Đọc truyện Ẩn Long Đại Hiệp – Chương 16: Tứ lão Kỳ Liên lâm thảm họa
Phong Viễn Quy chợt nghe tiếng ả Thạch Thảo thì thào nói vào tai :
– Như có người đang tìm cách xông vào trận. Nếu có nghe ta nói, ta hy vọng lần này ngươi hồi tỉnh thật, hãy cố nằm yên và điểm chỉ cho ta biết ta phải làm gì?
Phong Viễn Quy gắng gượng ngồi lên :
– Vãn sinh ngất đã bao lâu? Đã tỉnh rồi mê trước sau bao nhiêu lần?
Ả nâng tay lên, giúp Phong Viễn Quy dễ dàng ngồi dậy :
– Màn đêm cũng vừa buông xuống, vị chi thêm đêm nay nữa là ngươi đã ngất đủ hai đêm một ngày. Ngươi muốn tọa công tự trị thương?
Hai mắt Phong Viễn Quy vẫn chưa nhìn thấy gì, dường như đôi mí mắt quá nặng cứ níu trì chống không chịu nâng lên :
– Đã lâu như vậy không lẽ đối phương vẫn không bỏ cuộc? Trận này không thể giải phá từ bên ngoài. Kẻ vào muốn xông vào là tự hãm mình vào tử địa. Vãn sinh sẽ cố gắng ra công. Cô nương hãy nhân lúc này nghỉ ngơi đi.
Phong Viễn Quy nghe tiếng ả thở dài :
– Ta nghỉ đủ lắm rồi. Nếu ngươi chỉ ta cách xuất nhập trận, ta muốn tìm nước uống, cũng tìm luôn vật thực về cho ngươi dùng. Ta chưa bao giờ chịu đói khát lâu như thế này, hà…
Phong Viễn Quy vẫn gắng gượng mở cho được hai mắt :
– Đây là trận Tuyệt Địa Cửu Cung Trùng Hãm trận, chỉ có mỗi một cách xuất nhập là triệt phá trận thế. Nếu bên ngoài đang có kẻ toan xông vào, sau khi trận thế bị triệt phá cô nương nên cẩn trọng và nhất là cứ thừa cơ lo chạy thoát thân, không phải lo lắng nữa cho vãn sinh, và đây là cách phá trận.
Ả lên tiếng ngăn lại :
– Vậy thì không cần nữa. Vì lúc ngươi hôn mê, ta suy nghĩ rất nhiều. Ngươi đã tam phen tứ thứ cứu mạng ta. Hận ngươi thì vẫn hận, nhưng ta không thể bỏ mặc ngươi trong lúc này.
Cuối cùng Phong Viễn Quy vẫn mở được hai mắt. Nhưng màn đêm đen dày đặc vẫn không thể giúp Phong Viễn Quy nhìn thấy gì, ngoài câu nói đượm vẻ chân tình mà Phong Viễn Quy vừa nghe ả thốt ra. Phong Viễn Quy gượng cười :
– Cứu mạng cô nương ư? Chừng như cô nương đã để tình cảm ngộ nhận lấn át lý trí. Vãn sinh đâu đã cứu mạng cô nương lần nào?
Ả đáp nhẹ :
– Trâm cài đầu ngươi trao tặng ta vẫn giữ đây. Nếu không phải cứu ta, ngươi ghi lên đó làm gì câu “trận biến hậu nhất dạ”? Chính câu đó nhắc ta nhớ lại đêm đầu tiên ngươi dùng trận Âm Dương Loạn Ngũ Hành gây kinh hoàng cho ta. Để sau đêm đó, hậu nhất dạ, ta phục hận ngươi bằng cách lẻn hạ thủ mê dược vào nước. Không phải ngươi ghi câu đó cố ý đề tỉnh ta đừng dùng bất kỳ vật thực gì có trong phạm điếm? Nhờ lời nhắc nhở của ngươi, ta thoát nhiều độc thủ ắt hẳn do bọn Ngũ Hành tướng Ma Lâm phục sẵn.
Phong Viễn Quy lắc đầu :
– Cũng bởi do vãn sinh gây ra, mạo nhận làm lão Đại của bọn Ngũ pháp tướng, loan tin cho thương nhân vô tội biết và đề phòng lũ Ưng Khuyển của Hạc Ưng Nương nương gây kiếp nạn. Bọn Ngũ pháp tướng vì muốn đối phó với vãn sinh, suýt vô tình gây họa đến cô nương. Vãn sinh hành động như thế chỉ là do lòng trắc ẩn nhất thời nảy đến. Cô nương đừng bận tâm làm gì.
Ả vẫn nói :
– Sau đó ta đã lỡ gây tai họa, vô tình hạ lũ Ưng Khuyển chết gần hết, khiến Hắc Phi Ưng lão vốn là con đầu đàn phát cuồng. Nó chỉ muốn giết ta để trả thù cho đồng loại. Nó cố tình lờ đi mệnh lệnh ta phát ra bằng Bách Điểu lệnh, lẽ ra ta đã chết nếu lúc tối hậu không có ngươi bất ngờ dùng Lôi Công chỉ hạ thủ nó kịp lúc. Lôi Công chỉ kỳ thực là công phu chỉ có hai người biết, một người là ta, ngươi còn lại là Hắc Ưng Nương Nương. Ta không hạ thủ vì không có cơ hội. Hắc Ưng Nương Nương cũng không hạ thủ vì Hắc Phi Ưng lão vốn là linh vật trung thành của mụ. Chính là ngươi đã hạ thủ cứu mạng ta.
Phong Viễn Quy thở ra :
– Vãn sinh bất bình vì rõ ràng mụ Hắc Ưng ẩn mặt gần đó nhưng vẫn cam tâm nhìn cô nương sắp bị lão Hắc Phi Ưng đoạt mạng. Vãn sinh hạ thủ để mụ Hắc Ưng sau này không còn linh vật nữa để sai khiến.
Ả cũng thở ra :
– Ngươi bảo ngươi không cứu ta nhưng kỳ thực ta đã nhờ ngươi mà toàn mạng cho đến lúc này. Và nếu ta kể nữa những lần ngươi cố tình dùng chân kinh Phụng Diệp hoặc là gây náo loạn để ta có cơ hội thoát chết, hoặc ngươi dùng chân kinh để đặt điều kiện hầu những kẻ muốn giết ta phải tạm cho ta an toàn, có lẽ ngươi cũng không thừa nhận đấy là hành động vì ta? Là ngươi sợ ta vì mang ân nên càng tìm cách báo đáp càng tỏ ra muốn lung lạc, khiến bao tình cảm ngươi dành cho Trúc Quỳnh, Tiểu Hoa sẽ khó vẹn toàn?
Phong Viễn Quy chợt bảo :
– Vãn sinh cần tọa công. Cô nương đừng đề cập nữa đến những chuyện tương tự, được không?
Ả ngồi dịch lùi lại :
– Ta sẽ ly khai ngươi, để sau này ngươi khỏi khó xử. Hãy cho ta biết cách phá trận.
Phong Viễn Quy lặng người khiến ả lập lại bằng giọng gay gắt hơn :
– Ta muốn ly khai ngay bây giờ. Ngươi đừng giả vờ không nghe, vô ích. Trừ phi ngươi cố tình lưu giữ ta nên ngay từ đầu ngươi lập trận tuyệt địa, hãm địa gì đó như lúc nãy ngươi đã nói.
Phong Viễn Quy đành điểm chỉ ả cách phá trận nhưng vẫn dặn thêm :
– Cô nương phải thật cẩn trọng, đừng…
Ả đứng lên :
– Ta biết rồi. Và ta cũng không còn là trẻ lên ba. Ngươi chớ dặn ta những câu quá thừa. Ngươi quan tâm đến ta nhiều hơn những gì do ngươi đã nói. Nhưng ta không dám nhận lãnh nữa đâu. Cáo biệt!
Phong Viễn Quy toan gọi ả. Nhưng kịp nghĩ lại, Phong Viễn Quy cố dằn lòng và đành nhắm mắt ngồi yên, tự bắt mình tọa công vì đó là điều khẩn cấp nhất lúc này.
Nhưng, chỉ ngồi yên như thế được một lúc ngắn, Phong Viễn Quy chợt thở ra vì nhận thức được rằng bản thân dù cố đến mấy cũng không thể nào giữ được trạng thái tâm bình khí hòa để tọa công.
Phong Viễn Quy cảm thấy lo cho ả.
Và nỗi lo đó bây giờ đã bắt Phong Viễn Quy mấy lần nhỏm người mới có thể đứng lên bằng hai chân run rẩy, như trụ không thể vững.
Và điều đó quả thật đang xảy đến.
Do trụ không vững nên Phong Viễn Quy lảo đảo trực ngã.
Chợt có người đưa tay đỡ lấy Phong Viễn Quy. Người đó lên tiếng, nửa hỏi và nửa trách Phong Viễn Quy :
– Sao ngươi không lo tọa công? Ngươi muốn tìm gì? Vội lắm sao mà ngươi không thể đợi đến lúc hoàn toàn khôi phục hãy lo tìm?
Vẫn là ả Thạch Thảo. Phong Viễn Quy nghĩ như thế và bắt mình phải gượng cười :
– Bóng đêm luôn luôn đồng lõa với những nguy hiểm chực chờ. Vãn sinh vì mới nhớ đến đạo lý này nên mong rằng cô nương nên nghĩ lại. Hãy chờ đến trời sáng tỏ đã.
Ả vừa dìu vừa ấn Phong Viễn Quy ngồi xuống :
– Nếu ta còn có ý định giết ngươi, chính ngay lúc này là cơ hội tốt nhất đấy. Ngươi thừa nhận chăng?
Phong Viễn Quy thở dài :
– Đó là điều vãn sinh cũng vừa nhận ra. Và nếu bây giờ cô nương hạ thủ, có lẽ vãn sinh không còn gì để oán thán.
– Tại sao?
Phong Viễn Quy đáp nhẹ :
– Vì vãn sinh đã mạo phạm, đã gây quá nhiều bẽ bàng cho cô nương. Có nhiều lúc vãn sinh đã tự hỏi, liệu sau hành vi như thế cô nương có thể tha thứ cho vãn sinh được chăng?
Ả chợt hỏi :
– Ta sẽ nói nếu ngươi đáp lại ta một câu hỏi này, đó là ngươi hoặc để ta ly khai bây giờ hoặc sau này khi nào ta muốn tự ta sẽ ly khai. Ngươi chọn điều nào?
Phong Viễn Quy ngập ngừng một lúc khá lâu khiến ả phải nôn nóng thúc giục :
– Ngươi phải chọn một trong hai. Sau đó ta sẽ cho ngươi biết ta có phản ứng như thế nào về những gì ngươi đã cố ý mạo phạm ta. Thế nào?
Phong Viễn Quy đáp :
– Như khi nãy vãn sinh đã nói, đêm ví như thế này nếu cô nương đi ngay thì rất bất lợi. Chi bằng…
– Thế nào? Và ngươi đừng quên dù sao ta vẫn còn là một cao thủ võ lâm. Có thể bóng đêm sẽ là bạn đồng hành tốt nhất của ta.
Phong Viễn Quy đành nói một điều có thể sẽ gây nhiều phiền toái cho bản thân sau này :
– Cô nương hãy ở lại.
Lập tức Phong Viễn Quy cảm nhận có một cơ thể ấm áp chợt tiến sát vào, suýt chạm Phong Viễn Quy từ phía sau.
Đồng thời là tiếng nói của ả Thạch Thảo cũng thủ thỉ róc vào tai Phong Viễn Quy :
– Riêng đêm nay, nếu ta đi, thật sự bóng đêm không hề gây bất lợi gì cho ta mà là ngược lại. Ngươi có biết vì sao không? Hãy tự xem xét lại y phục của ngươi thì rõ.
Phong Viễn Quy kinh nghi, dùng tay tự sát xét lại y phục :
– Có nhiều chỗ bị khô cứng. Phải chăng đấy là do vãn sinh thổ huyết, y phục bị thấm ướt nhiều chỗ và lúc này đã khô đi?
Ả thở ra nhè nhẹ :
– Đáng lý ra ngươi phải biến tên thành Huyết Y Nhân do cứ thổ huyết suốt thời gian hôn mê. Tuy không thể ngăn lại nhưng ta vẫn có cách giữ cho y phục ngươi không bị nhuộm ướt cùng khắp. Ngươi còn nhớ ta đã bị mụ xé toạc y phục ở phía sau?
Phong Viễn Quy rùng mình :
– Cô nương đã dùng chính y phục của cô nương thấm bớt máu huyết của vãn sinh đã thổ ra?
Ả gián tiếp thừa nhận :
– Y phục ta lúc này không đủ kín đáo. Nếu phải đi, ta chỉ còn cách nương bóng đêm để đi.
Phong Viễn Quy lại rùng mình :
– Đừng đi vội. Hãy chờ đến lúc vãn sinh hồi phục, tự vãn sinh sẽ tìm về cho cô nương mọi y phục cần thiết.
A cười :
– Thật tâm ta cũng chưa muốn đi. Và vì ngươi bảo thế, được, chẳng phải ta đang lưu lại cạnh ngươi đây sao?
Bỗng có một giọng trầm trầm vang đến :
– Và lúc này dù bọn ngươi không muốn lưu lại cũng không được nữa rồi.
Phong Viễn Quy giật mình, vội hỏi :
– Cô nương đã triệt phá trận đồ?
Ả chưa đáp, giọng trầm trầm kia lại vang đến đáp thay ả :
– Trận này là do tiểu tử ngươi lập? Tuy có cao minh nhưng vì là tử trận nên không đủ mọi biến hóa cần thiết. Bọn lão phu tuy có gặp một ít khó khăn lúc đầu nhưng không thể bảo là gây khó khăn mãi cho bọn lão phu.
Bấy giờ Phong Viễn Quy mới nghe ả đáp, kỳ thực là phân minh :
– Ta chưa hề rời xa ngươi. Sao ngươi bảo trận này không thể giải phá từ bên ngoài? Bọn họ có không dưới bốn người đấy. Và dường như đồng đến từ bốn phía thì phải?
Có tràng cười khá quen thuộc với Phong Viễn Quy chợt vang lên từ bên tả, chủ ý đáp lại câu nghi vấn của ả Thạch Thảo :
– Nha đầu ngươi thân thủ kể cũng khá. Biết rõ bọn lão phu những bốn người, hy vọng ngươi cũng đoán được bọn lão phu là những ai. Ha Ha…
Vì là tràng cười nghe quen tai nên Phong Viễn Quy bật kêu :
– Kỳ Liên tứ lão?
Cùng lúc đó ả Thạch Thảo cũng kêu :
– Đi bốn người chung bọn, lại tự xưng là lão phu, chứng tỏ niên kỷ khá cao. Tứ lão Kỳ Liên sao bỗng tìm đến đây?
“Xoạch, Xoạch!”
Tiếng của những ngọn hỏa tập được bật lên và ánh hỏa quang dù là leo lét vẫn tràn ngập tứ phía, cho Phong Viễn Quy và ả Thạch Thảo nhìn thấy có bốn lão nhân cùng một lúc hiện diện. Họ đứng vây tứ bề nhìn vào hai nhân vật đã bị họ ngăn chân mọi lối thoát.
Chính lão Bất Vấn Danh đứng bên tả hất hàm hỏi Phong Viễn Quy trước tiên :
– Ngươi đã có công phu thượng thừa? Và lão phu ắt sẽ bất ngờ nhiều hơn nếu ngươi bảo đấy là nhờ ngươi đã luyện Phụng Diệp kinh?
Phong Viễn Quy thật sự chẳng biết đáp thế nào cho phải, thừa nhận cũng dở và phủ nhận thì càng dở. Do vậy, khi thấy Phong Viễn Quy chậm đáp, lão nhân đứng lên hữu bất gầm lên :
– Lão phu có ngoại hiệu là Bất Đả Thi, nghĩa là không bao giờ hành hạ một kẻ đã chết. Hoặc ngươi phải đáp ngay hoặc sẽ phải nếm thủ đoạn của lão phu, khiến ngươi chết không ra chết và sống càng không ra sống. Thế nào?
Ả Thạch Thảo đứng bật dậy :
– Tứ lão Kỳ Liên đi đâu cũng đi cả bốn. Tuy nhiên tiểu nữ lại trộm nghe được rằng Kỳ Liên tứ lão chưa bao giờ liên thủ để đối phó với hạng tiểu bối. Điều đó dù đúng dù sai tiểu nữ cũng xin Tứ lão chỉ giáo cho một vài cao chiêu tuyệt học.
Đứng đối diện ả Thạch Thảo là một lão nhân có gương mặt lạnh như băng. Lão vừa nghe ả bảo thế liền hung hăng lao vào :
– Nha đầu người không cần phí lời rào đón. Muốn lãnh giáo, lão phu ắt cho ngươi toại nguyện. Hãy đỡ!
“Ào…”
Phong Viễn Quy nhăn mặt khi thấy ả Thạch Thảo cũng cuồng nộ ra chiêu động thủ và quên rằng y phục phần sau lưng ả đã bị mất cả một mảng to, phơi tấm lưng trần lồ lộ chỉ còn những dải yếm vì để che ở phía trước nên được cột chằng ra phía sau.
Lão Bất Vấn Danh phát hiện vẻ mặt của Phong Viễn Quy nên cười :
– Lão Tứ có ngoại hiệu là Bất Phí Ngôn. Lão càng không thích dông dài thì càng không ưa những trận giao đấu không thể sớm kết thúc. Lão phu khuyên ngươi nên tỏ thái độ hợp tác, một là gọi nha đầu kia dừng tay, kẻo lại khích nộ luôn lãn Tam là người có ngoại hiệu Bất Táng Hoạt, không bao giờ chôn kẻ sống, chỉ hạ thủ cho thật chết mới chôn, hai là ngoan ngoãn đáp lại mọi điều lão phu đã hỏi và sẽ còn tra hỏi nữa.
Phong Viễn Quy có muốn ngăn cũng quá muộn.
“Ầm!”
Lão Bất Phí Ngôn thoáng bị chấn động và điều đó làm lão thêm động sát cơ. Lão gầm vang :
– Nha đầu ngươi thật không hổ danh là một trong Tam tiên, môn hạ Dĩ Hàn Cung, lũ phụ nhân vô sỉ. Lão phu không thể không giết ngươi. Xem chiêu!
“Ào…”
Ả Thạch Thảo cũng chao đảo sau lần chạm chiêu đó, giờ thấy lão Bất Phí Ngôn động nộ lao đến, ả thoát nhanh một ngọn chỉ kinh.
– Dĩ Hận cung nào chứ? Còn muốn giết Hoa Thạch Thảo này ư? Không dễ đâu. Đỡ chiêu!
“Vù…”
Lão Bất Vấn Danh chợt quát :
– Vô Ưu chỉ? Dừng tay mau, lão Tứ! Đừng vội giết tiểu liễu đầu!
Tiếng chạm kình lại vang dội.
“Ầm….”
Lão Bất Phí Ngôn và cả ả Thạch Thảo nữa cùng chao đảo.
Và Phong Viễn Quy vùng thất sắc vì phát hiện ở bên ngoài lão Bất Đả Thi chợt lao vào toan hạ thủ ả Thạch Thảo. Phong Viễn Quy cũng vội kêu :
– Dừng tay! Chư vị muốn gì, vãn sinh nguyện đáp ứng. Đừng gây phương hại cho… Ôi…
Phong Viễn Quy hoàn toàn kinh tâm động phách. Ả Thạch Thảo do bị bất ngờ nên lúc này đã bị lão Bất Đả Thi chế ngự. Ả chưa kịp tỏ lộ bất kỳ phản ứng nào thì nghe lão Bất Đả Thi hét lồng lộng bên tai :
– Nói mau. Ai đã chi điểm công phu Vô Ưu chỉ pháp cho ngươi? Nói?
Phong Viễn Quy lảo đảo đứng lên, cố gắng giải thích trước khi để sự việc tiếp diễn đến chỗ vô phương cứu vãn :
– Đấy là Lôi Công chỉ, do Hắc Ưng động chủ trước mặt vãn sinh truyền thụ cho nàng. Chư vị có lầm không khi lại gọi đó là Vô Ưu chỉ pháp?
Lão Bất Vấn Danh nhẹ nhàng đẩy cho Phong Viễn Quy ngã ngồi :
– Chưa đến lượt ngươi đâu, chớ quá vội xen vào. Vô Ưu chỉ pháp mà là do mụ Hắc Ưng động chủ truyền thụ được sao? Những gì mụ có thể am hiểu và truyền thụ thì chỉ là cách đào huyệt cả một lũ Ưng Khuyển vô dụng. Mụ sao đủ tư cách vừa có thể am hiểu vừa truyền thụ cho nha đầu kia công phu Vô Ưu chỉ pháp thượng thừa?
Lão Bất Phí Ngôn lại quát vào tai Hoa Thạch Thảo :
– Ngươi hết muốn sống rồi sao, tiểu nha đầu? Còn không mau giải thích Vô Ưu chỉ pháp ở đâu ngươi có?
Phong Viễn Quy lại lên tiếng :
– Vãn sinh đã nói đó chỉ là Lôi Công chỉ tầm thường. Sao chư vị cứ miễn cưỡng, gọi mãi là công phu thượng thừa Vô Ưu chỉ pháp?
Lão Bất Phí Ngôn quay phắt lại, quắc mắt nhìn Phong Viễn Quy :
– Ngươi còn một lời nào nữa tỏ ra xem thường Vô Ưu chỉ pháp, liệu có tin lão phu chỉ một chưởng quật chết ngươi chăng?
Phong Viễn Quy hết cả sợ :
– Chết thì chết, nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật. Vì tuy chỉ là kẻ trộm nhìn và lẻn học nhưng vãn sinh kỳ thực chẳng cần nhờ khẩu quyết vẫn có thể luyện thành mà còn tự suy ra khẩu quyết Lôi Công chỉ cho bản thân. Chư vị có muốn nghe thử qua một lần không?
Lão Bất Vấn Danh kinh nghi :
– Ngươi quả quyết đấy chỉ là Lôi Công chỉ? Vậy sao thủ thức xuất thủ lại giống như Vô Ưu chỉ pháp?
Phong Viễn Quy bảo :
– Để minh bạch, vãn sinh chỉ đọc một đoạn khẩu quyết và đọc thật khẽ vào tai lão. Sau đó lão cứ bảo nàng cũng hành động tương tự, lão sẽ so sánh và sẽ biết hư thực là thế nào.
Lão Bất Vấn Danh nhìn ba lão kia, sau mới gật đầu :
– Khẩu quyết thế nào thì thủ thức phải thế ấy. Nếu sự thật đúng như ngươi đề quyết không những lão phu tin đấy là Lôi Công chỉ mà còn hiểu vì sao ngươi dám bảo đó chỉ là thứ công phu tầm thường.
Và lão kề tai để nghe Phong Viễn Quy thì thầm đọc một đoạn khẩu quyết.
Lão lại bước đến gần Hoa Thạch Thảo. Lão cười cười căn dặn lão Bất Phí Ngôn :
– Khác với tiểu tử đã hoàn toàn không còn năng lực hoàn thủ, phiền lão Tứ giữ chặt nha đầu, đừng để ả ngoạm sứt tai lão phu.
Lão Bất Phí Ngôn không nói cũng chẳng cười. Chỉ có Hoa Thạch Thảo là dùng ánh mắt dò hỏi Phong Viễn Quy.
Đến khi nhận được cái gật đầu và nụ cười khích lệ của Phong Viễn Quy, Hoa Thạch Thảo mới thì thào đọc cho lão Bất Vấn Danh nghe cũng một đoạn khẩu quyết của công phu Lôi Công chỉ.
Nghe xong, lão Bất Vấn Danh gật gù :
– Sự xuất hiện của chúng ta là bất ngờ, khó thể bảo lũ oa nhi vì biết trước thế nào cũng xảy ra chuyện này nên đã toa rập nhau, ngụy tạo sẵn cũng một đoạn khẩu quyết như nhau để đối phó sự truy vấn của chúng ta. Không sai, đấy chính là Lôi Công chỉ. Vì cảm thấy giống nên chúng ta ngộ nhận là Vô Ưu chỉ pháp. Hãy nương tay với tiểu liễu đầu một chút, lão Tứ. Giờ đến lượt tiểu tử phải giải thích những gì đang làm chúng ta bận tâm.
Lão tiến trở lại chỗ Phong Viễn Quy :
– Trận đồ này là do ngươi lập?
Trước khi đáp, Phong Viễn Quy mơ hồ nhìn thấy những ánh mắt kỳ lạ được ba lão nhân kia xạ nhìn thật nhanh vào lão Bất Vấn Danh là người đang thay họ tra hỏi Phong Viễn Quy.
Thầm ghi nhận điều đó Phong Viễn Quy đáp :
– Là do vãn sinh lập.
Hỏi :
– Ngươi chỉ mới luyện võ công trong thời gian gần đây, ai đã chỉ điểm kỳ môn trận thế cho ngươi?
Đáp :
– Là do một vị cao nhân vô danh. Không chỉ truyền thụ kỳ môn trận thế mà còn trao tặng cho vãn sinh gần năm mươi năm công phu tu vi.
Hỏi :
– Lão không xưng danh? Ngươi gọi lão là cao nhân nghĩa là giữa ngươi và lão tuyệt đối không có danh phận sư đồ? Vậy tại sao lão lại sẵn lòng trao truyền cho ngươi đến những năm mươi năm công lực?
Đáp :
– Vãn sinh cũng nêu nghi vấn. Vị cao nhân chỉ đáp tất cả đều là do chữ duyên. Có lẽ vì thấy vãn sinh hợp nhãn và hợp cách chăng?
Hỏi :
– Lão còn nói thêm gì với ngươi? Không lẽ công phu sở học lão không truyền thụ?
Đáp :
– Sau khi cao nhân tuyệt khí mà chết, vãn sinh có xem lại thì nhận ra vị cao nhân đã bị trúng độc từ lâu, có lẽ vì thấy khó thể chi trì, nên thay vì tiếp tục truyền thụ khẩu quyết công phu sau khi đã tận tâm chỉ điểm kỳ môn trận thế, vị cao nhân đành trút truyền toàn bộ nội lực rồi chết. Vãn sinh hiện vẫn còn áy náy vì không biết dựa vào đâu để truy tung xuất xứ hoặc tính danh của đại ân nhân.
Lão Bất Vấn Danh chợt nhìn lần lượt ba lão nhân còn lại :
– Có thể lão không phải nhân vật chúng ta quan tâm?
Lão Bất Đả Thi gật đầu :
– Năm mươi năm công phu tu vi tính là chưa đủ, không hợp lắm với nhân vật đó.
Lão Bất Táng Hoạt lập luận :
– Nhưng còn trận đồ này do tiểu tử lập? Phi nhân vật đó và nếu không phải do bốn người chúng ta cùng hợp lại để giải phá thì còn ai khác đủ kiến thức để truyền thụ cho tiểu tử về trận thế kỳ môn cao minh đến bậc này?
Lão Bất Phí Ngôn là người cuối cùng lên tiếng :
– Muốn tỏ tường thêm hư thực, phiền lão Đại lập lại đoạn khẩu quyết lũ oa nhi vừa thầm thì đọc cho một mình lão Đại nghe. Vì cớ chẳng một ai trong chúng ta thật sự am hiểu toàn bộ khẩu quyết Vô Ưu chỉ pháp. Biết đâu đoạn khẩu quyết lão Đại vừa nghe nếu có làm lão tin đấy chỉ là khẩu quyết Lôi Công chỉ do quá xa lạ với lão, thì không chừng lại chính là khẩu quyết có phần nào quen thuộc với một ai đó trong ba người chúng ta còn lại?
Lão Bất Vấn Danh cau mày :
– Như lão Tứ có ý nghi ngờ lão phu đang tìm cách bao che cho lũ oa nhi?
Lão Bất Phí Ngôn đúng là hạng không thích phí lời. Lão xua tay :
– Không ai nói chuyện nghi ngờ ở đây. Lão Đại không đọc cũng không sao.
Lão Bất Vấn Danh nhìn hai lão kia :
– Lão Nhị, lão Tam! Thế nào?
Lão Bất Đả Thi lắc đầu :
– Lão phu không có chủ kiến, lão Đại muốn thế nào thì tùy.
Lão Bất Táng Hoạt cũng lắc đầu :
– Mọi chuyện để sau này hãy hay. Lão Đại cứ cật vấn tiểu tử cho xong đã.
Chợt Phong Viễn Quy tự lên tiếng :
– Vãn sinh cũng có ý này, nếu chư vị tình cờ mà biết vị cao nhân nọ là ai xin tỏ cho vãn sinh một lời. Để đáp lại, vãn sinh nguyện cho chư vị biết vì sao chỉ trong thời gian ngắn vãn sinh đạt thân thủ cao minh. Chính là nhờ vật này.
Dưới ánh hỏa quang leo lét và sắp tắt của bốn ngọn hỏa tập do Tứ lão Kỳ Liên ngay từ đầu đã thắp lên, Hoa Thạch Thảo càng thêm hoài nghi khi phát hiện Phong Viễn Quy như cố tình chỉ lấy ra ba trong số những quyển sách có ghi sẵn Phụng Diệp kinh. Tại sao Phong Viễn Quy không đưa ra thêm một quyển nữa cho đủ bốn Tứ lão Kỳ Liên sẽ được mỗi người một quyển? Hoa Thạch Thảo vừa thầm hỏi như thế thì thấy Phong Viễn Quy tuần tự ném ba quyển về ba phía không ném cho lão Bất Phí Ngôn. Đã thế, Phong Viễn Quy còn bảo :
– Chư vị cứ thư thả xem. Vì quyển nào cũng như quyển nào, đều ghi lại toàn bộ kinh văn Phong Diệp kinh công phu. Một tâm pháp lợi hại giúp vãn sinh dễ dàng tự luyện các loại công phu khác.
Ba lão Bất Vấn Danh, Bất Đả Thi và Bất Táng Hoạt vì bất ngờ mỗi người nhận một quyển nên ai ai cũng không kềm nén nổi lòng hiếu kỳ, đều vội vàng mở ma xem, dưới ánh hỏa quang chợp chờn sắp tắt của ngọn hỏa tập.
Chợt có một ngọn gió lạ xuất hiện, thổi vờn qua, làm cả bốn ngọn hỏa tập đều tắt.
Nhưng trước đó, trong một sát na còn lại của ảnh hỏa quang cuối cùng, lão Bất Vấn Danh như đã biết đâu là hướng xuất phát của ngọn gió lạ. Lão dời mắt khỏi quyển chân kinh và quát vang :
– Ngươi dám giở trò sao? Lão phu…
Màn đêm đen đã vây phủ và ai cũng nghe tiếng lão Bất Vấn Danh quát bằng giọng khác :
– Có cường địch xuất hiện! Quyển chân kinh của lão phu vừa có người đoạt mất. Tất cả hãy cẩn trọng. Đừng loạn động kẻo lầm kế địch nhân.
Tiếng lão Bất Phí Ngôn vang lên :
– Lão Đại đừng hô hoán mãi thế. Cứ bình tâm nghe ngóng thế nào.
Lão Bất Đả Thi phụ họa :
– Xung quanh chúng ta vẫn là trận đồ, nếu có địch nhân xuất hiện và y cũng am hiểu thuật kỳ môn, chúng ta càng loạn động càng tạo cơ hội cho đối phương tập kích. Mỗi người chú tâm nghe mỗi hướng. Nếu có phát hiện gì khác lạ sẽ dễ có biện pháp thích ứng đối phó.
Lão Bất Vấn Danh lầu bầu :
– Lão phu chỉ e y đã bỏ đi, sau khí đã cướp quyển chân kinh trên tay lão phu.
Chợt có tiếng lão Bất Táng Hoạt hô hoán :
– Quyển của lão phu cũng vừa bị chiếm đoạt. Đuổi theo mau!
Lão Bất Phí Ngôn giận dữ gầm vang :
– Cuồng đồ nào to gan? Thử chường mặt ra xem nào? Mau ra đây.
Đến lượt lão Bất Đả Thi kêu :
– Quyển của lão phu cũng bị mất. Phá trận đi. Chỉ có như thế mới dễ đuổi bắt địch nhân.
Sau cùng là lão Bất phí Ngôn cũng có lý do để hô hoán.
– Ôi chao, nha đầu chạy đâu rồi? Mãi lo nghe ngóng, lão phu lại sơ ý để nha đầu bỏ chạy.
Lão Bất Vấn Danh bật gầm :
– Là tiểu tử? Chính tiểu tử đã giở trò? Vì ngay từ đầu lão phu đã nghi như thế rồi. Hãy bắt đầu phá trận. Tiểu tử đã bỏ chạy, ắt hẳn chưa chạy được bao nhiêu, nhanh lên.
Tiếng chưởng kình ngay sau đó liền vang lên khiến màn đêm đen vô tận như cũng bị xé toang theo.
“Ầm… ầm…”
* * * * *
Phát hiện trời đã mờ mờ sáng, Hoa Thạch Thảo cựa mình gọi Phong Viễn Quy :
– Này. Có lẽ Tứ lão đã bị lạc hướng? Tiếng Tứ lão phá trận đã ngưng bặt từ lâu rồi.
Phong Viễn Quy mở mắt không nổi :
– Hãy chờ đến sáng đã. Tứ lão không dễ bỏ qua câu chuyện này đâu.
Hoa Thạch Thảo giật mình, quay mặt nhìn Phong Viễn Quy :
– Trời đã sáng rồi, ngươi thử mở mắt nhìn thì rõ.
Phong Viễn Quy vẫn không thể nhướng nổi hai mắt :
– Mau sáng thế sao? Vậy đừng chần chừ nữa, chúng ta phải thật khẩn trương mới được.
Nhưng để đứng lên Phong Viễn Quy càng không thể tự đứng.
Phát hiện điều này, Hoa Thạch Thảo vội đưa tay đỡ Phong Viễn Quy.
Nhưng vừa chạm tay vào người Phong Viễn Quy. Hoa Thạch Thảo liền kêu :
– Ôi chao! Sao ngươi ngươi nóng thế này? Không lẽ do nội thương chưa kịp chữa trị, suốt đêm lại lo đối phó mọi gian nguy, ngươi bị phong hàn thâm nhập nội tạng?
Phong Viễn Quy càu nhàu :
– Đừng nói nhảm. Mà thôi, cô nương đi đi, cứ để vãn sinh ở lại đây một mình. Vãn sinh tạm thời vẫn chi trì được. Hãy thử thám sát một vòng, dò xét xem Tứ lão đã thật sự bỏ đi chưa. Mà này, phải thật cẩn trọng lấy.
Hoa Thạch Thảo ngại ngần :
– Nhỡ lúc ta đi, ngươi gặp nguy hiểm thì sao? Hay là để ta dìu ngươi cùng đi?
Ánh mắt lờ đờ của Phong Viễn Quy cuối cùng cũng bắt gặp nét mặt lo lắng của Hoa Thạch Thảo đang dành cho Phong Viễn Quy. Gượng cười, Phong Viễn Quy bảo.
– Nếu vãn sinh gặp nguy, chứng tỏ có đại địch xuất hiện, cô nương có lưu lại cạnh vãn sinh hay không, dường như kết quả vẫn không thay đổi, đúng không? Vậy thà một ngươi gặp nguy còn hơn là bị cả hai. Cô nương mau đi đi, đừng kiên trì nữa.
Hoa Thạch Thảo chợt đưa tay choàng qua người Phong Viễn Quy :
– Ta thà gặp nguy cả hai hơn là để ngươi lưu lại nơi đây một mình. Đi nào, trừ phi ngươi ngăn cản được ta. Nhược bằng ngược lại, ngươi ngăn không được, chứng tỏ ngay bản thân ngươi cũng không thể làm chủ, vậy thì ngươi đừng ương bướng, hãy ngoan ngoãn tuân lệnh ta.
Đúng là Phong Viễn Quy không còn sức lực đâu để cưỡng lại ý muốn cũng là hảo ý của Hoa Thạch Thảo. Phong Viễn Quy chỉ còn biết biểu lộ thái độ phản đối qua tiếng chép miệng, đành phó mặc cho mệnh trời vậy.
Cũng biết Phong Viễn Quy không hài lòng, Hoa Thạch Thảo vừa đưa Phong Viễn Quy đi vừa thầm thì nói cho Phong Viễn Quy biết những gì bản thân nàng đang cảm nhận. Hoa Thạch Thảo bảo :
– Còn một lý do nữa khiến ta càng không yên tâm nếu để ngươi một mình lưu lại. Ngươi còn nhớ đêm qua do tình thế quá cấp bách, dù ngươi đã nỗ lực tột cùng trong việc giải tháo ta khỏi tay lão Bất Phí Ngôn nhưng chân lực ngươi cạn kiệt nên ngươi có biết ngươi đã đưa ta đến ẩn nấp ở chỗ nào suốt đêm qua không?
Phong Viễn Quy ầm ừ :
– Nếu vãn sinh vẫn còn nhớ đúng thì đó là một ngách đá khá sâu, đủ kín đáo cho chúng ta ẩn thân. Giả như Tứ lão vì cuồng nộ kiếm tìm ắt không bao giờ dám nghĩ vãn sinh lại mạo hiểm chọn một chỗ ẩn thân như thế.
Hoa Thạch Thảo thở dài :
– Trong tình cảnh đó dám mạo hiểm như ngươi kể ra cũng thừa tạo bất ngờ cho bất kỳ ai muốn truy tìm chúng ta. Chỉ tiếc một điều, chỗ ngươi chọn lại không phải một ngách đá khá sâu, nó chỉ là phần rỗng được tạo ra từ vài ba tảng đá chất chồng lên nhau, hở mặt trước thông mặt sau, còn ở bên trên thì không đủ kín để ngăn sương khuya đừng rơi xuống. Ngươi chỉ bị nhiễm phong hàn hãy còn may, sẽ tệ hại hơn nếu cả ngươi lẫn ta đều bị Tứ lão phát hiện.
Và Hoa Thạch Thảo chợt đổi giọng đay nghiến :
– Một chỗ ẩn trống trước trống sau như thế, ngươi bảo ta làm sao yên tâm nếu cứ để ngươi lưu lại một mình?
Phong Viễn Quy lại chép miệng :
– Vãn sinh vô dụng quá phải không? Nhưng cô nương cũng tỏ ra công bằng hơn. Vì cuối cùng chỗ ẩn do vãn sinh lúc khẩn cấp chui bừa vào vẫn giúp chúng ta an toàn, chưa bị Kỳ Liên tứ lão phát hiện.
Chợt bước chân của Hoa Thạch Thảo bị khựng lại :
– Này, dường như ngươi đoán sai rồi. Tứ lão chưa phát hiện chúng ta không phải vì ngươi tình cờ chọn một chỗ ẩn tốt, nhưng là đã có điều gì đó xảy ra gây bất lợi cho Tứ lão.
Phong Viễn Quy chợt hiểu Hoa Thạch Thảo không phải ngẫu nhiên dừng lại :
– Cô nương vừa phát hiện điều gì?
Hoa Thạch Thảo chầm chậm dìu Phong Viễn Quy đi tiếp :
– Có một thi thể nằm khuất đầu sau một tảng đá. Xem y phục thì giống lắm, nhưng vì máu huyết nhuộm ướt thân nên chưa có gì chắc chắn. Tuy vậy, ta vẫn thầm mong đấy chính là một trong Tứ lão.
Phong Viễn Quy càng nghe càng chấn động :
– Vãn sinh lại mong rằng đấy không phải là Tứ lão. Nhưng cứ để xem sao đã.
Hoa Thạch Thảo lại dừng chân lần thứ hai. Và lần này giọng nói của Hoa Thạch Thảo gần như là chuỗi âm thanh thì thầm :
– Là lão Bất Đả Thi. Vậy là từ nay về sau lão chẳng còn đả ai được nữa, dù là người sống hoặc chết.
Phong Viễn Quy tỉnh người lại dần :
– Tử trạng của lão như thế nào?
Hoa Thạch Thảo bảo :
– Ngươi có thể tự xem xét. Đừng bảo ta một khi đã nhìn lại còn chạm tay vào thi thể lão trong một thảm trạng như thế.
Đôi mục quang của Phong Viễn Quy nhờ đó cũng giảm bớt vẻ lờ đờ. Phong Viễn Quy bắt đầu nhìn thấy thi thể lão Bất Đả Thi, càng nhìn càng rõ :
– Lão bị tập kích từ phứa sau. Phần gáy vỡ vụn. Một công phu vừa lợi hại vừa quá ư tàn độc.
Và Phong Viễn Quy tự ý tiến lại gần hơn. Thấy thế, Hoa Thạch Thảo nhăn mặt :
– Ngươi nhìn như thế chưa đủ sao? Còn muốn tìm kiếm gì ở lão?
Phong Viễn Quy cho tay vào bọc áo của thi thể lão Bất Đả Thi khi đã ngồi bên cạnh :
– Chân kinh Phụng Diệp mất rồi. Vậy là rõ hung thủ đã sát nhân đoạt vật. Có lẽ vì muốn báo thù. Tam lão còn lại quá vội đuổi theo hung thủ nên quên cả việc an táng cho lão Bất Đả Thi.
Hoa Thạch Thảo chợt hừ lạt :
– Hoặc như vậy hoặc Tứ lão đều chịu chung số phận. Ta vừa thấy ở đằng kia có vật gì bay phất phơ như thể mảnh y phục từ một thi thể khác.
Phong Viễn Quy kinh tâm đứng bật dậy :
– Ở chỗ nào?
Nhưng không cần chờ nghe Hoa Thạch Thảo đáp, tự Phong Viễn Quy cũng nhìn thấy một chéo áo từ một thi thể vẫn đang bị những làn gió lùa qua khe đá thổi phất phơ.
Thấy Hoa Thạch Thảo toan chạy đến đó, Phong Viễn Quy kêu ngăn lại :
– Chậm đã nào. Cô nương tỏ mắt hơn vãn sinh, hãy bước lên một chỗ thật cao, quay lưng về phía vãn sinh và thử lần lượt nhìn ba phía còn lại xem sao.
Hoa Thạch Thảo đỏ mặt, liếc Phong Viễn Quy :
– Nếu ngươi không giải thích rõ nguyên nhân đừng mong ta làm theo. Để ngươi tha hồ nhìn trộm qua y phục chẳng còn kín đáo của ta chứ gì?
Phong Viễn Quy tỉnh người lại hoàn toàn, mọi nhận thức cũng như mọi suy nghĩ không còn mơ mơ hồ hồ nữa :
– Cô nương đừng hiểu sai ý vãn sinh. Là thế này, đêm qua Tứ lão có nói là đã hợp nhau mới phá được trận và lọt vào uy hiếp hai người chúng ta? Kế đó, Tứ lão từ tứ phía xuất hiện, vô tình ngăn mọi nẻo thoát của chúng ta? Có nghĩa là, lúc cần truy đuổi chúng ta, Tứ lão lại phải thoát ra từ tứ phía, theo đúng phương vị mỗi lão đã từ đó đi vào, đúng chứ? Vậy thì khi vãn sinh nhờ cô nương đứng trên cao để nhìn ba phía còn lại…
Hoa Thạch Thảo vụt hiểu :
– Đủ rồi, ta sẽ nhìn. Ta càng mong sao cả Tứ lão cùng mất mạng, để không còn đi nữa truy đuổi chúng ta lúc này.
Hoa Thạch Thảo nhảy lên đỉnh một tảng đá và bắt đầu đưa mắt tìm quanh.
Riêng Phong Viễn Quy, mảng lưng trắng ngần của Hoa Thạch Thảo dù muốn dù không cũng đập vào mắt, khiến Phong Viễn Quy hễ càng muốn quay mặt đi thì phần da thịt đó lại càng thu hút toàn bộ nhãn lực. Và điều này đã bị Hoa Thạch Thảo bất ngờ quay lại bắt gặp.
Nàng nhảy xuống khỏi đỉnh đá.
Phong Viễn Quy đỏ mặt cúi đầu.
Nàng tiến lại gần Phong Viễn Quy :
– Ngươi.
Nhưng rồi nàng thở dài và bảo :
– Ngươi đoán đúng. Tứ lão nếu đã vào từ tứ phía thì cũng đã từ tứ phía thoát ra. Cả Tứ lão đều vong mạng. Nếu đó là điều ngươi không muốn nghe thì sự thật vẫn là sự thật. Nói đì, tại sao ngươi sợ?
Phong Viễn Quy len lén nhìn nàng :
– Vãn sinh đã có lỗi, vì quả nhiên đã lẻn nhìn vào chỗ đáng lẽ không nên nhìn.
Nàng phì cười :
– Ta không bắt lỗi, cũng không hỏi vì sao ngươi sợ, không dám nhìn thẳng vào ta. Ý ta muốn hỏi vì sao ngươi sợ nếu sự thật cho thấy cả Tứ lão đều bị sát hại.
Vỡ lẽ Phong Viễn Quy vội vàng giải thích nhờ đó quên dần mặc cảm có lỗi vì đã dám lẻn nhìn tấm lưng trần của nàng :
– Để cô nương dễ hiểu rõ nguyên nhân vì sao vãn sinh có cảm giác lo ngại nếu cả Tứ lão cùng bị hạ sát, hãy bắt đầu từ lập trường của Tứ lão.
– Lập trường như thế nào?
– Tứ lão đã tỏ ý phẫn nộ, muốn đối đầu Dĩ Hận cung.
– Ta có nghe. Chỉ tiếc Dĩ Hận cung là một Cung như thế nào, đến ta bôn tẩu giang hồ đã lâu còn chưa biết, cũng chưa nghe ai nói đến, lẽ nào ngươi biết.
– Cô nương không thể đoán đó là bổn cung do Hắc Ưng Nương Nương luôn mở miệng tư xưng?
– Ta cũng có nghĩ đến. Nhưng sẽ là hồ đồ nếu cứ quả quyết đấy là Dĩ Hận cung mà không hề có chứng cứ nào thuyết phục.
– Có đấy, Vô Ưu chỉ pháp. Tứ lão đã nhìn lầm Lôi Công chỉ với Vô Ưu chỉ pháp vì có lẽ Tứ lão thừa biết xuất xứ của Vô Ưu chỉ pháp có liên quan đến Dĩ Hận cung. Do đó, vừa thoạt nhìn thấy cô nương thi triển Lôi Công chỉ, Tứ lão liền đề quyết cô nương là môn hạ Dĩ Hận cung.
– Nhưng vì đã minh chứng Lôi Công chỉ không là Vô Ưu chỉ nên thật miễn cưỡng nếu bảo hai chữ “bổn cung” do Hắc Ưng Nương Nương luôn tự luận định là Dĩ Hận cung.
– Hoàn toàn không miễn cũng như cô nương nghĩ. Vì Lôi Công chỉ chính là hình thức khác của Vô Ưu chỉ. Đã có người vì một ẩn tình nào đó cố ý thay đổi khẩu quyết, khiến Vô Ưu chỉ pháp vốn là công phu thượng thừa bỗng trở nên tầm thường, biến thành Lôi Công chỉ.
– Sao ngươi dám quả quyết như vậy?
– Có nương có ngạc nhiên không khi thấy đêm qua vãn sinh chỉ đề xuất đọc khẽ và đọc chỉ một đoạn khẩu quyết mà thôi?
– Ta không ngạc nhiên vì hiểu rằng ngươi không thể đọc hết toàn bộ thứ khẩu quyết do ngươi tự thấu triệt, tự nghĩ ra và hy vọng sẽ giống với toàn bộ khẩu quyết do ta được Hắc Ưng Nương Nương đích truyền. Ta đoán đúng chứ?
– Vì cô nương đoán đúng nên cô nương sẽ ngạc nhiên nhiều hơn nếu biết trong khẩu quyết Lôi Công chỉ do vãn sinh tự thấu triệt có phần lợi hại và cao minh hơn Lôi Công chỉ do cô nương thi triển.
– Sao lạ vậy?
– Vì nguyên thủy nó chính là Vô Ưu chỉ.
– Sao ngươi biết?
– Vì quả thật tuy vãn sinh chỉ mới bắt đầu luyện võ công trong thời gian gần đây nhưng thời gian để tự nghiền ngẫm nhiều về võ học thì lại có đến những hai mươi năm hơn. Do đó, mặc dù chỉ trộm nhìn và học lỏm Lôi Công chỉ nhưng một khi đã thấu triệt khẩu quyết, sự thành tựu của vãn sinh dĩ nhiên cao minh hơn thứ khẩu quyết đích truyền, đồng thời đã bị biến cải, tự làm suy giảm đi mức độ lợi hại vốn có của Vô Ưu chỉ.
– Được rồi, ta tạm thời chấp nhận Dĩ Hận cung chính là chủ nhân thật sự hiện lúc này của cả ta lẫn Hắc Ưng Nương Nương. Vậy thì liên quan thế nào đến nỗi lo ngại hiện thời của ngươi?
– Hắc Ưng Nương Nương từng đối phó với vãn sinh. Có nghĩa là vãn sinh cũng vô tình ở vào thế đối đầu với cung Dĩ Hận. Tứ lão Kỳ Liên vì đối đầu Dĩ Hận cung nên cả bốn đều thảm tử. Thử hỏi, chúng ta sẽ như thế nào nếu Dĩ Hận cung vẫn mai phục gần đây và trước sau gì cũng phát hiện vãn sinh lẫn cô nương?
Hoa Thạch Thảo chấn động, vội nhìn quanh :
– Cũng may chưa có ai phát hiện chúng ta.
Phong Viễn Quy thở dài :
– Chưa phát hiện không phải là sẽ không phát hiện. Và nguyên nhân tại sao chúng ta chưa bị phát hiện, có lẽ đó là điều cô nương cần giúp vãn sinh tìm hiểu minh bạch.
Hoa Thạch Thảo lại nhìn Phong Viễn Quy :
– Nếu ngươi muốn ta tiếp tục đứng trên tảng đá kia để ngươi tha hồ lẻn nhìn.
Phong Viễn Quy vội xua tay :
– Không phải thế đâu. Mà lần này nhờ cô nương đi đến tận nơi, xem xét từng thi thể Tam lão còn lại.
Hoa Thạch Thảo lo ngại :
– Ngươi muốn ta dò xét điều gì?
Phong Viễn Quy bảo :
– Bất kỳ điều gì cò nương cần thấy là cần dò xét. Tử trạng của họ? Nguyên nhân khiến họ bị hạ sát? Mọi dấu vết xung quanh thi thể họ nếu có? Nhanh lên. Càng khẩn trương càng có lợi cho chúng ta sau này.
Thái độ lo ngại và quá ư khẩn trương của Phong Viễn Quy khiến Hoa Thạch Thảo vội lao đi, hết cả mọi úy kỵ, vì nàng buộc phải chạm tay vào từng thi thể một.
Nhưng Hoa Thạch Thảo chỉ vừa mới bỏ đi chưa lâu, Phong Viễn Quy do có chủ ý riêng nên cũng tự di chuyển dần về một phía.
Sau đó, Phong Viễn Quy chợt sững người, đứng yên như hóa đá, không hề biết Hoa Thạch Thảo đã xem xét xong và đang quay lại tìm Phong Viễn Quy.