Ân Nhân Của Võ Hoàng

Chương 4


Đọc truyện Ân Nhân Của Võ Hoàng – Chương 4

Tại cơ nghiệp riêng Kình Thiên Bảo, Lãnh Diệc Trần trừng mắt nhìn Võ Hoài Thiên đứng lặng một chút cũng không động.

Mặc dù nói chủ tử của hắn từ khi sinh ra chính là một bộ dáng lãnh liệt như băng, vẻ mặt lúc trước khiến
người không dám tùy tiện đến gần, nói ra dù chưa hắc ám đến mức như
Huyền Phong, nhưng là tình huống ngẩn người hiện tại hoàn toàn chưa bao
giờ phát sinh qua, lại càng chưa nói tới trên tay còn cầm một chiếc khăn thêu của nữ nhân nắm chặt.

Là khăn thêu! Khăn thêu rất đẹp nha!

Võ Hoài Thiên luôn luôn không để nữ
nhân tới gần người cư nhiên lại cầm nắm một vật không rời thân của nữ
tử, hình ảnh này nói có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu.

Hơn nữa vẻ mặt của hắn, trên khuôn
mặt hắn ngập đầy đăm chiêu lại có chút điểm ý cười, này quả thực làm cho lông tơ toàn thân Lãnh Diệc Trần dựng đứng.

Sẽ không phải là ngoài cửu thiên hóa
công tán ra, kỳ thật còn có kì độc khác mà hắn không chẩn đoán ra đi?
Bằng không Võ Hoài Thiên như thế nào lại giống như đầu óc có vấn đề?

“Gia.” Huyền Phong đã đi hơn nửa đêm
mới về liền thấp giọng gọi, chỉ thấy Võ Hoài Thiên tâm tình đang treo
ngược cành cây mau chóng hoàn hồn.

“Đã đưa người trở về?” Hắn sắc mặt tự nhiên thu hồi khăn thêu, đạm hỏi.

“Ta tận mắt chứng kiến hắn vào trong phủ mới rời khỏi.” Huyền phong nói chuyện luôn luôn hàm súc.

“Tận mắt?” Lãnh Diệc Trần chộp được
thời cơ, vừa lúc hỏi cho rõ ràng. “Ta nói gia a, người cũng quá quan
trọng hóa việc nhỏ đi! Cư nhiên muốn Huyền Phong tự mình hộ tống vị tiểu huynh đệ kia trở về Mạc phủ, còn muốn tận mắt xem người tiến vào cửa
rồi mới về đây. Cẩm Tú thành cũng không phải họng rồng hang hổ gì, như
thế có phải quá mức cẩn thận?” Mặc dù nói Trầm Thiên Hạm đã cứu hắn một
mạng, nhưng là không cần phải quan trọng như vậy đi?

“Gia, người có phải hay không đối với
Trầm huynh đệ có chút dụng tâm a? Người như vậy sẽ khiến người ta không
thể không hoài nghi, người có phải hay không đối hắn có chút mong
ngóng?” Hắn toàn thân run lên, vội vàng “khuyên bảo” nói: “Trầm huynh đệ kia nhìn vẻ ngoài mi thanh mục tú, hành động cử chỉ tiêu sái, tuấn mĩ,
nhưng là….. hắn là nam nhân a!”

Mới nhận được cái khăn thêu đã ngẩn
người, lại cẩn thận bảo hộ nam nhân đó, hắn thực sự là bị chủ tử làm cho muốn phát điên. Gia không phải luôn luôn lãnh đạm, nghiêm tuấn sao? Như thế nào mới không gặp hai ngày đã biến đổi một trời một vực thế?

Bất luận là nam hay nữ, không thể chấp nhận được!

Võ Hoài Thiên lạnh lùng liếc mắt một cái, xem như hắn ăn xong rảnh việc đi tưởng tượng linh tinh.

“Trầm Thiên Hạm là cô nương.” Một câu nói, giải khai hoang mang của hắn.

“Là cô nương liền ——-” Lãnh Diệc Trần nói được nửa câu thì giật mình nhảy dựng lên.

“Nàng là nữ?!”

Câu hỏi ngu si này, hai người vốn kiệm lời đương nhiên không thiết trả lời hắn.

“Trầm Thiên Hạm…… Trầm cô nương…..”
Bỗng nhiên, Lãnh Diệc Trần cảm thấy cái tên này thực rất quen tai, quen
tới mức hình như hắn cũng chỉ mới nghe qua ở đâu đó…..

“Khoan khoan, cái tên Trầm Thiên Hạm
này, không phải là vị tiểu thư thứ nhất trong bốn vị tiểu thư của Mạc
gia, mà dân chúng Cẩm Tú thành luôn miệng bàn tán sao?” Hăn nhớ tới, lúc trước bọn họ ba người dùng cơm trong tửu quán ở Cẩm Tú thành, liền
nghe những người bên cạnh thảo luận, bàn tán về vị tiểu thư này của Mạc
gia.

“Ta nhớ kĩ nàng năm nay mười tám tuổi, từ nhỏ liền đã đi theo tổng quản Mạc gia học tập, hai năm trước đã tiếp quản bộ phận sự vụ trong phủ, về đối ngoại thì phụ trách tù phường của
Mạc gia, phải rất tài giỏi mới có thể được cho phép làm tổng quản đời
tiếp theo của Mạc phủ.” Lần trước nhìn thấy nàng, hắn đã cảm thấy lời
nói của thiếu gia Mạc gia có gì đó không rõ dính dáng tới “Nhạc Nhạn”,
nhưng thật ra đã quên mất nhân vật Trầm Thiên Hạm này, hơn nữa nàng lại
một thân nam trang, cho nên cũng liền không đem nhân vật “hắn” chủ sự tú phường này cùng “Thiên Hạm tiểu thư” trong lời đồn kia liên tưởng tới
nhau.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng Võ
Hoài Thiên thực chăm chú lắng nghe, trong lòng không dấu nổi đắc ý. Phải nói chủ tử đối với cô nương nhà người ta có ý, bằng không sẽ không thể
dương tai nghe kĩ như vậy đi?! Vậy mà lúc trước còn kêu hắn hóng hớt tin đồn ngoài phố!

“Khoan khoan chờ!” Lãnh Diệc Trần ánh mắt chuyên chú nhìn nhìn, trên mặt lộ ra chút cười gian.

Hắn thực muốn nếm thử hương vị xem kịch diễn nha.


“Người nói là nàng cứu người?” Xem Võ Hoài Thiên gật gật đầu, hắn lại tiếp tục truy hỏi, “Khiêng người đi tới cái sơn động?”

Võ Hoài Thiên lạnh lùng nhìn hắn, không nghĩ cùng hắn nói mấy câu ngu ngốc vô dụng này.

Lãnh Diệc Trần cũng không ngại, tiếp
tục tự biên tự diễn nói, “Rồi mới giúp người thoa dược mấy vết thương
ngoài da, lại chiếu cố người lúc hôn mê sốt cao, sau đó cùng người ở
trong sơn động quá hai đêm……..”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”. Hắn nói dài dòng mãi không thấy khát?

“Ta nghĩ muốn nói là, lão đại, người
phải đối với cô nương người ta phụ trách.” Lời nói có vẻ rất chính
nghĩa, đương nhiên, ẩn ẩn trong khóe mắt lại mới là ý tưởng chân thật.

“Cô nam quả nữ cùng ở trong một cái
“động”, lại còn ở sát bên nhau qua đêm, này người không thể không thú
Trầm cô nương về! Càng chưa nói đến nàng là ân nhân cứu mạng người!”

A, nghĩ đến chủ tử luôn luôn đối với
nữ nhân vô tình rốt cuộc cũng bị một nữ tử xa lạ cướp mất trái tim, Lãnh Diệc Trần nhịn không được mỉm cười.

Báo ứng! Báo ứng a!

“Một đống phế thoại (nói năng vớ vẩn).” Ánh mắt sát thương lợi hại bắn về phía hắn đang hi ha cười, quyết định
không thèm tiếp tục cùng hắn đàm luận. “Huyền Phong, chuyện hắc y nhân
đã tra ra được gì?”

Lãnh Diệc Trần chau mày, gia nói
“một đống phế thoại” chứ không phải “một đống phong thoại”? Kia không có lẽ hắn thừa nhận? Hắn thật sự tính cưới Trầm cô nương người ta về?

“Khăn thêu là của Trầm cô nương?” Trong não linh quang bất chợt vụt sáng, thú vị hỏi ra chủ sở hữu vật kia.

“Câm miệng.” Ánh mắt cảnh cáo bắn về phía hắn, Võ Hoài Thiên không muốn lại nhắc đến thân ảnh đã in sâu
trong trái tim, quay đầu lại chuyển hướng hỏi Huyền Phong: “Đã tra ra?”

Huyền Phong mặt không đổi sắc, trở thành kẻ điếc đối với mấy lời của Lãnh Diệc Trần, chỉ để ý chính mình báo cáo.

“Là bọn dư đảng của Thừa Thiên
phái.” Huyền Phong làm việc luôn luôn ổn định, không cần tới một ngày
liền đã tra hết toàn bộ lai lịch đối phương.

“Thừa Thiên phái?” Lãnh Diệc Trần có chút ngoài ý muốn, môn chủ Thừa Thiên phái tâm còn nhiều tà niệm, phản
bội công ước võ lâm, mới vừa rồi trong năm bị Võ Hoài Thiên trừng phạt
diệt phái, không ngờ vẫn còn tồn tại dư nghiệt. “Bọn chúng chọn đêm
trước đại hội võ lâm là muốn thừa dịp công sự đang nhiều mà loạn?”

Người giang hồ đều biết “bắc Võ
Hoàng, nam Kiếm Thánh”, này từ khi thắng đại hội võ lâm, hai người nam
bắc đều tự quản các môn phái trong phạm vi của mình, danh tiếng vang xa, địa vị cao cả. Mà cứ ba năm một lần, Võ Hoàng cùng Kiếm Thánh lại tụ
hội các đệ tử môn phái, ở núi Nhị Tô ranh giới nam bắc tổ chức đại hội
võ lâm, ngoài việc phải tham chiến với các đấu sĩ từ khắp nơi dám thách
đấu, còn phải ở phía sau phải chủ trì đại cục, dẫn dắt các môn phái cùng nhau định ra công ước võ lâm.

Đương nhiên, nếu chẳng may bại trận
trong đại hội võ lâm, Võ Hoàng cùng Kiếm Thánh phải lập tức từ chức, để
những kẻ thắng trận nhậm chức trở thành một thế hệ Võ Hoàng Kiếm Thánh
mới trong giang hồ.

Mùa thu này đây cứ mỗi ba năm một
lần, người giang hồ lại lũ lượt kéo đến núi Nhị Tô, cho dù năng lực
không đủ để chiếm vị trí Võ Hoàng Kiếm Thánh thì cũng có thể đến so tài
giúp vui, gặp gỡ học hỏi chiêu thức của cao thủ!

Năm nay chính là rơi vào mùa ba năm
một lần, Kình Thiên Bảo cũng cần phải tiến về phía nam tham gia, bởi vậy Võ Hoài Thiên mang theo hai người xuống miền nam trước thời gian tổ
chức, trước là để hoàn thành thương sự của Kình Thiên Bảo, sau cũng để
triển khai công sự của vai trò “Võ Hoàng”.

“Mỗi lần trước đại hội võ lâm, luôn
luôn có nhiều người đặc biệt không sợ chết.” Huyền Phong thản nhiên phát ngôn một câu, đối với sự kiện ám sát nhìn đã không còn xa lạ.

Dù sao trong chốn giang hồ long xà
hỗn tạp, nhân sĩ chính phái mặc dù không ít, song ngoại đạo tà môn cũng
là có khối người, mặc dù có thể ở trong đại hội võ lâm chiến đấu để đoạt vị trí Võ Hoàng Kiếm Thánh, nhưng là vẫn có người tâm địa không trong,
tưởng bở, nghĩ có thể trước thời gian đại hội động thủ động cước, lén
lút giết người.

“Là nghĩ muốn thí nghiệm vận khí
chính mình đi.” Võ Hoài Thiên cũng là nhàn nhã bình luận một câu, hoàn
toàn không để tâm nhiều đến bọn ngu ngốc mộng tưởng đó.


“Huyền Phong, trở về Bảo điều người tới đây, lần này nhất định phải tiêu trừ sạch dư đảng Thừa Thiên phái.”

“Dạ.” Huyền Phong lĩnh mệnh.

“Không biết tình huống Thượng Quan
như thế nào?” Lãnh Diệc Trần nghĩ đến nam võ lâm Kiếm Thánh, đột nhiên
có chút đồng cảm. Dù sao địa vị Võ Hoàng Kiếm Thánh cao cả, người có tâm tranh đoạt thực không hề ít, huống hồ mấy ngày nay có không ít kẻ muốn
gây bất lợi cùng ám sát Võ Hoài Thiên, phía bên kia hẳn cũng trong hoàn
cảnh tương tự, năm nay còn là năm tổ chức đại hội, lại càng có thêm
nhiều người có dã tâm ám sát hai người.

“Thượng Quan hẳn là đã ra Phi Hà
đảo đi”. Lãnh Diệc Trần nhớ tới Thượng Quan Ngự Kiếm, chính là một trận
lạnh lẽo liền thổi tới thân. Thượng Quan Ngự Kiếm cùng Võ Hoài Thiên hai người mặc dù quan hệ cá nhân không tệ, nhưng hắn so với Võ Hoài Thiên
càng thêm lạnh lùng, càng khó thân cận. Hơn nữa hắn hỉ giận vô thường,
tính khí cực kém, chịu không nổi có người đi theo phía sau, cho nên mỗi
tuần theo lệ, đều là một người ra “Phi Hà đảo” (đảo không sông? ==?!), tung tích hoàn toàn không biết rõ.

“Ngươi đừng nhiều chuyện.” Võ Hoài
Thiên trừng mắt liếc hắn một cái, Thượng Quan Ngự Kiếm nếu có thể an ổn
ngồi trên vị trí Kiếm Thánh này, sẽ không phải là một nhân vật đơn giản, căn bản không cần bọn hắn phí tâm lo lắng. “Ở lại Cẩm Tú thành này nửa
tháng, trước giải quyết chuyện Thừa Thiên phái, đồng thời triển khai lệ
tuần.”

“Ta là tưởng, ngoại trừ Thừa Thiên
phái, khẳng định còn nhiều kẻ khác rục rịch chuẩn bị ra tay.” Lãnh Diệc
Trần giống như rất có “kinh nghiệm”, cứ mỗi ba năm một lần hắn đều đắc ý ngồi một bên xem một đám ngu ngốc không biết sống chết!

“Ngồi xem thôi.” Võ Hoài Thiên một khuôn mặt đạm mạc, đơn giản nói một câu kết thúc.

“Đúng, nếu dư nghiệt Thừa Thiên
phái chưa thanh trừng xong, chỗ Trầm cô nương kia có phải hay không cũng muốn phái người tới canh gác?” Đề tài vừa chuyển, Lãnh Diệc Trần lại
đem Trầm Thiên Hạm nói ra.

Khuôn mặt không biểu tình lại đắp lên, Võ Hoài Thiên không thèm để ý tới lời của hắn.

Nhưng là Lãnh Diệc Trần không có bỏ cuộc, “chính sự” là cần phải thảo luận hoàn tất, tiếp tục tống mấy “phế thoại” lúc trước trở lại. Đối với tâm tình thất thường trăm năm khó gặp của Võ Hoài Thiên, hắn tò mò thật sự a!

“Huyền Phong.” Vì muốn bức ra đáp
án, hắn rất có tình nghĩa ném đống lửa nóng hừng hực vào tay “bạn tốt”.
“Ngươi cũng đồng ý với ta đúng không? Mấy tên hắc y nhân kia trước mắt
là không thể làm gì chúng ta, bất quá nếu tưởng Trầm cô nương kia đi
cùng chúng ta lại bắt trói đem đi, xét về lực đạo đối với một thiếu nữ
tử, chỉ sợ là rất dễ dàng.”

Im lặng —–

Nhưng là Lãnh Diệc Trần cũng tiếp
tục không có bỏ cuộc, dù sao hai cái con người này, mắt lạnh khinh
thường bắn về phía hắn, hắn sớm thừa nhận đến nghiện rồi!

Cho dù Huyền Phong không thèm phụ trợ, hắn một người cũng có thể tự tung hứng xướng câu tiếp theo.

“Ta nói cũng không có sai a, hôm đó mười tên hai mắt (tổng cộng là 20 mắt ) nhìn rõ nàng đi cùng chúng ta, khẳng định sẽ đem nàng coi thành cùng
phe với chúng ta, nói không chừng còn lầm tưởng nàng là nữ nhân của gia
ấy, đến lúc đó vì sau khi bị người diệt phái, liền sẽ hướng chỗ nàng báo thù.”

Vẫn không nhúc nhích? Hắn nói không đủ nguy hiểm sao? Vẫn không đủ kích thích? (ha ha… *cười ngặt nghẽo* Ta thích anh này!)

Huyền Phong xấu hổ trừng hắn liếc mắt một cái.

“Trầm cô nương ngày hôm đó là nữ phẫn nam trang.” Huyền Phong một lời nói toạc ra.

Hơn nữa liếc mắt một cái cũng biết, nếu đối phương có thể tra ra thân thế của nàng, vậy chẳng phải quá lợi hại rồi đi.

Lãnh nhìn lại hai người càng thích hợp mang họ “Lãnh” (lạnh) hơn hắn, đột nhiên đổi thành hắn rất có cảm giác khinh thường nhìn hai người.

“Mạc phủ ở Cẩm Tú thành nổi danh như
thế, có ai lại chưa từng nghe qua bốn vị tiểu thư Mạc gia kia? Chúng ta
chính là đích thân “nghe” được bốn vị tiểu thư kia ở trong Cẩm Tú thành
có biết bao danh tiếng, dù có là đi trên đường hay là ngồi trong tửu
lâu, đều có thể nghe tới những người ngồi bên cạnh đàm luận. Lại nói
không sợ nhất vạn chỉ sợ muộn một a (không sợ hàng vạn quân địch, chỉ sợ lạc chân muộn một bước), chúng ta nếu tính ở lại Cẩm Tú thành đến nửa tháng, nói vậy địch nhân
cũng sẽ theo chân ở lại trong thành, như vậy chỉ cần không quá hai ngày
cũng có thể tường tận rõ ràng mọi sự lớn nhỏ của mấy vị tiểu thư Mạc
phủ, bao gồm cả vị tiểu thư chủ sự tú phường trong đó, thường thường sẽ
nữ phẫn nam trang ra ngoài làm công chuyện.”


Một hơi nói thật dài, Lãnh Diệc Trần
chính là muốn nhìn tâm tình Võ Hoài Thiên, song đối phương vẫn là cố
tình trưng ra bộ mặt trấn định, khiến cho hắn trong lòng thật không
thoải mái, rốt cuộc lại lên tiếng nói tiếp.

“Nói thêm, Trầm cô nương hai ngày
không trở về, trong quý phủ khẳng định phái người ra ngoài tìm kiếm
nàng, cả Cẩm Tú thành khẳng định cũng có tin tức thành truyện truyền ra. Chỉ cần ghép nối mấy sự kiện này lại, đối phương lại có thể không nhận
ra thiếu niên ngày hôm đó là Trầm Thiên Hạm? Lại càng không nói tới ngày hôm đó mười tên hai mắt đều nhìn rõ ngoại hình của nàng, chỉ cần phái
một tên trong đó tới Mạc phủ theo dõi, lại có thể không nhận ra nàng
sao?”

“Ngươi như thế nào lại đối với chuyện của nàng rõ ràng như vậy?” Võ Hoài Thiên cuối cùng cũng có phản ứng,
vừa nói hai hàng lông mày chau lại thật chặt, ánh mắt băng hàn bắn về
phía Lãnh Diệc Trần.

“Nếu không người chỉ cần căng lỗ tai
ra nghe một chút, liền cũng sẽ giống như ta biết được rõ ràng.” Từ khi
bọn hắn tiến vào Cẩm Tú thành, chuyện về mấy vị tiểu thư Mạc phủ kia ở
đâu cũng liền có người nói, nếu không phải Võ Hoài Thiên luôn luôn chỉ
quan tâm việc chính sự mà không thích nghe mấy lời đàm luận vỉa hè, hắn
khẳng định cũng biết tường tận.

“Chuyện về bốn vị tiểu thư Mạc gia
kia, người ở trong Cẩm Tú thành tùy tiện tìm một người hỏi cũng có thể
biết, đến nỗi không cần tưởng cũng có thể biết.” Ngại biểu hiện của Võ
Hoài Thiên còn chưa đủ “kích động”, Lãnh Diệc Trần tiếp tục lại “bỏ đá
xuống giếng”:

“Đối phương chỉ cần biết đến chuyện
này, còn tính thêm thời gian trùng hợp, không hoài nghi đến Trầm cô
nương mới là lạ. Nếu để bọn chúng biết Trầm cô nương là người ngày hôm
đó đã cứu người, đem người khiêng đến trong sơn động trốn, làm hại bọn
chúng tốn thật nhiều thời gian, hạ độc xong lại không giết được người,
như thế mà lại có thể không tìm đến Trầm cô nương trút giận?”

Dự đoán hợp tình hợp lý này, lại có
thể không dọa ngã hắn sao? Càng nghĩ càng vui vẻ, Lãnh Diệc Trần cũng
càng nói càng thêm hăng: “Hơn nữa Mạc gần đây bận việc vui kia, vị tiểu
thư thực sự duy nhất kia sắp lên kiệu hoa, thân là tổng quản tương lai
kiêm tỷ muội thân thiết, Trầm cô nương khẳng định không thể không ra
ngoài hành sự.” Kỳ thật hắn cũng không phải chỉ biết học y, đương nhiên
cũng phải biết chút đường mật thám, nếu không cũng không thể đi theo chủ tử.

“Còn có, nghe nói sinh ý lần này của tú phường Mạc phủ tốt vô cùng, mệt chết nàng phải thường bốn bề chạy
lo, chỉ cần trong vòng ba ngày ló đầu ra khỏi cửa, bọn hắc y nhân kia
thể nào cũng gặp dịp tốt để mà xuống tay.” Lãnh Diệc Trần hơi dài nói
xong bình lại khí tức, chờ đợi Võ Hoài Thiên không khống chế được mà
rống to, thần thái khẩn trương chuẩn bị nhận lệnh, muốn hắn đi bảo hộ
Trầm Thiên Hạm được an toàn!

Chờ, chờ, đợi, đợi thêm lát nữa, đợi tới nửa ngày cũng không thấy phản ứng như trong tưởng tượng của hắn.

Võ Hoài Thiên chính là đối hắn nhìn
không chút biểu cảm, sau khi lấy lại tuyệt đao từ tay Huyền Phong, lãnh
đạm ném lại cho hắn một câu: “Chuyện của nàng không cần ngươi quản.”

(“đương nhiên chuyện của nàng phải do
ta quản, đâu đến lượt ngươi!” Chính là vậy a~~~~ =)) khổ thân anh Lãnh
mỏi miệng, tốn nước miếng nói từ nãy giờ =)))

“Cái gì?” Lãnh Diệc Trần lăng lăng
nhìn bóng dáng chủ tử dần xa, không thể tin được gia cư nhiên lãnh huyết như thế, hắn nói đều nói đến khản cổ, cư nhiên không hề đại khí lấy một tiếng, cứ vậy quay đầu bước đi.

“Huyền Phong! Ngươi xem như vậy còn
có thiên lý hay không?!” Lãnh Diệc Trần phẫn tức chuyển hướng nhìn Huyền Phong mặt vô biểu tình. “Trầm cô nương người ta tốt xấu gì cũng đã cứu
hắn một mạng, hắn cư nhiên có thể mặc kệ an nguy của người ta? Một mặt
băng lãnh là muốn mang ra dọa nạt ai a? Hắn thật sự là tâm can đều phế
rồi!”

Thật là tức chết đi được, rõ ràng cảm giác được Võ Hoài Thiên đối với “thiếu niên” kia có cảm tình đặc biệt,
như thế nào phản ứng của hắn lại nằm ngoài dự kiến?

Khó nha, bộ không lẽ hắn hiểu nhầm? Sẽ không a…..

“Ngu ngốc.” Huyền Phong nhẫn nại phun ra một câu.

“Ta ngốc? Ngươi ngốc thì có!” Lãnh Diệc Trần xù lông cãi lại (Lucy~~~ ta nghĩ hai anh này là một couple a~~) “Cũng không biết là ai nói ra câu “Trầm cô nương nữ phẫn nam trang, kia mới thật sự là ngu ngốc!”.

Trải qua một trận yên lặng tuyệt đối, Huyền Phong cuối cùng cũng khắc chế được xúc động muốn giết người.

Không đáng. Vì cái tên nam nhân ngu ngốc kia xuất kiếm tuyệt không đáng giá!

“Uy! Ngươi nói chuyện a!” Im hơi
lặng tiếng thế kia, Lãnh Diệc Trần vẫn là không phục muốn tranh cãi cho
ra công đạo. “Ngươi nói a, ta làm sao ngốc!”

Huyền Phong đứng dậy, không nghĩ
tiếp tục cùng tên ngu ngốc nói. Bất quá ngay trước khi bỏ đi, hắn rốt
cuộc lại tốt tâm trả lời vẫn đề.

“Ngươi tưởng gia lấy thiên tuyệt đao đi đâu? Ngu ngốc!” (Baka! =)))

Lãnh Diệc Trần lại ngốc lăng nhìn bóng người rời khỏi, trong não lúc này mới linh quang lòe lòe xuất hiện!


“Ác… Gia khẳng định là đi tìm Trầm cô nương!”

.

.

Phát kiến muộn màng này khiến hắn bị hù muốn chết. Lúc này, vì sao lại vô thức tay cầm chân đi “quan tâm” một chút?

Hắn thật sự phi thường ngạc nhiên sau khi nhìn thấy người.

Trầm Thiên Hạm liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn.

“Thiếu bảo chủ?” Nhìn hắn đi về hướng chính mình, nàng có chút ngạc nhiên. Nàng tưởng kể từ hôm đó từ biệt,
sẽ không lại có dịp gặp mặt nhau.

“Ngươi… Ổn chứ?”. Nàng không xác định vô thức hỏi, bởi vì dáng vẻ của hắn như là cố ý tìm tới nàng. Nhưng là, tìm nàng làm cái gì? Chẳng lẽ sinh ý ngày hôm đó với tú phường gặp vấn
đề? Bất quá xem hắn một thân trang phục, nàng như thế nào lại có cảm
giác hắn là đang muốn giết người diệt khẩu?

Hình dáng hắn hôm nay, so với hắn ngày hôm đó bàn thương sự khác hoàn toàn.

Giữa đêm tối mái tóc dài thả tùy ý
bay sau lưng, đôi vai to rộng lớn, thân thể cao lớn hơn người, phía sau
đeo thêm cây đại đao, khiến người nhìn cảm giác vô cùng nguy hiểm. Ngũ
quan nghiêm khốc mà khắc sâu, làm cho người không dám lờ đi, nhất là đôi con ngươi đen lợi hại như đao kia, nhìn không ra mang theo ý gì, tùy ý
có thể dọa nạt người run sợ.

Xem ra, ngày ấy tiến vào Mạc phủ là thiếu chủ Kình Thiên Bảo, còn hôm nay xuất hiện chính là “Võ Hoàng”!

Không giống với trang phục, ánh mắt
kia khiến cho người nhìn vào không thể di dời đi. Mà nàng ở dưới cái
nhìn lặng yên chuyên chú không lời của hắn, cảm giác đầu tiên xuất hiện
trong nàng không phải khủng hoảng sợ hãi, mà là e lệ.

E lệ? Nàng xấu hổ cái gì a? Ngày đó
vì cứu hắn cởi bỏ đến phân nửa quần áo của hắn ra, nhìn đến hắn một bộ
ngực trần nàng không thẹn thùng, vì giúp hắn hạ nhiệt giảm sốt, dùng
khăn tay chính mình chăm chút sát bên người hắn lau cũng không có thẹn
thùng, vì để giúp sưởi ấm cho nhau, hai người kề sát bên nhau ôm chặt
cũng không nghĩ gì mấy, như thế nào hiện giờ hắn ở trước mặt quần áo
chỉnh tề, nàng tự dưng lại… xấu hổ?

“Có việc sao?” Đợi nửa ngày không
thấy hắn trả lời, chính là cứ như vậy im lặng nhìn nàng chăm chú, Trầm
Thiên Hạm chịu không nổi kiểu yên tĩnh như vậy, đành phải lại lần nữa
lên tiếng.

Cứ tiếp tục bị hắn “xem” như vậy, nàng sợ chính mình sẽ nhảy dựng lên đào tẩu bỏ chạy.

“Không có gì, này lại đây.” Không
biết phải giải thích với nàng như thế nào, chính mình thấy nàng vừa bước ra khỏi Mạc phủ liền đi theo phía sau, đành phải tùy tiện tìm một lý
do. “Ngươi phải về Cẩm Tú thành?”

“Đúng vậy, sự tình đều đã xử lý xong rồi.” Trầm Thiên Hạm cười cười trả lời, chờ hắn rời đi trước. Vậy nhưng sau một lúc lâu thật lâu, người trước mắt nàng nửa phần cũng không di
động.

“Cái…. Còn có chuyện gì sao?” Nàng gượng tươi cười.

“Ta cùng đường, đi chung thôi.” ‘Lời nói ‘vàng’ cuối cùng cũng mở lại, không đợi nàng phản ứng, hắn xoay
người liền hướng cửa thành đi, thuận tay dắt theo dây cương ngựa của
nàng.

Trong tay đột nhiên trống rỗng (ý chỉ ảnh lấy mất dây cương dắt ngựa chỉ đi), Trầm Thiên Hạm một người đứng ngốc tại chỗ, hai mắt trừng lớn nhìn thân ảnh cao lớn phía trước đang đi.

Này là như thế nào? Nàng có gật đầu đồng ý lúc nào mà không biết sao? Hay vẫn là hắn tự nói tự làm hết thảy?

Phát hiện nàng không đuổi kịp đằng sau, Võ Hoài Thiên dừng lại bước chân, tuấn mục híp lại.

“Ngươi còn có chuyện gì?”

“Không có.” Trầm Thiên Hạm bị thân sắc lạnh lùng của hắn làm cho cả kinh, vội vàng lắc đầu, bước nhanh đuổi kịp hắn.

Dọc theo đường đi, nàng thỉnh
thoảng đánh giá thân ảnh nam nhân bên cạnh, nghĩ dụng ý của hắn là sao?
Nhưng mặc kệ nàng nghĩ nghĩ như thế nào, đều vẫn là kết không ra lý do,
mà Võ Hoài Thiên cũng là một đường im lặng, cái gì cũng đều không nói.

Quái nhân! Trầm Thiên Hạm chỉ có
thể lắc đầu cười cười, tạm thời tin này là bỗng nhiên khéo léo mà gặp.
Nếu không thì biết tính sao?

Hơn nữa lớn lên từ nhỏ ở Mạc phủ,
nàng trong lòng sớm đã nhận ra, những người xuất thân càng là tôn quý,
gia thế càng không phải tầm thường, hơn phân nửa đều là quái nhân! Cũng
giống như thiếu gia cùng tiểu thư nhà nàng, vị thiếu bảo chủ Kình Thiên
Bảo trước mắt này, so với hai vị nhà nàng kia, tình trạng bệnh còn là
nhẹ. (ha ha ha….. cười đau bụng quá=))))))

Mà cũng nói, có thể nhìn thấy
thương thế của hắn mau hồi phục như vậy, chính mình trong lòng cũng đã
có thể thả lỏng, gặp mặt lại cũng không phải chuyện gì xấu.

Cứ như vậy, hai người im lặng, làm bạn đường cùng trở về thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.