Đọc truyện Án Mạng Có Thể Chết Người Đó – Chương 16: Trái Tim Đập Sai Nhịp
Từ ngày hôm đó, Giang đầu thối lúc nào cũng đề phòng canh chừng Hải Minh một phút cũng không rời, trừ khi cậu vào toilet.
“Giang đầu thối, anh đừng suốt ngày lẽo đẽo theo tôi có được không?”, cậu ngồi trong phòng vệ sinh nói vọng ra.
Anh đứng tựa vào cửa cầm điện thoại của cậu cài đặt định vị trên bản đồ hòng phát hiện cậu có đi chốn nào gặp ruồi muỗi ve vãn còn nhanh chân đến mà đập.
“Em à! Anh chỉ là lo cho sự an nguy của em mà thôi”, anh nói.
Cậu đẩy cửa đi ra rửa tay, nhìn vào kính sửa lại góc áo “Anh thấy tôi có thể làm cho ruồi muỗi bu sao?”.
Anh xoay người cậu lại, xoa nhẹ lên má cậu ánh mắt thâm sâu nói “Bởi vì bà xã anh quá dễ thương, không thểđể em chạy loạn được”.
Cậu dẩu môi xì một cái đi ra ngoài. Anh cười cười cũng nối gót theo sau. Đến giờ về anh lại chạy đến lớp chờ cậu sau đó tay nắm tay dắt đến bãi đậu xe.
“Giang đầu thối, anh không cảm thấy mệt sao, ngày nào cũng vậy không chán à”, cậu che miệng ngáp vài tiếng.
Anh không nói gì đến dắt xe để cậu ngồi sau đạp chở về nhà. Trên đường đi, anh nói “Có cực đến đâu, anh cũng phải bảo vệ bà xã của anh”.
Nhìn mồ hôi nhễ nhại sau lưng anh, cậu cũng mềm lòng “Được rồi! Tôi hứa với anh không nói chuyện với người đàn ông khác là được chứ gì”.
Anh mỉm cười đầy thích thú “Em hứa rồi nhé! Vả lại em phải tránh xa cái tên ở căn tin ra. Sau này anh sẽ chuẩn bị cơm cho em, cho nên em không cần xuống dưới nữa”.
“Biết rồi”
Tối đó, cậu đi học thêm cho nên từ rất sớm Giang đầu thối đã nấu cơm, giặt giũ cưng chìu Hải Minh đến tận lông chân.
“Để anh mang dép cho em”, anh ngồi xuống lấy đôi dép trên kệ sau lại đeo vào chân cậu.
Cậu cứ như ông hoàng mặc cho anh phục vụ, sáng ra chỉ cần đánh răng còn mặc đồ, chải tóc anh lo tất. Tối về chỉ cần tắm rồi ngồi đó xem ti vi chuyện nhà anh làm hết.
Ñaøi Hoa Cuùc 58
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Cậu ung dung xách giỏđi học anh lại làm tài xếđưa cậu đến nhà thầy, sau đó ngồi trước cửa mà đợi cậu ra nhất quyết không để ruồi muỗi đến phá hoại.
Mặc dù đã cố gắng hết sức thế nhưng Giang đầu thối cũng có lúc không thểở bên cậu mãi được, chính vì thế cậu dần dần đã quen với sự có mặt của một cơn gió – Phong Lâm.
“Phong này, hôm nay anh được về sớm hả?”, cậu cầm ly trà sữa lên hút cái rột đến nửa ly.
Phong Lâm vừa lau bàn ghế vừa nói chuyện với cậu “À ừ! Còn cậu sao giờ chưa về”, trong lòng trống ngực đập thình thịch.
Hải Minh ngả người ra đằng sau lắc lắc chân trả lời “Tôi phải đợi một người”.
Hắn ngưng lại động tác, một lúc lại nói tiếp “Là thầy Giang sao?”.
“Ừ mà anh Phong, người yêu anh như thế nào?”, cậu xoay người ngồi nghiêng trên ghế nhìn Phong Lâm làm việc.
Hắn bưng rổ muỗng đũa để vào trong kho, dọn dẹp vài thứ sau đó khóa cửa đi ra nói “Cậu ta rất dễ thương và hoạt bát lắm”. Phong Lâm đến trước mặt cậu nghiêng người lên phía trước chống hai tay lên bàn đem cậu gần như nhốt vào trong ngực, ánh mắt âu yếm nhìn cậu.
Hải Minh ngẩng mặt lên, chỉ thấy bộ dạng hắn trông rất buồn bã, ánh mắt rũ xuống cứ như cậu chính là người yêu ấy của Phong Lâm, cậu vội đẩy hắn ra bối rối xoay người lại nói “Thế người ấy hiện giờđang ởđâu?”.
Phong Lâm bị cậu đẩy cảm thấy mất mát, “Ừm! Cậu ấy đang ở gần đây thôi, cậu vềđi thầy Giang sắp ra rồi đấy”.
Cậu nghe Phong Lâm nói liền đứng dậy xách cặp cúi đầu chào hắn sau đó chạy nhanh về phía văn phòng. Phong Lâm nhìn theo Hải Minh cho đến khi khuất bóng, lại ngồi
xuống chiếc ghế cậu vừa nãy đã ngồi, cầm lên ly trà sữa cậu uống dở hút một ngụm.
“Cái này có thểđược gọi là hôn gián tiếp không?”, hắn cười.
Vừa ra khỏi cửa Giang đầu thối liền thấy cậu đứng bên ngoài, vui vẻ khoái chí đi lại hỏi “Bà xã, nhớ anh đến thế sao?”.
Cậu liếc mắt nhìn anh, nắm lấy caravat kéo đi “Tôi muốn đi xem phim, tối nay anh rảnh không?”. Giang đầu thối cười hề hề, gãi đầu nói “Em thích thì mình đi”.
Ñaøi Hoa Cuùc 59
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Ngồi trong rạp tối thui, cùng nhau xem bộ phim tình cảm sến súa. Lâu lâu lại nghe thấy tiếng hít thở không thông của cặp đôi nào đó lợi dụng bóng tối mà giở trò xàm sỡ nhau. Giang đầu thối nhìn thấy thế cũng muốn thử lắm chứ.
Đưa mắt về người ngồi kế bên chân tay anh lại táy máy không an phận, đặt tay lên đùi cậu vuốt ve. Hải Minh trố mắt ếch nhìn bàn tay của ai đó đang râm rê trượt lên xuống đùi mình, thấy thế liền đánh vào tay anh một cái, nghiến răng nói “Giang đầu thối, tối nay anh muốn ra ngoài”.
Anh lập tức thu tay lại, mắt chăm chú nhìn lên màn hình xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Bà xã, đợi anh chút”
Sau khi xem phim xong anh dắt cậu ra ngồi ở ghế chờ, còn mình thì đi vào trong mua ít đồ. Chờ một lúc lâu cậu cảm thấy buồn chán nên bước chân ra cổng siêu thị nhìn đoàn người chạy xe trên đường.
Một lon nước ngọt mát lạnh chạm vào má, cậu giật mình quay sang chỉthấy Phong Lâm mỉm cười nhìn mình. Nhận lấy lon nước cậu cảm ơn.
“Sao anh lại ởđây?”
Phong Lâm kéo cậu ngồi lên bậc thềm chỗ hàng cây xanh, hắn nói “Tôi đi mua ít trái cây tình cờ gặp cậu thôi”.
Hải Minh cũng không nghi ngờ, mở lon nước ra uống một ngụm “Vậy sao, thế nhà anh ởđâu?”.
Gió ban đêm thổi nhẹ lay tóc cậu bồng bềnh bay trong gió, Phong Lâm vuốt lên mái tóc Hải Minh không nói gì. Dưới ánh đèn xanh đỏ chớp tắt chớp tắt, Hải Minh cảm nhận được Phong Lâm thật sự có thể biến mất bất cứ lúc nào cứ như một làn gió mỏng tan vào trong đêm. Một chuỗi yên lặng, cậu để cho Phong Lâm vuốt tóc còn Phong Lâm thì muốn được ôm chặt lấy cậu.
“Minh à! Cậu thật khiến cho người khác điên đảo. Tôi yêu cậu”
Lời nói của Phong Lâm bị tiếng còi xe lấn át đi mất, vì thế Hải Minh không nghe được câu nói đó của hắn, ngây ngốc nhìn Phong Lâm thu tay lại sau đó đứng lên bước đi lẫn vào đám đông phía trước.
Giang đầu thối sau khi mua đồ xong ra ngoài không thấy cậu đâu lập tức chạy đi
kiếm, trong lòng dâng lên nỗi bất an “Không lẽ bị con ruồi nào đó dắt đi rồi”
“Hải Minh! Em ởđâu?”
Ñaøi Hoa Cuùc 60
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Loay hoay một hồi anh cũng thấy được cậu đang đứng gần hàng cây xanh trông mắt về phía nào đó. Anh vội chạy đến vỗ vai cậu “Hải Minh”.
Cậu giật bắn người quay lại nhìn anh mồ hôi đầm đìa trên trán, lại cảm thấy có lỗi lấy tay lau nó đi “Ngốc! Em chỉđi hóng gió chút thôi”.
Anh nhanh ôm cậu chặt vào lòng, xiết mạnh đến nỗi cậu phải rên lên một tiếng “Hải Minh, anh sợ lắm. Anh sợ em sẽ bỏ rơi anh”.
Hải Minh bị anh ôm phát đau, cũng không nỡđẩy anh ra, chầm chậm vòng tay sau lưng anh, cậu nói “Được rồi! Sống chung gần hai tháng rồi anh còn sợ em chạy đi sao?”.
Hôn lên trán cậu, anh mỉm cười lấy lòng “Vậy mình làm chuyện ấy được không, bà xã”.
Mắt cậu chợt lóe sáng hơn cảđèn pha một phát đánh vào má tên nào đó buông lời nói dụ dỗ trẻ vị thành niên.
“A~~~~! Bà xã~~~~~~~~~~”