Đọc truyện Án Mạng Có Thể Chết Người Đó – Chương 22: Ngày quốc tế phụ nữ – Hải Minh cũng nằm trong sốđó
Giang đầu thối đang ngồi soạn giáo án thì Hải Minh hớt hải chạy vào nắm tay anh lắc lắc “Giang đầu thối anh xem ngày mai là ngày gì?”.
Anh bị cậu lắc muốn té xuống ghế cũng nhanh mắt liếc sang tấm lịch có một vòng tròn màu đỏ “Hai mươi tháng mười”.
“Đúng rồi! Vậy ngày mai là ngày gì? Anh nói đi”, cậu chỉ ngón tay vào cái vòng tròn nhỏ.
Anh cười cười “Thì là quốc tế phụ nữ”.
Cậu búng tay cái chóc, đắc ý dạt dào đặt mông xuống nệm, nói “Vậy anh biết ngày mai anh phải làm gì rồi đó”.
Giang đầu thối nghiêng người cầm cây bút quay quay “Vậy anh phải làm gì nè!”.
Hải Minh mỉm chi mím môi chúm chím, cười bí hiểm “Làm nô lệ cho em một ngày hi hi”.
Anh gãi gãi đầu, liếc mắt qua lại rồi đứng dậy đi đến bên cậu quỳ xuống một bên chân, nắm lấy tay cậu hôn xuống “Bà xã của tôi! Em muốn anh làm gì?”.
“Hi hi hi! Ưm….Em muốn anh phải đối xử tốt với em, không ức hiếp bắt nạt em nữa,
với lại phải yêu thương em vô điều kiện”
Cậu hí hửng đung đưa hai chân nhìn anh vui vẻ nói. Giang đầu thối nghiêng người lên trước hôn má cậu một cái “Tuân lệnh bà xã”.
Trong lòng anh cũng muốn hỏi rằng ‘Em cũng là phụ nữ sao?’, nhưng khi thấy cậu vui đến thế anh cũng chẳng cần bận tâm cậu là nam hay nữ chỉ cần cậu thích là được.
“Hôm nay, em muốn đi đâu?”, anh xếp lại cuốn giáo án bỏ vào ngăn bàn. Cậu đứng từ phía sau ôm eo anh nũng nịu nói “Em muốn đi du lịch hay đi tắm biển cũng được. Anh thấy sao?”.
Nắm lấy đôi tay cậu anh xoay đầu lại cười “Nếu em thích thì mình đi tắm biển đi”.
“Hưm!”, cậu đưa mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ sau đó dẩu môi chu chu nói “Lỡ có cá mập thì sao?”.
Anh kéo cậu để lên đùi sau đó ngồi xuống ghế “Nếu có thì anh sẽ hi sinh em cứu lấy mình ha ha ha”.
Ñaøi Hoa Cuùc 82
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Cậu ngắt hông anh một cái “Ha! Anh hay ha! Dám bỏ em cho cá mập nè….em ngắt cho anh chết luôn”.
“Ui! Đau! Anh….ha ha ha…….anh nói đùa thôi mà”
Đội lên đầu cái nón đi biển rộng vành cậu nhảy nhảy xuống mặt nước cho sóng đánh vào người, nhìn những hạt cát bị nước cuốn đi tạo một lỗ hõm dưới chân cậu thích thú ngồi xuống phác nước vào anh.
Anh nhào đến đè cậu ngập sâu dưới nước lăn qua lăn lại hại cậu uống mấy ngụm muối loãng vào miệng.
“Khụ…khụ….anh…..”
Cái nón tuột khỏi đầu cậu trôi lênh đênh trên biển, vuốt mặt cho cát trôi đi cậu nhìn anh ra lệnh “Mau lấy nó về”.
Anh đưa tay lên trán nghiêm mặt nói “Tuân lệnh”, sau thì chạy bước hướng về cái nón mỗi lúc một xa bờ, cậu nhìn theo tướng anh ôm bụng cười ngắt ngẻo.
Ngụp lặn dưới nước anh bơi lại gần cậu nắm lấy đôi chân cậu kéo ra phía biển. Đang ngồi đắp cát lên đầu gối lại thấy hai bàn tay anh liền cầm một cục cát ném mạnh một cái trúng đầu Giang đầu thối.
“Ha ha ha”
Anh ụp mặt dưới nước nhếch miệng cười tiếp tục nắm chân cậu kéo đi. Chọi một hồi nước đã đến cổ cậu trông lại hoàn cảnh của mình thì ôi thôi có muốn vào bờ cũng là một chuyện khó khăn.
“Á…..á……”
Anh lôi cậu xuống mặt nước vuốt nhẹ lấy người cậu, bàn tay không an phận cứ mò mẫn xung quanh.
“Ọc…ọc…ọc….”
Cậu lại thấy khó thở, với kinh nghiệm ở dưới sông lần trước cậu ôm chặt lấy anh tìmđến môi anh mà hôn lấy khí. Anh cười trong bụng cũng thuận theo hôn lấy cậu, lại một nụ hôn nữa dưới nước, Hải Minh cũng cảm thấy như vậy là một loại tình thú.
Hai người trôi nổi sau những cơn sóng dập vào bờ, trôi mãi đến bãi đá không người thế mà anh vẫn hôn cậu chưa buông. Trượt xuống cái cổ trắng ngần anh cắn nhẹ sau lại đến bờ ngực phập phồng nhịp thở, anh nói “Em thích không?”.
Ñaøi Hoa Cuùc 83
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Cậu hổn hển, đỏ mặt trả lời “Ừm….cũng vui hi hi”.
Anh chọt chọt eo cậu khiến cậu co người cười không ngớt “Ha ha ha, anh nhẹ thôi”.
Giang đầu thối nhìn nhìn xuống dưới, nén lại tiếng cười “Hải Minh, quần em trôi rồi kìa còn kê kê của em nó đang chào cờđó khục….khục….”.
Hải Minh đỏ mặt lấy tay che lại nằm nghiêng sang bên, liếc mắt về phía anh lí nhí nói “Thế….thế…..bây giờ phải làm sao? Cũng tại anh lúc nãy làm quá trớn để nó tuột mất rồi”.
Anh bế cậu nằm lên tảng đá to xung quanh, chống tay hai bên khóa cậu ở giữa “Thếthì mình tiếp luôn đi”.
Mặt cậu như muốn bốc khói, hai tay vẫn còn che lại tiểu kê kê, “Anh….ừm……thôi đi…….ởđây đông người lắm……”.
Giang đầu thối véo mũi cậu cười nói “Vậy em để như thế mà về khách sạn sao?”.
Hải Minh không còn lời gì để nói, ngó xung quanh thấy mấy sợi dây leo cậu chỉ chỉgọi anh “Giang đầu thối anh lại đó làm cái quần bằng lá cho em đi”.
Anh trông theo hướng tay của cậu cười càng lớn hơn hại cậu như muốn chui xuống lỗ. Cười đã đời anh đứng dậy lấy lá cây làm quần chíp cho cậu.
Đến khi cái quần được làm xong mắt cậu như muốn bung ra ngoài “Anh! Anh!”
“Anh thì sao? Em nhìn nè đẹp không?”, vừa nói anh vừa lắc lắc cái quần bằng dây và trên đó chỉ có một chiếc lá to nhất dùng để che lại chỗ quan trọng. Thế chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thôi, có bao nhiều nó lộ bấy nhiêu.
Cậu đen mặt vài sợ hắc tuyến chảy trên đầu, “Giang đầu thối! Anh muốn chết”.
Anh đưa tay lên môi nén cười “Thì nó cũng che được mà”.
Để cái quần chíp lá sang một bên anh lấy tay búng nhẹ ra biển, anh nói “Hải Minh em nhìn đi có cái gì nhô lên trên biển kìa”.
Cậu ngồi bật dậy nheo mắt nhìn ra, “Hình như có một vật gì đó hình tam giác, màu xanh xám, bơi rất nhanh”.
Cái hình tam giác bơi lòng vòng trước mặt cậu sau đó lại gần bất động. Hải Minh đứng dậy đi xuống tảng đá lấy tay khều khều “Ha ha ha, Giang đầu thối anh nhìn này nó giống như con cá gì ấy nhỉ?”.
Ñaøi Hoa Cuùc 84
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Cá mập”, anh ngồi khoanh tay khoanh chân bình thản nói.
Cậu lắp bắp chưa hiểu kịp vấn đề, hỏi lại “Cá cá gì chứ?”.
Giang đầu thối đứng dậy đi về phía cậu ghé sát vào tai nói nhỏ “Là cá mập đó, anh đi đây, em ở lại bảo trọng”.
Nói rồi anh giả vờ chạy chỗ khác còn Hải Minh vẫn ngơ ngác lắm há miệng trông mắt về cánh tay mình đặt trên cái vi của con cá. Cái vi ấy từ từ chuyển động, cậu giật mình rụt lại tay. Cái vi bắt đầu nhoi lên khỏi mặt nước nhô lên cái hàm răng sắt nhọn há ra cạp về phía cậu một cái.
Hải Minh hoảng hồn chạy té khói về chỗ Giang đầu thối nhảy lên người anh bám chặt, nước mắt ngắn dài khóc thét “Hu hu hu! Có……..có………cá mập…..anh…..ực……anh lại dám bỏ tôi một mình…..”.
Cậu ngồi bệch xuống đất khóc nức nở, anh cười cười xoa đầu cậu nói “Hải Minh! Em là bà xã phải cứu chồng mình chứ”.
“Ai thèm cứu anh chứ…….oa…….oa……..”, cậu đánh vào ngực anh bôm bốp.
Anh chụp lấy tay cậu giơ lên cái quần chíp bằng lá “Mặc vào đi mình về, con cá đó anh xử nó rồi”.
Cậu dẩu môi khóe mắt hồng hồng quay lại nhìn con cá, chỉ thấy máu văng tung tóe con cá lè lưỡi chết bất đắc kỳ tử.
“Thấy chưa, anh vừa cứu em đó”
“Dù gì anh cũng bỏ mặc em trước cho nên…..”
“Cho nên……”
Cuối cùng cậu cũng vềđược với khách sạn còn người nào đó phải mặc quần lá cây đi về, cậu liếc nhìn xuống phía dưới của anh lạnh lùng nói “Cũng to ấy chứ”.
“Em muốn không?”, anh cười lấy tay chỉ chỉ vào đại đại của mình.
Cậu khinh thường khụt khịt mũi đi vào phòng tắm nói vọng ra “Không!”.