khỏi căn phòng.
Benedict xoay xở để hưởng thụ không khí thanh bình được có ba phút trước khi những tiếng bước chân lại một lần nữa vang lên từ phía sảnh, hướng thẳng về phía chàng. Khi chàng ngước nhìn lên, chàng nhìn thấy mẹ chàng đứng ở cửa.
Chàng bật thẳng dậy ngay lập tức. Chắc chắn là những cách cư xử đúng mực có thể bị lờ đi trước mặt một cô em gái, nhưng trước mặt một bà mẹ thì không bao giờ.
“Ta nhìn thấy chân con gác lên trên bàn đấy,” Violet nói trước khi chàng có thể kịp há miệng.
“Con chỉ đang phủi bụi trên giày của con thôi mà.”
Bà nhướng mày, rồi bước đến chỗ chiếc ghế vừa nãy mới bị chiếm đóng bởi Eloise và ngồi xuống. “Được rồi, Benedict,” bà nói trong chất giọng cực kỳ nghiêm túc.
“Con bé là ai ?”
“Ý mẹ là cô Beckett ?”
Violet tặng cho chàng một cái gật hơi bị uy quyền. “Con không biết, con cứu cô ấy khi cô ấy đang làm việc cho nhà Cavender và rõ ràng là bị ngược đãi bởi thằng con trai của họ.”
Violet tái nhợt đi. “Thế hắn…. Ôi trời ơi. Thế con bé …”
“Con không nghĩ thế,” Benedict nói dứt khoát. “Thực tế, con chắc chắn là cô ấy không bị làm sao cả. Nhưng không hề thiếu phần cố gắng từ phía hắn.”
“Cô gái tội nghiệp. Thật may mắn làm sao khi có con ở đó để cứu cô bé.”
Benedict phát hiện ra rằng chàng không hề thích việc nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm ấy trên đất nhà Cavender. Kể cả khi hành động giải cứu đã kết thúc khá là tốt đẹp, nhưng chàng vẫn không thể ngừng nghĩ đến những gì có thể sẽ xảy ra “nếu như”. Nếu như chàng không đến kịp lúc ? Nếu như Cavender và bạn bè hắn ít say hơn và ngoan cố hơn ? Sophie đã có thể bị cưỡng hiếp. Sophie sẽ bị cưỡng hiếp.
Và giờ đây khi chàng đã biết nàng, quan tâm nàng, ý niệm về những gì đã có thể xảy ra khiến chàng buốt cóng đến tận xương.
“Dù sao thì,” Violet nói, “con bé không phải không phải là người mà con bé khẳng định mình là như thế. Điều đó thì mẹ chắc đấy.”
Benedict ngồi thẳng dậy. “Tại sao mẹ lại nói thế ?”
“Con bé được giáo dục quá tốt. Chủ cũ của mẹ con bé có thể cho phép con bé cùng học vài bài học với con gái họ, nhưng tất cả những bài học đó ? Mẹ nghi ngờ điều đó đấy. Benedict, con bé nói tiếng Pháp !”
“Cô ấy ?”
“Thì, mẹ cũng không khẳng định được chắc lắm,” Violet thừa nhận, “nhưng mẹ bắt gặp con bé nhìn vào một cuốn sách trên bàn của Francesca và cuốn đó được viết bằng tiếng Pháp.”
“Nhìn vào không giống việc đọc được đâu mẹ à.”
Bà bắn cho chàng một cái nhìn dằn dỗi. “Nói cho con nghe, mẹ có nhìn vào cách mắt con bé chuyển động. Con bé đang đọc quyển sách đó.”
“Nếu mẹ nói thế, thì chắc điều đó là đúng.”
Mắt Violet nheo nheo. “Con đang mỉa mai ta đấy hử ?”
“Bình thường thì,” Benedict nói với một cái mỉm cười, “Con sẽ nói đúng, nhưng trong trường hợp này, con đang khá là nghiêm túc đấy.”
“Có lẽ con bé là con gái của một gia đình quý tộc nhưng đã bỏ nhà ra đi,” Violet trầm ngâm.
“Bỏ nhà ra đi ?”
“Vì bị dính bầu ấy,” bà giải thích.
Benedict không quen lắm với việc mẹ mình nói thẳng ra như thế. “Er, không,” chàng nói, nghĩ đến lời từ chối không khoan nhượng của Sophie về việc trở thành nhân tình của chàng. “Con không nghĩ thế.”
Nhưng rồi chàng nghĩ – tại sao không ? Có lẽ nàng từ chối việc đưa một đứa con ngoài giá thú đến với thế giới này bởi nàng vốn đã có một đứa con hoang rồi, và không muốn lập lại sai lầm lần nữa.
Miệng Benedict đột nhiên đắng ngắt. Nếu Sophie đã có một đứa con, vậy có nghĩa là Sophie đã từng có một người tình.
“Hoặc có lẽ,” Violet nói tiếp, “bản thân con bé là một đứa con ngoài giá thú của một nhà quý tộc.”
Giả thiết này hợp lý hơn – và có thể chấp nhận được hơn. “Một nhà quý tộc thì ông ta sẽ phải nghĩ đến việc cho cô ấy một khoản quỹ để cô ấy không phải làm việc như một người quét dọn chứ.”
“Có đầy kẻ hoàn toàn lờ đi con hoang của mình đấy thôi,” Violet nói, mặt bà nhăn lại vì kinh tởm. “Đấy chẳng phải là việc gây xôn xao dư luận gì.”
“Có xôn xao hơn việc họ có những đứa con bên ngoài từ đầu không ạ ?”
Biểu lộ của Violet chuyển sang hơi bị gắt.
“Bên cạnh đó,” Benedict nói, lại tựa người về phía cái ghế và vắt chân ngang gối, “nếu cô ấy là con hoang của một quý tộc, và ông ta đủ quan tâm đến cô ấy đủ để đảm bảo rằng cô ấy được học hành tử tế từ khi còn là một đứa trẻ, vậy thì tại sao giờ đây cô ấy lại hoàn toàn không một xu dính túi như thế ?”
“Hmmm, lập luận tốt đấy.” Violet gõ ngón trỏ lên mà, bĩu môi, rồi tiếp tục gõ tiếp. “Nhưng đừng lo lắng,” cuối cùng bà nói, “Ta sẽ tìm ra mọi chuyện về con bé chỉ trong vòng một tháng thôi.”
“Con đề nghị mẹ nên tìm Eloise giúp đỡ,” Benedict nói, nhếch mép cười.
Violet gật. “Ý hay. Con bé đó có thể nọc cả Napoleon phải phun hết những bí mật của ông ta ra.”
Benedict đứng đậy. “Con phải đi đây. Con mệt lử vì đi đường rồi, con cần phải về nhà.”
“Con luôn có thể ở lại đây.”
Chàng tặng bà một nụ cười nửa miệng. Mẹ chàng không thích gì hơn việc những đứa con của bà ở gần trong tầm với. “Con cần phải về với túp lều của riêng con,” chàng nói, cúi người và tặng bà một nụ hôn trên má. “Cám ơn mẹ vì đã tìm một vị trí cho Sophie.”
“Ý con là Cô Beckett chứ ?” Violet hỏi, miệng bà kín đáo nhếch lên.
“Sophie, Cô Beckett,” Benedict nói, giả đò chẳng có gì khác biệt. “Mẹ định gọi cô ấy theo cách nào mà chẳng được.”
Khi chàng đi, chàng không nhìn thấy được cảnh bà cười hớn hở sau lưng chàng.
Sophie biết nàng không nên để mình trở nên quá thoải mái ở nhà Bridgerton – dù sao, sau này nàng cũng sẽ rời đây ngay khi nàng thu xếp được – nhưng khi nàng nhìn quanh căn phòng của mình, chắc chắn đây là căn phòng dễ chịu nhất mà bất kỳ người hầu nào có thể có được, và nàng nghĩ đến sự thân thiện và nụ cười cởi mở của Quý bà Bridgerton.
Nàng cứ không thể ngừng ước rằng nàng có thể ở lại đây mãi mãi.
Nhưng điều đó là không thể được. Nàng biết điều đó rõ như việc nàng biết tên nàng là Sophia Maria Beckett, chứ không phải là Sophia Maria Gunningworth.
Và trên tất cả, sẽ luôn có khả năng nàng sẽ gặp phải Araminta, nhất là khi giờ đây Quý bà Bridgerton đã để nàng từ vị trí người hầu dọn dẹp lên làm hầu gái riêng cho các con bà. Một hầu gái riêng, lấy ví dụ, sẽ phải đi kèm hoặc hộ tống các cô gái khi họ ra khỏi nhà. Ra những nơi mà Araminta có thể chọn để lui tới.
Và Sophie không hề nghi ngờ gì về việc Araminta sẽ tìm ra cách để cuộc đời nàng trở thành địa ngục. Araminta ghét nàng đến bất chấp mọi lý do, vượt xa mọi cảm xúc. Nếu bà ta nhìn thấy Sophie ở London, bà ta còn lâu mới lờ nàng đi. Sophie không hề nghi ngờ rằng Araminta sẽ dối trá, lừa lọc và dùng mọi mánh lới chỉ để khiến cuộc đời của Sophie kinh khủng hơn.
Bà ta ghét Sophie đến như vậy đấy.
Nhưng nếu Sophie thực sự thành thật với bản thân, thì lý do thực sự khiến nàng không thể ở lại London không phải là Araminta. Mà là Benedict.
Làm sao nàng có thể tránh mặt chàng khi nàng sống trong nhà của mẹ chàng chứ ? Lúc này đây nàng đang điên tiết với chàng – cực kỳ điên tiết, nói trắng ra là thế – nhưng nàng biết, tận trong tâm khảm, rằng cơn giận giữ này chỉ là tạm thời thôi. Làm sao nàng có thể kháng cự lại chàng chứ, ngày này qua ngày khác, khi mà chỉ dáng dấp của chàng thôi cũng đủ để khiến nàng bủn rủn ? Chỉ cần chàng mỉm cười, nụ cười nghiêng ngả ấy, là nàng đã thấy mình phải bám lấy cái gì đó, cốt chỉ để giữ bản thân không tan ra trong một một cái ao tù thảm hại trên sàn nhà.
Nàng đã phải lòng không đúng người. Nàng sẽ không bao giờ có thể khiến chàng chấp nhận theo những điều kiện của nàng, và nàng từ chối đến với chàng theo những điều kiện mà chàng muốn. Chuyện này thật vô vọng.
Sophie được cứu không chìm sâu thêm vào những suy nghĩ phiền muộn hơn nữa bởi tiếng gõ cửa phòng nàng. Khi nàng trả lời, “Vâng ?” cánh cửa mở ra, và Quý bà Bridgerton bước vào.
Sophie ngay lập tức đứng bật dậy và khẽ nhún chào. “Người cần gì sao, thưa lệnh bà ?” nàng hỏi.
“Không, không có gì đâu,” Quý bà Bridgerton đáp. “Ta chỉ đến để xem xem cháu đã ổn định mọi thứ chưa. Cháu có cần gì thêm không ?”
Sophie chớp mắt. Quý bà Bridgerton đang hỏi nàng có cần thêm gì không ? Điều này thật quá ngược lại với mối quan hệ chủ – tớ trong nhà. “Er, không thưa lệnh bà,” Sophie nói. “Ngược lại lệnh bà có cần cháu lấy gì không ạ ?”
“Không cần đâu. Cháu không cần phải cảm thấy có trách nhiệm làm việc ngay hôm nay. Ta muốn cháu ổn định mọi thứ trước để cháu khỏi rối trí khi cháu bắt đầu làm việc.”
Sophie đánh mắt về phía cái túi nhỏ của nàng. “Cháu không có gì nhiều để phải dỡ hành lý. Thực sự, cháu rất muốn bắt tay vào làm việc ngay lập tức ạ.”
“Vớ vẩn. Đã gần cuối ngày rồi, và chúng ta cũng không có kế hoạch ra ngoài tối nay. Mấy cô con gái của ta và ta đã làm mọi thứ với chỉ một cô hầu riêng suốt tuần rồi ; chúng ta chắc chắn là có thể sống sót qua thêm một đêm nữa.”
“Nhưng –”
Quý bà Bridgerton mỉm cười. “Không nói thêm gì nữa, được không cháu. Một ngày rảnh rỗi là điều tối thiểu ta có thể làm sau khi cháu cứu sống con trai ta.”
“Cháu chẳng làm gì nhiều cả,” Sophie nói. “Ngài ấy vẫn sẽ ổn mà không có cháu.”
“Vớ vẩn, cháu giúp nó khi nó cần sự giúp đỡ, và chỉ vì điều đó thôi ta cũng nợ cháu rồi.”
“Đó là vinh dự của cháu bà ạ,” Sophie đáp. “Đó là điều ít nhất cháu có thể làm cho ngài ấy sau những gì ngài ấy đã làm cho cháu.”
Rồi, cho sự sửng sốt lớn nhất của nàng, Quý bà bước tới và ngồi xuống chiếc ghế đằng sau bàn viết của Sophie.
Bàn viết đấy ! Sophie vẫn còn đang cố đo lường nó. Có người hầu nào được cho phép có một bàn viết không nhỉ ?
“Vậy kể cho ta biết, Sophie,” Quý bà Bridgerton nói với một nụ cười quyến rũ – nụ cười ấy ngay lập tức khiến nàng nhớ đến nụ cười toe dễ chịu của Benedict. “Cháu từ đâu đến ?”
“Phía đông Angilia ạ,” Sophie đáp, thấy rằng chẳng có lý do gì để phải nói dối. Nhà Bridgerton đến từ vùng Kent ; Quý bà Bridgerton chắc cũng không quen thuộc gì với vùng Norfolk, nơi Sophie đã lớn lên cả. “Nơi đó không xa Sandringham lắm, nếu lệnh bà biết nơi đó là ở đâu.”
“Ta có biết,” Quý bà Bridgerton nói. “Ta chưa từng đến đó, nhưng ta có nghe nói đó là một tòa nhà rất đẹp.”
Sophie gật. “Đúng vậy ạ. Tất nhiên là cháu chưa từng có dịp được vào trong thăm thú. Nhưng vẻ ngoài của tòa nhà rất đẹp.”
“Thế mẹ cháu làm việc ở đâu ?”
“Đồi Blackheath ạ,” Sophie đáp, đây là những lời nói dối dễ dàng tuột khỏi đầu lưỡi. Nàng đã bị hỏi câu hỏi này đủ thường xuyên ; đã từ lâu nàng đặt một cái tên cho ngôi nhà hư cấu của nàng. “Lệnh bà có biết nơi đó không ạ ?”
Chân mày Quý bà Bridgerton nhíu lại. “Không, hình như là không.”
“Nó ở hơi chếch về phía Bắc của Swaffham.”
Quý bà Bridgerton lắc đầu. “Không, ta không biết nơi đó.”
Sophie trao cho bà một nụ cười nhỏ nhẹ. “Không nhiều người biết nơi đó lắm ạ.”
“Cháu có anh chị em gì không ?”
Sophie không quen lắm với việc chủ nhân muốn biết nhiều như vậy về lai lịch của nàng ; thường thường thì tất cả nhưng gì họ quan tâm đến là những chủ nhân trước và lời giới thiệu của họ cho nàng. “Không ạ,” nàng nói. “Cháu là con một.”
“Ồ, vậy thì, ít nhất cháu được làm bạn với những cô bé cháu học cùng nhỉ. Chắc cháu cũng thấy dễ chịu hơn vì có họ.”
“Cũng tốt ạ,” Sophie dối. Thật sự thì, học cùng với Rosamund và Posy hoàn toàn là tra tấn. Nàng thích thời gian học một mình với gia sư của nàng trước khi ba người kia đến sống ở Penwood hơn.
“Ta phải nói rằng, những người chủ của mẹ cháu phải rất rộng rãi đấy – ta xin lỗi,” Quý bà Bridgerton tự ngắt lời mình, chân mày bà nhíu lại, “Cháu đã nói tên họ là gì ấy nhỉ ?”
“Grenville ạ.”
Trán bà nhăn lại lần nữa. “Ta không quen cái tên đó lắm.”
“Họ không thường xuyên đến London.”
“A, điều đó giải thích được tại sao. Nhưng như ta đã nói, họ phải rất rộng rãi khi cho phép cháu cùng học với con gái họ. Mà cháu đã được học những gì ?”
Sophie cứng người lại, không chắc chắn rằng nàng đang bị thẩm vấn hay là do Quý bà Bridgerton thực sự hứng thú. Chưa ai từng đào sâu vào lai lịch của nàng như thế. “E, những môn học bình thường thôi ạ,” nàng rào đón. “Số học, văn học. Lịch sử, một chút thần thoại học. Tiếng Pháp.”
“Tiếng Pháp ?” Quý bà Bridgerton hỏi, nhìn khá là sửng sốt. “Thú vị làm sao. Những gia sư người Pháp có thể rất đắt đỏ đấy.”
“Cô gia sư nói được tiếng Pháp ạ,” Sophie giải thích. “Vì vậy điều đó không tốn thêm là mấy ạ.”
“Thế tiếng Pháp của cháu thế nào ?”
Sophie không định kể cho bà sự thật, và nói rằng nó hoàn hảo. Hoặc gần như hoàn hảo. Nàng đã không tập luyện nhiều năm rồi và cách phát âm của nàng có lẽ cũng đã ảnh hưởng nhiều. “Cũng tạm được ạ,” nàng nói. “Đủ tốt để trở thành một cô hầu người Pháp ạ, nếu đó là điều lệnh bà mong muốn.”
“Ồ, không,” Quý bà Bridgerton nói, cười vui vẻ. “Trời đất, không. Ta biết bây giờ đang có mốt thịnh hành là có những người hầu người Pháp, nhưng ta sẽ không bao giờ đề nghị cháu phải giả phát âm với cách nhấn âm của người Pháp.”
“Lệnh bà quả thật rất chu đáo ạ,” Sophie nói, cố gắng không để sự hồ nghi hiện lên trên khuôn mặt. Nàng chắc chắn rằng Quý bà Bridgerton phải là một người tốt ; bà phải là một người tốt thì mới nuôi lớn được một gia đình tuyệt vời đến thế. Nhưng thế này thì gần như là quá tốt.
“Vậy, hãy – ồ, chào con, Eloise. Điều gì đã đưa con lên đây vậy ?”
Sophie nhìn ra lối cửa và nhìn thấy một người chỉ có thể là một cô gái nhà Bridgerton đứng đó. Mái tóc dày màu hạt dẻ của cô được cuộn lại một cách tao nhã đằng sau gáy, và miệng cô thì rộng và diễn cảm, giống hệt Benedict.
“Benedict nói với con rằng chúng ta có một cô hầu mới,” Eloise nói.
Quý bà Bridgerton chỉ vào Sophie. “Đây là Sophie Beckett. Chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi. Mẹ nghĩ thời gian tới sẽ rất tuyệt đấy.”
Eloise trao cho mẹ cô một cái nhìn kỳ dị – hay ít nhất Sophie nghĩ đó là một cái nhìn kỳ dị. Nàng cho rằng có thể cũng có khả năng rằng Eloise luôn nhìn mẹ cô với một ánh nhìn nghiêng hơi nghi ngờ, hơi bối rối. Nhưng không hiểu sao Sophie không nghĩ thế.
“Anh trai tôi nói rằng chị đã cứu sống anh ấy,” Eloise nói, nhìn từ mẹ cô sang Sophie.
“Ngài ấy nói quá lên đấy ạ,” Sophie nói, một nụ cười nhẹ bỗng hiện trên môi nàng.
Eloise nhìn nàng chăm chú với một cái liếc ranh mãnh, và Sophie có cảm tưởng rằng Eloise đang phân tích nụ cười của nàng, thử đánh giá xem có phải nàng đang nói mỉa Benedict không, và nếu có, thì xem xem cái mỉa mai ấy là do muốn trêu đùa hay là do nàng không tốt tính.
Khoảnh khắc ấy dường như kéo dài vô tận, và rồi hai bờ môi của Eloise cong lên trong một cử chỉ quỷ quyệt đáng sững sờ. “Tôi nghĩ mẹ nói đúng,” cô nói. “Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất tuyệt đấy.”
Sophie cho rằng mình vừa trải qua một bài kiểm tra quyết định nào đó.
“Thế chị đã gặp Francesca và Hyacinth chưa ?” Eloise hỏi.
Sophie lắc đầu, cùng lúc khi Quý bà Bridgerton nói, “Hai đứa đều không có nhà. Francesca đang ở chỗ Daphne, và Hyacinth đang chốn ở nhà Featherington. Con bé và Felicity dường như đã làm hòa rồi và lại một lần nữa chẳng thể tách rời được.”
Eloise cười khúc khích. “Tội nghiệp Penelope. Con nghĩ bạn ấy vốn đang tận hưởng khoảnh khắc bình yên lặng lẽ hiếm hoi khi Hyacinth đi. Con biết con cũng như vậy với Felicity.”
Quý bà Bridgerton quay sang Sophie và giải thích, “Con gái Hyacinth của ta thường xuyên được tìm thấy ở nhà bạn thân nhất của con bé, Felicity Featherington. Và nếu con bé không ở bên đó, thì Felicity có thể được tìm thấy ở đây.”
Sophie mỉm cười và gật, tự hỏi một lần nữa rằng tại sao họ lại chia sẻ những câu chuyện nhỏ thú vị ấy với nàng. Họ đang xử xự với nàng như thể nàng là người trong nhà, ngay cả gia đình của nàng cũng chưa bao giờ từng làm thế.
Điều đó thật kỳ lạ.
Thật kỳ lạ và thật tuyệt vời.
Thật kỳ lạ, tuyệt vời và thật kinh khủng.
Bởi vì điều đó sẽ chẳng bao giờ kéo dài mãi mãi.
Nhưng có lẽ nàng có thể ở lại đây lâu thêm chút nữa. Không lâu lắm. Chỉ vài tuần thôi – mà cũng có thể là một tháng. Chỉ vừa đủ lâu để nàng sắp xếp lại mọi thứ và những suy nghĩ rối rắm trong đầu. Chỉ vừa đủ lâu để nàng thư giãn và giả vờ rằng nàng còn hơn là một người hầu.
Nàng biết rằng nàng sẽ không bao giờ có thể là một phần trong gia đình nhà Bridgerton, nhưng có lẽ nàng có thể là một người bạn.
Và đã thật quá lâu rồi từ khi nàng được làm bạn một ai đó.
“Có gì không ổn sao, Sophie ?” Quý bà Bridgerton hỏi. “Cháu như sắp khóc vậy.”
Sophie lắc đầu. “Chỉ là do bụi thôi ạ,” nàng lẩm bẩm, làm ra vẻ bận rộn dỡ đồ đạc ra khỏi cái túi nhỏ của nàng. Nàng biết chẳng ai tin nàng, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm.
Và dù cho nàng chẳng có ý tưởng gì về việc nàng sẽ đi đâu làm gì từ sau khoảnh khắc này, nàng lại có một cảm giác kỳ quặc nhất rằng cuộc đời nàng chỉ vừa mới bắt đầu.