Đọc truyện Ẩn Long Đại Hiệp – Chương 13: Phụng Diệp kinh náo loạn võ lâm
Sắc mặt của Phong Viễn Quy cũng lộ rõ vẻ ngỡ ngàng, đến nỗi tảng thịt thú đang nướng trên lửa cũng vì thế suýt bị cháy khét nếu sức nóng từ ngọn lửa không làm Viễn Quy bị bỏng tay phải buông ra, mặc tình để cho tảng thịt rơi trên nền đất bẩn.
Đứng xung quanh Phong Viễn Quy là năm nhân vật Cái bang, có một nhân vật giận dữ hỏi như quát vào mặt Phong Viễn Quy :
– Cuối cùng bổn bang cũng tìm được ngươi. Ả Kim Hoa Xà Trường Tiên ở đâu sao không thấy?
Phong Viễn Quy tỏ vẻ tiếc rẻ, khom người nhặt lại tảng thịt :
– Vãn sinh không biết. Và biết để làm gì khi chính vị cô nương đó cũng luôn tìm cách bắt giữ vãn sinh?
Nhân vật Cái bang nọ có mang trên lưng đến sáu cái túi, khá phù hợp với niên kỷ đã đến tứ tuần. Lão cười, gằn :
– Ngươi không biết? Vậy vật gì ngươi đặt ngay bên cạnh chỗ ngồi đang ngồi?
Phong Viễn Quy lập tức lúng túng vì nhớ rằng vật vừa được đối phương đề cập chính là ngọn Trường Tiên Kim Hoa Xà của ả Thạch Thảo.
Chợt có một thanh âm vang lên, ở cách đấy không xa, trước khi Phong Viễn Quy tìm lời giải thích về sự tồn tại của Kim Hoa Xà Trường Tiên ở bên mình. Thanh âm đó tỏ lộ sự đắc ý :
– Thẩm đà chủ nhìn đây. Lần này bổn Bang mã đáo thành công rồi. Có hỷ sự rồi.
Phong Viễn Quy vờ ngồi yên, dù tận mắt nhìn thấy ả Thạch Thảo có lẽ vì chưa khôi phục chân nguyên nên đang bị hai tên đệ tử bốn túi của Cái bang bắt giữ và áp giải đến.
Nhân vật Cái bang sáu túi cười lạt, gật gù nhìn lần lượt hai phạm nhân vừa tình cờ bị bắt giữ :
– Tam tiên Bát động vừa có lệnh truy nã nha đầu ngươi. Phen này dù bổn Bang có lấy mạng ngươi cũng không ngại mất hòa khí với Tam tiên Bát động. Kể cả tiểu tử ngươi cũng vậy.
Ả Thạch Thảo đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Phong Viễn Quy, nhất là nhìn ngọn trường tiên vốn của ả nhưng lúc này lại nằm chỏng chơ ngay bên cạnh Phong Viễn Quy.
Bắt gặp ánh mắt này của ả, Phong Viễn Quy chợt lên tiếng :
– Quý Bang đường đột xuất hiện thế này, nếu vãn sinh muốn cùng Bang chủ hội diện ắt cũng là điều tương đối dễ?
Nhân vật sáu túi họ Thẩm bảo :
– Đương nhiên bọn ta phải đưa hai ngươi đến gặp Bang chủ. Nhưng ngươi nôn nóng như thế là có ý gì?
Phong Viễn Quy hỏi gặng lại :
– Vãn sinh dĩ nhiên muốn gặp là có việc khẩn, liệu bao lâu nữa vãn sinh mới có thể gặp?
Họ Thẩm hất đầu ra hiệu cho một trong hai bang đồ đang giữ ả Thạch Thảo khư khư trong tay :
– Trước lúc tiến hành lục soát quanh đây. Vi trưởng lão căn dặn thế nào?
Gã nọ đáp :
– Bang chủ đã quay về Tổng đàn, dường như trên võ lâm đang có náo loạn, liên quan đến bí kíp nào đó vừa xuất hiện khiến Tam ngư Động Đình hồ đều thảm tử. Bang chủ giao phó mọi việc ở đây cho Vi trưởng lão và Thạch trưởng lão cùng liệu lý. Phát tin báo chăng, Thẩm đà chủ?
Họ Thẩm gật đầu :
– Vì Phụng Diệp kinh, đệ tử bổn Bang đã có nhiều mạng thảm tử. Chuyện này nếu đã có Vi – Thạch nhị trưởng lão, ta không thể tùy tiện định liệu một mình. Phát lệnh mau.
Gã dùng gậy trúc gõ loạn vào tảng đá tạo ta chuỗi tiếng động lúc nhặt lúc khoan. Và đấy là lối truyền tin rất lợi hại và tiện dụng của Cái bang.
Ở xa xa lập tức có nhiều thanh âm tiếng động giống như vậy, lập lại chuỗi tiếng động do gã đệ tử Cái bang vừa phát đi.
Chuỗi thanh âm cứ thế nối tiếp mãi và đưa đi xa dần.
Và chỉ một lúc sau đã có hai bóng nhân ảnh từ hai phía cùng dùng khinh thân pháp thượng thừa lao nhanh đến.
Thạch trưởng lão đến trước, nhìn Phong Viễn Quy như chưa từng thấy bao giờ, cho dù đã có lần chính Thạch trưởng lão phát hiện Phong Viễn Quy nấp mình dưới một dòng suối nhưng vẫn cố tình ngơ đi, tạo cơ hội cho Phong Viễn Quy lần đó thoát thân.
Không như Thạch trưởng lão, nhân vật tám túi đến sau vừa nhìn thấy Phong Viễn Quy liền hất hàm hỏi họ Thẩm :
– Y là kẻ đang giữ Phụng Diệp kinh?
Không chờ họ Thẩm đáp, tự Phong Viễn Quy lên tiếng giải thích :
– Vãn sinh là người từng được quý bang bảo hộ. Nay do tình thế đã biến đổi, vãn sinh định quy ẩn, không dám phiền đến quý Bang nữa. Xin được hỏi, nếu vãn sinh giao Phụng Diệp kinh ra, liệu có thể cùng vị cô nương kia tùy tiện bỏ đi?
Thạch trưởng lão nhăn mặt, cảm thấy bất ngờ khi nghe Phong Viễn Quy đề xuất việc này. Nhưng người lên tiếng phản bác lại là vị trưởng lão họ Vi :
– Nếu ngươi có thành ý, chỉ một mình ngươi có thể bỏ đi mà thôi ả kia thì không thể.
Phong Viễn Quy mở tay nải, lấy ra một tệp sách mỏng như tệp sách đã giao cho Hắc Ưng Nương Nương. Phong Viễn Quy còn cố ý cho mọi người thấy ba chữ Phụng Diệp kinh được khắc rõ to bên ngoài :
– Vãn sinh và vị cô nương kia do gần đây đã nhiều lần cùng chung chia hoạn nạn, đã nảy sinh tình ý và cùng quyết định tìm nơi mai danh ẩn tích nên cố ý chép lại toàn bộ kinh văn Phụng Diệp kinh sẽ là vật sở hữu của chư vị.
Ai cũng đăm đắm nhìn vào quyển Phụng Diệp kinh trên tay Phong Viễn Quy. Chỉ có Thạch trưởng lão là cứ ngó chừng chừng vị trưởng lão họ Vi, như muốn xem phản ứng của Vi trưởng lão sẽ là thế nào.
Vi trưởng lão chợt lập lại điều đã nói :
– Chỉ một mình ngươi thôi. Đừng đa mang lo thêm chuyện bao đồng.
Phong Viễn Quy đành miễn cưỡng gật đầu :
– Nếu Vi tiền bối đã quyết ý, được, vãn sinh sẽ giao Phụng Diệp kinh cho ai đây.
Họ Vi đưa tay ta :
– Cứ giao cho ta là ổn.
Ả Thạch Thảo bật thét :
– Ngươi không được. Hự!
Ả ngừng tiếng kêu giữa chừng, do bị Vi trưởng lão lấy mắt làm hiệu và Thẩm đà chủ đã lẹ tay điểm vào á huyệt ả.
Phong Viễn Quy nhìn Thạch trưởng lão :
– Tiền bối không phản kháng nếu vãn sinh giao chân kinh cho Vi tiền bối?
Lão họ Thạch ầm ừ :
– Ngươi giao cho ai, đấy là việc của ngươi. Đừng lôi lão Thạch ta vào.
Phong Viễn Quy lại gật đầu, vừa giao chân kinh cho họ Vi vừa bảo :
– Vãn sinh giao chân kinh, may thay có đến nhị vị trưởng lão tiền bối cũng nhìn thấy. Về việc minh định đây là kinh thật hay giả, vãn sinh sẵn lòng chờ nghe phán xử của nhị vị. Riêng phần vị cô nương kia, thiết tưởng vãn sinh nếu có nói lời này cũng không ngại quý Bang cho là đa sự. Đó là quý Bang nên lưu giữ ả an toàn. Vì nhỡ ả có mệnh hệ nào e quý Bang đương không nổi.
Lão họ Vi tay nhận kinh, mắt liếc nhìn lão Thạch, miệng thì hỏi ngược lại Phong Viễn Quy cho có lệ :
– Tại sao bổn Bang phải làm như thế?
Phong Viễn Quy mỉm cười :
– Vì ả bất tài, mãi vẫn chưa lấy được Phụng Diệp kinh theo lệnh chủ nhân, Tam tiên Bát động có ý giận nên mới phát lệnh truy nã. Kỳ thực ả vẫn là người của Tam tiên Bát động. Nếu chuyện ả bị quý Bang bắt giữ lộ ra ngoài lọt đến tai Tam tiên Bát động, thiết nghĩ hậu quả sẽ như thế nào ắt hẳn quý Bang có thể tự đoán ra.
Họ Vi lập tức quắc mắt nhìn Phong Viễn Quy :
– Ngươi muốn nói chính ngươi sẽ đưa tin này cho mọi người biết?
Phong Viễn Quy thản nhiên thừa nhận :
– Đề xuất của vãn sinh không được quý Bang đáp ứng đương nhiên vãn sinh sẽ không bao giờ hứa giữ kín chuyện này. Và nếu có ai hỏi, vãn sinh có lẽ cũng cho họ biết việc vãn sinh đã giao chân kinh cho quý Bang như thế nào.
Họ Vi cười lạnh :
– Chỉ những kẻ đã chết mới giữ kín mọi việc bổn Bang cần giữ kín, ngươi có biết lời vừa rồi của người là tự đào huyệt cho người chăng?
Phong Viễn Quy nhìn lão Thạch :
– Nếu đến Cái bang cũng không thủ tín, vừa hứa lời lại đi nuốt lời, không lẽ bốn chữ danh môn chính phái chỉ là hư danh?
Lão Thạch hắng gọi :
– Vi huynh đã nhận chân kinh, thiết nghĩ cũng đừng nên hủy hoại thanh danh bao đời nay của bổn Bang.
Họ Vi vặn lại :
– Nhưng tiểu tử cố tình dồn ép, chẳng lẽ chúng ta bao nhiêu người đây lại chịu bại vì miệng lưỡi y sao?
Phong Viễn Quy bảo :
– Vi trưởng lão có bại là bại đối với sự thật. Chỉ cần quý Bang thủ tín, đừng ỷ chúng hiếp cô và cũng đừng thẳng tay khi có thể chùng, vãn sinh đoán chắc sẽ mãi mãi thủ khẩu như bình và còn cảm kích sự nhân nhượng của quý Bang.
Họ Vi đỏ mặt :
– Ta không thể để nha đầu kia đi theo ngươi. Ả đã hạ độc thủ sát hại khá nhiều đệ tử bổn Bang. Cho ả đi, ta đối mặt thế nào với nhiều câu chất vấn sau này sẽ có?
Phong Viễn Quy nhìn vào quyển Phụng Diệp kinh lão họ Vi vẫn giữ trong tay :
– Hãy lấy đại cục làm trọng, đừng quá để tâm đến tiểu tiết. Một Phụng Diệp kinh như thế chưa đủ sao?
Lão họ Thạch thở dài :
– Tam tiên Bát động là thế lực không thể xem thường. Theo ta, điều gì có thể nhân nhượng thì cũng đừng gây khó dễ, chỉ tạo thêm phiền phức sau này thôi. Cứ thế đi, lão Vi.
Họ Vi miễn cưỡng vẫy tay :
– Cho chúng đi. Nhưng vẫn để người lưu lại dò xét và giám sát. Nếu chúng không giữ chữ tín, giết. Hừ…
Bọn họ lui đi, và như Phong Viễn Quy nhìn thấy, họ Thạch và họ Vi lần này đi chung hướng, chẳng ai dám rời xa ai dù là nửa bước.
Phong Viễn Quy cử đứng thừ người thìn mãi theo họ, kể cả lúc họ đã đi mất dạng Phong Viễn Quy vẫn đứng như thế.
Đến khi nhớ lại ả Thạch Thảo, Phong Viễn Quy gượng cười tiến đến giải khai huyệt đạo cho ả.
Vừa mới được khai khẩu, ả hằn học, cáu gắt với Phong Viễn Quy :
– Việc gì ngươi cứ lấy mắt tống tiễn họ mãi vậy? Ngươi có biết ta đang lo đến thế nào không? Ngươi không lo, đấy là việc của ngươi. Nhưng chí ít ngươi cũng mau mau giải huyệt cho ta, tạo cơ hội cho ta càng sớm khôi phục chân nguyên chừng nào càng tốt chừng ấy, để còn phải lo tìm nẻo thoát thân nữa chứ?
Phong Viễn Quy kinh ngạc :
– Lo tìm nẻo thoát thân? Vì sao? Phải nói là lo ăn cho đầy bụng mới đúng.
Ả chép miệng ra chiều tiếc nuối nhìn tảng thịt dù đã được nướng chít nhưng vẫn chễm chệ nằm trên nền đất bẩn :
– Sắc mặt của ngươi lúc mãi nhìn theo họ là rất trầm tư và khẩn trương. Thiết nghĩ, có lẽ cũng như ta, ngươi đang phập phồng lo sợ họ sẽ quay lại rất nhanh. Vậy mà vào lúc này ngươi còn nghĩ được đến chuyện ăn, lạ thật đấy!
Phong Viễn Quy ung dung ngồi xuống, nhặt lại tảng thịt. Vừa phủi qua loa lớp đất bẩn bám bên ngoài tảng thịt, Phong Viễn Quy vừa ầm ừ :
– Lạ đâu bằng cô nương đang sắp chết vì đói, vậy mà cô nương còn sức để chưa gì đã đề cập đến chuyện bỏ chạy?
Ả thở dài, đành mở giọng cầu khẩn, hối thúc Phong Viễn Quy :
– Kỳ thực ta đang mong được ngươi giúp ta cùng đi thoát lần này. Ta không còn sức để đi tiếp. Ngươi giao chân kinh giả cho họ, ngươi vẫn bình chân như vại được sao?
Phong Viễn Quy ngớ người thìn ả, sau đó phá lên cười :
– Vì nghĩ đó là chân kinh giả nên cô nương cứ lo sợ họ quay lại? Không đúng rồi, bình tâm đi, những lần vãn sinh giao chân kinh tất cả đều là thật. Giao giả kinh cho họ để sau đó tự đào huyệt chôn mình ư?
Ả giật mình :
– Tất cả đều là kinh thật ư? Ta không tin.
Phong Viễn Quy nghiêm mặt :
– Vãn sinh sẽ minh chứng để cô nương tin. Giá như vãn sinh giao kinh giả Cổ Lâm viện và nhất là Cổ Lâm nhị thi liệu có để yên cho vãn sinh đến tận lúc này không? Còn nữa, nếu là giả kinh, liệu lệnh sư có đáng liều lĩnh cùng lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân tranh giành chân kinh chăng? Hay là thay vào đó cô nương đừng mong thoát sự truy lùng ráo riết của lệnh sư? Vãn sinh đang có ý thoái ẩn, giao kinh thật cho họ là để mãi yên thân sau này.
Và không để ả nói thêm điều gì, Phong Viễn Quy còn bảo.
– Vẫn chưa hết đâu, vãn sinh hiện hãy còn mang bên người nhiều quyển kinh thật, như những quyển cô nương thấy vãn sinh đã dùng để đổi lại sự an toàn cho bản thân. Mai hậu, nếu còn có người cố tình gây khó khăn và bất lợi, ý của họ chỉ là muốn chiếm hữu Phụng Diệp kinh, vãn sinh vẫn cứ theo cung cách cũ giao chân kinh để đổi mạng. Cô nương thấy vãn sinh lo liệu như vậy đã đủ chu tất chưa?
Ả à lên vỡ lẽ :
– Đó là lý do khiến trước kia ta thấy ngươi thức suốt năm đêm liền, chủ ý là chép lại thành nhiều quyển chân kinh như nhau? Ngươi thật sự có ý định quy ẩn mãi mãi ư?
Phong Viễn Quy thở dài :
– Không thật cũng phải thật. Vì chưa đầy nửa năm cùng với giới giang hồ va chạm, vãn sinh đã phát ngán đến tận cổ những trận giao đấu liên miên giữa những nhân vật võ lâm với nhau, đôi khi chỉ vì những nguyên nhân không ra gì. Chỉ cần một hiềm khích nhỏ thôi, hoặc một vài đố kỵ trong lời nói, là đủ cho họ động thủ, quyết phải một mất một còn.
Nói đến đây, Phong Viễn Quy trao tảng thịt đã được phủi xạch đất bẩn cho ả :
– Cô nương đói lắm rồi. Hay là….
Chợt “vút” một tiếng, đã có một bóng người thần tốc lao qua, cướp mất tảng thịt trên tay Phong Viễn Quy.
Tiếc rẻ vì bị phỗng tay trên phần vật thực đáng lẽ thuộc về mình, ả Thạch Thảo hậm hực đưa mắt nhìn theo bóng nhân ảnh nọ. Và ả chợt thất sắc :
– Là lão?
Chữ “lão” đây ám chỉ ai, ả Thạch Thảo có lẽ vì quá khiếp đảm nên không thể nói.
Chỉ khi đến lượt Phong Viễn Quy nhìn thấy nhân vật này, danh hiệu của lão mới được Phong Viễn Quy lắp bắp nói thành lời :
– Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân?
Đó là một lão nhân uy nghi quắc thước dù niên kỷ có lẽ đã ngoại thất tuần.
Lão nở nụ cười ngạo nghễ, dùng hữu thủ tung tung hứng hứng tảng thịt vừa do lão cướp được :
– Nếu lúc nãy không phải lão phu đoạt tảng thịt này, mà là xuất thủ đoạt mạng hai ngươi, kết quả như thế nào hai ngươi biết chăng?
Ả Thạnh Thảo tái mặt :
– Thân thủ lão tuy bất phàm nhưng hành vi vừa rồi khó thể nói là quang minh chính đại. Có phải bằng hành vi và thủ đoạn tương tự, lão đã đắc thủ trước Hắc Ưng Nương Nương?
Lão nhân gật gù nhìn Phong Viễn Quy :
– Tiểu tử kia đoán đúng. Không như lão phu vì ngỡ đấy là kinh giả, thảy thảy đều là thủ đoạn của ngươi, nên không đủ quyết tâm như mụ Hắc Ưng. Do mụ tận lực hơn, lại nhờ một ít công phu có lẽ lẻn trộm được từ Vô Ưu đảo nên hiện giờ mụ đã cao chạy xa bay. Ngươi có còn nhớ lão phu chăng, tiểu tử?
Phong Viễn Quy gật đầu :
– Lúc lão tiền bối xuất hiện cùng Cổ Lâm nhị thi tranh giành Phụng Diệp kinh, vãn sinh nhờ nấp gần đó nên có nhìn thấy. Đương nhiên vãn sinh vẫn nhớ.
Lão cau mày :
– Vậy còn trước đó nữa thì sao? Ngươi chưa bao giờ gặp lão phu thật ư?
Phong Viễn Quy cười gượng, trong cái cười cũng hàm chứa phần nào sợ hãi :
– Vãn sinh bôn tẩu giang hồ chưa lâu. Những cao nhân như lão tiền bối vãn sinh đâu phải dễ gặp?
Lão gật đầu và ném trả tảng thịt cho Phong Viễn Quy :
– Vật lão phu cần không phải vật này. Ngươi còn bao nhiêu quyển Phụng Diệp kinh thật cứ giao cả cho lão phu. Nhanh lên.
Phong Viễn Quy bối rối :
– Lão tiền bối nếu muốn, chỉ xin nhận một thôi. Chỗ còn lại, có thể nói sẽ là vật hộ thân cho vãn sinh sau này.
Lão gằn giọng :
– Lão phu chỉ cần giết sạch hai ngươi, lo gì không thâu tóm tất cả những quyển chân kinh ngươi đã viết. Nếu ngươi nguyện ý giao ra, có lẽ đấy là cách tốt nhất có thể khiến lão phu rộng tình, tha mạng hai ngươi một lần làm phúc. Thế nào?
Vẻ miễn cưỡng, Phong Viễn Quy lần mở tay nải.
Nhưng sau một thoáng chần chừ, Phong Viễn Quy nghĩ sao không biết, chợt vất cả tay nải về phía lão :
– Tất cả đều ở trong này. Lão tiền bối có thể tùy ý, muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
Lão đắc ý, chờ tay nải bay đến tận nơi mới thò tay đón lấy.
Nhưng có một điều lão không ngờ, là khi ném tay nải xong, tiện tay Phong Viễn Quy cũng bất ngờ quật ngọn trường tiên về phía lão.
“Vù…”
Lão phát hiện tuy chậm nhưng không vì thế mà lão không kịp có những phản ứng thần tốc.
Lão chộp giữ tay nải bằng hữu thủ và kịp thời dùng tả thủ cuộn luôn đầu ngọn trường tiên vào tay. Lão giật mạnh vào trường tiên và gằn giọng :
– Ngươi đã chán sống thật rồi. Đừng trách lão phu độc ác. Hừ!
Nhưng Phong Viễn Quy đã buông tay, khiến cái giật mạnh của lão chỉ làm một mình lão lảo đảo thoái bộ. Đó là lúc Phong Viễn Quy phá lên cười :
– Trên thân trường tiên có tẩm độc là thiên hạ đệ nhất kỳ độc từ Đệ nhất pháp bảo Miêu Cương, Vạn Niên Hắc Tri Thù. Lão dụng lực chộp mạnh như thế, ắt đã bị trưởng tiên cứa phạm vào da. Mạng số lão vậy là đã định. Dù có Đại La Kim Tiên hạ phàm ban tiên dược cũng không cứu được mạng lão. Ha Ha…
Lão buông rơi trường tiên, xòe tả thủ và nhìn vào đó. Quả nhiên có một vệt rớm máu gần hổ khẩu tay lão.
Lão động nộ, ném luôn tay nải của Phong Viễn Quy qua một bên và động thân lao ào đến :
– Tiểu tử to gan. Lão phu sẽ phanh thây người thành muôn mảnh. Nạp mạng…
“Ào…”
Phong Viễn Quy có vẻ nhanh hơn lão một ít, ắt hẳn vì đã lường trước thế nào lão cũng có phản ứng này. Phong Viễn Quy tung một kình ngay khi lão vừa quát dứt lời :
– Độc chất sắp sửa công tâm. Nếu lão cần, vãn sinh đành tống tiễn, giúp lão mau chóng đến Quỷ Môn quan. Đỡ!
“Ầm!”
Lão khựng lại và thất sắc khi thấy Phong Viễn Quy chỉ bi chấn lùi vỏn vẹn có nửa bước mà thôi. Đã vậy Phong Viễn Quy vẫn tiếp tục cười châm chọc lão :
– Độc chất đã có tác động. Lão không nhận thấy nội lực lão do suy giảm nên vẫn chưa gây hại gì cho vãn sinh chỉ là kẻ có bản lãnh vô cùng kém đó sao? Đừng hung hăng nữa và nếu muốn, hãy van xin đi, có thể vãn sinh sẽ nghĩ lại, thương lượng cùng lão điều kiện để được giải độc. Ha… Ha…
Lão trợn mắt nhìn Phong Viễn Quy :
– Ngươi chớ có nhảm. Nội lực của lão phu không hề suy giảm.
Phong Viễn Quy tung người lướt đến :
– Khẩu thuyết vô bằng. Cứ thử giết cho được vãn sinh chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, lúc đó mới biết độc chất có làm nội lực lão giảm dần hay không! Đỡ!
Lời của Phong Viễn Quy làm cho lão phần nào hoang mang, dù rằng lão vẫn phải phát kình đối phó :
– Lão phu không tin không giết được ngươi. Hãy xem đây!
“Ầm!”
Lần này cả lão và Phong Viễn Quy cùng bị chấn kình bức lùi mỗi người một bước và lão thất sắc khi nghe Phong Viễn Quy quả quyết :
– Lúc nãy lão chiếm lợi thế và lần này thì không, thì sao vậy, nếu không phải là do độc chất tác động? Vãn sinh còn đoán chắc ở hổ khẩu tay lão giờ đang râm ran ngứa, đúng không? Đừng nghĩ hễ cưỡng chiếm được nội nguyên chân khí của vãn sinh có từ dịch nguyên của Vạn Niên Hắc Tri Thù là bản thân lão có thể kháng độc. Hãy thử lại một lần nữa. Và lần này người sẽ chiếm tiên cơ chính là vãn sinh. Đỡ!
“Vù…”
Lão thất kình nhảy lùi lại một quãng :
– Dừng tay! Vậy là ngươi đã biết chính lão phu từng cưỡng đoạt chân nguyên của ngươi?
Phong Viễn Quy cũng thu chiêu về cười với lão :
– Đương nhiên đã biết. Và lần vừa rồi vãn sinh chủ tâm giả vờ. Có như thế mới bất ngờ làm cho lão trúng độc. Không như vãn sinh nhờ đã được Quái Diện Ma Nương ưu ái, nên không những không ngại độc chất Vạn Niên Hắc Tri Thù mà vãn sinh còn có khả năng giải trừ chất độc đó cho bất kỳ ai bị trúng độc.
Lão nghiến răng ken két, vừa liếc nhìn xuống bàn tay tả của chính lão vừa hậm hực bảo :
– Ngươi giỏi lắm. Ngươi muốn thương lượng điều gì với lão phu?
Phong Viễn Quy chầm chậm tiến lại gần lão :
– Lão có cảm thấy hoa mắt chưa, hay đã choáng váng rồi? Nếu đã bị choáng váng là độc chất sắp công tâm. Lão đừng nên loạn động, hãy bình tâm ngồi xuống và cùng vãn sinh thương lượng thì hơn.
Có lẽ đang bị choáng váng thật, lão từ từ ngồi xuống, đưa mắt nhìn dò xét Phong Viễn Quy :
– Có phải ngươi muốn lấy lại Huyền Thiết Phi Cang?
Phong Viễn Quy đi qua đi lại trước mặt lão :
– Vật đó không phải sở hữu của lão đương nhiên lão không có quyền giữ. Nó đâu?
Lão dùng hữu thủ, lôi từ bọc áo ra vật Phong Viễn Quy đang cần :
– Ngươi thật sự có cách giải độc cho lão phu?
Phong Viễn Quy ung dung thò tay nhận lại chiếc vòng đen Huyền Thiết Phi Cang – một thái độ cho thấy Phong Viễn Quy không hề ngại lão xuất kỳ bất ý ra tay :
– Vạn Niên Hắc Tri Thù từng giúp Quái Diện Ma Nương luyện độc công Hắc Phi Mao Tri Thù Vạn Vũ. Nếu vãn sinh không được Quái Diện Ma Nương trao truyền bản lãnh, liệu Vạn Niên Hắc Tri Thù có nhận vãn sinh làm tân chủ hay không? Điều đáng quan tâm ở đây là lão muốn hay không muốn được giải độc?
Lão ấm ức :
– Đương nhiên muốn. Ngươi có yêu sách gì? Nói đi.
Phong Viễn Quy đeo Huyền Thiết Phi Cang vào cổ tay :
– Vật này lợi hại như thế nào khiến ai cũng bảo đấy là Đệ nhị pháp bảo Miêu Cương?
Tuy Phong Viễn Quy chỉ hỏi bâng quơ nhưng lão vẫn đáp, xem đó là bổn phận không thể không đáp :
– Kỳ thực đó là vòng Tỵ Thủy. Có vòng này chủ nhân nó mới đủ bản lãnh vượt qua Hắc Quy đầm, một nơi chưa có ai đặt chân đến.
Phong Viễn Quy chợt nhìn lão, không còn đi đi lại lại nữa mà dừng nhân ngay bên cạnh lão :
– Vãn sinh đã một lần gọi lão là sư phụ? Hãy giao phó toàn bộ sở học của lão cho vãn sinh. Có như vậy, với danh phận sư đồ, vãn sinh sẽ lập tức giúp lão giải độc.
Lão len lén thở phào :
– Được. Lão phu đã một lần lừa phỉnh ngươi, nhưng lần này đương nhiên là thật. Nhưng lão phu chỉ e không thể chờ đến lúc truyền hết sở học cho ngươi. Chất độc đang làm lão phu cảm thấy khó thở đây.
Phong Viễn Quy mỉm cười :
– Lão có thể dụng lực, tự phong bế tâm mạch. Miễn độc chất tạm thời bị chặn đứng, lão vẫn có thể chi trì độ nửa khắc thời gian.
Lão kinh nghi :
– Ngươi định tận dụng nửa khắc đó cho việc gì? Nếu để lão phu truyền thụ võ công thì tuyệt đối không đủ.
Phong Viễn Quy bảo :
– Vãn sinh chỉ cần nghe qua khẩu quyết. Lão muốn đọc nhanh hay chậm thì tùy, cứ đọc qua mỗi thứ một lượt là đủ. Lão có thể bắt đầu được chưa?
Dù không hiểu Phong Viễn Quy liệu có đủ thông tuệ để nghe qua một lần là nhớ tất cả hay không, nhưng đối với lão điều kiện để được giải độc là như thế. Lão đành đọc, đọc thật nhanh những loại khẩu quyết gì lão muốn đọc.
Trong khi đó Phong Viễn Quy vừa nghe vừa bắt đầu đi qua đi lại cạnh lão.
Đôi lúc Phong Viễn Quy cũng liếc nhìn ả Thạch Thảo, mỉm cười khi thấy ả cũng nghi nghi hoặc hoặc đối với diễn biến đã và đang xảy ra.
Nửa khắc qua đi và phải thừa nhận sở học của lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân quả là uyên bác. Vì tuy lão đọc quá nhanh và chỉ đọc mỗi loại khẩu quyết có một lượt duy nhất nhưng xem ra lão vẫn còn có thể đọc tiếp nếu như thời gian vẫn còn.
Lão ngừng lời, đó là lúc Phong Viễn Quy đi đến phía bên tả lão. Lão hỏi :
– Đã đủ nửa khắc chưa?
Phong Viễn Quy dừng chân, ngẫu nhiên dừng phía bên tả lão. Và vừa đáp, Phong Viễn Quy vừa xuất kỳ bất ý điểm huyệt Định Thân của lão.
– Đủ nửa khắc rồi. Và vãn sinh cũng không còn muốn nghe thêm gì nữa những loại khẩu quyết sở học tạp nhạp của lão.
Bị điểm huyệt, lão động tâm :
– Để giải độc, thực ra ngươi không cần điểm huyệt. Có phải đến lượt lão phu bị ngươi lừa?
Phong Viễn Quy điểm thêm vài huyệt đạo nữa của lão :
– Trên giang hồ có người nhờ am hiểu tuyệt kỹ Di Cung Bế Huyệt nên không ngại điểm huyệt nên vãn sinh điểm thêm vài huyệt đạo này ắt hẳn đủ cho lão vô kế khả thi tự giải khai huyệt đạo?
Lão biến sắc :
– Ngươi nghe khá nhiều khẩu quyết của lão phu, kỳ thực chẳng phải để sau này luyện, mà là qua đó để khám phá đường lối võ học của lão phu, dùng cách điểm huyệt này khiến lão phu thúc thủ? Vậy còn lời hứa ngươi sẽ giải độc cho lão phu thì sao?
Ả Thạch Thảo bàng hoàng khi nghe tự miệng Phong Viễn Quy nói lời đáp lại lão Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân như thế này :
– Đừng nghĩ vãn sinh là kẻ bội tín, như lão đã đừng bội tín. Mà thật ra lão không hề trúng độc. Những hiện trạng đã được vãn sinh nêu ra đó chỉ là phản ứng cấp thời cần phải có để nội thể lão tự hóa giải độc chất lỡ ngấm vào. Có thể nói, lời này vãn sinh giải thích là để thay thế việc vãn sinh giúp lão giải độc. Và lời hứa của vãn sinh kể như đã thực hiện xong, cũng như lão vừa thực hiện xong phần việc lão sau khi đã thương lượng. Rõ chứ?
Lão cảm thấy lo cho sinh mạng lão :
– Vậy ngươi còn chế trụ huyệt đạo của lão phu làm gì?
Phong Viễn Quy ngồi xuống cạnh lão :
– Ân đền ân, oán báo oán. Không riêng gì lão, sau này sẽ còn nhiều nhân vật khác nữa ắt phải lưu tâm và ghi nhớ vào tận tâm khảm câu này. Là hễ ai gây bất lợi cho vãn sinh một vãn sinh sẽ đáp lại vạn phần nhiều hơn. Lão có thể nói lời vĩnh biệt sau cùng được rồi đó.
Lão kinh hoàng :
– Ngươi định tâm giết lão phu thật sao? Đừng, hãy dung tha cho lão phu. Đáp lại, lão phu có điều bí ẩn này nhất định sẽ tiết lộ với ngươi, liên quan đến công phu tâm pháp…
Nhưng tay của Phong Viễn Quy đã điểm vào huyệt lão :
– Vĩnh biệt! Võ lâm vắng bóng lão là giảm đi nhiều thật nhiều tai họa. Hừ!
Lão giật nảy người lên một cái và từ đó lão bất động hoàn toàn.
Thấy lão đã chết, ả Thạch Thảo kinh hoàng, nói không thành lời :
– Ngươi đã thay đổi? Thay đổi quá nhiều. Ngươi nhẫn tâm và và độc ác đến như thế thật sao?
Phong Viễn Quy nhặt lại tay nải và đứng lên :
– Đừng quá kinh ngạc như thế, vì sau này sẽ còn nhiều điều nữa, không biết cô nương sẽ kinh ngạc đến đâu. Hừ!
Nhìn Phong Viễn Quy từ từ tiến lại gần, ả Thạch Thảo khiếp đảm tự lùi lại :
– Đừng lại gần ta. Phải chăng ngươi đã động sát cơ, toan giết cả ta?
Nhưng Phong Viễn Quy đã dừng lại. Và điều duy nhất Phong Viễn Quy đang tiến hành là vừa nhặt lại tảng thịt một lần nữa đã bị rơi trên đất bần, vừa nhặt luôn ngọn trường tiên.
Và lúc Phong Viễn Quy vừa tìm chỗ ngồi xuống, từ phía xa bỗng có một bóng nhân ảnh thấp thoáng xuất hiện.
“Vút…”
Nhìn thấy nhân vật này, Phong Viễn Quy thoáng giật mình :
– Tiểu Hoa?