Đọc truyện Ân Nhân Của Võ Hoàng – Chương 1
Cẩm Tú thành, nằm ở phía nam của Thiên Thịnh hoàng triều, bốn mùa như xuân, thổ địa phì nhiêu, bởi vậy cư dân giàu có và đông đúc, thành trấn an nhạc. Mà Phú Quý lâu, chính là đệ nhất tửu lâu của Cẩm Tú thành.
Danh trù cùng mĩ tửu, mĩ thực, khiến Phú Quý lâu nổi tiếng khắp xa gần.
#Ri: Danh trù: đầu bếp giỏi; mĩ tửu, mĩ thực: đồ ăn ngon, rượu ngon
Không chỉ được dân chúng địa phương nhiệt tình ưu ái, khách từ xa đến Cẩm Tú thành cũng đều biết trước mà đến ngồi tại Phú Quý lâu.
Trừ bỏ thưởng thức đồ ăn thức uống thuộc hàng cực phẩm, còn có thể
nghe được những chuyện đại sự phát sinh gần đây nhất ở Cẩm Tú thành.
Mà tin tức gần đây nhất khiến cả Cẩm Tú thành lâm vào phong cuồng thảo luận, đó là những chuyện về thiên kim Mạc gia.
#Ri: cả cái thành này no đủ êm ấm rồi không có việc gì làm, hóng hớt dễ sợ =.=
Cư dân Cẩm Tú thành, đối với bốn vị “tiểu thư” Mạc phủ kia tự nhiên
là không xa lạ, mà chờ lâu như vậy, cuối cùng trong đó mới truyền ra tin tốt của một người, cư dân ở đây so với người nhà Mạc gia thậm chí còn
hưng phấn hơn gấp bội phần.
#Ri: quá chuyên nghiệp rồi đi :-SS
Đang ngồi ở lầu hai Phú Quý lâu có ba nam tử cùng một bàn rượu và
thức ăn, không thể tránh khỏi nghe được tiếng đàm luận vang lên bốn
phía, thống thống vây quanh việc vui sắp tới của Mạc phủ, tất cả đều đến tai một người trong quán.
Lãnh Diệc Trần một thân áo trắng, mặt lộ vẻ mỉm cười, nghe tiếng thảo luận nhiệt tình bên tai, không khỏi đối với bốn vị tiểu thư kia nổi lên chút tò mò. Nhưng theo tin tức hắn có, Cẩm Tú thành Mạc phủ chỉ có một
vị thiên kim, thế nào giờ lại ra bốn vị tiểu thư?
“Lãnh?” Võ Hoài Thiên nhướn mi, nhìn trợ thủ đắc lực của chính mình hiển nhiên thất thần, hoài nghi chuyện mình nói vừa rồi
hắn có nhớ gì không.
“Ân?” Lãnh Diệc Trần hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình xem nhẹ chính sự, thấy được nét không đồng tình trên mặt chủ gia,
hắn mặt không đổi sắc mà tự nhiên tự tại tươi cười, nói dối, “Ta có nghe.”
“Phải, ngươi có nghe những chuyện bên đường.” Huyền Phong ngồi bên, một thân áo đen, mặt không biểu tình vạch trần lời nói dối của hắn.
“Ách, ta là nghĩ nói, nếu chúng ta muốn mở rộng thương sự về phía nam, cũng nên tìm hiểu vài chuyện lớn nhỏ ở địa phương thôi.” Không trứ ngân tích liếc Huyền Phong một cái xem thường, Lãnh Diệc Trần cười lại, nói.“Huống gì Mạc phủ là thương gia lớn nhất miền Nam, tự nhiên muốn chú ý nhiều một chút.”
#Ri: không trứ ngân tích: không dấu vết
“Khuê nữ xuất giá cùng thương sự có liên quan sao?” Huyền Phong không đếm xỉa đến việc hắn xem thường mình, lại thản nhiên cất lời.
“Huyền Phong, ngươi nghe được cũng không ít đâu.”
Lãnh Diệc Trần cắn răng, tên Huyền Phong này luôn thích ngáng chân hắn,
cũng không ngẫm lại xem bọn hắn cùng là trợ thủ đắc lực của Võ Hoài
Thiên, đáng ra phải trợ giúp cho nhau mới phải.
“Lúc vào thành liền nghe thấy, không cần đến tửu lâu mà nghe ngóng tiếp.” Huyền Phong uống trà, vẫn như cũ là không có biểu tình, hất đi bát nước lạnh phải chịu trách nhiệm trên tay.
#Ri: hai cái người này hay thật đấy ~`~ thế mà còn đòi đi làm trợ thủ cho người ta, xìììììì
“Dừng.” Võ Hoài Thiên thản nhiên lên tiếng, sớm đã quen nhìn hai người bọn hắn đấu khẩu.“Lãnh, nhớ kỹ mục đích chủ yếu xuống phía nam lần này của chúng ta, không được nhiều chuyện.”
“Ta đã biết.” Đối mặt với một pho tượng băng cùng
một khối đầu gỗ thích ngáng chân người khác, Lãnh Diệc Trần chỉ có thể
thở dài đem thiên tính “Thân thiết” của chính mình thu hồi.“Tư
liệu về việc kinh doanh ở Cẩm Tú thành ta đều đã thu thập đủ, ngày mai
đã hẹn đến Mạc phủ bái phỏng, đàm phán về việc hợp tác buôn bán tơ
thượng phẩm. Mạc phủ mười hai đời, một tay nắm giữ kinh tế miền nam, có
quan hệ làm ăn khắp nơi nhưng chưa mở rộng đến kinh thành.”
Cũng bởi vậy, tơ chức tú phẩm do Mạc thị sản xuất tuy đẹp, hoàng
triều ở phương bắc vẫn không nhìn được đến, ba người lần này xuống phía
nam, chủ yếu cũng là tính muốn cùng Mạc phủ đàm phán khả năng hợp tác,
Kình Thiên sẽ bảo ra mặt thu mua vải vóc tú phẩm của Mạc thị, xuất tới
phương bắc thậm chí là cả những nước lân cận.
#Ri: tú là thêu nhé, tú phẩm là đồ thêu
“Lần này đồng ý cùng chúng ta đàm phán là đại thiếu chủ thứ
mười hai của Mạc phủ, cũng là người thừa kế duy nhất, nghe nói Mạc Tĩnh
Viễn trời sinh phản cốt, làm việc tác phong khó phán đoán theo lẽ
thường, có lẽ nhờ tính tình của hắn như vậy, mới phá được quy củ bất
thành văn của Mạc phủ mười hai đời nay, mang sự nghiệp kéo dài tới phía
bắc.” Lãnh Diệc Trần nhớ tới vị tiểu thư trong mấy chuyện bên
đường của người dân, tựa hồ đúng là khắc tinh của vị thiếu chủ này,
không biết hay không có thể đến bái kiến, có lẽ đối với sinh ý song
phương có điều giúp ích.
#Ri: sinh ý cùng nghĩa với hợp đồng theo ngôn ngữ hiện đại
“Gặp sẽ biết.” Võ Hoài Thiên cũng đã nghe qua một ít chuyện về Mạc phủ , biết thủ phủ phía nam đã nhiều đới này có những quy tắc riêng.
Lãnh Diệc Trần nhìn sang Võ Hoài Thiên luôn luôn nghiêm tuấn, lại
nhìn Huyền Phong- cổ họng không bao giờ nói thừa một chữ, rồi nhịn xuống một tiếng thở dài.
Hắn bắt đầu hối hận, thân là một lưu thủ ở trong Kình Thiên bảo, nếu cứ theo hai người này ra cửa, hắn thế nào cũng chết sớm!
Mạc phủ là trang viên điển hình nhất ở phía nam, phân chia thành
trung, đông, tây, bắc bốn bộ phận, ở chính giữa lại chia thành đông tây
nhị sương, non sông tươi đẹp cùng đình đài lâu các cảnh sắc dung hợp,
hoa viên, lương đình, ao nhỏ, khúc kính thông u.
Ba người Võ Hoài Thiên cùng Mạc Tĩnh Viễn ngồi trong bích đình, ba
người vốn sinh trưởng ở phương bắc đối với cảnh viên lâm sơn thủy như
vậy, lại có tâm tình ngoạn cảnh bất đồng.
Võ Hoài Thiên không có nhiều tâm tư đi chú ý cảnh đẹp ở một bên kia,
lực chú ý của hắn phần lớn đặt trên sinh ý. Mà Mạc Tĩnh Viễn cũng không
phải dễ nói chuyện như trong tưởng tượng của hắn, chính là tính tình
tương đương khó có thể nắm bắt.
May là Mạc Tĩnh Viễn rất nhanh gọn rõ ràng đáp ứng cùng Kình Thiên
bảo hợp tác, đem vải vóc tú phẩm của Mạc phủ giao cho Kình Thiên bảo đưa lên phía bắc, tiếp đó bàn chi tiết vấn đề hợp tác giữa hai bên.
Nhìn quang cảnh tươi đẹp xung quanh, lại nhìn đến nam tử quý khí
trước mặt, Võ Hoài Thiên không khỏi nghĩ thầm, nếu hôm nay là thương
nhân phương Bắc khác cùng hắn hiệp đàm, Mạc Tĩnh Viễn có hay không cũng
sẽ đồng ý trong nháy mắt như thế này ?
Đối với Mạc thị thiếu chủ Mạc Tĩnh Viễn này, hắn tìm hiểu không nhiều lắm, chủ yếu là để ý hai chữ “Mạc phủ” nạm vàng trước cửa, xác định hai bên nhất định phải hợp tác, cũng đáng để hắn tiêu phí năng lực đánh
giá.
Mà sau khi hắn đưa ra yêu cầu tham quan tú phường của mạc Phủ, Mạc
Tĩnh Viễn nhẹ phẩy quạt gấp lại, nhíu mày không trả lời, chỉ sai tì nữ
phía sau đến châm trà, cười nhạt ý muốn bọn hắn trước tiên lưu lại trong đình một lát, thậm chí kêu người hầu bắt đầu giải thích kiến trúc của
ao sen xung quanh.
Võ Hoài Thiên kín đáo đánh giá vẻ mặt lười nhác của Mạc Tĩnh Viễn,
ngầm đoán xem ý tứ của hắn là gì. Hay là, trong tú phường có bí mật gì
không thể để người ngoài hay biết ?
Mạc Tĩnh Viễn tiếp tục yên lặng thưởng trà, một thân tuấn dật phi
phàm, cũng không thèm đế ý đến ánh mắt của Võ Hoài Thiên. Đến khi hắn
nhìn ra phía trước đình xuất hiện một thân ảnh màu lam mà hắn đã đợi rất lâu, mặt mày mới nhẹ nở nụ cười.
“Gọi người tới đây.” Hắn vừa lên tiếng, hộ vệ tùy thân phía sau lập tức lĩnh mệnh mà đi, đưa đến một nam tử trẻ tuổi tuấn tú.
Lãnh Diệc Trần hơi hơi thất vọng, nguyên bản nhìn nụ cười mang vài
phần tà khí kia của hắn, tưởng người đến phải là “Nhạc Nhạn tiểu thư”
trong truyền thuyết, không nghĩ lại là một tiểu tử anh tuấn.
Thiên Hạm, mấy vị này là khách nhân từ Kinh Thiên bảo ở phương Bắc.” Mạc Tĩnh Viễn ngồi yên như cũ, tùy ý giới thiệu. “Thiếu chủ Kình Thiên bảo, cũng là ‘Võ Hoàng’ đương nhiệm Võ Hoài Thiên, hữu hộ vệ Lãnh Diệc Trần, tả hộ vệ Huyền Phong.”
Trầm Thiên Hạm hướng ba người chắp tay làm lễ, trong lòng cảm thấy
hơi kì lạ. Sáng sớm ra cửa liền nghe thấy tổng quản đề cập hôm nay có
khách quý tới, không nghĩ cư nhiên là thiếu chủ Kình Thiên bảo phương
bắc. Nghĩ tới việc thiếu gia muốn phát triển mở rộng ra hướng bắc, Kình
Thiên bảo xác thật là đối tác thích hợp nhất.
Trước không nói Kình Thiên bảo là đại bảo lớn nhất phương bắc, kinh
doanh với nhiều nước lân cận, nắm giữ hơn một nửa sinh ý với ngoại bang
của Thiên Thịnh hoàng triều, tài lực hùng hậu. Sau này lại tiếp tục phát triển làm tiêu cục, nhờ có chỗ dựa lớn trên giang hồ – đương nhiệm bắc
võ lâm minh chủ chính là thiếu chủ Kình Thiên bảo, khiến ít người dám
động vào hàng hóa mà Kình Thiên bảo vận chuyển, khiến cho sinh ý phát
triển không ngừng.
Có tài lại có thế, quan hệ tốt với triều đình, cũng có địa vị trên giang hồ, đối tượng hợp tác như vậy, đốt đèn cũng khó kiếm.
“Đây là chủ sự của tú phường Mạc gia, Võ thiếu chủ nếu muốn đi xem tú phường, ta sẽ để nàng an bài.” Vẫn không lịch sự như cũ, Mạc Tĩnh Viễn trực tiếp mang khách quý chuyển giao cho Trầm Thiên Hạm. “Thiên Hạm, ta tính cùng Kình Thiên bảo hợp tác đưa chức phẩm tới phương bắc,
ngươi một hồi liền bồi ba vị khách nhân đi tham quan tú phường một
chút.”
#Ri: chức phẩm: đồ dệt – như trong “chức nữ”: thiếu nữ dệt vải
“Dạ.” Trầm Thiên Hạm gật đầu, chỉ nghe qua cũng hiểu được thiếu gia muốn nghỉ ngơi, muốn nàng nhanh chóng đưa khách nhân đi
cho khuất mắt .“Ta đi an bài ngay, thỉnh.”
Võ Hoài Thiên nhìn nam tử tuấn tú trước mắt, hơi nhướng mày.
Mặc dù mặc nam trang, mặc dù ngôn hành đều là có phong phạm nam tử,
nhưng “hắn” rõ ràng là nữ nhi! Võ Hoài Thiên tin tưởng ánh mắt của chính mình sẽ không thể nhận nhầm.
#Ri: ngôn hành: ngôn ngữ và hành động; phong phạm: hơi hướng
“Thiếu bảo chủ?” Trầm Thiên Hạm đối mặt với ánh mắt
của hắn, không rõ hắn vì sao đánh giá mình như vậy, khiến nàng có xúc
động muốn cúi đầu, nhưng cố nhịn xuống.
“Võ huynh, nếu ngài đổi ý mời nói thẳng.” Nhẹ nhàng gấp quạt, Mạc Tĩnh Viễn nhíu nhíu mày, trong ngữ khí có cảm giác rất không tốt.
Trầm Thiên Hạm liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình một cái, hắn nói như
vậy không phải khiến người ta ngượng ngùng sao, lần đầu thấy qua có
người đàm sinh ý với khách xong lại có biểu tình như thế.
“Không, vậy trước cáo từ.” Võ Hoài Thiên cuối cùng xoay người, trước hướng Mạc Tĩnh Viễn nói tạm biệt, rồi mới chuyển hướng Trầm Thiên Hạm.“Trầm công tử. Thỉnh.”
Không biết có phải hay không đa tâm, Trầm Thiên Hạm cảm thấy tiếng “Công tử” hắn gọi kia tựa hồ nghe đặc biệt nặng.
“Không dám, thỉnh.” Không nghĩ phức tạp, Trầm Thiên Hạm nhe răng cười, dẫn ba người đến xe ngựa ở cửa lớn, hướng tú phường mà đi.
Là quý khách, là quý khách, cho dù có chút cổ quái, vẫn là khách.
#Ri: lẩm bẩm gì thế chị =))
Đến tú phường, Trầm Thiên Hạm trước dẫn ba người đi xung quanh giới
thiệu qua, sau đó liền thỉnh tới quý tân phòng, gọi người đưa tới mọi
loại tú phẩm, để bọn hắn có thể tha hồ xem xét.
Trong lúc đó Trầm Thiên Hạm đứng một bên giải thích lại thấy bất
đồng, trả lời mọi vấn đề Võ Hoài Thiên đưa ra, nhưng là ánh mắt dị dạng
của đối phương thật khiến nàng không chịu nổi, nhịn không được tự thán,
đành làm kẻ hèn đi hỏi cho rõ vấn đề.
“Thiếu bảo chủ, dám hỏi tại hạ làm sai điều gì chăng?” Vì cái gì hắn đối mặt với một đống người, lại dùng loại ánh mắt ma nhân kia ăn nàng?
#Ri: ha ha “ăn” đấy =)) Chưa gì đã lấy mắt ăn người ta =)) Phải biết kiềm chế đi Võ huynh ^^
Võ Hoài Thiên lại thâm sâu nhìn khuôn mặt thanh nhã của nàng, rồi mới thản nhiên lên tiếng: “Ngươi không làm sai cái gì, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, nam nhân phía nam đều giống ngươi thế này sao?”
“Giống ta? Không biết ý ngài là gì?” Trầm Thiên Hạm trong lòng cả kinh, trên khuôn mặt lại tỏ ra trấn định.
“Là giống các cô nương đó.” Võ Hoài Thiên cũng không muốn cùng nàng vòng vòng luẩn quẩn. Người trước mắt rõ ràng là nữ nhi,
vì cái gì muốn cố ý phẫn nam trang, lại còn biểu hiện như là một nam
nhân.
Trầm Thiên Hạm trong mắt điểm qua nét giận, nàng rất nhanh trấn áp xuống, cười nhẹ cho qua.
“Thiếu bảo chủ nói lời này thật đúng là vũ nhục tiểu nhân.” Nàng nhanh chóng trừng mắt liếc hắn một cái, lại vô ý cúi thấp thấp đầu. “Nam tử phía nam đều ôn nhu tuấn nhã, so ra cư nhiên là kém nam tử phương
bắc dũng cảm đại khí, thiếu bảo chủ đã thấy qua nam tử phương bắc, cũng
không có nghĩa là tiểu nhân không phải đường đường nam nhi”.
“Đường đường nam nhi sao?” Võ Hoài Thiên cố ý hỏi, đôi mắt thâm sâu nhìn kĩ nàng từ đầu đến chân, cuối cùng ngậm miệng.
Trầm Thiên Hạm thầm run lên, thiếu bảo chủ Kình Thiên bảo này thật sự là đáng sợ, chỉ cần đôi mắt kia nhìn nàng, liền khiến nàng tâm kinh đảm chiến!
#Ri: tâm kinh đảm chiến: rất sợ hãi
Bất quá ý hắn là gì? Biểu tình như thế kia rõ ràng là xem thường
nàng, ý là bất mãn việc nàng là một “cô nương” cư nhiên lại được quản lý tú phường.
Cô nương cũng là người a! Ai quy định chỉ có nam nhân mới có thể buôn bán! Cổ hủ! Cho dù hắn không có nói thẳng, nhưng nàng nghe qua cũng
đoán được ý tứ.
Quên đi, hai bên mới quyết định, nàng vẫn không cần để ý thì hơn, hết thảy vì đại cục làm trọng, cho dù hắn xem thường nàng thì sao, dù sao
nàng vốn chính là nữ nhi, hắn nói như vậy cũng không thay đổi được.
Cho nên Trầm Thiên Hạm lại lần nữa mỉm cười, tận trách giới thiệu cho Võ Hoài Thiên mọi sản phẩm ở tú phường, tường thật trả lời vấn đề hắn
đưa ra, hoàn thành công tác của nàng.
Đến nỗi Võ Hoài Thiên thỉnh thoảng có biểu tình quái dị gì đi nữa, nàng hoàn toàn không quan tâm.
Thiếu chủ Kình Thiên bảo, bắc võ lâm Võ Hoàng, địa vị tôn quý cao
thượng như thế, cho dù là quái nhân, thì tính sao? Lại càng không nói từ thuở nhỏ đã nhìn thiếu gia, nàng đối với quái nhân đã sớm quen thuộc .
Quái thì quái, không liên quan đến nàng!
Quá ngọ, trời nóng bức khiến người ta nghĩ muốn tránh dưới gốc cây,
nhưng là ba người Võ Hoài Thiên cũng không chịu ảnh hưởng, ở Phú Quý lâu dùng cơm xong, lại tiếp tục cưỡi ngựa tính đi tới Thường Sơn.
Thường Sơn nằm ở gần Cẩm Tú thành, địa thế hẻo lánh, ít có hơi người, vì ở nơi khác có đường lớn bằng phẳng, bởi vậy mặc dù đường Thường Sơn
tuy gần, phần nhiều người dân vẫn chọn đường lớn. Chủ yếu đó là sợ trong núi hoang, dễ gặp kẻ xấu, đến lúc đó nếu gặp tai kiếp sẽ là không có ai cứu.
Nhưng Võ Hoài Thiên ba người thân có võ công, tự nhiên không đem điều này để ở trong lòng.
Đi qua nửa đường, Võ Hoài Thiên ở giữa phút chốc dừng ngựa, nhíu mày.
“Gia?” Huyền Phong phi ngựa tới gần, không rõ hắn vì cái gì đột nhiên dừng lại.
Võ Hoài Thiên không có lập tức trả lời, chính là từ trong người phát ra hơi lạnh.
“Gia?” Lãnh Diệc Trần nguyên bản trốn ở một bên nhìn ra không phù hợp, vội vàng lại gần.”Ở đâu không thoải mái?”
Hắn là truyền nhân của thần y, xem qua sắc mặt Võ Hoài Thiên liền biết, khẳng định là trúng độc !
Lãnh Diệc
Trần mới vươn tay ra muốn xem mạch cho hắn, từ trong rừng bỗng nhiên phi ra ám khí! Huyền Phong thần sắc vi biến, ngay lập tức rút kiếm, mười
tên hắc y nhân che mặt cũng từ sau mấy gốc cây xông tới.
Lãnh Diệc
Trần thu tay, rút vũ khí. Cảm thấy có gì đó không ổn. Trước hạ độc sau
mai phục, nhóm người này hiển nhiên là có mưu tính trước! Chính là ba
người đồng hành đồng thực (cùng ăn), vì sao chỉ có Võ Hoài Thiên trúng độc? Trúng như thế nào?
Hắn dù võ
công có không sánh được với Võ Hoài Thiên cùng Huyền Phong vốn ở trong
thập đại cao thủ giang hồ kia, nhưng thân là truyền nhân của thần y,
tinh thông các loại độc dược, đối phương làm thế nào mà có thể hạ độc
được ngay trước mắt hắn?
“Gia, ngài sao rồi?” Vừa ra chiêu chống trả, Lãnh Diệc Trần vẫn không khỏi lo âu.
Có thể qua mặt cả ba người, hạ độc Võ Hoài Thiên, hẳn phải rất giỏi.
Võ Hoài
Thiên trán đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng đại đao trên tay ra
chiêu vẫn gọn gàng, không chút lưu tình. Chỉ là nội lực nhanh chóng tiêu tán, tuyệt đao trên tay mỗi lúc một thêm nặng như muốn rơi xuống đất.
Thoắt một cái, trên cánh tay hắn bị vạch một đường máu dài.
“Gia!” Huyền Phong lập tức đi tới bên cạnh hắn, vung kiếm thay hắn tiếp chiêu.
“Nội lực của ta đang hao tổn rất nhanh, hẳn là do trúng độc.” Mặc dù tình huống nguy cấp, nhưng Võ Hoài Thiên vẫn thần sắc trấn định, trầm giọng nói với
Huyền Phong.
“Nội lực?” Huyền Phong run sợ, đáng chết!
“Các ngươi
đến tột cùng là ai, cư nhiên dám mai phục ám toán!” Lãnh Diệc Trần vung
tay thu kiếm, nhướng mày hỏi hắc y nhân vừa ra chiêu kia.
Việc này rõ ràng căn bản là ám sát Võ Hoài Thiên! Gần như mục tiêu binh khí đổ tới đều là hắn!
“Cho dù
không nói tới địa vị Võ Hoàng cao cả, Kình Thiên bảo cũng không phải ai
cũng có thể động!” Lãnh Diệc Trần tươi cười trên mặt đã biến mất, mặc dù kiếm thế chưa ngưng, nhưng là cảm nhận rõ Võ Hoài Thiên đang dần yếu.
Nhóm người
này, là vì danh hiệu ‘Võ Hoàng’ mà đến, hay là muốn trọng kích ‘Kình
Thiên bảo’? Bất quá mặc kệ là nguyên do nào, mục tiêu đều là Võ Hoài
Thiên.
“Gia, ngài
trước tiên nên lui.” Lãnh Diệc Trần nhìn bước chân chủ tử đã bắt đầu
không vững, trên người lại lưu vài vết máu ói từ miệng, trong lòng biết
không ổn. Hắn tuy y thuật rất tốt, nhưng giờ phút này căn bản không cách nào giúp chủ tử liệu thương, đành phải lấy ra đan dược trong áo đưa cho người.
“Gia, trước
ăn vào ‘hộ tâm đan’.” Hộ tâm đan là thánh dược giải độc do chính hắn
nghiên cứu, mặc dù không biết chủng độc xa lạ khiến Võ Hoài Thiên mất
nội lực kia là gì, nhưng là hắn có nắm chắc, hộ tâm đan cho dù không thể giải cũng có thể tạm thời áp chế tính độc trong cơ thể.
Võ Hoài
Thiên tiếp lấy viên đan nuốt xuống, ổn trụ thân mình, biết chính mình ở
lại nơi đây cũng chỉ là liên lụy bọn hắn, lạnh lùng cứng rắn gật đầu,
“Các ngươi cẩn thận.”
Hít sâu một hơi, hắn tụ tập nội lực cuối cùng, đưa tuyệt đao có một không hai giao cho Huyền Phong, lấy ánh mắt ý bảo.
“Ta sẽ bảo quản tốt.” Huyền Phong hiểu tâm ý hắn.
Một âm thanh vang nhẹ lên, Võ Hoài Thiên phi thân, bỏ lại phía sau Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần.
Hắn cũng yên tâm, Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần tu vi võ công tuy không bằng hắn,
nhưng muốn toàn thân trở ra cũng không phải khó gì! Chỉ cần không phải
công lực hoàn toàn biến mất, hắn cũng đã ở một bên chiến đấu cùng.
Cho nên, hắn trước cứ chạy đi nơi khác, chỉ hy vọng đánh lạc hướng truy binh phía
sau, hoặc là, dẫn bọn người ý đồ không tốt này đi khỏi.
Cho dù hắn chết ở nơi đây, cũng nguyện không khiến cho thủ hạ của hắn chôn cùng.
Giây tiếp theo, trước mắt hắn bao trùm một màn đêm, thân hình lảo đảo không vững!
.
.
Trời muốn mưa liền mưa, luôn đột ngột bất ngờ, dù người có dự phòng thế nào cũng không thắng nổi.
Tia chớp
nháy lên đằng trước, lôi sấm rền vang vọng theo sau. Trầm Thiên Hạm nhẹ
ngẩng đầu, nhìn từng hạt mưa lớn thi nhau rơi xuống.
Trong nháy
mắt, bầu trời trong xanh không một chút mây liền đã chuyển bụi đen đầy
trời, nước mưa từng giọt từng giọt to đùng bắt đầu tuôn, nhắc nhở nàng
mau phản ứng.
“Không xong!” Nàng thốt lên một câu, húc chân giục ngựa, cố tìm một nơi trú mưa tạm thời.
Từ sáng sớm, nàng chỉ biết vận khí ngày hôm nay của mình không tốt lắm. Vốn nàng đã
an bài mọi sự hoàn hảo, đột nhiên lại nảy ra sinh ý kia, không có cách
nào đành phải tự mình vòng ra cửa hàng xem xét lại, xử lí mọi việc xong
xuôi hoàn tất. Nghĩ đến ba ngày tới Mạc Nguyên Thiến sẽ xuất giá, trong
phủ đầy một đống việc lớn việc nhỏ chờ nàng, đôi chân nhỏ bé càng tăng
tốc mau chóng trở lại Cẩm Tú thành, vì vội vã, nàng thậm chí mạo hiểm đi qua Thường Sơn.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ đến, đột nhiên trời lại trút xuống dông tố mưa sa.
Nàng lúc này thực quẫn bách, đi trong rừng không những có thể bị lạc đường, trời còn mưa, đã thế nghe nói Thường Sơn này đầy rẫy lâm tặc nguy hiểm!
Vọng nhìn ra xa bốn phía, mỏi mắt cũng tìm không ra một chỗ trú mưa, nàng trong lòng không khỏi thở dài, đành phải hy vọng phiền toái tìm đến bản thân chỉ
có dông tố, nhưng là Thường Sơn hẻo lánh như vậy, khó tránh khỏi phiền
toái gặp tặc kia.
Nữ tử
ra ngoài cửa đều phát sinh nhiều vấn đề không tiện, vì vậy mỗi lần xuất
môn nàng đều là nữ phẫn nam trang, thứ nhất cũng nhờ thân hình nàng so
với nữ tử bình thường cao hơn một chút, thứ hai là diện mạo nàng cũng
không tầm thường, có một chút phiêu phiêu tiêu sái, nhìn qua không dễ
phân biệt là nữ hay nam. Mặc dù thân hình vốn là nữ tử không khỏi gầy
nhỏ, nhưng nam tử phía nam vốn là kiểu văn nhã thư sinh, bởi vậy nàng nữ phẫn nam trang không có khả nghi chút nào, giúp cho nàng tránh đi rất
nhiều phiền toái.
Mưa to ào ào trút xuống cùng sấm sét dội vang oanh liệt, làm cho nàng nhìn trước mặt mọi vật đều không rõ. Bước chân ngựa dần hạ tốc độ, trong lòng có chút
dự cảm chẳng lành.
Nàng nhẹ cúi người tính an ủi con ngựa, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một bóng
ảnh to đùng, nhắm đúng vị trí nàng mà rơi bộp xuống!
“Ngô!”
Nàng muộn
màng hô lên một tiếng, bị đập vào làm cho mất cân bằng, cả người cả
‘vật’ cùng nhau ngã xuống, con ngựa vốn đang không an phận bị động thái
này làm cho dọa sợ, đầu cũng không quay lại vội vàng phi thân chạy đi.
Mà Trầm
Thiên Hạm rớt xuống ngựa bị ‘vật’ đè lên trên, chật vật không chịu nổi,
cả người cao thấp đều đau đớn, nhìn ‘vật’ trên người vẫn như cũ đè xuống ——
Di? Di?! Di?!!! Là người?!
Nàng nhịn
đau lật người bên trên ra, lúc này mới phát hiện ‘vật’ từ trên trời rơi
xuống là người, lại còn là một nam nhân đang chìm trong hôn mê. Càng làm nàng ngốc lăng là, nam nhân bất tỉnh này, cư nhiên là người mới nửa
ngày vừa qua nàng gặp mặt – Võ Hoài Thiên.
“Ông trời!
Ta hôm nay là phải chịu cái vận gì a?” Nàng không biết làm sao ngẩng đầu hỏi trời, không rõ chính mình hôm nay như thế nào lại có được đức hạnh
này.
Lạc nạn Thường Sơn rồi tìm không ra một chỗ trú mưa đã là rất thảm, ông trời cư nhiên còn ban cho nàng một ‘đại lễ’ như vậy.
Tử tế phóng
ánh nhìn xuống, liền thấy kiện “đại lễ” đang hai mắt đóng chặt, quần áo
trên người có vài đường chém rách, hiển nhiên là vì thương thế mà hôn
mê.
Thường Sơn
hẻo lánh hoang vu như thế, hắn đường đường là thiếu chủ Kình Thiên bảo
lại chạy đến chỗ này làm cái gì? Hơn thế nữa, hai tên hộ vệ tùy thân kia của hắn như thế nào lại không thấy bóng dáng đâu?
Trầm Thiên
Hạm mặc dù trong thâm tâm vẫn dâng đầy nghi hoặc, nhưng thấy tiếng sấm
mỗi lúc một to, trận mưa càng lúc càng lớn, làm ướt hết quần áo trên
người nàng, cũng làm ướt quần áo của Võ Hoài Thiên bên cạnh.
Ai đến nói
cho nàng biết, giữa đường gặp mưa to, lại gặp một gã nam nhân bị thương
nặng, ngựa cũng chạy đâu mất, nàng một thân nữ tử, nên làm như thế nào
cho phải?!!
Thở dài một
hơi, nàng quyết định đứng lên, lau đi nước mưa bám trên mặt, dùng hết
khí lực toàn thân khiêng gã nam tử cao lớn Võ Hoài Thiên kia lên.
Thấy chết
không cứu nàng làm không được, càng chưa nói người này quyền cao chức
trọng, lại là ‘khách quý’ của Mạc gia, nếu hắn gặp chuyện gì ngoài ý
muốn, khẳng định ảnh hưởng không nhỏ đến Mạc gia. Xem ra chỉ có thể kéo
theo phần “đại lễ” này đi tìm chỗ trú rồi tính tiếp!
Trầm Thiên
Hạm cắn răng cố trụ, hai đùi dụng lực, run rẩy bước nửa bước đều không
đi một li. Nàng thở hắt ra một ngụm khí dài, cố “khiêng” hắn hướng cây
đại thụ bên đường, tưởng nghỉ một chút lấy sức đi tiếp. Không ngờ một
bước không vững, nàng cả người đổ nhào về trước, ‘đại lễ’ bên trên cũng
đổ nhào theo….
“Oa a —— “
Tiếng thét chói tai vang vọng quanh khu rừng. Rồi sau đó, tiếng mưa như trút bao trùm lên tất cả.