Ẩn Long Đại Hiệp

Chương 9: Trận trung thủ đoạn phục nữ nhân


Đọc truyện Ẩn Long Đại Hiệp – Chương 9: Trận trung thủ đoạn phục nữ nhân

Ả chợt tươi cười, hòa nhã lạ, lúc trông thấy Viễn Quy xuất hiện. Ả còn đon đả chạy đến nhận ống nứa từ ngay trên tay Viễn Quy.

– Ta tin ngươi. Ta không còn đi loạn trong trận nữa. Nhưng lần này ngươi đi lấy nước khá lâu đấy. Ta khát đến độ mong được thấy ngươi quay về ngay.

Và trước ánh mắt ngạc nhiên của Phong Viễn Quy, ả ngửa cổ uống ừng ực, không còn úy kỵ như hôm qua, cũng không dám chê vật đựng nước không được tinh khiết như ả từng chê.

Nhận lại đoạn nứa từ tay ả, Phong Viễn Quy vội quay người, vừa cố che giấu vẻ mặt nghi ngờ, không cho ả thấy, vừa đặt đoạn nứa hãy còn chứa nhiều nước vào một chỗ cố định.

Phong Viễn Quy còn bảo :

– Chỗ nước này có lẽ đủ cho chúng ta dùng đến hết ngày. Cô nương nên cẩn trọng, đừng để nó ngã. Kẻo đổ hết nước rất hoang phí.

Ả tiến lại gần Viễn Quy :

– Ta không chạm vào, làm sao làm sao nó ngã được trừ phi ngươi đặt nó đứng không vững. Ngươi nên đặt thế này thì vững hơn.

Nhìn ả tự sửa lại vị trí đặt đoạn nứa, Phong Viễn Quy cười lạt :

– Vãn sinh và cô nương sẽ tiếp tục giao đấu. Vãn sinh dặn như thế để tránh tình trạng cô nương vô tình làm đổ đoạn nứa.

Ả quay lại nhìn Viễn Quy :

– Ta không muốn giao đấu, nhất là khi chân lực nội nguyên của ta vẫn còn bị thủ pháp kỳ quái của ngươi kềm ta làm giảm đi. Ngươi miễn cưỡng ta được sao?

Phong Viễn Quy gật gù :

– Cô nương đã đoán không sai. Vì muốn dùng cô nương để vãn sinh trau dồi võ công, vãn sinh không thể không làm cho chân lực cô nương suy giảm. Nhưng bởi cô nương không còn làm chủ bản thân được nữa, vãn sinh có lời khuyên, cô nương nên nguyện ý giúp vãn sinh luyện công thì hơn. Đừng đề vãn sinh miễn cưỡng, e xảy ra những điều không hay cho cô nương.

Ả câng câng nét mặt :

– Giúp ngươi luyện công? Ta chỉ muốn giết ngươi thì có, đừng mơ tưởng hão huyền là ta sẽ giúp ngươi. Hoặc ngươi giết ta, hoặc ngươi không bao giờ miễn cưỡng ta thực hiện điều ta không muốn, rõ chưa?

Phong Viễn Quy lại gật gù :

– Rõ thì rõ. Nhưng nếu đây là quyết định tối hậu của cô nương, vãn sinh e cô nương sẽ hối hận.

Ả vẫn khăng khăng :

– Bất quá chết là cùng. Được chết đó là điều ta đang mong muốn. Việc gì ta phải hối hận?

Phong Viễn Quy chầm chậm quất thủ :

– Hôm nay vãn sinh sẽ khởi luyện từ pho quyền pháp của Trang chủ Hạnh Hoa trang. Mong được cô nương chỉ giáo. Tiếp chiêu!

“Ào…”

Ả vẫn đứng yên. Mặc cho quyền chiêu và kình quyền của Phong Viễn Quy vẫn chầm chậm tiến vào gần.

Phong Viễn Quy buộc phải dừng quyền, lúc chỉ còn cách ả trong gang tấc.

Vẫn giữ nguyên tư thế đó, Phong Viễn Quy hỏi ả :

– Cô nương nhất định không tiếp chiêu?

Ả bĩu môi :

– Giết ta đi, nếu ngươi không muốn mãi cứ bị chướng tai gai mắt. Hừ!

Phong Viễn Quy chợt cười thành tiếng :

– Giết cô nương thì ai sẽ là đối tượng cho vãn sinh tự luyện công. Nhưng với biện pháp này vãn sinh tin chắc cô nương không thể không ra tay đối phó. Xem đây. Ha ha…

Tay đang nắm thành quyền, Phong Viễn Quy vụt xòe ra lập thành trảo và cố tình chộp ngay vào phần y phục thân trước ả.

Ả tái mặt, tức thì lùi lại :

– Vô sỉ! Nếu ngươi còn tái diễn hành vi dâm ô tồi bại. Ta sẽ… Ta sẽ…

Phong Viễn Quy vẫn quyết liệt xông đến, tìm cách chộp vào y phục ả :

– Nếu không thích thế, sao cô nương không ra chiêu phản kháng? Cẩn trọng, vãn sinh lập lại lần nữa đây. Đỡ!

“Ào…”

Ả phẫn nộ, lập tức ra chiêu đáp trả :

– Không giết được tên vô sỉ ngươi, ta thề không làm người. Đỡ!

“Vù…”

Phong Viễn Quy vội thu trảo, đổi thành quyền pháp và tìm cách hóa giải chiêu công của ả :


– Phải như thế chứ. Xem vãn sinh hóa giải đây. Ha ha…

“Ào…”

Bị Phong Viễn Quy nói thách, phần thì muốn bảo vệ tiết tháo của nữ nhi, ả đã cùng Phong Viễn Quy chiêu chiết chiêu đến ngoài mười hiệp. Và mãi đến lúc đó ả mới nhận ra là đã mắc lỡm, tự ả đã biến thành đối tượng cho Phong Viễn Quy luyện công. Ả giận giữ dừng tay :

– Ngươi là kẻ thúi tha. Giết ta thì giết, đừng mong ta giúp ngươi luyện công.

Bị cụt hứng, Phong Viễn Quy hỏi ả :

– Rượu mời không uống, cô nương muốn uống rượu phạt ư? Một lần nữa vãn sinh khuyên cô nương nên cân nhắc trước khi tỏ thái độ.

Ả nghiến răng :

– Ngươi định tái diễn trò dâm ô lúc này ư? Cứ thử xem, chỉ cần tay ngươi chạm vào, ta sẽ lập tức tự sát. Đừng nghĩ ta không dám.

Phong Viễn Quy từ từ vươn tay ra :

– Cô nương đừng mang cái chết ra dọa vãn sinh. Giả dụ như cô nương dám tự sát vãn sinh vẫn tiếp tục lột trần cô nương, sau đó cứ để thế phơi bày thi thể cô nương trước mặt thiên hạ. Nhỡ có ai hỏi, vãn sinh sẽ nói một dâm nữ như cô nương đáng bị như thế. Cứ tự sát đi. Phần vãn sinh, đây chỉ là sự khởi đầu thôi. Xem này!

Phong Viễn Quy chộp mạnh vào. Và lần này do ả cứ mãi mang sắc mặt bàng hoàng sau khi nghe những gì Phong Viễn Quy vừa dọa, nên y phục ả đã bị Phong Viễn Quy chộp giữ vào tay.

Thấy ả không phản kháng, phần thì đà chộp đến hãy còn nên đến lượt Phong Viễn Quy cũng bàng hoàng khi tiếng y phục ả bỉ rách toát cứ đường đột vang lên rõ to.

“Soạt…”

Ả chấn động. Và theo bản năng như bất kỳ nữ nhi nào, ả cúi đầu nhìn vào thân ả.

Phong Viễn Quy cũng nhìn và không thể không bị chấn động khi phát hiện không chỉ y phục bên ngoài của ả bị giật rách, cả phần yếm bên trong cũng bị xé mất đi một mẩu nhỏ, đủ để lộ ra một phần bờ ngực trắng nõn nà đang nhấp nhô dâng lên hạ xuống theo nhịp hô hấp dồn dập vì phẫn nộ của ả.

Thân thể bị phơi bày, dù chỉ là một phần nhỏ, ả vì quá phẫn nộ lên xuất kỳ bất ý, phát chiêu công.

– Ta giết ngươi. Tên dâm tặc vô sỉ ta thề sẽ phanh thây xẻ thịt ngươi.

“Ào…! Ào…!”

Phong Viễn Quy vốn dĩ không phải hạng dâm ô, động thái vừa rồi chỉ là dọa, gây ra cơ sự như thế quả là điều ngoài ý muốn. Do đó, phần vì áy náy phần thì bị phần da thịt trắng nõn nà nọ cuốn hút nhãn lực nên Phong Viễn Quy không còn nhìn thấy ả ra chiêu.

Đến khi Phong Viễn Quy nhận thức rõ sự thể thì quá muộn.

“Ầm! Ầm!”

Nội lực của ả tuy có suy giảm nhưng không phải không còn, Phong Viễn Quy do không kịp có phản ứng nên bị chiêu kình ả tác động, đẩy Phong Viễn Quy ngã lùi về phía hậu.

Ả không bỏ lỡ tiên cơ, tức thì lao đến điểm huyệt chế ngự Phong Viễn Quy.

“Hự…”

Nhìn Phong Viễn Quy bị bất động, ả đắc ý vừa cười vừa đánh loạn chiêu thức vào Phong Viễn Quy :

– Ngươi không ngờ điều này phải không? Ta phải trị tội ngươi, sau đó thì giết ngươi, sau cùng là phanh thây xẻ thịt ngươi. Ha ha…

“Bùng! Bùng!”

Ả đánh không chút thương xót. Vì thế, kết quả hiển nhiên là mặt mày Phong Viễn Quy, và ở khắp thân cũng vậy đều bị sưng bầm thâm tím, không chỗ nào không bị.

Ả đánh cho đến lúc đã nư, sau cùng ả giương chưởng, chực chờ giáng thẳng vào đầu Phong Viễn Quy.

Chợt đến lúc tối hậu, ả ngừng tay lại treo lơ lửng ngọn kình sát thủ trên đầu Phong Viễn Quy. Ả gắng giọng :

– Cách ra khỏi trận Âm Dương Loạn Ngũ Hành là thế nào? Nói!

Phong Viễn Quy thều thào, phát thoại qua môi miệng sưng vều :

– Nếu là cô nương, liệu cô nương có nói không?

Hai mắt ả toát ra sát khí :

– Dĩ nhiên ta không nói. Nhưng đối với ngươi thì khác. Ngươi sẽ phải nói, sẽ cầu được nói để sau đó hân hoan đón nhận cái chết toàn thây. Ngươi có hiểu tại sao không? Đó là vì ta sẽ cho ngươi nếm mùi “Phân Cân Thác Cốt”. Là thủ đoạn như thế này đây.

Ả dứt lời, điểm luôn vào vài huyệt đạo của Phong Viễn Quy.

Toàn thân Viễn Quy lập tức run bắn lên, đoạn ngã vật xuống và nằm thở dốc.

Ả vẫn đứng cạnh Viễn Quy. Trong tư thế kẻ thắng trận ả từ trên cao nhìn xuống Phong Viễn Quy :

– Với thủ pháp này, chỉ một lúc nữa thôi toàn bộ xương cốt của ngươi sẽ đau đớn tột cùng, với cảm nhận như có muôn vạn côn trùng bò lúc nhúc trong người ngươi. Ngươi sẽ có cảm giác như bị lũ côn trùng gặm nhấm, cắn nát từng đoạn xương, từng thớ thịt của ngươi. Đến lúc đó ngươi chẳng có ước vọng nào khác ngoài ước vọng được chết. Nhưng ta chỉ ban cái chết cho ngươi khi nào ngươi ưng thuận tự ý nói lên cách xuất nhập trận đồ cho ta. Hãy cân nhắc kỹ và chọn lựa thái độ thích hợp. Ta đủ nhẫn nại để chờ đến khi thu kết quả. Ha… ha…

Lúc ả bắt đầu cười là lúc khắp người Phong Viễn Quy xuất hiện những cơn ngứa ngáy.

Cơn ngứa càng lúc càng tăng cao, nhiều đến độ Phong Viễn Quy dù bị điểm huyệt bất động, vẫn có dấu hiệu như muốn oằn mình qua lại để cho cơn ngứa ngáy giảm bớt.


Ả phát hiện điều đó nên cười :

– Ngứa lắm phải không? Yên tâm đi cơn ngứa rồi sẽ nhanh chóng qua đi. Đó là chỉ là sự khởi đầu cho những cảm giác khác mà ngươi sắp sửa cảm nhận. Hãy nói cho ta biết những gì ta muốn biết, trước khi sự việc xảy ra quá muộn. Thế nào? Ha ha…

Ả nói đúng, Phong Viễn Quy đã nằm yên vì những đợt nhức lăn tăn đã xuất hiện, nhanh chóng giúp Viễn Quy xua đi những cơn ngứa tưởng rằng không còn chịu đựng nổi.

Nhưng những đợt nhức lăn tăn đâu chỉ dừng ở mức độ đó. Đau nhức nhiều hơn đã hóa thành đau đớn. Thoạt đầu chỉ là đau âm ỉ, sau tăng dần biến thành nỗi đau đớn ở tận cùng xương tủy.

Phong Viễn Quy bật rên :

– Giết ta đi. Nếu không…. nếu không, ta sẽ giết ngươi.

Ả phá lên cười :

– Người hãy cầu xin đi, cầu xin nữa đi. Biết đâu ta sẽ động lòng ban cho ngươi cái chết. Ha… Ha…

Ả cười sằng sặc, cười hăng hắc, quá đắc ý nên cứ ngửa mặt cười dài. Vì thế ả không phát hiện Phong Viễn Quy đau thì vẫn đau nhưng đã bất ngờ chồm người lên.

Ả chỉ nhận ra sự thể khi Phong Viễn Quy điểm vào huyệt đạo ả.

Ả đứng bất động, trợn mắt nhìn Viễn Quy bây giờ vẫn đang oằn người vì đau đớn. Ả bật kêu kinh ngạc :

– Ngươi đã giải khai huyệt đạo?

Cũng như lúc nãy, Viễn Quy đau vẫn đau nhưng vẫn cố đạp chân làm cho ả té nằm xuống.

Viễn Quy đau đến xuất hạn dầm dề, vừa nghiến răng chịu đau vừa lê thân dần đến gần ả :

– Một khi ta đã chuẩn bị, ngươi điểm huyệt ta được sao? Chỉ tiếc, vì ta… vì ta chưa biết thủ pháp tàn độc của ngươi cần phải điểm vào những huyệt đạo nào nên ta không kịp chuẩn bị. Thế cho nên, hừ hừ… thế cho nên ta cũng sẽ cho ngươi nếm mùi “Phân Cân Thác Cốt” của chính ngươi. Hừ… hừ…

Vừa kêu rên Phong Viễn Quy vừa điểm vào vài huyệt đạo của ả, đúng những huyệt đạo ả đã điểm Phong Viễn Quy.

Nhìn thấy cung cách xuất thủ của Viễn Quy, ả thất sắc :

– Ngươi nhớ tường tận cách ta thi triển thủ pháp “Phân Cân Thác Cốt” chuẩn xác thế sao. Sự thật ngươi muốn gì?

Phong Viễn Quy ngã vật người nằm cạnh ả, vừa rên rỉ vừa đau vừa nói vào tai ả :

– Ta muốn ngươi cũng chịu đau đớn như ta. Và hễ ngươi muốn hết đau ắt ngươi phải chỉ ta cách hóa giải thủ pháp.

Ả rú lên :

– Vậy thì làm đi. Chỉ cần điểm vào Đại Truy huyệt là mọi đau đớn chấm dứt. Làm đi, điểm nào đó đi.

Cạnh ả là Phong Viễn Quy vẫn rên hừ hừ :

– Đừng vội. Ngươi chưa nếm cơn đau mà. Vả lại, hừ hừ… huyệt Đại Truy là tử huyệt. Ta điểm ngươi, ngươi chết, đến lúc đó ta phải phịu đau đớn đến chết ư? Đừng xem ta là trẻ con. Đó không phải cách hóa giải thủ pháp “Phân Cân Thác Cốt”.

Ả bắt đầu cơn đau, do đợt ngứa vừa mới qua đi :

– Ta không chỉ điểm sai. Hãy điểm đi. Ta van ngươi, đừng để ta đau đớn thêm nữa.

Cơn đau bắt đầu làm Phong Viễn Quy lả dần :

– Đừng mãi xem ta là kẻ ngu xuẩn. Hãy điểm chỉ rõ hơn cách hóa giải thủ pháp. Bằng không, sau khi ta chết ngươi cũng chết…

Giọng nói nhỏ dần của Viễn Quy làm ả kinh tâm tán đởm :

– Huyệt Lao Cung, huyệt Dũng Tuyền, sau nữa là huyệt Khí Hải. Ngươi đừng chết vội nha. Ngươi chết rồi ai giải thoát cho ta?

Đoạn ả không nghe Viễn Quy nói hoặc rên gì nữa, liền gào thét lên. Ả sợ đến bật khóc :

– Ngươi đừng chết! Ôi chao! Ngươi chết thật rồi sao? Hãy cố lên, đừng chết vội như thế. Hãy điểm vào những huyệt đạo ta vừa chỉ. Ngươi có còn nghe ta nói không? A… hãy đáp lời ta đi.

Phần vì quá đau, phần vì sợ quá hóa khóc, mắt mũi ả giàn dụa và mơ hồ ả nhìn thấy Viễn Quy đã tự ngồi lên, đang nhìn ả.

Ả thất kinh khi thấy Viễn Quy cười lạt :

– Ngươi không định giúp ta thoát khỏi cơn đau?

Đúng như ả thấy, Viễn Quy quả là đang cười lạt :

– Vãn sinh còn chờ cách cô nương điểm chỉ liệu có hóa giải hoàn toàn thủ pháp “Phân Cân Thác Cốt” hay không. Chỉ khi nào biết chắc chắn, vãn sinh sẽ giúp cô nương. Còn bây giờ hãy gắng chờ vậy.

Ả gào :


– Ngươi nói dối! Ý ngươi là muốn mục kích cảnh ta đau đớn. Ngươi là kẻ độc ác là tên dâm tặc bỉ ổi. Hãy giết ta đi! Giết ta đi, tên tiểu tử thúi tha.

Phong Viễn Quy đứng lên, bỏ ả nằm lại một mình trong cảnh đau đớn. Và Viễn Quy tiến lại gần ống nứa đựng nước.

Phong Viễn Quy toan uống, chợt nghĩ đến ả vội quay về chỗ ả.

Viễn Quy kề miệng ống nứa gần miệng ả :

– Có trải qua đau đớn vãn sinh mới biết lúc đau cũng rất là khát nước. Cô nương muốn uống một hớp không?

Ả nghiến răng chịu đau. Và ả không há miệng nghĩa là ả không muốn uống.

Viễn Quy lấy làm lạ :

– Trừ phi trong này có độc, bằng không sao cô nương không muốn uống?

Để đáp lại nghi vấn của Phong Viễn Quy, ả vừa nghiến răng bừa rên ư ử vì đau.

Phong Viễn Quy thu đoạn nứa về :

– Cùng không lý nào trong này có độc nhưng cô nương vẫn muốn vãn sinh uống. Vì như theo kết quả sẽ khiến vãn sinh chết. Và khi vãn sinh chết vì độc, ai sẽ điểm huyệt giải thoát cơn đau đớn cho cô nương? Trừ phi đây là loại chất độc không đến nỗi gây chết người. Là loại độc gì vậy cô nương?.

Ả vẫn kêu rên.

Viễn Quy thấy thế bèn gật đầu :

– Hôm qua, lúc mặc y phục của cô nương vào người, vãn sinh tuy phát hiện cô nương có mang theo nhiều vật dụng lạ, nhưng chưa có điều kiện xem xét kỹ. Bây giờ vì muốn tìm hiểu, vãn sinh nghĩ cũng nên xem xét lại.

Nói xong, Phong Viễn Quy thản nhiên vươn tay, như chuẩn bị thọt bàn tay vào tận trong bọc áo của ả.

Ả kêu toáng lên :

– Không được chạm vào ta. Nếu không…

Viễn Quy lạnh lùng :

– Nếu không, cô nương sẽ tự sát chứ gì? Cứ tùy tiện, miễn là cô nương có cách tự kết liễu sinh mạng, vãn sinh quyết không ngăn cản. Phần vãn sinh, tìm hiểu thì cứ tìm hiểu. Không rõ cô nương đã hạ loại độc dược gì vào đây mà cô nương đến uống nước cũng không dám.

Tay của Viễn Quy đã chạm vào ả.

Dù là chạm thật khẽ nhưng ả cũng thét lên :

– Lấy bàn tay thối tha bẩn thỉu của ngươi ra. Đó chỉ là mê dược, vừa làm ngươi hôn mê vừa khiến võ công ngươi tam thời thất tán. Ngươi hài lòng rồi chứ, dâm tặc?

Viễn Quy gật đầu :

– Giải dược đâu?

Ả long mắt sòng sọc :

– Không cần giải dược. Chỉ đôi ba ngày là mê dược tự tiêu tan. Ngươi hỏi để làm gì?

Phong Viễn Quy nghiêng miệng đoạn nứa gần kề miệng ả :

– Vì vãn sinh cũng muốn được yên thân đôi ba ngày. Cô nương đã nói đúng về việc mê dược tự tiêu tan chứ? Nếu không đúng, kẻ gánh chịu mọi hậu quả là cô nương.

Ả đau đớn đến lả dần :

– Đừng, đừng để ta uống. Ngươi muốn gì ta cũng ưng thuận, miễn đừng để ta uống. Ta sẽ giúp ngươi luyện công. Đó là lời hứa thật lòng của ta và ta sẽ giữ lời nếu ngươi đừng để cho ta uống thứ nước đó. Ta… ta…

Và ả lả thật. Nhưng trước đó Viễn Quy đã kịp điểm vào ả mọi huyệt đạo cần thiết, kể cả Thụy huyệt để ả được ngủ một giấc dài sau một đêm vì quá kinh hoàng nên không hề ngủ.

* * * * *

Ả tỉnh giấc và thấy Phong Viễn Quy đang ngồi hành công.

Ả nhẹ nhàng ngồi dậy và lặng lẽ tìm cách tiến lại gần Phong Viễn Quy từ phía sau.

Nhưng lúc ả sắp chạm tay vào huyệt Linh Đài, phía sau lưng Viễn Quy, ả vội rụt tay về vì bất ngờ nghe Phong Viễn Quy lên tiếng :

– Hãy bỏ ý tưởng đó đi. Vì ngay từ lúc cô nương tỉnh giấc, vãn sinh đã kịp đề phòng.

Ả len lén vận dụng chấn kình vào hữu thủ, miệng bảo :

– Ngươi đừng quá đa nghi. Lúc ngủ dậy ta cảm thấy đói. Không lẽ ta không được tự ý tìm thức ăn là những thứ có từ ngân lượng của ta?

Phong Viễn Quy vẫn y trong tư thế ngồi hành công :

– Thức ăn nấu sẵn được chứa trong những bọc nhỏ, đặt ở bên tả, hơi chếch về phía sau vãn sinh. Cô nương muốn tìm thức ăn đâu cứ gì phải tiến đến sát sau lưng vãn sinh?

Ả lặng lặng nhả kình, miệng vẫn cứ huyên thuyên :

– Nếu trước đó ngươi chịu nói sớm cho ta biết đâu là những bọc đựng thức ăn nấu sẵn, ta cần gì tìm lung tung, vô tình đến phía sau ngươi?.

Phong Viễn Quy buông tiếng cười lạt :

– Giờ thì cô nương đã biết rồi, sao vẫn đứng mãi phía sau vãn sinh? Cô nương đừng giở trò, vô ích. Hừ!

Ả tận lực phát kình :

– Không hề vô ích như ngươi nghĩ đâu. Mau nằm xuống nào.

“Ầm!”


Nhưng chấn kình chỉ làm Phong Viễn Quy lay động một ít, riêng ả thì bị dư lực hất lùi.

Ả thất kinh :

– Ngươi đã luyện Thần Công Hộ Thể?

Viễn Quy vụt xoay người lại vẫn trong tư thế ngồi, cười cười với ả :

– Thế nào là Thần Công Hộ Thể? Vãn sinh tuy chưa thể am hiểu điều cô nương vừa nói nhưng thiết nghĩ với nội lực của vãn sinh lúc này đã đạt gần năm mươi năm công phu tu vi, một kích vừa rồi của cô nương chỉ là muối bỏ bể. Cô nương đã dụng tâm vô ích.

Ả kinh hoàng theo cung cách khác :

– Gần năm mươi năm công phu tu vi? Vị cao nhân nào có công lực ngần ấy, lại sẵn sàng trao cả cho ngươi, ngay cả lúc ngươi chưa kịp bái sư như ngươi đã thố lộ? Trừ phi đây là do ngươi tự luyện Phụng Diệp kinh.

Viễn Quy chầm chậm đứng lên :

– Ân sư chỉ ban cho ba mươi năm công phu, số còn lại tự vãn sinh luyện mà có. Cũng có thể do Phụng Diệp kinh như cô nương vừa bảo, và cũng có thể không phải. Nhưng cô nương bận tâm làm gì, hãy thực hiệp lời cô nương đã hứa thì hơn.

Biết Viễn Quy nhắc đến việc luyện công, ả thoái thác :

– Ta đang đói nên chưa thể…

Viễn Quy ngắt lời :

– Vãn sinh cũng đói. Hay là chúng ta cùng ăn, sau đó cùng luyện công?

Ả quay người tìm thức ăn :

– Chờ sau khi ăn no hãy tính, ngươi mua những thức ăn gì đây?

Ả hỏi cho có hỏi, vì khi tìm thấy thức ăn nào ả cũng nhăn mặt và vất qua một bên :

– Những thức này ta không dùng được. Không còn thức nào ngon hơn sao?

Viễn Quy nhặt lại những bọc thức ăn bị ả ném đi. Sau khi xem xét qua, chính Phong Viễn Quy cũng phải thừa nhận :

– Cô nương chê cũng phải. Có thức đã ôi, có thức thì nấu quá tệ. Vãn sinh cũng không thể dùng. Thôi thì ném tất cả cho xong.

Mục kích cảnh Viễn Quy ném đi hầu như tất cả, ả bàng hoàng :

– Nếu ném hết, chúng ta sẽ lấy gì mà ăn?

Phong Viễn Quy hất hàm về phía một bọc khác, to hơn và chỉ có một bọc đó là Viễn Quy chưa đụng đến :

– Vẫn còn bọc lương khô kia. Nếu cô nương không ngại, bọc đó có lẽ đủ cho chúng ta dùng năm ngày.

Ả ngao ngán nhìn bọc lương khô :

– Phải dùng đến năm ngày sao?

Viễn Quy cười khẩy :

– Có vẫn hơn không. Vì sau thời gian năm ngày, do chúng ta vẫn còn lưu ngụ ở đây. Vãn sinh cũng chưa biết chúng ta sẽ lấy gì để ăn, có lẽ đành nhịn đói vậy.

– Ta không muốn phải nhịn đói, ta cũng không thể ăn lương khô.

Viễn Quy cười :

– Vậy thì chỉ có một cách.

Ả hâm hực :

– Cách gì?

Viễn Quy nhún vai :

– Sự hợp tác của cô nương.

Ả hiểu :

– Là giúp ngươi luyện công trong thời gian ngắn nhất?

Viễn Quy gật :

– Không những thế, phần vãn sinh sẽ ăn lương khô. Riêng cô nương cứ tùy tiện dùng những thức ăn nấu sẵn, vì đâu phải tất cả bị ôi thiu hư hỏng gì cho cam.

Ả tái mặt :

– Ngươi uy hiếp ta?

Viễn Quy lạnh lùng :

– Nếu cần, vãn sinh cũng dám dùng thủ đoạn cũ, nghĩa là sẽ lột trần cô nương. Nếu sợ, hoặc cô nương cứ tự sát hoặc tuân thủ theo đúng ý định của vãn sinh. Thế nào?

Ả nghiến răng :

– Ngươi đã trở nên quá độc ác. Ta thật không ngờ đấy!

Viễn Quy phá lên cười :

– Không sai. Đã hai mươi mấy năm vãn sinh vì tự nhận mình là kẻ nhát đảm nên quyết tâm không làm người võ lâm. Nhưng nay thì hết rồi vì sóng gió võ lâm đã cố tình cuốn vãn sinh vào. Vãn sinh muốn yên thân, muốn an nhàn nhưng không toại nguyện. Vậy thì cớ gì vãn sinh lại để bao nhiêu người bằng cách này hoặc cách khác không cho vãn sinh được an nhàn và yên thân? Cô nương đã mấy phen toan giết vãn sinh, đây là những gì cô nương phải nhận chịu từ sự phục hận của vãn sinh. Rồi đây tuần tự nhiều nhân vật khác cũng hứng chịu như thế. Vì vãn sinh đã tự thề với lòng, nếu không là nhân vật võ lâm thì thôi, một khi đã luyện võ, vãn sinh quyết hành sự bất chấp thủ đoạn, miễn sao đạt ý nguyện như mong muốn là việc gì cũng làm. Kể cả bức nhục cô nương, vãn sinh cũng có thể thực hiện. Ha ha…

Ả biến sắc, nhìn Phong Viễn Quy như lần đầu thấy quái vật…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.