Ẩn Long

Chương 305: Rời Khỏi Bệnh Viện


Đọc truyện Ẩn Long – Chương 305: Rời Khỏi Bệnh Viện


Lần nữa mở mắt ra, lúc này thời gian đã qua nửa đêm, hơn hai giờ sáng.

Mí mắt của Trần Viễn hơi có chút sụp đổ, nhưng anh vẫn cố gượng người đứng dậy, đi về phía đầu giường.
Lạch cạch.
Tiếng bước chân của Trần Viễn vang lên, để cho Trần Khâm vốn đang nằm ngủ gật ở ngay cạnh giường, không khỏi giật mình tỉnh đậy.
“Đội trưởng, anh muốn đi đâu?!”
Thấy Trần Khâm bị đánh thức, Trần Viễn cũng không có lên tiếng đáp lại.

Anh chỉ hơi nhẹ dùng sức, lập tức toàn bộ dây nhợ ở trên người đều bị kéo đứt.
“Đội trưởng, anh muốn làm gì?!”
Thấy được động tác này của Trần Viễn, vẻ mặt của Trần Khâm không khỏi lộ ra mấy phần khiếp sợ, vội vàng hô lên.

Đồng thời, thân hình của cậu ta cũng cấp tốc lao tới, dự định đem động tác của Trần Viễn ngăn lại.
Nhưng mà, khuôn mặt của Trần Viễn đột nhiên trở nên băng lãnh đến lạ thường, trong ánh mắt của anh còn mang theo vô tân sát ý, để cho Trần Khâm có loại cảm giác như đang rơi vào bên trong hầm băng.
Tức thì, bước chân của cậu ta không khỏi ngừng lại, đồng thời trong lòng cũng âm thầm kêu lên một tiếng không ổn.

Thế nhưng, cậu ta vẫn khẽ cắn răng một cái, hơi hơi thấp giọng nói ra.
“Đội trưởng, rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Hiện tại anh vẫn còn trong quá trình điều trị.

Nếu như rời đi lúc này, nhất định sẽ có người đem anh bắt lại…”
Nói đến đây, rốt cuộc Trần Khâm cũng không tiếp tục mở miệng ra nói thêm được lời nào nữa.

Bởi vì, lúc này cổ tay của Trần Viễn bỗng dưng xiết chặt, trực tiếp đem cơ thể của cậu ta nhấc lên, trong kẽ răng của anh còn phát ra từng trận âm thanh lanh lãnh.
“Là ai đang muốn đến đây bắt tôi?!”
Lời nói của anh rất chậm, âm thanh phát ra từng chữ vô cùng rõ ràng.

Nhưng mà, đối mặt với ánh mắt của Trần Viễn lúc này, Trần Khâm cảm giác vô cùng kinh khủng.

Giống như, đối diện với cậu ta hiện tại cũng không phải là Trần Viễn, mà là một gã ác ma, tràn ngập khí tức tử vong.


Cho dù là một binh sĩ đã được huấn luyện ở trong quân ngũ rất nhiều năm, nhưng lúc này toàn bộ cơ thể của Trần Khâm vẫn không nhịn được, phát ra từng trận run rẩy.
“Đội… đội trưởng, xin anh hãy buông tay đi, tôi… tôi sắp… không… không thể nào… thở… thở được… nữa rồi…”
Âm thanh của Trần Khâm lúc này hơi có phần đứt quãng, lời nói cũng không được rành mạch rõ ràng.

Nhưng Trần Viễn vẫn có thể nghe hiểu được.

Thế nên, lúc này anh mới hơi nới lỏng cổ tay.

Đồng thời, sát khí trên người của anh cũng được thu liễm đi rất nhiều.
“Nói đi, rốt cuộc là ai đang muốn bắt tôi?!”
Lúc này, toàn thân Trần Khâm đều đổ đầy mồ hôi, cậu ta hơi xoa xoa lên cổ họng của mình một chút.

Qua một lúc sau, cậu ta cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Viễn, mà chỉ cẩn thận từng li từng tí, thấp giọng nói ra.
“Đội trưởng, vào ba tháng trước, kể từ khi anh cùng với Chương Tử Di đi ra biển, một đám dị tộc đột nhiên xuất hiện, đem một số quốc gia ở phía Tây và phía Bắc đánh chiếm, có rất nhiều dân tị nạn hướng về phía quốc gia của chúng ta chạy nạn.

Lúc đó, ban lãnh đạo trung ương đã đưa ra đề nghị, để cho quân đội của chúng ta tiến về biên giới, bảo vệ lãnh thổ, cũng như tiếp tế lưu dân từ các quốc gia lân cận đến để lánh nạn.

Nhưng cũng vào thời gian này, trong quân đội đột nhiên xảy ra biến cố.

Bộ tổng tư lệnh quân khu, trong một đêm bị địch nhân tập kích, tổng tư lệnh tử trận ngay tại chỗ, một số lớn quan chức cao cấp ở trong bộ chỉ huy đều bị cách chức.

Hiện tại, người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta là Tô Văn Vũ, con trai của Tô Thiên Hải, người đang nắm giữ quyền lực lớn nhất trong nhà họ Tô.”
Nghe đến đây hai đầu lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.

Thế nhưng, anh cũng không có lên tiếng nói chuyện, mà chỉ chăm chú nghe Trần Khâm tiếp tục kể chuyện.
“Mà vào hơn nửa tháng trước, chúng tôi đột nhiên phát hiện ra anh cùng với tiểu thư nhà họ Chung cùng đi trên một chiếc thuyền gỗ.

Lúc đó, anh đã rơi vào hôn mê, trên người của Chung tiểu thư cũng lưu lại rất nhiều thương tích.

Vốn dĩ, người của chúng tôi muốn đưa anh về đơn vị để điều trị.


Nhưng lúc này, người của bộ tổng chỉ huy đột nhiên tìm đến, nói là muốn đưa anh về để đây để tiến hành kiểm tra, nghiên cứu.

Đây vốn là mệnh lệnh của tổng tư lệnh đưa ra, chúng tôi cũng không có cách nào từ chối.

Hiện tại, ai cũng cho rằng, anh là người mắc chứng hoang tưởng, có thể gây ra nguy hiểm với người bên cạnh.

Nên bọn họ đã đưa anh đi cách ly, mà nơi này cũng không phải là bệnh viện, là một viện nghiên cứu bí mật, đã được thành lập vào mấy năm trước.

Nghe nói, là do Tô Văn Vũ tự mình yêu cầu phía trên xây dựng nên.

Hiện tại, ngoài tôi cùng với Tiểu Trần và Phi Hổ, người ở bên ngoài không ai được phép tiếp xúc với anh.

Thế nên, nếu anh muốn ra bên ngoài, tôi nhất định phải ngăn cản anh!”
Nói đến chỗ này, Trần Khâm hơi có chút miệng đắng lưỡi khô, liền tục nuốt xuống mấy ngụm nước bọt.

Thế nhưng, ánh mắt của cậu ta lại hơi lộ ra mấy phần bất an, nhìn về phía biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Viễn.
Trần Viễn lúc này vẫn một mực giữ lấy im lặng, anh không có lên tiếng nói chuyện để cho bầu không khí ở trong phòng bệnh lúc này càng thêm trở nên nặng nề.
Đến cuối cùng, nghe được âm thanh của tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên.

Lúc này, Trần Viễn mới một lần nữa nhìn về phía Trần Khâm.

Thấy được ánh mắt của anh nhìn đến, Trần Khâm có chút hoảng sợ kêu lên.
“Đội trưởng, anh không nên hiểu lầm, tôi cũng vừa mời tỉnh dậy, cũng không có liên lạc với bọn họ!”
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Khâm nói xong, thân hình của Trần Viễn đột nhiên xông thẳng lên phía trước.

Sau đó, anh cũng không hề do dự một chút nào, trực tiếp vung ra một chưởng, vỗ mạnh về phía sau ót của Trần Khâm.
Ầm!
Bị một chưởng này vỗ trúng, Trần Khâm trực tiếp hôn mê tại chỗ.


Mà để tránh cho gây ra tiếng động, Trần Viễn lúc này cũng đem Trần Khâm tiếp được.

Đồng thời, anh cẩn thận đem đối phương đặt ở trên giường bên, trong ánh mắt mang theo mấy phần phức tạp, thập giọng nói ra.
“Xin lỗi!”
Làm xong đây hết thảy, Trần Viễn mới một lần nữa xoay người lại.

Lúc này, tiếng bước chân ở bên ngoài đã rất gần.

Hơn nữa, anh còn nghe được âm thanh nói chuyện của bọn họ.
“Đại tá, ngài muốn đến đây làm gì? Phía trên đã có lệnh, ngoại trừ mấy người Trần Khâm, thì không có bất cứ ai được phép tiếp xúc với bệnh nhân.

Kẻ này là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, tổng cục đang muốn đưa anh ta lên tuyến trên để tiếp tục điều trị!”
Nghe âm thanh nói chuyện ở bên ngoài, Trần Viễn có thể phân biệt ra được, người này chính là một trong số những bác sĩ lần trước đã tiến hành thí nghiệm ở trên cơ thể của anh.

Bất quá, nghe được âm thanh tiếp theo, trong lòng Trần Viễn không khỏi cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Tôi cũng là nhận được mệnh lệnh của cấp trên mới đến đây.

Nếu các anh không tin, có thể tự mình liên lạc với cấp trên.

Còn hiện tại, tôi chỉ muốn đến kiểm tra tình huống của bệnh nhận một chút, rồi sẽ rời đi ngay lập tức!”
Âm thanh này mặc dù đối với Trần Viễn cũng không đến mức quen thuộc.

Nhưng trước đây mấy tháng, anh đã từng gặp qua đối phương một lần.

Chính vì thế, Trần Viễn hơi có chút nghi hoặc, anh ta chạy đến đây để làm gì?
Nhưng cũng không để cho Trần Viễn có được thời gian suy nghĩ lâu.

Lúc này, cửa của phòng bệnh đã được đẩy ra, một nhóm bốn người, bao gồm hai bác sĩ cùng với hai người mặc đồng phục của sĩ quan quân đội đang chậm rãi bước đi vào.
Vừa nhìn thấy được Trần Viễn đứng ở ngay trước cửa phòng, cả bốn người bọn họ đều lộ ra thần sắc cực kỳ chấn động.

Thế nhưng, thân hình của Trần Viễn lúc này đã biến mất ngay tại chỗ.

Sau đó, cổ tay của anh vung lên, trực tiếp đập mạnh về phía sau gáy của hai người bác sĩ.
Những bác sĩ này đều là người bình thường, cũng không tập qua võ nghệ.


Thế nên, Trần Viễn vô cùng dễ dàng liền đem bọn họ đánh gục.

Đồng thời, một trong số hai gã sĩ quan quân đội còn lại, cũng bị anh dùng cổ tay chế trụ.
Trong phòng lúc này, cũng chỉ còn lại duy nhất một người, cùng với Trần Viễn đối mặt, nhìn nhau.
“Thật sự không hề nghĩ đến, chỉ là mấy tháng không gặp, thực lực của cậu lại trở nên mạnh mẽ như vậy.

Trần Viễn, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Nhìn thấy thuộc cấp đi bên cạnh bị Trần Viễn dễ dàng đánh ngã, thần sắc của Trương Vĩnh Bình vẫn không lộ ra bất kỳ hoảng sợ nào.

Ngược lại, trong ánh mắt của hắn ta còn hiện lên một chút nét mừng.
Thấy được biểu lộ này của đối phương, trong lòng Trần Viễn càng thêm nghi hoặc hơn.
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh!”
Cảm thấy Trương Vĩnh Bình nhất định là có vấn đề, Trần Viễn cũng không thèm nói nhảm với đối phương.

Anh trực tiếp đã gã sĩ quan quân đội ném sang một bên, sau đó vô cùng thản nhiên, hướng về phía bên ngoài bước đi.
“Hãy đợi một chút!”
Nhìn thấy động tác này của Trần Viễn, Trương Vĩnh Bình không khỏi gấp, vội vàng đưa tay vươn tới, dự định đem bả vai của Trần Viễn giữ lại.

Nhưng mà, thân hình của Trần Viễn chỉ hơi nhích nhẹ một cái, rất dễ dàng đem động tác của đối phương tránh được.

Đồng thời, hai bên ánh mắt của Trần Viễn, lúc này cũng hiện lên mấy vệt sát ý.
Nhìn thấy được ánh mắt của Trần Viễn lúc này, cho dù là Trương Vĩnh Bình cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhịn không được lùi lại phía sau một bước, đồng thời còn nuốt xuống mấy ngụm nước bọt.
“Anh… anh đừng nên hiểu nhầm.

Tôi cũng không phải là có ý đó.

Kỳ thật, tôi đến đây để tìm anh, là có một người nhờ vả, muốn để tôi đem anh đưa ra ngoài gặp mặt!”
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy được ánh mắt của Trần Viễn, trong lòng của Trương Vĩnh Bình có loại cảm giác rét lạnh đến cực điểm.

Cho dù là hiện tại, cơ thể của Trương Vĩnh Bình vẫn còn có chút run rẩy.
“Là ai?!”
“Cụ Tôn!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.