Bạn đang đọc Ẩn Long – Chương 6: Cứu Viện
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, trong lòng Trần Viễn càng thêm nghi hoặc.
Nếu như cô ta đã muốn thuê phòng với Lý Tiến, còn muốn anh đi theo phía sau để làm gì?
Mặc dù cô ta là vợ anh, anh không thể nào trơ mắt nhìn thấy cô ta ngủ với người khác.
Thế nhưng, việc này thì có liên quan gì đến anh?
Trong lòng suy nghĩ một hồi, Trần Viễn vẫn quyết định đi theo phía sau lưng của Tiêu Hân Hân.
Nói như thế nào, cô ta cũng đã chuyển tiền cho anh tới hai lần, anh không thể cứ như thế để cô ta dễ dàng ngủ với người khác được.
Chiếc xe mà Lý Tiến đang lái chạy rất nhanh, chỉ không tới vài phút nó đã dừng lại ở trước cổng của một khách sạn lớn.
Đi theo phía sau lưng của hắn, tất nhiên chính là Tiêu Hân Hân.
Ngay khi nhìn thấy thân ảnh của hai người bọn họ bước vào khách sạn, đi đến căn phòng số 404 ở trên tầng 4.
Lúc này, tin nhắn ở trong điện thoại của Trần Viễn lại lần nữa vang lên.
“Sau khi đi vào phòng, tôi sẽ nghĩ cách để Lý Tiến ký hợp đồng trước.
Nếu như nghe được âm thanh ly vỡ, anh nhất định phải xông vào cứu tôi.”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, lại nhìn bóng lưng của Lý Tiến và Tiêu Hân Hân bước vào bên trong phòng ngủ khách sạn, chính bản thân Trần Viễn cũng không rõ cảm xúc của mình như thế nào.
Nhưng anh có thể khẳng định, kế hoạch lần này của Tiêu Hân Hân nhất định sẽ không thành công.
Quả nhiên, không ngoài suy nghĩ của anh.
Chỉ vừa đi vào bên trong phòng ngủ khách sạn, Tiêu Hân Hân còn chưa có phản ứng gì, thì Lý Tiến đã nhanh chóng đem quần áo cởi ra ngoài.
Sau đó, hắn như một con sói đói, hướng về phía Tiêu Hân Hân nhào tới.
Mọi thứ diễn ra quá mức bất ngờ, Tiêu Hân Hân cũng không có cách nào tránh thoát được.
Ngoài tiếng la hét thất thanh, cô cũng chỉ có thể giãy giụa để cầu cứu.
“Giám đốc… giám đốc… xin… xin anh hãy chậm đã…”
Thế nhưng, Lý Tiến lúc này đã sắp nổi điên.
Kế hoạch hôm qua đột nhiên thất bại, khiến cho Tiêu Hân Hân chạy thoát.
Lần này, cho dù Tiêu Hân Hân có la khản cổ, hắn cũng nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Xoạt xoạt!
Từng mảnh, từng mảnh quần áo bị kéo ra ngoài, động tác trên người của Lý Tiến càng thêm dữ tợn hơn.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Hân Hân cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.
Đứng ở bên ngoài, mọi động tĩnh bên trong đều được Trần Viễn nghe rất rõ ràng.
Anh có thể suy đoán được, bộ dáng của Tiêu Hân Hân phải trở nên chật vật như thế nào.
Thậm chí, anh còn hơi có một chút khoái chí.
Lâu như vậy, Trần Viễn luôn bị Tiêu Hân Hân áp chế, suốt ngày còn bị cô ta mắng là đồ phế vật, không có tiền đồ.
Hiện tại thì tốt rồi, Tiêu Hân Hân không những không có thực hiện thành công kế hoạch.
Thậm chí, cô còn gặp phải nguy cơ bị kẻ khác ức hiếp.
Thế nhưng, niềm vui trên khuôn mặt của Trần Viễn chỉ hiện lên trong chốc lát.
Ngay khi anh nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ ở trong phòng khách sạn của Tiêu Hân Hân vọng ra ngoài, sắc mặt của anh tức thì biến đổi.
“Này, anh kia! Anh muốn làm gì? Mau tránh sang chỗ khác đi!”
Bước chân của Trần Viễn nhanh chóng hướng về phía cửa phòng 404 xông tới.
Lúc này, hai gã đàn ông cao to, vạm vỡ từ phía bên hông căn phòng đi tới, đem vị trí căn phòng 404 chắn ngang lại.
Vừa nhìn, Trần Viễn liền đoán ra được, đây chắc hắn là hai tên vệ sĩ đi theo bên cạnh của Lý Tiến.
Dù sao, nhìn bộ dáng của hắn ta, không phải là loại hiền lành gì.
“Cút!”
Từ trong kẽ răng của Trần Viễn phát ra một tiếng quát lạnh lùng, bước chân của anh chưa từng dừng lại, vẫn một mực hướng về phía cửa phòng xông tới.
Tức thì, hai gã vệ sĩ mặc áo vét đen liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, cả hai người bọn họ đều hướng về phía Trần Viễn cười gằn.
“Tốt! Rất tốt! Đã lâu rồi chưa có người to gan như vậy…”
Thế nhưng, tiếng cười gằn này của bọn họ còn chưa phát ra được bao lâu, một cái nắm tay cực kỳ mạnh mẽ, từ phía trước mặt xông thẳng tới.
Ầm!
Thân hình của một gã vệ sĩ to cao, cứ như thế bị một nắm tay của Trần Viễn đánh cho văng ra bên ngoài.
Tên còn lại còn chưa biết đang có chuyện gì xảy ra, thì một nắm tay khác đã đánh tới, trực tiếp xuyên thẳng đến quai hàm của hắn, đem hắn đánh bay lên cao chừng hai, ba mét.
Sau đó, thân thể của tên vệ sĩ trực tiếp rơi xuống mặt đất, không rõ là đã hôn mê bất tỉnh hay là thật sự bị hù sợ.
Lúc này, hắn lại chẳng có một chút động tĩnh nào.
Thế nhưng, Trần Viễn hoàn toàn không thèm để ý một chút nào.
Anh trực tiếp tung chân đạp mạnh lên cửa phòng.
Căn phòng với lớp cửa dày gần năm inch, cứ như thế bị một chân của Trần Viễn đạp bay.
Ầm!
Cánh cửa phòng vừa bị đánh bật ra ngoài, âm thanh hét thảm của Lý Tiến đã vọng ra ngoài.
“A, là ai?”
Vừa rồi, trong lúc đang cùng Tiêu Hân Hân tiến hành tiếp xúc thân mật, còn thiếu chút nữa có thể thành công.
Đột nhiên, âm thanh đánh nhau ở bên ngoài vang lên.
Kèm theo đó, chính là cánh cửa phòng bị đá bay.
Những thứ này, khiến cho tâm lý của Lý Tiên hơi có chút hoảng hốt.
Chính vì thế, dụng cụ gây án ở trên người Lý Tiên lúc này cũng trở nên thu nhỏ, bộ dáng trông rất thê thảm.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ người xông vào bên trong phòng là Trần Viễn, ánh mắt của Lý Tiến giống như ngọn lửa, đỏ lên phừng phừng.
“Mày muốn gì? Vì sao lại muốn xen vào chuyện tốt của tao?”
Hai lần bị phá hỏng chuyện tốt, tâm lý của Lý Tiến có thể nói là vô cùng phẫn nộ.
Nhưng chờ đợi hắn lúc này, không phải là câu trả lời của Trần Viễn, mà chính là những nắm đấm liên tục hướng về phía trên khuôn mặt của hắn đánh tới..