Đọc truyện Án Mạng Đêm Động Phòng – Chương 25
Chuyển ngữ: Hắc
Sáng hôm sau.
Tô Tương Tương vẫn dậy sớm hơn Tiểu Chúc, khi nàng tỉnh dậythì Tiểu Chúc
vẫn còn đang thở đều đều, ngủ say mê mệt, Tương Tương cười khẽ,nhẹ nhàng bước xuống giường nhưng không giống mọi ngày đi chuẩn bị mọi thứ mà
lạicẩn thận đẩy cửa bước ra sân sau.
Một lát sau, một con
chim béo chậm rãi bay tới, Tương Tươngmỉm cười gỡ miếng giấy nhỏ cột
trên chân nó xuốn. cả đêm hôm qua nàng vất vả lắmmới chờ được con chim
béo này tới, sau đó nhanh chóng truyền tin cho Liễu HàAn.
“Liễu đại nhân, hai ngày nữa ngài sẽ tới Tiêu phủ phảikhông? Tiểu Chúc nghe
Tiêu Ngân Đông nhắc đến việc này, hai ngày nữa cũng sẽ tớiTiêu phủ, để
xem ngài có phải là Liễu Hà An hay không?”
Mà lúc này khi
nàng nhận được hồi âm, cũng chỉ vỏn vẹn vàichữ: “Ta đã thỏa thuận với
nhị hoàng tử rồi, không thể thay đổi thời gian, nếukhông muốn nhị hoàng
tử hỏi ta nhiều thì giúp ta ngăn Tiểu Chúc lại.”
Tương
Tương bất đắc dĩ thở dài, Liễu Hà An lại lôi người kiara khống chế nàng. Nàng đành vội vã viết hai chữ “Biết rồi.” rồi quay vào nhà.
Một lát sau, Tiểu Chúc tỉnh dậy, hai người cùng nhau đi tớiLan Cao Minh
Chúc, nàng tiếp khách của mình xong, nhìn lại thấy Tương Tương vẫnbị mấy người vây quanh cò kè mặc cả, Tiểu Chúc vội vàng tới giải vây, những
ngườikia cũng chỉ mua rẻ được vài đồng, nhưng vẫn thỏa mãn rời đi.
Tương Tương nhìn theo bóng lưng họ, thở dài: “Tiểu Chúc, đâyđúng là sở trường của cô.”
Tiểu Chúc cười nói: “Trước kia cô ở trong cung, tiếp xúctoàn với quan lại
quyền quý, đương nhiên không biết trả giá với khách hàng rồi.”
Tương Tương gât đầu: “Đúng thế, nhưng tôi vẫn rất muốn học.”
“Cũng không cần gấp.” Tiểu Chúc vỗ vai nàng. “Cứ chăm chỉ chếhương, không cần làm những chuyện mà cô không muốn làm. À mà… cô từng nói, trướckia cô
là người của Thái y viện đúng không?”
“… Ừm, đúng thế.” Tương Tương ngẩn người.
“Vậy cô có biết Liễu thái y không?”
“Có.” Tương Tương đáp. “Lần trước cô hỏi tôi rằng trong cungcó ai họ Liễu không, tôi có nhắc tới mà.”
“Đúng, đúng… vậy cô có biết vị Liễu thái y đó tên gì không?”
Tương Tương lúng túng đáp: “Tôi không biết…”
“…”
“Tuy tôi cũng ở trong Thái y viện, nhưng dù sao nam nữ thụthụ bất thân,
chúng tôi cũng không thường xuyên tiếp xúc với các vị thái y, hơnnữa
Liễu thái y đặc biệt chăm sóc nhị hoàng tử, rất ít khi gặp chúng tôi,
tôi gầnnhư không có cơ hội gặp ngài ấy… Nói thật ra, giờ tôi đã quên
hình dáng ngài ấythế nào. Cũng chưa từng hỏi qua tên tuổi… Cô cũng biết
mà, trong cung nhiều ngườinhư vậy, làm sao có thể nhớ hết tên.”
Tương Tương chột dạ nên nói liền một mạch, Tiểu Chúc nghexong cũng gật đầu: “Cũng phải…”
“Đúng thật ngại quá.” Tương Tương len lén thở phào một hơi.
“Ngại gì chứ, là tôi không nên hỏi linh tinh.”
Tương Tương nghĩ nghĩ rồi nói: “À, ngày mai cô muốn tới nhàhọ Tiêu phải không? Vì Liễu thái y ư?”
“Đúng… cô cũng nghe thấy à?” Tiểu Chúc ngượng ngùng cười cười.“Tôi nghi ngờ người đó chính là người tôi muốn tìm.”
“Sao cơ, Tiểu Chúc, sao cô lại nghĩ như thế… tôi lại thấy,quyết định của cô có vấn đề?”
“Là gì?” Tiểu Chúc tò mò hỏi.
“Cô đã nghĩ tới vấn đề này chưa, cô đồng ý tới nhà họ Tiêu,đối với Tiêu
Ngân Đông, chính là tượng trưng cho việc cô đồng ý thành thân vớihắn?”
Tiểu Chúc ngạc nhiên: “Thật ư, tôi đã nói với hắn rồi, tôichỉ muốn tới gặp Liễu thái y mà thôi.”
“Nhưng… tôi nghĩ, cô đồng ý tới nhà họ Tiêu, hắn sẽ nghĩ làcô đã đồng ý… Cô
cũng biết, Tiêu nhị thiếu gia là một người rất cố chấp…”
Tiểu Chúc ngẫm lại, quả đúng thế… nàng thở dài: “Haizz, đểlát nữa tôi nói với hắn một lần nữa.”
Thấy Tiểu Chúc không từ bỏ ý định tới nhà họ Tiêu, TươngTương cũng thở dài
nói: “Đúng, cô cũng thử nói chuyện nghiêm túc với hắn, nói rằngcô không
muốn thành thân với hắn!”
“Thì tôi vẫn nói chuyện đó đấy thôi.”
“Không… cô chỉ quát vào mặt hắn mà thôi.” Tương Tương mỉm cười:“Quát cũng vô dụng.. Cô nên nói chuyện bình tĩnh một chút.”
“Hừ, nói chuyện bình thường ấy à, hắn có cho vào tai đâu. Màcho dù có nghe, hắn cũng không hiểu…” Tiểu Chúc bĩu môi.
Tương Tương: “… Đâu phải hắn nghe không hiểu tiếng người.”
Tiểu Chúc: “… Thật không may là đúng vậy.”
“Tôi nói thật đó, tôi cảm thấy Tiêu nhị thiếu không phải làngười không quan
tâm tới lời người khác nói, lại còn rất dễ lay chuyển. Cô cứnói chuyện
nhẹ nhàng, nói lý do vì sao cô không muốn thành thân với hắn, rồinói vì
sao hắn không nên cưới cô, cứ như thế, tôi tin rằng hắn sẽ suy nghĩ
cẩnthận.”
“Thật thế à?” Tiểu Chúc xoa cằm.
Kết quả là, ngày hôm đó ngoài thời gian đón khách, Tiểu Chúcchỉ tập trung
suy nghĩ nên nói chuyện với Ngân Đông thế nào, vất vả lắm mớinghĩ ra
được một lý do, đúng lúc Tiêu Ngân Đông đến đây, còn mang theo một
hộpbánh điểm tâm, nói là đưa cho Tiểu Chúc nếm thử.
Nàng
cũng không khách sáo nhận lấy, vừa ăn vừa không kìm đượccảm thán, thật
ra Ngân Đông cũng có thể coi như là một người đàn ông tốt, saukhi ăn
xong, nàng vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn đi theo mình vào phòng trong.
Tiêu Ngân Đông nghi ngờ hỏi: “Tiểu Chúc, nàng có chuyện gì?”
Tiểu Chúc nghiêm túc nói: “À! Ta với huynh nói chuyện mộtlúc, chuyện thành thân của chúng ta.”
“Ồ…” Ngân Đông hiểu ra. “Nàng muốn mặc hỉ phục thế nào?”
Tiểu Chúc: “..” đờ người ra một lúc, rồi bất đắc dĩ nói:“Không, không,
không, ta hỏi huynh, huynh đã từng thích cô gái nào chưa?”
Tiêu Ngân Đông không hề do dự lăc lắc đầu.
“…”
Mà thật ra, hắn lớn lên trong quân doanh, làm sao có thểthích cô gái nào
được. Vì thế Tiểu Chúc tiếp tục nói: “… Chẳng lẽ thích đànông?”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Nhìn vẻ mặt vừa khó hiểu vừa bất đắc dĩ của hắn, Tiểu Chúc bậtcười: “Được
rồi, được rồi, ta chỉ nói đùa thôi mà… Khụ, khụ, thật ra ta muốn
thảoluận nghiêm túc với huynh về chuyện thích một người, chuyện này có
liên quan tớichuyện thành thân.”
“Được, nàng cứ nói đi.”
Tiểu Chúc ngẫm nghĩ rồi nói: “Là thế này… huynh chưa từngthích một ai, cho
nên có thể không biết, mà ta, ta cũng không biết có phải mìnhđã thích
người khác hay không, nên ta cũng không rõ lắm.”
Thật ra, người khiến Tiểu Chúc có tình cảm “thích”, muốn tiếpcận chính là Liễu Hà An.
Lúc đầu ở trong thôn, Liễu Hà An như thần tiên giáng trần,dáng vẻ tuấn tú
của hắn, khí chất điềm đạm, mỗi khi cười lại khiến người ta cảmthấy êm
dịu như cành liễu lướt trong gió, gần như toàn bộ đám con gái trongthôn
đều lén lút nhìn trộm hắn. Tiểu Chúc từ nhỏ không bước chân ra khỏi trấn ĐạiThành, cứ thế học hỏi bọn họ mà trưởng thành.
Sau đó,
không ngờ Liễu Hà An lại ở sát vách nhà Lâm TiểuChúc, cô bé Lâm Tiểu
Chúc không cha không mẹ, từ nhỏ đã khổ cực nay đột nhiên lạicó một sư
huynh là Liễu Hà An. Liễu Hà An dạy nàng biết chữ, dạy cho nàng y
thuật,còn cho nàng đọc rất nhiều sách, thậm chí còn dạy nàng chế hương.
Liễu Hà An dạy không theo khuôn mẫu, gần như cứ thấy TiểuChúc có hứng thú
với vấn đề gì thì sẽ dạy cái đó, chưa bao giờ ép nàng học miệtmài, vì
thế trong hai năm ròng, Tiểu Chúc học được vô số thứ lẫn lộn nhưng sora
lại có ích hơn ngồi học trong trường làng rất nhiều.
Trong lòng Tiểu Chúc, Liễu Hà An giống như một vị thần,không có gì hắn không
làm được, không có gì là không biết, trước cuộc đời tốităm của Tiểu Chúc đã thắp lên mấy ngọn đèn soi rọi cho nàng.
Nhưng đột
nhiên Liễu Hà An lại mất tích, chỉ để lại một tờgiấy dặn Tiểu Chúc phải
biết tự chăm sóc bản thân, không cần lo cho hắn. TiểuChúc ngỡ ngàng ngây người nhìn tờ giấy, rồi sau đó nhớ ra Liễu Hà An từng nói hắnmuốn tới
một nơi vĩ đại nhất, Tiểu Chúc nghĩ có thể nơi đó chính là kinh thành,vì thế thu dọn hành lý, cầm toàn bộ gia sản đi vào kinh.
Vì
một người mà không nhà không cửa, rời khỏi nơi đã sống suốtmười sáu năm, một mình đi vào kinh thành, tha hương cầu thực, trải qua không ítgian
khổ, lại còn suýt bị ép cưới, nhưng Tiểu Chúc vẫn không từ bỏ.
Loại tình cảm này, có thể được gọi là “thích” không? Có thếkhông? Tiểu Chúc không xác định được…
Vì thế Tiểu Chúc hắng giọng, do dự nói: “Tuy ta cũng khônghiểu thích là
thế nào, nhưng ta nghĩ, nó hẳn là muốn nhìn thấy người đó, muốn tớigần
người đó…”
Nàng lại nhìn Tiêu Ngân Đông: “Huynh có lúc nào cũng muốn gặpta, muốn tới gần ta không?”
Tiêu Ngân Đông mờ mịt: “Hình như không..”
Tiểu Chúc vỗ tay: “Đúng thế! Chính là vì huynh không thíchta!”
Tiêu Ngân Đông: “…”
Tiểu Chúc cảm thấy mình nói chưa đủ thuyết phục, đúng lúc đóTương Tương bê
trà vào cho hai người, Tiểu Chúc nhân tiện giữ nàng lại: “TươngTương à,
tôi hỏi cô nha, cô đã từng thích ai đó chưa?”
Tương Tương không hiểu vì sao đột nhiên Tiểu Chúc lại hỏi vấnđề này, ngẩn người nhưng vẫn gật đầu nói: “Từng có.”
Tiểu Chúc không để ý rằng Tương Tương trả lời là “từng có”chứ không phải là
“có” nên cũng không nghĩ nhiều nói: “Tốt quá! Vậy cô nói chochúng tôi
nghe xem, cảm giác thích một người là thế nào?”
Tương Tương ngẩn người ngạc nhiên rồi mỉm cười, ngồi xuốngnói: “Các vị hỏi chuyện này làm gì?”
Tiểu Chúc: “Ây dà, tôi muốn nghe cô nói, sẽ giúp ích chochúng tôi.”
Tương Tương ngẫm nghĩ: “Thích một người…”
Ánh mắt nàng chợt mềm lại: “Chính là cô biết rõ người kiakhông thích hợp
với mình, nhưng vẫn muốn thử một lần. Cô biết rõ người kia có rấtnhiều
khuyết điểm, thậm chí có quá nhiều tật xấu, nhưng cô vẫn muốn ở bên
hắn.Dù cô biết rằng sau khi hai người ở bên nhau, cô sẽ bị tổn thương,
nhưng cô vẫncảm thấy ngọt ngào, nguyện ở mãi bên nhau không rời.”
Tiểu Chúc trợn mắt… sao “thích” của Tương Tương lại đáng sợđến vậy… Thảo nào cô ấy lại nói là “từng có” mà không phải “có”, nghe thế nàocũng thấy
rất kinh khủng…
Tương Tương thấy Tiểu Chúc như thế, bật
cười: “Đương nhiên,hoàn cảnh của tôi rất đặc biệt, nếu hai vị muốn tham
khảo, không cần nhìn tôi…À, thích bình thường, chắc là nhìn thấy người
kia sẽ đỏ mặt, hiểu người kia cầngì, luôn muốn gặp người kia, ở bên
người kia, dù không làm gì cả nhưng vẫnkhông cảm thấy nhàm chán…”
Tiểu Chúc nghiêng người về phía Tiêu Ngân Đông: “Nghe thấychưa, nghe thấy chưa?”
“…Nghe thấy rồi.”
Tiểu Chúc gật đầu: “Thế nên mới nói, huynh vốn không thíchta.”
Tiêu Ngân Đông: …” Rõ ràng hắn không nói gì mà.
Hơn nữa, Ngân Đông thầm nghĩ, Tiểu Chúc rất thú vị, ở cạnhnàng đúng là chưa từng cảm thấy buồn chán vô vị…
Đương nhiên Tiểu Chúc không để cho hắn có cơ hội nói gì, màhào hứng đập bàn
nói: “Vì vậy, huynh không thích ta, mà ta cũng không thíchhuynh, nếu
chúng ta thành thân sẽ khiến cả hai đau khổ. Tiêu Ngân Đông, chuyệnthành thân, ta nghĩ phải là cả hai bên đều có tình cảm với nhau, vì xác định
muốnở bên nhau lâu dài mới chọn nghi lễ ấy, chứ không giống như huynh
nói, chỉ vìmuốn chịu trách nhiệm.”
Tiêu Ngân Đông điềm tĩnh nhìn nàng. “Đúng.”
Tiểu Chúc lại nói tiếp: “Huynh chưa từng thích ai, nhưng tatin rằng, một
ngày nào đó, khi gặp được người thích hợp, huynh sẽ muốn cướinàng là vì
huynh thật sự thích nàng chứ không phải vì muốn chịu trách nhiệm.Còn ta, cũng sẽ gặp được người ta thích, người đó cũng thích ta, hắn lấy ta
làvì cả hai chúng ta muốn ở bên nhau, chứ không phải vì hắn muốn chịu
trách nhiệmvới ta. Vì vậy, Tiêu Ngân Đông, ta không muốn gả cho huynh,
không liên quan tớibất kỳ ai, chỉ là vì ta không thích huynh.”
Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: “Đương nhiên, cũng bởi vìhuynh không thích ta.”
Tiểu Chúc nhìn hắn, cưc kỳ nghiêm trang nói: “Huynh nghe rõchưa? Ta không muốn gả cho huynh.”
Tiêu Ngân Đông lại đột ngột mỉm cười: “Đúng, Tiểu Chúc, nàngyên tâm, mọi lời nàng nói ta đều nghe hiểu cả, ta cũng sẽ không ép nàng thànhthân nữa.
Nếu nàng đã thích ai đó, thì cứ mạnh dạn theo đuổi. Nhưng nếu bất cứlúc
nào nàng muốn gả cho ta, cứ nói với ta một câu, Tiêu mỗ chắc chắn sẽ
mangsính lễ tới.”
Tiểu Chúc: “…” Nàng giật giật khóe môi nói: “… Huynh yêntâm, sẽ không có ngày đó đâu.”
Tiêu Ngân Đông đứng dậy: “Vậy, Tiêu mỗ về trước.”
“A! Khoan đã! Chuyện kia.. Tuy rằng không muốn gả cho huynh,nhưng, nhưng ta vẫn muốn đến nhà huynh!”
Tiêu Ngân Đông ngạc nhiên: “Vì sao?”
Thật là, quả nhiên hắn cho rằng nàng đồng ý tới nhà hắn cónghĩa là nàng đồng ý thành thân với hắn… Vốn không nghe nàng nói gì mà.. TiểuChúc đành
nói: “Bởi vì, người mà ta thích, có lẽ chính là Liễu thái y.”
Tiêu Ngân Đông ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Được, vậynàng cứ đến. Ngày
mai ta sẽ chú ý, khi Liễu thái y tới sẽ cho người tới đónnàng.”
Tiểu Chúc không ngờ Tiêu Ngân Đông còn cho người tới đónmình, nàng mỉm cười: “Cảm ơn huynh.”
Tiêu Ngân Đông lắc lắc đầu, xoay người rời đi, để lại TiểuChúc đang phấn
chấn vui vẻ, và Tương Tương ngẩn người không hiểu chuyện gì đangxảy ra.