Đọc truyện Án Mạng Có Thể Chết Người Đó – Chương 20: Ấn ký
“Anh đó, hại em ướt hết cả rồi nè! Hơ……hơ…..hắt………..xì………….!!!!”, cậu đưa tay khụt khịt lau nước mũi vừa bắn ra khỏi hai cái ống cống.
Giang đầu thối cởi áo mình ra khoác lên người cậu sau lại để tay qua eo Hải Minh bước từng bước về nhà “Anh xin lỗi mà!”, nói rồi vòng tay anh xiết chặt thêm.
Trên con đường vắng không người anh và cậu hai con tim vui đùa trong ánh trăng sáng trên bầu trời đầy sao.
“A! Sẵn đường ngang qua nhà anh thôi thì tối nay tụi mình ở lại đây đi mai về nhà ba mẹ sau”, anh nắm tay cậu đứng trước cổng đẩy nhẹ hàng rào dẫn cậu vào nhà.
Mở lên công tắc điện ánh sáng lập tức trở lại, cậu chạy nhanh vào phòng trùm mền run cầm cập.
“Em sao vậy?”, anh thấy cậu trùm kín trên giường liền ngồi xuống đưa tay đặt lên trán cậu, “Em sốt rồi”.
Nhìn người nào đó vì hành động dại dột của mình mà đổ bệnh anh tự trách trong lòng, lập tức mở tủ lấy quần áo thay cho cậu, sau lại nhanh đi giặt khăn ấm đắp lên trán Hải Minh.
“Hải Minh em cảm thấy sao? Em ngồi dậy ăn ít cháo rồi uống viên thuốc hạ sốt đi”, anh lo lắng hỏi.
Cậu vẫn run rẩy môi trở nên xanh mét, trán đổđầy mồ hôi “Ư……..em lạnh lắm…….anh ôm em được không?”.
Anh xót xa mở chăn nằm cạnh ôm chặt cậu, vuốt bên má đỏ lừng “Đến bệnh viện nha em, em sốt cao quá”.
“Ưm…….không cần đâu………một chút thì em khỏe thôi……khụ…….”, cậu dụi dụi vào lòng anh tham lam hít hơi ấm đang dần tỏa ra.
Giang đầu thối đan tay vào tóc cậu kéo cậu gần anh hơn “Anh xin lỗi!”.
Khoảng thời gian ước chừng qua được nửa tiếng nhiệt độ cơ thể cậu càng tăng cao, lúc này anh không thểđể cậu ở nhà được nữa liền nhanh chóng bế xốc cậu lên định đi đến bệnh viện.
Trong lúc cậu mê man bất tỉnh tại ở một nơi nào đó trong tiềm thức lại có cuộc chiến xảy ra.
Ñaøi Hoa Cuùc 74
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Hải Minh! Hải Minh!”
“Ai! Là ai đang gọi tôi?”, trong không gian đen tối cậu nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên cậu.
“Hải Minh! Ngươi mau chết đi”
Bế cậu trên tay, anh cảm giác nhưđang có chuyện không ổn liền đặt cậu lên ghế sô pha vén lên tấm áo, từng vệt ký tự dùng để phong ấn sức mạnh của cậu đang dần dần di chuyển khắp người.
“Hải Minh! Cơ thể này là của ta, ngươi mau chết đi”
Lại giọng nói đó, lại là muốn cậu chết, “Tại sao? Anh là ai?”.
Trong bóng đêm một bàn tay trắng muốt chìa ra bóp lấy cổ cậu “Ha ha ha! Ta là ngươi mà ngươi cũng chính là ta”.
Cậu nằm trên không trung đen đặt, cảm nhận có người đang bóp nghẹt cổ mình, đôi mắt vẫn không thể mởđược, cậu lắc đầu nói “Ta không biết ngươi là ai? Nhưng tại sao ngươi muốn giết ta?”.
“Hải Minh! Em làm sao vậy? Hải Minh! Trả lời anh, trả lời anh đi”, anh lay lay người cậu, lòng bất an, “Chẳng phải họđã phong ấn nó lại rồi sao? Sao bây giờ lại thành ra thế này!”.
Cơ thể một người bình thường không thể chịu đựng được sức mạnh quá lớn đang dần dần phá bỏấn ký trên lưng. Những đường ngang dọc màu đen chạy dọc khắp thân của Hải Minh phát ra những luồng khí đen đặc nâng cậu bay lên không trung.
Ngay lúc này muốn cứu được cậu anh buộc phải hiện nguyên hình mãng xà tinh, thân dưới là rắn thân trên là nười uốn lượn khắp phòng khách quấn lấy người cậu thật chặt dùng phép thuật năm ngàn năm đạo hạnh truyền khí qua người cậu.
Anh đọc một dãy câu thần chú nhằm ngăn chặn những dòng ấn ký đang bay ra. Gió lốc tốc bay đồđạc trong nhà vỡ loảng xoảng.
Người trong tiềm thức một tay bóp cổ cậu, một ta chống trả sức mạnh của anh, một lúc quyết liệt ta đánh ngươi phong ấn lại, hắn bị chú đánh bị thương chảy từng giọt máu trên cánh tay trái. Liếm lên bàn tay đầy máu, hắn âm hiểm tà độc cười, đôi mắt đằng đằng sát khí “Máu ngon lắm. Xà Vương máu ngươi thế nào?”.
Anh dùng hết sức lực dùng chú tạo ra một vỏ bọc màu trắng bao lấy cậu, đưa lên tay mình anh cắn một cái nhỏ vài giọt máu xuống tấm bùa phóng vào vòng tròn lơ lửng trên không.
Ñaøi Hoa Cuùc 75
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
“Ha ha ha! Ngươi nghĩ có thể ngăn cản ta được sao?”, cánh tay dừng lại thả lỏng cổHải Minh, sau lại vuốt lên tóc cậu “Nếu bây giờ ta xuất hiện thì còn gì vui nữa. Xà Vương ta đến để báo thù ngươi, chẳng phải con người này rất quan trong với ngươi sao? Ha ha ha! Hải Minh còn cậu trước khi đến tương lai dám chối bỏ phần người của ta hại ta phải chia thành hai thực thể, cậu và hắn cùng là một giuộc mà thôi. Ta sẽ cho các người vui vẻ một thời gian nữa”.
Nói rồi cánh tay biến mất, những dòng ký tự cũng thu về chỉ còn lại một nửa trên lưng một nửa khi nãy đã cố thoát ra bên ngoài. Sau khi mọi thứđã lắng thân thể cậu rơi xuống.
Nhìn người đang say ngủ trong lòng, anh xót xa gọi tên cậu “Hải Minh!”.
Giang đầu thối phục hồi nguyên trạng thành người bế cậu đặt vào trên giường. Trên trán cậu đã đã hiện lên một cánh hoa màu đỏ. Bông hoa này nếu anh nhớ không lầm có tất cả ba cánh, chỉ có ma cà rồng thuần chủng mới có, giờđã hiện lên một rồi, nếu sự việc còn xảy ra một lần nữa Hải Minh mà anh quen biết sẽ không còn làn Hải Minh của hiện tại mà là một Hải Minh giết người không gớm tay.
“Ta cần máu của ngươi, Xà Vương của ta. Ha ha ha! “, chiếc lưỡi dài liếm qua bàn tay đỏ thẩm, hắn nấp trong người cậu nhìn anh cười tà.
Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy ôm lấy đầu đau như búa bổ, thân thể từng khớp xương như vỡ vụn đau không thể tả, đôi mắt nặng trịch thật lâu mới thấy lờ mờ xung quanh. Nằm bên cạnh là anh, cậu đưa mắt sang ngắm nhìn gương mặt mệt mỏi tiều tụy chỉsau một đêm.
Cậu đưa tay lên đầu vỗ vài cái ngồi dậy, “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”.
Nhìn lại Giang đầu thối chỉ thấy anh trần như nhộng, cậu nhìn lại mình cũng không khác gì anh, liền hét lên “A……..a……..a………”, lấy gối đánh bộp bộp vào người nằm
bên cạnh “Giang đầu thối anh dám làm loại chuyện này với tôi…..a……”
Đang nằm dưỡng sức lại bị người nào đó đánh tới tấp, Giang đầu thối còn tưởng mình bị ám sát liền ngồi bật dậy khóa chặt người kế bên.
Anh thở phù phù “Hải Minh là em. Anh còn tưởng là tên ăn trộm nào chứ”, nói rồi anh gục vào người cậu ngất xỉu.
Hải Minh còn chưa nói được câu gì anh lại ngất rồi, cậu hốt hoảng để anh nằm lại thẳng thớm, nhấc điện thoại gọi cho người thân và 115.
Một lúc sau anh cũng được đưa lên xe cán chởđến bệnh viện vào khoa cấp cứu hồi sức. Bác sĩ nam hỏi “Tối qua hai anh đã chinh chiến đến nông nỗi này sao?”.
Ñaøi Hoa Cuùc 76
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Cậu ngồi trên ghếđỏ bừng mặt ấp úng nói “Con! Con không biết”.
Bác sĩ nam đập bàn một cái “Cậu nói là không biết hả, đến nằm trên bệnh viện kiệt sức rồi mà còn nói hai anh không có chuyện gì nữa hả? Nói, có dùng bôi trơn không?”.
Hải Minh ngơ ngác nhìn ông bác sĩ trẻđẹp hỏi “Bác sĩ, bôi trơn là gì?”.
Bác sĩ nam tức giận nắm cổ áo bác sĩ trưởng khoa, mặt đen thui nói “Anh mau giải thích cho cậu ta”.
Bác sĩ trưởng khoa khụ một tiếng “Em à! Cái này em rành hơn anh mà, sao em không giải thích”.
Bác sĩ nam cứng họng. Sau một hồi giáo dục giới tính cậu cũng biết được thế nào là bôi trơn thế nào thì hai người đàn ông sẽ có khoái cảm. Cúi đầu rũ rượi rời khỏi phòng bác sĩ cậu hướng về phòng hồi sức cấp cứu.
Khều khều Giang đầu thối giọng lí nhí nói “Giang đầu thối, tối qua chúng ta…….chúng ta……có…..có…..ấy ấy….không?”.
Giang đầu thối đã tỉnh khoảng một tiếng trước đang tập luyện lắc lắc vai, nhìn cậu mặt gian trả lời “Hôm qua em rất là nhiệt tình”.
Đầu cậu càng cúi thấp hơn, sầu não gục mặt lên giường bệnh. Anh vuốt tóc cậu còn trong lòng thì đầy lo lắng.