Ẩn Long

Chương 301: Huỳnh Quang Thảo


Đọc truyện Ẩn Long – Chương 301: Huỳnh Quang Thảo


Ôm Tiểu Bạch, đi theo hai con vật nhỏ, Trần Viễn rất nhanh liền xuyên qua khỏi rừng cây, đi đến một chỗ vách núi.

Anh cũng không biết vì sao hai con vật nhỏ lại muốn đưa anh đến đây, nhưng khi thấy được phía trên vách núi xuất hiện một ít đốm sáng, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc
Sau đó, Trần Viễn thấy được con Thiểm Điện Hồ nhỏ nhất trong số hai con vật nhỏ, vậy mà hướng lên phía trên vách núi nhảy vọt, rồi xoay người lại, nhìn về phía anh kêu lên một tiếng.
“Chít chít!”
Nhìn thấy động tác này của nó, Trần Viễn rất nhanh liền có thể đoán ra được, đây là nó muốn để anh theo nó đi lên.
Do dự một hồi, lại cảm giác xung quanh không có đồ vật gì nguy hiểm.

Lúc này, Trần Viễn mới cẩn thận mang theo Tiểu Bạch, đi theo bước chân của con vật nhỏ, chậm rãi tiến lên phía trên.
Mặc dù vách núi này tương đối cao, nhưng độ dốc lại không tính quá lớn.

Thế nên, Trần Viễn chỉ đi khoảng chừng vài phút, liền leo lên được phần cuối của vách núi.
Đến lúc này, Trần Viễn mới phát hiện ra, vừa rồi đồ vật phát ra ánh sáng cũng không phải thứ gì đặc thù, mà chính là một gốc thực vật cao khoảng chừng hơn nửa gang tay người lớn.

Nhìn bề ngoài của nó, thật sự rất phổ thông, cũng cực kỳ khó phân biệt so với những loại thực vật đang mọc ở xung quanh.
Thế nhưng, nếu như quan sát kỹ hơn, Trần Viễn rất dễ dàng liền thấy được, phía trên mỗi một nhánh lá cây của nó, đều hiện lên vài cái đốm trắng.

Mà những đốm trắng này, cũng là nơi phát ra ánh sáng.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên kinh ngạc.

Anh cũng không hiểu, vì sao hai con vật nhỏ lại muốn đưa anh dẫn lên đến đây.

Chẳng lẽ, bọn chúng muốn anh nhìn thấy gốc cây này sao?
Vừa nghĩ như vậy, một con Thiểm Điện Hồ đang đứng ở bên cạnh Trần Viễn đã gấp đến độ nhịn không được, vội vàng kêu lên vài tiếng.
“Chít chít!”
Sau đó, nó còn dùng đến móng vuốt, hướng về phía dưới mặt đất cào lên vài cái.


Chỉ là, móng vuốt của nó thật sự quá nhỏ.

Hơn nữa, mặt đất ở nơi này vẫn tương đối cứng.

Thế nên, chỉ cào được mấy lần, trên móng vuốt của nó lúc này đã xuất hiện một ít vết máu.
Thấy như vậy, Trần Viễn không khỏi hiểu ý, vội vàng đem Tiểu Bạch đặt ở một bên.

Sau đó, anh mới dùng đến đoản đao, hướng về phía mặt đất, nơi dưới gốc cây đang phát ra ánh sáng đào lên vài cái.
Lần này, mặt đất rất nhanh liền bong ra, Trần Viễn cũng không tốn bao nhiêu sức lực, anh vô cùng dễ dàng đem nhánh thực vật này đào lên.
“Chít chít!”
Thấy Trần Viễn dễ dàng như vậy liền đem đồ vật đào lên, ánh mắt của hai con vật nhỏ đều mang theo mấy phần sùng bái, hướng về phía anh kêu lên vài tiếng.

Đồng thời, bọn chúng cũng liên tục quơ tay múa chân, giống như là ra hiệu để cho Trần Viễn làm điều gì đó.
Lúc đầu, Trần Viễn cũng không biết bọn chúng đang muốn nói thứ gì.

Nhưng khi thấy được ánh sáng trên thân của Huỳnh Quang Thảo đang dần dần nhạt mất.

Rất nhanh, anh liền hiểu ý, vội vàng đem toàn bộ thân cây nghiền nát, sau đó trực tiếp mở ra cổ họng của Tiểu Bạch, đem chất dịch từ trong tay nhỏ xuống.
Ngay lập tức, một màn vô cùng thần kỳ diễn ra.

Vết thương trên người của Tiểu Bạch vốn dĩ rất nghiêm trọng, hầu như toàn bộ xương cốt cùng với da thịt của nó đều đã vỡ nát.

Nhưng lúc này, chất dịch từ trong tay của Trần Viễn vừa mới nhỏ xuống, hướng về phía cổ họng của nó chạy thẳng đến dạ dày.

Không đến một cái nháy mắt, phần da bên ngoài của Tiểu Bạch vậy mà đang chậm rãi khép lại.

Ngay cả xương cốt ở trong cơ thể của nó, giống như cũng vang lên từng trận thanh âm lộp bộp, đây là dấ hiệu cho thấy chúng đang tự lành.
Chứng kiến được một màn này, trong lòng Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh ngạc.


Thậm chí, anh còn nghĩ đến, vừa rồi có phải mình đã nghe lầm rồi không?
Thế nhưng, cũng không để cho Trần Viễn có được thời gian khiếp sợ bao lâu.

Trên cơ thể của Tiểu Bạch lúc này lại một lần nữa phát sinh biến hóa.

Một luồng ánh sáng vô cùng thuần khiết, từ bên trong thể nội của nó bỗng dưng phát tán ra bên ngoài.

Ngay sau đó, vết thương ở trên người nó đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Ngay cả lông tóc của nó lúc này cũng bắt đầu mọc trở lại, toàn bộ cơ thể của nó bỗng trở nên sáng bóng, giống như chưa từng trải qua một chút thương tích gì.
“Chít chít!”
Đến cuối cùng, từ trong miệng của Tiểu Bạch kêu rên một tiếng.

Đồng thời, hai mắt của nó cũng bắt đầu chậm rãi mở ra.
“Chít chít!”
“Chít chít!”
Vừa nhìn thấy Tiểu Bạch tỉnh lại, hai con vật nhỏ liền nhịn không được, kêu lên một tiếng.

Nhưng mà, bọn chúng cũng không có lập tức tiến đến, ngược lại tỏ ra vô cùng thận trọng, đứng ở một bên để quan sát.
Mà lúc này, Trần Viễn rốt cuộc cũng phản ứng kịp.

Anh hơi nhích lại gần, ánh mắt lộ ra mấy phần hiếu kỳ, nhìn về phía Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, hiện tại mày cảm giác như thế nào rồi? Vết thương đã hoàn toàn khôi phục hay chưa?”
Dù sao, Tiểu Bạch không chỉ bị tổn thương ở bên ngoài, mà nó cũng nhận lấy nội thương rất nghiêm trọng.

Thế nên, Trần Viễn cũng không biết rõ tình huống hiện tại của nó.


Chính vì thế, lúc này anh mới lên tiếng để hỏi thăm.
Nghe được âm thanh của Trần Viễn, lại nhìn thấy hai con vật nhỏ đang đứng ở ngay gần đó, lúc này thần sắc của Tiểu Bạch hơi hiện ra mấy phần hoang mang.

Vốn dĩ, nó còn tưởng rằng mình đã chết, hiện tại nhìn thấy Trần Viễn cùng với hai con vật nhỏ, nó hơi có chút nghi ngờ, không biết có phải là mình gặp phải ảo giác hay không.
Nhưng qua một lúc, nó rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại.

Sau đó, nó nhìn về phía một chỗ hố đất ở ngay gần đó, giống như đoán ra được thứ gì, lập tức kêu lên một tiếng.
“Chít chít!”
Nghe âm thanh này của nó, một hòn đá tảng đè nặng ở trong lòng của Trần Viễn cuối cùng cũng bị dỡ bỏ.

Mặc dù, theo ý tứ của Tiểu Bạch nói ra, thì lúc này nó chỉ vừa mới khôi phục lại chưa tới một nửa thương thế trong người.

Thế nhưng, đối với Trần Viễn mà nói, đây quả thật là một chuyện kỳ tích.
Phải biết, vừa rồi Trần Viễn đã xác định Tiểu Bạch nhất định sẽ chết, anh cũng không có biện pháp nào để đem nó cứu sống trở về.

Nhưng mà, chỉ dựa vào một gốc thức vật, nó vậy mà thần kỳ sống lại.

Hơn nữa, lúc này Trần Viễn còn hơi cảm nhận được, trên người của nó cũng có một chút biến hóa vô cùng kỳ diệu.

Hiện tại Trần Viễn cũng không biết rõ đây là biến hóa gì, nhưng đối với Tiểu Bạch nhất định chính là một việc tốt.
“Chít chít!”
Xác định Tiểu Bạch đã hoàn toàn bình thường, hai con vật nhỏ lúc này mới vô cùng kích động, từ bên cạnh của Trần Viễn lao ra, hướng về phía Tiểu Bạch kêu lên một trận.
Cảm nhận được tâm tình kích động của bọn chúng, Tiểu Bạch rõ ràng cũng tỏ ra vui vẻ hơn không ít.
Chỉ là, lúc này Trần Viễn lại hơi có chút tiếc nuối, đưa mắt nhìn về phía hố đất vừa mới được anh đào lên không có bao lâu.

Nếu như, có thể kiếm được một gốc thực vật tương tự như vậy nữa, có lẽ việc này đối với tương lai của Trần Viễn có tác dụng rất lớn.
Huống hồ, lúc này tuy rằng Tiểu Bạch đã được cứu sống, nhưng Tiểu Long vẫn bị thương không phải nhẹ.

Muốn để cho nó khôi phục trở lại bình thường, sợ rằng cần phải hao tốn không ít thời gian.
Dường như cảm nhận được tâm tình có phần không vui của Trần Viễn, Tiểu Bạch mới từ bên cạnh của hai con vật nhỏ, chậm rãi đi tới, hướng về phía Trần Viễn kêu lên một tiếng.
“Chít chít!”

“Thế nào?”
Nghe được âm thanh này của nó, Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc, đưa mắt nhìn về phía nó.

Nhưng còn không đợi cho anh hiểu được nó đang muốn nói thứ gì, lúc này thân hình của Tiểu Bạch bỗng dưng nhảy vọt lên, hướng về phía vách núi lao nhanh xuống.
Thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi hoảng sợ, vội vàng kêu lên một tiếng.
“Đừng!”
Nhưng mà, tốc độ của nó thật sự quá nhanh, đợi cho Trần Viễn có thể phản ứng kịp, thì nó đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Mang theo tâm tình hốt hoảng, Trần Viễn chạy vội lên trên vách núi, đưa mắt nhìn xuống phía dưới.

Lúc này, bên dưới là một vực sâu thăm thẳm.

Cho dù bằng vào thị lực lúc này của Trần Viễn, anh cũng không có cách nào quan sát được phía dưới đáy.
Từ trên độ cao này một khi rơi xuống, đừng nói là Tiểu Bạch, cho dù là bản thân Trần Viễn cũng mười phần chết chín.

Thậm chí, ngay cả một tia cơ hội sống sót cũng không có.
Thế nhưng, Tiểu Bạch vì sao lại muốn làm vậy? Vừa rồi, anh cũng không có ra lệnh để nó nhảy xuống phía dưới, càng không thể là nó tự mình nhảy núi tự sát, đúng không?
Trăm mối không tìm được câu trả lời, trong lòng Trần Viễn lúc này cảm thấy rất loạn.
“Chít chít!”
Nghe được tiếng kêu này của hai con vật nhỏ, lúc này Trần Viễn mới đưa mắt quay sang nhìn lấy bọn chúng.

Sau đó, anh mới kinh ngạc phát hiện ra, hai con vật nhỏ lúc này giống như cũng không có tỏ ra bi thương hay kinh hoảng.

Ngược lại, bọn chúng dường như đang rất chờ mong, đưa mắt nhìn về phía vách núi.
Nhất thời, Trần Viễn không khỏi giật mình, tức giận vỗ mạnh lên trên trán của mình một cái.

Vừa rồi, anh làm sao lại không có nhớ ra, bản thân anh cùng với Tiểu Bạch vốn dĩ là có linh hồn ấn ký để liên hệ với nhau.

Mà hiện tại, linh hồn ấn ký của Tiểu Bạch vẫn còn tồn tại, điều này chứng tỏ là nó không có gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Thế nên, lúc này Trần Viễn cũng bắt đầu hiếu kỳ, hướng ánh mắt nhìn về phía vách núi để nhìn lại.

Rốt cuộc, Tiểu Bạch vì sao lại muốn nhảy xuống phía dưới? Hơn nữa, hai con vật nhỏ này đang chờ đợi thứ gì?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.