Ẩn Hôn

Chương 61: Ông Chủ Của Cậu Đều Săn Sóc Bạn Gái Cũ Như Thế Sao


Bạn đang đọc Ẩn Hôn – Chương 61: Ông Chủ Của Cậu Đều Săn Sóc Bạn Gái Cũ Như Thế Sao


Thời điểm ăn cơm lúc trưa, Hứa Khuynh biết Cố Tùy còn phải đi công tác, anh chỉ là gấp gáp trở về đưa Cố lão gia tử đến thăm La Tố, buổi tối lại phải rời Lê Thành.

Nhưng không nghĩ tới hai người lại đi cùng chuyến bay.
Hứa Khuynh chống cằm nhìn Cố Tùy: “Anh cũng đến chợ phía đông sao?”
Cố Tùy tựa lưng vào ghế ngồi, biểu tình lười nhác.
“Ừ.”
Hứa Khuynh: “Vậy quả thật là trùng hợp.”
Cố Tùy duỗi tay, lòng bàn tay hướng lên trên, liền dừng ở giữa đường.
Hứa Khuynh liếc mắt nhìn, không thèm phản ứng.

Cố Tùy cười: “Đưa tay cho anh đi.”
Hứa Khuynh theo phản xạ mà liếc mắt nhìn hành khách trong khoang máy bay.

Cô nhỏ giọng, thò lại gần, nói: “Anh điên rồi.”
Cố Tùy bắt lấy bàn tay đang ở trên của cô, mạnh mẽ kéo xuống, mười ngón đan xen.

Hô hấp của Hứa Khuynh nháy mắt tạm dừng lại, cô cúi thấp người nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, có chút ngây người.

Cố Tùy rũ mắt nhìn cô.
Lầm tưởng cô ngây người là bởi vì sợ bị những hành khách khác trong khoang máy bay phát hiện.
Anh thấp giọng nói: “Nơi này sẽ không có người nói bậy bạ.”
Hứa Khuynh mím môi: “Sao anh lại không đi khoang hạng nhất.”
Cố Tùy: “Em nói đi?”
Bởi vì tôi?
Trong đầu Hứa Khuynh hiện lên ba chữ này, sau lại cảm thấy có phải đã có chỗ quá mức tự mình đa tình rồi hay không? Nắm tay một hồi, máy bay tiến vào tầng mây, vững vàng mở ra.

Tiếp viên hàng không đi đến.
Hai người lúc này mới chịu buông tay, Hứa Khuynh liếc mắt nhìn lòng bàn tay của chính mình, theo sau mới bưng cà phê lên.

Cô quét mắt qua người đàn ông bên cạnh, Cố Tùy buông tay ra thì rất tự nhiên lật xem tạp chí trên mặt bàn.

Hứa Khuynh thu hồi tầm mắt, mang bịt mắt lên, hạ ghế xuống, bắt đầu nghỉ ngơi.

Toàn bộ hành khách trong khoang máy bay cũng dần dần bắt đầu thả lỏng.

Có người ở phía sau kêu một chút đồ ăn.
Tiếp viên hàng không mang ra tới, Hứa Khuynh gác khuỷu tay ở trên tay vịn, lộ một cái hình cung ra ngoài.

Tiếp viên hàng không thiếu chút nữa đụng trúng Hứa Khuynh, Cố Tùy nâng mắt liếc nhìn tiếp viên hàng không.

Đôi mắt phía sau thấu kính có chút lạnh lẽo.

“Nhìn đường.”

Tiếp viên hàng không sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống khuỷu tay Hứa Khuynh.

Cô ta lập tức nói: “Xin lỗi.”
Theo sau thật cẩn thận đi qua, Cố Tùy cởi đai an toàn, đứng lên, đi vào bên này, điều chỉnh tư thế cho Hứa Khuynh, Tô Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng đưa chăn nhỏ.

Cố Tùy nhận lấy, đắp chăn nhỏ lên người Hứa Khuynh, lại bưng ly cà phê của Hứa Khuynh lên, uống một ngụm, lạnh.

Anh thuận tay để ly cà phê kia lên xe đẩy thức ăn của tiếp viên hàng không.

“Đợi lát nữa đổi cho ấy ly cà phê nóng.”
“Được.”
Tiếp viên hàng không lên tiếng đáp ứng.
Cố Tùy xắn tay áo, muốn ngồi trở về.

Tô Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, cô cảm thấy một màn vừa nãy nên được chụp lại gửi cho Hứa Khuynh xem.

Cố Tùy thật sự đối rất tốt với Hứa Khuynh.
Cô gọi một tiếng: “Trợ lý Trần.”
Trợ lý Trần tháo bịt mắt nhìn sang: “Sao thế?”
Tô Tuyết: “Ông chủ của cậu đều săn sóc bạn gái cũ như thế sao?”
Trợ lý Trần: “…!Tôi chưa thấy qua ông chủ đưa bạn gái tới trước mặt chúng tôi.”
Tô Tuyết: “Hả? Tin được không đây?”
Trợ lý Trần: “…..”
Trên thực tế, cậu ta cũng không biết Cố Tùy có âm thầm có bạn gái hay không, nhưng Hứa Khuynh tuyệt đối là người phụ nữ đầu tiên Cố Tùy công khai theo đuổi, chỉ ở điểm này, liền đủ để nhìn ra được Hứa Khuynh có bao nhiêu quan trọng.

Máy bay đến chợ phía đông lúc nửa đêm.

Thời tiết bên này khô ráo, lạu lạnh lẽo hơn nhiều.

Lúc máy bay đáp xuống, Hứa Khuynh tỉnh lại, tháo bịt mắt ra còn có chút chưa thích ứng, cô quay đầu lại nhìn Cố Tùy.

Cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu, anh duỗi tay túm lấy cái chăn đắp trên người cô sắp trượt xuống, ném trở lại lòng ngực cô.

Hứa Khuynh thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Cố Tùy cất giọng nói vững vàng: “Không cần khách sáo.”
Toàn bộ hành khách trong khoang bắt đầu thu dọn xuống máy bay, Hứa Khuynh đứng lên, mang kính râm lên, cô duỗi tay muốn lấy vali nhỏ, phía sau đã có người nhanh tay hơn cô, Cố Tùy chống tay bên rìa, kéo vali xuống dưới, đặt bên chân cô, thấp giọng nói: “Hôm nay cùng ăn cơm đi.”
Hứa Khuynh: “Để xem có rảnh không.”
Cô nói xong câu này liền kéo vali rời đi.

Xuống máy bay, đoàn người lấy hành lý, đi ra hướng cửa sân bay.

Đoạn đường này, rất nhiều người nhìn ra phía sau, cũng có một ít đi ngược trở vào, phần lớn đều là mấy cô gái.


Tô Tuyết kề sát bên Hứa Khuynh, nói: “Cố Tùy thật đúng là rất được hoan nghênh.”
Hứa Khuynh quay đầu quét mắt một cái.

Người đàn ông kia mang mắt kính, vừa xuống máy bay đã bận rộn, một mực nghe điện thoại, trên mặt không mang nét tươi cười, mà mang theo mấy phần sắc bén, lạu rất tuấn tú, khó trách làm nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.

Cố Tùy vừa lúc nhìn qua, níu lấy tầm mắt của Hứa Khuynh.
Anh nâng tay lên, hơi nới lỏng cổ áo, nhìn cô.

Anh như vậy.

Thật hấp dẫn.

Trong lòng Hứa Khuynh hơi hoảng hốt, xoay trở về, khẽ nâng cằm tiếp tục đi về phía trước.

Hai đoàn người lúc này đã đi đến đường ranh giới, Cố Tùy mang theo người từ sau lưng đoàn người Hứa Khuynh đi vào lối VIP, Hứa Khuynh mang theo người đi lối thường, có một ít fan hâm mộ ở bên ngoài đón tiếp Hứa Khuynh.

“Khuynh Khuynh, buổi tối tốt lành.”
“A a a a thời trang sân bay gần đây của Khuynh Khuynh đều rất đẹp nha.”
Hứa Khuynh khẽ cười, gật đầu với mấy cô ấy, sau đó khom lưng lên xe bảo mẫu.

Sau khi vào trong.
Hứa Khuynh nhìn thời gian.

Đã khuya.
Có chút mệt.
Xe khởi động, trước đi tới thành điện ảnh.
Tô Tuyết quét mắt qua hot search Weibo, lần này Hứa Khuynh ở sân bay ngẫu nhiên gặp được Cố Tùy, không đúng, Cố Hành, chuyện này cũng không có lên hot search, nhưng trong siêu thoại thì lại có.
Có fan hâm mộ chụp lén rồi thả vào bên trong.

Không phải chụp mặt Cố Tùy, mà là chụp một màn Cố Tùy nửa ngồi xổm xuống cột dây giày cho Hứa Khuynh, cũng chỉ có khung cảnh nhỏ như vậy.

# Hứa Khuynh # mọi người đoán thử tụi tui đã gặp ai?
*hình ảnh*
# Hứa Khuynh # chậc chậc, bắt gặp cảnh phim thần tượng ngoài đời thật.

# Hứa Khuynh # mấy tấm hình kia của mấy cô, hình như thoạt nhìn giống như có người đang giúp Hứa Khuynh cột dây giày.

# Hứa Khuynh # không sai, chính là cột dây giày, mấy cô tuyệt đối không thể tưởng được người này là ai đâu.
# Hứa Khuynh # mấy chị em, không cần truyền bá loạn xạ, cảm ơn, không cần chế tạo loại đề tài không minh bạch này.
# Hứa Khuynh # ok, tui xóa ngay, mọi người vui vẻ là được rồi, không cần nhắn tin riêng cho tui, người này là ai, chỉ là việc nhỏ thôi.


# Hứa Khuynh # Trần Tưởng sao?
# Hứa Khuynh # có Trần Tưởng phải hay không?
# Hứa Khuynh # không phải Trần Tưởng với Liêu Yên Nhiên là một đôi sao?
Trong siêu thoại có người bắt đầu đoán, nhưng đoán là có người áp xuống đề tài, nói tóm lại, không có lên hot search.

Tô Tuyết yên lòng, đặt máy tính bảng qua một bên.

Địa điểm quay chụp 《 Long sơn 》 lần này không bằng 《 Cổ thần 》, hoàn cảnh khách sạn không tốt lắm, vì riêng tư của diễn viên, chỗ ở được thu xếp ở một khách sạn cửa đông thành điện ảnh.

Chỗ này cũng có lục tục diễn viên đăng ký vào ở, hơn nữa phần lớn đều là tiền bối.

Hứa Khuynh lập tức tháo kính râm xuống, vừa vào cửa đã cùng bọn họ chào hỏi.

Bọn họ đều rất thân thiết, đều cùng cô hàn huyên, có vài người không có mở miệng chào hỏi, cũng gật gật đầu, xem như là đã chào hỏi.

Hứa Khuynh thân là vãn bối, cô thành thành thật thật chờ bọn họ đăng ký xong mới đi đăng ký, cho dù nơi này khá lạnh, không sai, đặc biệt lạnh, nghe bảo ngày mai còn có tuyết.

Cô lập tức lấy khăn choàng cổ cùng bao tay trong vali ra.

Tô Tuyết nói: “Chị đi rót cho em ít nước ấm.”
Hứa Khuynh: “Không cần đâu.”
Tô Tuyết sợ Kứa Khuynh bị cảm, vẫn là chạy đi rót nước, kết quả ly nước ấm cuối cùng đã bị người ta rót mất.

Tô Tuyết chỉ có thể xám xịt trở về, thấp giọng nói: “Không có.”
Hứa Khuynh cười khẽ, nói: “Đã bảo là không cần đâu mà.”
Tô Tuyết: “…..”
Cứ như vậy, lại đợi thêm nửa giờ, bởi vì có ba tiền bối muốn xem phòng, chọn phòng ở, còn có người muốn đổi phòng, nhân viên khách sạn cực kỳ bận rộn.

Cho nên thời gian bị kéo có hơi dài, rốt cuộc cũng xử lý xong, Tô Tuyết tiến lên làm thủ tục, nữ diễn viên bên cạnh vừa mới thay đổi phòng, mang mũ nồi, quay đầu nhìn Hứa Khuynh.

“Cô là Hứa Khuynh?”
Hứa Khuynh lập tức chào hỏi: “Đúng vậy, Văn lão sư.”
“Lạnh lắm phải không? Thật xin lỗi, chúng tôi đã làm chậm trễ thời gian của cô, khách sạn bên này có rất nhiều phóng viên đang nhìn chằm chằm, chúng tôi không muốn bị người khác nhìn trộm sinh hoạt đóng phim, cho nên mới phải để bọn họ nhìn trước một lần.”
Hứa Khuynh tức khắc hiểu rõ, cười nói: “Thì ra là thế.”
“Chưa từng tới chợ phía đông thành điện ảnh sao?”
Hứa Khuynh lắc đầu: “Chưa từng.”
“Vậy cô phải chú ý, rèm trong phòng có thể mở cũng đừng mở.”
“Được, cảm ơn Văn lão sư.” Hứa Khuynh có chút cảm động, tuổi của Văn lão sư cũng không sai biệt lắm so với mẹ cô, trước đây không có cơ hội tiếp xúc, không nghĩ tới người lại tốt bụng như thế.

Mà mấy người Văn Lang xong xuôi, đi về hướng thang máy, cũng đưa mắt nhìn về phía Hứa Khuynh.

Mấy diễn viên gạo cội xen lẫn với đám người trẻ tuổi, bọn họ cũng không có hiểu biết về cô, chỉ biết danh tiếng của nữ diễn viên này trong vòng không tốt lắm, không có tác phẩm nổi bật nào, còn thường lên hot search, vốn tưởng rằng là kiểu người được nuông chiều từ bé.

Nhưng thật ra không nghĩ tới tính tình cũng còn được.
Từ lúc cô vào cửa cho tới bây giờ, nói ít thì cũng hơn một tiếng đồng hồ.

Luận lưu lượng, bọn họ kém hơn so với người trẻ tuổi này, nhưng mà đứa nhỏ này lại rất kiên nhẫn chờ đợi.

Mấy người vào thang máy, thấp giọng hỏi: “Con bé diễn nhân vật nào vậy? Sao tôi lại không nghe ai nói gì.”
“Không biết, cái này còn rất bảo mật.”

“Mặc kệ là nhân vật nào, tôi vẫn là rất chờ mong.”
*
Sau khi vào phòng, Hứa Khuynh nghe lời tiền bối, không có mở rèm, trong phòng có bật đèn.

Tô Tuyết cầm bình thủy đi rót cho Hứa Khuynh chút nước ấm.

Khách sạn này không có nhà ăn.

Tô Tuyết cuối cùng cầm một chiếc ấm đun trở về, tự mình đun nước..
Hứa Khuynh thay quần áo đi tắm rửa, ngón tay đều đông cứng.

Chợ phía đông hai tháng này trời lạnh như thế, tắm rửa xong đi ra, cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.

Tô Tuyết rót ly nước ấm cho Hứa Khuynh, sau đó đem trở về.

Hứa Khuynh xoa tóc, kéo rèm ra nhìn bên ngoài.

Phát hiện đối diện khách sạn này còn có một khách sạn khác, hơn nữa không chỉ vậy, khoảng cách giữa hai khách sạn này cũng không xa, quả thật cho rất nhiều phóng viên cơ hội chụp lén.

Hứa Khuynh đóng rèm lại, quay lại ngồi xuống sô pha.

Cô lật xem kịch bản trên mặt bàn.

Lúc này.
Di động vang lên.
Đúng là đạo diễn Thành của 《 Xuân đến 》.
Hứa Khuynh đột nhiên nhớ tới, chuyện của kịch bản này còn chưa có giải quyết, cô bắt máy.

Đạo diễn Thành ở đầu bên kia cười hỏi: “Hứa Khuynh, cô bên kia còn có ý kiến gì sao?”
Hứa Khuynh dừng một chút.
Đạo diễn Thành ngay sau đó lại nói: “Cố tiên sinh nói, nếu cô không muốn sửa, kịch bản liền không cần thay đổi, vẫn giữ nguyên như cũ.”
Thì ra có rất nhiều cảnh diễn thân mật.

Trong đầu Hứa Khuynh hiện lên biểu tình cùng ngữ khí của người đàn ông đêm đó, anh như vậy, làm cho người ta ít nhiều cũng có chút mềm lòng.

Kỳ thật hôm trước Hứa Khuynh có xem qua kịch bản mới của 《 Xuân đến 》, tuyến chính thật ra thay đổi không có bao nhiêu, chỉ là cảnh diễn thân mật đổi thành biểu đạt mờ mịt, ái muội, Hứa Khuynh lại nghĩ tới khuôn mặt kia của Cố Tùy.

“Dùng cái mới đi, sửa rất tốt, đạo diễn Thành, ngài không cần hỏi ý kiến của tôi, ngài cảm thấy tốt là được.”
Đạo diễn Thành vừa nghe.
“Được, vậy dùng cái đã sửa, tôi cúp máy trước.”
Ngay sau đó lại bồi thêm một câu: “Cố tiên sinh mấy ngày nay cũng thật quan tâm đến việc này.”
Hứa Khuynh kinh ngạc: “À, vậy sao.”
Đạo diễn Thành: “Đúng vậy đó, trợ lý của ngài ấy một ngày gọi điện đến mấy cuộc qua đây hỏi.”
Nói xong, đạo diễn Thành bên kia liền tắt máy.

Hứa Khuynh cầm lấy di động, tìm ra Wechat của Cố Tùy, biên tập.
Hứa Khuynh: Anh hôm nay bận rộn như vậy, còn rảnh rỗi quan tâm đến kịch bản 《 Xuân đến 》 sao?
Hứa Khuynh: Anh là quan tâm kịch bản, hay vẫn là quan tâm cảnh diễn thân mật?
Cố Tùy ở đầu bên kia, nhìn hai tin nhắn Wechat này, nhất thời không dám trả lời..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.