Đọc truyện Ăn No Sao – Chương 15
Nguồn: EbookTruyen.Net
Tháng chín mùa thu vàng, Thẩm Tinh Lê được đưa đi học tiểu học.
Đây là năm thứ hai cô ở Khai Thành, khoảng một năm rưỡi rồi, đã học nói được giọng Khai Thành rồi.
Ngày 30 tháng 8 hôm ấy, bà nội ôm cô từ trong chăn ra, mặc quần áo cho cô, đồng thời dịu dàng dặn
dò: “Sau này là một học sinh tiểu học rồi, đại biểu cho việc cháu đã lớn rồi.
Phải tự mặc quần áo
có biết không? Cũng phải tự đi vệ sinh và tắm rửa.”
Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn gật đầu, non nớt trả lời: “Bà nội, cháu biết rồi.”
“Ngoan lắm.” Bà cụ Thẩm vỗ vỗ cái ʍôиɠ nhỏ của cô, Thẩm Tinh Lê hếch cái bụng nhỏ căng tròn, bà nội
còn nói: “Trong trường học, nơi quần áo che kín nhất định không thể bị người khác vén lên.
Ngoại
trừ bà nội thì ai cũng không được.”
“Vâng.”
Giáo ɖu͙ ƈ an toàn cũng không thể thiếu.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Quả lê mập, bà nội rất hài lòng.
Cũng càng thêm yêu thương đứa
cháu gái nhỏ này.
Nhìn xem, đứa trẻ ngoan ngoan lại đáng yêu, ai lại không thích chứ?
Thẩm Tinh Lê mang chiếc cặp sách Ngôn Gia Hứa tặng đi học, cô sờ sờ công chúa Bạch Tuyết trêи chiếc
cặp sách màu hồng, công chúa mặc váy màu xanh lam, mái tóc màu đen, làn da trắng như tuyết.
Rất xinh đẹp, nàng vui đến phát rồ rồi.
Trong trường tiểu học có không ít cô bé mang cặp sách cùng kiểu, nhưng cặp sách của Thẩm Tinh Lê
chính là sản phẩm lưu niệm của Disney.
Cảm xúc và hình ảnh cũng không giống nhau.
Dù sao chiếc cặp
mấy trăm tệ và mấy chục tệ khác biệt rất lớn.
Thẩm Linh Kiều nhìn thấy Thẩm Tinh Lê mang cặp sách công chúa Bạch Tuyết thì vô cùng hâm mộ.
Cô bé
bảo Trương Lỵ Lỵ mua cho mình một cái, nhìn thấy đứa trẻ thật sự thích, Trương Lỵ Lỵ vẫn đi đến cửa
hàng xem một vòng, nhưng bà ta đến nhìn thoáng qua giá cả, trời ạ, lại đắt như vậy! Giá cả trực
tiếp khiến cho Trương Lỵ Lỵ rút lui, thầm nghĩ bà cụ Thẩm cũng quá bất công rồi, thế mà lại mua cho
Thẩm Tinh Lê cái cặp sách đắt như vậy! Cũng đủ cho một năm học phí tiểu học (Thời đại đó các chi
phí phụ còn chưa miễn hoàn toàn).
Trương Lỵ Lỵ nói với Thẩm Linh Kiều: “Không có kiểu cặp sách đó, hay là con lấy cặp sách cũ của
mình đổi với Thẩm Tinh Lê đi.” Chiếc cặp sách của Thẩm Linh Kiều đã dùng hai năm rồi, cũ đến mức
không nhìn ra hình thù gì, còn bẩn thỉu.
“Chúng ta đổi cặp sách đi, em cho chị mượn đeo một học kỳ.” Sau một học kỳ thì cái cặp sách này
cũng cũ rồi.
Thẩm Tinh Lê do dự, nếu là những vật khác thì cô có thể sẽ đổi với chị họ.
Nhưng chiếc cặp sách này
là do Ngôn Gia Hứa tặng, cô sờ lên khuôn mặt công chúa Bạch Tuyết, không nỡ.
Thẩm Linh Kiều không vui: “Sao em lại nhỏ mọn như vậy?” “Em không có, chị.” Thẩm Tinh Lê ngây ngốc
giải thích.
Thẩm Linh Kiều trừng mắt, Thẩm Tinh Lê sợ cô bé giận, muốn thương lượng đổi một tuần rồi đổi lại,
nhưng Thẩm Linh Kiều quá tham, nhất định phải đổi một học kỳ.
Thẩm Tinh Lê cũng không quá
vui vẻ, bỗng nhiên nghĩ đến, Ngôn Gia Hứa đã từng dạy, nếu như lúc người khác muốn cô làm gì, không
vui thì trực tiếp nói: “Không muốn!”
Lần này, cô kiên quyết muốn bảo vệ cặp sách của mình, thế là cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Em không
muốn!”
Thật sự là không nghĩ tới! Sau đó bất kể Thẩm Linh Kiều lừa gạt thế nào, Thẩm Tinh Lê ôm lấy cặp
sách của mình, bĩu môi thì thầm: “Em không muốn! Em không muôn! Em không muôn!”
Chọc cho Thẩm Linh Kiều giậm chân, làm con một, người lớn cũng không dạy cô bé phải khiêm nhường.
Cảm thấy đồ tốt nhất trêи thế giới lẽ ra đều là của mình,
“Chị cũng không muốn tiếp tục để ý đến em nữa, hừ!”
Thẩm Tinh Lê cũng học theo, khuôn mặt kiêu ngạo xoay qua chỗ khác: “Em cũng không muốn để ý đến
chị, hừ!”
Bà cụ Thẩm nấu cơm trong bếp, nghe thấy giọng nói quật cường của Thẩm Tinh Lê thì bị chọc cười, ra
ngoài sờ sờ cái đầu nhỏ của Thẩm Tinh Lê, cười đùa nói: “Tinh Tinh của bà lợi hại như vậy! Đã học
được cách tranh luận rồi.” Bà cũng không chỉ trích chuyện cô “không khiêm nhường”, ngược lại còn
dùng giọng điệu cười đùa để khen cô.
Gương mặt ngượng ngùng của Thẩm Tinh Lê lại đỏ lên, chui vào trong lòng bà nội.
Trương Lỵ Lỵ lúng túng ngồi trêи ghế sô pha, sắc mặt tái mét, bà ta biết bà cụ Thẩm chính là cố ý
để cho Thẩm Tinh Lê như vậy.
*
Ngày đầu tiên cô giáo xếp chỗ ngồi, phát sách ngữ văn và toán học.
Còn phân công chỗ ngồi cho các bạn nhỏ, Thẩm Tinh Lê ngồi cùng với một cô bé tên là Hoàng Tịnh Di.
Dáng dấp Hoàng Tịnh Di vô cùng đáng yêu, cô bé là con một, đồ tốt nhất trong nhà đều cho cô bé.
Cô
bé mặc một chiếc váy màu hồng tay phồng, giày xăng – đan da hoạt hình, trêи hai cái bím tóc sừng dê
thắt một dải lụa màu, đối với Thẩm Tinh Lê mang giày xăng – đan nhựa mà nói, cô bé ấy chính là một
nàng công chúa nhỏ.
Nhưng mà trêи cổ Hoàng Tịnh Di đeo một sợi dây đỏ, mặt dây chuyền là một con heo vàng nhỏ.
Ngày đầu
tiên đã bị cô giáo bắt lấy xuống, Hoàng Tịnh Di rất thương tâm, Thẩm Tinh Lê rất “người lớn” mà ôm
ôm cô bé, bàn tay nhỏ sờ lên mặt Hoàng Tịnh Di, nói: “Đừng khóc, tớ ôm cậu một cái nhé.
Hai cái mầm đậu nhỏ cứ như vậy mà ôm nhau, những người bạn nhỏ khác ngày đầu tiên đều kiêu ngạo, xa
lạ, thậm chí duy trì sự “thận trọng” của mình.
Chỉ có Thẩm Tinh Lê là một sự ngọt ngào.
Không hiểu ra sao, hai cái mầm đậu nhỏ liền trở thành bạn rất tốt, mãi cho đến khi Thẩm Tinh Lê tốt
nghiệp tiểu học.
Ngoại trừ Di Bảo, Thẩm Tinh Lê còn quen biết rất nhiều người bạn nhỏ, ví dụ như bạn học Cao Hưng
học cùng lớp ở cùng một tiểu khu, là một cậu bé trầm mặc ít nói.
Còn có Lưu Tân Tân, Trương Dương
Đẳng.
Thẩm Tinh Lê lên tiểu học, ngoại trừ ngày đầu tiên, sau này đều là tự mình đi học.
Bố của Di Bảo là
giáo viên chủ nhiệm cao trung, đương nhiên là lái xe đưa đón con cái.
Bà nội Thẩm không có nhiều sinh lực như vậy, bà thương lượng với bố mẹ Cao Hưng, để cho Thẩm Tinh
Lê cùng đi đi về về với Cao Hưng, đối phương đều là công nhân viên chức bình thường, công việc bận
bịu, thường xuyên không để ý tới đón con, đồng ý rất suôn sẻ.
Thế là hai người bạn nhỏ liền kết bạn.
Nhưng bệnh hay quên của Thẩm Tinh Lê lớn, vừa tan học đã vắt chân lên cổ mà chạy, luôn quên mất Cao
Hưng.
Lần đầu tiên Cao Hưng ở trong trường tìm cô nửa ngày, phát hiện cô đã đi rồi, cậu bé vô cùng
tức giận.
Thẩm Tinh Lê rất ân hận, cho cậu bé một viên kẹo sữa mới dỗ được.
Sáng ngày hôm sau, Cao Hưng đến trước cửa nhà Thẩm Tinh Lê rất sớm, nhỏ giọng hỏi cô: “Chúng ta
cùng đi học đi, cậu đừng có quên tớ nữa.”
“Ừm.” Quả lê mập gật gật đầu.
Thời gian dài, Thẩm Tinh Lê đương nhiên cũng quên mất bố mẹ ở nơi xa xôi, còn có A Lực.
Cuộc sống ở đây của cô rất tốt.
Chỉ là từ sau khi Ngôn Gia Hứa khai giảng thì bề bộn nhiều việc, một tuần mới về một lần, cô rất
nhớ anh.
Có lúc, cô và bà nội đi tới biệt thự ở đối diện, Quả lê mập chạy vào phòng anh trai, sờ sờ chăn mền
của anh, sờ sờ trái bóng của anh.
Anh ơi, chừng nào thì anh mới về.
Ôi ~~
Trong lòng của thiếu nữ nho nhỏ, vậy mà lại tràn đầy buồn rầu và nhớ mong.
*
Một buổi chiều thứ năm, Thẩm Tinh Lê và Cao Hưng cùng nhau về nhà.
Thẩm Tinh Lê dùng toàn bộ phần lương thực tích góp một tuần, bỏ ra năm đồng mua một quả cầu lông
gà, lông gà đủ mọi màu sắc, vô cùng đẹp đẽ.
Cô không nhịn được mà chơi trêи đường, đá tới đá lui,
mỗi lần chỉ có thể đá liên tục hai ba cái là quả cầu đã bay mất.
Cao Hưng là một cậu bé rất ngoan, cậu bé cau mày nói với Thẩm Tinh Lê: “Đừng chơi trêи đường.”
“À.” Thẩm Tinh Lê uể oải, không có tinh thần.
Dưới trời chiều, hai cô cậu bé có vẻ rất mini.
Tống Vũ truyền bóng cho Lục Ấn Xuyên, vừa nghiêng đầu đã thấy Quả lê mập, còn có một cậu bé ở bên
cạnh cô, anh ta đưa tay đập đập lên cái eo ra mồ hôi như mưa của Ngôn Gia Hứa, nói: “Gia Hứa, Quả
lê mập nhà cậu kìa!”
Đúng vậy, Ngôn Gia Hứa cũng nhìn thấy.
Tống Vũ nhanh hơn anh một bước, hướng về phía xa xa gọi: “Tiểu Tinh Tinh!”
Thẩm Tinh Lê nghe thấy có người gọi mình, cách tấm lưới sắt, nhìn vào trong sân bóng rổ, cô nhìn
thấy Ngôn Gia Hứa.
Thiếu niên cao cao, đang cười nhìn cô, khóe miệng đẹp đẽ vểnh lên, như có độ nóng.
Trong mắt Thẩm Tinh Lê tỏa ra ánh sáng, đôi chân nhỏ ngắn đang đi từng bước, nhìn thấy người thương
thì muốn chạy như bay.
Cô vội vàng nói với Cao Hưng: “Tớ muốn đi tìm anh trai tớ.
Cậu tự về đi.” Dù sao phía trước chính
là cửa tiểu khu.
Anh trai? Cậu bé tò mò, không phải Thẩm Tinh Lê chỉ có một em trai sao? Cậu bé chưa kịp hỏi, Thẩm
Tinh Lê đã chạy xa rồi, Cao Hưng vẫn đứng ở đó ngây ngốc, có vẻ hơi cô đơn.
Trước khi Thẩm Tinh Lê đến, Ngôn Gia Hứa lạnh mặt, nhắc nhở những người khác, không được nói tục,
cũng không cho phép ôm Thẩm Tinh Lê.
Con trai mười ba mười bốn tuổi đã sớm trưởng thành rồi, trong miệng sẽ có vài lời không dễ nghe,
Ngôn Gia Hứa cũng không ngoại lệ.
Thậm chí hai năm nay, anh trưởng thành hơn một chút, tính cách
hơi thờ ơ.
Lạnh lùng, không quá thích phản ứng lại người khác.
Nhưng theo bản băng, anh không muốn đưa những thói xấu này đến trước mặt Thẩm Tinh Lê.
Tống Vũ hiểu rõ gật gật đầu, Ngôn Gia Hứa cho Quả lê mập tất cả những mặt dịu dàng nhất trong tính
cách.
Mọi người đều biết.
Thẩm Tinh Lê chạy tới gần, trêи trán có một chút mồ hôi.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy nhỏ xanh trắng đan xen, dài đến đầu gối, lộ ra một đoạn bắp chân béo
mũm mĩm, nhưng rất đáng yêu, cũng rất nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ.
Thẩm Tinh Lê lên tiểu học gầy hơn một
chút, không còn thịt núc ních như lúc mới gặp nữa.
Trêи mặt cô bé đỡ mập hơn một chút, lộ ra đường
nét xinh xắn, hóa ra Quả lê mập có khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn.
Mặt nhỏ hơn một chút, đôi mắt ngược lại lớn hơn một chút, trong vo, giống như hàm chứa một hồ nước,
trong suốt khiến cho những thứ không tốt kia không có nơi lẩn trốn.
Bà nội thay đổi kiểu tóc cho
cô, không còn hai bím tóc bên trêи hai tai nữa, đổi thành hai bím tóc buông xuống bên mặt.
Bên trong sự đáng yêu của cô gái nhỏ lộ ra sự thanh tú.
Vẫn khiến cho người ta rất muốn ôm cô một cái.
Ngôn Gia Hứa ngồi xổm xuống, bàn tay vén lông tơ ẩm ướt mồ hôi của cô, giúp cô lau mồ hôi.
Thật ra không có lời nào muốn nói, chỉ là Ngôn Gia Hứa không tự chủ được mà động tác trở nên rất
nhẹ nhàng.
Tống Vũ cười nói: “Tinh Tinh, không cần bạn tốt của em nữa sao?” Anh ta chỉ vào Cao Hưng phía sau.
Quả lê mập giải thích: “Không phải đâu!”
“Lợi hại như vậy rồi, Quả lê mập!” Anh ta nhịn không được xoa xoa tóc cô, bị Ngôn Gia Hứa trừng mắt
liếc nhìn mới tránh ra.
Tống Vũ dùng khẩu hình: “Được được được, cô bé nhà cậu không thể đụng vào, được rồi.”
Ngôn Gia Hứa không phản ứng lại.
Thẩm Tinh Lê chạy gấp, bây giờ có hơi khát, nói với Ngôn Gia Hứa: “Muốn uống nước.”
Trong cặp sách của Thẩm Tinh Lê có một ly nước, là bà nội chuẩn bị cho cô.
Trong trường học cũng
không có nơi mở nước, bà nội sợ Thẩm Tinh Lê ngại tìm cô giáo nên mỗi ngày cho cô một đồng để cô
đến cửa hàng mua nước ngọt uống.
Nhưng Thẩm Tinh Lê tích góp năm ngày, mua một quả cầu lông gà, một đồng cũng không còn nữa.
Ngôn Gia Hứa nhìn thẳng vào cô, cười hỏi: “Tiền của em đâu?”
Thẩm Tinh Lê vô cùng xấu hổ, lấy bàn tay giấu ở sau lưng ra: “Mua quả cầu lông gà rồi.”
Các anh trai cười khổ.
Đây cũng là một loại tiến bộ, khi còn bé Quả lê mập thế mà lại vì mua hạt
điều cay mà để giành tiền, bây giờ cũng có thể lấy tiền mua nước ngọt ra để mua đồ chơi rồi.
Đây không phải là tiến bộ sao?
Tác giả có lời muốn nói: Ngôn Gia Hứa: Cậu bé tên Cao Hưng kia, nó là chuyện gì xảy ra vậy.
Chỉ là một người bạn nhỏ.
Ngôn Gia Hứa: Ra giá đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Cao Hưng: Được! (Trơn tru lấy tiền rồi
cút đi).