Đọc truyện Ăn No Sao – Chương 52
Vào mùa hè đó, Ngôn Gia Hứa kết thúc kiếp sống học tập của mình, chính thức bước vào xã hội.
Cũng chính thức bắt đầu lập nghiệp.
Đối với lựa chọn lập nghiệp của anh, thầy hướng dẫn và tất cả bạn học đều không kinh ngạc.
Cao Tử
Xuyên và Lưu Chí Phong còn có mấy đoàn đội khác cùng làm chung với anh.
Tên công ty được đặt là Khoa học kỹ thuật Quảng Thị, lấy kỹ thuật trí tuệ nhân tạo làm nòng cốt,
giai đoạn hiện tại chủ yếu là nghiên cứu phát minh người máy phân biệt khuôn mặt, còn có kỹ thuật
phân biệt hình ảnh, sản phẩm điện toán đám mây thông minh.
Giáo sư Lưu dẫn dắt bọn họ ba năm, năm ngoái hệ thống phân biệt mặt người hợp tác với công ty Khoa
học kỹ thuật Phi Phàm Khai Thành đã qua giai đoạn kiểm tra, đồng thời đưa vào sử dụng.
Đương nhiên sinh viên dưới tay giáo sư Lưu cũng có được sự ưu ái của công ty khoa học kỹ thuật,
đông thời muốn đào toàn bộ đoàn đội bọn họ qua đó.
Nhưng một đám các chàng trai này đều có suy nghĩ của mình, đồng thời trong những năm bọn học hợp
tác này đã hình thành đoàn đội cố định cho mình, đã sơ bộ lấy được thành quả nghiên cứu tương đối.
Ví dụ như, trong hội triể lãm khoa học kỹ thuật do Lâm Thị tổ chức, Ngôn Gia Hứa mang tới người máy
thông dụng, là sản phẩm nghiên cứu độc lập của bọn họ, tên là Quỷ Nhãn.
Mặc dù có rất nhiều kỹ thuật chưa đầy đủ nhưng vẫn làm tất cả kinh
diễm.
Sau khi giáo sư Lưu biết được ý tưởng của Ngôn Gia Hứa đã gọi anh tới phòng làm việc.
Đương nhiên
ông biết sinh viên của mình rất xuất sắc, tính cách sắc sảo cũng có cách nghĩ, nhưng có chút lo
lắng bọn họ trẻ tuổi nóng nảy, không đủ kinh nghiệm, vỗ vai Ngôn Gia Hứa nói: “Khoa học kỹ thuật
Phi Phàm là một công ty lớn, hệ thống quản lý hoàn thiện, tài nguyên xã hội rộng.
Em có thành quả
độc lập của riêng mình, nếu như trước kia thì chắc chắn trực tiếp đảm nhiệm tổ trưởng nghiên cứu
phát minh.
Đối với phát triển sau này của em cũng có chỗ tốt.”
Ngôn Gia Hứa nhướng mày cười một tiếng: “Chẳng lẽ em mang theo Quỷ Nhãn đến Phi Phàm liền làm tổ
trưởng? Làm công cho người ta? Em nghĩ quẩn như vậy sao?”
Giáo sư Lưu: “Tiểu tử này, khẩu khí thật không nhỏ! Chức Chủ tịch tặng cho em có được không?”
“Cái đó em ngược lại không hiếm lạ gì.” “…”
Ngôn Gia Hứa cưởi cười, tu hú chiếm tổ chim khách, ngồi phịch trêи ghế của giáo sư già, nhìn cơ thể
lão đầu có chút gầy yếu.
Lưu Thanh Nghiêu năm nay sáu mươi tuổi, cái đầu rất nhỏ, cực kỳ gầy, ăn mặc mộc mạc.
Bình thường
rất trầm lắng, có lúc những sinh viên của học viện khác không biết ông nhìn thấy ông, nhìn ông kẹp
túi văn kiện vội vàng đi qua sân trường thì luôn luôn ngộ nhận người này chính là bác giữ cửa.
Vốn dĩ không liên hệ ông với danh hiệu giáo sư Lưu Thanh Nghiêu lại với nhau.
Ngôn Gia Hứa biết rõ, thứ mình muốn không tầm thường.
Anh nhếch khóe miệng cười: “Muốn chơi thì tự mình chơi cho lớn.”
Lưu Thanh Nghiêu nhìn dáng vẻ nhẹ như mây gió của thiếu niên, trong ánh mắt lại mơ hồ lộ ra sự kiêu
ngạo và tự tin không thể hoài nghi.
Ngoài miệng lão đầu khuyên Ngôn Gia Hứa lập nghiệp thận trọng, bước vào một công ty lớn tương đối
an toàn, ngày sau sự nghiệp phát triển cũng sẽ khá an toàn trôi chảy.
Nhưng lúc ông nhìn thấy Ngôn
Gia Hứa kiên định quyết tâm, ngược lại càng vui vẻ hơn.
Trêи mặt Lưu Thành Nghiêu cười ra một đường nếp nhăn.
Nói: “Tổng thể của Quỷ Nhãn cũng không tệ lắm, còn cần tiếp tục cải tiến, sau này gặp phải khó khăn
thì đến tìm thầy.”
Ngôn Gia Hứa cười: “Còn cần thầy nói sao? Sau này phải đến làm phiền thầy rồi.”
“Tiểu tử thúi.”
Quảng Thị chính thức thành lập, một đoàn đội nghiên cứu phát minh có bảy tám người.
Giai đoạn đầu của công ty khoa học kỹ thuật cần bỏ vào một số tiền lớn, hầu như không cần cân nhắc
đến có thể có lợi nhuận.
Buổi tối hôm đó, mấy chàng trai cùng nhau ăn cơm, Lưu Chí Phong rất vui vẻ, lại có chút lo lắng:
“Gia Hứa à, cậu nói xem chúng ta có thể thành công không?”
“Chậc.” Ngôn Gia Hứa ngẩng đầu uống bia, mặt không cảm xúc.
“Ôi, tôi vừa nghĩ tới chúng ta độc lập phát triển Quỷ Nhãn, triển khai sự nghiệp của riêng mình,
không bị bất kỳ sự hạn chế nào thì rất vui vẻ.
Nhưng vừa nghĩ tới tiền tiền thì vẫn là đau đớn.”
Cao Tử Xuyên nói: “Không vào hang cọp sao bắt được cọp, lập nghiệp đều vất vả, ngẫm lại kiểm tra
trực tiếp của Quỷ Nhãn có phải có thể hài lòng một chút không?”
Chủ đề bỗng nhiên nghiêm túc hơn hẳn, bầu không khí nghiêm nghị, Đỗ Kiến bỗng nhiên kịp phản ứng
nói: “Ôi, không đúng, cậu đau lòng cái gì? Chúng ta ông thần tài Gia Hứa mà, tiền cũng không phải
cậu bỏ ra.”
Nói ông thần tài là nói đùa.
Mấy người lại cười.
Ngôn Gia Hứa nói: “Không cần lo lắng.
Vấn đề liên quan đến tiền đều không phải là vấn đề.
Các anh
chỉ cần chuyên tâm cải tiến Quỷ Nhãn, chuyện khác để tôi giải quyết.”
…
Tháng bảy là lúc Ngôn Gia Hứa bận rộn nhất, công ty đã sớm hoàn thành đăng ký.
Bọn họ cần tìm khu
làm việc và phòng thí nghiệm tốt hơn, thông báo tuyển dụng tài vụ, hoạt động, hành chính vân vân.
Cuối cùng phòng thí nghiệm và khu làm việc được đặt tại khu công nghiệp khoa học kỹ thuật.
Sau khi kết thúc một giai đoạn, Ngôn Gia Hứa gần như là thay một lớp da, người cũng gầy đi một
vòng, mặt càng nhỏ hơn, cơ thịt trêи người ngược lại không ít.
Lưu Chí Phong sờ sờ cái bụng mập mạp của mình, hâm mộ nói: “Tôi cũng muốn có cơ bụng, cũng muốn có
dáng người cuồng dã.”
Cao Tử Xuyên: “Cậu lại không có bạn gái, cần cái này để làm gì?” Lưu Chí Phong: “Ô ô ~~”
Còn nói: “Gia Hứa cũng không có bạn gái mà.” Cao Tử Xuyên: “…”
Ngôn Gia Hứa đi qua, nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, châm chọc nói: “Tôi và anh trêи bản chất
vẫn không giống nhau.”
*
Giờ phút này Thẩm Tinh Lê đang nghỉ hè nhưng ngược lại còn vất vả hơn đi học, gần như mỗi ngày,
không giờ khắc nào mà cô không học tập hoặc là vẽ tranh.
Sau khi kết thúc cao nhị, chủ nhiệm lớp tìm tới cô, phân tích tình huống với cô một lần.
Chủ nhiệm lớp ban nghệ thuật tên là Cao Quyên, ba mươi mấy tuổi, dạy Ngữ văn.
Học sinh bình thường Cao Quyên cũng không lo lắng.
Bởi vì rất nhiều học sinh học nghệ thuật yêu cầu
thành tích văn hóa không cao, vào một trường nghệ thuật bình thường không khí, chuyên ngành không
có trở ngại gì là được rồi.
Khai Thành là một nơi thần kỳ.
Học viện Mỹ thuật Khai Thành là trường nghệ thuật số một số hai của cả nước, cánh cửa rất cao.
Nhưng đa số trường cao trung ở Khai Thành nghiêng về khoa học tự nhiên, gần như không bồi dưỡng
phương diện nghệ thuật.
Trường trung học phụ thuộc cũng như vậy, ngay cả giáo viên mỹ thuật ở trường trung học phụ thuộc
cũng là tư chất bình thường.
Cao Quyên biết ước vọng của Thẩm Tinh Lê, trường trung học phụ thuộc cũng quyết không cho phép một
học sinh xuất sắc như vậy thành tích cuối cùng lại không lý tưởng, dù sao thì người có thể triển
lộ tài hoa ở thành phố cũng không nhiều.
Cao Quyên nói: “Thẩm Tinh Lê, thành tích văn hóa của em hoàn toàn không có vấn đề, nhưng phương
diện chuyên ngành cần phải suy nghĩ lại một chút rồi.”
Đây là lần đầu tiên trong mười năm học của cô có giáo viên hỏi cô về vấn đề thành tích.
Trong lòng Thẩm Tinh Lê cũng hiểu rõ, Cao Quyên có chút bất đắc dĩ: “Cô biết em muốn thi vào Học
viện Mỹ thuật, nhưng ép hồ sơ đến mức vô cùng ít ỏi, chuyên ngành mỹ thuật cả nước chỉ thu nhận
mười chín người.”
“Đề nghị của cô là, em tìm giáo viên khác đi.”
Ý tứ lời nói hết sức rõ ràng, Thẩm Tinh Lê gật gật đầu.
Đeo cặp sách, còn có một túi dụng cụ vẽ
tranh, về nhà.
Cao Quyên cho cô mười mấy tấm danh thϊế͙p͙ , là danh thϊế͙p͙ của giáo viên mỹ thuật ở Khai Thành
còn có mấy người ở thành phố gần đây tương đối nổi tiếng.
Thẩm Tinh Lê không gọi điện thoại trước, đầu tiên là cô lên mạng kiểm tra tiêu chuẩn thu phí lớp
huấn luyện của các vị giáo viên.
Hít vào một ngụm khí lạnh.
Rất mắc.
Mắc là một vấn đề, có thể hẹn được hay không là một vấn đề khác.
Sắp cao tam rồi, còn mười tháng
nữa thì thi tốt nghiệp trung học rồi.
Phải nắm chắc thời gian.
Thẩm Tinh Lê không nói chuyện này cho bà nội biết, chủ yếu là một năm qua cô tiêu tiền hơi nhiều.
Trước đây vẫn biết học nghệ thuật đốt tiền nhưng không nghĩ tới hảo tổn như thế.
Các loại dụng cụ vẽ tranh, môn chuyên ngành, vẽ vật thực đều phải cần tiền.
Mặc dù bà nội rất ủng hộ cô, bố mẹ cũng không nói gì nhưng Thẩm Tinh Lê không dễ chịu.
Luôn cảm
thấy đòi tiền bà nội là bóc lột người già, nhà bố mẹ còn phải nuôi A Lực, một gia đình hai con,
gánh nặng thật không nhỏ.
Nhưng cũng không thể không học.
Sắp suy nghĩ đến hói đầu rồi.
Kỳ nghỉ hè cao tam bị giảm bớt chỉ có một tháng, ban ngày Thẩm Tinh Lê bận xong, ăn xong cơm tối
lại trở về phòng luyện tập phác họa, không cẩn thận nằm nhoài trêи giấy ngủ thϊế͙p͙ đi, ngã nhào
một cái xuống đất.
Bà nội bị giật nảy mình, ra lệnh cưỡng chế cô đi ra ngoài một chuyến, thư giãn một tí: “Đừng có học
căng như vậy, cháu cũng là hạng nhất toàn trường rồi còn muốn lên nữa, muốn thi đến lên trời luôn
sao?”
Thẩm Tinh Lê không nhịn được mà vui vẻ.
Thẩm Tinh Lê bị bà nội đuổi ra ngoài đi dạo, cô thuận đường quăng rác đi, đi quanh vườn hoa nhỏ hai
vòng, nhịn không được ngồi xuống, hơi mệt một chút.
Trong tay nằm một tấm danh tiếp của một giáo viên mỹ thuật ở Khai Thành, học Trương, là bạn của cô
Cao, có thể sẽ chú ý đến cô một chút.
Ông mở một lớp huấn luyện ở tầng cao nhất của Tân Thiên Địa.
Nếu như đi thì Thẩm Tinh Lê còn có thể về nhà ăn cơm ngủ nghỉ, có thể tiết kiệm một khoản chi phí.
Cô do dự một lúc, lấy điện thoại ra.
Điện thoại kết nối, là một giọng nói trung niên, tiếng nói rất nhỏ.
“Ai vậy?”
“Chào thầy, em là Thẩm Tinh Lê được cô Cao ở trường trung học phụ thuộc giới thiệu.”
Thầy Trương lập tức biết có ý gì rồi.
Ông nói: “Thầy đã xem qua bài của em rồi, yêu cầu trình độ phổ thông thật sự không tệ, nền tảng kỹ
thuật gì đó cũng được, nhưng nghe nói em muốn vào Học viện Mỹ thuật, không tính là ổn.”
Trái tim Thẩm Tinh Lê co lại.
Thầy nói: “Không phải thầy đang hù dọa em, Học viện Mỹ thuật cạnh tranh quá dữ dội, chọn vào lại
nghiêm ngặt.
Mấy chục vạn thí sinh cả nước cạnh tranh danh sách mười mấy người với em.”
Thẩm Tinh Lê thấp giọng nói: “Em biết.”
Thầy Trương nói: “Em có thể tới bên này của thầy để học, một khóa 350.” Phảng phất như sợ cô không
hiểu giá cả thị trường.
Thẩm Tinh Lê một lần nữa hít hơi, cô có thể phải học bảy tám tháng, một tuần ít nhất ba buổi nhỉ.
Tính như vậy không ít tiền.
Quả thật không thể nghĩ, nghĩ là sọ não lại đau.
Thẩm Tinh Lê nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả gan nói: “Chuyện đó, thưa thầy, học phí có thể rẻ hơn một
chút không, ta học thời gian dài, thầy giảm cho em một chút.”
Thầy Cao bỗng nhiên cười một tiếng: “Bạn học Thẩm, bây giờ là lúc
nào rồi, là em thi Học viện Mỹ thuật quan trọng hay là tiền quan trọng?”
Ý tứ rõ ràng chính là không thể bàn bạc về tiền.
Cô gái nhỏ da mỏng, lời vừa mới nói ra kia đã dùng toàn bộ can đảm rồi.
Bị oán giận lại như thế thì mặt nóng lên, cắn môi, không biết nói gì.
Chỉ có thể lễ phép nói: “Vậy
em suy nghĩ một chút.
Cảm ơn thầy.” Cô rũ đầu xuống.
Ngay cả tiếng bước chân phía sau cũng không nghe thấy.
Ngôn Gia Hứa đi đến trước mặt cô mới phản
ứng được.
Cô xấu hổ giận dữ muốn chết, không biết là anh đã nghe thấy chưa.
“Làm sao vậy?” Ngôn Gia Hứa hỏi.
“Không có việc gì.” Thẩm Tinh Lê không muốn nhiều lời, đây là chuyện của cô, không muốn việc gì
cũng xin anh giúp đỡ.
Ngôn Gia Hứa vẫn thấy được, rút danh thϊế͙p͙ trong lòng bàn tay cô, cụp mắt nhìn một lúc.
Anh không nhắc đến vừa rồi nghe được nội dung cuộc gọi của cô.
Chỉ hỏi: “Em đang tìm giáo viên?”
Thẩm Tinh Lê đành phải thừa nhận: “Cô Cao bảo em tự tìm giáo viên hướng dẫn.”
Ngôn Gia Hứa hỏi: “Sao không nói với anh?”
Thẩm Tinh Lê cúi đầu, A Hoàng chui vào bàn tay cô ủi ủi, cô nhỏ giọng nói: “Em cũng không thể ỷ lại
anh được.”
“Cái gì?” “Không có gì.”
Trời tối vắng người, hai người một chó.
Thẩm Tinh Lê muốn tự mình giải quyết, Ngôn Gia Hứa cũng không chủ động nói chyện, chờ cô chủ động
mở miệng.
A Hoàng đã lâu không gặp Thẩm Tinh Lê rồi, muốn thân thiết với cô nên trực tiếp nhảy lên người cô,
Thẩm Tinh Lê không đứng vững, người bổ nhào vào trong ngực Ngôn Gia Hứa, tay nhỏ thấm mồ hồi chống
lên trước ngực anh…
——oOo——.