Đọc truyện Án Mạng Có Thể Chết Người Đó – Chương 34: Phong Lâm Là Công Hay…
Phong Lâm đánh rơi con dao xuống đất, nhìn người con trai đứng trước mặt đây không khỏi một trận há hốc mồm. Mới đây thôi còn bé tí nhưđứa trẻ giờ lại cơ ngực rắn chắc dáng người cao ráo, nước da ngâm đen màu mật ong bóng láng. Để cho Phong Lâm nhìn mình kỹ hơn mèo ta hết tạo dáng chuẩn Lý Đức lại tạo dáng Supper Man, người nhện đủ loại.
Phong Lâm miệng đụng tới đất, lấy tay vỗ hai bên má lấy lại tinh thần, khom người xuống cầm lên con dao phóng cái vèo về phía trước. Mèo ta đang mải mê tạo dáng nên không để ý đến hung khí cắm cái phập vào giữa trán mình, một màn máu chảy lênh láng. (=..= p/s: cảnh này nên tưởng tượng nhưđang xem hoạt hình nhé mọi người, nếu không sẽ có án mạng thật đó).
Mặt mèo chúng ta nhuộm đỏ một màu, các bạn nghĩ mèo ta sẽ xỉu hay chết sao? Không đâu, mèo ta rất bình tĩnh nhìn lên con dao ngay trán cầm ngay cán giật mạnh ra, máu phun phụt phụt nhưđang vặn vòi ống nước vậy.
Một màn xuất hiện thật quá hoành tá tràng đi. Phong Lâm nhìn máu vươn vãi khắp nhà bếp cũng một trận kinh hãi, vội chạy đến bịt lại vết thương của con mèo nào đó, khổ nỗi mới chạy được một bước Phong Lâm bị vũng máu làm cho trượt chân ngã ngửa xuống phía sau.
Lúc này mèo ta lấy ngón tay hất tóc bong bóng hồng phấn bay chập chờn phía sau, cười cười nghĩ ‘Chuyện anh hùng cứu mỹ nhơn ấy hở? Há há! Cậu chủ mới tôi ơi hãy xem người đẹp trai tôi đây cứu cậu nhá’.
Mèo nhà ta bay bay như ông tiên bay tới nắm lấy eo cậu xoay vài vòng trong bếp, kết thúc màn múa may này là cảnh tượng giống như trong phim tình cảm sến súa mà chúng ta thường coi. Phong Lâm tay bám chặt qua cổ tên nào đó, một chân co lên, một chân duỗi thẳng dưới đất. Còn mèo ta ấy hở? Chậc! Xem phim Hàn Quốc nhiều quá bị nhiễm rồi. Một tay giữ eo cậu, một tay đặt phía dưới bắp đùi nơi một chân cậu đang duỗi, còn miệng thì đang ngậm cọng cải mà Phong Lâm đang xắt dỡ. Cảnh nền xung quanh toàn là lá cải bay phấp phới xanh lè xanh lét phía sau.
Phong Lâm liếc trắng mắt nhìn chằm chằm vào tên biến thái đang cười ánh mắt *** dật nhìn mình. Phong Lâm vội vàng đẩy con mèo chết tiệt nào đó ra, nói lời cảnh cáo “Anh là ai? Còn mèo con đâu rồi? Anh mau thả nó ra!”.
Mèo ta tiến đến phía trước mặt hiện lên tia nguy hiểm, miệng vẫn còn ngậm cọng cải từng bước hùng hổ tiến về phía cậu.
Ñaøi Hoa Cuùc 133
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
(Ởđây Cúc thay đổi cách xưng hô nhé. BÌnh thường khi PL nói chuyện với HM Cúc để danh xưng là anh, còn bây giờ xuất hiện thêm một tên biến thái khác nên PL sẽ trở
thành cậu, để tên Mèo kia là anh :3 )
Phong Lâm sợ hãi lùi từng bước ra phía sau, nhìn quanh bếp thấy được cái vá múc canh liền cầm lên làm vũ khí. Mèo ta sau khi ép Phong Lâm vào tận góc bếp, anh đập hai tay lên tường khóa Phong Lâm ở phía trong, sau đó lấy cọng cải ra nheo mắt nói một câu khiến Phong Lâm tức hộc máu.
“Làm bạn trai anh nhá”
Mặt Phong Lâm đen hơn phân chó, tay cầm cái vá giơ lên cao hét lên một tiếng vang trời đánh mạnh vào tên biến thái nào đó sau khi biến to hơn vẫn không có một mảnh vải che lấy thân, còn giở trò đồi bại ăn hiếp thanh niên khuê các là Phong Lâm đây. Mèo ta không biết vì sao bịđánh như thế nhưng mà trong lòng thầm nghĩ ‘Đánh càng nhiều yêu thương càng nhiều’, do đó mèo ta cam tâm tình nguyện nằm dài ra đất đểPhong Lâm đánh vào lưng.
Hể! Nói gì chứ với sức mạnh của mèo ta thì Phong Lâm đánh cứ như gãi ngứa thôi, thế là mèo hết nằm úp để Phong Lâm mát xa lưng, sau lại chỉ chỗ này chỉ chổ kia cho Phong Lâm đấm bóp. Phong Lâm đánh một hồi mệt rã rời chân tay đành buông cái vá đến bên bình nước uống lấy hơi.
Mèo ta nằm lim dim mắt hưởng thụ sau lại không thấy những đòn đánh yêu nữa thì từ dưới đất mới lắc lắc vai đứng dậy. Phong Lâm cảm thấy một con mèo phiền phức muốn chết nay lại xuất hiện một tên biến thái càng muốn giết người hơn.
“Anh tên gì?”
Mèo ta định tiến đến ôm eo Phong Lâm để lấy tình cảm, vừa mới bước đến gần thì Phong Lâm nhặt lên con dao đem đi rửa tiếp tục xắt rau, mèo ta thở dài kéo ghế ngồi xuống. Chuyện bồi đắp tình cảm ấy hở? Để sau đi.
Mèo ta cầm lên tấm kính chỉnh sửa lại nhan sắc, tiện thể dùng chút phép thuật chữa lành vết thương ngay trán luôn. Sau khi gương mặt điển trai ăn tiền được trau trút kĩlưỡng mèo ta ngồi giang hai tay hai chân trên ghế nhàn nhã nói “Tôi tên Thiên Dương. Còn cậu! Người yêu bé nhỏ, cậu tên gì?”.
Phong Lâm ngừng động tác xoay lưng tiếp tục phóng dao, may thay lần này Thiên Dương không những tránh được còn bắt được con dao bằng hai ngón tay, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào ngút trời ‘Khen tôi đi! Mau khen tôi đi’.
“Tôi tên Phong Lâm! Còn anh, mau giao nộp mèo nhỏ ra đây?”
Ñaøi Hoa Cuùc 134
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Thiên Dương đi đến trước mặt cậu quỳ xuống nâng bàn tay dính đầy máu của chính mình lên hôn “Tôi là mèo nhỏđây! Phong Lâm làm bạn trai tôi nhá”.
Vài sợi gân xanh nổi đầy đầu, Phong Lâm giơ cao bàn chân từ từ hạ xuống gương mặt người nào đó – đạp mạnh.
“A……a………..a……..”
*********
“Hu hu hu! Thật là tội nghiệp tôi quá đi mà! Mới đến tương lai có một ngày thôi mà
lại bịđối xử tệ bạc như thế! Hu hu hu”
Con mèo lõa thể nào đó nằm dài trên ghế sô pha khóc tức tưởi cứ như dâu về nhà chồng bị mẹ chồng ngược đãi không bằng. Phong Lâm nhìn Thiên Dương bằng nửa con mắt, lạnh lùng ném cho anh một bộđồ.
“Mau mặc vào”
Thiên Dương cầm lên bộđồướm thử lên người sau đó nói “Nó nhỏ quá”.
Phong Lâm đỡ trán, “Ngồi ở nhà, không được chạy bậy, tôi đi mua một ít quần áo cho anh”, vừa nói Phong Lâm vừa đưa mắt lên cảnh cáo.
Con mèo nào đó sợ hãi ngồi co rúm trên ghế sô pha nước mắt chảy ròng lắc đầu trảlời “Tôi sẽ không chạy bậy”.
Cánh cửa vừa đóng, Thiên Dương liền ngồi bật dậy đi nhanh đến tấm rèm kéo cái rẹt lấy xuống quấn quanh người sau đó bí mật đi theo sau Phong Lâm.
Phong Lâm đi vào chợ mua một ít nguyên liệu sau đó ghé qua cửa hàng thời trang nam lựa áo cho Thiên Dương. Phong Lâm đi đến đâu thì phía sau lưng cậu đều có màn gà bay chó sủa đến đó. Chả là tên Thiên Dương quấn rèm chạy loạn ngoài chợ, hết núp chỗ này lại núp chỗ khác ngừa cậu phát hiện, có lúc trốn vội Thiên Dương không để ý nơi mình núp hay vật mình làm tấm che như thế nào. Một bà già hét lên “Bà nội cha tụi bây! Đồ biến thái *** dật! Mày kéo váy bà làm gì hả?”.
Thiên Dương vì vội vã cho nên chui vào bên dưới váy bà già, cầm cái váy chỉđể ló hai con mắt ra xem Phong Lâm có phát hiện không. Người đi đường cảm thông cho bà hết người này đến người khác an ủi. Còn tên nào đó trên đầu dính không ít rau cải rồi.
Phong Lâm đang lựa áo, lòng còn đầy thắc mắc không biết cái nào hợp với Thiên
Dương, “Thiên Dương mặc cái nào thì hợp đây? Haiz!!!”
Ñaøi Hoa Cuùc 135
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Mặc cái này được rồi!”
Phong Lâm thấy cái áo đưa ngay trước mặt mình cũng cầm lên xem thử tắm tắt khen “Cái này cũng được, cũng đẹp”.
“Cái này nữa”
“Cái này sao? Có đơn giản quá không?”
“Còn cái này”
“Cái này xấu quá”
.
.
.
Xem một hồi Phong Lâm cũng lựa được bốn cái áo hai cái quần, vừa nhìn lại vừa thấy cái gì đó không đúng, không biết nãy giờ ai đưa áo cho mình xem, Phong Lâm nghi hoặc quay lại đằng sau không khỏi cứng họng.
Thiên Dương người quấn rèm trắng nay đã nơi màu đen, nơi màu nâu, lốm đốm nhưcon chó đốm. Còn đầu thì cải bẹ xanh, rau muống gì đó thì thôi ôi dính đầy đầu, chân tay mặt mày lem luốt như chuột cống. Thiên Dương đáng thương đưa tay sau đầu cười hề hề. Phong Lâm vừa tức giận tên nào đó không nghe lời vừa buồn cười nhìn hình dáng của anh.
Phong Lâm liếc xéo mắt không thèm nói chuyện đến tên nào đó đi đến quầy tính tiền. Sau khi trả tiền xong, Phong Lâm hỏi nhân viên “Chỗ nào cho thay đồ vậy chị?”.
Cô nhân viên chỉ tay vào góc phòng, Phong Lâm gật đầu cám ơn kéo tay con mèo nào đó ném cho mấy bộđồ vừa mới mua tức giận nói “Mau mặc vào”.
Thiên Dương cười tươi rói, cầm hai cái túi đi vào trong. Phong Lâm đi đến ghế ngồi chờ, chờ một hồi nhìn xuống đất thấy hai bàn chân người nào đó ngọ nguậy, cậu nhìn từ từ nhìn lên trên thì kinh ngạc phán một câu “Thiếu đôi dép”.
Từ cửa hàng thời trang đi ra Phong Lâm dắt tên nào đó đi đến quầy giầy dép mua cho Thiên Dương một đôi dép lào, một đôi giày tử tế. Mua sắm đã đời Phong Lâm mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha lắc lắc vai. Lúc này chính là thời cơđể lấy cảm tình của mỹnhơn nha, thế là Thiên Dương nhanh chóng đặt đồđạt này nọ xuống đi đến phía sau xoa vai cho cậu.
Ñaøi Hoa Cuùc 136
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Phong Lâm liếc mắt coi như Thiên Dương thức thời biết nên làm gì cũng ngồi yên cho anh ta đấm bóp.
“Thiên Dương! Anh nói xuất thân của anh đi! Anh là ai? Từđâu đến?”
Thiên Dương nhăn trán suy nghĩ, miệng căn ra hai bên để lộ hàm răng trắng bóc nói “Chuyện dài dòng lắm có kể ba ngày ba đêm cũng không hết đâu! Cậu chỉ cần biết tôi là mèo tinh, cận vệ hoàng gia của ma cà rồng đến tương lai để hoàn thành nhiệm vụcuối cùng cho Hoàng tử Long Phương”.
“Cận vệ Hoàng gia! Chậc! Thân phận hiển hách quá nhể! Nhưng tôi nói cho anh biết khi vào nhà Phong Lâm này rồi thì có là cận vệ gì đó cũng chả có nghĩa lý gì đâu? Vả
lại anh muốn đi chỗ nào mướn nhà ở chưa?”
“Mướn nhà? Là cái gì?”, Thiên Dương đặt chân Phong Lâm lên đùi mình tiếp tục xoa bóp.
Phong Lâm khõ đầu Thiên Dương một cái “Ngốc! Là anh không có nhà ở phải đi mượn nhà người ta ở mà phải trả tiền đó’.
Thiên Dương đưa tay lên xoa chỗ bị khõ, mếu nói “Thế tôi mướn nhà cậu được chứ!”.
Phong Lâm khoanh tay, nói “Anh muốn ở lại đây?”
Thiên Dương gật đầu lia lịa.
Cậu cười khuẩy “Mơđi”.
Ñaøi Hoa Cuùc 137